Ông Diệp, hôm nay không phải anh Phi sẽ trở lại, cô gái kia cứ không thấy
như vậy, làm thế nào? Không phải là. . . . . . . " Lâm Hiểu dùng sức lực thích hợp xoa bóp bả vai ông cụ Diệp, mà lúc này ông cụ Diệp rõ ràng
là một dáng vẻ hưởng thụ, Lâm Hiểu đúng là người thông minh, cô biết
được ông cụ Diệp còn là người nắm quyền Diệp Thị, vì vậy dùng hết tâm tư lấy lòng ông cụ Diệp, biết xương sống ông cụ Diệp không được tốt, còn
đặc biệt học thuật xoa bóp, đối với cái này cá đối với Diệp Thị có trợ
giúp Hào Môn thiên kim hơn nữa đối với mình lại như vậy tận tâm tận lực
Lâm Hiểu, ông cụ Diệp dĩ nhiên là hi vọng cô có thể ở chung một chỗ cùng Diệp Phi, như vậy cũng là cháu dâu của mình, chỉ xét về chút gia thế
này so với cô gái kia không biết Lâm Hiểu mạnh hơn bao nhiêu, cháu của
mình làm sao có thể ở cùng với cô gái không rõ ràng, lại không thể trợ
giúp Diệp Thị phát triển, hơn nữa. . . . . .
Trong nháy mắt ánh
mắt của ông cụ Diệp bén nhọn, giống như một con báo nhất định phải bắt
được con mồi, ngay sau đó an ủi "Hiểu Hiểu, cháu đừng lo lắng, những
chuyện này ông sắp xếp hết rồi, cháu chỉ cần an tâm chuẩn bị làm cô dâu
là được, lần này, ông nhất định sẽ không để cho Diệp Phi lại chạy như
hai năm trước."
"Vâng, ông Diệp tốt nhất, cám ơn ông." Lâm Hiểu
không còn vẻ mặt tối tăm như vừa rồi, khuân mặt tươi cười hạnh phúc,
tính đến giờ phút này cô đã ròng rã ba năm, hai năm trước vốn cho là cô
sẽ đính hôn cùng Diệp Phi, ai biết Diệp Phi đột nhiên lại không thấy tăm hơi, điều này thật sự để cho cô cảm thấy mất thể diện. Nhưng bây giờ
lại có những lời này của ông Diệp, Lâm Hiểu giống như ăn Định Tâm Hoàn,
an tâm không ít, cô tin tưởng ông cụ Diệp nhất định có thể để cho cô lên làm bà Diệp, cũng sẽ không uổng phí bao lâu nay mình hầu hạ.
Ngoài cửa, xe Diệp Phi rất nhanh đã đến cửa chính nhà họ Diệp, trời mới biết, những ngày qua Diệp Phi trôi qua thế nào, anh vẫn luôn nghĩ đến một
người, nghĩ muốn kết thúc công việc sớm một chút, trở về gặp Tuyết Nhi,
trên thực tế, ngày hôm trước còn là không khống chế được gọi điện thoại
cho Tuyết Nhi, chỉ là điện thoại của Tuyết Nhi đều không thông, anh biết Tuyết Nhi ngủ có thói quen tắt máy, bởi vì chính anh nói phóng xạ lớn,
trước đều là cưỡng chế Tuyết Nhi tắt máy, thời gian bên này và bên kia
không giống nhau, bên này ban ngày, bên kia cũng không sai biệt lắm là
đêm tối rồi, bởi vì Diệp Phi luôn bận nhiều việc.. Công việc, cho nên
Diệp Phi cũng không còn quá để ý, chỉ một lòng nghĩ tới nhanh một chút
trở về để gặp người nào đó.
Khi A Mộc nhìn người tới là Diệp Phi, lập tức giúp đỡ Diệp Phi cầm hành lý, Diệp Phi chỉ là nhẹ nhàng liếc A
Mộc, ngay sau đó hỏi " Tiểu Thư Tuyết Nhi đâu"
"À, thiếu gia,
Tiểu Thư Tuyết Nhi " A Mộc có chút sững sờ, Tiểu Thư Tuyết Nhi đã mấy
ngày không thấy, sau khi rời khỏi đây kể từ ngày đó không có trở lại,
thiếu gia yêu thương Tiểu Thư Tuyết Nhi như vậy, nhất định sẽ tức điên .
