“Tuyết Cầu của Nhị điện hạ?’ Chu Yếm mở to hai mắt, không thể tin được Tuyết CẦu đã biến lớn trước mặt.
“Ừ Chu Yếm, không ngờ ở đây lại đụng ngươi” Tuyết Cầu vừa nhìn thấy Chu
YẾm, lại nghĩ tới Vân Cảnh xa cách, nghĩ tới lúc trước Vân Cảnh cố ý nói câu kia, “Ta vốn đã phái Chu Yếm hạ giới đi theo những người đó, xuống
học nấu ăn, ngươi không trở lại vậy thì thôi đi” Không ngờ, hắn thật sự
phái Chu Yếm hạ phàm thật.
Tuyết Cầu hơi kích động kéo tay Chu
Yếm đã lâu không gặp, cùng nàng ngồi xuống chuyện trò, kể rõ Vân Cảnh bị tộc Phụ Hý đuổi ra trăm năm, rồi mười năm chia lìa xa cách với nàng để
đổi lấy chuyện Quá Nhi biến hình. Nói nhiều lại không ngừng muốn có Vân
Cảnh, nghĩ đi nghĩ lại lại rớt nước mắt không ngừng.
Chu Yếm nghe xong cảm thán thế sự vô thường, lập tức nói cho Tuyết CẦu quyết định
của mình, “Nếu Nhị điện hạ không còn ở cung Nguyệt Miện nữa, vậy Chu Yếm ở lại thế gian này học thêm nâng cao tay nghề, đợi sau trăm năm ta và
Tất Phương, Thắng ngộ cùng đợi các ngươi trở về”
Tuyết CẦu nghe
xong đỏ mắt ôm lấy Chu Yếm, trong đầu nhớ Vân Cảnh không chịu nổi. Mãi
cho tới khi nghe tiếng Minh Châu gọi bên ngoài, “Phu nhân, Minh Châu đã
trở lại, vẫn chưa tiến vào” nàng bỗng ngẩng đầu, cất giọng chặn lại đáp, “Minh Châu, ta vừa gặp một tỷ tỷ quen biết, ngươi trước tiên cứ ở dưới
lầu đợi ta, ta cùng nói chuyện với tỷ tỷ xong sau đó sẽ lại tới tìm
ngươi”
“Vâng, phu nhân” Minh Châu cũng không đợi liền đáp lại rồi xuống lầu.
Chu Yếm bỗng nghĩ tới một chuyện, liền hỏi, “Phu nhân, Chu Yếm nhìn như
vậy, nhưng lại không mảy may phát hiện ra linh khí của phu nhân và tiểu
điện hạ, không rõ là sao?”
“Chu Yếm, phu nhân gì chứ!” Tuyết CẦu nghe nàng nói vậy lập tức đỏ mặt, trong đầu đều ngọt ngào.
“Nhị điện hạ vì phu nhân mà dám làm trái Bệ Hạ, tiếng phu nhân này, Chu Yếm
sơm muộn gì cũng phải gọi, chẳng bằng hiện giờ nên gọi thì hơn” Chu Yếm
mỉm cười nhìn Tuyết Cầu, thấy phản ứng nàng trong mắt, chẳng biết thế
nào mà thở dài một tiếng, đúng là số khổ uyên ương chẳng biết khổ đến
bao giờ mới được ở cùng nhau đây.
“Nói đến linh khí, đại khái là
do Huyền Mặc thi pháp giúp chúng ta đánh tan đi, nghĩ đến sợ có người
phát hiện ra thân phận của chúng ta” Tuyết Cầu nghĩ có lẽ là vậy không
sai.
Chu Yếm gật gật đầu, lại nhìnđồng tâm hoàn màu bạc bên tai
phải của Tuyết CẦu, hỏi tiếp, “Phu nhân đã từng dùng đồng tâm hoàn này
cùng liên hệ với Nhị điện hạ lần nào chưa?”
