Liễu Minh cũng lẳng lặng đứng ở bên cạnh chứ không ở sau lưng Thượng
bang chủ. Bởi hắn nhạy cảm phát giác được ánh mắt y nhìn mình dường như
mang theo một chút tham lam, điều này làm cho trong lòng hắn cảm thấy có phần bất an.
"Chư vị, bây giờ điều quan trọng nhất là về được
lục địa. Vậy nên để tốc độ của thuyền được nhanh nhất, ta đề nghị chia
người ra làm hai nhóm, thay phiên chèo thuyền, còn về chuyện đồ ăn nước
uống thì cần tìm cách giải quyết khác vậy." Lúc Thượng bang chủ nói
chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lão giả họ Vân. Còn những người
còn lại, đương nhiên y đều không thèm để vào trong mắt.
Lão giả họ Vân nghe vậy cũng cảm thấy nao nao, mãi nửa ngày sau, khác với suy nghĩ của mọi người, lão chậm rãi gật đầu.
"Lời của Thượng bang chủ có lý, ta cũng đồng ý, mọi người chắc không ai phản đối chứ?" Nếu như hai người đã đồng ý chuyện này, vậy những người khác
đương nhiên không thể phản đối được.
Liễu Minh quét mắt qua Thượng bang chủ và lão giả họ Vân, trong mắt lộ nét trầm ngâm.
Rất nhanh, theo sắp xếp của hai người, tám người kể cả Liễu Minh đã chia ra ngồi hai bên mạn thuyền, trong tay mỗi người đều cầm một mái chèo.
Trong tám người, Liễu Minh để ý thấy tất cả những người thuộc phe trung
lập đều có mặt, ngoài ra còn một người thuộc Bách Độc Bang và một người
thuộc Mệnh Nhị Bang nữa.
Liễu Minh tay cầm mái chèo, trong lòng
cười lạnh một tiếng rồi bắt đầu chèo thuyền, bởi thuyền Ô Mộc nếu chỉ
dựa vào tấm buồm rách nát kia thì căn bản không thể đi nổi.
Chiếc thuyền rẽ sóng, lao nhanh về hướng quận Trữ Châu.
Màn đêm buông xuống, đám người Liễu Minh cả ngày chèo thuyền nên đã có phần mỏi mệt.
Lúc này, tám người khác và lão giả họ Vân mới bước lên thay.
Đám người Liễu Minh được ăn một ít lương khô và nước trong. Bọn họ ăn vội
vàng rồi tìm một nơi hẻo lánh trên khoang thuyền để nghỉ ngơi.
Quá nửa đêm, mấy người lão giả họ Vân cũng ngừng tay, bây giờ đồ ăn nước uống đang khan hiếm, nên bọn họ cũng không dám quá sức.
Bầu trời chỉ có mấy ngôi sao lẻ loi giữa màn đêm đen kịt, thuyền Ô Mộc nhẹ
nhàng trôi trên biển. Cũng may mà bây giờ sóng im bể lặng, lại có sao
chỉ lối, thế nên bọn họ cũng không lo đi lạc hướng.
Trong khoang
thuyền giờ chỉ còn những tiếng hô hấp đều đều, hầu như tất cả mọi người
đều tản ra thật xa, kể cả lúc ngủ cũng ôm chặt binh khí trong tay. Liễu
Minh khoanh chân dựa vào một góc hẻo lánh, đôi mắt lim dim, tiếng hít
thở lúc dài lúc ngắn, tuân theo một quy luật nào đấy. Thương thế tạo
thành sau khi dùng bí thuật giết chết đại hán áo đen ban sáng giờ đã
được dòng nước ấm trong cơ thể hắn trấn áp đi, bây giờ tuy thân thể vẫn
còn đau nhức thế nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều tới hoạt động của hắn.
Lúc này, hắn chợt mở mắt thấy phía xa, một bóng người đang chậm rãi đi về
hướng đầu thuyền, không tạo thành bất kỳ một âm thanh nào cả, thấy vậy,
hắn lại nhắm mắt, coi như chưa từng thấy điều gì.
Thượng bang chủ ngồi một mình ở mũi thuyền, đôi mắt sáng quắc, không có chút nào buồn
ngủ. Bóng người kia từ từ tới gần, Thượng bang chủ quay đầu nhìn lại,
gương mặt không chút ngạc nhiên.
"Vân lão, quả nhiên lão đã tới." Thượng bang chủ nở nụ cười, miệng vẫn không nhúc nhích, chỉ có nơi bụng đang động đậy nhẹ nhàng, phát ra âm thanh khe khẽ.
"Công phu nói bằng bụng của Thượng huynh càng lúc càng thuần thục rồi. Tốt, không nói mấy lời khách sáo nữa. Rút cuộc ngươi gọi ta tới đây làm gì?" Người tới chính là lão giả họ Vân, ánh mắt lão nhìn về hướng khoang thuyền, thanh âm ép tới cực thấp.
