“A a a…” Tuyết Cầu
còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì thì đã trải nghiệm một lần trong đời rơi từ trên trời cao xuống, hai mắt nhắm chặt, sợ tới mức ôm chặt lấy Huyền Mặc – người có thể dựa vào duy nhất. Chỉ thấy có tiếng gió gào thét qua tai, rồi cho tới khi thấy từng cơn đau buốt nổi lên.
Đợi lúc gió ngừng, bên tai lại nghe thấy tiếng Huyền Mặc cười khẽ, “Sao vẫn còn nhắm tịt mắt thế, đã tới rồi”
Lúc này Tuyết Cầu mới mở mắt ra, phát hiện bé cưng Kim Tinh đang mở to hai
mắt tò mò nhìn mình, rồi lại liên tưởng tới sắc mặt thay đổi đáng sợ kia của mình thì lập tức đỏ mặt, tức giận hừ một tiếng, chẳng thèm để ý tới tiếng cười nhạo của Huyền Mặc nữa.
Quan sát bốn phía, Tuyết Cầu
phát hiện ra chỗ họ đang đứng là một ngọn núi lớn non xanh nước biếc,
tuy xinh đẹp nhưng chẳng có người ở. Nghĩ đến cũng đúng, đây là chỗ liên thông giữa thế gian và tám phương đại lục, nếu có người đi lại thì chắc sẽ khiến người ta để ý.
Lúc trước thời điểm ở Hồng Nghê, nghe
Huyền Mặc giới thiệu đại khái về thế gian, là nước NgôThục, thì nàng
nhất định phải biết tam quốc Ngô Thục. Đợi nàng quay đầu định hỏi vì sao lại ở đây, thì đã thấy Huyền Mặc thi triển pháp thuật, lại vừa thấy hắn và bé cưng Kim Tinh có một đôi mắt màu tím đã biến thành một màu đen
tuyền. “Tiểu Cầu Nhi, giờ tới lượt ngươi” Vừa dứt lời, Huyền Mặc lại lấy tay che trước mắt Tuyết Cầu, đợi lúc lấy ra, đôi mắt đỏ đã biến thành
đôi mắt màu đen, lóng lánh như trước.
Tuyết Cầu từ sau khi tự
sinh tự diệt liên tục trong rừng cây, dù đi theo Vân Cảnh, cũng hiểu rõ
toàn bộ cảnh sắc ở tám phương đại lục. Hiện giờ, khó có dịp trở lại nhân gian, chưa từng trải qua cuộc sống của người cổ đại, dĩ nhiên là mong
chờ vô cùng, nhanh chóng giục Huyền Mặc dẫn đường, đưa họ xuống núi.
Huyền Mặc cười gật đầu véo nhẹ mũi Tuyết Cầu một cái, nhấc nhẹ tay nàng lên, một tay ôm bé cưng Kim Tinh đi xuống núi.
Thực ra các tộc ở tám phương đại lục rất ít hạ phàm, cũng không tiếp xúc
nhiều với người phàm, vì thế cũng không hiểu quy củ ở thế gian này lắm.
Hai người và một đứa bé cứ thế đi từ trên núi xuống, bước chân vào một
trấn nhỏ, cộng thêm bề ngoài không chút tầm thường như thần tiên vậy đã
dẫn tới mọi người chú ý.
Huyền Mặc từ nhỏ đã quen với chút ánh
mắt xúm xít chung quanh, giờ phút này mắt hắn ánh lên tự đắc thản nhiên, chẳng chút câu nệ. Còn Tuyết Cầu thì ngược lại bị những ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, cảm thấy cả người mất tự nhiên, sau này nghĩ mình vẫn
còn kém Huyền Mặc rất nhiều, chẳng qua là vì đứng cạnh bên hắn nên tính
toán làm sao có thể hòa đồng được. Nghĩ vậy cũng thấy thích, lập tức thả lỏng người tính toán làm sao có thể ăn được thật nhiều ở thế gian này
chút. Dù sao đồ ăn ở tám phương đại lục có ngon cũng chẳng bằng khẩu vị
mà mình hoài niệm của kiếp trước.
Lại nhìn bé cưng Kim Tinh, từ
lúc sinh ra tới nay đã mấy tháng rồi, chưa từng bao giờ thấy nhiều người muôn hình vạn trạng như vậy, đến cả tiếng gào to buôn bán đầu đường
cũng có thể hấp dẫn bé.
