Y vừa dứt lời, đã có người đi lên trên đài đặt xuống một tấm ván gỗ.
Các bang chúng bên dưới nghe vậy thì lập tức xôn xao bàn tán với nhau. Lần
này không những có hoạt động tầm bảo mà còn có thể nhìn đấu lôi đài, quả thật là được mở rộng tầm mắt. Liễu Minh đứng trong đám người, ánh mắt
lấp lánh không ngừng.
Lúc này, Thượng Bang chủ vừa mới đi xuống
đài đã có mấy người nóng vội xông lên viết xuống tên của mình. Chỉ trong chốc lát, trên ván gỗ đã viết khoảng hai ba mươi người, Liễu Minh liếc
qua thì thấy đó là tên những kẻ có tiếng trong Mệnh Nhị Bang. Những
người không có thực lực đương nhiên cũng chẳng đi lên làm gì. Chờ tới
khi trên đài đã vãn bớt người thì Liễu Minh mới bước nhanh tới, viết
xuống tên của mình.
"Ngươi định tham dự hoạt động tầm bảo thật
sao?" Buổi tối khi Liễu Minh trở lại sơn động thì Càn thúc đã sớm chờ ở
đây, y mở miệng hỏi.
"Vâng." Liễu Minh thản nhiên nói.
"Lần trước lúc đảo mở ra, ta đi vào, chỗ đó hung hiểm tới mức ngươi không tưởng tượng nổi đâu." Càn thúc than thở nói.
"Nguy hiểm hơn nữa cháu cũng muốn đi." Liễu Minh quả quyết nói.
Nghe vậy, Càn thúc cũng chỉ than thở mấy câu rồi cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa.
Hai người ở cùng nhau đã nhiều năm, đều hiểu rõ tính của đối phương. Liễu
Minh tính cách bướng bỉnh, một khi đã quyết định điều gì thì kể cả y
cũng không thay đổi được.
Bên trong Hung Đảo, một màn sương mù
màu tím đang mỏng dần đi lộ ra một ít khung cảnh bên trong, có thể loáng thoáng thấy năm ngọn núi với năm màu khác nhau: vàng, xanh, đỏ, đen,
trắng trông cực kỳ mỹ lệ, giống như một thiếu nữ tuyệt sắc đang dần gỡ
xuống tấm khăn che mặt của mình. Xem ra không tới mấy ngày nữa là có thể tới nội đảo rồi.
Cùng lúc đó, bởi vì chuyện tầm bảo làm cho ba đại phái trong Hung Đảo đều cực kỳ bận rộn.
Hơn nữa cũng như các lần trước, ba bang phái đều thương nghị với nhau và đề ra các giải thưởng kếch xù, càng làm cho những tên tù phạm muốn tham
gia hoạt động này hơn.
Trên một nơi phía bắc Hung Đảo, gần nơi đóng quân của Mệnh Nhị Bang, trong một rừng cây được vây bởi mấy ngọn núi xung quanh.
Hôm nay là ngày Mệnh Nhị Bang tiến hành tuyển chọn người tiến vào nội đảo,
các hoạt động săn bắn đã tạm thời ngừng lại. Lúc này, hầu hết các bang
chúng đều tụ tập xung quanh một bình đài bằng gỗ. Trên bình đài có bảy
vị đại hán, trong đó có cả Càn thúc. Đứng đầu là một nam tử cao lớn,
chính là Thượng bang chủ. Lúc này, y đang nghiêm nghị nói: "Vì chuyện
tầm bảo lần này, Thượng mỗ đã nhiều lần triệu tập các huynh đệ. Cho đến
hôm nay, số người báo danh đã quá một trăm. Vì tăng cao tỷ lệ tìm được
bảo vật nên dựa theo tiền lệ những năm qua, hôm nay chúng ta sẽ tiến
hành tỉ thí lôi đài tìm ra người thích hợp."
Thượng Bang chủ vung tay lên, liền có một người mang ván gỗ lên, bên trên còn viết đầy các
danh tự. Liễu Minh cũng đứng gần bình đài nên nhìn qua cũng thấy danh tự bên trên đã quá trăm người, đếm kỹ thì thấy có đúng một trăm hai mươi
người, chiếm tới non nửa Mệnh Nhị Bang, có thể thấy được nội đảo hấp dẫn thế nào.
"Lần tỷ thí này dựa vào chế độ đào thải, hai người
tranh tài, người thắng tiến vào vòng tiếp theo, sau đó ở đợt thứ hai
cũng như thế, như vậy trải qua ba lần tỉ thí, mười lăm người thắng sẽ
dùng biện pháp rút thăm, chọn ra mười ba người tiến vào trong đảo. . . " Thượng Bang chủ chậm rãi giới thiệu quy tắc tỷ thí.
Một câu nói
ra, những người bên dưới không khỏi đưa mắt nhìn nhau rồi xì xào bàn
tán. Thấy vậy, Thượng Bang chủ dừng một chút, ánh mắt quét qua bên dưới, nói tiếp: "Tiếp theo, tỷ thí sẽ do Chu phó bang chủ chủ trì."
