Vân Cảnh không lên
tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Huyền Mặc, bảo vệ Tuyết CẦu sợ hãi trong lòng. Tuyết Cầu không hiểu sao thật bất ngờ dợ hãi Huyền Mặc, thân thể nhỏ
cuộn lại trong lòng Vân Cảnh, vẫn không ngừng run rẩy, điều này cũng
khiến cho Vân Cảnh khó hiểu.
Vân Nhị tốt bụng dịch ghế mình sang một bên, giúp Huyền Mặc một chỗ trống. Sau đó kẻ hầu nhanh nhẹn dàn xếp chỗ ngồi và bàn ăn cho Huyền Mặc.
Huyền Mặc lại cười quyến rũ,
phong tình vạn chủng ngồi xuống cạnh Vân Cảnh, đằng sau còn có hai kẻ
cũng có bộ dạng tương đối dễ nhìn đi cùng.
“Thanh Phong, mang quà lên” Huyền Mặc như lơ đãng liếc mắt nhìn vật cuộn tròn trong lòng Vân
Cảnh, Tuyết Cầu với dúm lông mượt và cái đuôi nhỏ, môi mỏng khẽ nhếch
lên, sai một câu.
Dù giọng của hắn có mị hoặc thế nào nhưng vẫn
vang dội vô cùng, một câu này truyền rất rõ tới tai mọi người, ai nấy
đều ngóng dài cổ nhìn xem tộc giao long tặng quà thế nào.
Người hầu tên Thanh Phong lập tức tiến lên một bước,. không kiêu ngạo không siểm nịnh giơ tay nâng hộp gấm lên, đứng trong điện.
“Thanh Phong, mở ra” Huyền Mặc lười nhác tựa vào ghế, thưởng thức cảnh hộp gấm được mở ra làm chói mắt mọi người.
Thanh Phong dè dặt cẩn thận mở hộp gấm ra, trong hộp chứa đựng Huyền Băng Vạn niễn đã được gọt dũa thành lọ, mà bên trong Huyền Băng nằm lặng một
băng thiền (băng tằm) nho nhỏ toàn thân trong suốt, trên trán tỏa ra ánh sáng bảy màu kỳ lạ.
“Thất Thải Hàn Linh Thiền” “Đúng là thứ
trong truyền thuyết kia rồi” Mọi người kinh ngạc mãi, duỗi dài cổ ra
đánh giá tỉ mỉ thứ Thánh VẬt trong truyền thuyết kia. Nghe nói vật ấy là băng thiền Long Vương nuôi bên người, chỉ có một con duy nhất. NHưng
hút được linh khí của thiên địa vạn vật này, cũng khiến chủ nhân của nó
tăng lên tu vi pháp lực, còn chữa được thương tích, có công hiệu giải
độc. Chỉ là mấy vạn năm trước đã không còn tung tích, ai ngờ lại có
trong tay tộc giao long.
Tham lam, ghen tị, âm mưu, cướp đoạt.
Trong lòng Huyền Mặc nhớ kỹ những điều này, nụ cười trên mặt càng nở rộ. Yêu hay tiên, ma hay thần, đều là Long Tộc cả, dựa vào cái gì mà bảo
mỗi giao long ác nhất, tất cả những điều này chỉ được bọc trong một túi
da đẹp mà thôi không bọc được từng trái tim hỏng thối.
“Quà này
quá nặng, Vân Uyển không dám nhận, mong rằng tộc trưởng Huyền Mặc thu
lại đi, chỉ cần có lòng tới chúc thọ là được” Vân Uyển biết vật đó có
liên quan rất trọng đại, nếu nhận, sẽ đưa tới cảnh đầu sóng ngọn gió.
Không nói tới chuyện ai ai cũng nhìn trộm Thánh Vật mà bản thân vật ấy
cũng khiến cho chủ nhân rước họa vào thân, đồng tộc đấu tranh phát sinh
không ngừng, mà thực quá tàn nhẫn và lãnh khốc, sở sĩ ai cũng cố sức
tránh né, không muốn phát sinh đấu tranh.
