“Đồng tâm hoàn, Cảnh
biểu ca, sao huynh lại đem nó tặng cho ngươi chứ!” Thổ Lạc là một cô gái ngay thẳng ruột để ngoài da, đầu tiên là thấy Vân Cảnh săn sóc dịu dàng như thế với Tuyết Cầu, nụ cười ấy ấm áp chưa từng thấy bao giờ. Rồi sau đó lại thấy hai người mang đồng tâm hoàn đính ước tượng trưng cho một
đời một kiếp thì biết quan hệ của hai người. Mà nàng từ nhỏ đã thích Vân Cảnh rồi, dù không phân biệt được rõ đến tột cùng là tình yêu nam nữ
hay tình huynh muội, chỉ là một lòng nhận định phải là vợ của Vân Cảnh.
Không ngờ hiện giờ lại biến thành kết cục thế này, bất giác không chấp
nhận nổi, nên tức giận giậm chân một cái, chạy nhanh như gió ra khỏi đại điện, thực đúng là tới vội vàng mà đi cũng vội vàng.
“Cảnh nhi,
Lạc Nhi trời sinh tính như thế, đừng để ý” Thổ Thân tuy có trái tim coi
Vân Cảnh như một nửa con trai của mình, nhưng cũng sớm nhìn ra cả trái
tim Vân Cảnh đã đặt lên hết trên người cái cô gái mắt đỏ nhìn có vẻ ngốc nghếch thực ra lại cực kỳ thông minh này, nên chân thành chúc phúc nói, “Được rồi, biết đâu chừng thúc phụ có thể nhanh chóng được uống rượu
mừng của Cảnh Nhi đó”
“Thân thúc phụ lại đùa rồi” Vân CẢnh cười
rất hạnh phúc, trong đầu vẫn đang nghĩ xem Tuyết Cầu mặc quần áo cưới
vào thì trông thế nào. Tuyết Cầu nghe thấy, càng thêm xấu hổ, vùi trọn
cả mặt vào lòng Vân Cảnh. Cứ nghĩ rằng thế cũng tốt, cột lại rồi thì
không còn sợ cô gái khác nhìn trộm Cảnh của nàng nữa.
Tâm sự
trong lòng Thổ Thân đã rõ, dĩ nhiên là thấy dễ chịu hơn nhiều, nên đề
nghị Vân Cảnh và Tuyết Cầu cùng đi dạo quanh Phù Ngọc, thưởng thức cảnh
đẹp chỉ có ở Phù Ngọc. Vân CẢnh vui vẻ đồng ý, liền dắt tay Tuyết Cầu,
mang theo Khô Vinh đang kinh ngạc cùng Thổ Thân ra khỏi hành cung.
Một đường đi thẳng tới Kiếp Trước Không Tang, thì thấy thủ vệ ở đây đông
gấp đôi chỗ khác. Vân Cảnh cũng biết diệu dụng của Kiếp Trước Không
Tang, lại chưa từng gặp qua lần nào. Thổ Thân dĩ nhiên cũng hiểu tâm tư
mọi người, nên hào phóng dẫn cả ba người đi thẳng tới vách tường bạch
ngọc Kiếp Trước Không Tang.
Chỉ là, người chưa tới gần thì cái
chuông đồng treo trên vách đồng đã tự mình vang lên hai cái. Tiếng
chuông của Kiếp Trước Không Tang khó có thể nghe thấy khiến thủ vệ ào ào tụ lại một đống, cũng cùng quỳ gối xuống trước mặt đoàn người Thổ Thân.
Người tộc Bồ Lao đều biết, nếu tiếng chuông đồng vừa vang lên, nhất định là
người hữu duyên của Kiếp trước Không Tang đã xuất hiện, nên đồng loạt
quỳ xuống nhận, chỉ tôn trọng với người hữu duyên của Kiếp Trước Không
tang mà thôi.
