“Gương này ư?”
Tuyết Cầu kinh ngạc gỡ cái gương mà Tiểu Đản ngụ ý xuống cầm trong tay,
đây là loại gương được làm như bình thường, ngoài trang sức quấn tầng
tầng lớp lớp xung quanh như dây mây ra thì cũng chẳng thấy có gì khác
thường.
“Đúng là kính này, Tiểu Đản còn có một chuyện cần hỏi phu nhân, không biết gương này phu nhân từ đâu mà có ạ?” Tiểu Đản khó có
được vẻ mặt nghiêm túc, lại kỳ quái không dám đụng vào mặt chiếc gương
kia.
“Gương này à, là một người bạn tặng cho ta” Tuyết Cầu bỗng
nhớ tới mười năm trước, mình và yêu nghiệt đi tới núi Trường Bạch ở Cánh Đồng Tuyết Hoang lấy lộ từ Điệp Vũ Tuyết Liên ngưng ra cho bé cưng Kim
Tinh, cũng tại thời điểm đó, tơ hồng này cứ vậy bắt trên cổ tay nàng
cuốn quanh chiếc gương.
“Phu nhân, thứ cho Tiểu Đản nói thẳng,
bạn bè phu nhân nếu không phải tộc Long Trảo của ta, thì chắc chắn là bộ tộc giao long rồi”
“Sao ngươi lại biết?” Tuyết Cầu hơi kinh
ngạc, trong lòng ẩn ẩn suy đoán, chẳng lẽ gương này có liên can gì tới
Long Trảo Hoa Tiên này rồi.
“Phu nhân, Tiểu Đản sinh ra từ trước
đến nay tuy đã được hai mươi năm, tuy nhiên cũng ít nhiều biết được
chuyện cũ lưu truyền vạn năm kia, bởi vì nàng ấy đúng là hoa tiên đẹp
nhất trên đời này…”
Thời gian cứ chậm rãi trôi, lời nói êm tai
của Tiểu Đản cứ truyền tới khiến Tuyết CẦu tập trung tinh thần nghe,
càng nghe càng thấy hâm mộ và cảm động.
Ước chừng một vạn hai
ngàn năm trước, ở giữa Long trảo Hoa tiên ra đời một vị hoa tiên mới Mực Linh, theo nàng dần lớn, tất cả mọi người phát hiện ra nàng không giống người thường. Tuy Long Trảo Hoa Tiên vốn là bộ tộc cao quý xinh đẹp,
nhưng Mực Linh này lại cứ như từ trong họa bước ra, chỉ động tác giơ
chân nhấc tay thôi cũng khiến người ta ngừng thở. Tóc đỏ mắt vàng, da
trắng như tuyết môi đỏ như anh đào, tuyệt mỹ vô luân. Mà tính cách lại
dịu dàng mềm mại như nước càng khiến cho vô số Hoa Yêu và Hoa Tiên
khuynh đảo, tại thời khắc ấy, nàng là sự kiêu ngạo của bộ tộc Long TRảo, hơn nữa cho tới vạn năm sau, nàng vẫn là truyền thuyết và kỳ tích như
trước.
Mà đợi cho tất cả mọi người thấy Mực Linh gặp được một
chàng trai, nam tử khiến cho nàng yêu cả đời, lại là tộc trưởng Huyền
Hiển của tộc giao long.
Rồi sau đó, tộc giao long bị Long Thần
trục xuất tới Cánh Đồng Tuyết Hoang, nguyên khí vốn bị thương nặng, Mực
Linh vẫn một mực không nghe ai khuyên bảo, dứt khoát kết làm vợ chồng
cùng Huyền Hiển, đồng cam cộng khổ.
Ngay lúc ấy, Mực Linh có một
chí bảo nổi tiếng, nhìn có vẻ như chiếc gương bình thường, nhưng cũng là do một vị thủ lĩnh Hoa Tâm mạnh nhất của Long TRảo Hoa Tiên chế thành.
Vị thủ lĩnh kia cực kỳ cưng chiều Mực Linh, trước khi chết đã dùng hoa
tâm của bản thân chế thành gương, thay thế cho ông ấy bảo vệ Mực Linh.
Vì thế, đeo gương này dĩ nhiên tà vật bất xâm, uy lực mười phần. Mực
Linh Vì Huyền Hiển, phản bội tộc nhân, mang theo chiếc gương này cùng đi tới Cánh Đồng Tuyết Hoang.
