Hôm sau, Thẩm Thạch mang theo thu hoạch của ngày hôm qua trên Yêu đảo đi đến Thanh Ngư Tập. Sau khi dạo qua mấy cửa hàng liền đổi được một trăm
năm mươi bảy viên linh tinh. Nếu đem phần thù lao này so với các đệ tử
đồng môn và cảnh giới thì thu nhập của Thẩm Thạch cũng đã có thể xem là
tương đối kinh người rồi. Tuy nhiên lúc nghĩ đến ngày hôm qua tiêu hao
hết rất nhiều Linh phù, trong lòng Thẩm Thạch chẳng thấy vui mấy.
Hắn cũng không ngờ xài hết nhiều Linh phù như vậy. Nếu như đem số Linh
phù này ra khỏi Lăng Tiêu Tông, mang đến bán cho Thần Tiên Hội cũng như
các cửa hàng Linh Tài bên trong Đại Thành, thì giá cả so với khoản thù
lao này sẽ cao hơn không ít.
Tuy là nói vậy nhưng dù sao cũng có chỗ tốt, bởi vì toàn bộ Phù Lục đều
do hắn tự luyện chế ra nên chi phí chế tác cũng không tính là cao. Không những thế, hôm qua sau khi hắn trải qua một trận ác đấu với con Thiết
Mộc Cự Viên cự kỳ hung hãn, hắn lại càng nhận thức sâu sắc được rằng,
trong tương lai nếu tiếp tục đi Yêu đảo thì Linh phù là vật phòng thân
bảo vệ tính mạng lớn nhất mà hắn có thể dựa vào. Hơn nữa, số lượng càng
nhiều lại càng tốt.
Cho nên sau khi xử lý xong tất cả các Linh Tài, hắn liền đi tới cửa hàng bán Phù Lục. Cửa hàng này là thuộc sở hữu của Thuật Đường. Tuy nhiên,
ngày thường đến đây khó mà gặp được đám người Chương Nghĩa Huy và Từ
Nhạn Chi. Hôm nay trông coi thuật đường là một vị đệ tử trẻ khoảng hai
mươi tuổi nhưng vẫn còn là đệ tử Luyện Khí Cảnh, xem ra người này trên
bước đường tu tiên cũng không có nhiều tiền đồ.
Người ưa thích Ngũ Hành Thuật pháp đã vô cùng ít ỏi, còn người có hứng
thú với Phù Lục thì lại càng hiếm thấy. Cho nên khi Thẩm Thạch đến đây
được vài lần thì rõ ràng hắn đã trở thành khách quen của tiệm rồi. Lưu
sư huynh thấy hắn đi vào liền nhiệt tình mở miệng chào hỏi, sau đó lại
cười nói: "Thẩm sư đệ lần này tới là muốn mua gì?".
Thẩm Thạch hôm nay mười sáu tuổi, hắn tu luyện bốn năm trên đảo đã luyện đến cảnh giới Luyện Khí Cảnh cao giai. Nếu đem so sánh với vị Lưu sư
huynh trước mặt này thì tiền đồ tương lai của hắn tốt hơn không ít.
Chính vì thế Lưu sư huynh đối với Thẩm Thạch vẫn là tương đối khách khí. Thẩm Thạch suy
nghĩ một chút mới nói: "Đệ muốn mua một số Hoàng Phù Chỉ, hai cây phù bút, Chu Sa nhiều hơn một ít".
Lưu sư huynh khẽ gật đầu, hai tay thuần thục đưa trước phù bút và Chu Sa cho Thẩm Thạch. Sau đó Lưu sư huynh lại lấy ra một chồng giấy vẽ bùa
mới tinh đặt lên trên quầy, mỉm cười nói với hắn: "Đệ muốn mua bao
nhiêu?".
Thẩm Thạch suy nghĩ một chút mới nói: "Lấy hai trăm tấm!".
Lưu sư huynh: ".......".
