Trong thời gian uống cạn một chén trà sau đó, Liễu Minh một đường liên
tục chạy, một chút ngừng nghỉ cũng không dám có, dù đã cách Ô Vân Cốc
được một quãng nhưng nơi này cũng chẳng phải là an toàn tuyệt đối.
Thỉnh thoảng hắn quay đầu nhìn lại một cái, thấy thực sự không có địch nhân
đuổi theo, trong lòng nhất thời thở hắt ra, ở phía Ô Vân Cốc còn có thể
lờ mờ nhất một vài ánh lửa.
Hắn biết rõ ở lại trong cốc chỉ có
thể bị giết mà thôi. Đoán chừng trong cốc lúc này, những người thuộc Ô
Vân Bang, rất khó mà có nổi một người còn sống.
Liễu Minh lại gấp rút chạy thêm một khắc đồng hồ nữa, chân rất nhanh chậm lại, lúc mới
đây khi hắn đánh chết hai gã thuộc bang Hạc Pha Đường đã vận dụng bí
thuật kích phát tiềm năng, hiện tại lực cắn trả của bí thuật đã bắt đầu
phát tác rồi.
Sau một lát, sắc mặt Liễu Minh trở nên trắng nhợt dị thường, trên trán chậm rãi túa ra từng đợt mồ hôi lạnh.
Nhất định phải tìm một nơi để nghỉ ngơi một chút.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh.
Địa hình khu vực Ô Vân Cốc thì hắn rất quen thuộc, tuy giờ đang là đêm
khuya nhưng cũng vẫn có thể dễ dàng nhận ra nơi đang đứng là mảng rừng
rậm thuộc khu đất nằm giữa Ô Vân Cốc và Tê Hà Lâm.
Khi thấy ở một chỗ cách không xa ở phía trước, mơ hồ có mấy tảng đá lớn cao trên đầu
người, con mắt Liễu Minh bỗng nhiên ngời sáng. Hắn nhớ rõ ở giữa mấy
tảng đá này có một thạch độ không lớn lắm, có thể dễ dàng dùng để ẩn
than.
Ngay vào lúc thân hình hắn hơi động, sau lưng bỗng truyền
đến một đợt những tiếng bước chân dồn dập, nghe âm thành này thì không
chỉ có một người.
Liễu Minh thầm rùng mình, bất chấp thương thế trên người, hụp người nhào tới chỗ sau một đám cỏ đồng thời lập tức ngưng thở.
Vù vù vù!
Ba bóng người từ chỗ cách Liễu Minh hơn mười trượng nhanh chóng chạy tới,
tiến về phía Tê Hà Lâm, cũng không có phát hiện ra Liễu Minh trốn ở gần
đó.
“Quỷ Tam!” Trong bóng tối, Liễu Minh lờ mờ nhận ra bóng dáng một người, là một gã trẻ tuổi trong Ô Vân Bang tên gọi Quỷ Tam.
“Ba người bọn họ là muốn đi Tê Hà Lâm tìm nhóm Càn thúc.” Liễu Minh nhoáng
cái phản ứng kịp, trong lòng trở nên khẩn trương, đồng thời cũng có chút cảm thấy kỳ quái, ba người này làm sao mà đi từ Ô Vân Cốc ra được,
chẳng lẽ cũng là cùng một dạng với hắn?
Trong đầu Liễu Minh,
những suy nghĩ nhanh chóng nảy ra, hắn không tiếng gọi bọn người Quỷ Tam lại mà chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị lặng lẽ cùng qua phía đó.
Ngay lúc đó, ở rừng cây phía trước chợt có một hồi những tiếng mũi tên xé gió truyền tới, tiếp đấy là một tiếng hét thảm.
Liễu Minh trong lòng kinh hãi, lập tức lại hụp người xuống, yên lặng không nhúc nhích.
“Hặc hặc, chúng ta đã sớm tính tới người Ô Vân Bang nhất định sẽ đi về phía
Tê Hà Lâm để cầu viện đội săn bắn, sớm phái người thủ tại chỗ này.” Một
âm thanh thô lỗ điên cuồng truyền ra.
"Thạch lão đại!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, thình lình là tiếng Quỷ Tam.
Liễu Minh nhìn xuyên qua lùm cây, thấy phía trước có mấy bó đuối cháy bùng lên, chiếu sáng một mảng đất trống trong rừng rậm.