Nói đến đây, Tiểu Đản lộ ra biểu tình vô cùng hâm mộ nói, “Ta nghe Trưởng lão nói, vị thủ lĩnh sau khi đem
Hoa Tâm của bản thân chế thành gương, đã rút lại một phần hồn của mình
biến thành sợi tơ hồng xuyên qua trên gương. Tơ Hồng tượng trưng cho một đời một kiếp, đây là lời chúc phúc của Thủ lĩnh với Mực Linh đại nhân,
cực kỳ trân quý. Vì thế, Mực Linh đại nhân đã đem đổi tơ hồng gương giao cho tộc trưởng Huyền Hiển của tộc giao long. Mà hiện giờ bạn bè phu
nhân lại mang vật ấy tặng cho phu nhân….” Tiểu Đản nói xong đột nhiên
phát hiện ra không đúng nên lập tức im lặng, lại liếc trộm Tuyết Cầu,
phát hiện ra biểu hiện nàng cũng bình thường nên yên tâm.
Chỉ là
Tiểu Đản sao lại biết, bây giờ Tuyết CẦu thực sự đúng là tâm loạn. Theo
như lời Tiểu Đản nói, tơ hồng tượng trưng cho một đời một kiếp, Huyền
Mặc nhất định hiểu được, vì thế mới tặng gương cho nàng. Tâm ý của hắn
nàng luôn biết rõ, chỉ là trong đầu chỉ chấp nhận được một người, mà
cuối cùng đành cô phụ hắn.
“Tóc Huyền Mặc ở giữa có chùm tóc đỏ
đúng là của phụ vương và mẫu hậu, cũng chính là có liên quan tới tổ mẫu
Huyền Mặc” Nhớ lại lời Huyền Mặc mười năm trước từng nói với nàng, nàng
mới giật mình, thì ra lúc trước trực giác nàng không được đầy đủ. Long
TRảo Hoa, Mạn Châu Sa Hoa… Huyền Mặc hắn không những kế thừa màu tóc đỏ
của tổ mẫu hắn, mà hắn đúng thật sự là đóa Bỉ Ngạn Hoa đẹp đầy mê hoặc,
không được chúc phúc cô đơn tịch mịch.
Tuyết CẦu nói cảm tạ Tiểu
Đản, cõi lòng đầy tâm sự đi ra ngoài, vì thế nàng cũng không để ý tới
Tiểu Đản định nói gì. Tiểu Đản định nói là: nàng ta từng nghe trưởng lão nói, Long TRảo được xưng là người ở bên bờ đối diện. Bỉ Ngạn hoa nở,
hoa bờ đối diện cũng nở, chỉ toàn màu lửa đỏ; hoa nở không có lá, lá
không sinh ra hoa; tưởng niệm lẫn nhau mà không gặp được nhau, chỉ một
mình đối diện bên đường. Bởi vì họ không được chúc phúc của bộ tộc, may
mắn chính là, nàng ta và Mực Linh cũng đạt được hạnh phúc. Chỉ là trả
giá cho yêu không chiếm được, kết quả kia đó là…
May mà Tuyết Cầu không ở lại nghe lời Tiểu Đản nói hết nên không bị ảnh hưởng tới cảm
xúc. Nếu đã rời đi, vậy thì đừng nghĩ ngợi nhiều, đây là lúc nàng rời
Hồng Nghê đi đã tự nói với mình, không thấy Huyền Mặc lộ ra ánh mắt
quyến luyến, cũng không ở lại liếc nhìn hắn cái nào. Hiện giờ cần gì
phải nóng ruột nóng gan vì từng chút chuyện cũ của hắn nữa. Sau khi nghĩ thông suốt Tuyết Cầu lại nở nụ cười tươi, coi như chưa bao giờ phát
sinh việc nói chuyện với Tiểu Đản vậy.
Chỉ là người phàm dù sao
cũng khác hẳn họ, vì thế Vân Cảnh và Tuyết Cầu thương lượng hồi lâu, mới quyết định tặng lại tòa nhà và kinh doanh Nguyên Bảo Lâu cho Ly Minh và Tiểu Đản. Mười năm, hai mươi năm, khi cả hai người họ không còn trẻ
nữa, họ vẫn giữ diện mạo này như thế này thật càng thêm bi ai, chẳng
bằng hoàn toàn rời xa.
