“Vô Nhan, chàng không sao chứ?” Một bên truyền đến tiếng khóc kinh sợ của Thư Dung, rõ ràng là Vô Nhan đã tỉnh lại.
Tuyết CẦu và Huyền Mặc lập tức đều ngừng cãi nhau, cùng nhìn ào ào về phía vô Nhan thương tích đầy mình.
“Dung Nhi…” Vô Nhan phát hiện thân mình vẫn trong lưới, trong mắt bất giác
suy sụp hẳn. Lại cố dùng toàn lực đẩy Thư Dung bên cạnh một cái, cố ý
quay đầu đi chỗ khác nói lạnh lùng, “Vô Nhan coi như đã báo ơn cứu mạng
của ngươi, hiện giờ một mạng đền một mạng, đừng có dây dưa tới chuyện
chúng ta nữa, đây không phải là chuyện một người phàm có thể quản,
ngươi, đi thôi”
Thư Dung chảy nước mắt nhào tới trên người Vô
Nhan, khóc bi ht]ơng nói, “Ta không đi, người đó nếu muốn dẫn chàng đi
trừ phi Dung Nhi chết”
Vô Nhan thấy không khuyên được nàng, liền
liếc mắt nhìn sang Tuyết Cầu nói, “Ta biết cô nương thiện tâm, có thể
đồng ý một thỉnh cầu của Vô Nhan không, mang Thư Dung rời đi chỗ thị phi này, nếu có thể đánh tan ký ức của nàng là tốt nhất, nếu không tan,
cũng xin trước khi Vô Nhan rời đi đừng cho nàng ấy tiếp cận ta”
Tuyết Cầu nhìn hai người họ, trong lòng lại nổi lên ai oán nhất là Huyền Mặc
chia rẽ người có tình, lúc đầu là nàng và Vân Cảnh, rồi giờ lại là Vô
Nhan và Thư Dung, gặp hắn cũng không được yên, lại còn chẳng chịu để tâm cười nữa.
Huyền Mặc đưa tay định ngăn Tuyết Cầu lại cười lạnh
nói, “Trách không được ta nói Vô Nhan ngươi làm sao lại bị sắc đẹp mê
đảo tâm hồn chứ, hiện giờ xem ra cô gái này đúng thật có bảy tám phần
giống Vô Hương, thế nào, ngươi coi đây là bồi tội với nàng ấy sao, thẩy
chân thân cả ta và ngươi, sao Huyền Mặc có thể để nàng ấy còn sống tiếp
được nữa chứ”
“Vô Hương… Đúng vậy, Vô Nhan mới gặp Dung Nhi thật
đúng là xem nàng như Vô Hương vậy. Đúng vậy!” Vô Nhan bỗng nhìn về phía
Thư Dung, ánh mắt kiên định nói với nàng, “Vô Hương là Vô Hương, Dung
Nhi là Dung Nhi. Vô Nhan cả đời này thẹn với người là Vô Hương, mà đời
này cảm tạ lại là Dung Nhi”
“Nhắm mắt làm ngơ, ngươi định chia rẽ uyên ương trước mặt ta, ta dĩ nhiên sẽ không đồng ý” Ý Tuyết Cầu là
không để Huyền Mặc kéo mẹ con các nàng liên lụy vào. Nàng vừa nói, bé
cưng Kim Tinh trong lòng vừa tỉnh ngủ, nhìn thấy Huyền Mặc, lập tức vươn đôi tay béo mập nganwsn ngủn ra, hét to giọng khờ khạo, “Phụ thân, phụ
thân bế bế!”
Trong lòng Tuyết Cầu tức giận, gõ nhẹ lên cái đầu
nhỏ của bé cưng Kim Tinh một cái, giọng đầy căm hận nói, “Phụ thân phụ
thân cái gì, hắn là cha con sao? Con cần hắn vậy nương sẽ không cần con
nữa”
Bé cưng Kim Tinh nghe vậy, cái miệng nhỏ méo xệch nghẹn lại khóc òa lên.
“Quá Nhi ngoan, có phụ thân thương con là được rồi” Huyền Mặc cười khổ tự
tay tiếp nhận bé cưng Kim Tinh dụ dỗ, ôn tồn. Thấy Tuyết CẦu một bên
quay đầu rời đi, không chịu để ý tới hai cha con nữa.
“Oa! Nương
nương đừng đi, phụ thân, mang Quá Nhi đi tìm nương nương đi, bảo nương
nương đừng đi mà” Bé cưng Kim Tinh bình thường nói một câu chẳng rõ ràng mà giờ phút này lại nói một câu nhanh chóng cấp tốc dị thường, khuôn
mặt nhỏ vương đầy nước mắt, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống đất.
