Ánh trăng chiếu rọi
vào gian phòng tọa lạc nơi sườn núi trắng tinh này, dưới ánh trăng màu
trắng càng lộ ra trắng sáng hơn, lúc này trong phòng có một đứa nhỏ đang len lén chuồn ra khỏi phòng, cô cố gắng làm cho bước chân mình nhẹ một
chút, cô thật sự không muốn quầy rầy người nào đó đang trong giấc ngủ,
vì thật sự rất mất mặt, cô chính là Hân Nhi.
Nằm trên giường Hân
Nhi tiến vào giấc ngủ rất nhanh, vốn tưởng rằng vừa cảm giác là đến trời sáng, ai ngờ, dạ dày không tốt làm loạn, được rồi, từ chiều hôm qua đến rạng sáng hôm nay mình cũng chưa ăn cái gì, haizzz, đây chỉ có
thể trách mình sơ ý, tức giận một mạch ra ngoài nên cái gì cũng không
cầm theo, làm sao ngay cả nhân dân tệ (tiền TQ) quan trọng nhất cũng
không mang chứ, haizzz, để giờ đây bụng mình kêu xì xào, không còn cách
nào khác, mới có hành động như bây giờ, có vẻ giống như làm kẻ trộm đồ
ăn, mặc kệ, lấp đầy bụng trướcrồi nói sau. Tiếp tục đi tới phòng bếp.
Âu Dương Thần đang ở trong văn phòng cũng vừa xem hết tài liệu không lâu,
mới tiến vào giấc ngủ, nhưng trời sinh tính cảnh giác vẫn khiến anh nghe thấy tiếng động của Hân Nhi, cho rằng Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì, lập
tức đứng dậy tìm cô, không nghĩ tới trước mắt lại là một cảnh tượng như
vậy, đứa nhỏ kia đang rất cẩn thận đi xuống lầu, tình thế này, sao mà có chút quái lạ, lòng hiếu kỳ thúc đẩy anh không gọi cô, mà là lặng lẽ đi
theo sau, chỉ thấy Tuyết Nhi nôn nóng tìm thứ gì đó trong tủ lạnh, ha
ha, đứa nhỏ kia nhất định là đói ụng, cũng trách mình sơ ý quá, tối hôm
qua vui mừng quá mức, nên quên mang cô đi ra ngoài ăn chút đồ ăn khuya.
Hân Nhi đang chăm chú tìm kiếm đồ ăn, không chút nào để ý tới Âu Dương Thần đã đến, sao lại không có đồ ăn nhỉ, một căn nhà xinh đẹp như vậy,
haizzz, thậm chí ngay cả tủ lạnh cũng trống không ngoại trừ mấy bình
nước, anh ta sống như thế nào nhỉ.
“Tuyết Nhi” Âu Dương Thần nhẹ
nhàng gọi như vậy, nhưng Tuyết Nhi đang trong lúc suy nghĩ sâu xa quả
thật giật nảy mình, “A” Tuyết Nhi hoảng sợ kêu to một tiếng, “Đứa ngốc,
là anh mà, đừng sợ” Âu Dương Thần nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi, nhưng mà Tuyết Nhi không chút khách khí đẩy anh ra, “Hơn nửa đêm, anh làm gì thế,
khiến tôi sợ muốn chết.” Tuyết Nhi mắng rất to, chưa từng có người phụ
nữ nào dám làm càn trước mặt Âu Dương Thần, bao gồm cả Tuyết Nhi ba năm
trước, nhưng mà cảnh tượng trước mắt, cũng không làm Âu thiếu của chúng
ta tức giận, mà càng thêm yêu thích Tuyết Nhi tức giận trước mắt này,
bày ra miệng nhỏ dỗi hờn, khiến người ta nhịn không được….
“Này, anh làm gì thế, cũng không cố ý mắng anh, làm sao như vậy.”