Nói được thì làm được, sau khi quyết định
vậy, hôm sau Ly Minh đối mặt đó là một tờ giấy nói rõ tất cả và cả tòa
nhà không người. Đọc lời chúc phúc của Tuyết Cầu, Ly Minh ôm Tiểu Đản
vào trong ngực, vô cùng ảm đạm nói lẩm bẩm, “Quả thật họ khác hẳn chúng
ta”
Tiểu Đản lặng lẽ gật gật đầu, rồi nói khẽ, “LY Minh, chàng còn có ta, không rời không bỏ, làm bạn cả đời”
“Ừ…” Ly Minh càng ôm chặt lấy Tiểu Đản hơn, vùi đầu vào cần cổ thoang thoảng mùi hoa của nàng. Mấy chục năm sau này, họ gắn bó cận kề bên nhau, nắm
tay cả đời, hạnh phúc trọn vẹn…
Mà cùng lúc đó, trên trấn nhỏ ở
phía xa Thục Quốc, có một nhà vô cùng thần bí chuyển đến. Do dân chúng
địa phương bản tính thuần phác, hiếm khi có hứng thú với những hộ gia
đình mới, vì thế dù chủ nhà không lộ diện, nhưng cũng bình an quá mức.
Do vị trí địa lý của trấn nhỏ vừa vặn có hai ngọn núi lớn vây quanh, nên
giao thông vốn không tiện, vì thế mấy năm hai nước Ngô Thục đánh nhau
cũng chưa từng lan tới tòa trấn nhỏ này.
Xuân đi thu đến, thời
tiết luân phiên, nhoáng cái Tuyết Cầu, Vân Cảnh, Khô vinh và bé cưng Kim Tinh cùng với nhóm Hoa Yêu cũng sống vui vẻ hòa thuận ở thế gian được
hai mươi năm, mọi người ai cũng đều quen với sinh hoạt thế gian. Mà Đen
Than nuố Hoa Tâm của Tiểu Đản kia vẫn chẳng có gì khác, cứ lúc nào cũng
làm bạn với họ quen được ăn tinh thần cứ hưng phấn sống, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu già cả.
Ngay lúc nhóm Tuyết CẦu họ tới thế gian vào
mùa đông năm thứ hai mươi, có một vị khách không mời mà đến đã tìm mọi
cách để tới thăm bọn họ.
Buổi trưa vừa trôi qua, sân trong trấn
nhỏ ngập tuyết, cả trấn nhỏ bao trùm màu trắng đơn thuần, mà người cao
hứng nhất là bé cưng Kim Tinh. Bởi vì vào đông ở thế gian, mới có thể
khiến cho bé cưng có cảm giác được bay trên CÁnh Đồng Tuyết Hoang. Tuy
hai mươi năm nay bé cũng ít quậy đòi về tìm phụ thân Huyền Mặc của bé,
thậm chí Tuyết CẦu còn hoài nghi bé đã quên mất bộ dáng Huyền mặc rồi.
Nhưng thấy màu tuyết trắng trước mắt, bé cưng sẽ lại yên lặng cuộn mình
trong lòng Tuyết Cầu, nhìn lên bầu trời nhẹ nhàng gọi một tiếng phụ
thân, không phải là Vân Cảnh trước mắt, mà là đang gọi người thân ở
phương xa nào đó. Nhưng lúc như thế, Tuyết CẦu cũng không kìm được nước
mắt.
Vui mừng nhất chính là hai mươi năm ở chung bên nhau, khiến
tình cảm của bé cưng Kim Tinh, Khô Vinh và Vân Cảnh càng thêm nồng đậm,
dù không bằng tình phụ tử của Huyền mặc lúc trước.
Trong viện,
chúng Hoa Yêu vì sợ lạnh nên đã ào ào biến trở về nguyên hình núp trong
màn hào quang trong suốt mà Vân Cảnh thiết kế riêng cho họ, an nhàn vượt qua cái rét buốt của mùa đông. Còn Khô Vinh thì xuất bảy người nhỏ ra,
mang theo bé cưng Kim Tinh ở trong viện cùng chơi đùa như những đứa trẻ
thế gian thích nghịch tuyết vậy. Tuyết CẦu và Vân Cảnh dựa vào nhau,
nhìn hai người một lớn một nhỏ chơi trong viện, đột nhiên nẩy sinh ý
muốn vẫn tiếp tục sinh hoạt như vậy ở thế gian.