Đứng giữa đoàn người, một nam tử vai u thịt bắp đi ra, trong tay còn cầm một tờ danh sách màu vàng, lớn tiếng nói: "Kế tiếp, tỷ thí chính thức bắt
đầu, người được gọi tên sẽ đi lên lôi đài tỉ thí."
"Trận đầu, Chu Đại với Cốc Nha." Âm thanh của Chu phó bang chủ truyền ra.
Vừa dứt lời, hai cái đàn ông đã nhảy lên bình đài, Chu Đại là một đại hán
thô kệch khá thấp, còn Cốc Nha là người cao gầy, động tác nhẹ nhàng,
nhìn qua có vẻ khinh công không tệ. Hai người này Liễu Minh biết, đều là thành viên của đội săn.
"Chu lão ca, chiến trường không luận
huynh đệ, nội đảo là nơi mà tiểu đệ luôn muốn tới, xem ra hôm nay chúng
ta cần tỷ thí một trận vậy." Thanh âm Cốc Nha cực kỳ bén nhọn, làm cho
người nghe cảm thấy không thoải mái.
"Đến đây đi." Chu Đại không nói nhiều, mắt chăm chú quan sát Cốc Nha.
Sau một tiếng bắt đầu của Chu phó bang chủ, hai người đều di động, nhào tới phía đối phương. Khinh công của Cốc Nha cao hơn Chu Đại, y lướt đến như một làn gió, nhấc chân phải đá mạnh vào đầu Chu Đại. Động tác của Chu
Đại cũng không chậm, y dựa vào sức mạnh thân thể, đứng vững thân mình,
cực nhanh tung một chưởng về hướng đối phương.
'Ầm' một tiếng,
chân phải Cốc Nha và tay của Chu Đại va vào nhau, hai người đều lùi về
sau một bước. Do đây chỉ là luận võ, không phải quyết đấu sống chết nên
hai người đều không sử dụng vũ khí mà chỉ là thuần túy vật lộn với nhau
mà thôi.
"Tốt!" Dưới lôi đài, không biết là ai nói một tiếng.
Bên trên, hai người dừng lại một chút rồi lại tiếp tục lao vào một vòng
chiến đấu mới. Thân pháp Cốc Nha càng lúc càng nhanh, hai người đã giao
đấu hơn mười chiêu. Đột nhiên, bóng người Cốc Nha như quỷ mị lao tới,
tung chân tiếp tục đá tới Chu Đại. Thấy thế, Chu Đại liền hít sâu một
hơi, giơ hai tay bắt chéo trước người hòng bảo vệ cơ thể. Đúng lúc này,
chợt Cốc Nha nhấc chân phải quét tới. Chu Đại chấn động, không kịp phòng ngự, chỉ đành cố gắng trốn tránh, đáng tiếc là động tác lại chậm một
nhịp, bị Cốc Nha đá trúng ngực, ngã xuống bình đài. Cũng may mà bình đài này không cao, Chu Đại xoay người một cái đã đứng dưới đất, lui lại mấy bước mới đứng vững thân thể, chẳng qua là khuôn mặt đã đỏ lên.
"Người thắng, Cốc Nha." Chu phó bang chủ tuyên bố kết quả. Toàn bộ quá trình
tỷ thí, chỉ qua vài lần hô hấp đã phân ra thắng bại. Dưới lôi đài, mọi
người đều vỗ tay hoan hô.
"Trận thứ hai, Lôi Hổ với Bành Nhân Đồ." Chu phó bang chủ mặt không biểu cảm tiếp tục tuyên bố.
Hai đại hán đồng thời nhảy lên lôi đài. Cứ như vậy, từng tràng tỷ thí trôi qua.
Liễu Minh nhìn qua bảng đối chiến, thấy đối thủ lần này của mình tên là Trì
Thanh. Thấy còn một lúc nữa mới bắt đầu thi đấu nên hắn liền khoanh chân ngồi trên mặt đất, lẳng lặng chờ đợi.
Đọ sức trong bang phái
cũng không gây ra nhiều thương vong, cùng lắm cũng chỉ bầm dập mặt mũi
một chút thôi. Lúc này, xung quanh lôi đài đã cực kỳ náo nhiệt. Trên lôi đài, một nam tử áo xanh đang giao đấu với một trung niên hói đầu, nam
tử áo xanh dựa vào thân thể cường tráng của mình đã đánh ngã đối phương.
"Trận tỷ thí tiếp theo, Liễu Minh với Trì Thanh." Chờ khi hai người kia xuống dưới, Chu phó bang chủ lại cầm tấm giấy vàng tiếp tục đọc lên.