Còn Huyền Mặc dĩ nhiên không giống Tuyết
Cầu và bé cưng Kim Tinh bị cảnh trí này thu hút, hắn nhìn quanh, cuối
cùng chọn một cửa hàng son phấn đi tới.
Ông chủ cửa hàng son phấn thấy cả ba đều ăn mặc sang trọng, cứ tưởng là buôn bán lời, lập tức nở nụ cười tươi rói đón chào.
Huyền Mặc khinh thường liếc nhìn ông chủ kia một cái, lấy từ trong ngực ra
một thỏi bạc, ném cho ông chủ kia, hỏi, “Ông chủ, trong trấn này có xe
ngựa cho thuê không?”
Ông chủ cửa hàng bán son phấn thấy Huyền
Mặc đưa tiền mà không mua đồ chỉ hỏi đường lập tức vui vẻ ôm tiền vào
lòng, lúc này mới chỉ về phía xa xa nói, “Vị công tử này, nếu ngài muốn
thuê xe ngựa, thì đi về phía trước ba ngõ nhỏ, thấy trước cửa đậu mấy cỗ xe ngựa thì có thể thuê là được”
Ra cửa hàng, Tuyết Cầu ngạc nhiên hỏi, “Ta không biết huynh lại còn chuẩn bị cả bạc nữa cơ đấy, định thuê xe ngựa làm gì?”
“Ở thế gian phải làm việc theo quy củ của họ, chưa chuẩn bị tiền thì đừng
có mơ làm gì nhé. Còn nữa ta đây là đi tìm người, tự dưng cũng không
muốn bứt dây động cỏ, theo lệ cũ, cũng không dám trì hoãn thêm mấy ngày
nữa, còn có thể cho các ngươi ở chỗ này chơi thêm mấy ngày.” Huyền Mặc
nói có tình có lý, Tuyết Cầu không thể bội phục suy nghĩ của hắn, không
ngờ yêu nghiệt này nhìn qua có vẻ thiếu đứng đắn, thực ra cũng là một
người không đơn giản chút nào.
Huyền Mặc dựa theo lời chỉ dẫn của ông chủ cửa hàng bán son phấn, kéo Tuyết Cầu đi qua ba ngõ nhỏ, quả
thật tìm được trạm dịch cho thuê xe ngựa. Sau khi thỏa thuận giá cả với
người trạm dịch, Huyền Mặc rõ ràng được lợi, mua được một cỗ xe ngựa có
vẻ chắc nhất trong đám. Người cho thuê xe ngựa thấy mối làm ăn lớn, lập
tức ân cần nói, “Công tử, nếu xe đã mua rồi, vậy thì nên chọn một con
ngựa tốt đi. Ta thấy phu nhân và tiểu công tử của ngài đều là người quý
giá, cũng không dám ép. Nếu vớ phải ngựa tồi thì chắc họ cũng không được yên đâu ạ”
Huyền Mặc khẽ cười bảo, “Chỉ sợ con ngựa của ngươi
cũng không có gan dám kéo ba người chúng ta đâu, đi xem chút xem, biết
đâu chừng có thể tù mù vớ được thì sao”
Người đó nghe chẳng hiểu thâm ý Huyền Mặc, còn tưởng là nói đùa, nên phụ họa hai câu, dẫn Huyền Mặc đi tìm ngựa trong chuồng.
Quả nhiên lúc Huyền Mặc vừa xuất hiện trước cửa chuồng kia, ngựa vốn đang
ăn cỏ hoặc nghỉ ngơi như thấy hổ báo vậy kinh hoảng cả lên, chẳng bao
lâu nhũn nhân ngã lăn ra đất.
Còn thương gia kia chưa từng thấy
cảnh tượng thế bao giờ, bất kể ngựa tốt hay xấu đều chấn kinh ngã lăn
xuống đất, ông ta cũng tự dưng đổi sắc, liên tục giải thích với Huyền
Mặc, “Kỳ lạ, ta nuôi ngựa bán ngựa ít nhất cũng mười mấy năm rồi, thật
đúng là chưa từng thấy chuyện quái lạ thế bao giờ. Công tử, sợ là ngựa
trong chuồng này của tiểu nhân cũng không có con nào xứng với ngài,
khiến ta xấu hổ quá” Ông ta chỉ nói là ngựa mình không tốt, có ai ngờ
đâu rồng thật lại ở đây, lọai cầm thú bình thường ở thế gian này sao
không bị dọa sợ chứ. Như vậy có thể thấy, trông mặt mà bắt hình dong là
không ổn rồi, nếu so ra động vật còn nhìn thấu hơn cả con người nữa.