Lưu sư huynh đứng bất động cả nửa buổi, sau đó hắn mới ngạc nhiên mở to
hai mắt nhìn chăm chăm vào Thẩm Thạch, vẻ mặt dường như không tin vào
những lời tai vừa nghe thấy. Hắn nhịn không được hỏi lại một câu: "Đệ
nói bao nhiêu?".
Thẩm Thạch không khỏi có chút lúng túng nhưng vẫn kiên trì đáp lại: "Đệ
muốn mua nhiều thêm một chút đỡ phải đi lại nhiều lần, mua hai trăm tấm
a!".
Lưu sư huynh khẽ thở dài, cười mà như mếu nói với hắn: "Thẩm sư đệ quả nhiên là người có tiền a, nói muốn mua liền mua a".
Chồng Hoàng Phù Chỉ trước mắt nhiều lắm cũng chỉ có hai mươi tấm, đương
nhiên là không đủ yêu cầu của Thẩm Thạch. Lưu sư huynh liền đi ra phía
sau quầy hàng lấy thêm, hắn lục tung mọi nơi, tìm cả buổi trời trong cửa hàng. Hắn dường như muốn lấy tất cả Hoàng Phù Chỉ trong cửa hàng đem
ra. Nhưng sau khi đếm kỹ thì vẫn không đủ số lượng, chí có một trăm tám
mươi bảy tấm.
"Tất cả đều ở nơi này...". Lưu sư huynh có chút không nói nên lời khi
đem chồng Phù Chỉ như ngọn núi nhỏ đẩy đến trước mặt Thẩm Thạch.
"uhm...." Thẩm Thạch cũng có chút giật mình khi nhìn thấy mấy chồng lớn
Phù Chỉ bày ở trên bàn. Tuy nhiên, khi nghĩ lại trận ác đấu nguy hiểm
hôm qua bên trên Yêu đảo, hắn liền hít sâu một hơi, sau đó đem toàn bộ
đồ vật bày ở trên quầy hàng thu vào trong Như Ý Giới. Sau một hồi và Lưu suy huynh cò kè mặc cả, hắn phải bỏ ra năm mươi viên linh Tinh để mua
hết số đồ vật này.
※※※
Thẩm Thạch trở lại động phủ liền đóng chặt cửa đá lại, lúc này mới lấy
ra một tấm Phù Chỉ mới tinh để quan sát. Hắn nhẹ nhàng vuốt trên mặt Phù Chỉ màu vàng bóng mượt. Một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng,
hắn im lặng nhìn tấm Phù Chỉ màu vàng dài ba tấc rộng bốn tấc đặt trước
mặt. Có thể dễ dàng thấy được bên trên Phù Chỉ có tám vòng tròn xếp theo phương vị bát quái. Tuy nhiên lúc này bên trong các vòng tròn đều trống rỗng, hiển nhiên là sau này sẽ thêm vào đó các loại phù văn để chế
thành Phù Lục. Cầm Phù Chỉ trên tay, Thẩm Thạch cũng có thể dễ dàng ngửi được mùi dược thảo thơm ngát tỏa ra. Bởi vì Phù Chỉ phải thừa nhận Linh lực từ Ngũ Hành thuật pháp, dĩ nhiên không thể tùy tiện sử dùng những
loại giấy bình thường để chế tạo. Tất cả Phù Chỉ đều sử dụng nhiều loại
linh thảo ẩn chứa Linh lực Ngũ Hành sau nhiều công đoạn đặc chế mới có
thể hoàn thành.
Không những thế, Ngũ Hành thuật pháp càng cao thì Phù Chỉ dùng chế tạo
bùa đòi hỏi Linh Lực lại càng lớn. Cho nên nhất giai Phù Lục chỉ cần
dùng Hoàng Phù Chỉ, nhưng nhị giai thuật pháp phải cần Linh thảo cao cấp hơn để chế thành Phù Lục, còn tam giai thuật pháp lại càng là loại Phù
Lục cao cấp hơn nữa.
