"Tuyết Nhi bảo bối, cậu rốt cuộc nghĩ thông suốt muốn bản thân ăn mặc đẹp một
chút rồi..., mình đã nói rồi, cậu có mặt nhìn tốt như vậy nhất định có
thể lựa chọn cho mình trang phục phù hợp nha. " San San vây quanh lại
bắt đầu liến thoắng không ngừng rồi, hôm nay Tuyết Nhi chủ động hẹn mình ra ngoài đi dạo phố mua quần áo, đây chính là một điềm báo tốt, xem ra
bảo bối Tuyết Nhi kể từ khi yêu đã nghĩ thông suốt rất nhiều, đúng đúng, không sai, cô gái đang yêu quả nhiên là chú ý ăn mặc hơn, phụ nữ vì sắc mặt người khác mà.
"Dạ dạ dạ, mình sẽ ăn mặc đẹp một chút, tránh cho người khác ghét bỏ mình quá già nha." Tuyết Nhi trêu ghẹo nói.
"Vốn chính là vậy nha, ai nha, chỉ có thể nói người bà bà này quá biết bảo
dưỡng, mà cậu quá không biết trang điểm nha, ai, thế nào dạo này chính
là có người chưa già đã yếu nha" San San vẻ mặt than thở.
"Cậu nói cái gì đó." Tuyết Nhi làm bộ muốn đánh San San, San San vội vàng chạy trốn.
"Tốt lắm, tốt lắm, Tuyết Nhi bảo bối mình sai lầm rồi còn không được sao? Đi một chút, chúng ta đi cửa tiệm kia xem một chút, bạn trai cậu nhất định có tiền cậu cần phải giúp tiêu tiền một chút."
"À này, Tuyết Nhi bạn trai cậu rốt cuộc buôn bán gì vậy." San San vẻ mặt vô cùng nghi
hoặc hỏi, nhìn Tuyết Nhi bà bà cũng biết nhất định là người giàu, nhưng rốt cuộc là làm cái gì.
"Thật ra thì mình cũng không biết á...,
hình như là phòng địa sản, lại thích giống siêu thị thôi." Tuyết Nhi
đáp, thật ra thì cô thật không biết Âu Dương Thần là làm cái gì, giống
như cái gì cũng có đi, xác thực nha, Euclid chính là một đế quốc buôn
bán cái sản nghiệp gì đều có nha.
"Thôi, hỏi cậu cũng là hỏi vô ích, mình muốn đi xem quần áo xinh đẹp rồi." San San lôi kéo Tuyết Nhi đi tới một cửa tiệm.
Tuyết Nhi yên lặng đi tới tủ kính nhìn chiếc váy bó eo, đơn giản hào phóng, Tuyết Nhi nhìn cảm thấy rất là ưa thích.
"Oa, Tuyết Nhi, cái váy này rất đẹp, nhất định rất thích hợp cậu, cầm lấy đi thử xem thôi."
"Tiểu thư, làm phiền cô giúp tôi lấy cái này xuống thử một chút." San San lập tức xoay người hướng về phía nhân viên bán hàng nói.
"Vâng, tiểu thư, cô chờ chút" Nhân viên bán hàng đang đi lấy chiếc váy thì đột nhiên bị một giọng nữ truyền đến làm cho kính sợ.
"Chính là cái tôi muốn rồi, giúp tôi bọc lại." Lâm Hiểu đứng tại cửa ngạo mạn nói.
Tiếng Lâm Hiểu truyền đến, nhân viên bán hàng, San San, Tuyết Nhi đồng thời
đều nhìn về Lâm Hiểu, San San nghĩ đến vừa là một đại tiểu thư, còn là
một đại tiểu thư rất không có lễ phép, mà khi Tuyết Nhi thấy Lâm Hiểu
còn rất khiếp sợ, kể từ sau lần ở Diệp gia kia, Tuyết Nhi cũng chưa từng thấy qua Lâm Hiểu, từ đầu tới đuôi, Tuyết Nhi chỉ gặp qua Lâm Hiểu một lần, cũng khắc sâu như vậy, ngày đó chinhd là cô
ấy vũ nhục mình, nhưng cô ấy là vị hôn thê của anh Phi Tuyết Nhi cũng
không muốn va chạm với Lâm Hiểu.
