Hoa Lan nhỏ vừa nói
vừa kéo Đông Phương Thanh Thương đi, nhưng kéo một hồi hắn vẫn không
động đậy, nàng quay lại hỏi: “Chẳng phải ngươi muốn lên núi sao? Đi đi
chứ!”
Đông Phương Thanh Thương nghiến răng lườm Hoa Lan nhỏ, “Nếu bổn tọa tự đi được thì cần gì sai khiến của nợ như ngươi?” Hắn sầm mặt
nói, “Qua đây, cõng ta.”
Hoa Lan nhỏ ngây người, “Đại ma đầu,
ngươi hiện giờ… vô dụng đến mức này rồi hả?” Nàng không nhìn sắc mặt
lạnh lùng u ám của Đông Phương Thanh Thương, đứng thẳng trước mặt hắn,
so sánh chiều cao của hai người, “Ngươi cao hơn ta cả một cái đầu, làm
sao ta cõng ngươi được trước?”
“Ngươi không biết động não à?” Đông Phương Thanh Thương chán ghét cùng cực.
Hoa Lan nhỏ nổi cáu, “Não này có phải của ta đâu!”
Ma Tôn đại nhân hít hà mấy hơi nhưng vẫn không nghĩ ra còn có thể nói gì với Tiểu hoa yêu này nữa.
Hoa Lan nhỏ nhìn ngọn núi ở xa xa rồi lại nhìn góc trán toát mồ hôi của
Đông Phương Thanh Thương, nghiến răng nói: “Thôi kệ, liều vậy.” Nàng ôm
eo hắn, dùng sức ba bò chín trâu kéo hắn ra cửa, nhưng Hoa Lan nhỏ vặn
vẹo kéo một hồi cũng chỉ nhích được từ trong sân đến cửa sân.
“Đi như vậy chắc phải tới sang năm quá!”
Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt chuyên tâm ứng phó với thiên lôi, hiển
nhiên không muốn đưa ra bất kỳ bình luận gì đối với Hoa Lan nhỏ.
Hoa Lan nhỏ rất nản lòng, trong lúc nàng đảo mắt bỗng nhiên thấy ngoài cửa
có một chiếc xe kéo một bánh dùng để kéo hàng đang đậu ở đó. Chiếc xe
này đặt sát tường, vừa khéo được kết giới của Đông Phương Thanh Thương
bao bọc.
Hoa Lan nhỏ không nói không rằng, dứt khoát ấn hắn lên ván gỗ.
“Ngươi chống vững kết giới nhé.” Hoa Lan nhỏ vừa nói vừa nghiến răng, dùng sức kéo chiếc xe một bánh này đi.
Chiếc xe kéo này chỉ có một bánh, phía trên là một tấm gỗ, không có thứ gì
khác để bảo vệ che chắn, lúc mới bắt đầu Hoa Lan nhỏ không giữ được
thăng bằng, khiến Đông Phương Thanh Thương trên xe nghiêng tới ngã lui
rơi xuống đất mấy lần. Sau khi mặt mũi hắn lấm lem cả người bê bết đất,
nàng mới miễn cưỡng nắm được bí quyết, lê lết kéo Đông Phương Thanh
Thương đi về phía núi một cách hết sức khó nhọc.
Hoa Lan nhỏ cảm
thấy đời này nhất định mình đã nợ đại ma đầu này không ít, nếu không sẽ
không lưu lạc đến bước đường thật sự phải làm trâu làm ngựa cho hắn…
Đến trước cửa Lộc thành, binh sĩ thủ thành đã bị thiên lôi dọa chạy mất
dạng, cửa thành khép chặt, Hoa Lan nhỏ rầu rĩ hỏi: “Chúng ta làm sao đi
ra đây?”
Hoa Lan nhỏ không chú ý điều gì khác, nghe theo lời hắn, đi thẳng qua cửa thành chưa mở.
Nhưng lúc chạy vào tường thành, một đạo thiên lôi giáng xuống, nàng nghe bên
trên ầm ầm rung chuyển, thành lâu trên tường thành lập tức đổ sụp. Còn
chưa chờ thành lâu sụp hết, lại một đạo thiên lôi nữa đánh xuống thế là
tường thành sụp đổ, cửa thành bị đè đến biến dạng. Hoa Lan nhỏ nhờ vào
kết giới của Đông Phương Thanh Thương, xông ra khỏi Lộc thành trong màu
bụi đất tung tóe.
Đến khi chạy thật xa, Hoa Lan nhỏ ngoái đầu nhìn lại, cửa Lộc thành đã sụp xuống thành một đống đổ nát.
Nàng nghe tiếng sấm đì đoàng, nước mắt đầy mặt, “Sau khi ta xuống Hạ giới đã làm xằng làm bậy gì vậy chứ…”
Suốt một ngày, Hoa Lan nhỏ như một con ngựa kéo Đông Phương Thanh Thương đi, cuối cùng cũng lết đến chân núi Lộc Minh. Nhưng từ khi đi lên đường
núi, chiếc xe một bánh này rất khó sử dụng, đường núi chật hẹp ngoằn
ngoèo nên không thể nào kéo xe qua được.
