"Tiểu Phân, cô Phỉ Tuyết kia và San San đi đâu rồi" Lâm Thanh hỏi.
"Không biết nữa, hai cô này chắc không biết đi đâu chơi rồi, thật không biết
làm trợ lý như thế nào, cũng đã vào giờ làm rồi, ăn một bữa cơm cũng
không chậm như thế."
"Haiz, bây giờ tuổi trẻ đều như vậy, chờ khi bọn họ trở về hỏi một chút Phỉ Tuyết về tài liệu của chủ đề lần này có
phải ở chỗ cô ta không."
"À, mấy ngày trước em thấy hình như là ở chỗ của chị ấy, chị Thanh, chị cần hả, để em đi tìm thử xem."
"Ừ ừ, được, cám ơn."
"Không cần khách khí ." Trong lòng Lý Phân suy nghĩ Lâm Thanh chính là trợ thủ đắc lực của tổng giám đốc nên cố gắng lấy lòng.
Lý Phân tìm tại liệu ở chỗ Tuyết Nhi, đột nhiên phát hiện một quyển tập
rất đẹp, Lý Phân không hề nghĩ ngợi mở ra xem, mới vừa mở ra thì bên
trong lập tức rớt ra một tờ giấy, Lý Phân nhặt lên nhìn thì thấy đây là
một bản thiết kế, là một bản thiết kế về lễ phục dạ hội, không thể không thừa nhận, bộ lễ phục này rất đẹp, không đơn thuần chỉ là xinh đẹp, hơn nữa còn toát ra khí chất cao quý, đây là do cô gái đáng ghét đó vẽ sao? Làm sao có thể? Sao cô ta lại vẽ ra được bản thiết kế tốt như thế này
chứ, nếu như đây là tác phẩm lần này, vậy mình phải. . . . . . Trong
lòng Lý Phân thầm nghĩ nhất định không thể để cho cô gái đáng ghét đó
vượt trội hơn mình, những thứ này đều là của mình, cũng chỉ thuộc về
mình, cô ta cũng chỉ là một trợ lý vừa mới tới đây không lâu, sẽ không
có ai tin tưởng do cô ta thiết kế, nghĩ tới đây, nhìn chung quanh một
chút, Lý Phân lập tức đem tờ giấy giấu đi, làm bộ như như không có
chuyện gì xảy ra và tự mình trở về chỗ của mình.
Khi Lý Phân trở
về chỗ thì cũng là lúc San San và Tuyết Nhi vừa đi vừa đùa giỡn về,
Tuyết Nhi trở về chỗ của mình thì phát hiện quyển tập đó hình như để
không đúng chỗ của nó.
"Sao vậy. Tuyết Nhi?"
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đồ đạc có chút lung tung." Tuyết Nhi sắp xếp lại
mặt bàn, để quyển tập lại vị trí cũ, cũng không để ý nữa, mà Lý Phân
thấy Tuyết Nhi không phát hiện không thấy bản thiết kế, trong lòng âm
thầm hài lòng. Thật là ngu xuẩn, đồ quan trọng như vậy cũng không phát
hiện ra là đã bị mất, vậy thì không thể trách tôi được rồi.
Lúc
xế chiều, Tuyết Nhi nhận được một email là thầy Mal từ nước Pháp gửi
tới, thầy ấy nói cho Tuyết Nhi một tin tức tốt, đó chính là tác phẩm
Queen của Tuyết Nhi đạt được giải thưởng lớn ở nước Pháp, có được giải
thưởng này có thể con cưng của , bởi vì giải thưởng này tượng trưng cho
trào lưu thời trang mới, hơn nữa Queen còn được nữ hoàng Ái Lệ Nhi nước
Pháp tốn một số tiền lớn mua bộ lễ phục này, việc này đối với Tuyết Nhi
mà nói không thể nghi ngờ là một kinh ngạc lớn, đây chính là khẳng định
năng lực của Tuyết Nhi, đối với Mal mà nói cũng thế, dù sao Tuyết Nhi
chỉ học được hơn một năm, nhưng anh ta nói qua Tuyết Nhi có thiên phú
cực cao, rất có ý tưởng, anh ta tin tưởng một thời gian sau cô học trò
này sẽ là nữ hoàng của giới thời trang.
