Tuyết Cầu đi theo Vân Cảnh cũng coi như đã biết hết các loại cung điện lớn nhỏ, bất luận là
hành cung Côn Lôn hoa mỹ hay hành cung Xích Linh trang nghiêm, hay hành
cung Phù Ngọc đại khí, có thể nói là cả tập tòa kiến trúc to lớn nhất
thiên hạ. Song, cung điện Hồng Nghê xuất hiện có ánh sáng bảy màu chiếu
rọi trước mắt Tuyết Cầu vẫn khiến nàng thấy khiếp sợ. Cột lưu ly và đèn
đá quý bao trọn cả tòa cung điện chìm trong ánh sáng mờ ảo đẹp lung
linh, có mùi hoa thơm chim hót, tiên nhạc lượn lờ, vách tường chuyên
dụng có khắc rồng bay, nhìn tinh xảo đẹp tuyệt. Nếu không biết trước,
thậm chí nàng còn cho rằng nơi đây là Tiên cung Thần đế trong truyền
thuyết nữa.
“Cô nương Tuyết Cầu, đại nhân ở ngay bên trong cung
điện đợi cô, xin mời đi thẳng, Thanh Phong xin tiễn đến đây thôi” Vừa
bước chân vào cánh cổng lớn rực rỡ của cung điện, Thanh Phong liền dừng
bước xoay người, cung kính cúi đầu chào, ý bảo Tuyết Cầu cứ tiếp tục đi
về trước.
Tuyết Cầu gật gật đầu, tuy bị cảnh sắc và sự trang trí
đầy hoa mỹ quanh mình cuốn hút, rốt cuộc cũng không cấp bách bằng chuyện muốn được gặp bé cưng Kim Tinh. Lập tức theo lời Thanh Phong tay nâng
hộp huyền băng, bước nhanh vào trong.
Lúc Tuyết Cầu đi vào toà
cung điện cuối cùng kia, tức là chỗ ở của Huyền Mặc, đưa mắt nhìn khắp
thấy toàn là lụa mỏng dát bạc tầng tầng lớp lớp, rồng bay phượng múa đan xen, khí thế huy hoàng không cần nói cũng biết, chỉ có điều toàn bộ tẩm điện thấm đẫm mùi hoa thơm trông cũng thông thoáng hơn sự hoa lệ và
chói mắt vốn có, bất giác trở nên hiền hòa ít kiều diễm hơn chút.
“Tiểu Cầu Nhi, ngươi xem này, Huyền Mặc không nuốt lời đó chứ. Lần này ta
ngươi gặp mặt, Huyền Mặc thật sự đã dẫn được ngươi về nhà rồi. Ha ha….”
Giọng Huyền Mặc từ sâu trong điện truyền tới, mang theo dụ hoặc câu hồn
người, dẫn dắt Tuyết Cầu càng đi sâu vào trong nội thất thần bí.
Màu hồng tươi đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên của Tuyết Cầu. Nội thất bên
trong Huyền Mặc là một thế giới màu hồng, mùi hoa đào thơm ngát xộc
thẳng vào mũi, các dụng cụ đơn giản cũng phủ kín hoa tươi, bên ngoài cửa sổ có một gốc đào đang trổ lá non, càng tăng thêm quyến rũ. Nhưng có
người nằm trên chiếc giường lớn mềm mại được lớp lụa hồng mỏng phủ lên,
nhìn xuyên qua lớp lụa mỏng, có thể nhìn thấy Huyền Mặc lười nhác đang
dựa trên giường.
“Lại đây” Huyền Mặc miễn cưỡng mở miệng nói,
hoàn toàn ra lệnh, mang theo khí thế không cho cự tuyệt. Còn Tuyết Cầu
bưng hộp, do dự chút cũng không nhúc nhích.
“Ha ha, vứt cái hộp
vướng kia đi, lại đây” Huyền Mặc thấy Tuyết Cầu mãi không nhúc nhích,
cất giọng nhắc nhở nàng, cũng cảnh cáo nàng không để phải nói lần thứ
ba.
