"Chị Hân Nhi, tạm biệt", nhìn vẻ mặt lưu luyến của bọn trẻ Tiểu Bàn Tiểu Tề, trong lòng
Hân Nhi vẫn xúc động cùng thương cảm, Đúng vậy a, mình đã từng ở cô nhi
viện này từng bước một lại một anh trai chị gái chú gì, bọn họ đều nói
sẽ trở lại thăm, trên thực tế, đã đi liền đi luôn, phần lớn mọi người
đều không trở về thăm bọn họ, một lần lại một lần chờ mong, cuối cùng
Hân Nhi cũng đã hiểu.
Cô ngồi xuống, ôm bọn họ: "Tiểu Bàn Tiểu
Tề, đừng buồn, tuần sau, chị Hân Nhi nhất định sẽ trở lại thăm của các
em, còn mang cả bánh quy Micky nữa ..."
"Có thật không? Chị Hân Nhi".
Nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Bàn, Hân Nhi xoa mặt Tiểu Bàn, "Đương nhiên
là thật, chị Hân Nhi có khi nào đã lừa gạt các em chưa".
A…..
giọng nói hưng phấn của bọn nhỏ làm cho Hân Nhi nở nụ cười vui vẻ, cô
nói với chính mình nhất định không thể để cho bọn nhỏ thất vọng, cô
không muốn chúng nó thất vọng giống mình khi còn nhỏ.
Hân Nhi đi
trên đường phố, bất tri bất giác, đi tới một cửa tiệm, trong tủ kính bày bộ âu phục thật sự rất đẹp, cô tin mặc ở trên người Thạch Phong nhất
định cực kỳ khôi ngô tuấn tú, anh Thạch Phong đi làm ở công ty mới được
một thời gian, cực kỳ cố gắng, ông chủ cũng khen ngợi hắn, hắn nhất định có rất nhiều trường hợp cần phải mặc tây trang khóe léo, mà ngày mai
chính là sinh nhật hắn, cắn môi dưới, cô đẩy cửa tiến vào, "Tiểu thư, cô khỏe, xin hỏi cần tôi giúp gì không? "
"Xin chào, tôi muốn bộ âu phục kia" Hân Nhi chỉ vào bộ âu phục trong tủ kính kia nói.
"A..., được, tiểu thư, cô rất có mắt nhìn, đây là mẫu mới năm nay, cô là tặng
cho bạn trai, bộ này nhất định cực kỳ thích hợp với bạn trai cô, chúc
hai người hạnh phúc" nhân viên bán hàng một bên khích lệ một bên giúp
Hân Nhi đóng gói, "Tiểu thư, tổng cộng hết 10.000 tệ, cô quét thẻ hay
dùng tiền mặt ạ?" Tuy biết cực kỳ đắt, nhưng khi nghe đến con số này Hân Nhi vẫn sợ hết hồn, đây là nửa năm tiền lương của mình, bản thân vẫn
luôn tiết kiệm, vì anh Thạch Phong, cô nguyện ý, "Quét thẻ. Cám ơn."
Cầm bộ âu phục đã đóng gói, tâm tình vui vẻ của Hân Nhi nói không nên lời,
một chút cũng không đau lòng tiền để dành hơn nửa năm, trong đầu toàn
nghĩ đến anh Thạch Phong nhìn thấy nhất định rất vui, hắn nhất định sẽ
thích ….
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn
của anh Thạch Phong, bảo cô đến phòng 520 quán rượu Phú Vận, mặc dù khó
hiểu vì sao anh Thạch Phong bảo cô đến quán rượu, nhưng bị quà tặng
trong tay vui sướng cho nên khép nghi ngờ lại.
Rất nhanh Hân Nhi
đã đến quán rượu, vào trong thang máy lên tầng năm, cô nhìn từng con số
trên cửa các phòng, nhớ đến 520, có thể anh Thạch Phong muốn cho mình
một niềm vui bất ngờ chăng, rất nhanh đến phòng 520, vừa định nhấn
chuông cửa, lại phát hiện cửa không khóa, chẳng lẽ anh Thạch Phong biết
mình đã đến nên cố ý mở cửa trước, hắn luôn luôn săn sóc như thế, Hân
Nhi thật cẩn thận đi vào, muốn dọa anh Thạch Phong một chút, nhưng mà,
lại bị cảnh tượng trước mắt cho ngây ngẩn cả người, hai thân thể đang
quấn quýt lấy nhau, cô chưa biết mùi đời bị dọa sợ đứng ngay tại cho,
người đàn ông kia không phải ai khác, đúng là người Hân Nhi yêu 7 năm
Thạch Phong, là người nói muốn cả đời chăm sóc cô, là người nói muốn
cưới cô làm vợ của anh Thạch Phong, mà người phụ nữ kia là con gái của
ông chủ anh Thạch Phong, cô từng thấy qua, lần đó cô đưa hộp cơm đến cho anh Thạch Phong.
Âu phục trong tay rơi xuống đất, kinh động đến
hai người đang khí thế ngất trời, cô xoay người bỏ chạy, thậm chí ngay
cả chất vấn cũng không có, cô lựa chọn trốn tránh, giờ phút này, thế
giới sụp đổ, ở trong mắt Hân Nhi, toàn bộ thế giới chỉ có Thạch Phong,
là ánh mặt trời ấm áp của cô, cô cho rằng Thạch Phong là hoàng tử tới
cứu cô bé lọ lem, cô nghĩ cho dù cuộc sống không giàu có, nhưng cô vẫn
là công chúa, là công chúa trong lòng bàn tay hắn, giờ phút này cô mới ý thức được cô luôn luôn chỉ là Cô bé lọ lem. . .