Mọi chuyện diễn ra giống hệt ngày hôm qua, phản ứng của hai phe cũng
giống hệt hôm qua như đúc, chỉ khác là hai bên thắng bại đã thay đổi vị
trí. Hắc Phượng Yêu tộc ầm vang rộn rã, vô vùng hăng hái, Thanh Xà Yêu
tộc sắc mặt xanh mét, gầm lên giận dữ, các Yêu Tướng đều nhao nhao xin
chiến.
Tất cả Yêu tộc đều muốn làm như vậy, nhưng từ trong Hắc Phượng Yêu quân
vang lên một giọng nói già nua lạnh lùng, dù không thấy mặt, nhưng chỉ
cần nghe thấy giọng nói uy nghiêm, vang vọng khắp cả chiến trường, thì
đều biết đó chính là tộc trưởng của Hắc Phượng Yêu tộc, người đã giúp
Hắc Phượng yêu tộc thống trị Hắc Ngục Sơn dài đến trăm năm, Hắc Phượng
Hoàng.
Lão Hắc Phượng lạnh lùng cự tuyệt yêu cầu tiếp tục khiêu chiến của Thanh Xà Yêu tộc, giọng nói cũng đầy vẻ trào phúng, bảo Thanh Xà Yêu quân đợi đến ngày mai hẵng đến đây khiêu chiến.
Tất cả nhục nhã, đều được hoàn trả.
Trong quân Hắc Phượng ồn ào tiếng cười, tiếng hoan hô, ai nấy đều cảm
thấy cả thể xác và tinh thần đều khoan khoái dễ chịu, từng lỗ chân lông
đều vô cùng thoải mái, mọi sỉ nhục của ngày hôm qua đều đã được trả lại
gấp bội vào hôm nay cho đám Thanh Xà Yêu tộc không biết trời cao đất
rộng.
Cho các ngươi kiêu ngạo, còn không phải hôm nay phải liếm chân cho Hắc Phượng Yêu tộc chúng ta hay sao?
Trong Thanh Xà Yêu quân, các Yêu Tướng giận không kìm được, nhưng lão
Hắc Phượng vừa ra quân lệnh, toàn quân đã lùi lại, Thanh Xà nhất tộc
cũng không làm gì được, đành phải trơ mắt nhìn địch thủ rầm rĩ rời đi.
Sắc mặt Ngọc Lâm âm trầm như nước, không nói lời nào, cuối cùng chính là Ngọc Lung thay mặt chị ra lệnh rút quân quay về doanh.
Sự im lặng phẫn nộ bao phủ cả Thanh Xà quân doanh, Ngọc Lâm nương nương
lạnh lùng như vậy, rõ ràng là rất tức giận, nhưng cố nén xuống. Nhưng sự kềm chế đó lại làm các Yêu Tướng càng thêm bất an, không còn ai dám còn vẻ kiêu ngạo như ngày thường, ai nấy đều thành thành thật thật đứng im
trong doanh.
Đảo mắt đến đêm, Thẩm Thạch ra khỏi quân trướng, muốn đi ra ngoài hít
thở không khí trong lành. Tiểu Hắc Trư đi theo bên cạnh, dáng vẻ hưng
phấn, có vẻ ở bên trong lều cũng bực mình, nên không ngừng chạy quăng
khắp nơi chơi đùa. Thẩm Thạch và Tiểu Hắc Trư đi một lúc, lơ đãng ngẩng
đầu nhìn trời đêm, thấy một vầng trăng khuyết đọng ở chân trời, cảnh đêm âm trầm, như bầu không khí hiện giờ trong doanh trại.
Mây đen quấn quanh, trăng khuyết như câu, lờ mờ xuyên qua những tầng
mây, ánh trăng lúc sáng lúc tối, cả quân doanh gần như bị bao phủ trong
bóng tối.
Thẩm Thạch ngước mắt nhìn vầng trăng khuyết một hồi lâu mới thu hồi ánh
mắt, trong lòng không khỏi không nghĩ tới trận chiến hồi sáng. Lại nghĩ
trận quyết đấu Thổ Cẩu thắng Bạo Hùng hôm qua cũng chẳng khác gì. Man
Ngưu chết không oan, nhưng chiến lực của Huyết Lang kia quả nhiên là
đáng sợ. Trong một trận chiến mà cả hai bên đều chưa từng thi triển bổn
mạng thần thông thì đã chấm dứt, thì việc thua trận của Thanh Xà Yêu tộc quả thực là tình huống không thể nghi ngờ là bết bát nhất.