Sợ Huyền Mặc, tên yêu nghiệt có diện mạo cực đẹp này luôn là
khắc tinh của nàng. Mà hắn lúc nào cũng tóm được nhược điểm của nàng,
khiến nàng lúc nào cũng phải thỏa hiệp, cuối cùng dẫn dắt tới bên mình.
Tuyết Cầu nghe lời đặt hộp huyền băng lên trên bàn, động tác thong thả
chậm rãi đi khó khăn tới chiếc giường có lớp lụa hồng mỏng kia.
Lúc bàn tay trắng nõn nhỏ bé vừa chạm tới màn lụa, Huyền Mặc đã sớm không
đợi nổi nữa lập tức nghiêng người, cầm chặt tay nàng, kéo thẳng vào bên
trong.
Tuyết Cầu bị hành động đột ngột của Huyền Mặc như vậy, cả
kinh chẳng biết làm sao, dưới chân lảo đảo, nhưng lại lẩy bẩy ngã nhào
lên giường, lúc mở mắt ra phát hiện người nằm bên cạnh là yêu nghiệt tà
mị tươi cười Huyền Mặc.
“Tiểu Cầu Nhi, Huyền Mặc cuối cùng cũng
nhìn thấy ngươi rồi” Đôi mắt hoa đào màu vàng nhìn chằm chằm lên thân
hình bé bỏng đáng yêu của Tuyết Cầu, đôi môi mỏng hồng khẽ nhếch lên làm điên đảo chúng sinh, đúng thật là chưa bao giờ thấy sung sướng và vui
mừng đến thế. Giọng nói vốn quyến rũ giờ phút này càng thêm mê người
khàn khàn, đầy mị hoặc. Chiếc áo trắng rộng buông lỏng khoác lên người,
lộ ra mảng ngực trắng nõn, hai điểm đỏ nho nhỏ kia có thể nhìn thấy
xuyên qua quần áo mỏng.
Lúc đầu Tuyết CẦu bị đóa sen yêu mĩ mới
nở làm rung động, chỉ si ngốc nhìn. Mãi sau mới chợt nhớ tới mục đích
tới đây của mình, bất giác thẹn quá hóa giận, cũng quên phắt cả chuyện
nam nữ thụ thụ bất thân, càng không bận tâm tới giờ phút này hai người
nằm trên giường có không khí mờ ám thế nào. Thấy nàng ác độc túm lấy vạt áo mở rộng của Huyền mặc, định mở miệng lại thấy Huyền Mặc cười càng
thêm vui vẻ, “Tiểu Cầu Nhi, ngươi cứ vậy chẳng đợi kịp nữa sao, định cho Huyền Mặc hầu hạ ngươi à?” Tiếng à cuối cùng kia như được phát ra từ
tận sâu trong cổ họng, mị hoặc mềm xương, cũng hoàn toàn khiến cho hai
má Tuyết Cầu đỏ rực lên.
Huyền Mặc thấy thế, chậm rãi đứng dậy,
chậm rãi áp sát mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực đáng yêu của Tuyết
Cầu, mắt nhìn hai phiến môi sắp kề nhau. Tuyết Cầu chợt bừng tỉnh, đẩy
mạnh, đem Huyền Mặc đẩy ngã trên giường. Trong lòng nàng biết đối phó
với yêu nghiệt, ngươi yếu thế thì hắn sẽ mạnh, mà ngươi mạnh thì hắn ít
nhất cũng không thể mạnh hơn. Vì thế, Tuyết Cầu thay đổi sách lược, cũng chẳng quản Huyển Mặc bị Tuyết Cầu đẩy vậy quần áo mở lộ ra cảnh mê hoặc vô hạn, chống nạnh hai bên, trợn tròn đôi mắt đỏ lên uy hiếp, “Yêu
nghiệt, ngươi đừng có đắc ý vênh váo, cẩn thận ta hiếp ngươi đó”
Còn chưa nói hết, Huyền Mặc sớm đã buồn cười đến rung người, đôi mắt mị
hoặc liếc Tuyết Cầu, ra vẻ bộ dạng chấp nhận hy sinh thân mình, cứ như
đang mời mọc Tuyết Cầu vậy, lại như đang nói: đến đây đi, ta cam tâm
tình nguyện nè.