Suy đi tính lại, Hoa Lan nhỏ quyết định vứt xe.
“Tiểu hoa yêu, nhớ kĩ lời bổn tọa.” Đông Phương Thanh Thương bỗng lên tiếng,
giọng nói yếu ớt hơn bao giờ hết, “Vừa rồi ta đã dùng thần thức tìm khắp ngọn núi này một lượt, ngươi theo con đường núi này, đi về phía Tây ba
dặm sẽ có một đầm nước sâu. Sau khi thấy đầm nước hãy đâm rách ngực ta,
đến khi có máu chảy ra thì đặt ta vào trong đó, sau đấy ngươi đến bốn
phía Đông Tây Nam Bắc của đầm nước, mỗi phía đặt một đoạn móng tay của
ta.”
“Hả?”
“Ta sẽ thu lại kết giới, chìm vào hôn mê.” Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan nhỏ, “… Tốt nhất là nhanh nhẹn một chút.”
Vừa dứt lời, lúc Hoa Lan nhỏ chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhắm mắt, kết
giới xung quanh đột nhiên biến mất. Nàng giật mình, thiên lôi trên trời
chẳng mảy may nương tình vẫn tiếp tục giáng xuống.
Hoa Lan nhỏ ôm đầu hét lớn nhưng lại không cảm thấy đau đớn.
Hoa Lan nhỏ mở mắt nhìn, người nàng đang phát ra ánh sáng le lói, giống như kết giới của Đông Phương Thanh Thương trong không trung vừa nãy. Còn
bên cạnh… Hoa Lan nhỏ quay đầu, Đông Phương Thanh Thương hôn mê dưới
đất, đất quanh người hắn cháy đen.
Hắn… dùng sức mạnh còn lại dựng kết giới bảo vệ nàng, để bản thân lại bên ngoài sao?
Hoa Lan nhỏ kinh ngạc ngây người, “Không ngờ đại ma đầu lại bảo vệ…”
Không đúng! Hoa Lan nhỏ vỗ vỗ mặt mình, hắn bảo vệ nàng để nàng làm việc cho hắn thì có!
Hoa Lan nhỏ vững lòng, nói với bản thân mình rằng Đông Phương Thanh Thương
là một tên xấu xa từ đầu đến chân, không thể vì hắn bảo vệ cho nàng chút xíu mà coi hắn là người tốt.
Lại một đạo thiên lôi nữa giáng
xuống, đánh mạnh lên người hắn, Hoa Lan nhỏ giật mình bất giác bịt tai.
Đông Phương Thanh Thương dưới đất chẳng có phản ứng gì, giống như đã
chết.
Hoa Lan nhỏ nhìn xung quanh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ,
hiện giờ đại ma đầu đặt kết giới trên người nàng, hắn đã chìm vào hôn
mê, cũng tức là hiện giờ nàng an toàn, không bị sét đánh trúng, con ma
to này cũng không thể bò dậy bắt nàng lại.
Vậy chắc chắn là nàng có thể chạy trốn!
Dù sao lúc này đây nàng cũng đã có một cơ thể mới, không còn dính lìu gì
với Đông Phương Thanh Thương nữa, thế thì tạo sao nàng còn phải cứu hắn
chứ, đại ma đầu như hắn phải bị thiên lôi đánh chết thì mới trả lại yên
ổn cho thế gian!
Nhưng mà…
Lại một tiếng sấm nữa vang lên, đôi mắt Đông Phương Thanh Thương nhắm nghiền, sắc mặt còn khó coi hơn
bị trọng thương lúc nàng gặp lần đầu.
Hoa Lan nhỏ nghiến răng,
xoay bước lại, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh Đông Phương Thanh Thương,
vác hắn lên vai. Nhưng Hoa Lan nhỏ đã đánh giá cao sức chịu đựng của cơ
thể con người này, vừa kéo Đông Phương Thanh Thương lên vai, trọng lượng của hắn đè nặng khiến Hoa Lan nhỏ khuỵu xuống.
Thiên lôi trên trời lại đánh xuống, Hoa Lan nhỏ đành nằm bẹp dưới đất.
Nàng bò dậy, vuốt mồ hôi. Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Đông Phương Thanh
Thương phía sau, rồi lại âm thầm kéo hắn lên vai, sau đó cứ quỳ như vậy
mà cõng hắn đi lên đường núi.
Coi như báo đáp ơn không giết của hắn sau khi nàng tìm được cơ thể vậy.
Ba dặm đường, nói xa cũng không xa, dù vậy vẫn khiến Hoa Lan nhỏ rách da
đầu gối, lúc nhìn thấy đầm nước sâu thẳm kia, Hoa Lan nhỏ mừng đến suýt
nhảy cẫng lên. Nàng lật Đông Phương Thanh Thương lại để hắn nằm dưới
đất, sau đó ngồi lên bụng hắn, nhờ kĩ lại những lời hắn từng nói với
nàng trước khi hôn mê.
