Tháng Năm Học Trò
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 Chương tiếp
-"Tại sao cậu không vào, Cự Giải?" Nhân Mã lên tiếng hỏi. Thử nghĩ xem, anh còn tư cách gì để gặp mặt cô nữa. Cô trở nên yếu đuối...Là tại anh. Cô phải nằm trong đó...là tại anh. Cô giận anh....Là tại anh. Cô hận anh....là tại anh. Đúng ,tất cả là tại anh, chỉ ba từ thôi. Anh- một người con trai yếu đuối nhút nhát. Cô- một cô gái có cá tính mạnh mẽ và can đảm. Ngay từ đầu anh đã biết, anh và cô không hợp nhau nhưng rồi đến một ngày, mọi chuyện xảy ra thật bất ngờ, anh đã coi đó là ngày
hạnh phúc nhất. Nhưng giờ...nhìn xem, người con gái anh yêu
thương nhất, đang chịu nỗi đau. Anh...tự trách chính bản thân
mình, anh đâu biết tại sao cô giận? Nhưng anh biết rằng...Cô rất
hận anh...rất hận! Khi cô tỉnh lại, cô không nhớ gì, nhưng hãy
thử nghĩ đến lúc cô nhớ lại...nó...sẽ như thế nào chứ? Trả
lời cho sự quan tâm của Nhân Mã là im lặng, không khí vẫn thế
,im lặng, bất chợt, một giọng nói vang lên. Thực sự phải cảm
ơn người đó đấy! -"Các cậu cứ vào trước đi, tớ muốn nói chuyện với Cự Giải." -"Vậy giáo cho cậu, Xử Nữ." Mọi người nói rồi đi vào, trong không khí im lặng chỉ còn Xử Nữ
và Cự Giải. Cô thực sự rất muốn biết, tại sao Sư Tử lại giận đến vậy? Chắc là có chuyện gì chăng? Chẳng lẽ cậu Cự Giải
này lại gây thêm phiền toái gì rồi?Có lẽ tất cả còn chưa
biết Xử Nữ và Cự Giải là bạn thân của nhau từ nhỏ. Xử Nữ
cũng biết cô bé Hương Ly làm việc cho Cự Giải nên cũng thân
thân. Hồi đó Xử Nữ và Cự Giải thân quá khiến Ly hiểu nhầm
là ai người thích nhau nên hơi buồn, Xử Nữ thấy thế lại hỏi
mà mặt Ly bỗng đỏ bừng lên nhìn đáng yêu lắm. Nghĩ đến đoạn
này cô bật cười. Tại Giải bất cẩn quá khiến Ly phải sang nước ngoài. Muốn gặp lại Hương Ly quá, nhỏ kiu dễ sợ!>. -"Cậu muốn nói gì thì nói luôn đi." -"Hả? À...ừm...ẹ hèm...tớ chỉ muốn biết, tại sao Sư Tử giận cậu?" -"Tớ không biết." -"Vậy sao cậu không vào?" -"Dù tớ không biết tại sao cô ấy giận nhưng tớ biết cô ấy rất hận
tớ..mà tớ lại chẳng biết tại sao. Vì thế, cậu biết không, tớ chẳng còn tư cách gì để gặp mặt cậu ấy nữa." -"Vậy còn lý do? Không phải tư cách gì cả, lý do của cậu là..cậu
muốn gặp cậu ấy. Như thế..không có gì là sai cả." Cự Giải thoáng bỗng ngạc nhiên, mở mắt to hết cỡ nhìn cô bạn
thân. Có lẽ trong tất cả, anh là người hiểu tính cô nhất. Lúc
nào cũng quan tâm đến người khác hết. Câu châm ngôn của cô
là:"Hãy cố gắng hết mình, dù cậu có vấp ngã trên con đường
cậu chọn thì hãy vẫn cố gắng hết sức để tiến tới, hãy vượt
qua những chở ngại, khó khăn để vươn tới thành công. Cậu biết
không, sẽ thật tệ hại nếu cậu đã cố mà thất bại và cậu
không muốn cố nữa." Đó là cậu nói của Xử Nữ lúc an ủi anh.
Nói xong cô còn mỉm cười tự hào lấy tay đập vào ngực:"Tớ tự
chế đấy!" Rồi lại trở về với tư thế dịu dàng:"Nhưng nó vẫn
rất hay và ý nghĩa...phải không?" Lúc đó anh nhận ra, người
bạn Xử Nữ mà mình đang có, dù có phải tu tám đời cũng không
có được vì...cậu ấy là người bạn tuyệt vời nhất! Cậu ấy
luôn giúp đỡ tất cả mọi người kể cả những người khỏe mạnh,
chỉ cần họ cần giúp đỡ, cậu ấy sẽ giúp dù có phải trả cái giá như thế nào. Cậu ấy luôn quan tâm, dù đôi lúc ngay cả bản
thân cậu cũng không nghĩ đến. Cự Giải nghĩ linh tinh mà không
biết Xử Nữ đang mỉm cười mà kéo tay anh vào trong vì cô biết,
anh đã đồng ý. Xử Nữ- người bạn tuyệt vời! Thiên Yết, cậu
rất diễm phúc khi có được cô ấy đấy! Khi hai người
vào trong thì đã thấy đám người chụm lại chỗ một cô gái
ngồi trên giường bệnh. Cô gái có mái tóc màu đỏ ánh, đôi mắt
xanh thẳm khẽ liếc sang phía nào đó, đôi môi mọng đào khẽ gọi
tên hai người. Người con gái đó không ai khác chính là Sư Tử.
Nhìn cô có vẻ rất khỏe mạnh, nhưng cái khăn trắng quấn chặt
đầu đã khiến phần nào đó có vẻ yếu đuối. Hai người nhẹ
nhàng ngồi xuống ghế. -"Sư Tử, hai tuần nữa, cậu mới được xuất viện." -"Tớ tưởng là hai tháng chứ." -"À ờ, hai tháng nữa cậu mới được xuất viện." -''Hả???'' -''Là ba tuần.'' -''À ừ, ba tuần nữa.'' -"S...Sư Tử, tay cậu sao thế kia?" -"Tớ...không nhớ." -"Chị ấy bị thủy tinh làm đứt tay thôi." -"Đứt kiểu gì mà băng bó cả bàn tay thế này?" -"Muốn biết thật à?" *Gật đầu* -"Chị ấy...bóp vỡ cốc nước." Vài giây đơ người... -"Không thể nào!!" -"Sao như thế được!?" -"Là đùa, đúng không!?" -"Nói cho tớ biết đi không phải nhỉ!!?" -"Nhân Mã đừng có nói linh tinh!!" -"Nói thật đi, sao có thể như thế chứ!?" -"Nhân Mã!! Nói thật cho tớ biết đi!!" -"Cậu đừng đùa nữa nói nhanh!!" -"Cậu ấy mà cũng có thể như thế á!?" -"Tớ không tin!" -"Woa!" Mọi ánh mặt đổ dồn vào một phía... -"Em muốn được như chị!" -"Em muốn chết hả Yuki?" -"Em có bảo em muốn chết đâu?" -"Không cần em nói cũng biết." -"Mà cậu cố gắng hai tháng nữa nha!" -"Chắc là tớ sẽ phải ở tù trong thời gian hai tháng." -"Này, cái nhà tù này đã cứu sống cậu đấy." -"Tớ biết, nhưng cứ như kiểu tớ bị giam cầm vậy đó." -"Vậy các cậu ở đấy chơi nha! Tụi tớ phải đi về đấy!" -"Ừm, đi vui vẻ!" Thời gian, trôi nhanh nha!
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 Chương tiếp