"Tuyết Nhi, mình lại
đến đây, có nhớ mình hay không?" Sáng sớm Cầm Vận lại đi đến nhà của Âu
Dương Thần tìm Hân Nhi, chiếc khăn quàng cổ kia còn có một phần nhỏ chưa hoàn thành xong.
"Vận Nhi, cậu đã đến, mau vào đi." Hân Nhi từ
sớm đã thức dậy, trước khi Âu Dương Thần đi làm vẫn do anh chuẩn bị bữa
sáng, không đến mức rối bù giống lần trước như vậy.
"Tuyết Nhi,
anh Thần đã trở về có đúng không." Cầm Vận đột nhiên lớn tiếng nói, ánh
mắt căng tròn kia, cùng với vẻ mặt nhìn rõ ràng viết có gian tình.
"Ngạch, đúng vậy, ngày hôm qua Thần đã trở lại rồi." Bị ánh mắt Cầm Vận nhìn
chằm chằm trắng trợn kia, Hân Nhi vẫn có chút không được tự nhiên. Có
một cảm giác bị người khác nhìn thấu toàn bộ, lén kiểm tra quần áo mình
có chỗ nào không ổn hay không.
"Không cần kiểm tra, mình có thể
nói cho cậu, những dấu vết ô mai trên người cậu đã bán đứng cậu." Cầm
Vận như kẻ trộm chuồn đi nói, có một cảm giác giống như cảnh sát bắt kẻ
trộm cung cấp chứng cứ.
Ngạch. Ô mai, nghĩ đến những thứ tối ngày hôm qua kia…. Hân Nhi không khỏi đỏ mặt, Thần dường như rất thích lưu
lại dấu ô mai ở trên người của mình, giống như chỉ sợ người khác không
biết, thật rất ghét, hại mình bây giờ mất mặt như vậy, ai…
"Ai
nha, Tuyết Nhi cậu không cần xấu hổ, mình có thể lý giải, hì hì." Cầm
Vận rất hào phóng an ủi, nhưng ái muội trong mắt kia làm cho người ta
thấy càng không thoải mái.
"Được rồi, Vận Nhi, chúng ta nắm chặt
thời gian đan khăn quàng cổ đi, cậu không phải muốn nhanh lên để cho Vũ
Hạ nhìn thấy sao?" Hân Nhi biết phải nhanh chóng nói sang chuyện khác,
bây giờ chỉ có đan khăn quàng cổ có thể để cho cái người tiểu tổ tông
trước mắt này không bám mình.
"A... A..., đúng đúng, đan khăn
quàng cổ, thiếu chút nữa đã quên, đây chính là việc chính, mình phải
nhanh lên mới được, như vậy hôm nay có thể đan xong, hì hì." Quả thực
lực chú ý của Cầm Vận rất nhanh đã bị di chuyển sang khăn quàng cổ, Hân
Nhi âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Không tồi Vận Nhi không có quấn lấy mình
để hỏi những vấn đề này, nếu không thì thật đúng là….
Được rồi,
lúc này Cầm Vận đúng là đang cẩn thận kiên nhẫn chuyên tâm nghiên cứu
chiếc khăn quàng cổ kia, tự nhiên không để ý đến lo lắng của Hân Nhi.
"Ba, ba ở đâu, mau trở về đi, không biết sao lại thế này, người bên tòa án đến dán giấy niêm phong."