Nhưng vào lúc
này, có người đã tới gõ cổng tòa nhà họ ở. Tuyết CẦu và Vân Cảnh kinh
ngạc nhìn nhau một lúc, bởi vì đã lâu rồi họ chưa từng có khách ghé
thăm.
Tuyết CẦu kéo Vân Cảnh ra cửa lớn, ở cửa thoáng thấy diện
mạo rất đáng yêu của một thiếu niên, chỉ là gương mặt thiếu niên này mỏi mệt, chợt nhìn kỹ cũng có chút chật vật.
“xin hỏi ngươi là…”
Tuyết Cầu còn chưa hỏi xong, Vân Cảnh khẽ cau mày, nói thẳng một câu
vạch trần thân phận người đến, ‘Tất Phương, sao ngươi lại đến nơi này?”
“Tất Phương ư? Tại sao không còn là bộ dáng chim trĩ nữa nhỉ!” Tất Phương
thật không ngờ, tuy đã nhiều năm trôi qua, Tuyết CẦu vẫn nhớ kỹ làm thế
nào để biến hắn thành món ăn trên đĩa của nàng.
“Phu nhân, Tất
Phương đã được mười năm, vì thế có thể biến hình rồi. Điện Hạ, Tất
Phương lần này tới thật sự có chuyện quan trọng cần bẩm báo” Tất Phương
cười khổ hướng Tuyết Cầu hành lễ, rồi hướng mặt sang Vân Cảnh, giọng bất giác trở nên nghiêm túc rất nhiều.
“Đợi chút, Vân, ta nhớ được
chàng từng nói với ta, TẤt phương vốn là Thánh Thú của tộc Phụ Hý. Làm
Thánh Thú tất có chỗ đặc biệt, con mắt thứ ba của Tất Phương đâu rồi?”
Trên đường đi, Tuyết Cầu chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng kéo ống tay áo Vân Cảnh, chất vấn thân phận Tất Phương.
“Thiệt là nàng còn có
thể nhớ kỹ đó” Vân Cảnh cười nhẹ, vừa đi vừa giải thích, “Như ánh mắt
của ta và nàng vậy, Tất Phương hạ phàm không dùng pháp thuật mà che đi
con mắt thứ ba thì nhất định rước lấy phiền toái rồi”
Vân Cảnh
nghĩ tới cũng đoán được Tất Phương không có chuyện thì không tới, nhất
định là bên trên đã có chuyện quan trọng xảy ra, Tất Phượng mới không
nhịn được mà tìm tới hắn. Nghĩ đến đây, hắn lập tức mặt nghiêm lại, mang Tất phương tới đại sảnh.
Đi đến đại sảnh, còn chưa ngồi vào chỗ, Tất phương đã khẩn cấp nói rõ mục đích tới đây của hắn ta, “Điện hạ,
chuyện này đúng là Bệ Hạ bảo chúng ta gạt ngài, nhưng hiện thời tình
huống đã nguy cấp không chịu nổi nữa, vì thế TẤt Phương mới hạ phàm tìm
bằng được điện hạ, là muốn mời Điện Hạ đi theo Tất Phương trở về Côn
Lôn”
“Tất Phương, phụ vương ông ấy cũng không muốn cho ta trở về
sao?” Trong mắt Vân Cảnh ánh lên lo âu, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Vâng, Bệ Hạ nói, trăm năm này tuy là trừng phạt, nhưng ông ấy hy vọng điện hạ có thể được hưởng thụ tự do không bị trói buộc trong trăm năm, vì thế
mới hạ lệnh nghiêm cấm chúng ta không được tìm ngài. Nhưng Tất Phương vô năng, làm thánh thú của tộc Phụ Hý, lại chẳng có công dụng gì, có thể
nghĩ tới mời được điện hạ về mà thôi. Bởi vì hiện thời, chỉ có điện hạ
mới có thể chống đỡ được nguy cơ ngập tràn Côn Lôn này”
“Kết quả
là chuyện gì xảy ra?” Vân Cảnh nhịn không được nắm chặt tay, chắc không
phải là…. Nếu thật sự như thế, tất cả những dự tính của hắn có phải là
tới quá nhanh rồi không.