Cự hán quay đầu lại, trong mắt gã hiện lên đôi chút kinh ngạc, mắt thấy
Liễu Minh kéo căng dây cung nhắm thẳng mình, thần sắc gã bỗng nhiên mãnh liệt thay đổi, trên người tỏa ra một hồi khí tức hung tàn, phảng phất
như muốn ăn tươi nuốt sống Liễu Minh.
“Vèo” một tiếng, không đợi
cự hán kịp mở miệng, người thiếu niên đã quyết đoán lắp tên giương cung, nhắm thẳng đầu gã cự hán mà bắn.
Cự hán cực kỳ kinh ngạc, gã cơ
bản không kịp né tránh nữa, theo bản năng ngửa mạnh đầu về sau đồng thời nhoáng cái đưa con thú lên trước người.
"Phốc" một tiếng.
Mũi tên vừa vặn bắn lên thân thể con bạch lộc, nếu động tác của cự hán chậm một chút thì rất có thể mũi tên đã xuyên qua đầu gã rồi.
Cự hán
giận dữ nhưng khi gã còn chưa kịp có phản ứng gì thì mũi tên thứ hai đã
xé gió lao tới, gã chỉ có thể lắc mình lóe lệch sang phải, vất vả lắm
mới tránh thoát được.
Lúc này, những mũi tên như mưa cứ một tiễn nối một tiễn liên tục bắn vọt tới, không để cho đại hán chút cơ hội phản kích nào.
Tuy rằng lúc đầu còn có thể đeo con bạch lộc lên lưng mà nhảy trốn nhưng
sau một lát thì liền chẳng cách nào chèo chống nổi, chỉ có thể quẳng con bạch lộc xuống mặt đấy, tiếp đó lăn một vòng trên mặt đấy rồi lập tức
trốn vào trong bụi cỏ.
Đến lúc này âm thanh câu hồn của những mũi tên mới két một tiếng rồi dừng lại.
Cự hán sau một thoáng do dự mới từ trong bụi cỏ cẩn thận đứng dậy sau đó hung dữ nhìn thiếu niên ở phía đối diện.
Thiếu niên vẫn đang giương cây cung đã lắp sẵn tên nhắm sang hướng bên này nhưng chỉ kéo dây cung chứ không thả.
Cự hán sắc mặt xanh mét, nhòm nhòm thi thể con bạch lộc ở cách đó không xa rồi lại nhìn thiếu niên ở phía đối diện rồi liền hung hăng nói: “Tiểu
tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi. Ba ngày sau ta với ngươi đứng trên sườn núi này quyết đấu. Ta là Nhiệt Hà của Đường Bang, nếu không đến thì ngươi tự
biết sẽ có kết cục gì.”
Thiếu niên nghe thế, ánh mắt thoáng lóe lên, trông cự hán thực sự đi xa mới buông cung tên trong tay.
Cây cung trong tay hắn nhìn như đơn giản, thực tế thì dây cung hoàn toàn
được đặc chế từ gân sư tử ra, mềm dẻo mà có lực, khả năng co dãn và độ
mạnh cùng tốt, sức uy hiếp càng là vượt xa cung tiễn bình thường nếu
không cũng không bức nổi gã cự hán kia phải nén giận mà bỏ đi.
Qua vẻn vẹn một ngày, việc Liễu Minh và gã cự hán quyết đấu ở Tê Hà Lâm đã truyền ra khắp đảo.
Cự hán bất luận thế nào cũng không nhịn nổi cơn giận này, vì lo thiếu niên trốn tránh không ra quyết chiến nên sau khi gã tra ra người thiếu niên
kia tên gọi Liễu Minh còn cố tình báo việc mình và thiếu niên kia quyết
đấu báo cho thủ lĩnh Độc Nhãn Long.
Độc Nhãn Long là thủ lĩnh Hạc Pha Đường Bang, thủ hạ bang này đều gọi y là đại ca, người bang phái
khác thì gọi y là Độc Nhãn Long còn tên thật của Độc Nhãn Long thì có
rất ít người biết.
Điều này cũng không có gì kỳ quái bởi bình
thường thì người trên đảo đều dùng các loại ngoại hiệu cổ quái để xưng
hô, ở nơi đây, tên và họ đã chẳng còn có ý nghĩa gì nữa rồi.
Hạc Pha Đường Bang là một trong bốn thế lực lớn trên hòn đảo này.
