Ngọn lửa như sóng ùa tới, lúc sắp quét qua hết, trên người Hoa Lan nhỏ cơ hồ đã không còn mảnh vải che thân.
Nàng hoảng sợ “Òa” lên, ôm chầm ngực mình.
Đông Phương Thanh Thương đứng trước mặt nàng nghe thấy động tĩnh này thì
định quay đầu, Hoa Lan nhỏ không hề do dự chào hỏi gáy hắn bằng một cái
tát: “Không được quay lại!” Cái tát này mạnh tới nỗi khiến đầu hắn lệch
sang một bên.
Trán Đông Phương Thanh Thương nổi gân xanh.
Lúc này ngọn lửa đã qua, trong động khôi phục lại vẻ chết chóc, Ma Tôn đại
nhân lạnh lùng quay đầu lại, “Tiểu hoa yêu, ngươi ngày càng được đằng
chân lân đằng…”
Hoa Lan nhỏ đang trần trụi cuộn mình ngồi xổm dưới đất, hai tay vòng kín
ngực, có thể nhìn ra được nàng đang gắng sức che chắn cơ thể mình. Nhưng cho dù là vậy, Đông Phương Thanh Thương vẫn nhìn thấy da thịt trắng
bóng sau lưng, xương bướm thoắt ẩn thoắt hiện của nàng, vì ngồi xổm nên
sống lưng vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp, loáng thoáng đường nét ẩn
giấu dưới sống lưng.
Không biết vì lạnh hay căng thẳng, cơ thể nàng đang run khẽ.
Hoa Lan nhỏ cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới khóc lóc nói: “Đã nói không được quay lại mà…”
Ma Tôn đại nhân nhìn nàng, giọng điệu lạnh nhạt, “Bổn tọa không có hứng thú với ngươi."
Phải rồi, đừng nói đây là cơ thể dùng đất sét nặn thành, mà cơ thể vốn có
của nàng cũng từng bị Đông Phương Thanh Thương “dùng” rồi, hắn có hứng
thú gì được chứ. Hơn nữa trong thế giới yêu ma, nữ yêu ma cơ thể trần
trụi đâu đâu cũng thấy. Nghe nói thời Thượng cổ, các nữ yêu ma cởi mở
không hề kiêng dè, ắt là Ma Tôn hắn đã nhìn quen mắt từ lâu lắm rồi. Hôm nay cho dù để hắn nhìn thấy hết cơ thể này, e rằng hắn cũng không thèm
hóa thân thành sói làm chuyện mờ tối gì đó với nàng.
Nhưng mà…
Nàng rất xấu hổ!
Hoa Lan nhỏ cúi mặt, “Đại ma đầu, ngươi cởi y phục ra đi…”
Ma Tôn đại nhân nhướng mày, “Ngươi định dụ dỗ bổn tọa đó à?”
“Ta chỉ muốn mượn chiếc áo bào đen của ngươi thôi!” Hoa Lan nhỏ cuộn mình
thành một khối, sau đó chìa tay với Đông Phương Thanh Thương, “Áo bào…”
Ma Tôn đại nhân thờ ơ, “Nếu bổn tọa không cho thì ngươi định thế nào?”
Bàn tay của Hoa Lan nhỏ cứng đờ trong không trung, sau đó lặng lẽ rụt về. Lâu thật lâu không lên tiếng nữa.
Đông Phương Thanh Thương nhìn thấy cơ thể nàng ngày càng run rẩy, cuộn lại
ngày càng chặt hơn, đầu càng vùi sâu hơn, giống như một con nhím bị trêu chọc, chỉ biết cuộn mình ôm chặt tim gan tội nghiệp, hoảng sợ bất an.
Hắn quay đầu đi, không nhìn Hoa Lan nhỏ nữa.
Hoa Lan nhỏ cảm thấy Đông Phương Thanh Thương nhất định sẽ buồn cười lắm
khi nhìn thấy nàng như vậy, cảm giác bất an xen lẫn tủi nhục và xấu hổ
trong lòng không ngừng lan rộng. Nhưng bỗng nhiên, một mảnh vải còn hơi
ấm phủ lên đầu nàng, giống như một đạo Thanh tâm chú, lập tức trấn áp
mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng nàng xuống.
Nàng vô thức chộp lấy y phục phủ xuống đầu mình.
Là hắc bào của Đông Phương Thanh Thương.
Hoa Lan nhỏ không dám tin Ma Tôn khốn kiếp này cũng có lúc tốt bụng đến
vậy, nàng mở to mắt ngước đầu nhìn hắn. Bốn mắt giao nhau, trong Mê trận tối tăm chỉ có Dạ quang châu dưới đất phát ra ánh sáng mờ mờ, còn trong đôi mắt đen tuyền của hắn chỉ có hình bóng của nàng.
“Không lấy à?” Hắn nói.
Hoa Lan nhỏ vội túm lấy hắc bào, “Lấy!” Nàng không buồn khách sáo với Đông
Phương Thanh Thương, tựa như sợ bị hắn trêu chọc, vội vàng lấy áo cuộn
chặt lên người, mặc kệ tay áo còn chưa mặc, tóm lại cứ che ngực và mông
trước.
Đến khi nàng tay chân luống cuống khó khăn lắm mới mặc
được chiếc áo xong, ngẩng đầu nhìn lên, Đông Phương Thanh Thương đang
đứng bên cạnh xoay lưng lại, chẳng thèm nhìn nàng lấy một lần.