Huyền Mặc đau đầu vỗ trán, bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu Cầu Nhi, trở về! Không thấy con trai ngươi khóc thành như vầy rồi hả?”
“Con ta sao? Nó chẳng phải gọi ngươi là phụ thân đó ư? Đâu có chuyện liên
quan tới ta chứ!” Tuyết Cầu hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía đầu thôn.
“Quá Nhi, mẹ con quá ác độc, phụ thân sẽ tìm nươn nương mới cho con thương
con hơn” Huyền Mặc lau nước mắt đầy mặt bé cưng, đôi mắt hoa đào thỉnh
thoảng liếc nhìn Tuyết CẦu càng lúc đi càng xa.
“Oa hu hu, Quá
Nhi không cần nương nương mới đâu!” Bé cưng nghe thấy Huyền mặc muốn
buông Tuyết Cầu đi tìm cho nó một mẫu thân mới, lại càng không thuận
theo, tiếng khóc càng đầy thương tâm hơn truyền thẳng tới tai Tuyết Cầu
cách đó không xa, khiến trong lòng nàng đau đớn không kìm được.
“Tốt lắm, Huyền Mặc thật sự chẳng có cách nào với hai mẹ con các ngươi nữa,
đành tạm thời bỏ qua cho bọn họ vậy” Huyền Mặc khẽ nhíu mày, cuối cùng
cũng thỏa hiệp. Nhưng thấy tay phải hắn vung lên, trong khoảng khắc,
trên trán Vô Nhan liền xuất hiện một hoa văn giống y như Cửu Vĩ Yêu hồ
Cơ Vũ vậy, “Vô Nhan, Huyền Mặc liền tha cho ngươi mười năm, giờ khắc này ngươi đừng có trốn nữa. Huyền Mặc vẫn muốn khuyên ngươi, người phàm tuy chỉ sống mấy thập niên, đợi nữ nhân kia khi nào già đi, ngươi có còn
muốn che chở nàng ấy nữa không, hoặc nàng ấy có thể chấp nhận ngươi
không? Ha ha!” Huyền Mặc cười lớn thu lại cái lưới, ôm bé cưng Kim Tinh
vội vàng đuổi theo hướng Tuyết Cầu mà đi.
Ánh mắt Vô Nhan phức
tạp nhìn theo Huyền Mặc tha cho mình, lập tức ngửa mặt lên bầu trời vô
tận trắng xanh nhẹ giọng lầm bầm nói, “Vô Hương, hiện giờ Vô Nhan đau
nhưng lại để ngư[i trải qua trăm ngàn năm tan nát thương tổn còi lòng
ư?”
“Nương nương, nương nương!” Về tới xe ngựa, bé cưng Kim Tinh
liền tụt xuống khỏi lòng Huyền Mặc, di chuyển đôi chân ngắn ngủn mập mạp vội vàng lao tới Tuyết CẦu đang ngồi dựa trên xe ngựa. Bé ôm lấy cổ
Tuyết Cầu khóc òa lên, nước mắt nước mũi cọ sạch lên trên quần áo trắng của Tuyết Cầu.
Huyền Mặc cũng thả lỏng người nhảy lên xe ngồi
xuống một bên, nhẹ giọng sai khiến, “Linh Ngữ, lái xe” Lập tức vỗ nhẹ bé cưng hướng về Tuyết Cầu cười khổ dụ dỗ nói, “Mang theo con nhỏ đi làm
việc thật phí công phí sức chẳng có kết quả gì cả”
Tuyết Cầu nghe vậy, lập tức quăng ánh mắt sang hắn, lúc này mới tức giận hỏi, “Ngươi tìm Vô Nhan là vì chuyện gì?”
“Thế gian này sao chỉ nói một câu là hết được? Phật nói rằng, không nói thì
không thể nói được” Huyền Mặc thấy Tuyết Cầu chịu để ý tới hắn, lập tức
cợt nhả ghé sát, ôm nàng vào trong ngực cười ha hả mãi.
“Ngươi nghĩ ta thích nghe lắm sao!” Tuyết Cầu thấy Huyền mặc ra vẻ thần bí thì tức giận mãi.