Tê Hà Lâm trên đảo là đất được sở hữu chung, Hạc Pha Đường chiếm phía tây
Tê Hà Lâm, phía đông Tê Hà Lâm là địa bàn của Ô Vân Bang, thủ lĩnh là
một tên trọc đầu tuổi đã qua tứ tuần.
Mà Liễu Minh lại đúng là người của Ô Vân Bang.
Cự hán báo việc quyết chiến của mình cho thủ lĩnh, như thế ân oán của gã
và Liễu Minh tức thì liền biến thành sự việc giữa hai đại bang phái.
Độc Nhãn Long lập tức phái người đến Ô Vân Bang để thương thảo việc Liễu
Minh và cự hán. Song phương ước định để cho hai người quyết đấu trên
sườn Tê Hà Lâm, sau khi có kết quả quyết đấu thì bên thắng sẽ có được
toàn quyền săn bắn ở Tê Hà Lâm trong một năm.
Vì vậy mọi người liền xuất hiện trên sườn Tê Hà Lâm, vây xem trận quyết đấu của Liễu Minh và cự hán.
Đương nhiên, xét thấy tuổi tác, hình thể hai người cách nhau quá xa nên khi
quyết đấu thì Liễu Minh có thể tay cầm vũ khí còn cự hán thì phải tay
trắng lâm trận.
Quyết đầu ngay từ đầu đã vô cùng kịch liệt, bắt
đầu cái là cự hán liền dựa vào man lực của bản thân xông lên quật ngã
Liễu Minh xuống mặt đấy, đạt được từng tràng hoan hô của những người
xung quanh.
Nhưng sau đó, Liễu Minh chẳng nói tiếng nào bò dậy,
trong thời gian tiếp theo của trận quyết đấu, hắn dựa vào thân thủ khéo
léo nhanh nhẹn của mình lần lượt tránh được thiết quyền, phi cước của
đại hán quét tới, đồng thời dùng thanh thiết kiếm trong tay không ngừng
quần thảo với đối phương nhận tiện lưu lại mấy vết chém đỏ thẫm cho đối
thủ.
Bất luận tuổi, thân thể hay sức lực thì cự hán rõ ràng chiếm được thế thượng phong.
Nhưng kiếm pháp của Liễu Minh rất quỷ dị, tay trái tay phải có thể luân phiên cầm kiếm, bộ pháp thoáng trông lại biến ảo chẳng có trật tự, thân thể
nhẹ nhàng, xoay tròn tự nhiên, căn bản chẳng có cách nào để phán đoán
điểm xuất lực và thế kiếm của hắn.
Cự hán dù có một thân man lực nhưng cũng không dám quá chủ quan.
Quyết đấu kéo dài được tròn nửa thời gian ăn một bửa cơm, Liễu Minh dù bị
đánh ngã xuống đất mấy lần, nửa bên mặt sưng vù mấy chỗ nhưng trên người cự hán cũng nhiều thêm hơn mười vết chém sâu, hơn nữa còn đang không
ngừng chảy máu toe toét ra ngoài.
Cự hán bị Liễu Minh quấn chặt
lấy liền bắt đầu tức giận đến phát cuồng, hai tay gã đột nhiên mãnh liệt xoáy một vòng rộng, nắm chặt nắm đấm rồi hai chân đạp đất tăng tốc, cả
người bắn đi như một mũi tên lao thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu
Minh thấy thế, đồng tử co lại, chân phải quét một đường vòng cung tránh
né cự hán, tay trái rung lên đâm thiết kiếm về phía ngực đối phương.
Một màn kinh người xuất hiện, thiết kiếm thình lình đâm vào ngực trái cự
hán mà cự hán lại chẳng tránh né kiếm này tí nào, trái lại gã còn nhìn
Liễu Minh dữ tợn cười lớn, quả đấm to lớn nhoáng cái nặng nế đấm lên
ngực Liễu Minh.
"Ầm" một tiếng!
Cả người Liễu Minh bị một
quyền này đấm văng ra xa hơn một trượng, toàn thân lập tức trở nên đầu
váng mắt hoa, rút thanh kiếm đâm trên ngực cự hán ra rồi gập chúi người
lại.
“Phành” một tiếng, thiết kiếm bị làm hai đoạn, văng qua một bên.
Tiếp đó cự hán bước qua mấy bước, hai tay tóm Liễu Minh đưa qua đỉnh đầu,
dốc toàn lực đập xuống đất, xong liền vung chân phải sút cả người thiếu
niên bay ra xa ba trượng.
Chỉ thấy Liễu Minh bị trúng một kích trí mạng, trong lúc nhất thời nằm bẹp dưới đất, bộ dáng như chẳng có cách nào đứng dậy nổi.