Hôm nay tâm trạng của
Tuyết Nhi thật rất tốt, buổi trưa cùng San San ăn một bữa trưa ngon, mà
chiều lại có nhận được một tin tức chấn phấn lòng người, mặc dù không
ai biết tác phẩm này là của Tuyết Nhi, bởi vì ở nước ngoài Tuyết Nhi
dùng tên Daisy, Daisy, Tuyết Nhi thích cái tên Daisy trang nhã đó làm
cho người ta có cảm giác rất ấm áp. Cho nên, hôm nay Tuyết Nhi đặc biệt
hẹn Âu Dương Thần cùng đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn, sau đó cho San San
chọn một phần quà tặng.
Phòng làm việc to như vậy làm cho người
ta có cảm giác trong trẻo lạnh lùng cô độc, Âu Dương Thần đang nhìn bảng báo cáo trong tay, sắc mặt có chút nặng nề, lần này công việc thật sự
là không tốt chút nào, mà bên ngoài người phụ trách phòng kế hoạch và
phòng thị trường mồ hôi lạnh toàn thân, tổng giám đốc lãnh khốc, lần
này, vị trí của mình có thể hay không giữ được còn là một vấn đề, haizz. Lúc này hai quản lý đang âm thầm lau mồ hôi, nội tâm quay cuồng.
"Không người nào có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh, em là thiên sứ
chỉ dành riêng cho anh. . . . . ." Tình cảm sâu nặng như vậy đột ngột
tiếng chuông lại vang lên, Âu Dương Thần lập tức để bảng báo cáo trong
tay xuống, nhận điện thoại. Tiếng chuông này rất đặc biệt là cài đặt
riêng cho Tuyết Nhi.
"Đương nhiên là có, sao, có chuyện gì vui mừng như thế." Âu Dương Thần đi tới
cửa sổ sát đất nhìn về phía công ty Tuyết Nhi, dịu dàng nói.
"Thật sao? Tôi có rõ ràng như vậy sao? Bất quá thật rất vui, chỉ là không nói cho anh, bí mật."
"Em." Âu Dương Thần bất đắc dĩ cười. Tuyết Nhi càng ngày càng nghịch ngợm
đáng yêu, hoạt bát hơn nhiều, có lúc cảm thấy bây giờ Tuyết Nhi so với
trước kia không phải cùng một người, chỉ là vậy thì có quan hệ gì chỉ
cần là Tuyết Nhi, Âu Dương Thần cũng yêu, hơn nữa bây giờ Tuyết Nhi càng làm cho người ta thích. Chỉ là Âu Dương Thần không ngờ Tuyết Nhi thật
không phải là lúc trước Tuyết Nhi thì anh ta sẽ như thế nào đây?
"Hì hì, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời anh ăn một bữa tiệc lớn."
"Bữa tiệc lớn, em trúng giải à."
"Ha ha, không sai biệt lắm." Trong lòng Tuyết Nhi nghĩ lần này tiền thưởng
cộng thêm khoản tiền nữ hoàng mua lễ phục đúng là một khoản lớn.
"Được, anh đến đón em."
"Không cần..., tôi về nhà thay quần áo trước, như vậy đi, tôi phải đi rồi, bái bai."
Trở lại trên bàn làm việc, bảng báo cáo trước mắt khó coi đã trở nên có vẻ
thuận mắt hơn nhiều, tâm tình cũng tốt lên nhiều. Kêu hai người quản lý
đi vào.