"Tốt, biết Vân lão là người hào sảng nên ta
cũng không cần che giấu nữa. Bằng vào trí tuệ của Vân lão, chắc cũng
biết là số lương khô nước trong trên thuyền bây giờ không đủ cho tất cả
mọi người sử dụng. Thế nên nếu ta và lão muốn còn sống mà trở về thì đầu tiên phải. . ." Thượng bang chủ nói đến đây, bàn tay lướt nhẹ qua yết
hầu.
Lão giả họ Vân nghe đến đó, trên mặt cũng không biểu hiện chút kinh ngạc nào.
"Thượng huynh quả nhiên là người làm đại sự, tốt, ý của ngươi ta đã hiểu. Bây
giờ chúng ta hãy tạm thời bỏ qua xích mích, hãy xử lý những tên chướng
mắt kia đã rồi nói tiếp." Lão giả họ Vân liếc Thượng bang chủ, ánh mắt
lộ nét âm tàn.
"Nếu Vân lão đã đồng ý thì chuyện này chắc sẽ
thành công. Có điều trước khi xử lý những người kia thì cần tiêu diệt
tiểu tử họ Liễu kia đã. Người này vô cùng lanh lợi, thực lực lại không
kém, giữ lại hắn e rằng sẽ là họa lớn."
Sắc mặt Thượng bang chủ đang vui vẻ chợt trầm xuống, lạnh lẽo nói.
"Họ Liễu? Ngươi định nói thiếu nên đánh lén giết tên đầu lĩnh hồi sáng
sao?" Lão giả họ Vân khẽ giật mình, lập tức nghĩ tới Phù Khí trên người
Liễu Minh, ánh mắt lộ ra một tia tham lam.
Lúc đó, lão ra tay đối phó với kẻ kia cũng chỉ vì vật ấy.
Người bình thường có thể không biết, thế nhưng lão lại cực kỳ rõ ràng sự trân quý của vật ấy với thế giới ngoài kia, chỉ cần đem đi bán là có thể đổi lấy một số tài phú lớn.
"Tốt, việc này ta đồng ý." Lão giả họ Vân không chút do dự, nhẹ gật đầu.
"Vân lão quả nhiên sảng khoái, còn về kế hoạch cụ thể sẽ như thế này. . ."
Thượng bang chủ nhích người về gần phía lão giả họ Vân, nơi bụng phát ra âm thanh yếu ớt.
Trong khoang thuyền, hào quang trong mắt Liễu Minh chớp động không thôi.
Một đêm qua đi rất nhanh, tới lúc trời sáng, mặt trời nhô lên từ phía Đông, chiếu xuống cả vùng biển.
Đám tù phạm đã dậy từ sớm. Liễu Minh cũng mở mắt, im lặng đứng dậy, liếc
qua hai người Thượng bang chủ và lão giả họ Vân rồi đi sang một bên như
chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hiện giờ, thuyền Ô Mộc đã rời khỏi hải vực chỗ Hung Đảo khá xa, nước biển cũng không còn màu đen quỷ dị
nữa mà đã ngập một màu xanh thẫm.
Nhìn mặt biển phía xa, lỗ tai
Liễu Minh chợt nhúc nhích, đưa mắt nhìn qua một hướng khác. Chỉ thấy ở
nơi đó, dưới mặt biển chừng hai ba trượng, một con cá dài chừng nửa
thước chợt bơi qua, tạo ra một tiếng quẫy nước nhẹ nhàng. Nếu như Liễu
Minh hắn không tu luyện bộ khẩu quyết vô danh kia thì không có khả năng
nghe tới tiếng động nhỏ tới vậy.
Hắn đang muốn nhìn kỹ thì Thượng bang chủ và lão giả họ Vân đã đi tới, bắt đầu sắp xếp công việc hôm nay.
Liễu Minh và tám người sáng hôm nay lại tiếp tục thay nhau chèo thuyền. Liễu Minh ngồi ở sau cùng bên trái, liếc nhìn xung quanh, trong mắt chợt
hiện lên mấy tia sáng lạnh. Thượng bang chủ và lão giả họ Vân đứng cách
đó không xa, đang đưa mắt liếc nhau.
Thấy cảnh này, Liễu Minh híp mắt lại, tay vịn vào mái chèo, từng sợi lông tơ cánh tay đều dựng đứng cả lên.
"Chư vị huynh đệ, hôm nay mọi người đã vất vả rồi. Ta và Vân bang chủ đã
thương lượng ra một cách để hóa giải nguy cơ thiếu lương thực của chúng
ta." Thượng bang chủ đứng trên khoang thuyền, miệng nói mấy câu động
viên.
Nghe vậy, mấy kẻ đang chèo thuyền chợt giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên.
"Thật sao, cách gì vậy?" Có người nhịn không được đứng lên, gấp giọng hỏi.
Liễu Minh cũng khẽ giật mình, lực chú ý bị hấp dẫn, cũng nhìn về hướng Thượng bang chủ.
Lão giả họ Vân đứng cách đó không xa thấy cảnh này, trong mắt chợt hiện lên chút tinh quang, tay áo khẽ động, lấy ra một thanh chủy thủ, đâm cực
nhanh vào sau lưng Liễu Minh. Nào biết lão vừa mới động thủ thì Liễu
Minh đã nghiêng người về phía trước, làm cho một đao của lão đâm vào
không khí. Thấy vậy, lão chợt biến sắc.