Khoảng cách hơi xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ chỗ có lửa cháy có mấy gã
đại hán đứng đó, có ba người chắn trước người Quỷ Tam, cầm đầu là một
hán tử độc ác, rõ rang là phó bang chủ Hạc Pha Đường Bang, Thạch lão
đại, một thân Ngạnh Khí công đao thương bất nhập, vô cùng lợi hại.
Liễu Minh thầm hoảng hốt một phen, nếu như không phải mới bị bí thuật phản
phệ, đi nhanh hơn một chút thì giờ này kẻ rơi vào vòng vây chính là hắn, kết cục chẳng cần nghĩ cũng biết rồi.
“Các ngươi một tên cũng
đừng nghĩ còn sống mà rời khỏi đây!” Thạch lão đại thàn nhẫn nói một câu xong liền mang theo một cây thiết chùy đen bóng, lập tức xông tới.
"Giết cho ta!"
Một tràng những tiếng binh khí quyền cước va chạm truyền ra thật xa, Liễu Minh ngưng thở, sắc mặt trầm xuống.
Chỗ kia không cần nhìn lại cũng biết kết quả sẽ thế nào rồi.
Quả nhiên, theo hai tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết rất nhanh ngưng
lại, thiết chùy của Thạch lão đại phát ra một tiếng trầm đục, không biết đập trúng vật gì.
“Phó bang chủ võ công cái thế, ba tiểu tử này
đâu là đối thủ của ngài.” Liễu Minh trốn trong bụi cỏ nghe được tiếng
một đại hán nịnh bợ.
“Không có ba người này mật báo, Ô Vân Bang
không có ngoại viên, nhất định bị công phá, thế là phó bang chủ lập công đầu a.” Lại một gã nịnh nọt.
“Cái này còn phải nói sao, có thể
trở về Ô Vân Cốc rồi, hiện giờ chắc cũng phe ta đã chiếm lĩnh địa bàn Ô
Vân Cốc rồi, trở về có thể là vừa lúc kịp chúc mừng.” Thạch lão đại cười hặc hắc, đầy vẻ đắc chí.
Mười gã bang chúng Hạc Pha Đường Bang
thoáng quét dọn dấu vết chiến đấu trên mặt đất, ném thi thể ba người Quỷ Tam qua một bên rồi nhanh chóng đi về phía Ô Vân Cốc.
Liễu Minh nằm trong bụi có, vẫn không nhúc nhích, dốc sức làm nhịp tim đập chậm lại.
Đám người Thạch lão đại từ chỗ cách Liễu Minh hơn mấy trượng, nói nói cười
cười đi tới, khoảng cách từ tay một tên bang chúng Hạc Pha Đường Bang
đến chỗ rừng cây Liễu Minh ẩn thân chỉ có hai trượng.
Cũng may
những kẻ kia lo lửa sẽ làm lộ dấu tích hành động nên đã dập tắt mới ngọn đuốc, không có phát hiện ra Liễu Minh đang trốn ở một bên.
Cho
bọn chúng đi xa, Liễu Minh mới chậm rãi bò ra khỏi bụi cỏ, tiếp đó tim
đập như trống trận, bí thuật phản phệ mơ hồ như càng thêm lợi hại khiến
cho mặt hắn là một màu trắng nhợt, mồ hồi ào ào tuôn ra.
Liễu
Minh kiên cường nâng người, từng bước đi tới rừng đá cách đó không,
nhanh chóng tìm được cái thạch động nhỏ hẹp kia, nhoáng cái lách người
đi vào rồi vớ bừa một ít cây cỏ khổ che cửa động lại.
Làm xong
hết thảy mấy thứ này, trên người hắn đã không còn chút khí lực, trong cơ thể không ngừng cảm thấy từng trận đau đớn đến dại người.
Liễu
Minh cắn chặt răng chịu đựng đau đơn, không lâu sau lần vận dụng bí
thuật kích phát tiềm năng này, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, nếu hắn
gắng gượng qua một đêm này thì ngày mai có lẽ có thể miễn cưỡng hành
động được.
Còn Ô Vân Bang đã kết thúc, hắn cũng không thể không cân nhắc tiếp theo nên làm gì cho tốt.
“Bất kể thế nào, ngày mai trước tiên là đi Tê Hà Lâm tìm Càn thúc…” Mang theo suy nghĩ này, Liễu Minh khó nhọc thiếp đi.