Tuyết Cầu biết bản thân mình uy hiếp hơi quá, vội ho khẽ thu lại, hạ giọng mềm mại, “Yêu nghiệt, ta chẳng có thời gian
chơi đùa với ngươi đâu, ngươi nói vui sướng ở đâu hả?’ Bé cưng Kim Tinh
hiện giờ đang trong tay người ta, về tình về lý nàng đúng là chịu thiệt, cường long còn dám áp đảo rắn đất nữa chứ, hơn nữa nàng cũng chỉ là
con thỏ mà thôi.
Huyền Mặc vô tội liếc nhìn mị hoặc, cười bảo,
‘Tiểu Cầu Nhi, Huyền Mặc cũng không có nói đùa, vui sướng này chẳng phải xa tận chân trời gần trong gang tấc đó thôi, Huyền Mặc hiến thân cho
ngươi, ngươi nói xem, điều này chẳng lẽ không phải là một niềm vui sướng nhất đó hay sao?” Nói xong cả người tiến lên, quấn quít ôm chặt lấy
Tuyết Cầu, kích hoạt mùi hoa tỏa ra khắp nơi.
“Yêu nghiệt, ngươi
đây đang đùa ta sao! Chỉ một câu, con ta đâu?” Con thỏ bị chọc giận cũng sẽ cắn người, lời này một chút cũng không phải giả, hơn nữa lại là con
thỏ Tuyết Cầu mắt đỏ thích ăn thịt chứ. Thấy Huyền Mặc vẫn cười không
đáp lại, Tuyết Cầu giận vô cùng, cắn một miếng lên vai Huyền Mặc, khiến
Huyền Mặc phải kêu rên lên một tiếng, chỉ là thanh âm đó lại thay đổi,
không phải bị đau mà như thêm rên rỉ hơn.
Còn Tuyết Cầu thực
không biết, thật ra Huyền Mặc đã sớm bảo Minh Nguyệt ôm bé cưng Kim Tinh đợi ở bên ngoài nội thất. Mà giờ khắc này, Minh Nguyệt ôm bé cưng Kim
Tinh đang ngủ ngon lành trong ngực, trong tai ngẫu nhiên lại truyền ra
tiếng rên rỉ của một trong hai người khiến người ta mặt đỏ tim đập, mặc
cho người nào cảm thán lắc đầu, hai người trên giường sao lại ầm ĩ lợi
hại đến thế. Minh Nguyệt biết nghe lén là sai, nhưng đã được lệnh, lại
không dám rời đi, đành mặt đỏ đứng ngoài, cố sức dời sự chú ý đi chỗ
khác.
“Con á? Tiểu Cầu Nhi, ngươi đã sớm sốt ruột vậy sao, đã
muốn có con rồi hả, Huyền Mặc thực ra có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi. Chỉ là sinh nam hay nữ thì do ta quyết định, chẳng bằng chúng ta sinh
mấy đứa, tóm lại cũng đều là con cả, ha ha” Huyền Mặc chỉ cảm thấy có
thể chơi đùa Tuyết Cầu mặt đỏ tía tai thì là chuyện thú vị vô cùng, lại
càng thêm đánh mắt với nàng, quyết không chịu gọi Minh Nguyệt tiến vào.
Trên vai truyền ra cơn đau đớn mơ hồ, lại càng khiến hắn muốn cất tiếng
cười to hơn.
“Ai muốn sinh con với ngươi chứ!” Tuyết Cầu nhả
miệng, đỏ mặt phun mắng một câu, lại bỗng phát hiện ra Huyền Mặc đây rõ
ràng là đang vòng vèo với nàng, lại càng bực thêm, đấm mạnh vào ngực
Huyền Mặc quyết không tha.
Nắm đấm Tuyết Cầu đánh lên người Huyền Mặc cứ như gãi ngứa cho hắn vậy, khiến trong lòng hắn như được thân mật vậy mà sợi tơ vui sướng lướt qua, cứ như đã lâu rồi chưa từng có ai làm nũng đùa giỡn như thế. Hắn là yêu nghiệt, nhất là sau khi trải qua sự
kiện kia, lại càng không có người nào dám làm càn trước mặt hắn thế. Vì
thế Tuyết Cầu làm vậy càng khiến hắn vui vẻ hơn.