Hai ông chú thì lại nơm nớp lo sợ, ngay đến đầu cũng
không dám ngẩng lên, ai ngờ tổng giám đốc chỉ nói: tháng sau, tôi muốn
thấy tăng lên mười điểm. Đi ra ngoài đi" Hai người quản lý nhốn nháo. Ơ, bọn họ mới vừa nghe được cái gì, tổng giám đốc nói rằng tháng sau, như
vậy bọn họ còn có thể tiếp tục tiếp tục làm sao? Mặc dù là mười điểm,
nhưng ít nhất còn có cơ hội, đây chính là ân điển lớn đối với bọn họ,
hai người quản lý nói cám ơn liên tục liền nhanh chóng biến mất khỏi
phòng làm việc, Khóe miệng Âu Dương Thần co quắp, mình đáng sợ như vậy
sao? Thật ra thì tổng giám đốc Âu Dương anh không phải chỉ là đáng sợ,
mà là khá đáng sợ.
Đêm đó Tuyết Nhi trở về nhà thật sớm, thay
quần áo, mặc một cái áo đầm ngắn màu tím nhạt, mang vớ màu đen, giày
cao gót màu đen, còn đeo thêm một món đồ trang sức tao nhã, thật ra thì Tuyết Nhi ít khi trang điểm, chỉ là cô bình thường không thay đổi, khi
Âu Dương Thần về nhà, thấy Tuyết Nhi ăn mặc có một chút si mê, không
thể không nói, gương mặt Tuyết Nhi thật sự là kiệt tác hoàn mỹ, tối nay
Tuyết Nhi làm cho người ta cảm giác giống như là một thiên sứ, khuôn
mặt trắng như tuyết, dáng người mê hoặc, trong thanh thuần có chút
quyến rũ, giống như một đóa hoa sen nở rộ.
Âu Dương Thần cũng đổi bộ đồ tây, vẫn như cũ hết sức đẹp trai.
" Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời em đi ăn tối cùng không?"Âu Dương Thần ra dấu tay.
"Dĩ nhiên."Tuyết Nhi rất tự nhiên đưa hai tay ra. Hai người đều là con cưng của trời, cùng đi vào phòng ăn giống như trời sanh một đôi, không có
chút nào không hòa hài. Tuyết Nhi và Âu Dương Thần đi ăn bữa ăn Tây, còn uống một chút rượu đỏ, trong nhận thức của Tuyết Nhi có tốt chuyện dĩ
nhiên là cần ăn mừng. Hai người vui vẻ ăn bữa ăn tối mặc dù Tuyết Nhi
nói mời khách, nhưng cuối cùng vẫn là Âu Dương Thần trả tiền, theo cách
nói của Âu Dương Thần đây là chuyện một thân sĩ nên làm, nhiều năm rồi
Âu Dương Thần không có cơ hội này, hôm nay thật vất vả có cơ hội, hi
vọng Tuyết Nhi có thể cho cơ hội. Mà Tuyết Nhi tự nhiên cũng biết suy
nghĩ của Âu Dương Thần, vì vậy hớn hở đồng ý. Suy nghĩ một chút tiền của mình so với tài sản của Âu Dương Thần chính là anh ta chính là một cọng lông cũng không bằng.
Sau đó, Tuyết Nhi dẫn theo Âu Dương Thần
đi cửa hàng chọn quà cho San San, cuối cùng Tuyết Nhi chọn một lắc tay
hình trái tim, thiết kế đặc biệt là tác phẩm của nhà thiết kế tên là
Carl, nghe nói là thiết kế cho người yêu, gọi là dây chuyền có tình, rất xứng với San San, giá tiền mặc dù có chút đắt, nhưng so với hôm nay thu vào cũng không tính là gì, hơn nữa Tuyết Nhi đối với người quan tâm đến mình sẽ không so đo giá cả, một bên Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi đang
chọn quà tặng, mà mình cũng là thỉnh thoảng nhìn chiếc nhẫn kim cương
bên trong quầy, nghĩ thầm lúc nào thì mới có thể làm cho Tuyết Nhi theo
chiếc nhẫn, nghĩ tới mình cũng không có gì chuẩn bị, vì vậy trong lòng
lại có một tính toán khác.