Tuyết Cầu nghe Chu
Yếm nói vậy thì lập tức tỉnh táo tinh thần, vội vàng kéo tay nàng ta,
vội vã mở miệng nói, “Chu Yếm, ngươi biết đồng tâm hoàn này dùng thế nào sao? Vân đã nói nếu có tình thì có thể tâm linh tương thông, mà ta thử
rất lâu rồi cũng chẳng túm được trọng điểm, vì thế cho tí nay cũng không liên lạc được với huynh ấy”
Chu Yếm trước khi hầu hạ Vân Cảnh đã từng là tỳ nữ bên cạnh Vương HẬu Phụ Hý Vân Uyển, vì thế có biết một
chút bí quyết mà Tuyết Cầu gọi là đường dẫn. Nàng ta chỉ chỉ đồng tâm
hoàn rồi cười bảo, ‘Đây đối với đồng tâm hoàn không phải cứ đeo vào là
tâm linh tương thông đâu, phu nhân đã từng thử đem rót linh lực của
mình vào bên trong chưa?”
Tuyết CẦu lắc lắc đầu, vì thế Chu Yếm
nói tiếp, “Đó chính là, Nhị điện hạ chắc chắn không nói cho phu nhân
hiểu rõ được. Nếu phu nhân một lòng chỉ nghĩ đến Nhị điện hạ mà không
nghĩ tới việc khác, đồng thời đe rót linh lực của mình vào bên trong,
thử gọi Nhị điện hạ xem, xem có hiệu quả thế nào”
Tuyết Cầu cũng
có linh lực nắm giữ cũng vô dụng, giờ phút này nghe Chu Yếm nói thế thì
cũng chỉ đành gật gật đầu thử một lần. Trong đầu chỉ nhớ kỹ người ngày
nhớ đêm mong, đồng thời dùng linh lực thông qua ngón tay rót vào trong
đồng tâm hoàn. Nàng từ từ nhắm mắt lại cũng không biết, trên tay lúc
khoảng khắc chạm vào, bên trong ngân hoàn phát ra một tia sáng chói
mắt. Chu Yêm mỉm cười biết đã tới lúc liền nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng
riêng, đi xuống lấu.
Tùy ý tâm động, Tuyết Cầu do dự một lúc lâu cuối cùng khẽ gọi nhẹ “Vân”
Chỉ là loại yêu cầu này cần pháp thuật cao cường, cho dù là Vân Cảnh cũng
cần phải mất mấy ngày mới tiêu hóa được, mà nếu muốn sống để tu tiên
cũng tốn mất vài ngày. Quay mắt nhìn về phía Khô Vinh chẳng tồn tư tưởng xấu cười nhạo, Vân Cảnh cũng chỉ cười cười. Như thế thật tốt, hắn sẽ
không nghĩ thì cũng đã nghĩ tới |Tuyết Nhi rồi, nghĩ tới thì trái tim
lại đau, càng không kìm được chỉ muốn xông tới cánh đồng tuyết hoang dẫn nàng về bên mình, vĩnh viễn không xa không rời.
Ngay lúc hắn im
lặng luyện quyết, lại ma quái nghe thấy được một tiếng ‘vân” mà thấy
sơ-j hãi, trái tim bỗng chùng xuống, cùng lúc đó đồng tâm hoàn bên tai
trái cũng rung lên hai cái. Vân Cảnh lập tức ngưng thần, chần chờ tận
đáy lòng hỏi thăm không xác định, “Tuyết Nhi?”
“Vân! Đúng là Tuyết Nhi, Tuyết Nhi quá ngu ngốc, lâu vậy mới học được cách dùng đồng tâm hoàn tìm được huynh”
Vân Cảnh chậm rãi nhắm mắt lại mắt thêm dịu dàng, môi mỏng khẽ nhếch lên
cười, “Tuyết Nhi, Huyền Mặc không bạc đãi nàng chứ? Nguyên Bảo khỏe
không?”