Đợi Tuyết Cầu
đánh mệt rồi, vẫn thấy Huyền Mặc có bộ dáng cợt nhả vô lại, tóm lại có
chút vô lực, đành không nói nữa mà trừng mắt nhìn Huyền Mặc, giận mà
không dám nói gì. Chỉ cầu hắn nhanh tha cho mình, đừng có trêu cợt dọa
người như vậy nữa.
Huyền Mặc biết Tuyết CẦu nhẫn nhịn hết mình
rồi, liền thu hồi lòng trêu cợt, ôm nàng vào ngực, ôm chặt không cho
nàng động, cả hai cứ tư thế ái muội như thế nằm trên giường. Tuyết Cầu
định đẩy ra, lại nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Huyền Mặc bên tai,
“Đừng động, ta sẽ cho ngươi thấy nó”
Tuyết Cầu nghe vậy, lập tức
ngoan ngoãn ngừng lại, đôi mắt to linh động chớp chớp, đôi môi đỏ mọng
ngay lúc này như mời chào Huyền Mặc nhấm nháp thấy mê người. Yêu nghiệt là cái gì, nghĩ là làm liền, vì thế Huyền Mặc cũng chẳng khách sáo thừa dịp Tuyết Cầu vô cùng nghe lời, chẳng báo trước bịt kín cái miệng thơm
ngọt tưởng niệm đã lâu kia. Lập tức búng tay một cái, Minh Nguyệt ngoài
cửa cung kính ôm bé cưng Kim Tinh bước vào bên trong.
Tuyết Cầu
không ngờ mình vừa buông lỏng cảnh giác thì đã bị Huyền Mặc cướp được.
Định đẩy hắn ra, lại thấy bé cưng Kim Tinh cuộn tròn như cục tuyết trắng đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Minh Nguyệt ngáy khò khò, thì chẳng
quan tâm tới Huyển Mặc nữa. nàng cố sức tránh thoát ôm ấp của Huyền
Mặc, nhảy xuống giường lao thẳng tới trước Minh Nguyệt, cướp luôn bé
cưng Kim Tinh qua, kích động kêu lên, “Quá Nhi, nương Tuyết Nhi đây,
tỉnh tỉnh lại”
Bộ dáng tiểu long của bé cưng Kim Tinh chẹp chẹp
miệng nhỏ, khịt khịt cái mũi, từ từ mở to đôi mắt màu tím, nhìn Tuyết
Cầu trong nháy mắt, rồi cái đuôi mảnh mai lập tức quấn ngay trên vòng eo nàng, đầu dúi thẳng vào lòng Tuyết Cầu, mồm bi ba bi bô không ngừng.
“Ồ, Quá Nhi, con có vẻ nặng hơn trước nhiều nha, cả thân hình cũng mập ra
nè, chẳng trách mà Khô Vinh bảo con giống như bánh bao lên men vậy, thật giống quá đi” Tuyết Cầu thấy bé cưng Kim Tinh bình an vô sự, bất giác
yên tâm, quan sát kỹ một lượt mới giật mình thấy bé cưng thay đổi.
“Bé con, tới chỗ này của Huyền Mặc nào” Huyền Mặc nằm nghiêng trên giường,
mắt hoa đào liếc nhìn bé cưng Kim Tinh đang kích động, gợi cảm mở miệng
lười nhác nói.
Không ngờ bé cưng Kim Tinh lại ngẩng phắt đầu từ
trong lòng Tuyết Cầu lên, lưu luyến nhìn mãi Tuyết Cầu chút, rồi lại
quay đầu nhìn Huyền Mặc cười nghiền ngẫm. Do dự một lát, lại bay từ
trong lòng Tuyết Cầu tới bên cạnh Huyền Mặc, Tiểu Long đặt móng lên trên quần áo hắn, ngoan ngoãn ngửa đầu kêu lên.
Chỉ là với Tuyết Cầu
mà nói, thời khắc bé cưng Kim Tinh bỏ qua nàng chọn Huyền Mặc, chẳng
biết lúc nào đột ngột không ngờ được thấy khiếp sợ mãi, “Quá Nhi!” Tuyết Cầu buồn bực dậm chân, cứ như đứa nhỏ bị cướp mất đồ chơi yêu thích vậy tức giận cáu kỉnh.
