“Tộc trưởng Huyền Mặc đưa đại lễ, Vân Cảnh thật cảm kích. Dĩ nhiên Vân Cảnh
chưa bao giờ nghĩ muốn đem vợ chưa cưới của mình chắp tay nhường cho
người khác, vì thế lần này mạo muội đến, một còn vì có thiệp cưới, hai
là mang Tuyết Nhi về Côn Lôn, mong tộc TRưởng Huyền Mặc chớ ngăn cản”
Sát khí trong mắt bạc của Vân Cảnh lóe lên, sự nghiêm túc trên mặt đẩy
Tuyết CẦu ra sau lưng, lại phẩy tay lần nữa cho nến sáng lên, chiếu sáng toàn bộ tẩm cung.
Giờ phút này Huyền mặc đang lười nhác dựa vào
cửa, mặc bộ quần áo cưới đỏ thẫm, trên mặt thêu những đóa mẫu đơn vàng,
cổ tay áo luẩn quẩn viền thêu hoa văn đen kim long, nhìn yêu tà vô cùng. Tóc dài nghiêng xuống, mấy sợi đỏ như lửa nổi lên, mắt vàng sáng rực, ý cười nồng đậm. Hắn cũng không để ý tới Vân Cảnh, mà đi vòng túm lấy
ngang lưng Tuyết Cầu cười bảo, “Nương tử nhìn một cái xem này, quần áo
cưới đỏ thẫm, vi phu mặc có thấy vừa không?”
Tuyết CẦu không kìm
được run lẩy bẩy, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn Vân Cảnh khẩn cầu, cầm ống tay áo đong đưa, “Vân, huynh đi nhanh đi”
“Đi dĩ nhiên là chúng ta cùng đi” Vân Cảnh nhíu mày, lập tức ôm hông Tuyết Cầu, định mang nàng rời đi.
“Nhị điện hạ vẫn nghe chưa rõ sao, hay cố ý giả ngu đó? Ngài đây là đang kẹp nương tử Huyền Mặc định đi đâu sao? Ha ha, đừng có quên, nơi này là
Cánh Đồng Tuyết Hoang Hồng Nghê, không phải Côn Lôn Phụ Hý của ngài”
Huyền Mặc tiện tay tung ra một luồng sáng đỏ, mặt đá trước mặt Vân Cảnh lập tức thủng một lỗ sâu, mắt nhìn hết sức căng thẳng mâu thuẫn.
Tuyết Cầu hít một hơi sâu, lau mạnh nước mắt đi, lúc này mới dùng sức đẩy Vân Cảnh ra, chạy mấy bước tới cạnh Huyền Mặc, mà Huyền Mặc rất ăn ý ôm
nàng vào lòng, nhìn thân mật đến vậy.
“Tuyết Nhi…” Sắc mặt Vân
Cảnh trong nháy mắt khó coi vô cùng, hai tay hắn nắm chặt thành quyền,
ánh sáng lóe lên trong mắt đầy giận dữ và khó hiểu.
Tuyết Cầu
nhìn Vân Cảnh, cuối cùng lại rời mắt tới trên người Huyền Mặc, không
nhìn hắn nữa. Nhìn nụ cười đắc ý của Huyền Mặc, nàng đưa tay véo mạnh
trên mặt hắn một cái, lại nghe tiếng rên rỉ của Huyền Mặc, lúc này mới
hài lòng nổi giận mắng, “Ai cho phép huynh hơi tí là dùng pháp thuật dọa người chứ, nếu bổ tới ta thì làm sao đây?”
“Làm sao có thể thế
được, nàng làm Huyền Mặc sống mấy ngàn năm chẳng đáng sao, a a a a, nhẹ
chút nhẹ chút, lưu luyến hời hợt này đến ngày mai còn gặp người đó”
Trong con ngươi Huyền Mặc cười ngập tràn, hắn biết hắn cược thắng, trận
này rõ ràng là ván bài bất lợi với hắn, cuối cùng cũng thay đổi Càn
khôn.