Trước tiên phải làm sao nhỉ, phải rạch ngực hắn…
Khoan đã!
Rạch… ngực?
Đời nàng chưa từng giết ai. Nàng nhìn Đông Phương Thanh Thương lâu thật
lâu, cuối cùng quyết lòng, rạch thì rạch thôi, là do hắn kêu nàng rạch
mà. Nàng nhìn trái nhìn phải, nhưng không nhìn thấy thứ gì có thể dùng
làm dao.
Lẽ nào phải dùng móng của đại ma đầu rạch ngực hắn?
Hoa Lan nhỏ kéo tay trái của hắn lên, đúng lúc này, trên tay Đông Phương Thanh Thương tự động rơi xuống bốn móng tay.
Đúng rồi, chút nữa còn phải đặt bốn móng tay này ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.
Hoa Lan nhỏ nhặt hết bốn móng tay, lấy một trong số đó ra nhìn một hồi, sau đó cởi áo hắn ra, trông thấy vòm ngực rắn chắc, nàng bèn nuốt một ngụm
nước bọt.
Ký ức về lần say rượu đó hiện lên trong đầu, Hoa Lan nhỏ nhớ rất rõ ràng, vòm ngực của đại ma đầu này sờ vào cũng thoải mái lắm…
Nàng lắc lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc lại, dùng móng tay của Đông Phương Thanh Thương rạch một đường lên ngực hắn.
Máu tươi trào ra, chảy thành một đường mê hoặc quỷ dị trên ngực hắn.
Hoa Lan nhỏ lại nuốt nước bọt, sau đó đẩy Đông Phương Thanh Thương vào trong đầm nước.
Dòng máu trên ngực hắn lan ra trong nước, trên trời thiên lôi vẫn chưa
ngừng, đánh “đùng đoàng” xuống đầm nước. Tia sấm tiếp xúc với mặt nước
tựa như thắp sáng dòng máu của Đông Phương Thanh Thương bên trong, làm
cho máu tươi lan tỏa trong nước biến thành những tia sáng lấp loáng,
chiếu rọi đầm nước, khiến đầm nước tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp. Mái tóc
màu bạc của Đông Phương Thanh Thương trong nước xõa tung trông như một u linh, hắn dần dần chìm xuống đầm nước sâu trong từng tầng từng tầng ánh sáng rực rỡ.
Hoa Lan nhỏ đột nhiên cảm thấy, cho dù Ma Tôn không có sức mạnh to lớn thì hắn cũng có thể gây họa cho tam giới…
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Đông Phương Thanh Thương trong đầm
nước, Hoa Lan nhỏ mới sực tỉnh, vội vàng định vị bốn hướng xung quanh,
đặt móng tay của hắn ở đó.
Hoa Lan nhỏ đã làm hết những việc Đông Phương Thanh Thương giao phó vậy mà thiên lôi vẫn làm việc “đùng
đoàng”, như không hề có biến hóa gì. Bốn phía dần dần nổi gió, Hoa Lan
nhỏ nhìn thấy cỏ xanh bên cạnh mình bỗng nhiên bắt đầu khô héo, trở nên
vàng vọt với tốc độ mắt thịt cũng có thể nhìn thấy được. Tiếp đó cây cối bên cạnh cũng bắt đầu rụng lá, chẳng mấy chốc chỉ còn trơ lại cành khô
trọc lóc.
Hoa Lan nhỏ nhìn đến ngây người.
Lẽ… lẽ nào đại ma đầu đã hút đi linh khí của ngọn núi này?
Đầm nước trong suốt bắt đầu trở nên đục ngầu. Hoa Lan nhỏ cảm nhận được rõ ràng sự xao động của không khí xung quanh.
Sau đó đầm nước bắt đầu sủi bọt, nàng cũng đứng ngồi không yên nhìn đầm nước.
Một đợt sóng lan tỏa, mái tóc màu bạc của Đông Phương Thanh Thương nổi lên
mặt nước, sau đó hắn chầm chậm bước ra từ trong đầm nước. Mái tóc màu
bạc dính lên má hắn, nước theo bước chân hắn tí tách nhỏ xuống, có giọt
trượt qua cổ hắn, có giọt trượt qua vòm ngực lõa lồ, biến mất ở nơi có y phục che lại.
Sắc mặt hắn không vui nhìn Hoa Lan nhỏ, “Tiểu hoa yêu, động tác của ngươi có thể chậm hơn được nữa không?”
Hoa Lan nhỏ nghe thấy giọng hắn, vừa ngẩng đầu lên liền kinh ngạc phát
hiện: “Đại ma đầu… mắt ngươi sao lại biến thành màu đen rồi?”
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Hoa Lan nhỏ: “Trời ạ! Đây là Dã Trư vương ở đâu chạy ra vậy? Ai muốn lấy hắn chứ? Đại ma đầu! Ngươi đừng đi! Cứu ta với!!!”