Hoa Lan nhỏ đột nhiên có cảm giác xấu hổ khi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân
tử, nàng vội sửa lại áo, hắng giọng: “Đại ma đầu…” Đông Phương Thanh
Thương không đáp, Hoa Lan nhỏ nói tiếp: “Đa tạ…”
“Ta còn cần thắt lưng của ngươi nữa…”
Bước chân Đông Phương Thanh Thương khựng lại, quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ đang mặc áo bào của mình. Chiếc áo vừa vặn với hắn mặc trên người Hoa Lan
nhỏ giống như trùm cho nàng một miếng vải đen to thật to, vạt áo phết
dưới đất không nói, ngay cả tay áo to rộng cũng sắp phết đất.
Ma Tôn đại nhân thẳng thừng chê bai: “Lùn.”
Trán Hoa Lan nhỏ cũng nổi gân xanh, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nhịn
lại. Túm lại đoạn y phục thừa trên eo, “Ta đâu thể vừa xách áo vừa đi
chứ… Thắt lưng của ngươi…” Hoa Lan nhỏ nhìn Đông Phương Thanh Thương,
hắn đang mặc áo trong màu đen, sợi thắt lưng đó dùng để cột quần bên
trong. Nếu tháo thắt lưng ra, chắc đại ma đầu sẽ phải trơ mông bước đi
quá…
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi Hoa Lan nhỏ đã im lặng…
“Thôi ta cứ xách vậy…”
Hoa Lan nhỏ còn chưa dứt lời, phía trước lại truyền tới một tiếng “Ầm”.
Mặt Hoa Lan nhỏ tái đi, nàng nghe được âm thanh này, là… tiếng nước tuôn trào!
Sau bài học bị lửa thiêu lần trước, lần này Hoa Lan nhỏ nhào tới bên cạnh
Đông Phương Thanh Thương, tóm chặt chân tay hắn, “Làm sao đây, đại ma
đầu!” Mặc kệ hắn chau mày, nàng hoảng loạng nói: “Thiên Ẩn lang quân nói cơ thể của ta làm bằng bùn, không thể xối nước, nước xối vào sẽ rã ra!”
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy vẫn hết sức thản nhiên, “Vậy à, để bổn tọa xem thử rã ra như thế nào.”
Hoa Lan nhỏ cả kinh, “Lòng dạ ngươi sao lại độc ác quá vậy!”
Trong lúc tranh cãi, tiếng nước ầm ầm ngày càng gần, Hoa Lan nhỏ sợ đến mức
cả gương mặt không còn huyết sắc, ôm chặt cổ Đông Phương Thanh Thương
trèo lên lưng hắn. Hai chân kẹp lấy eo hắn, Ma Tôn đại nhân đen mặt
quát: “Xuống ngay cho ta!”
Hoa Lan nhỏ có ngốc cũng không leo xuống!
Giây phút sinh tử, nàng cũng mặc kệ có tay giữ áo không, chi khoác hắc bào
lên lưng, cả thân hình trần trụi áp vào lưng Đông Phương Thanh Thương,
ôm chặt lấy hắn như một con mực, lớn tiếng nói: “Một là ngươi cho ta vào trong cơ thể ngươi, không thì nghĩ cách khác đi!”
Ở tư thế này mà nói câu này thật sự quá mờ tối, khiến người ta không thể không tưởng tượng xa vời.
Nếu đổi lại một người khác bò lên lưng Ma Tôn hắn và nói lời này, chỉ e
người đó đã chết mất xác từ lâu. Nhưng Hoa Lan nhỏ nói ra, cảm giác bất
lực trong lòng Đông Phương Thanh Thương dường như còn mạnh hơn cả tức
giận, hắn đanh mặt đưa tay lên gỡ cánh tay đang ôm mình, “Xuống ngay!”
Nhưng tay còn chưa chạm vào Hoa Lan nhỏ đã nghe nàng kinh hô: “Gãy rồi gãy rồi!”
Đầu Hoa Lan nhỏ áp vào mặt hắn, vùi trên hõm cổ hắn, nước cuồn cuộn phía
trước đã vòng qua ngã rẽ, như hổ như sói ập tới Đông Phương Thanh
Thương.
Trong nước có pháp lực.
Ánh mắt Đông Phương Thanh
Thương lạnh hơn, lắc cốt lan trong tay, chạc cây tức tốc mọc ra, kết
thành một vòng tròn như một kết giới bên cạnh hắn và Hoa Lan nhỏ. Bên
trong chạc cây ngày càng nhiều nhánh, ngăn cách giữa bên trong và bên
ngoài. Phía bên ngoài, cành khô thô dài đâm sâu vào vách đá bên cạnh, cố định quả cầu làm từ sợi mây lên vách đá.
“Ầm”, cốt lan dưới chân hắn chao đảo, là nước bên ngoài va vào phần ngoài của cốt lan.
Hoa Lan nhỏ không cảm thấy cơ thể bị ướt nàng mới dám ngẩng đầu lên nhìn
xung quanh, vừa nhìn bèn ngây người: “Đại ma đầu, vòng tay đó lợi hại
đến vậy sao…”
Đông Phương Thanh Thương chả buồn nhìn tới nàng,
chỉ nói: “Nơi này là Sát trần ngũ hành, mượn sức ngũ hành để giết người
trong trận, ở trong trận càng lâu Sát khí Ngũ hành càng mạnh. Lửa ban
nãy chỉ là lửa phàm, nhưng nước này lại có xen lẫn pháp lực, công kích
tiếp theo sẽ càng khó ứng phó hơn.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy ngây người.
“Tiểu hoa yêu, tốt nhất là ngươi cầu nguyện cho mình thật sự nhớ đường tìm ra mắt trận.”