Vợ Tôi- Cô Ấy Là Nhà Văn

Chương 14: Đợi


trướctiếp

Cô ấy vẫn thường hay hỏi tôi, có nhớ cô ấy không.

Tôi chỉ nhạt nhẽo đáp lại, quên sao được.

Nhưng tôi biết trong thâm tâm tôi nhớ cô ấy, hi vọng cô ấy hiểu và thông cảm cho tôi. Tôi vẫn nghĩ rằng 7 năm, rất khó ai có thể đợi được tôi.

Nhưng cô ấy vẫn đứng đó đợi.

Những ngày đi thực tập, mấy tháng liền chúng tôi không liên lạc với nhau, tôi nghĩ rằng lần này chắc thôi hẳn đây

Nhưng đến ngày tôi về, cô ấy đến nhà trọ tôi thuê gần trường, đem cho tôi một đống hoa quả, đặc sản ở cái nơi khỉ ho cò gáy mà cô ấy đến để lấy cảm hứng cho tác phẩm.

Rồi lạnh lùng buông một câu :

‘ ‘ Cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi đi’’

Rồi cô ấy lại lặn mất tăm.

Nhưng tôi biết, cô ấy vẫn sẽ đứng nơi nào đó để đợi tôi, rất kiên nhẫn.


trướctiếp