Mọi người bên phía Hạc Pha Đường Bang lớn tiếng hoan hô, trong tiếng
hoan hô lại có pha lẫn cả sự kích động quá độ đến điên cuồng của kẻ nào
đó. Người bên Ô Vân Bang thì thần sắc âm lệ, tiếp đó bắt đầu chửi mắng
điên cuồng.
“Tốt!” Độc Nhãn Long từ đó giờ vẫn giữa thần sắc
không động, lúc này rút cuộc rống to một tiếng còn thủ lĩnh Trọc Đầu của Ô Vân Bang thì chỉ thấy lắc đầu.
Trong đám người có một người
sắc mặt cực kỳ tỉnh táo, đôi mắt vẫn một mực nhìn chăm chăm tới Liễu
Minh đang nằm rạp trên mặt đất.
Ngay khi gã cự hán cười lớn một
tiếng, đoạn lần nữa đi nhanh về phía thiếu niên, thân thể Liễu Minh đã
xảy ra biến hóa vô cùng vi diệu, gương mặt bê bết bùn đất bắt đầu nhanh
chóng trở nên đỏ au, kinh mạch nơi mắt ca chân dần dần kéo căng, khí tức trong cơ thể đình chỉ lưu động còn huyết mạch lại tăng tốc độ lưu
chuyển, đan điền nóng lên rồi một luồng sức lực lưu động lớn lao chậm
rãi tỏa ra bốn phía, lan tỏa ra khắp cơ thể.
Một màn nghịch thiên hiện ra.
“Bá” thoáng một phát, thân hình Liễu Minh khẽ động rồi trượt trên mặt đất
lao tới, một tay nắm lấy nửa thanh thiết kiếm vào trong tay đồng thời
thân hình nhoáng cái liền hóa thành một dãy bóng đen vọt qua bên sườn cự hán.
Không chờ mọi người thấy rõ tình huống đã chỉ còn thấy cự
hán ngửa đầu, mặt hướng trời mà hét thảm một tiếng rồi cả người thẳng
đuỗn lập tức vật ra đất.
Chỉ thấy từ dưới hông lên tận trán gã
thình lình có một đường cắt thật sâu mở ra, máu tươi ào ạt trào ra,
trông liền biết là đã hấp hối rồi.
"Bí thuật "
Trong đám đông lập tức có người thất thanh hô lên.
Độc Nhãn Long càng là co đồng tử lại, còn Đầu Trọc lại cười hắc hắc.
Sau khi thôi động bí thuật, Liễu Minh gắng hết sức mới đứng thẳng người lên được đồng thời bỗng nhiên toàn thân tê rần, lắc lư một cái rồi lại ngã
quỵ xuống.
Không khí trên sườn núi đột nhiên ngưng lại, đa phần mọi người chẳng biết tại sao lại trở nên yên tĩnh.
Nhưng chỉ vẻn vẹn qua thời gian hai, ba hơi thở, trong đám người vây xem lại
có kẻ hưng phấn hoan hô ầm ĩ, chẳng để tâm chút nào đến hai người đang
ngã quỵ trên mặt đất.
Lúc này, một nam tử mặt gẫy đầy sẹo chừng
năm mươi tuổi chen chân đi từ trong đám người ra, một tay ôm lấy Liễu
Minh đang hôn mê nằm trên đất, sau đó một tay đẩy đám người ra, không
nói không rằng rời khỏi đó.
Hai người Đầu Trọc và Độc Nhãn Long với việc này như chẳng trông thấy, trái lại lại đưa mắt nhìn nhau.
“Nếu như Ô Vân Bang thắng, toàn bộ Tê Hà Lâm này trong một năm tới liền thuộc về Ô Vân Bang.” Đầu Trọc lạnh nhạt cất lời.
“Hừ, việc này không cần ngươi nói thì ta cũng biết.”
Độc Nhãn Long vốn với lần quyết đấu này là tình thế bắt buộc, y cho rằng cự hán thắng một tên nhóc con như Liễu Minh không thành vấn đề nên mới đem Tê Hà Lâm ra làm tiền cược, không thể ngờ kết quả lại đáng thất vọng
như thế, sau khi hừ một tiếng, y liền đưa ánh mắt đặt lên trên người gã
cự hán nằm giữa bãi.
Cự hán trên mặt đất lúc này đã chẳng còn sức mà kêu to nữa, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đáng thương.
Độc Nhãn Long thoáng nhăn mặt nhíu mày một chút rồi bỗng nhiên bước tới.