"Thôi, tôi tự đi tìm cô ấy, tên tiểu nha đầu kia không chuẩn còn náo đấy." Tự
nhiên chạy hướng biệt thự, hướng phòng của Tuyết Nhi đi tới. Mà lúc này A Mộc vẫn còn sững sờ, xong rồi, không thấy Tiểu Thư Tuyết Nhi, thiếu gia sẽ…”
"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi" Diệp Phi đến phòng của Tuyết Nhi lớn tiếng kêu lên tên Tuyết Nhi, đáng tiếc đáp lại anh chỉ là người giúp
việc kia một câu thiếu gia, không thấy Tiểu Thư Tuyết Nhi, chừng mấy
ngày không thấy cô, thật ra thì các người hầu đều rất thích Tuyết Nhi
hào phóng, một cô gái xinh đẹp lại bình dị gần gũi như vậy thật rất
xứng đôi với cậu chủ, nhưng nhà giàu ân oán nhiều, cái Lâm tiểu thư đó
vừa nhìn liền không dễ chọc, vẫn nên tránh xa một chút.
"Thiếu gia, cậu cần phải làm chủ cho Tiểu Thư Tuyết Nhi, Tiểu Thư Tuyết Nhi cô ấy. . . ."
"Bà Chu, Thiếu gia trở lại các người cũng không thông báo ông cụ Diệp, mấy
người bọn ngươi không muốn làm rồi sao?" Lâm Hiểu nghe lầu dưới có chút
động tĩnh biết là Diệp Phi trở lại, rất nhanh liền đi xuống, không ngờ
bà Chu lại dám ở sau lưng nói lung tung, xem ra người này giữ lại không
được. Ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm bà Chu, trong mắt uy hiếp rõ ràng
như vậy.
"Lâm Hiểu, nơi này là nhà tôi, còn chưa tới phiên cô làm chủ, cô chỉ là khách." Diệp Phi hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Hiểu, người phụ nữ này thật sự cho rằng là chủ nhân trong nhà này phải không,
"Bà Chu, bà nói, Tuyết Nhi đi đâu."
"Thiếu gia, ba ngày trước cô Tuyết Nhi."
"Có phải cháu đã trở lại hay không." Bà Chu vừa định
mở miệng nói chuyện ngày đó, giọng nói ông cụ Diệp từ phía sau lưng
truyền đến, dáng của bà Chu cũng hơi run một cái, uy nghiêm của ông cụ
không có ai không sợ.
"Ông nội" Diệp Phi xoay người lại, hướng về phía ông cụ Diệp cung kính chào một tiếng.
"Ừ, cháu và ông đi lên một chút."
"Ông nội, cháu muốn biết Tuyết Nhi đi đâu."
"Ông sẽ nói cho cháu."
Bên trong thư phòng
"Cái gì không thể nào, ông nội, cái này không thể nào, có phải các người bắt Tuyết Nhi rời đi hay không? Cháu nói rồi các người tuyệt đối không được động tới Tuyết Nhi." Diệp Phi rống giận.
"Phải hay không, vô
luận cháu tin hay không, sự thật chính là như thế, cô gái kia quả thật
đã đi, người không có giáo dục như vậy làm sao có thể so với Hiểu Hiểu,
phải không, mặc kệ như thế nào, cháu hiện tại nên hồi tâm rồi, cháu cũng biết ông vốn là không hài lòng cái loại con gái đó, đi bây giờ cũng
tốt, tốt nhất cháu nên chuẩn bị hôn lễ cùng Hiểu Hiểu thôi." Ông cụ Diệp ý vị sâu xa nói với Diệp Phi.
"Ông nội, cháu nói rồi cháu sẽ không kết hôn với Lâm Hiểu, trong lòng cháu
Tuyết Nhi chính là người vợ duy nhất, các người nói một chữ cháu đều
không tin. Cháu sẽ đi tìm cô ấy, cháu sẽ tìm cô ấy về ."
"Đứng
lại, không cho đi, Diệp Phi, nếu như hôm nay cháu dám bước ra khỏi cái
cửa này, cháu không phải là cháu của Diệp Long, không phải người thừa kế Diệp Thị." Ông cụ Diệp rống giận. Sắc mặt đỏ bừng, giống như đang cực
lực khắc chế cái gì.
"Diệp Thị, ha ha, ông nội, cháu không lạ gì."
"Cháu. . . . Cháu." Lời còn chưa nói hết, ông cụ Diệp gục xuống.
"Ông nội" Diệp Phi lập tức đỡ ông cụ dậy, làm cấp cứu.