Khi không chết thảm một Yêu Tướng đắc lực, mà vẫn chưa tìm ra được điểm
mấu chốt tạo nên thực lực cường đại của Huyết Lang, hoặc nói chính xác,
sát chiêu cuối cùng đó là như thế nào?
Ngày mai, sẽ ra sao?
Thẩm Thạch lại ngẩng lên nhìn mặt trăng, câu hỏi này chắc chắn không ai
trả lời được, thấy ánh trăng hình như ảm đạm đi mấy phần.
※※※
Ngày thứ ba, lại là một ngày trời trong, nắng ấm.
Cũng như hai ngày trước, Thanh Xà Hắc Phượng lại dàn quân ra, ánh nắng
ấm áp của mặt trời bị sát khí lạnh lẽo như băng làm cho tan biến.
Hôm qua chiến thắng thống khoái, bầu không khí trong Hắc Phượng Yêu quân vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, thỉnh thoảng lại có người lớn tiếng trào
phúng quân Thanh Xà, bên Thanh Xà thì vô cùng nghiêm túc, ai nấy đều
gồng lên vận sức, bức thiết muốn có một cuộc đại thắng trong hôm nay.
Mới chỉ có hai ngày, khu vực Hắc Ngục Sơn nguyên bản giương cung bạt
kiếm vì hai Đại Yêu tộc giao chiến, đã trở nên quỷ dị mỗi ngày một trận
quyết đấu. Có điều dòng máu hiếu võ đã khắc sâu hơn mười vạn năm của Yêu tộc, tôn sùng vũ lực hơn tất cả mọi thứ, thì chuyện như vậy lại là
đương nhiên, chẳng có yêu tộc nào thấy có gì không ổn.
Bọn họ đều nóng máu đâm đầu vào vì thể diện của hai Đại Yêu tộc, và đương nhiên cũng có liên quan tới sĩ khí toàn quân.
Nên khi bày trận xong, yêu binh của Thanh Xà nhất tộc đánh trống reo hò, ánh mắt hướng về phía Ngọc Lâm, muốn được thấy ở đó phái ra một vị Yêu
Tướng thực lực cường đại đại sát một trận, lấy lại mặt mũi về.
Trong trận doanh Hắc Phượng Yêu quân đột nhiên ồn ào, giữa đám tiểu Yêu
kích động hò hét, thân hình cao gầy của Huyết Lang từ trong bước ra, vẫn chỉ có một mình đi tới trước trận giữa hai quân, cười gằn:
"Ti tiện Thanh Xà, còn có ai dám ra đây đánh với ta không?"
Thanh Xà Yêu quân xôn xao, không ai ngờ kẻ mới vừa chiến thắng hôm qua
không những không ở lại trong quân để giữ thanh danh, mà còn thêm kiêu
ngạo xông ra khiêu chiến.
Nhục nhã hơn là, rõ ràng Hắc Phượng Yêu tộc và Huyết Lang không hề để Thanh Xà nhất mạch vào trong mắt.
Cả toàn quân Thanh Xà, Đại Yêu lẫn tiểu Yêu đều hét vang, mặt ai cũng
xanh mét, nộ khí đầy ngực, hận không thể xông ra bầm thây tên Huyết Lang kia thành vạn đoạn.
Ngọc Lâm sắc mặt âm trầm, lạnh lẽo nhìn Huyết Lang đang cười ngạo nghễ,
trong mắt lóe lên tia tàn khốc, quay sang nói nhỏ với Yêu Tướng bên
cạnh. Một lát sau, một Yêu Tướng ngang tàng bước ra, tiến về phía Huyết
Lang.
Thẩm Thạch nhìn thấy đó là một con báo yêu, trong Thanh Xà Yêu tộc rất có tiếng tăm, là Thiết Báo thuộc dòng dõi "Kim Tiền Báo".
Thiết Báo trong tên có chữ "Thiết", ý chỉ hắn có một đôi móng vuốt cứng
như thép và vô cùng sắc bén, thân hình hắn kiện tráng, động tác nhanh
nhẹn, hoàn toàn khác hẳn Man Ngưu hôm qua, phong cách chiến đấu có vẻ
tương đồng với Thổ Cẩu ngày đầu tiên hơn.
Thẩm Thạch gật đầu, tán đồng với sự lựa chọn hôm nay của Ngọc Lâm. Trong hai trận chiến trước, rõ ràng những Yêu Tướng nhanh nhẹn chiếm được thế thượng phong hẳn hoi so với những Yêu Tướng khỏe nhưng ngốc.
