Khô Vinh nhìn lòng
vòng quả trứng còn lớn hơn cả người hắn quan sát một lúc, lúc này mới cả kinh nói, “Kỳ lạ, đây chẳng phải là trứng rồng Tù Bò đó sao, sao lại ở
trong tay ngươi thế?”
Phượng Tu dè dặt đặt trứng rồng Tù Bò cẩn
thận trên tay, nhẹ nhàng nói ra lai lịch quả trứng này, ‘Chẳng dấu gì
ngươi, mấy ngày trước, ta và ái thê đi dọc núi Bắc Hào hiểm ác nhất của
lãnh địa Đông Phương, thấy có một đám chim tước đang vây quanh trứng
rồng Tù Bò này. Trứng rồng dĩ nhiên vỏ rất cứng rồi, nếu là loại tước có lòng chắc cũng có thể mổ vỡ quả này, ăn sạch bên trong. Lòng ta không
chịu nổi, mới cứu quả trứng này ra, khiến cho nó may mắn thoát khỏi
miệng loài tước. Chỉ là Phượng Tu thấy khó hiểu, vì sao trứng rồng Tù Bò lại xuất hiện ở núi Hắc Bào chứ. Lại ngại quan hệ với Kim Loại Man Ngưu kia nên cũng không tiện đi hỏi cho rõ!”
“Phượng Tu, ngươi giao
phó lầm người rồi, trứng này để ở chỗ ngươi an toàn hơn, nếu mà bị con
thỏ ngốc kia coi trọng ấy à, chẳng bị luộc thì cũng bị rán chui vào bụng nàng ta thôi” Khô Vinh thấy Tuyết Cầu không có mặt, dĩ nhiên là yên tâm to gan nói phóng đại lên trình độ tham ăn của nàng.
Mà vào lúc này….
“Vân, huynh thực sự muốn quản chuyện nhàn rỗi này sao?” Đến cả Tuyết Cầu luôn chẳng màng tới cái gì cũng mơ hồ nhận ra âm mưu to lớn đằng sau chuyện
này, nàng luôn là người: người không phạm ta thì ta không phạm người,
nếu đã phạm vào thì nàng cũng phải để ý. Nàng không phải là loại người
tốt bụng gì, không thể đại từ đại bi làm được chuyện lớn cứu vớt muôn
dân, nàng chỉ cần cũng người mình yêu vui vẻ cả đời, vì thế nàng hy vọng mình không thích Vân Cảnh bị liên lụy vào. Bời vì thường thường đã nhóm lửa lên trên người rồi thì phần lớn không sao dập tắt nổi.
“Như
hắn chỉ đem mũi nhọn chọc vào tộc hắn còn chưa tính, nhưng nếu hắn có ý
đồ với tám phương địa lục, đó là có ý muốn cả tộc Phụ Hý cuốn vào trong
đó, vậy Cảnh cũng không thể không quản” Vân Cảnh biểu hiện nghiêm túc dị thường, hắn và Tuyết Cầu đang chuẩn bị tìm Khô Vinh, rồi cùng hắn ta
chạy tới chỗ ở của Bồ Loa ở hành cung Phù Ngọc.
Hai người hỏi qua mới biết Phượng Tu từ sau khi niết bàn xuống núi, thì luôn đứng ở bên
hồ yêu nguyệt đài Phượng Thanh Sích Nguyên, nói vậy, Khô Vinh cũng nhất
định là đang ở đó.
Đợi tới lúc đi tới Yêu Nguyệt Đài, vừa vặn
thấy một lão giả tiên phong đạo cốt đang nâng trên tay một quả trứng đà
điều màu nâu lớn, còn bé cọn Khô Vinh thì đứng một bên nhảy lên nhảy
xuống không biết đang nói gì nữa. Vân Cảnh chậm rãi đi tới trước mặt
Phượng Tu và Khô Vinh, quét mắt nhìn quả trứng trong tay Phượng Tu, nghi hoặc nói, “Đây chẳng phải là trứng rồng Tù Bò đó sao?”
“Đúng
thế” Phượng Tu nhìn Vân Cảnh, mỉm cười vuốt cằm, nói, “Nói vậy vị này
chính là Nhị điện hạ Vân Cảnh rồi, cha ngài Vương Vân Tuyền mấy năm nay
có khỏe không?”
“Cám ơn sự quan tâm của Phượng Vương, Phụ vương
từ trước tới nay đều vẫn an khang” Vân Cảnh thấy lão giả mặc quần áo đầy khí chất phong độ, lập tức hiểu rõ người này chính là tiền nhiệm Phượng Vương Phượng Tu đáng kính của cả tộc Phượng Hoàng, nên cung kính thở
dài đáp lại.
“Vị này là?” Phượng Tu để ý tới Tuyết Cầu có đôi mắt đỏ bên cạnh Vân Cảnh, dĩ nhiên xuất phát từ lễ tiết mở miệng dò hỏi.