Vân Cảnh nhìn hai người thân thiết chẳng coi ai ra gì trước mắt, càng đau lòng khỏ sở, định bước chân rời đi nhưng chân như bị mọc
rễ vậy chẳng thể nào nhấc lên nổi.
“Ha ha, Huyền Mặc thật ra lại
quên mất, nếu Nhị điện hạ đã nhận được thiệp cưới thì đã đồng ý lời mời
mà đến, vậy cũng phải ở lại dự cưới cùng nương tử rồi mới về Côn Lôn
chứ” Khóe miệng Huyền Mặc ngầm cười, ánh mắt chuyển ra tới Vân Cảnh đứng cách đó không xa, bỗng lạnh nhạt hẳn đi.
Vân Cảnh chỉ không nói một lời nhìn Tuyết Cầu trong lòng Huyền Mặc, vừa không nói đi mà cũng không bảo ở lại.
“thế nào, Nhị điện hạ là sợ Huyền mặc mượn cơ hội cầm tù ngài ở Hồng Nghê đó sao? Nhị điện hạ đừng có lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ, ngày
đại hỉ không nên đổ máu, điểm đạo lý ấy Huyền mặc cũng biết. Huyền mặc
cam đoan, ngày mai ngài nhất định trở về an toàn”
“Không nhọc lo
lắng, VÂn CẢnh sẽ rời đi ngay, cáo từ” Con ngươi Vân Cảnh lạnh lùng đảo
qua Huyền Mặc rồi lưu lại trên người Tuyết CẦu, một lát sau bước ra
ngoài, cũng không quay đầu.
Mãi cho tới khi bóng trắng biến mất
hoàn toàn, Tuyết Cầu lúc này toàn thân như mất hết sức lực rũ xuống mềm
yếu dựa vòa người Huyền Mặc, ngây ngốc.
“May là nàng ở lại” Huyền Mặc dịu dàng bồng Tuyết Cầu lên, đặt nhẹ lên giường, lau nước mắt thay nàng, hết sức dịu dàng.
Chỉ là Tuyết Cầu không cảm kích, nàng tự tay rút tay lại, lạnh lùng liếc
nhìn hắn, ‘Huynh đã tính toán giỏi lắm, cần gì phải giả mù sa mưa sợ ta
rời đi chưa”
“Tính toán giỏi tất cả sao? Ha ha, Huyền Mặc ngàn
tính vạn tính lại chỉ riêng chẳng có chút tự tin nào với nàng. Được, cứ
tính ván đêm nay là do ta bày ra đi, nhưng kết quả vẫn do nàng quyết
định. Cuối cùng Huyền Mặc thắng, thắng hắn, không phải sao?”
“Vâng, huynh thắng rồi” Nàng lại thua mất do thời điểm cuối cùng do dự kia.
Trước mắt Tuyết Cầu như bị tầng sương mù ngưng kết, che đi khuôn mặt
tuyệt luân rốt cuộc nhìn không rõ kia.
Một đêm không ngủ, Huyền
mặc cũng ở trước tẩm cung lúc hừng đông, mặc vào bộ quần áo cưới đỏ
thẫm, tuấn dật như tiên. Bọn thị nữ lập tức nối đuôi nhau đi vào, thay
giúp quần áo rửa mặt cho Tuyết Cầu.
Trang điểm, búi tóc, mặc quần áo cưới phượng b ay múa, trâm cài tóc lấp lánh sáng đủ màu sắc, môi đỏ
mọng, mắt sáng mi cong. Đang dưới tiếng thán phục của mọi người, lấy lụa mỏng che tóc, dung nhan, Tuyết CẦu được dìu từng bước tới đại điện bái
đường thành thân.
Nến đỏ, mùi rượu, cười nói. Hôm nay Huyền Mặc
còn mị hoặc hơn dĩ vãng, chỉ là đôi mắt kia cười chỉ nở rộ vì một người, làm bạn với hạnh phúc.