Huyết Lang hôm qua thắng Man Ngưu, hôm nay Ngọc Lâm lập tức chọn một
Thiết Báo nhanh nhẹn hơn tới đánh nhau, thức và phản ứng không thể bảo
là không lợi hại.
Huyết Lang nhìn Thiết Báo đến gần, đôi mắt hơi híp lại, khẽ nhếch miệng, lè cái lưỡi đỏ ra liếm một cái, như đang nhớ tới mùi vị máu tươi hôm
qua/.
Phệ Huyết Lang là loại Yêu thú có bản tính khát máu nổi tiếng, kế thừa hoàn toàn nguyên vẹn từ Huyết Lang.
Hai tướng càng đến gần nhau, tướng sĩ hai phe càng reo hò vang dội, khí
thế hơn hẳn hai hôm trước. Thanh Xà Yêu tộc là vì muốn chuyển bại thành
thắng, Hắc Phượng nhất mạch là vì được một tấc lại muốn tiến lên thêm
một thước, chà đạp Thanh Xà Yêu tộc.
Thiết Báo là người tấn công trước. Thân hình hắn vừa động, đã hóa thành một luồng hào quang màu vàng nhạt, như gió bay về phía Huyết Lang. Mọi
người hai mắt tỏa sáng, khí thế này so với Man Ngưu cồng kềnh ngày hôm
qua hoàn toàn khác biệt, làm cho Thanh Xà Yêu quân đều hoan hô.
Huyết Lang không lùi mà tiến tới, trong nháy mắt cũng hóa thành một dãy
bóng xám, phóng thẳng về phía Thiết Báo mà phản kích. Thiết Báo và Huyết Lang hóa thành hai luồng sáng màu sắc khác nhau, một vàng một tro,
không ngừng va chạm, dây dưa chém giết.
Cả cuộc chiến chỉ có thể dùng một chữ nhanh. Cả hai phe đều dùng người
có sở trường về tốc độ, ngươi tới ta đi, nhanh tới mức làm cho người ta
xem hoa cả mắt, những Yêu tộc đạo hạnh thấp kém là hoàn toàn không nhìn
thấy được động tác của họ, nhưng dù không nhìn rõ, cũng biết trận chiến
này vô cùng phấn khích và nguy hiểm, trong cả hai phe đều hò hét rung
trời, làm cho sườn núi cũng bị chấn động mà rung rung.
Qua chừng một chung trà, hai luồng ánh sáng màu đột nhiên dừng lại,
tiếng rít gào chát chúa của hai viên tướng cũng ngừng, lúc đầu chưa ai
nhìn thấy rõ, nhưng sau một khắc, mọi người đã nhìn ra kết quả.
Thiết Báo sùi bọt mép, gương mặt vô cùng dữ tợn, Huyết Lang đứng ngay
trước mặt hắn, sắc mặt âm trầm, một tay cắm vào ngực Thiết Báo ngực,
xuyên thẳng qua lưng.
Cả sườn núi, hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ còn có tiếng gió thổi qua cây lá, yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.
Nhưng chỉ sau một lát, trận doanh Hắc Phượng Yêu tộc bùng lên âm hoan hô ầm ĩ, bên Thanh Xà vẫn hoàn toàn im lặng. Huyết Lang nhe răng cười, rút tay về, thò miệng vào chỗ vết thương của đối thủ, hút uống máu tươi,
rồi ngửa mặt lên trời cười to, tru lên một tiếng thê lương, sau đó chậm
rãi quay trở về Hắc Phượng nhất tộc.
Thanh Xà nhất mạch, liên tục bị đánh bại hai trận.
Ánh mặt trời trên sườn núi Linh Hầu đã không còn sự ấm áp, kết quả thua
cuộc làm cho Thanh Xà Yêu quân càng thêm uể oải, mọi người đều thất vọng tới cực điểm, giống hôm qua, Hắc Phượng Yêu tộc sau khi trào phúng chửi bới đã đời, thì rút quân về.
Trước khi rời đi, Thẩm Thạch đột nhiên quay sang nhìn về phía Ngọc Lâm,
Ngọc Lâm và lão Bạch Hầu đang to nhỏ nói chuyện với nhau, hình như Ngọc
Lâm hỏi lão Bạch Hầu cái gì đó, lão Bạch Hầu trầm tư một lúc, rồi trả
lời.
Ngay lúc ấy, Thẩm Thạch có cảm giác đôi mắt lạnh lẽo của Ngọc Lâm hình như nhìn thoáng qua chỗ mình.