“Thần, tôi muốn rời
đi một thời gian ngắn. Đi Hi Lạp nghỉ ngơi, đã lâu rồi chưa ra ngoài”.
Lưu Phàm dựa vào ghế, gương mặt nhàn nhã tự tại, ánh mặt trời có chút
chói mắt chiếu lên người anh, áo sơ mi mở ba cúc lộ ra da thịt màu đồng
cổ, cơ bụng mê người dưới ánh mặt trời càng thêm gợi cảm.
“Gần
đây không phải có một hạng mục lớn sao?”. Âu Dương Thần nghe thấy lời
nói của Lưu Phàm, có chút kinh ngạc, Lưu Phàm tuy phóng túng không chịu
trói buộc nhưng lúc làm việc vẫn có chừng mực, tuy cậu ta chỉ thích
thiết kế, không muốn tiếp xúc quá nhiều tới sự vụ của công ty nhưng lúc
làm việc vẫn là nghiêm túc mười phần.
“Đúng vậy, nhưng cậu cứ yên tâm đi, thiết kế lần này tôi giao cho một người, là nhân viên mới, cô
ấy rất có tài, nói thật thực lực cô ấy không hề thua kém tôi, hơn nữa
phong cách lần này là sở trường của cô ấy, cậu cũng biết không thích hợp với tôi tôi sẽ không nhận, cậu cứ yên tâm đi”. Lưu Phàm có chút tự hào
nói, dường như đang khoe khoang châu báu của mình vậy.
“A, người có thể để cho Lưu Phàm cậu bội phục trên phương diện thiết kế, tôi thật có chút tò mò nha”.
“Tài hoa, năng lực đều rất tốt, chẳng qua dung mạo thật đúng là khác nhau
một trời một vực với chị dâu”. Lưu Phàm vừa nghĩ tới dụng mạo tuyệt sắc
cùng khí chất xuất trần của Tuyết nhi khiến cho người nhìn quen mỹ nứ
như anh cũng không thể không bị hấp dẫn, nhưng anh là bạn của Thần, đối
với Lưu Phàm mà nói thì huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, cho
nên anh hoàn toàn không nghĩ tới đặt tâm tư lên người Tuyết nhi. Mà Lăng Phỉ Tuyết dân nhà quê chính gốc cùng với làn da ố vàng, hiển nhiên
không cùng một cấp bậc với mỹ nữ. Lưu Phàm yêu thích là mỹ nữ. Đối với
cô gái xấu xí anh sẽ không kì thị nhưng tuyệt đối sẽ không thích.
“Cậu xử lí tốt là được”. Âu Dương Thần nghe Lưu Phàm nhắc tới Tuyết nhi
không khỏi lại bắt đầu nhớ cô rồi, có đôi khi Âu Dương Thần sẽ cảm thấy
Tuyết nhi bây giờ và trước đây rất khác nhau, trước kia Tuyết nhi là cô
gái kiên cường khiến người ta đau lòng, còn Tuyết nhi bây giờ cũng vẫn
thanh thuần như vậy nhưng cô không chỉ kiên cường mà còn đáng yêu, sự tự tin cùng cố gắng của cô, nghĩ đến bàn tay đánh mình, vì mình nấu cơm,
nghĩ đến bộ dạng cô ở dưới người mình Âu Dương Thần liền muốn nhanh
chóng tan tầm, nhanh chóng trở lại nhà nhỏ của họ, mặc dù nó chỉ cách
đây một bức tường.
“Thần, buổi tối em phải tăng ca nên sẽ về
trễ”. Âu Dương Thần đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về thì nhận được
điện thoại của Tuyết nhi, Âu Dương Thần không khỏi cảm thấy thất vọng,
liền nghĩ đầu sỏ tạo thành hết thảy là cái tên xin phép nghỉ ngơi kia.
“Ừ, được rồi, vậy em nhớ phải ăn cơm, tối anh sẽ đến đón em”. Âu Dương Thần bất đắc dĩ trở lại bàn làm việc tiếp tục xử lí những văn kiện kia, hình như từ lúc Tuyết nhi trở lại mình đã rất lâu rồi không làm thêm giờ,
mỗi ngày đều sẽ đúng giờ tan tầm về nhà, cùng Tuyết nhi chuẩn bị bữa
tối, cuộc sống như vậy đối với Âu Dương Thần chính là hạnh phúc.
Công ty Thần Phàm.
“Ai, rốt cuộc cũng xong”. Tuyết nhi duỗi lưng, Lưu Phàm nói muốn nghỉ phép,
hạng mục này liền hoàn toàn giao cho mình, tuy rằng trước đó cũng đã làm qua nhưng lần này không chỉ thiết kế mà còn có những chuyện khác phải
xử lí, Tuyết nhi có chút kì quái, sao Lưu Phàm có thể tin tưởng cô tới
vậy, dù sao cô cũng chỉ mới tới mấy tháng nay. Mặt khác, cô cũng vì cơ
hội lần này của mình mà cao hứng, dù sao những chuyện này đều có thể rèn luyện năng lực của chính mình.