Tuyết Cầu bị cản tầm nhìn chỉ có thể nhìn thấy mũi giầy đen bằng kim loại của Huyền mặc đang cách nàng càng ngày
càng gần. Nắm tay nàng dịu dàng, lấy trời làm chứng, làm mối, hướng thần thề, kết làm vợ chồng không xa không rời, không xa không rời…
Tiếng chúc mừng, tán dương vang lên, bất luận giả dối, trào phúng tới cỡ nào cũng đều là râu ria tất.
Tiệc tàn, khách rút, vào động phòng, cuối cùng được như nguyện ở cùng một chỗ.
Huyền mặc còn tưởng Tuyết CẦu vẫn còn giận hắn, chẳng qua lúc hắn xốc khăn
che mặt lên, lại thấy lúm đồng tiền ngọt ngào như chạm vào lòng hắn, lần đầu tiên cười ngây ngô. Đẹp như vậy, động lòng người như vậy, nghiêng
nước nghiêng thành như vậy, đều không phải oanh oanh yến yến xinh đẹp
bất tận, mà lại là người đẹp nhất trong lòng hắn, đó chính là nghiêng
nước nghiêng thành.
Tuyết Cầu trừng mắt nhìn, nàng không thể
không tán thưởng. Huyền Mặc đúng là nam tử đẹp mắt nhất mà nàng từng
gặp. Đêm qua nhìn không chân thật, hôm nay nhìn cẩn thận thật đúng chẳng ai bì kịp. Nàng gỡ trang sức trên người xuống, lúc này mới hé miệng
cười bảo, “Tiểu Cầu Nhi hôm nay có xinh đẹp không?”
Huyền Mặc
bình tĩnh nhìn nàng, lúc này mới phản ứng. Ôm nàng vào lòng như mọi
ngày, ngửi mùi thơm nhàn nhạt kia, nói khẽ, “Xinh đẹp như vậy, sợ là
vĩnh viễn nhìn cũng không ngán”
“Hoàn thành lễ hợp cẩn, xong lễ
này thì coi như thành rồi” Tuyết CẦu cười chỉ chỉ chén bạch ngọc bày
trên bàn, bên trong là rượu trước kia Huyền Mặc chuẩn bị, nàng lúc nào
cũng khen.
Huyền mặc ngầm hiểu liền cầm ấm chén rót rượu hợp cẩn, quơ quơ chén có thoảng mùi rượu trong suốt, nhìn một lát lúc này mới
cười rộ cùng Tuyết CẦu uống giao bôi. Lễ hợp cẩn đã thành, hợp hai thành một, vĩnh viễn kết cùng người yêu.
Uống xong ly rượu, mặt Tuyết Cầu hơi đỏ, rõ ràng có men say, say rượu ngây ngốc nhìn càng mê người.
Màn trước buông xuống, quần áo gỡ ra. Tuyệt CẦu được đặt nhẹ lên trên đệm
uyên ương mềm mại. Huyền Mặc cúi người xuống, thì thào khe khẽ bên tai
nàng, “Nàng có biết không, ta đợi đã bao lâu rồi, còn tưởng rằng cả đời
này của Huyền Mặc sẽ chỉ là giấc mộng mà thôi”
Tuyết CẦu vẫn chưa để Huyền Mặc nói hết, lần đầu tiên nàng chủ động ôm lên cổ hắn hôn môi
hắn. Huyền Mặc hơi run sợ một lát, lập tức mắt xao động cười mừng rỡ,
lại lần nữa nắm quyền chủ động.
Trước khi mất đi ý thức, Tuyết CẦu khẽ than lên một tiếng “Huyền mặc” rồi cuối cùng giao mình cho hắn.