Nhân viên bán hàng rất nhanh
phản ứng kịp, "Tiểu thư, ngại quá, bộ váy này vị tiểu thư này đã thích
trước, đang muốn đi thử, cô có thể xem những bộ trang phục khác không
ạ?" Nhân viên bán hàng viên lễ phép nói.
"Cô ta, chỉ cô ta xứng với bộ trang phục này." Lâm Hiểu khinh miệt liếc nhìn Tuyết Nhi và San San, khinh thường nói.
Lời này nghe vào tai San San chính là rất không vui rồi, "Này, làm sao cô
nói chúng tôi không xứng chỉ cô xứng sao, cô cho rằng thay đổi khuôn mặt là có thể đi ra gặp người á..., chỉ với bộ đáng hồ lý của cô mà có thể
xứng với bộ vady thanh thuần siêu phàm này sao, thật là buồn cười." San San không yếu thế chút nào nói.
"Cô..cô...hai người nghèo kiết
xác cũng dám tới chỗ này, còn cô nữa, biết tôi là ai không? Tôi là hôn
thê của tổng giám đốc Diệp Thị, này cả trứng tâm này đều là của chồng
tôi, các ngươi lập tức cút ra ngoài cho tôi, những thứ kia các cô mua
nổi sao? Thật là buồn cười, còn có các máy người ác cô, thứ người như
thế còn dám tiếp đãi họ, ngộ nhỡ phá hủy nhãn hiệu quần áo đắt tiền này, các cô gánh nổi sao? Một chút ánh mắt cũng không có, cẩn thận tôi khai
trừ các cô." Lâm Hiểu nói.
"A, thì ra là chính là người nhà, , , , có gì đặc biệt hơn người, thì ra đây chính là kiểu Diệp Thị đãi khách
nha, ha ha." San San không phục nói.
"Hừ, Diệp Thị chúng tôi tiếp đãi là người có thân phận có địa vị , làm sao giống như các cô nghèo
như vậy, không khéo chính là tới trộm đồ."
"Cô" Tuyết Nhi vội vàng kéo San San."Được rồi, San San, đừng nói nữa."
"Tuyết Nhi, cậu chính là quá tốt bụng, mới có thể bị bắt nạt nha" San San không vui nói.
Tuyết Nhi, vừa nghe đến hai chữ Tuyết Nhi này, Lâm Hiểu chính là một bụng
hỏa, nghĩ đến lòng của Diệp Phi còn đang ở chỗ cái người phụ nữ gọi là
Tuyết Nhi , vì cô ta, đang đêm đính hôn đó anh cả đêm đi ra ngoài tìm cô ta, còn ngày ngày hướng phòng của tiện nhân Tuyết Nhi kia chạy đến, hơn nữa còn tìm thám tử tư tìm cô ta, may mà mình nhanh taychặn lại, nếu
không, không biết chừng tiện nhân kia hiện tại liền trở lại Diệp gia
cùng mình tranh thân phận Diệp phu nhân, vừa nghĩ tới Tuyết Nhi, Lâm
Hiểu trong mắt chỉ có tức giận, mặc dù không thấy mặt của Tuyết
Nhi,nhưng dù là tên giống nhau cũng làm cho cô mất khẩu vị.
"Tuyết Nhi, hừ, đúng là hồ ly tinh, chỉ với cái bộ dạng của cô cũng dám đi ra
gặp người, quả thực là dơ bẩn chỗ của tôi, người đâu, đuổi hai người này người đàn bà chanh chua ra ngoài cho tôi, về sau không cho đón chào bọn họ." Lâm Hiểu lạnh lùng nói, trong mắt ác độc nhìn một cái không sót
điều gì.
Nhân viên bán hàng nghĩ đây là vị hôn thê của tổng giám
đốc, vì kế sinh nhai mình chỉ có thể thật xin lỗi hai cô gái này, khi
đang muốn mở miệng xin hai cô gái này rời đi, một tiếng"Dừng tay." Khiến người ở hiện trường đều là sợ hết hồn. Nhìn Diệp Phi đột nhiên xuất
hiện ở cửa, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ riêng.