Thổ Thân thấy thế, vuốt râu cười to, “Cảnh Nhi, hay quá! Các cháu hôm nay vừa tới thì tiếng chuông Không Tang đã vang lên,
đủ thấy là khách quý của tộc Bồ Lao ta rồi. Tiếng Chuông đồng vang lên
hai hồi, thì đó là hai vị người hữu duyên của Kiếp Trước Không Tang đã
xuất hiện tại đây. Đây cũng là lần đầu tiên thúc phụ gặp được chuyện lạ
thế này, hay là cả ba người các cháu cùng đi vào thử một lần xem, nếu có duyên, có thể nhìn thấy chuyện cũ trước kia, nếu vô duyên cũng có thể
trải qua ảo cảnh Linh Hư một lần, có ích vô hại”
Vân Cảnh cảm
thấy cũng không thể từ chối, xoa cằm cảm ơn. Còn Tuyết Cầu bên cạnh thì
lại thấy vách cung điện cao thế này có khắc đầy văn tự cổ quái thì chẳng có chút cảm tình nào, do dự không dám tiến lên. Vân Cảnh an ủi nắm nhẹ
tay nàng, nói mềm nhẹ, “Tuyết Nhi đừng sợ, Cảnh đi vào trước một vòng,
nếu không sao, nàng lại đi vào. Đây là cơ duyên, cũng là ý tốt của thúc
phụ đó”
Tuyết Cầu nghe thấy ngọc hoàn cổ quái này biết người kiếp trước, chợt nhớ tới chuyện cũ trước đây xa xôi của mình, bỗng mũi đau
xót, suýt rơi lệ. Lại thấy Vân Cảnh dịu dàng an ủi thì ngoan ngoãn gật
đầu với hắn, yên tĩnh đứng lặng ở bên ngoài Kiếp Trước Không Tang, nhìn
Vân Cảnh một thân quần áo trắng như tiên phiêu diêu đi vào, ngạc nhiên
hòa hợp một thể với khối bạch ngọc kia.
Một lát sau thì Vân Cảnh
từ trong đi ra, biểu hiện có vẻ bình tĩnh dị thường, lạnh nhạt không
nhìn ra khác thường nào. Lúc Thổ Thân đem ánh mắt nhìn về hắn, thì tiếc
nuối lắc đầu. Xem ra người hữu duyên này đúng là Tuyết Cầu và Khô Vinh
ngón tay cái rồi.
“Đừng sợ, Tuyết Nhi, đi nào” Vân Cảnh dắt bàn
tay nhỏ có vẻ lạnh của Tuyết Cầu, dẫn nàng tới trước Kiếp trước Không
Tang kia, con mắt lộ ra dịu dàng vô cùng.
Tuyết Cầu do dự một
lát, cuối cùng dưới sự cổ vũ của Vân Cảnh, cất bước tiến vào bên trong.
Nàng vừa mới đi vào, màn sương trắng sáng trong nháy mắt vây quanh nàng, ở giữa không trung lơ lửng vô số văn tự thượng cổ, linh khí dồi dào.
Tuyết Cầu giật mình mở to hai mắt, vì ngay lúc những văn tự kia biến mất trong nháy mắt, nàng đích xác thấy được kiếp trước của nàng, tất cả đều là những vật hiện đại mà nàng hoài niệm.
Còn chưa kịp nhớ lại,
thì cảnh tượng bốn phía lại biến đổi, chỉ là lần này khác hẳn lần trước, quá mức chân thật khiến cho Tuyết Cầu gần như tưởng rằng ảo cảnh bên
trong chính là cảnh thật trước mắt nàng.
Trong ảo cảnh xuất hiện
một cô gái, mặc váy lam nhạt dài, dung mạo tuy không cực đẹp nhưng cũng
thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là lông mày xa xa như đang chau nhẹ,
có vô số ưu thương bi sầu. Mà loại tình cảm bi thương này cũng ảnh hưởng tới Tuyết Cầu, khiến nàng không kìm lòng được cũng bi thương theo,
trong lòng cảm thấy từng cơn đau.
Sương trắng xa xa dần dần thấy
một chàng trai đi tới, quần áo màu xanh ngọc, phiêu dật tiêu sái, khuôn
mặt mơ hồ nhìn không rõ, nhưng cũng hiểu nhất định là không tầm thường.
Cô gái thanh nhã mới gặp chàng trai, lúc đầu thì vui sướng, sau đó phát
hiện ra bên cạnh chàng trai có thêm một cô gái kiều diễm nữa, nỗi vui
sướng kia trong nháy mắt hóa thành đau xót vô tận. Tuyết Cầu chẳng hiểu
tại sao, tâm tình cô gái kia cứ chuyển hết lên người nàng, khiến nàng
cũng vui mừng và bi thương theo. Nhưng thấy cô gái lén lau đi nước mắt,
mỉm cười nghênh đón, nói gì đó với chàng trai. Chàng trai không kiên
nhẫn đẩy mạnh cô gái ra, kéo mạnh cô gái quyến rũ bên cạnh xoay người
rời đi.