Cự hán thấy thế, hai mắt liền mang theo thần sắc cầu khẩn nhìn tới, đồng thời một tay run rẩy đưa lên với về phía Độc Nhãn Long.
Trong mắt Độc Nhãn Long lại lộ ra một tia chán ghét, y đột nhiên ngồi xổm
xuống, tay chụp lên đầu cự hán, một tay rút thanh đoản đao từ bên hông
ra sau đó lập tức cứa một vòng trên cổ, cắt đứt yết hầu gã cự hán, xong
rồi mới lạnh lùng nói hai chữ “Phế vật” rồi lại đứng dậy.
“Khoản nợ này chúng ta sau này sẽ tính!”
Độc Nhãn Long sau khi lại nói ra một lời ngoan độc liền mang hơn phân nửa
số người ở đây, không thèm quay đầu, nghênh ngang rời đi.
Buổi
tối, tại một sơn cốc ở phía đông Hung Đảo, trên sơn cốc phủ đầy mây đen
lững lờ, chẳng nhìn thấy nổi khoảng nhỏ bầu trời nào. Nơi này chính là
“trụ sở” của Ô Vân Bang.
Một con suối từ trong sơn cốc chảy qua,
hai bên sơn cốc là vách đá dựng đứng, cao không thể với, trên vách núi ở cả hai bên đều có tháp treo dùng canh gác được ghép từ những mảnh gỗ.
Cả dòng suối có một cây cầu gỗ vắt qua nối thông vào trong cốc, trên cầu ngày đêm đều có thủ vệ canh gác. Không có sự chấp thuận của hai tháp
treo thì không ai có thể đi vào trong cốc.
Sơn cốc chỉ vẻn vẹn
chỉ có mấy gian nhà gỗ, bên trong bây giờ đang có một đám người vây
quanh đám lửa lớn tiếng reo hò, một ít thú hoang đều được treo lên
nướng.
Bên trong một gian phòng lớn nhất, Đầu Trọc đang thiết yến ăn mừng thắng lợi, chiếm được địa bàn hôm nay, trên ghế có sáu, bảy tên đầu lĩnh của Ô Vân Bang, nam tử xấu xí ôm Liễu Minh đi khi trước bất
ngờ cũng có ở trong nhóm.
Trong bữa tiệc, Đầu Trọc cầm một chén rượu đi về phía nam tử, đoạn nói:
“Càn Thúc, ta mời ngươi một ly, tiểu tử của ngươi hôm nay làm tốt lắm.”
Càn Thúc cũng không có nói gì, chỉ gật gật đầu, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
“Tới đây, Càn Thúc. Ta cũng mời ngươi một ly.” Lúc này, một đại hán mặt to lông mày dựng ngược cũng hướng nam tử mời rượu.
“Nếu không phải năm đó Càn Thúc ra mặt, quyết ý thu lấy tên nhóc này thì ta
đã sơm giết nó ngậm rượu uống rồi.” Đại hán mặt to mời rượu xong lại nói thế khiến mọi người cười ha ha.
“Càn Thúc, có muốn đứa trẻ này
dứt khoát bái ta làm thầy không. Ta sẽ dậy nó mấy môn tuyệt học độc nhất vô nhị, cam đoan tiểu tử này về sau sẽ uy chấn toàn Hung Đảo.” Một đại
hán khác tiếp lời.
“Người đến loại bí thuật như Bế Tức Thuật còn
chưa ra hồn thì chỉ có thể chỉ điểm mấy thứ công phu trộm gà bắt chó,
làm gì có cái gì mà ‘Tuyệt Học’ bí truyền.” Có người đùa cợt nói.
“Ai nói ta không có tuyệt học, ai muốn nếm thử Độc Âm Thủ xưng bá hoang đảo của bổn đại gia.” Đại hán mặt to vẻ không phục phản bác.
Trong gian nhà gỗ nơi sơn cốc, đám người trêu chọc, chê cười lẫn nhau.
Cách chỗ đó khá xa, tại một sơn động nằm trong dãy núi, không gian trong
động quá sức đơn sơ, ngoài trù một cái giường đá được phủ lên một tấm da hổ, một cây trường cung thì chẳng có bất cứ đồ dùng gì nữa, nếu có thì
chỉ là ít công cụ được chế từ xương thú vật.
Trên giường đá trong động, Liễu Minh vận quần áo rách rưới, trên mặt sưng vù đọng máu đang
hôn mê bất tỉnh, ấm ứ nói mơ, trên trán chảy ra rất nhiều, rất nhiều mồ
hôi lạnh.