Một giấc này, trông như Liễu Minh an tâm mà ngủ nhưng trời vừa sáng, hắn
liền theo bản năng mở mắt, đây là phản ứng đã thành thói sau nhiều năm ở Hung Đảo.
“Ồ, tình trạng thân thể không giống như rất tệ?” Liễu
Minh đi ra khỏi thạch động, bỗng hơi vận động chân tay rồi thì thào một
tiếng.
Tuy còn có từng đợt đau nhẹ, nhưng mà đã không còn ảnh
hưởng đến hành động, đồng thời bên trong xương cốt khắp tứ chi có một
luồng nhiệt lưu đang chậm rãi di chuyển, nó đi đến đâu thì chỗ thân thể
đó như được ngâm mình trong nước ấm, vô cùng thoải mái.
“Bộ khẩu
quyết vô danh này của Càn thúc thậm chí có công hiệu giảm bớt lực cắn
trả của bí thuật.” Liễu Minh vui mừng quá đỗi, đột nhiên lại vận động
tay chân, phát hiện thân thể thực sự không gặp trở ngại, lập tức đi dọc
theo một con đường mòn tới Tê Hà Lâm ở phía tây trước mắt.
Cùng
thời gian đó, bên trong Ô Vân Cốc là một mảng hỗn loạn, hơn phân nửa nhà gỗ sụp đôt, khắp nơi đều có dấu vết lửa lớn từng thiêu đốt, từng làn
khói đen vẫn còn bồng bềnh lượn lờ.
Chiến đấu đã kết thúc, tốp
năm tốp ba người Hạc Pha Đường Bang đang tìm kiếm chiếm lấy chiến lợi
phần từ trong đống hoang tàn, ở các sơn động trên vách đá dựng đứng sau
sơn cốc cũng có thể thấy một người đang đi ra đi vào.
Trong một đêm, Ô Vân Cốc đã đổi chủ.
Trong sơn động động lớn nhất trên vách đá dựng đứng, nơi đây trước đó là chỗ ở của bang chủ Ô Vân Bang, Trọc Đầu, nhưng bây giờ Độc Nhãn Long đang
ngồi ở đó.
“Đầu lĩnh, lần này đánh hạ Ô Vân Cốc, Hạc Pha Đường
Bang ta tổn thất năm mươi ba huynh đệ, ba mươi mấy người bị thương. Mặt
khác, Ô Vân Cốc có hơn hai mươi người đầu hàng, thu được một số lương
thực và binh khí.” Lão giả râu dê bẩm báo chi tiết tình hình với Độc
Nhãn Long.
“Ừm.” Độc Nhãn Long hơi gật đầu, tình hình thương vọng đã nằm trong dự đoán của hắn.
Ô Vân Cốc dù thế nào cũng là một trong bốn thế lực lớn tại Hung Đảo, có thể đánh hạ một thế lực lớn thế nay đã là quá tốt rồi.
“Mấy thế lực nhỏ khác yêu cầu lấy đi một nửa chiến lợi phẩm xem như thù lao, không biết thủ lĩnh tính thế nào?” Lão giả râu dê hơi động đôi mắt mờ
đục, hỏi.
“Cho bọn chúng, hiện tại đúng là Hạc Pha Đường Bang ta
suy yếu nhất, tạm thời chưa tới lúc trở mặt với bọn chúng.” Độc Nhãn
Long khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói.
Lão giả râu dê gật đầu, tức thì lại nói:
“Lần này chúng ta tuy tiêu diệt được Ô Vân Bang, có điều tên thủ lĩnh kia
lại không biết tung tịch. Hơn nữa còn có đội săn bắn vẫn ở tại Tê Hà
Lâm, có thể có tai họa ngầm gì không?”
“Ô Vân Bang đã không còn
tồn tại thì tên Trọc Đầu kia cũng chỉ là một tù phạm bình thường, không
có uy hiếp gì với chúng ta. Chỉ bằng mấy người Tê Hà Lâm kia cũng chẳng
làm nên trò trống gì đáng kể, hơn nữa những kẻ kia cũng không phải người đần. Trên Hung Đảo, sống sót mới là việc quan trọng nhất. Nếu như ta
đoán không sai thì những kẻ kia sẽ phải gia nhập một số thế lực khác,
đáng tiếc, bọn chúng đều là lực lượng tinh nhuệ của Ô Vân Cốc.” Độc Nhãn Long ở một bên phân tích, lắc đầu thở dài nói.