Vân Cảnh lập tức kéo Tuyết Cầu tiến lên một bước, thay hai người giới
thiệu, “Tuyết Nhi đúng là người thương của Vân Cảnh, tuy mắt đỏ nhưng
không phải là yêu vật. Tuyết Nhi, Phượng Vương chính là nhân vật cùng
thời với đại nhân Khô Vinh, danh dự cực cao, là người khiêm tốn lắm”
“Ha ha, hóa ra ngươi chính là con nhóc tham ăn kia sao, ta đã nghe Khô Vinh nói qua rồi, tính tình này thực ra rất hợp khẩu vị của ta, thật thú vị
quá” Phượng Tu cũng giống như Tuyết Cầu lại tán thưởng thêm, hai người
hắn cũng không biết là Khô Vinh nói gì với Phượng Tu mà khiến cho ông ta cảm thấy thú vị đến thế.
“Tuyết Cầu bái kiến Phượng Vương, có
thể được Phượng Vương thưởng thức, đúng là vinh hạnh của Tuyết Cầu”
Tuyết Cầu nhu thuận làm lễ, cười ngây ngốc, xem như cũng thấy nàng rất
tán thưởng lời của Phượng Tu.
Phượng Tu gật gật đầu, lập tức
chuyển ánh mắt tới Vân Cảnh, bảo, “Nhị điện hạ tới đúng lúc lắm, ta vừa
cùng Khô vinh nói tới chuyện quả trứng này, nên muốn mời Nhị điện hạ
tham gia” Phượng Tu cẩn thận đem quả trứng cầm trong tay đặt vào trong
hộp gấm, lúc này mới nói ra lời thỉnh cầu cho Vân Cảnh nghe.
“Vân Cảnh chỉ là tiểu bối, lại được Phượng Vương coi tọng như thế, quả thật
là may mắn của Vân Cảnh, Phượng Vương cứ nói đừng ngại” Vân Cảnh không
kiêu ngạo không siểm nịnh đáp ứng chuyện này.
Phượng Tu nghe vậy
thì nói ra lai lịch của quả trứng, “Do không phải Phượng Tu lười, mà là
có hiềm khích quá saau với Kim Loại Man Ngưu kia, không tiện lộ diện,
chỉ đành mời Nhị điện hạ thay ta đi chỗ đó” Nói xong, Phượng Tu liền
mang hộp trứng đưa cho Vân Cảnh.
“Vân Cảnh chắc chắn sẽ mang
trứng rồng này tới nơi bình an, chỉ là trước đó Vân Cảnh còn phải đo một chuyến tới hành cung Phù Ngọc, lui lại mấy ngày cũng đành phải chịu”
“Dĩ nhiên, trứng này tới tay ngài rồi, thì tùy ngài đưa tới cho Kim Loại
Man Ngưu lúc nào cũng được, ta sẽ không nhúng tay vào nữa. Đúng rồi,
Phượng Tu còn có mấy điều kiện, một là đừng nói với Kim Loại Man Ngưu là ta cứu được quả trứng này, hai là đừng để người thương cưng chiều của
ngài đem quả trứng này luộc ăn đó” Phượng Tu nói xong còn nghịch ngợm
nháy mắt về phía Tuyết Cầu, chỉ là ám chỉ liếc mắt về phía Khô Vinh, xoa xoa râu bạc cười ha hả.
Vân Cảnh và Tuyết CẦu nghe xong, cả hai
cùng đỏ mặt. Vân Cảnh dĩ nhiên là vui rồi, còn Tuyết Cầu thì chẳng nói
lời giải thích, mà tỏng lòng còn thấy tia ngọt ngòa lan tràn, mặt mũi
cũng đỏ bừng lên đầy đáng yêu.
Rồi lập tức Tuyết CẦu bỗng nhớ tới chuyện Phượng Tu làm sao biết mình là tham ăn thành tính, vội vàng giải thích, “Phượng Vương đừng có nghe kẻ tiểu nhân gian xảo nịnh nọt nào đó tâng hót, Tuyết Cầu vốn là tham ăn nhưng cũng biết chừng mực đó ạ”
Tuyết Cầu tức giận trừng mắt nhìn Khô Vinh, chẳng để ý tới hắn ta đang
la oang oang hoảng loạn phản bác, chỉ hỏi đòi Vân Cảnh trứng rồng trong
hộp kia, đặt vào trong tay yêu thích không buông.
“Thế là tốt
rồi” Phượng Tu thấy cả ba người trước mắt cãi nhau ầm ĩ, tự đáy lòng
thấy hâm mộ Khô Vinh còn mang tâm tính tuổi trẻ. Lại thấy đã muộn rồi,
mới từ biệt ba người tạm về cung điện của mình nghỉ, tính toán đợi vài
ngày sau sẽ cùng ái thê lần nữa lên đường đi ngao du sơn thủy.