Liễu Minh lăn một vòng
trên đất, rồi quay người nhảy lên, đánh về hướng lão giả họ Vân, đoản
kiếm màu đen trong tay hóa thành một tia sáng đen, đâm thẳng vào cổ họng lão.
Lão giả họ Vân cả kinh, lập tức trấn định lại, một tay giơ
chủy thủ lên đỡ lấy thế công của đoản kiếm, tay còn lại mau chóng lấy ra một thanh đoản đao khác, đâm vào dưới bụng Liễu Minh. Lão am hiểu dùng
hai binh khí một lúc nên có thể đối phó với tình huống như vậy mà không
chút khó khăn. Bởi lão biết rõ, chỉ một khắc sau, dao găm trong tay lão
đã rời khỏi đoản kiếm, lúc đó cho dù không đỡ được thì đoản đao kia cũng đâm vào được bụng đối phương.
Đúng lúc này, trong mắt Liễu Minh chợt hiện lên chút tinh quang, đoản kiếm màu đen trong tay khẽ run lên.
Xùy! Tiếng xé gió vang lên.
Lão giả họ Vân giật mình, định tránh sang bên cạnh nhưng đã chậm một bước,
lão chỉ kịp cảm thấy có chút đau xót thì nơi cổ đã xuất hiện một vết
thương sâu. Lão cực kỳ hoảng sợ, hai tay giãy dụa muốn sờ vào yết hầu,
toàn thân chỉ kịp run lên mấy cái đã ngã bịch xuống đất.
"Phù
Khí. . ." Ngay lúc lão giả họ Vân động thủ, Thượng bang chủ cũng lao
tới, thấy cảnh trước mắt, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Liễu Minh quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Thượng bang chủ, miệng hít sâu mấy
cái, chợt hai bắp chân to ra gần gấp đôi, cả người bỗng biến thành một
bóng xám, lao thẳng về hướng Thượng bang chủ. Thượng bang chủ sắc mặt
trầm xuống, khẽ đảo tay phải trùm lên một bao tay màu đen. Tiếp đó y
tung ra một quyền, chỉ nghe Ô.ô.n.g. . . một tiếng, một bóng trắng đã
bay ra, hướng về phía Liễu Minh.
Sắc mặt Liễu Minh hơi đổi, bởi
hắn cảm nhận được một luồng khí lưu khá giống với dòng nước ấm trong cơ
thể từ bóng trắng kia. Thế nên hắn cúi xuống cực nhanh, bóng trắng kia
liền bay qua đầu hắn, rơi xuống mặt biển, tạo ra một tiếng động trầm
đục.
Thân thể Liễu Minh uốn éo, lao tới, đoản kiếm trong tay đâm
về hướng Thượng bang chủ. Hôm qua hắn đã tính toán thì thấy mỗi khi thúc giục đoản kiếm kia thì dòng nước ấm trong người lại giảm đi một phần.
Dùng lượng nước ấm trong cơ thể hắn bây giờ thì chỉ có thể phát động
được tối đa bốn lần mà thôi.
Phốc! Một đạo kiếm quang phá không bay ra, đâm về ngực trái Thượng bang chủ.
Tay phải Thượng bang chủ lại đánh ra một quyền, đâm vào đạo kiếm khí của Liễu Minh.
Chỉ nghe một tiếng "Phanh" trầm đục rồi không khí chấn động nhẹ nhàng, hai bóng trắng đã biến mất giữa không trung.
Thượng bang chủ cách nơi bạch quang và kiếm quang giao nhau khá gần nên thân thể cũng lắc lư mấy cái.
Đúng lúc này, một bóng trắng bay cực nhanh ra khỏi tay áo Liễu Minh, bắn trúng bắp chân Thượng bang chủ.
Đấy là một thanh phi đao bằng xương, một đầu còn có một sợi dây nhỏ buộc lấy.
Thượng bang chủ chỉ cảm thấy nơi chân trái có chút đau xót, một cảm giác tê
dại lan ra, toàn bộ người "Bịch" một tiếng đã quỳ xuống trên mặt đất.
Liễu Minh hít một hơi thật sâu, dòng nước ấm trong cơ thể cuồn cuộn chảy vào thanh đoản kiếm trong tay, một đạo khí mang bắn ra, đâm mạnh vào ngực
Thượng bang chủ.
Thượng bang chủ trốn tránh không kịp, thân thể lập tức bị bắn xuyên qua, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã ngửa xuống đất.
"Ngươi. . ." Thượng bang chủ trợn mắt nhìn Liễu Minh. Máu tươi trong miệng tuôn ra, trong mắt chợt hiện ra một tia dứt khoát, tay trái vỗ mạnh vào bao
tay.
Bao tay phải của y liền vang lên mấy tiếng ken két rồi lập tức vỡ tung ra, mười mấy mảnh vỡ màu đen liền bắn ra bốn phía.