Liễu Minh nghe vậy, đứng lên, cất bước đi lên lôi đài, đối diện đã sớm đứng
một thanh niên mặc áo đỏ thẫm. Liễu Minh quan sát kỹ càng dối phương thì thấy nam tử này khoảng chừng hai mươi tuổi, vóc người nhỏ gầy, điều này làm cho hắn thở nhẹ ra một hơi. Lúc này, nhược điểm lớn nhất của hắn
khi đối mặt với những người khác là tuổi nhỏ nên khí lực không đủ, chỉ
có thể dùng thuật liễm tức để kích phát tiềm năng cơ thể mà thôi.
Thấy một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đi lên trên đài, những người bên
dưới không khỏi trừng mắt, nam tử đối diện cũng nhìn Liễu Minh, trong
ánh mắt lộ ra vài tia cười nhạo.
"A, Càn huynh đệ, đồ đệ của
ngươi cũng muốn tham gia tầm bảo trong đảo ư?" Thượng Bang chủ thấy Liễu Minh đi lên đài, có chút ngoài ý muốn, đành quay đầu nhìn Càn thúc đang đứng bên cạnh.
"Tiểu hài tử hiếu kỳ mà thôi, không biết trời cao đất rộng là gì, không nghe lời khuyên của ta, cứ đòi đi vào trong đảo.
Chẳng qua những kẻ lợi hại trong bang đâu đâu cũng có, tin rằng nó sẽ bị đánh xuống đài nhanh thôi." Càn thúc lắc đầu cười nói.
"Ngược
lại, ta lại rất xem trọng vị tiểu huynh đệ này." Ánh mắt Nhãn Man Tử
đứng bên cạnh Càn thúc hiện lên chút hào quang, trong đầu nhớ lại cảnh
Liễu Minh đâm quái xà một đao hôm trước, liền cười nói.
"Nhãn huynh có ý gì?" Một thủ lĩnh khác nói.
Nhãn Man Tử nhếch miệng cười rồi kể lại chuyện săn bắn hôm qua.
"Liễu tiểu huynh đệ tuổi không lớn lắm, vậy mà lại có thực lực như vậy, quả
nhiên là danh sư xuất cao đồ." Thượng Bang chủ ha ha cười nói.
Lúc bọn họ đang bàn luận thì trên lôi đài, hai người Liễu Minh đã bắt đầu động thủ.
"Mời!" Liễu Minh thủ thế, khẽ quát một tiếng.
Thanh niên áo đỏ nhoáng lên mọt cái rồi lao tới, tung một quyền tới trước mặt Liễu Minh. Trên nắm đấm của y mang theo kình phong mạnh mẽ tập kích
tới, xem ra y đã nhận ra được nhược điểm của Liễu Minh nên định dùng sức mạnh để quyết định thắng thua, kinh nghiệm đánh nhau quả là rất phong
phú. Thấy vậy, Liễu Minh cũng phản ứng cực nhanh, chân lùi về sau một
bước, đồng thời nhìn hướng bay tới của quyền ảnh, hai tay bắt chéo trước ngực.
"Ầm" một tiếng, hai tay của Liễu Minh bị ép mạnh vào thân mình, trong mắt hiện lên một chút dị sắc, xem ra sức mạnh của thanh
niên áo đỏ này vẫn còn trên mức hắn đánh giá nữa. Sau một tiếng vang,
thanh niên kia liền tiếp tục đuổi theo, lại tung ra một quyền nữa, căn
bản không cho Liễu Minh cơ hội tiếp cận nữa. Liễu Minh tiếp tục né
tránh, thân hình uốn éo đã tránh được công kích của thanh niên áo đỏ.
Thấy thân pháp nhanh nhẹn của Liễu Minh, trong mắt thanh niên kia liền
hiện ra chút bất ngờ rồi cực nhanh tung ra một chưởng. Đối mặt với thế
công như vũ bão của thanh niên, Liễu Minh vẫn tỉnh táo, không ngừng lui
về phía sau trốn tránh.
Càn thúc tính đến tuổi của Liễu Minh còn
nhỏ nên ngoại trừ bộ khẩu quyết vô danh kia và một bộ kiếm pháp thì phần lớn thời gian đều hướng dẫn Liễu Minh cách trốn tránh công kích. Do đó, mặc cho thanh niên áo đỏ tấn công thì Liễu Minh vẫn phòng thủ cực kỳ
vững vàng. Thanh niên kia thấy công kích của mình mãi mà không đạt chút
hiệu quả nào thì nôn nóng hô lên một tiếng, động tác tay còn nhanh gấp
đôi lúc trước, biến ảo liên tục, hai cánh tay giống như bốn cánh tay
vậy.
"Viên Tí Công, Trì Thanh đã sử dụng công phu mạnh nhất của mình rồi." Dưới lôi đài, những người quen biết Trì Thanh hô lên.
Áp lực quanh mình Liễu Minh tăng lên, trong mắt hiện lên chút lệ mang rồi
chà xát hai tay vào nhau, không lùi mà tiến tới, lao vào giữa các quyền
ảnh của Trì Thanh, đập một chưởng thật mạnh vào khuỷu tay y.