“Yêu nghiệt đối ta tốt lắm, ngày nào cũng đều hầu hạ thịt cá cả, Quá Nhi cũng tốt lắm. VÂn, ta có rất nhiều lời muốn nói cùng
huynh, cũng chẳng biết nói từ đâu nữa”
“Vậy hiện giờ nàng đang ở
đâu?” Nghe thấy giọng nói này vẫn như ngày nào, Vân Cảnh yên tâm. Nghĩ
lại, sao Huyền Mặc để Tuyết CẦu một mình, khiến nàng có cơ hội dùng đồng tâm hoàn chứ, nên đem nghi ngờ của mình hỏi ra.
“Ta đang định
nói với huynh đây! Ta và Quá Nhi hiện giờ không ở Hồng Nghê, mà được yêu nghiệt mang tới thế gian, trước khi xuất phát hắn cho Quá Nhi ăn một
loại bảo bối rất tố gọi là lộ, có thể cho Quá Nhi biến hình trong một
tháng. Quá Nhi rất đáng yêu, hiện giờ còn biết gọi phụ thân và nương
nương nữa đó, trông nó như đứa trẻ mới ba bốn tuổi, suốt ngày đòi ta bế
nữa” Tuyết Cầu vừa nhắc tới chuyện Kim Tinh thì vui vẻ mãi không ngừng
được.
Còn Vân Cảnh thì cau màu, hỏi lạnh nhạt, “Quá Nhi gọi Huyền Mặc là phụ thân ư?”
Tuyết Cầu dừng chút, lúc này mới tức giận mở miệng, “Quá Nhi là tiểu phản đồ, thế mà nhận giặc làm cha, yêu nghiệt đối nó tốt lắm, nó liền thân thiết với yêu nghiệt vô cùng. Vân, huynh đừng để ý, ở trong lòng Tuyết Nhi,
phụ thân Quá Nhi chỉ có mình huynh thôi. Hiện thời nó còn nhỏ, nếu tách
ra lâu thì sau này nó sẽ quên yêu nghiệt ngay”
Lòng Vân Cảnh rối
loạn cũng do dự, lúc trước bản thân mình tôn trọng ý Tuyết CẦu, để nàng ở lại bên cạnh Huyền mặc, kết quả là đúng hay sai? Trong đầu tưởng tượng
ra cảnh ba người hài hòa ở bên nhau, được Nguyên bảo gọi Huyền Mặc là
phụ thân sảng khoái, hắn không nhịn được nắm chặt tay lại, bảo không
ghen là giả.
“Hắn…Mang các nàng đi thế gian chỉ để chơi thôi
sao?” Vân Cảnh nhớ tới lời hứa hẹn của Huyền Mặc với hắn, mười năm không động tới Long Tộc, hiện giờ hắn ta đang chơi trò gì thế không biết.
“Nghe nói là đi tìm người, rất thần bí, còn chẳng cho dùng pháp thuật nữa.
Vân, ta lúc trước không biết pháp thuật bay tốt thế nào, đợi mấy ngày
ngồi xe ngựa điên đảo mới hiểu được, vẫn dùng pháp thuật là tốt nhất,
tính toán là tiết kiệm sức nhất”
Vân Cảnh mày càng cau chặt hơn,
tìm người, thế gian còn có người nào có thể đi tìm nữa…. “Tuyết Nhi,
Cảnh cầu nàng một chuyện được không?”
“Đương nhiên là được, mười
chuyện đều được mà. Chỉ cần đừng ép ta không được ăn thịt, cái khác đều
được tất” Tuyết Cầu cau mũi nhỏ, một mình trong phòng riêng cười đầy vui tươi hớn hở.
Vân CẢnh bị lời nàng chọc cười, cũng cười nhẹ theo, rồi nói biểu hiện nghiêm túc, ‘nếu Huyền Mặc tìm được người đó, thì nói cho Vân Cảnh biết hắn là ai nhé, có hình dáng thế nào, Huyền Mặc cần
hắn thế nào nhé, được không?”