Bé cưng Kim Tinh nghe thấy Tuyết Cầu đang gọi nó, định bay trở về, lại bị Huyền Mặc giữ chặt đuôi không thể động
được, đành khó hiểu nhìn Huyền Mặc, miệng vẫn kêu u u.
“Bé con,
bảo nương Tuyết Nhi của mình lại đây, chúng ta ở đây đợi xem nàng ấy có
bỏ được ngươi không” Huyền Mặc đặt tay lên bé cưng, gãi gãi dưới cằm, bé cưng Kim Tinh lập tức thoải mái nhắm mắt lại, bì bõm hai tiếng, xem ra
có chút hưởng thụ, đã quên hoàn toàn Tuyết Cầu đang nổi nóng.
“Yêu nghiệt, ngươi!” Tuyết Cầu tức giận vô cùng, lại chỉ đành đứng tại chỗ trừng mắt.
“Thế nào, không dám lại đây? Minh Nguyệt, một nhà ba người chúng ta khó lắm
mới được đoàn tụ, ngươi lui ra đi, đừng quấy rầy chúng ta hưởng thụ niềm vui gia đình” Huyền Mặc nhíu mày nhìn Tuyết CẦu, lại lặng lẽ đuổi Minh
Nguyệt đi.
Tuyết CẦu biết rõ đây là phép khích tướng của Huyền
Mặc, lại vì bé cưng trong tay hắn, nên đành hừ khẽ một tiếng, ngoan
ngoãn nhảy lên giường, đoạt lại bé cưng, “Quá Nhi con là đồ phản bội,
không những rời nhà trốn đi mà còn nhận giặc làm cha nữa” Nói xong Tuyết CẦu làm bộ vỗ nhẹ bé cưng Kim Tinh hai cái trừng phạt.
“Ha ha,
Tiểu Cầu Nhi, ngươi chẳng lẽ không tò mò vì sao bé con chỉ trong mấy
ngày ngắn ngủn đã học được cách bay hay sao” Huyền Mặc vô cùng hưng phấn nhìn từng cử chỉ hành động của Tuyết Cầu, khóe miệng cười nhiều hơn.
Tuyết CẦu liếc mắt hai ba cái, chẳng khách sáo hừ một tiếng, ‘Muốn nói thì
ngươi tự dưng sẽ nói, ta còn nói thêm làm gì cho vẽ chuyện. Khó mà lại
bị ngươi lợi dụng, lấy việc này uy hiếp ta”
“Tiểu CẦu Nhi của ta
thật thông minh, không uổng công Huyền Mặc đối đãi với thay đổi cách
nhìn của ngươi” Huyền Mặc cười đem Tuyết Cầu và bé cưng Kim Tinh ôm gọn
vào lòng, đoán chắc Tuyết CẦu sợ làm bé cưng bị thương nên không dám lộn xộn, lại càng làm càn tựa đầu trên vai Tuyết Cầu, thở dài hài lòng.
“Ngươi đã nói không được động chân động tay cơ mà?” Quả nhiên Tuyết Cầu sợ bản thân mình lộn xộn sẽ khiến bé cưng Kim Tinh bị thương, chỉ đỏ mặt kỳ
quái, còn dùng lời nói trong miệng chống cự cuối cùng.
“Không
động tay động chân, vậy dùng tài hùng biện nhá” Huyền Mặc cười tà mị, ra vẻ định nghiêng người hôn lên. Tuyết Cầu sợ hãi quá, vội vàng sửa lại,
“Quân tử không động mồm nhưng động tay, vì ngươi là yêu nghiệt, vì thế
vừa không được động miệng cũng không được động chân tay”
Huyền
Mặc nghẹn cười rụt đầu về, tâm tình thật tốt thả lỏng cho Tuyết CẦu, cứ
vậy mà ôm hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ vào lòng, thì thầm nói ra bí mật vì sao chỉ mấy ngày ngắn ngủn mà bé cưng Kim Tinh lại có thể biết bay.