Cho nên hôm nay đừng nhìn Thẩm Thạch mua Hoàng Phù Chỉ mà xem hắn là
người tùy tiện. Bời vì sau này nếu Ngũ Hành thuật pháp của hắn trở nên
thâm hậu, thì việc chế tác Phù Lục cũng sẽ có thành quả không thể tưởng
được.
Những điều này trong lòng Thẩm Thạch đương nhiên rất rõ ràng. Chẳng qua
bây giờ hắn vẫn chưa muốn nghĩ nhiều đến những chuyện xa xôi như vậy.
Hắn nhìn chăm chú vào tấm Hoàng Phù Chỉ trống trơn trong tay một hồi,
sau đó lại lấy ra phù bút và chu sa đặt lên trên bàn. Lặng lẽ hít sâu
một hơi cho tâm bình tĩnh lại, sau đó hắn liền bắt đầu chậm rãi phác họa phù trận lên trên Phù chỉ.
Dương Thủy Phù, Âm Thủy Phù, Dương hỏa phù, Dương Thổ Phù, Âm Thổ
Phù.......dưới sự dẫn động ngòi bút của Thẩm Thạch, lần lược các loại
phù văn vặn vẹo vô cùng phức tạp bắt đầu hiện ra. Phù văn xuất hiện trên các vòng tròn ở những phương vị đặc biệt khác nhau, dần liên kết lại
với nhau, hợp thành một phù trận vô cùng huyền ảo.
Sau khi vẽ xong một tấm Phù Chỉ, hắn lại lấy ra một tấm mới đặt trước mặt, tiếp tục công việc vẽ Phù.
Trong Thạch thất vô cùng yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng ngòi bút nhẹ
nhàng di chuyển trên giấy. Thời gian lặng lẽ trôi qua, từng tấm Phù Chỉ
đã được vẽ lên phù trận hoàn hảo liên tục được hoàn thành, một tấm lại
một tấm xuất hiện, liên tiếp không gián đoạn chút nào.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thời gian như đọng lại nơi đây. Phảng phất
như vừa trải qua hết mười năm của đời người, hắn từ một đứa bé ngây thơ
hồn nhiên chậm rãi thả mình xuôi theo dòng thời gian đã bắt đầu trưởng
thành...
Một tấm lại một tấm hoàn thành...
Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Thạch nhẹ nhàng buông phù bút trong tay
xuống, lại khẽ vuốt cổ tay có chút đau nhức. Sau đó khóe mắt hắn liền
chuyển hướng đến những tấm Phù Chỉ đã được vẽ xong, trong lòng hắn đột
nhiên lại nhớ tới phụ thân.
Thẩm Thạch ngồi trầm mặc một hồi, sau đó liền thấy hắn cầm trên tay
chiếc đồng hồ cát mà lúc nào hắn cũng mang theo bên người. Lại lặng lẽ
quan sát một hồi, chỉ thấy bên trong từng hạt cát tựa hồ như thời gian
vô vị, từng hạt từng hạt lặng yên không một tiếng động mà âm thầm chảy
xuống.
Chỉ trong chớp mắt liền đã cách xa muôn trùng, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
※※※
Từ trước đến nay việc chế tác Phù Lục luôn khó khăn không hề dễ dàng.
Tuy nhiên, Thẩm Thạch lại dựa vào đoàn Linh Lực thần bí trong cơ thể nên xác suất thành công là tương đối cao. Những ngày này ngoại trừ những
lúc phải đi Yêu đảo bắt Yêu, ở trên Thanh Ngư đảo nếu không phải tu
luyện thì hắn sẽ dành toàn bộ thời gian vùi đầu vào việc chế tác Phù
Lục.