“Hiếm lạ hiếm lạ, sao không lạ chứ, tiểu cầu nhi của ta là của hiếm mà” Đôi
mắt hoa đào của Huyền Mặc cong lên thành vành trăng, nhân cơ hội hôn
trộm lên mặt Tuyết Cầu một cái. Nhưng trong lòng lại thấy ảm đạm, không
phải là hắn muốn giấu, mà biết là nếu nói ra, sợ tuyết Cầu sẽ oán hận
hắn không bao giờ cho hắn tiếp xúc gần gũi nữa.
Chuyện này cuối
cùng cũng chấm dứt, Huyền mặc vì muốn Tuyết Cầu được vui nên đồng ý cho
nàng ở lại thế gian mấy ngày. Ngày hôm đó, xe ngựa lại tiến lên trên con đường của Ngô quốc, xe ngựa vốn đang đi vững vàng thì đột ngột dừng
lại. Do quán tính sẽ bị bay ra ngoài nên Huyền Mặc ôm chặt Tuyết Cầu và
bé cưng Kim Tinh vào trong lòng đề phòng họ bị thương, Huyền Mặc lạnh
lùng hướng ra ngoài dò hỏi, “Chuyện gì phải dừng lại vậy?”
Bên
ngoài truyền đến tiếng ngựa hí, Huyền mặc bỗng cau mày lại, Tuyết Cầu
trong lòng hắn cũng tối sầm. Yêu nghiệt, thì ra là ngựa biết nói,
“Chuyện gì vậy?’ Nàng kéo Huyền mặc hỏi khẽ.
“Không có chuyện gì
lớn, hình như là quan binh Ngô quốc bắt được một kẻ cắp chuyên nghiệp,
chẳng hiểu sao tên trộm này lại trốn tới chỗ này” Nói xong hắn lại cất
giọng sai Linh Ngữ một câu, “Đi tiếp thôi, chẳng liên quan gì tới chúng
ta, đi vòng qua họ là được”
Tuyết Cầu thật ra lạ rất ngạc nhiên
vì sao tóm một kẻ trộm lại phải ra tận đường như vậy, nên xốc màn cửa sổ xe lên, lén nhìn ra ngoài một cái. Một con búp bê sứ môi hồng răng
trắng, đôi mắt sinh động lòng người đầy quật cường, y phục rách rưới
cũng không ngăn được ánh sáng lóe lên từ bên trong, tuổi còn nhỏ cũng là một báu vật thần vận.
Định thần nhìn bé cưng Kim Tinh cuộn tròn
ngủ một góc, dù cũng không kém nhiều, song do tuổi tác còn nhỏ cộng thêm mập mạp chút nhưng cũng không xinh đẹp như đứa bé bên ngoài kia. “Dừng
xe dừng xe!” Tuyết Cầu lớn giọng kêu lên, đứa bé xinh đẹp như thế, nàng
sao để cho quan binh bắt đi được chứ. Hơn nữa, bị bắt rồi cũng chẳng có
kết cục tốt đẹp nào, vì trong dĩ vãng nàng đã từng gặp nhiều trướng hợp
thế này lắm rồi.
Huyền Mặc hoài nghi liếc mắt nhìn tuyết Cầu,
cũng tùy ý để Linh Ngữ dừng xe ngựa, ôm lấy Tuyết Cầu, thì thào bên tai
nàng nói, “Thế nào, định làm người tốt hả/”
“Ta đây không muốn
thấy đóa hoa của Tổ quốc cứ vậy mà bị dưa chuột đạp cho hỏng thôi” Trong mắt Tuyết Cầu lóe lên giảo hoạt, biết Huyền mặc không thể chống cự được nàng làm nũng.
“Dưa chuột chẳng phải để ăn đó sao? Đoá hoa sao
có thể bị dưa chuột bắt nạt được chứ?” Huyền Mặc cũng không hiểu rõ ý
của Tuyết Cầu lắm, mở miệng tò mò hỏi.
Tuyết Cầu bị hắn hỏi vậy
thì vui vẻ quá, nằm sấp trong lòng hắn không dám cười to, đợi cười đau
cả bụng rồi lúc này mới đấm hắn một cái bảo, “Trời ơi, ngươi đừng có
chọc ta cười nữa, thay ta làm chuyện đứng đắn này đi”
Quả nhiên,
Huyền Mặc vô cùng nghe lời, chỉ thấy hắn mỉm cười buông Tuyết Cầu xuống, dáng người trác tuyệt ra khỏi xe ngựa. Không cần một lúc hắn đã xách cổ một đứa trẻ dơ dáy bẩn thỉu, tóc tai rối bù đang giãy dụa tiến vào. Rồi sợ bẩn thì thả tay ra, đứa bé kia nhanh nhẹn như thỏ nhảy đến một góc
xe ngựa cảnh giác nhìn Huyền mặc và Tuyết Cầu.