Tộc giao lòng không rõ
nghĩ gì, Vân Uyển bà biết rõ, mọi người đang ngồi đây cũng đều nhìn rõ.
Đem Thất Thải Hàn Linh Thiền ra là đẩy tộc Phụ Hý lên đầu sóng ngọn gió, nhưng lại dẫn phát tới cơ hội chiến tranh, cuối cùng kẻ thu được lợi mà nói vẫn là bộ tộc giao long hung bạo giảo hoạt.
“Hóa ra Vương
Hậu không thích lắm, nếu vậy, Minh Nguyệt” Huyền Mặc cười cười, bảo
Thanh Phong thu hộp gấm lại đứng sau mình, rồi sai một tùy tùng tên Minh Nguyệt tiến lên.
Lần này, Minh Nguyệt tay nâng lên không phải
hộp gấm mà là một thanh kiếm mềm dài một ngón tay trong suốt. Minh
Nguyệt khẽ quát một câu “Dài” kiếm mềm trong tay đột nhiên dài ra gấp
mấy lần, biến thành một thanh kiếm mềm bình thường. Kiếm mềm này dù bề
ngoài xù xì, song ở đây cũng có người kêu lên một tiếng “Phì Di”
Huyền Mặc cất cao giọng cười to, “Đúng, đúng là gân cốt của rắn Phì Di vạn
năm tạo thành, được tẩm trong hồ băng vạn năm chừng năm trăm năm mới rèn được thanh kiếm mềm bằng băng Phì Di này. Huyền mặc nghe nói tám ngàn
năm trước tộc Phượng Hoàng và tộc Cù Như chiến tranh, tiền nhiệm tộc
trưởng tộc Phượng Hoàng đã lấy kiếm này giết chết hang vạn cao thủ Cù
Như, tiếc là chiến tranh vừa kết thúc thì băng kiếm đã gẫy là hai nửa”
Nói xong, Huyền Mặc như vô tình hưu ý liếc mắt nhìn về phía tộc Phượng
Hoàng ở cung Thải Tiên, nụ cười tươi quyến rũ càng động lòng người, cũng chẳng có chút ấm áp nào.
Tộc Phượng Hoàng cáu kỉnh sớm đã không chịu nổi việc Huyền Mặc trêu cợt, lúc này có người đập bàn muốn bùng phát.
“Phượng Lê, ngồi xuống” Một bên có một thanh âm nghiêm nghị kịp thời ngăn kẻ có tên là Phượng Lê lại, đúng là nam tử có tướng mạo cực kỳ xấu xí trước
đó. Lại nhìn người này, khí thế bức người, khuôn mặt bị ép tới mức vặn
vẹo khó coi.
“Phì” Tuyết Cầu đang cuộn tròn người trong lòng Vân
Cảnh xem náo nhiệt, lúc này không kìm được nữa cười ngặt nghẽo, lông
trên người xù lên thành một đám tròn. Trái thơm ơi trái thơm, thì ra mày chỉ là dứa thôi!
Tiếng cười ấy đúng là chói tai vô cùng, mọi
người ở đây ai ai cũng tập trung nhìn theo giọng nói phát ra trên người
Vân Cảnh, đem theo nghi hoặc và hèn mọn.
Vân Cảnh trấn định hứng
lấy toàn bộ ánh mắt mọi người, trên mặt vẫn bình tĩnh. Dù bực Tuyết Cầu
trong lòng lỗ mãng, nhưng vẫn may là nàng không bị lộ trước mặt mọi
người.
Chỉ có Huyền mặc sau khi nghe thấy tiếng cười vang kia,
hiểu rõ liếc mắt nhìn cả người |Tuyết Cầu đang cười rung rốn, nụ cười
trên mặt vẫn không đổi, hứng thú càng đậm hơn trong mắt.