May mắn thay Lăng Tiêu Tông cũng thuộc vào nhóm nhà giàu nứt vách đổ
tường (tài đại khí thô), cho nên mỗi một đệ tử mới nhập môn đều được chu cấp một căn động phủ riêng biệt. Do vậy mỗi người đều có không gian
riêng của mình, tránh bị người khác nhòm ngó đến bí mật của bản thân.
Thời gian cứ như thế yên ả trôi qua, xuân đi đông tới, Thanh Ngư đảo chính thức bước sang năm thứ năm từ lúc nào không hay.
Nhìn thấy kỳ hạn cuối cùng sắp đến, hầu như tất cả các đệ tử mới nhập
môn đều chìm đắm trong một loại áp lực tu luyện cuồng nhiệt, không ai
muốn bản thân rơi lại phía sau. Bởi vì nếu lúc này rớt lại phía sau thì
tiền đồ tương lai cũng sẽ cách xa một trời một vực.
Trong mấy ngày này, thời gian của Thẩm Thạch trôi qua vẫn trước sau như
một, công việc hàng ngày dường như cũng không có thay đổi gì nhiều. Tu
luyện, chế phù, bắt yêu, đổi tiền.....rồi lại tiếp tục tu luyện, chế
phù....bắt yêu.........................................đổi tiền!
Hôm nay các loại Phù Lục bên trong tiểu Như Ý Giới của hắn đã nhiều đến
hơn trăm tấm, đó đều là kết quả tích cóp lâu dài mới có được. Suốt hơn
năm qua, cửa hàng của Lưu sư huynh bên trên Thanh Ngư Tập đã có sinh ý
bằng mấy năm trước cộng lại. Đó cũng là do Thẩm Thạch ban tặng. Bây giờ
mỗi khi nhìn thấy Thẩm Thạch, Lưu sư huynh lúc nào cũng bày ra một bộ
dáng vui mừng hớn hở để đón chào hắn.
Về việc tại sau Thẩm Thạch lại mua nhiều phù chỉ như vậy, Lưu sư huynh
đã từng hỏi qua hắn một lần. Chẳng qua Thẩm Thạch cũng không có nhiều
lời, chỉ thở dài thản nhiên đáp: "Huynh nói xem đệ có thể chế ra bao
nhiêu cái Phù Lục?".
Lưu sư huynh nhất thời liền hiểu rõ trong lòng, bổn sự của hắn chính là
bán Phù Lục và các loại Linh Tài cho nên một đường luyện Phù cũng không
có gì lạ lẫm. Hắn cũng biết chế tác Phù Lục khó khăn như thế nào. Tuy
Thẩm Thạch mua nhiều Phù Chỉ như vậy, nhưng theo tuổi tác và với năng
lực cảnh giới của hắn bây giờ, sợ rằng hắn cũng không thể chế ra bao
nhiêu Phù Lục hoàn thiện a.
Từ đó về sau, Lưu sư huynh cũng không bao giờ hỏi đến chuyện này nữa.
Hắn sợ Thẩm Thạch không đủ nghị lực để tiếp tục kiên trì chế Phù, lúc đó sẽ không cần đi đến cửa hàng của hắn nữa, Linh Tinh vì thế cũng không
cánh mà bay. Lúc đó hắn muốn khóc cũng không ra nước mắt a. Kể từ đó,
hắn lại âm thầm hạ giá Phù Chỉ xuống một chút, đối với khách quen như
Thẩm Thạch lại đặc biệt ưu đãi nha!
Phương diện còn lại mà hắn phải lo lắng chính là Linh Tinh, thực ra sức
ép đối với hắn cũng không phải đến từ bản thân mình, mà chính là đến từ
sự nghiệp luyện đan trọng đại của Chung Thanh Lộ.