Dự tính thế nào mà đứa bé lại ở ngay bên cạnh bé cưng Kim Tinh đang ngủ say, giờ phút này
bé đang nằm mơ ngọt ngào ngủ trở mình, ôm lấy chẳng chân gầy gò của đứa
bé trai vào miệng, há mồm cắn, cuối cùng lại nhả ra miệng còn chẹp chẹp
hai cái nói thầm, “Nương nương khó ăn quá đi”
Tuyết CẦu và Huyền
Mặc thấy vậy thì cả hai cùng cười ngất trong xe, còn bé trai thì nhìn
nước miếng của bé cưng dính đầy trên quần sách rưới, mãi sau mới giật
nẩy mình, muốn lôi nhanh ống quần ra khỏi bé cưng Kim Tinh. Chỉ là nó
lui về sau một phần thì bé cưng lại bị nó kéo về trước một phần, thật
giống một cái khăn lau nhân công vậy. Chỉ có cái tay kia vẫn mãi không
buông, có thể là do ngày thường bé cứ quấn lấy Tuyết Cầu đã thành quen
rồi.
“Ha ha, thằng nhóc kia, Quá Nhi nhà ta thật ra thích ngươi
rồi đó” Tuyết Cầu ôm bụng cười hoài, hoàn toàn chẳng có hình tượng làm
mẹ tý nào, mà ngược lại giống như một đứa bé tùy thích làm gì. Bé trai
kia hừ một tiếng chẳng hề để ý.
“Haiz, nói cho tỷ tỷ biết ngươi
tên là gì đi nào, thời điểm chúng ta đến thị trấn sẽ tha cho ngươi, đỡ
để ngươi phải đi theo con ngựa hoang này với chúng ta cho mất tự nhiên”
Tuyết Cầu chớp chớp đôi mắt to mượt, nhìn về phía bé trai tỏ vẻ sự chân
thành.
“Ly Minh” Bé trai mãi nửa ngày sau mới để lại một giọng nhẹ đáp lại.
“Nghe nói thằng nhóc này còn tạo thành tổ chức, chuyện trộm này nọ nữa” Huyền Mặc liếc mắt lạnh nhìn về bé trai Ly Minh, nói thản nhiên.
“Chỉ
là cướp của người giàu chia cho người nghèo thôi mà đúng không?” Tuyết
Cầu chẳng hiểu sao, trong đầu thoáng hiện lên hình tượng anh hùng hiệp
nghĩa ăn trộm có tư thế oai hùng, khinh công rất cao.
“Hừ!” Ly
Minh chỉ hừ một tiếng, không đáp lại. Đã từng nhìn thấy một Khô vinh
kiêu ngạo, giờ phút này Ly Minh trong mắt Tuyết Cầu chẳng qua là một đứa trẻ cáu kỉnh, vốn chẳng đáng nhắc đến. “Ta đây đoán thử nhé, Ly Minh
nhà ngươi nhất định không phải là tên thật rồi, là tên gọi trong tổ
chức, chính là ngươi đặt cho họ hả?”
Thằng nhóc dù sao cũng là trẻ con, bộ dạng Tuyết Cầu không khủng bố cũng nhanh giải trừ chút cảnh giác của Ly Minh.
Nhưng vào lúc này, bé cưng Kim Tinh bên chân Ly Minh lại nói mê đói bụng, mà Ly Minh định mở miệng nói chuyện cũng nuốt trở lại.
Tuyết Cầu dở khóc dở cười ôm lấy bé cưng Kim Tinh, ném qua tay Huyền Mặc bảo, “Con trai ngươi đói bụng rồi, cho nó bú sữa đi”
Lúc này tới phiên Huyền Mặc cũng cười không nổi mà khóc không ra, hắn là
một người đàn ông thì lấy đâu ra sữa chứ? “Tiểu Cầu nhi, chuyện bú sữa
thì phải do phụ nữ làm chứ” Lời vừa nói ra, Tuyết CẦu lập tức trừng mắt
nhìn lại, “Ta á? Ta lấy gì cho nó hả? Đừng có để ý, ngươi cứ hiến tay
mình hay chân mình cho nó cắn chút đi, dù sao răng nó cũng chưa mọc hết, có cắn cũng chẳng sứt mẻ tý thịt nào của ngươi đâu”
Ly Minh có
thể chưa từng thấy qua loại cha mẹ thế này, cái miệng nhỏ bất giác há to như có thể nuốt gọn được một quả trứng đà điểu vậy.