Đôi mắt
đẹp mềm mại của Vân Uyển nhăn lại, bà đã cự tuyệt quá tặng băng thiền
của Huyền Mặc rồi, lần này nếu cự tuyệt nữa thì là phụ ý ốt của Huyền
mặc. Chỉ e trận tính kế tỉ mỷ này trôi đi, có nhận cũng đã đắc tội với
tộc của hắn, không nhận thì sẽ bị tộc giao long mượn cớ gây chiến với
tộc Phụ Hý, mà điều đáng sợ này mới là kết quả Huyền Mặc mong muốn nhất.
Vân Uyển cân nhắc một lúc, đành mở miệng nói, “Vật ấy rất tốt, Vân Uyển tạ
ơn ý tốt của tộc trưởng Huyền Mặc, quà này Vân Uyển xin nhận” Trong lòng Vân Uyển biết, lời này vừa nói ra sẽ đắc tội hầu hết người trong tộc
Phượng Hoàng, chỉ là tên đã lên dây không bắn không được, đành phải mượn hoa hiến Phật một lần, mang kiếm mềm này tặng lại cho tộc trưởng tộc
Phượng Hoàng đi vậy.
Đã hạ quyết tâm, mày Vân Uyển giãn ra, sai
người nhận chuôi kiếm mềm quý trọng này. Bất giác khung cảnh căng thẳng
bỗng dịu lại, ai cũng nở nụ cười, nâng cốc nói cười.
Lần này
Huyền Mặc tới đã chuẩn bị rất kỹ, trong lòng hắn biết chuyện tặng quà sẽ có chuyển biến thành kết cục như hiện giờ, điều này cũng chẳng khác nào ly rượu ngon, bên môi vẫn thoang thoảng mùi thơm của rượu, đến say lòng người.
Mà tiếng cười vang đầu sỏ do Tuyết Cầu gây ra kia, tự
biết đã phạm vào tối kỵ, hại Vân Cảnh xấu mặt trước mặt mọi người. Liền
thừa dịp Vân Cảnh toàn lực để ý trên người Huyền Mặc, nhanh như chuột
lủi xuống đất, dè dặt thận trọng tránh những đôi chân ở dưới, nhảy lên
nhảy xuống chạy ra phía ngoài yến hội.
Lúc Tuyết Cầu như chiến sỹ ám sát thành công thoát khỏi tai mắt xong cuối cùng cũng ra khỏi cung
điện Côn Lôn, đi tới một bãi cỏ rực rỡ ánh nắng sau cung điện.
Ăn uống no say, là chuyện vui nhất trong đời, còn chuyện vui thứ hai là gì nhỉ? Dĩ nhiên là có bữa ngủ trưa hoàn mỹ trên bãi cỏ ấm áp rồi. Vì thế, Tuyết Cầu sau khi điều chỉnh n tư thế ngủ xong, miệng đã phun đầy nước
bọt trong suốt ngủ say mất rồi.
Gió bên tai lướt mạnh, dưới chân
trống rỗng, đây cũng là cảnh tượng Tuyết Cầu vừa tỉnh ngủ phát hiện ra.
Đúng vậy, nàng đang bay, hơn nữa còn bay tít trên trời cao vạn trượng,
mây trắng lượn lờ. Tiếc là nàng không phải con thỏ biết bay, mà như con
thỏ bình thường bị một con đại bàng có móng vuốt cực lớn quắp chặt.
“a a a” Tuyết Cầu há miệng kêu to, hy vọng Vân Cảnh thính tai có thể nghe
được tiếng nàng kêu to cầu cứu, tiếc là đáp lại nàng ngoài gió thì vẫn
là gió. Vì thế nàng định thay đổi sách lược, muốn kích con đại bàng đầy
soái khí trên đầu nàng kia.