Huyền Mặc mỉm cười, ánh mắt lia xuống chuồng ngựa, mấy con ngựa nhát gan thậm chí còn sợ sùi bọt mép ngay tại chỗ. Mà người gây họa thì vẫn còn tiếc
hận thở dài, “Như thế thật tiếc quá, bản công tử tự mình đi tìm vậy,
không nhọc ngươi nữa” Nói xong hắn quả quyết đi ra khỏi chuồng quần áo
bay phấp phới.
Thấy trời đã tối, Huyền Mặc đem gửi xe ngựa ở trạm dịch, lại nhớ tới đi lên trấn trên tìm khách điếm nghỉ trọ.
Ban đêm, Huyền Mặc thấy Tuyết Cầu và bé cưng Kim Tinh có vẻ ngủ say, liền
lấy ra một cái dây có chiếc gương nhỏ treo trên cổ Tuyết Cầu, bao quanh
người họ là một quầng sáng trong suốt. Nếu giờ phút này có người thấy
thì cũng không biết là vật gì, cũng có thể thành màng bảo vệ cho những
người bên trong khỏi bị tổn thương.
Làm xong tất cả những điều
này, Huyền Mặc liền ẩn thân đẩy cửa ra, bay lên không đi, một lát sau đã bay ra khỏi trấn nhỏ cách xa trăm dặm.
Bay thẳng về phía Bắc khá lâu, Huyền Mặc bay đến chỗ thác nước. Qua ánh trăng quan sát thác thước cao vút trong mây này, lại thấy bốn phía hơi nước bốc lên lượn lờ mờ
mịt, nước chảy róc rách, có vài phần giống tiên cảnh.
Huyền Mặc
rẽ từ đám mây phiêu diêu bay xuống, hạ xuống bên cạnh con suối, cảnh sắc kia bị pháp thuật che mắt giờ phút này đã khôi phục lại như cũ, lóe lên ánh tà mị sáng chói. Mà tương ứng, dưới thác nước bọt tung trắng xóa
cũng lóe lên vô số ánh sáng xanh trong suốt.
“Hừ, bọn ngươi định
công kích Huyền Mặc, sợ là sớm vạn năm nữa đi” Huyền Mặc mỉm cười tao
nhã, giọng đầy khinh thường, “Gọi thủ lĩnh của các ngươi ra đây”
Lời vừa dứt, ánh sáng xanh biến mất, rồi mặt nước khôi phục lại yên tĩnh.
Một lát sau, một nam tử mặc áo đen trẻ tuổi từ trong nước chui ra, quanh người chẳng dính chút nước nào, nhìn trong sáng như vầng trăng vậy.
“Giao long tới Thiên Tuyền Thác này có ý cần gì?” Giọng nam tử bề ngoài vang lanh canh như tiếng nước suối reo sảng khoái.
“Mượn tộc ngươi dùng chút, để kéo xe ngựa cho ta mấy ngày” Huyền Mặc liếc xéo nam tử mặc áo đen đứng thẳng trên mặt nước, trong lòng vốn đã bội phục, thế gian lại có mười phần linh lực tu luyện thành người, thật không đơn giản.
“Đem tộc Lộc Thục của ta làm ngựa kéo phổ thông, e là chỉ
có tộc trưởng tộc giao long như ngài đây mới dám mở miệng thôi” Nam tử
chẳng chút xấu hổ nhàn nhạt mở miệng đáp hai câu, ý trào phúng.
“Chuyện đó nói sau, Huyền Mặc tới đây cũng không sợ ngươi không cho mượn” Huyền Mặc cũng không để ý tới sự giễu cợt của nam tử áo đen, cất lời uy hiếp
nặng.
“Mà thôi, tộc Lộc Thục ta từ xưa tới nay chẳng muốn cùng
kết giao với Long Tộc, hy vọng sau này tộc giao long đừng có tới quấy
rầy sự an nhàn của tộc ta nữa” Nam tử châm chước một lúc, lúc này mới
cất lời nhẹ nhàng nói ra điều kiện trao đổi.
