Âu Dương Thần trong chốc lát ngu ngơ, Tuyết Nhi làm sao có thể đánh anh,
nhìn ánh mắtÂu Dương Thần đau khổ bi thương, Hân Nhi đột nhiên cảm thấy
mình có chút quá đáng hắn chỉ nhận lầm người, mà còn ánh mắt hắn nhìn cô nhất định cực kỳ đau.
"Tôi, tôi không phải Tuyết Nhi mà anh nói, ta không biết anh, tôitên là Lăng Phỉ Tuyết, không phải Tuyết Nhi của
anh" nói xong, Hân Nhi xoay người muốn đi. Vừa bước được một bước cánh
tay Hân Nhi đã bị Âu Dương Thần bắt lấy, Lăng Phỉ Tuyết, thật sự là buồn cười, cái tên này ở trong lòng mình ròng rã năm năm, từ lúc quen biết
cô đến khi cô rời khỏi đã ròng rã năm năm, tên Lăng Phỉ tuyết này ở
trong lòng trong đầu không biết xuất hiện bao nhiêu lần, khuôn mặt kia,
vô số lần xuất hiện ở trong mơ, làm sao có thể nhận lầm, Tuyết Nhi.
"Tuyết Nhi, anh làm sao có thể không biết em, anh làm sao có thể không biết
tên em là Lăng Phỉ Tuyết, Tuyết Nhi, anh là anh Thần? Em làm sao vậy?
Làm sao có thể không nhớ anh rồi hả?" Âu Dương Thần thật sự cực kỳ bi
thương, bản thân ngày nhớ đêm mong vậy mà người kia không nhớ mình, cho
tới bây giờ Âu Dương Thần không nghĩ tới, cũng không thể tiếp nhận được.
Anh Thần, anh Phi, chẳng lẽ mình thật sự biết hắn sao, nhưng mình thật sự
một ấn tượng cũng không có, kỳ thật mình cũng không có ấn tượng với anh
Phi, huống chi là người đàn ông trước mắt này, lúc này Hân Nhi thật sự
đánh giá Âu Dương thần, chỉ thấy người đàn ông trước mắt này có được ngũ quan xinh xắn, bộ âu phục thẳng tắp, đó là. . . . tác phẩm bậc thầy.
Nghe nói toàn cầu số lượng 10 bộ, không thể ngờ được mình thấy được ở
đây, nói thật, người đàn ông này hoàn toàn đem này khí chất bộ quần áo
âu phục hoàn toàn khai triển ra, thầycó nói qua chủ đề thiết kế bộ quần
áo này là cao quý, lạnh lùng kiêu ngạo, không hề nghi ngờ, trên người
người đàn ông trước mắt này có đủ loại khí chất này, mà trên người hắn
có thêm khí thế kiên cường cứng rắn, cảm giác so với anh Phi nhu hòa
dường như càng đẹp trai hơn một chút, trời ạ, Tuyết Nhi, mày suy nghĩ
cái gì vậy, haiz, Tuyết Nhi nặng nề cốc đầu mình một cái, thật thất
vọng.
Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi lọt vào trầm tư, suy nghĩ sâu
xa, một lúc thì chu miệng, một lát lại thất vọng, khóe miệng Âu Dương
Thần không khỏi cong lên, Tuyết Nhi của anh vẫn đáng yêu như thế, trong
mắt kia hiện rõ cưng chiều không thể nghi ngờ.
"Anh xác định anh
thật sự biết tôi sao, thật ra tôi không nhớ ra anh." Hân Nhi vẫn không
quá tin tưởng, đột nhiên Âu Dương Thần nhớ tới ảnh chụp của mình, vội
vàng lấy ví tiền ra, cầm tấm hình cho Tuyết Nhi xem, Hân Nhi nhìn chằm
chằm tấm hình kia, con ngươi không khỏi phóng đại, hình như là mình
thật, là một người con gái xinh đẹp cùng người người đàn ông trước mắt
này chụp ảnh chung, cảm thấy giống như đôi tình nhân hạnh phúc nhất thế
giới, nhưng lại giống như không phải mình, nói thật, ở phòng của anh Phi cũng thấy ảnh chụp giống như vậy, đúng rồi, ánh mắt kia, ánh mắt kia
giống như có thêm tự tin cùng hạnh phúc, mà mình hình như không có ánh
mắt này, nhưng... Đây là mình trước khi mất trí nhớ, Hân Nhi an ủi đến.
"Tuyết Nhi, em nhớ được gì sao?"Âu Dương Thần nhìn vẻ mặt Tuyết Nhi biến hóa cho rằng cô đã nhớ ra mình.
"Không có, tôi thật không nhớ ra, trên thực tế, chuyện hai năm trước tôi một
chút cũng không có ấn tượng, tôi không biết mình là ai?" Hân Nhi liều
mạng nhớ lại, nhưng càng muốn đầu lại càng đau, cô gắt gao ôm đầu của
mình.
Hai năm trước, ba năm trước đây Tuyết Nhi vì cứu mình mà
rơi xuống biển, làm sao có thể là hai năm trước, vậy một năm trước kia
thì sao, Tuyết Nhi nhất định chịu rất nhiều cực khổ, không có việc gì,
hiện tại đã về bên cạnh mình, anh sẽ cưng chiều, và yêu cô.
"Tuyết Nhi, không có việc gì, không nhớ ra thì thôi, rồi có một ngày sẽ nhớ
ra, bây giờ em đã trở về, anh sẽ bảo vệ em, đừng nghĩ, cũng đừng sợ" Âu
Dương Thần nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi, vỗ nhẹ nhàng ở trên lưng của cô, an
ủi cô, giống như dỗ một đứa trẻ con, bởi vì đó là bảo bối của Âu Dương
Thần. Với anh mà nói là tất cả.
Cái ôm của Âu Dương Thần làm cho
người ta cảm giác cực kỳ ấm áp, rất có cảm giác an toàn, Tuyết Nhi cảm
thấy mình có lẽ thật sự biết anh, bởi vì không có cảm giác không an
toàn, chỉ là mình quên anh mà thôi. Đại khái thật sự là như vậy đi, Hân
Nhi tự an ủi mình.