“Không ai có thể thay thế em trong lòng anh…” chuông điện thoại reo lên, là Thần.
Âu Dương Thần đợi trái đợi phải rốt cuộc không nhịn được mà gọi cho Tuyết
nhi, sao lại tăng ca trễ như vậy? Công ty này làm gì vậy? Ngược đãi nhân viên sao? Âu Dương Thần có chút tức giận nghĩ, thật sự không nghĩ tới
cái công ty ngược đãi nhân viên này là của mình, lại càng quên đi những
lần mình tăng ca trước đây đều là tới rạng sáng, aizz, đàn ông lúc yêu
chỉ số thông minh sẽ giảm xuống đấy.
“Thần, em sắp xong rồi, anh đến dưới cổng công ty Thần Phàm chờ em”. Tuyết nhi vui vẻ nói.
“Ừ, được”. Thần Phàm, đây, đây không phải là công ty của mình sao? Chẳng lẽ trước giờ Tuyết nhi đều làm ở Thần Phàm? Âu Dương Thần có chút kinh
ngạc, Tuyết nhi trước giờ đều ở công ty của mình mà mình lại không biết, đây là chuyện châm chọc cỡ nào nha, đột nhiên nhớ tới lời Lưu Phàm nói
lúc chiều, cô gái rất có thực lực nhưng lại xấu xí…Tuyết nhi cải trang,
ha ha, Âu Dương Thần lúc này cảm thấy thế giới này thật rất nhỏ, đồng
thời hận nghiến răng Lưu Phàm, chắc chắn là do cậu ta nghỉ phép mới
khiến Tuyết nhi tăng ca trễ thế này.
Mà vị đẹp trai nào đó đang
ngồi trên máy bay tới Hy Lạp đột ngột hắt xì hai cái, một là có người
nhắc đến, hai là có người mắng, ba là bị cảm. Nghĩ tới Lưu Phàm anh quân tử phong độ, sẽ có ai mắng anh đây, bởi vậy Lưu Phàm liền tự kỷ lý giải rằng có hai vị mỹ nữ đang nhớ đến mình.
Tuyết nhi cầm tài liệu
đi xuống thang máy, chạy chậm tới cửa ra vào, lại ngay lúc này không cẩn thận đụng trúng một người, tài liệu trong tay rơi lả tả trên đất, người đàn ông kia đội mũ lưỡi trai, anh ta cuống quýt nhặt lại tài liệu đưa
cho Tuyết nhi, xin lỗi sau đó nhanh chóng rời đi. Tuyết nhi cảm thấy có
chút hiếu kỳ, người này thật kỳ lạ, lại không biết rằng tài liệu của cô
lúc nãy đã bị chụp lại toàn bộ.
Âu Dương Thần đi đến cửa liền
nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ vội vàng rời đi, sau đó liền thấy
Tuyết nhi cầm tài liệu bước ra, trong mắt Âu Dương Thần chỉ có Tuyết
nhi, thấy cô không sao liền cũng không để ý người kia.
“Sao lại
tăng ca trễ như vậy?”. Âu Dương Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Tuyết nhi,
tay cô thật lạnh, chắc là do thời tiết, bàn tay ấm áp của Âu Dương Thần
rất dễ dàng bao bọc lấy tay của Tuyết nhi.
“Ông chủ nghỉ phép
rồi, cho nên giao lại một hạng mục cho em, đành phải làm thêm giờ thôi”. Tuyết nhi bị Âu Dương Thần nắm tay, còn có thể cảm nhận bàn tay to lớn
ấm áp của anh, Tuyết như lúc này thấy rất hạnh phúc, có một đôi bàn tay
to lớn có thể cho cô sự ấm áp trong ngày đông giá rét.
“Cậu ta đúng là không biết xấu hổ”. Âu Dương Thần hừ lạnh.
“Hả?”. Tuyết nhi có chút kì quái, sau đó nghĩ tới ngày đó nhìn thấy Lưu Phàm ở Palace, anh ta là bạn tốt của Thần, Thần đương nhiên biết. “À đúng rồi, ông chủ của em là bạn tốt của anh đó”.
“Đúng vậy, Tuyết nhi, trước đây không biết hoá ra em làm ở nơi này, cậu ta một mình chạy đi nghỉ phép hại em phải tăng ca”.
“Thần, anh đừng nói thế, đây là ông chủ tín nhiệm em, có thể phụ trách hạng mục này em rất vui”.
“Em vui là được, đói không, anh dẫn em đi ăn khuya”. Âu Dương Thần thuần
thục cài dây an toàn giúp cô, sau đó khởi động chiếc Lamborghini biến
mất trên đường lớn.