Nó thấy cái giọng ấy quen lắm, mà còn gọi nó là Anh Anh thì chắc chắn chỉ có tập thể 6C27.
-hả? _ nó quay ra đằng sau
-cậu đi…..nhanh….thế _ Đan
-…
-Tớ nhờ cậu 1 chuyện nhé? _đan
-Nói đi_ nó
......
-sao chuyện đó lại nhờ tớ?_ nó
-haizzz…. Giúp tớ nha?????????
-ừm được rồi, cậu về lớp đi_nó
vào học `~~~~~~~~~~~ra chơi ~~~~~~~~ra về
-chán quá~~~~~~_ nó vừa đi vừa than thở
-sao thế?_ Thành
-nhớ Đan Đan không?_ nó
-có, nhưng mà sao…_Tuấn
-nhỏ đó nhờ người của tớ đi theo dõi Dương Dương _ nó
-thằng Dương á?_ Tuấn
-ừ_ nó
-ha ha ha ha ha…..,.khặc khặc….ha _ Tuấn và thành
-làm như tớ rỗi lắm ý ~ _ nó
-thôi, chuyện đó tính sau, bây giờ cậu về với ai?_ Thành
-tự đi _ nó
-ồ, đua không?_ Tuấn
-why not? _ nó
-ê 2 thằng kia, đua không?_ thành quay sang hỏi Thiên và Khánh
-đua thì đua _ Khánh
-ây, em có đua được không? Nguy hiểm lắm _ Thiên
-hahahahahaha _ Thành tuấn Khánh cười sặc sụa
-?
-Mày nghĩ m đang lo cho ai?_ Khánh
-Em tao? _ Thiên
-Nó là VENUS đấy ! _ Thành.
-Ah~ đúng rồi nhỉ _ Thiên
-LỘN XỘN QUÁ! CÓ ĐUA HAY KHÔNG? _ Nó gắt rồi bỏ ra chổ để xe
-Chết rồi, lại ai chọc tức nhỏ ròi _ Tuấn
-Khổ cái thân tôi _ Thành
-ể? Sao vậy? nó giận thì làm sao? _ Thiên
-mày không biết chứ, nó rất ít khi giận. Nhưng một khi nó đã giận thì nó sẽ lên cơn tam bành. Có lần vì tức quá nó phá nguyên cả cái biệt thự cũ nhà thằng Khánh đấy_ Tuấn
-ê mày! Biết nhiệm vụ chưa?_ Khánh
-ròi ròi! _ Thành- gọi cho 3 người kia chứ gì
-đúng rồi _ Khánh
“ b r ừm b rừm….. zéo” một chiếc moto phóng ra ngoài đường
- chết! nó đi rồi, đi theo!_ Thiên
Tâm trạng hiện tại của nó rất không ổn. nó đang phóng trên một con đường vắng. bỗng:
" soạt"
một tiếng động rất nhẹ thôi nhưng nó lại nghe được.
" phục kích?"_ nó cười khẩy
"chíu" một viên đạn sượt qua làm vỡ cái kính nó đang đeo trên mặt ( chủ yếu là để không bị lộ đôi mắt ra đấy ạ)
" đạn BHN của Sandor? Cùi bắp.."
" chíu" một viện đạntrúng vào tay nó
" shit! đạn thuốc mê. hay cứ thử giả vờ ngất nhỉ, đằng nào thì cũng là người nhà mà..." vừa nghĩ xong, nó phanh xe lại rồi ngã xuống đất
" rắc"
ngay sau khi nó ngã, có một toán người áo đen bước ra.
- nhỏ này dễ hạ thiệt. thế mà cậu chủ bảo nó khó chơi lắm _ tên cầm đầu
- nín đi, đừng có khóc _ Khánh lau nước mắt cho ngà
- không có đến 1 cuộc gọi tống tiền, đe dọa...._ Trang khóc
- nín ngay! tôi không muốn nhìn bà khóc_ Thành ôm lấy Trang
lúc này, Tuấn và Thiên ngồi tuyệt vọng trên chiếc sô- pha. tại sao lại khôn có đến một manh mối. tại sao khi nó bị mất tích lại không thấy bất an? chẳng lẽ....
- KHÁNH! mày có người quen nào từ nước ngoài mới về không?_ Thiên
- có..._ Khánh
- ai? nói nhanh!_ Tuấn mất bình tĩnh
- anh Quang _ Khánh
- Kỳ Minh Quang? _ Thiên
- ừm
- chúng ta đến nhà hắn _ Tuấn
chẳng ai hỏi gì, bởi lẽ, một khi Tuấn và Thiên đã hành động thì sẽ có lí do và mục đích, tốt nhất là nên im miệng vào thời điểm này.....
" kính koong"
- ủa? Khánh hả? sao trông em và mọi người bơ phờ thế?_ Minh ngó xung quanh
- dạ.... anh...._ Khánh
- sao ?_ Minh khó hiểu
- Chie.... có nó ở đây không?_ Khánh
- à có! hôm qua anh bắt cóc nó về đây mà, hôm qua còn xem Annabelle nữa đó _ Minh cười xả lả mà không để ý mặt của mọi người đang nổi lên vạch đen
- ANH VỪA MỚI NÓI CÁI GÌ????? ANH BẮT CÓC CÔ ẤY?????ANH MUỐN CHẾT RỒI HAY SAO??????_ Tuấn nổi trận lôi đình
- tuấn, bình tĩnh. anh chỉ giúp Quang thôi _ minh
- ANH GIÚP AI TÔI KHÔNG CẦN BIẾT, TẠI SAO ANH LẠI ĐƯA NÓ VỀ ĐÂY ?????_ Thiên xốc cổ áo minh