Hôm sau lúc Tuyết Cầu chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong lòng
Huyền Mặc, bốn phía vẫn tối om, nhưng lại không phải trong tẩm cung. Cúi đầu nhìn lại, bộ quần áo cưới đỏ thẫm vẫn mặc chỉnh tề trên người, mà
Huyền mặc vẫn đang mặc bộ quần áo lúc bái đường. Chỉ là một màn tối qua
với Huyền Mặc nhanh hiện lên trong đầu Tuyết Cầu, nhắc nhở nàng tất cả
đã thành sự thật, hiện giờ nàng quả thật đã trở thành vợ Huyền Mặc.
“Đây là đâu? Bây giờ là giờ gì rồi?” Tuyết CẦu không dám nhìn mắt Huyền Mặc, lúc này khiến nàng xấu hổ tới mức nói không ra lời.
“Hiện giờ sắp hoàng hôn thôi, nương tử của ta thật đúng là ngủ giỏi thật”
Huyền mặc búng nhẹ mũi Tuyết Cầu, ánh mắt ngập tràn cưng chiều. Hắn lập
tức nhìn quanh bốn phía, nói tiếp, “Có còn nhớ Huyền mặc từng đề cập tới sơn động có mọc đầy tình vợ chồng ở bên kia vách núi Trường Bạch
không?”
“Nhớ chứ, là chỗ Long Vương và Long Mẫu hợp táng” Tuyết
CẦu nhìn xung quanh có nhiều vòng dây quấn chặt, xung quanh có băng kết
dày, hay là nàng và Huyền Mặc hiện giờ đang ở trong sơn động này?
“Thực ra Huyền Mặc còn nói thiếu một chút, ở đây cũng đúng là chỗ chôn quần
áo và di vật của phụ vương và mẫu hậu Huyền mặc” Nói xong, Huyền Mặc
buông tuyết Cầu ra, kéo nàng đi qua tầng tầng lớp lớp tình vợ chồng, đi
tới trước một bia đá bằng ngọc.
Tuyết CẦu để ý thấy, cách tấm bia đá không xa là động cuối cùng, ở đó dựng một khối băng vạn năm không
tan, mà bên cạnh tấm bia nở đầy vô số Bỉ Ngạn Hoa đỏ tươi, dù không thấy ánh mặt trời nhưng cũng nở đẹp vô cùng.
“Phụ vương, Mẫu hậu, con và thê tới gặp các người đây” Huyền Mặc kéo tay Tuyết Cầu trịnh trọng
quỳ xuống trước tấm bia đá đó, biểu hiện khó mà đứng đắn được. ‘Con bất
hiếu, gánh vác tội danh ăn thịt cha mẹ, đuổi Huyền Bội đi, trăm năm này
qua chưa bao giờ tới thăm các người. Hiện giờ mang theo nương tử tới, là vì thỉnh tội. Kế hoạch lớn vạn năm của tộc Giao long, con sợ là không
thể hoàn thành được nữa” Nói xong, hắn dập đầu lạy ba cái, rồi lại ngẩng đầu lên, trước trán đã đỏ một mảng.
“Tối qua trong rượu hợp cẩn
nàng đã bỏ cái gì vào thế?” Huyền mặc nhìn Tuyết CẦu, biểu hiện bình
tĩnh không trách móc không giận dữ.
“Hóa ra chàng biết rồi, vậy
tại sao còn uống?” Tuyết CẦu cười khổ tựa vào vai Huyền Mặc, nàng thật
không ngờ hắn lại có thể dung túng cho mình tới mức thế.
“Bởi vì
đó là rượu hợp cẩn thành thân của chúng ta, không uống thì không hoàn
thành lễ được” Huyền mặc cười xoa xoa đầu Tuyết CẦu, chỉ là giọng ấy
càng khiến Tuyết CẦu thêm rơi lệ.
“Một ngày hồng nhan” Tuyết CẦu nói xong lấy từ trong túi Càn Khôn ra một chiếc bình nhỏ, trên đó vẽ một đóa mai đỏ tươi.