Cảnh tượng lại thay đổi, lần này lại là chàng trai mặc
quần áo xanh ngọc đang giao đấu với một con rắn to, con rắn to này cả
thân hình cứ như một tòa nhà lớn, cái đuôi cứng như thép có thể vung lên chém nát cả tảng đá to thành mảnh vụn. Dù lợi hại như thế, con rắn lớn
và chàng trai đánh nhau vẫn không thắng được mà dần dần bị rơi vào thế
thua.
Ngay lúc sắp phân thắng thua, từ xa lại có con rắn to hai
đầu phi tới, hình thể lại nhỏ hơn con lúc trước một chút. Chỉ là cái
đuôi thì quấn chặt một cô gái, đúng là cô gái thanh nhã kia. Tuyết Cầu
nhìn thấy cảnh này, trái tim sớm đã co thắt lại. Vân Cảnh có nói, nơi
này là Kiếp Trước Không Tang, nàng nghe thấy nhìn thấy, chẳng phải là so với nàng lúc ở hiện đại của kiếp trước nữa mà chung quanh tất cả đều
cực kỳ giống tám phương đại lục. Hay cô gái đau khổ lưu luyến ấy là
nàng, tại tám phương đại lục này…
Chàng trai thấy cô gái bị bắt,
lúc đầu là ngẩn ra, rồi lập tức cười lạnh nói mấy câu với con rắn lớn,
rồi không để ý tới sống chết của cô gái lại cùng giao đấu với rắn lớn.
Chỉ là lần này có thể nhìn rõ tâm tư chàng trai không còn đặt ở trong
trận đánh nữa, không những lực lượng giảm đi, mà cả pháp thuật cũng
không đủ nữa.
Cô gái cũng nhìn ra tâm tư chàng trai đang bị nàng
ảnh hưởng, nên lớn tiếng nói hai câu với chàng trai. Chàng trai không
tin được quay đầu nhìn về phía cô gái, thì thấy cô gái đã cười sáng lạn, nàng thanh nhã mộc mạc giờ phút này cười rất đẹp, kinh tâm động phách,
khiến cho người ta không nhịn được nín thở say mê vì nàng. Nói thì chậm
mà lúc đó xảy ra rất nhanh, cô gái không rõ lấy sức lực ở đâu ra, vẫn bị đuôi rắn lớn cuốn chặt bỗng thò ra một tay, biến thành một con dao nhọn sắc, đâm thẳng vào trái tim mình. Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt, chỉ có đôi mắt cô gái vẫn mãi dừng trên người chàng trai, thâm tình mà cố
chấp, thủy chung không cam tâm rời đi.
“Đừng mà!” Tuyết Cầu biết
là ảo cảnh, những vẫn không nhịn được bổ nhào vào người phía trước định
ngăn cô gái kia lại. Đợi lúc phản ứng kịp bản thân mình phí công, trên
gương mặt nàng đã sớm đong đầy nước mắt lóng lánh, không ngừng rớt xuống đất.
Còn chàng trai kia rõ ràng cũng bị chấn động, lập tức như
bị điên vậy, điên cuồng chém rớt hai đầu rắn lớn, cứ như ác quỷ A Tu La
ngơ ngác đứng trong biển máu, chấp nhận vật dơ bẩn bắn tung tóe lên mặt
mình lên người mình. Tiếp đó, chàng trai tiến từng bước về phía cô gái,
nhìn nàng nằm trên mặt đất an tĩnh như ngủ vậy, khóe miệng vẫn còn nụ
cười tuyệt mỹ như cũ, mà trong ngực lại cắm một con dao nhỏ nhìn chói
mắt chàng.
Động tác của chàng trai cứ thong thả như trải qua ngàn năm vậy, thấy hắn khom người xuống, nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, tay
giúp nàng vén tóc rớt xuống, lại rút con dao nhỏ ra, dùng pháp thuật cầm máu đang chảy ở miệng vết thương trên người cô gái lại. Tất cả nhìn như không có chuyện gì xảy ra, cô gái coi như đang ngủ thật sự, ngoan ngoãn nằm trong lòng chàng trai, đẹp như thế, thật xứng.