Bồi Nguyên Đan chính là Linh đan nhị phẩm, sau khi luyện chế thành công
sẽ có dược lực rất mạnh, đúng là loại linh đan diệu dược thiết yếu đối
với Ngưng Nguyên Cảnh tu sĩ . Nhưng đi và với hiệu quả của đan dược
chính là độ khó của việc luyện chế Bồi Nguyên Đan. Hiển nhiên độ khó so
với việc luyện chế Dưỡng Khí Đan phải tăng lên gấp mấy lần, thậm chí độ
khó còn vượt qua cả dựa đoán của Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ.
Sau khi có được đan phương Bồi Nguyên Đan, và với sự ủng hộ (vô tư - hồn nhiên ^^) của Thẩm Thạch, Chung Thanh Lộ mang theo tâm tình bất an, cắn răng cố lấy dũng khí bắt đầu thực hiện hành động vĩ đại xưa nay hiếm
thấy trong hàng đệ tử Luyện Khí Cảnh - bắt đầu nếm thử tư vị luyện chế
Bồi Nguyên Đan.
Nhưng sự thật diễn ra lại vô cùng tàn khốc vô tình, cái gọi là thiên tài có thiên phú luyện đan gì gì đó - tất cả đều chỉ là phù hoa khoe mẽ,
tất cả đều chỉ là những lời nói vô căn cứ trên bước đường luyện đan đầy
gian nan khổ cực. Chung Thanh Lộ chưa có kinh nghiệm luyện chế Bồi
Nguyên Đan. Sau khi có được đan phương và một ít chỉ điểm của Đan Đường
tiền bối, cô cũng đã tám lần nếm thử tư vị của việc luyện chế Bồi Nguyên Đan.
Nhưng chỉ có điều........................cô thử hết tám lần.....................thì tám lần đều là thất bại.
Tám lần.....đó chính là sáu trăm bốn mươi viên linh Tinh a. Tuy không
phải ngày Thẩm Thạch cũng vứt bỏ nhiều Linh Tinh như vậy, nhưng số lượng như thế cũng đủ khiến cho người ta nghe thấy phải giật mình, thậm chí
không ít người sẽ phải kinh tâm động phách.
Người ngoài làm sao biết được tình hình thực tế bên trong như vậy, họ
cho rằng Chung Thanh Lộ tối đa cũng chỉ có thể chậm rãi thử nghiệm hai
ba lần mà thôi. Trên thực tế, các vị tiền bối bên trên Đan Đường phá lệ
truyền cho Chung Thanh Lộ đan phương Bồi Nguyên Đan cũng chỉ là một loại ban thưởng mà thôi. Cũng không có người thật sự tin rằng Chung Thanh Lộ tại Luyện Khí Cảnh cảnh giới còn có thể tạo nên được thành tựu nào
khác.
Nhưng bản thân Chung Thanh Lộ và Thẩm Thạch là người ở trong cuộc, trong suốt thời gian qua chịu áp lực trầm trọng thực không phải bình thường.
Trọn vẹn sáu trăm bốn mươi viên linh Tinh a, một gia tài nho nhỏ cứ như
vậy không một tiếng động bị quẳng xuống nước. Mỗi lần nghĩ đến điều này, Thẩm Thạch lại cảm thấy đau lòng mà nhe răng trợn mắt. Tất nhiên, chỉ
những lúc hắn ở một mình mới như vậy.
Về phần Chung Thanh Lộ, mấy ngày này tính tình của cô dường như đã thay
đổi hẳn, cả ngày không nói một lời, nét mặt vô cùng âm trầm. Mấy vị bằng hữu ngày thường cùng cô có giao hảo cũng e ngại bắt chuyện với cô. Cũng chỉ có những lúc gặp mặt Thẩm Thạch, không biết tại sao cô mới có thể
miễn cưỡng bộc lộ một chút vui vẻ.
Những biểu hiện khác thường này lại làm cho Tôn Hữu chú ý. Hắn vụng trộm đi hỏi qua Thẩm Thạch: "Chẳng lẽ Chung Thanh Lộ có.........với ngươi
sao?".
Thẩm Thạch cũng không trả lời..................Đáp lại là một cước đạp tới!