“Được, Tuyết Nhi nhớ rồi. Đúng rồi, Vân, ta ở thế gian gặp được Chu Yếm, chính là nàng ấy dạy ta biết cách
dùng đồng tâm hoàn đó. Hiện giờ nàng là đầu bếp thế gian, nấu ăn rất là
ngon, ta và Quá Nhi hai người ăn thỏa mãn vô cùng. Nàng ấy còn nói đợi
sau khi chúng ta trở về Côn Lôn sẽ ngày nào cũng nấu ăn cho chúng ta”
“Thật không, thế là giỏi rồi”
“Vân… Khô Vinh có khỏe không?” Tuyết CẦu hưng phấn nói nửa ngày giờ mới nhớ
tới bản thân mình quên sót mất Khô Vinh. Nghĩ đến bộ dạng tự cao tự đại
của hắn, liền không nhịn được lè lưỡi, nếu không ân cần thăm hỏi một
câu, sợ là lại chọc cho hắn chửi một câu: mụ nội nó thôi.
“Đại
nhân Khô Vinh hiện giờ đang dạy Cảnh học pháp thuật cao siêu hơn, từ
khi ông ấy khôi phục pháp lực bị phong ấn và tâm trí, thường xuyên đi
tìm bạn bè trò chuyện, coi thế là may rồi”
“Ha ha, vậy là tốt
rồi” Sau khi nói xong, cả hai cùng trầm mặc rất lâu. Mãi sau, Tuyết CẦu
lại nhẹ nhàng mở miệng hỏi, “Vân, Huynh có nhớ tới Tuyết Nhi không?”
Vân Cảnh cũng trầm mặc rất lâu, mãi mở cất giọng khàn khàn đáp, “Nhớ”
Tuyết CẦu cũng dâng lên tia chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên theo, “Tuyết Nhi cũng nghĩ đến VÂn, ngày nào cũng nhớ hết”
Nghe thấy Tuyết Cầu đang làm nũng với mình, Vân Cảnh cũng cố sức lắm mời kìm được câu, “nếu nhớ thì trở về đi” kia, chỉ là trái tim vẫn không ngừng
run rẩy đầy tưởng niệm.
“Mười năm này cấm không được đi tìm nữ nhân khác”
“ừ”
“..Mười năm này ngày nào cũng đều phải nhớ Tuyết Nhi”
“..ừ”
Tuyết CẦu cứ nói ra mỗi một yêu cầu, Vân Cảnh lại đáp ôn nhu, mãu cho tới sau đó nàng mới phát hiện ra mình đã sớm lệ rơi đầy mặt, bất giác, sắc trời bên ngoài cửa sổ cũng đã ngả về chiều.
“Vân, thời gian đã muộn,
sau này Tuyết Nhi lại nói chuyện với huynh” Mang theo lưu luyến nồng
đậm, Tuyết CẦu chào tạm biệt Vân Cảnh. Xoa xoa nước mắt, lúc này mới ôm
lấy bé cưng Kim Tinh ngủ say cả buổi chiều lên.
BÉ cưng Kim Tinh
vẫn còn buồn ngủ ngáp một cái thật to, lúc này mới phát hiện ra Tuyết
Cầu khác thường, vội vàng ôm lấy cổ Tuyết Cầu hỏi vội vàng, “Nương
nương, khóc, bắt nạt, ai?” Vì nói quá nhanh, nên nói điên đảo hết cả.
Tuyết CẦu buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé cưng Kim Tinh, lúc này mới cười đáp, “Quá nHi ngoan, nương là nhớ cha con quá đó thôi” Nói xong,
nàng liền ôm bé cưng đi xuống lầu.
Dưới lầu chưởng quầy tiên lâu
vừa thấy Tuyết Cầu đi xuống, lập tức đưa ra một hộp đựng thức ăn khuôn
mặt tươi cười nghênh đón, “Phu nhân, đây là Chu sư phụ làm riêng cho
ngài và tiểu công tử ăn, sư phụ còn nói, sau này nếu muốn mời nàng ấy
tới phủ nấu nước thì sai người tới thông báo một câu là được”
Tuyết Cầu tiếp nhận hộp thức ăn thản nhiên nói tiếng cám ơn, lại hợp cùng
Minh Châu vẫn đang đợi nàng, tiếp nhận kẹo hồ lô trong tay Minh Châu,
đặt vào tay bé cưng Kim Tinh, lúc này mới đi cùng Minh Châu về hiệu cầm
đồ.