"Ài, cái kia là bảo bối tôi mang từ Châu Âu về, rất đắt tiền, mấy người cẩn
thận một chút, đã nói với các ngươi nhất định là nghĩ sai rồi, tôi đã
gọi điện thoại cho ba tôi, chúng tôi là tập đoàn Lâm thị, các ngươi
không biết sao? Dám giương oai với chúng tôi à." Lâm Hiểu hắng giọng
mắng. Hôm nay vừa ngủ dậy thẳng đến mặt trời lên cao, thì nghe thấy cãi
nhau ở dưới lầu, còn tưởng rằng có người hầu nào to gan như vậy, ai biết là tòa án. Nhân viên chấp pháp chết tiệt này giống như cái cọc gỗ chết, nói bọn họ đã lầm, còn không tin, chuyên tâm dán giấy niêm phong. Điều
này làm cho Lâm Hiểu quả thực muốn bùng nổ, giống như hòa thượng không
có tóc. Lập tức gọi điện thoại cho Lâm Sơn, mà giờ phút này Lâm Sơn cũng như bóng cao xu xì hơi, đang lo lắng vạn phần, đã suy nghĩ rất nhiều
loại phương pháp tìm rất nhiều người trợ giúp đều không người nào nguyện ý giúp đỡ mình, nói cũng đúng, ai muốn đối nghịch với Âu thị, chẳng
phải là muốn chết sao? Vừa nhận được điện thoại của Lâm Hiểu, quả thực
không thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí, giờ phút này Lâm Sơn co quắp ngã
trên mặt đất, ngây ngẩn cả người, mới bò dậy đi về nhà.
"Ai nha,
đều đã nói với các người không được lấy nữa, các người làm gì vậy? Này
là của tôi, những thứ này đều đã là của tôi, mấy người dựa vào cái gì mà chạm vào." Giờ phút này Lâm Hiểu như là gà mái xù lông, dáng vẻ cực kì
buồn cười.
"Ông chủ, người đã về rồi." Người hầu nghe thấy âm
thanh, Lâm Hiểu nhìn về phía Lâm Sơn đang vô cùng lo lắng đi đến, lập
tức ra vẻ lại.
"Ba, ba đã đến."
"Nhìn đi ba tôi đã về rồi, các người chết chắc, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát mang mấy người đi" Lâm
Hiểu vênh váo tự đắc nói với những nhân viên công tác, rất ra vẻ như
vậy, làm những nhân viên chấp pháp này càng thấy trơ trẽn.
"Đồng chí, đây là có chuyện gì?" Lâm Sơn cũng không để ý đến Lâm Hiểu, mà nhìn vào một nhân viên chấp pháp nói.
"Lâm tiên sinh phải không, đây là chứng minh tòa án, bởi vì các ông làm trái với hợp đồng…"
"Cái gì? Hợp đồng Âu thị chúng tôi đã bồi thường rồi, làm thế nào còn có hợp đồng?" Lâm Sơn phẫn nộ nói, nghĩ đến hợp đồng thì rất căm giận, căm
giận tất cả hợp đồng, càng căm thù Âu thị.
"Lâm tiên sinh ông
hiểu lầm rồi, không phải vấn đề hợp đồng của Âu thị, mà là Diệp Thị, ông xem?" Nhân viên chấp pháp chuyển một phần văn kiện cho Lâm Sơn. Lâm Sơn tiếp nhận văn kiện. Khi thấy chữ viết trên đó con ngươi không khỏi
phóng đại, đây là… cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Lâm Sơn buồn bực,
làm sao có thể là Diệp phi, chẳng lẽ công ty đó là Diệp phi, làm sao có
thể a.
"Tại sao có thể như vậy?"
"Lâm tiên sinh, dựa theo
phần bồi thường tiền trên hợp đồng mà nói, trước mắt công ty ông không
có biện pháp trả tiền, cho nên căn biệt thự này…"
"Căn biệt thự
này thì thế nào, căn biệt thự này chỉ có thể là của gia đình chúng tôi,
các người nhanh chóng đi ra ngoài." Lâm Hiểu cảm thấy chuyện có chút
không đúng lắm, cũng có chút sợ, vội vàng chạy ra hét lên.
"Lâm
tiên sinh, mời ông mau chóng gom tiền bạc đến Diệp Thị, nếu không, hai
ngày sau chúng tôi sẽ bán đấu giá căn nhà này. Cám ơn." Nhân viên chấp
pháp lễ phép nói ra.
Diệp Thị, Diệp Thị… hai chữ này như một
tiếng sét oanh tạc Lâm Sơn, đương nhiên còn có Lâm Hiểu."Cha, sao lại
thế này, là Diệp phi sao? Là anh ấy muốn trả thù sao? Vì kẻ tiện nhân
kia?" Lâm Hiểu vội vàng hỏi.