“Haiz, Ly
Minh tiểu đệ đệ à, đệ vẫn còn chưa có nói với tỷ tỷ đó” Tuyết Cầu chẳng
để ý tới cặp cha con Huyền Mặc đang oán hận đằng sau kia, mà ngược lại
nhìn Ly Minh mỉm cười, cảm thấy hứng thú hỏi.
Ly Minh lúc này mới phục hồi tinh thần, gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nổi lên hai đóa hoa ửng đỏ, “Thần Hi, Hướng Nhan, Tịch Nhan, Hoàng Hôn, và ta nữa là
năm người”
Tuyết Cầu đáp liên tục, “Trình độ đặt tên của đệ rất cao, haiz, nói đi, ngươi làm sao mà lại bị bắt vậy?”
Vừa nói tới đây, trên mặt Ly Minh bất giác bất bình căm giận hẳn lên, rồi quay đầu đi, giọng khàn hẳn, “Không muốn nói”
“Không muốn nói thì thôi. Yêu nghiệt, ngươi mang hạt châu kia ra đi” Tuyết Cầu duỗi tay về phía Huyền mặc, chẳng khách sáo đòi hỏi,
“Giả vờ gì nữa, lấy ra đi”
Huyền Mặc uất ức bĩu môi, đôi mắt mị nhãn liếc Tuyết Cầu bảo, “Tiểu Cầu Nhi,
ngươi đây là có người mới quên người cũ, Huyền Mặc so ra có kém thằng
nhóc thối chưa phát dục kia đâu? Muốn dáng người có dáng người, muốn
khuôn mặt có khuôn mặt, có tài có thân phận, vẫn cùng ngươi sanh ra Quá
Nhi đó thôi” Huyền mặc càng nói càng quá, mặt Tuyết Cầu càng thêm khó
coi. Nàng chẳng khách sáo lấy tay mò trên người Huyền mặc mò mãi mà
chẳng thấy long tiên châu đâu.
Còn Huyền Mặc thì bị Tuyết Cầu
quang minh chính đại số sàng lần đầu tiên vậy, ngược lại có vẻ hưởng thụ rên rỉ hai tiếng, cuối cùng còn dựa hẳn vào người Tuyết Cầu, nói mị
hoặc, ‘Tiểu Cầu Nhi, ở đây nhiều người như vậy, trở lại khách sạn chúng
ta tiếp tục nhé, đừng có gấp, ngoan nào”
“Đúng vậy đó, ta vội đó, ta muốn người nhanh chóng một chút, tiện còn có thể lấy chảo chưng dầu
ăn được rồi” Lúc nói chuyện, Tuyết Cầu lục soát ra được viên long tiên
châu to bằng nắm tay, lại chẳng để ý tới Huyền Mặc không đứng đắn, như
hiến vật quý vậy đưa cho Ly Minh, thấy khuôn mặt nhỏ kia chấn kinh quá
độ, thì mỉm cười bảo, “Ly Minh, hạt châu này chính là vô giá nha, tỷ tỷ
tặng cho ngươi. Sau này cho tổ chức các ngươi nổi danh rực rỡ nha, ha
ha”
Ly Minh kinh ngạc nhìn hạt châu trong tay Tuyết Cầu, lập tức
hừ một tiếng, “Ai thèm hạt châu của ngươi chứ, không có ngươi, chúng ta
cũng vẫn nổi danh rực rỡ như thường thôi”
“Không thèm hả, vậy
được, để lại, sau này làm vật để nhận biết với tỷ tỷ, ta ngược lại muốn
xem xem các người làm ra trò trống gì, thế nào, có dám lấy không? Nếu
sau này thành tên ăn mày nhỏ, để ta mà thấy, ta đây sẽ chẳng chút do dự
cười nhạo ngươi ngay” Tuyết Cầu đắc ý quơ quơ long tiên châu trong tay,
không nhanh không chậm kích thích chí khí của đứa bé tên Ly Minh kia.
“Hừ, cầm thì cầm, sợ ngươi thì ta không phải Ly Minh nữa” Ly Minh nhận lấy
long tiên châu, dè dặt cẩn thận để vào trong túi vải bên hông.
Nhìn như thế, Ly Minh và Tuyết Cầu càng gần gũi hơn, đợi tới lúc đến trấn
nhỏ thì cũng là lúc tạm biệt lại càng không cam lòng. Tuyết Cầu nằm dài
bên cửa sổ, nhìn theo bóng nó đi xa dần thành chấm nhỏ rồi biến mất, tay nhỏ bé vẫy vẫy mãi vẫn chưa rời.