“Thủ lĩnh nói có
lý. Phải rồi, đêm qua khi đánh sơn cốc, hai bang chúng được ta phái ra
canh giữ đầu cầu bị giết, nhìn thủ pháp thì hẳn là người tương đối tinh
anh hạ thủ.” Lão giả râu dê khẽ vuốt vuốt chòm râu, bất chợt nghĩ tới
một chuyện.
“Hẳn là cá lọt lưới của Ô Vân Bang làm, những thứ này là việc nhỏ, không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là mau chóng
dẫn Hạc Pha Đường Bang ta, thay đổi nơi đóng quân từ thũng lũng Hắc
Phong đến Ô Vân Cốc này, dựa vào địa lợi nơi đây thì chúng ta mới có thể nhanh chóng khôi phục thực lực.” Độc Nhãn Long thoáng trầm mặc một chút rồi trịnh trọng nói.
“Vâng.” Lão giả râu dê lên tiếng xong lập tức xuống dưới, bắt đầu tiến hành sắp xếp.
Độc Nhãn Long đứng dậy, mắt vẫn nhìn sơn động, trong mắt lộ ra nét hài lòng đắc chí.
...
Người Hung Đảo gọi khu rừng phía tây là Tê Hà Lâm, sở dĩ có cái tên này là vì nơi này mọc lên một loại cây thân gỗ cao lớn mà chỉ Hung Đảo mới có,
cành lá trông như ánh nắng chiều, có phần đẹp mắt.
Liễu Minh trước đây cũng đã từng tới đây mấy lần nên rất quen thuộc đường xá nên không bao lâu đã đến bên ngoài Tê Hà Lâm.
Hắn cầm đoản kiếm trong tay, cẩn thận từng chút lách mình qua đám cây cối rậm rạp.
Trong Tê Hà Lâm có rất nhiều dã thú sinh sống, hơn nữa hung mãnh dị thường,
người đến chỗ này săn bắn thì dã thú nơi này cũng dùng con người làm
thức ăn.
Liễu Minh cẩn thận quan sát dấu chân trên mặt đất, đám
người Càn thúc đi săn trong Tê Hà L:âm không có ở cố định một chỗ, để
tìm được bọn họ cũng không đơn giản.
Tìm thật lâu, cuối cùng hắn phát hiện một dấu chân mờ, nhìn phương hướng thì là dẫn về phía sâu trong Tê Hà Lâm.
Liễu Minh chậm rãi thở ra một hơi, đi dọc theo hướng dấu chân mà tiến tới.
Vận khí lần này của hắn không tệ, trên đường đi không gặp phải bất kỳ dã
thú nào tập kích. Sau hai canh giờ, ở một chỗ gần một dòng suối nhỏ, hắn đụng phải một người đàn ông trong đội săn bắn, tên gọi là Thiết Đầu.
“Liễu Minh? Sao ngươi lại tới đây?” Thiết Đầu thấy Liễu Minh, vô cùng kinh ngạc.
“Thiết Đầu, Càn thúc ở đâu, mau dẫn ta qua, sơn cốc đã xảy ra chuyện lớn.” Liễu Minh vội vàng nói.
Chỉ sau nửa khắc đồng hồ, tại một chỗ ở được dựng sơ sài giữa mấy cây đại
thụ, trong đó có sáu người kể cả Càn thúc, tất cả đều khỏe khoắn vô sự,
có điều nghe câu chuyện của Liễu Minh thì tất cả đều kinh hãi.
“Ô Vân Cốc bị người Hạc Pha Đường tấn công, trong đó còn có người của thế
lực khác. Ta nhờ trốn dưới xác người khác mới may mắn trốn được tới
đây.” Liễu Minh kể sơ lược một lượt sự việc tối qua.
“Vậy bây giờ tình hình trong sơn cốc như thế nào?” Một đại hán mặt mang sẹo hỏi.
“Cái này ta cũng không biết, ngày hôm qua khi ta trốn ra thì người Hạc Pha
Đường đã đánh đến sơn động sau sơn cốc, lúc này thì Ô Vân Cốc có lẽ đã
bị công phá.” Liễu Minh từ tốn đáp.
“Tại sao có thể như vậy…” Sắc mặt những người khác đều trở nên cực kỳ trầm mặc.
Liễu Minh thoáng nhìn qua Càn thúc, không ngờ là sắc mặt y lại rất bình
thản, giống như là với việc Ô Vân Cốc bị chiếm giữ mất cũng chẳng để tâm lắm.