"Con nói cái gì?" Nghe Lâm Hiểu nhắc đến kẻ tiện nhân kia, Lâm Sơn cảm thấy chỗ nào không đúng, mình vẫn cảm thấy không có chỗ nào có lỗi với Diệp Phi, Diệp Phi làm sao có thể đuổi tận giết tuyệt, chẳng lẽ là Hiểu Hiểu làm cái gì? Lâm Sơn lập tức ép
hỏi Lâm Hiểu.
Vừa mới bắt đầu Lâm Hiểu vẫn còn úp mở, nhưng trải
qua Lâm Sơn lớn tiếng quát lớn, không thể không nói ân oán cùng Hân Nhi
ra, cũng nói chuyện mình đi hãm hại người kia ở công ty thiết kế, đương
nhiên rất tự giác tóm tắt chuyện tìm người đi vũ nhục Hân Nhi kia, Lâm
Hiểu rất rõ ràng chuyện kia là Âu Dương Thần cứu Hân Nhi, Lâm Sơn thường xuyên nói với mình không thể đắc tội Âu Dương Thần, Lâm Hiểu tự nhiên
không dám nói ra miệng, miễn cho. . . .
"Bốp." Nghe xong Lâm Hiểu giải thích, Lâm Sơn không lưu tình chút nào quăng cho Lâm Hiểu một cái
tát, ánh mắt dữ tợn này dường như muốn cắn nuốt sạch Lâm Hiểu, bây giờ
nghĩ đến hợp đồng với Diệp Thị là bởi vì đứa con gái ngu xuẩn của mình
này tạo thành, thật sự hận không thể giết cô ta.
Mà Lâm Hiểu vừa
bị một tát này của Lâm Sơn có có chút tối tăm, mặc dù Lâm Sơn coi trọng
lợi ích nhưng nhiều năm như vậy bởi vì Lâm Hiểu cũng không làm cái gì
ảnh hưởng đến chuyện của ông, dù sao cũng là con gái duy nhất chính thức của mình, cũng không lỗ mãng với Lâm Hiểu, nhưng bây giờ lại là vì kẻ
tiện nhân Lăng Phỉ Tuyết kia đánh mình một cái tát, Lâm Hiểu tuyệt đối
không thể tiếp nhận, hai mắt Lâm Hiểu đầy nước mắt, hung hăng nhìn Lâm
Sơn, lập tức lao ra cửa, vừa đúng lúc đụng vào mẹ Lâm mới từ bên ngoài
trở về.
"Ai nha, người nào không có mắt như vậy, Hiểu Hiểu, con
làm sao vậy." Mẹ Lâm thấy trên mặt Hiểu Hiểu có hằn một bàn tay, còn có
giấy niêm phong khắp phòng, nhất thời giật mình, sao lại thế này…
"Cút ngay." Lúc này Lâm Hiểu cũng không có bởi vì đụng vào mẹ mình mà cảm
thấy xấu hổ, mà tiếp tục hung hăng đẩy mẹ Lâm ra, chạy ra ngoài.
"A Sơn, sao lại thế này? Trong nhà tại sao có thể như vậy, còn có trên mặt Hiểu Hiểu bị thương là sao vâyh? Con gái là quan trọng nhất…" Mẹ Lâm
vừa vào cửa đã lải nhải với Lâm Sơn.
"Ngậm miệng, trong nhà như
thế nào, bà không thấy được sao? Sắp phá sản, còn có đứa con gái kia,
đều do bà ra sinh đứa con gái như vậy, công ty của tôi đóng cửa đều do
nó làm hại, bà vừa lòng rồi chứ." Lúc này lửa giận Lâm Sơn chỉ có thể
phát tiết về phía mẹ Lâm, hai người lại tranh cãi ầm ĩ một phen.
Mà Lâm Hiểu đang muốn lái xe đi tìm Diệp Phi tính sổ, nhưng khi thấy giấy
niêm phong ở bên trên, lại càng tức giận, hung hăng xé giấy niêm phong
trên xe, lái xe rời đi.