“Khụ khụ, nè, Điêu đại ca anh tuấn
tiêu sái ơi, ngài đây là định đưa tiểu muội tôi tới đâu vậy?” Gió thổi
vù vù, mây từ từ bay. Hiện giờ khắp nơi sáng rực, phong cảnh tuyệt đẹp…
“Hu hu hu, ngài định ăn thịt tôi sao, tiểu Cầu Cầu tôi đây liệu sự như thần biết cả rồi. Nhưng Điêu đại ca à, hãy nghe một câu nói thấm thía của
tôi nhé, ngài tính nhầm rồi đó” Tuyết Cầu giật giật lỗ tai rũ xuống, lại tiếp tục than thở, “Ngài đừng có nhìn thân thể béo của ta, eo to thô
thiển thế này, đây đều là giả hết đó! Không phải tiểu Cầu Cầu tôi sai
đâu, đây là do Mặt Trăng gây ra họa đó. Không phải không phải! Là do
lông gây sai thôi. Đợi tới lúc tôi bị ngâm nước mà xem, ngài sẽ phát
hiện ra tôi thực sự rất gầy chẳng kém gì con chuột đâu ạ!”
Tuyết
Cầu giật giật bốn chân, phát giác vị tráng sĩ trên đỉnh đầu như bị câm
vậy, cứ yên lặng, yên lặng mãi, chẳng nói lời nào hay nó vốn không biết
nói chuyện…
Tuyết Cầu khẽ cắn môi, quyết định ra đòn sát thủ,
“Điêu đại ca à, xin hay nghe tiểu muội nói nhé, tiểu muội đây chẳng có
giá tý nào đâu. Nếu đại ca thực sự đói không chịu nổi, tiểu muội đây có
mấy đồ ăn thượng đẳng có thể cho đại ca ăn no nê. Đại Ca đã từng nghe
tới cung Nguyệt Miện chưa? Chẳng giấu gì đại ca, tiểu muội đúng là con
thỏ chuyện làm việc vặt ở đó đó! Mà nhìn cung này trông có vẻ canh phòng nghiêm ngặt, cũng là do miệng cọp gan thỏ và cộng thêm cung chủ người
hôm nay cũng tham gia thọ yến Dao Trì nữa! Đúng là thời cơ tốt để ăn
trộm đó” Tuyết Cầu càng nói càng kích động, chỉ kém tý xíu là vung tay
chân lên, nước bọt văng tứ tung mà thôi.
“Nói tới đồ ăn, tỏng
cung có một con gà rừng nhỏ màu đỏ đúng là hợp khẩu vị đại ca đó! Thịt
đó non mềm trơn bóng có thể nói là tuyệt nhất, chẳng uổng công tôi ngày
nào cũng thèm rõ rãi với nó, không thể mỗi ngày không quan sát cẩn thận” Lại vẫn im lặng, vẻ mặt Tuyết Cầu như cầu xin, cuối cùng ra thủ đoạn
cuối cùng, “Được rồi, chẳng phải ngài nhìn trúng cái con chim đà điểu
giống như chim trĩ lớn của nhà tôi sao! Tôi cố nhịn bỏ đi thứ yêu thích
nhất tặng cho ngài, ngài đại nhân đại lượng tha một mạng cho tôi đi”
Lời này vừa nói ra, cuối cùng cũng đổi lại được một tiếng cười khẽ phát ra
từ trên đỉnh đầu. Mà thanh âm này không thể nghi ngờ đốt lên ngọn lửa hy vọng với Tuyết Cầu, nàng tin chỉ cần không ngừng cố gắng, đợi một thời
gian nữa thì con chim đại điêu câm điếc này cũng sẽ bị nàng lay động.
“Ta phát hiện ra, đại ca và tiểu muội đều cùng chung chí hướng, tiểu muội
nguyện ở đây, sau này sẽ đi theo đại ca, để chúng ta được ăn thịt thoải
mái, uống rượu bát to. Hảo Hán Lương Sơn không sạch không làm, huynh
muội kết bái không sạch không quỳ, cứ quyết định vậy đi!”