Nam Chính Hỗn Đản, Chớ Lại Gần!
Cao Dương nhân lúc Mặc Linh còn ngây ngốc, kéo tay cô vào trong phòng thay đồ.
Bên trong phòng, để khách hàng có thể ngắm mình từ mọi phía, bốn bề đều là
gương, diện tích chỉ được coi là rộng rãi đối với một người. Cho nên
ngay sau khi bị đưa vào không gian chật hẹp đó, Mặc Linh cảm thấy hai
người càng dính sát nhau hơn. Cô cảm nhận được nhiệt độ từ người anh.
Thật nóng a!
Bất giác mặt cô trở nên đỏ bừng, đương nhiên là vì
cô không quen tiếp xúc thân mật với người khác giới, chưa kể hơi thở
nóng rực của anh ta còn đang gần ngay bên cổ cô.
Cao Dương ôm
chắc Mặc Linh, sau đó xoay cô lại, áp cô sát vào tấm gương. Đột nhiên
tiếp xúc với mặt gương lạnh làm Mặc Linh không nhịn được rùng mình.
“ Bác sĩ Cao, anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra ngoài!” Mặc Linh giãy giụa
trong lòng anh vô tình khiến cho làn da trắng mịn, mát lạnh của cô ma
sát vào tay anh.
“Mặc Linh,em vì sao lại trốn tôi? Hôm nay em mà
không trả lời tôi, vậy thì hậu quả em tự mình gánh lấy…” Cao Dương cúi
đầu nhìn cô, ánh mắt đầy lửa giận.
“ Tôi không có gì phải trốn anh cả. Bác sĩ Cao, là anh suy nghĩ nhiều rồi”
Mặc Linh nói xong trong lòng có chút chột dạ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Cô đương nhiên phải trốn nha, chỉ cần liên quan đến nam chính một chút
là cô xong đời a~. Cô cũng không có ngốc…
Nhưng mà trong nguyên
tác đáng nhẽ ra bây giờ anh ta đã phải thích Đông Phương rồi chứ, vậy
tại sao lại rảnh rỗi ở đây chất vấn cô này nọ nha.
“Được. Em đã
không muốn nói tôi sẽ làm cho em tự nguyện nói ra.” Cao Dương bắt lấy
tay cô, cố định ở trên đầu. Mặc Linh cố giãy nhưng vô ích, sức lực giữa
nam và nữ chênh lệch rất lớn.
“Anh định làm gì? Mau buông tay ra nếu không tôi sẽ…”
Lời còn chưa nói hết, miệng cô đã bị che lại bởi môi anh. Cao Dương cũng
không hiểu vì sao bản thân lại hành động như vậy, anh chỉ là không muốn
nghe những lời kia của cô. Nhưng đến khi chạm vào bờ môi mềm mại kia của cô, anh không tự chủ được mà muốn lưu lại thêm chút nữa.
Trong
lúc khiếp sợ, Mặc Linh cảm nhận được chiếc lưỡi nóng ẩm của anh đang
liếm qua bờ môi cô khiến cô khẽ run nhẹ, cảm giác tê dại khác lạ truyền
đi toàn thân. Vừa mở miệng định mắng thì chiếc lưỡi kia đã tiến vào
miệng cô, khẽ cuốn lấy lưỡi cô cùng chơi đùa. Bàn tay anh không kìm được luồn vào trong váy khẽ xoa phần eo mịn màng.
Hương vị của cô
thật khiến anh phát điên, cái miệng ngọt ngào, làn da trắng mịn, cần cổ
mê người, tất cả đều làm anh không thể kiền chế được mà muốn cô.
Cho đến khi Mặc Linh không có cách nào hô hấp thì anh mới tiếc nuối rời
khỏi cô. Nhìn cô gái đang thở hổn hển trong ngực, trong lòng anh nổi lên một cảm giác thỏa mãn khó tả, còn có cảm giác mấy ngày trước, hôm nay
lên càng rõ rệt.
“ Anh…Anh như vậy là sao?” Mặc Linh tức giận
nhìn người đàn ông đáng giận trước mặt. Anh ta là nam chính cơ mà, tại
sao lại hôn cô, nữ chính còn đang đợi anh ta kia kìa…Đáng giận, nụ hôn
đầu của cô cứ như vậy mà đi…Bại hoại…Hỗn đản…
Mặc Linh đẩy anh
ra, sau khi chỉnh lại váy áo liền ra ngoài, để lại Cao Dương đang tự hỏi lòng mình, có phải hay không anh thích cô rồi cho nên mới tức giận khi
cô trốn anh như vậy???
Từ phòng thay đồ đi ra, Mặc Linh bị mấy
nhân viên bán hàng nhìn với ánh mắt hiểu rõ thì trong lòng càng tức
giận…Họ Cao kia, thanh danh của tôi đều bị anh làm hỏng rồi!!! Thù này
tôi nhất định sẽ báo.
Mặc Linh về đến nhà liền chui vào phòng vệ
sinh đánh răng liên tục nhưng…đáng chết, tại sao cô vẫn không xóa được
cái cảm giác kia?
Ba, mẹ Mặc cũng thấy sự khác thường của cô liền hỏi han một hồi, cuối cùng không hỏi ra cái gì liền lo lắng… Có nên tìm bác sĩ riêng cho con bé không đây?
Mặc Linh nằm trên giường thở
dài, chắc do cô xuyên đến đây cho nên mọi thứ gần đây đều khác so với
nguyên tác, ngay sự việc sáng nay cũng cho cô thấy mức độ nghiêm trọng
của tình hình bây giờ. Cô càng ra sức trốn thì anh ta lại tìm ra cô. Một nam chính đã khổ thế này rồi thì nếu cô đụng phải những nam chính còn
lại không biết cô còn sống nổi không a~.
“Cốc, cốc, cốc” Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Mặc Linh.
“ Mời vào” Mặc Linh nhẹ giọng lên tiếng.
“ Là em, chị Mặc Linh. Ba gọi chị xuống nói chuyện đó” Đông Nhã đứng ngoài cửa nói.
“ Ba có nói là chuyện gì không?”
“ Dạ không, ba chỉ bảo gọi chị xuống thôi”
“Được rồi, em xuống trước đi”
_________________ta là phân cách tuyến_________________
Mặc Linh nói chuyện cùng ba Mặc không lâu, nội dung đại khái là ba, mẹ Mặc
cần đi ra nước ngoài một chuyến nhưng không an tâm để Mặc Linh ở nhà nên sẽ có bác sĩ riêng thường xuyên tới nhà. Ba, mẹ Mặc sẽ đi trong vòng 2
tuần, dặn Mặc Linh chăm sóc tốt bản thân.
Đối với Mặc Linh mà
nói, ở một mình cũng không sao, huống chi còn có Đông Nhã làm bạn, không đến nỗi buồn chán nhưng còn đối với Đông Phương cô rất lo ngại không
biết cô ta có thủ đoạn gì a.
Sáng hôm sau, Mặc Linh đang ngủ rất
ngon lành thì lại tiếng gõ cửa phá đám giấc mộng đẹp của cô. Từ trên
giường xuống, Mặc Linh ra mở cửa nhưng cô lại quên mình đang áo ngủ a.
“Sao em lại ăn mặc như vậy ?”
“Sao chị lại mặc như vậy ?”
Hai giọng nói cùng vang lên khiến cho sự buồn ngủ của cô bay sạch.