Cảnh sinh ly
tử biệt này khiến trái tim Tuyết Cầu đau đớn, yêu nhau lại dùng thương
tổn để thay, bi thương lại dùng cái chết để kết thúc, cuối cùng là yêu
hay là quá yêu mà dẫn tới tổn thương quá mức.
Tuyết Cầu chỉ cảm
giác trái tim mình như bị cái gì đó chọc ra, khó chịu không cách nào
nhịn nổi, chậm rãi thong thả vô lực ngã xuống Kiếp Trước Không Tang được Vân Cảnh nghênh đón đỡ vào lòng. Tuyết Cầu bi thương khóc lóc thất
thanh trong lòng Vân Cảnh, chỉ muốn đem tất cả bi thương hóa thành nước
mắt chảy mãi. Kiếp trước nàng rất khổ, may mắn đời này có hắn, có hắn
làm bạn, nàng nhất định sẽ không làm lộ ra biểu hiện đau thương khiến
người ta đau lòng kia nưã.
Đến lượt Khô Vinh, hắn liếc mắt nhìn Tuyết Cầu khóc rống trong lòng Tuyết Cầu, cô đơn phi thân vào Kiếp Trước Không Tang.
Cũng giống như cảnh Tuyết Cầu lúc đầu tiến vào Không Tang, cũng có làn sương trắng vây quanh, có văn tự thượng cổ. Rồi sau đó thấy xuất hiện trước
mắt một đôi nam nữ tuấn mỹ, nam tử tuấn lãng khiêm tốn, nữ tử dịu dàng
xinh đẹp, tay phải cô gái nắm một bé trái tinh xảo đặc sắc. Trước mặt họ có một chiếc giường nhỏ, trên giường có một đứa bé nho nhỏ. Cả ba người vây quanh nhìn bé con, có biểu hiện chẳng giống nhau. Nam tử bình tĩnh, nữ tử mất bình tĩnh, đứa nhỏ thì khinh thường.
Khô Vinh giật
mình nhìn ảo cảnh trước mắt, thanh âm lúc trước lại vang lên bên tai
hắn, “Vì sao lại là Thao Thiết, khiến số ta khổ vậy” Thao Thiết ư? Hắn
không phải, hắn là Khô Vinh, Khô Vinh trăm năm, trong nháy mắt là ngàn
năm.
Ảo cảnh biến hóa không ngừng, pháp lực từ nhỏ đủ để cho hắn
từ khi ra đời đã có thể duy trì thành hình người, khác hẳn đứa nhỏ kia,
hắn càng mạnh hơn đứa nhỏ ấy. Chỉ là trong miệng cả nhà ba người này
không dung được đứa nhỏ, đúng vậy, bởi vì hắn không phải là rồng, mà hắn là Thao Thiết.
Ánh mắt Khô Vinh mê man thống khổ dần rõ ràng,
hắn nhớ lại rồi, đây không phải là kiếp trước, mà đây là chuyện cũ hắn
vốn đã quên đi vạn năm trước, từ khi ra đời cho tới khi bị phong ấn, mỗi một chuyện ở trong Kiếp Trước Không Tang đều nhớ lại rõ ràng, gồm cả
nàng, mà hắn thì cực lực muốn quên mất nàng.
“Trên đời này chỉ có một Thao Thiết, thì nhất định cả đời sẽ tịch mịch không có ai làm bạn.
nếu không chịu nổi phần tịch mịch này, thì nên tìm người phụ nữ để yêu
đi. Chỉ là nàng ấy nhất định cũng không phải là một Thao Thiết khác,
cũng bởi vì trên đời này chỉ có ngươi, là độc nhất vô nhị” Nương, con
làm theo đúng lời người nói, lại làm sai rồi, phần nợ nần này lung tung
cuối cùng cũng không trả nổi. Tịch mịch vẫn có thể tiếp tục làm bạn, vậy nàng ấy thì sao? Mãi mãi vẫn không phải là của hắn.
Trong ngực dâng lên một luồng ngòn ngọt, Khô Vinh đúng là ói ra máu tươi, cứ vậy mà ngất đi bên trong Kiếp Trước Không Tang.