A, còn chưa nói xong thì dùng phương pháp đặc thù thế này phủ kín miệng
Tuyết Nhi, vốn Âu Dương Thần tính kiềm chế, nhìn miệng nhỏ vẫn luôn di
chuyển, làm thế nào cũng kiềm chế không nổi, không nhịn được vuốt ve,
Tuyết Nhi ngẩn ngơ trong phút chốc, chỉ mở mắt thật to ngây ngốc nhìn Âu Dương Thần, chờ khi phản ứng kịp muốn thoát khỏi, Âu Dương Thần ôm cô
rất chặt, không cho cô giãy dụa, không biết là kỹ thuật hôn của Âu Dương Thần tốt, hay là vì Tuyết Nhi đơn thuần, từ khi mất trí nhớ đến nay đây là lần đầu tiên bị hôn, trước đó cho dù là anh Phi, cũng chỉ là ở má và trán, mà người đàn ông trước mắt này thì cứ như vậy cướp đi nụ hôn đầu
trong trí nhớ của mình, suy nghĩ đang tức giận, nhưng mà dường như thân
thể dần dần mềm nhũn, thấy Tuyết Nhi từ từ thuận theo, Âu Dương Thần
không thể nghi ngờ được khích lệ, nhưng mà đúng lúc này, một tiếng động
không hợp với tình hình vừa lúc kéo tới, hai người ngừng bước tiếp theo, đương nhiên đây chính là tiếng kêu của bụng Tuyết Nhi.
Âu Dương
Thần có chút thất vọng, lại có chút buồn cười nhìn Tuyết Nhi,
mà sắc mặt Tuyết Nhi thật sự là xứng với tên trong trắng lộ hồng, rất
nhanh đã biến thành mặt táo đỏ càng thêm mê người, khiến người ta không
nhịn được muốn cắn một miếng, nhưng mà nghĩ tới Tuyết Nhi thật sự rất
đói bụng, Âu Dương Thần nghĩ tương lai còn dài.
“Đói bụng hả?” giọng Âu Dương Thần trầm thấp mà dịu dàng bên tai Tuyết Nhi.
“Mắc mớ gì tới anh, quỷ đáng ghét, chỉ biết bắt nạt tôi, tôi ghét anh.” Đẩy mạnh Âu Dương Thần ra, muốn chạy đi.
“Tuyết Nhi, thật xin lỗi, chỉ là anh nhớ em, ba năm, anh thật sự rất nhớ em,
cho nên mới ….” Âu Dương Thần nghe thấy Tuyết Nhi nói câu tôi ghét anh,
có chút sợ hãi, đúng vậy, sợ hãi, Âu Dương Thần tiếng tăm lừng lẫy đối
mặt sống chết, đối mặt vụ buôn bán lớn anh cũng không có chút tí ti lui
bước, mà bây giờ anh thừa nhận anh sợ, sợ Tuyết Nhi thật sự ghét anh, sợ cô lại biến mất không thấy.
Tuyết Nhi Bị Âu Dương Thần lôi kéo,
có chút lộ vẻ xúc động, thậm chí cô không dám nhìn vào ánh mắt Âu Dương
Thần, vì nơi đó cô nhìn thấy nhớ nhung nhiều như vậy, yêu say đắm như
vậy, giờ phút này cô cũng không tàn nhẫn quở trách anh. Xem như bị chó
cắn miệng thôi, hừ.
“Tôi đói bụng” chờ Tuyết Nhi trả lời Âu Dương Thần nghe thấy một câu chậm rì rì tôi đói bụng, trong nháy mắt cứng
lại, Lê,Quý,Đô!n, cũng may tố chất trong tư tưởng tổng giám đốc Âu Dương của chúng ta tốt, rất nhanh phản ứng kịp.
“Trong nhà không có
nguyên liệu nấu ăn, nếu không thì, anh mang em ra ngoài ăn nhé, được
không,” Âu Dương Thần dịu dàng nói với Tuyết Nhi.
“Tùy ý” Tuyết
Nhi chậm rãi trả lời xoay người đi “Còn không đi thay quần áo, tôi sớm
chết đói rồi” nói xong cũng không quay đầu lại đi lên lầu.
Phía sau Âu Dương Thần bất đắc dĩ nở nụ cười, Tuyết Nhi càng đáng yêu hơn so với lúc trước.
“Nhanh lên” giọng nói trong trẻo của Tuyết Nhi lại truyền đến. Âu Dương Thần
lập tức bước đuổi kịp. Tâm tình rất tốt, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng
phơi phới.