“Ha ha, Long Mẫu cũng bởi một ngày hồng nhan mà chết, chẳng có thuốc nào
chữa được, một ngày đã chết” Huyền Mặc cười cười, tự tay nhận chai trong tay Tuyết CẦu, tùy ý chơi đùa.
“Huyền Mặc…”
“Nương tử cố
tình gọi ta là Huyền Mặc cũng không chịu gọi một tiếng phu quân sao?
Cũng được, nàng có tin lời đồn bên ngoài về Huyền Mặc là yêu nghiệt ăn
thịt cha giết mẹ không?”
Tuyết Cầu lắc lắc đầu, không trả lời vấn đề của Huyền Mặc, mà bawtgs chước hắn cũng cúi đầu lạy ba lạy trước tấm bia đá, cung kính đáp, “Tuyết Cầu bái kiến Phụ vương, Mẫu Hậu, phu quân vì thiên hạ mà buông tha, trong lòng Tuyết Cầu biết rõ. Một ngày vợ
chồng trăm năm ân nghĩa, tội này, nên để cho con và phu quân cùng gánh
chịu đi, đợi khi nào xuống cửu tuyền bồi tội với Phụ vương và Mẫu hậu
vậy”
Sắc mặt Huyền Mặc biến đổi, vì từ lúc bắt đầu hắn biết trong tay hắn không
phải là bình không, “Tại sao lại uống! Tính hôm qua nàng nói nàng sẽ
không uống rượu, Huyền mặc cũng sẽ uống nốt ly rượu kia rồi mà”
“Phu quân, đường hoàng tuyền này Tiểu CẦu Nhi không phải mới đi lần đầu, một mình rất tịch mịch, hãy để cho Tiểu CẦu nhi đi cùng chàng đi” Tuyết CẦu tựa vào trong lòng Huyền Mặc lẩm bẩm, từ đầu tới cuối nàng tính toán
như vậy, nàng chưa bao giờ muốn bỏ mặc Huyền mặc một mình.
“Ha
ha, Huyền mặc chắc phạm phải tội nghiệt nhiều lắm, sợ là sau khi bị dày
vò ở Địa Ngục Tu La thôi, nàng đây tội gì chứ” Huyền mặc bắt đầu cười,
ôm Tuyết CẦu dựa vào tình vợ chồng, thở dài một tiếng.
“Không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng chết. Chàng rõ ràng đoán được dụng ý của ta,
ta sao lại ích kỷ sống một mình chứ. Huống chi, vợ chồng vốn là hoạn nạn cùng sống cùng chết, có thể biết chàng, cũng là hạnh phúc của Tiểu CẦu
Nhi”
“Ha ha, tốt lắm! Liền tính nàng vì hắn, liền tính nàng
thương hắn mà thủy chung với ta, nhưng vẫn đúng là vợ của |Huyền Mặc ta. HẮn được thiên hạ thì sao, Huyền Mặc có mình nàng là đủ”
Họ đều
biết, giờ khắc này, bí mật trong lòng đã không còn quan trọng nữa. Thời
khắc cuối cùng có thể thành đôi làm bạn, có lẽ còn hạnh phúc hơn là cô
độc cả đời gấp trăm ngàn lần.
“Trước đây lúc nàng dỗ Quá nhi ngủ, luôn kể cho nó một câu chuyện cổ tích,
Huyền mặc ở bên nghe, cũng cảm thấy rất thú vị. Thoáng cái mà đã mấy
chục năm rồi, hiện giờ vẫn còn muốn nhìn lại biểu hiện dịu dàng kia của
nàng, nghe chút chuyện cổ tích hay chưa từng nghe bao giờ kia”
“Được, thiếp liền bắt đầu kể chuyện cổ tích về nàng công chúa Bạch Tuyết đi
vậy. Đã rất lâu rất lâu trước kia, ở một vương quốc xa xôi, có một vị
vua và Hoàng Hậu, họ vô cùng khát vọng có một đứa con…”