“Dĩ nhiên, Huyền Mặc nói được thì làm được”
“Linh Ngữ” Nam tử áo đen khẽ gọi, lập tức có một nam tử linh khí hơi yếu ớt
xuất hiện trên mặt nước quỳ xuống một chân, “Vị trước mắt này chính là
tộc trưởng tộc giao long, ngươi đi theo ngài ấy, đợi khi nào ngài ấy trở về thì ngươi hãy về” Nói xong trên mặt nước tự dưng dâng cao lên thành
cột lớn, đợi lúc cột nước lớn hạ xuống thì bóng nam tử áo đen cũng không thấy nữa. Chỉ còn duy nhất nam tử tên Linh Ngữ kia vẫn đang quỳ một gối trên mặt nước mà thôi.
Huyền Mặc cười ha hả, lạnh lùng liếc Linh Ngữ, “Mấy ngày sau làm phiền tới ngươi xuất lực rồi” Nói xong hắn bay
lên không hướng về trấn nhỏ.
“Vâng” Linh Ngữ cúi đầu đáp, cũng bay theo sau Huyền Mặc mà đi.
Đợi Tuyết Cầu hôm sau tỉnh lại, trong chuồng khách sạn đã sớm có một con
ngựa vằn bảy màu đuôi đỏ, thần khí vô cùng. Đợi Huyền Mặc đưa nàng đi
ngắm khá lâu, Tuyết Cầu rất thích con ngựa có đầu lớn này, cứ tấm tắc
khen, “Yêu nghiệt, ngươi thật có bản lĩnh quá, ngựa này có tên chưa?”
Huyền Mặc buồn cười nghĩ thầm, sợ là Tuyết Cầu không đặt tên thay cho Cơ Vũ
trước được nên chắc giờ thấy ngứa ngáy. Nghĩ lại người tên Linh Ngữ này
dù sao cũng không quá giống tên ngựa, nên lắc lắc đầu để nàng đặt tên.
Tuyết Cầu thấy Huyền Mặc lắc đầu, lập tức mừng rỡ vuốt lưng ngựa, nói giọng
khờ khạo, “Ngựa ngoan à, sau này mày gọi là Truy Phong nhá” Đỡ cho Khô
Vinh nghĩ ngợi là nàng lấy tên hiệu đáng sợ kia đặt cho hắn, hiện giờ
tên này đã có chủ, nàng cũng không sợ bị chụp mũ lấy danh hào Truy Phong nữa.
Huyền Mặc và Linh Ngữ cũng không biết chút tâm tư của Tuyết Cầu, Huyền Mặc thầm nghĩ, tên này quá mức bình thường nên cũng không để tâm. Nhưng Linh Ngữ thật ra lại rất bất mãn thở phì phì hai cái trong
mũi, đạp đạp móng, lòng oán trách bản thân mình bị một cái tên thế tục
chụp lên không chịu nổi.
Đợi Huyền Mặc nắm lấy Linh Ngữ đã bị đổi tên là Truy Phong đi thẳng tới trạm dịch, khi ông chủ trạm dịch vừa
thấy con ngựa, lập tức hai mắt mở to như cái chuông, đi lòng vòng quanh
Linh Ngữ vài vòng, cứ tấm tắc khen nói, “Ngựa tốt, tiểu nhân cả đời
duyệt ngựa vô số, chưa từng thấy con ngựa nào xuất sắc như thế. Công tử
quả thật lợi hại, có thể cho tiểu nhân biết con ngựa này lấy ở đâu không ạ? Tiểu Nhân cũng muốn được hiểu biết một chút”
“Ha ha, anh hùng không hỏi nguồn gốc, đừng có nói là con ngựa tốt hiếm có này, chẳng
phải bản công tử keo kiệt gì, quả thật chẳng cách nào nói được, mong
rằng ông chủ chớ để ý, chỉ là coi như chưa từng thấy qua con ngựa này là được” Nói xong, Huyền Mặc đem Linh Ngữ ngoắc vào xe ngựa, lại đỡ Tuyết
Cầu lên xe, chỉ nói lại một câu, “Thục Quốc đan thành” rồi để mặc Linh
Ngữ kéo xe ngựa chở họ đi thẳng về hướng Đan Thành.
Không cần
người đánh xe, xe ngựa tự động mà đi, sợ là chỉ riêng mình họ mới thế,
còn ông chủ trạm dịch thì sớm đã choáng váng mất rồi. Bụi đất tung bay,
trấn nhỏ cũng dần bị lùi ra xa, có tìm cũng không tìm thấy nữa.