Còn Vân Cảnh và Khô Vinh nói chuyện Anh Chiêu, lại được Khô Vinh báo cho
biết không sao, bất đắc dĩ đành nhẫn nại ở lại Xích Nguyên một lúc, đợi
một mình Phượng Cửu đi Thanh Khâu trước. Cũng không biết kết quả ông ta
thương lượng với Thanh Thương thế nào, lại như lời Tuyết Cầu nói lúc
trước, đợi sau khi Phượng Cửu trở về bình an thì tuyên bố hai tộc chiến
hỏa đã bình ổn, mới khiển cho cả bộ tộc đều hân hoan nhảy nhót.
Tuyết Cầu nhìn chiếc lông chim màu xanh bên hông Phượng Cửu kia, lại mỉm cười thần bí, không khách sáo đá đá Khô Vinh bên cạnh, đắc ý nói, “Bé con
Khô Vinh, nhìn đi kìa, ban đầu là ai nói châm chích khiêu khích ta nhỉ?
Người nào đó thua thiệt lại còn tự khoe khoang cái gì cũng biết tuốt, vô duyên cho con thỏ ngốc ta đây còn cười nhạo ngươi là thiên hạ đệ nhất
nữa đó”
Khô Vinh bị tuyết cầu nói trắng ra thì mặt lúc tái lúc
xanh, lớn tiếng la hét, muốn nói thắng là đem trứng kia luộc ăn. Chri là Khô Vinh vì sao nói lời này? Hóa ra, Tuyết Cầu dù tham ăn nhưng cũng
chỉ riêng có trứng rồng này lại yêu thích hơn, cả ngày cứ ôm ấp mãi
không chịu thả, bảo là muốn dùng nhiệt độ của cơ thể ấp quả trứng này.
Cả Vân Cảnh luôn bị Tuyết Cầu coi trọng cũng đã bị bỏ lơ nhiều ngày, chứ đừng nói gì tới Khô Vinh.
Trước kia, Khô vinh và Tuyết Cầu vừa
nhìn thấy nhau thì đã tranh giành, ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ, Khô Vinh cũng coi chuyện này rất quen, càng ầm ĩ càng thấy vui vẻ. Giờ trong mắt Tuyết Cầu chỉ có mỗi quả trứng kia mà thôi, căn bản chẳng rảnh bận tâm
hắn, hắn càng trêu chọc, Tuyết CẦu ngoài cười ngây ngô ra thì cũng không chịu mở miệng đấu khẩu với hắn. Ngược lại Khô vinh lại cảm thấy mất
hứng, qua mấy ngày, trong đầu càng thấy mất hứng thêm, cứ trách móc mãi
lão chim Phượng Tu chẳng ý có tốt gì, có ý định đoạt mất niềm lạc thú
mỗi ngày của hắn. Đến cuối cùng, trong đầu hắn vẫn chưa thông suốt chỉ
đành nghĩ ra chiêu cuối cùng đầy ôi thiu, cũng định uy hiếp muốn ăn quả
trứng này, tuyệt, cũng có thể đổi lại Tuyết Cầu trợn mắt nhìn hung ác,
nói một hồi.
“Ngươi dám!” Tuyết Cầu vung một chân lên đá bay Khô
vinh đi, hừ một tiếng, đem quả trứng trong lòng dịch dịch, lúc này mới
cảm thấy mãn nguyện làm nũng với Vân Cảnh đòi ăn.
Vân Cảnh cưng
chiều nhìn dáng điệu ngây thơ của Tuyết Cầu, nhưng trong lòng cũng thấy
khó hiểu vì sao cái quả trứng xấu như đá kia lại đạt được sự coi trọng
của nàng ấy thế, nói không ghen mới lạ. Hắn từng nhắc tới với nàng, ấp
trứng rồng này không phải là chuyện một sớm một chiều, có thể là một
năm, cũng có thể là vài năm, tất cả đều phải dựa vào tình hình trứng
rồng trưởng thành mà định. Còn Tuyết CẦu lúc này thì cũng ngoại lệ chẳng thèm nghe lời Vân Cảnh nói, vẫn trân trọng thêm. Vân Cảnh đành bó tay
với nàng, cũng đành mặc kệ.
Mà hai nam nhân như họ soa biết,
chuyện này ứng với câu “lòng phụ nữ như mò kim đáy bể”. Nếu họ hiểu
được, trên đời này cũng không không có nhiều chuyện tình nảy sinh đáng
ghét được, Tuyết Cầu chẳng qua là nhìn thấy quả trứng non này, đột nhiên nảy sinh tình mẫu tử, nghĩ nếu trong trứng ấp ra một đứa bé, cũng khiến cho người ta thấy vui rồi. Lại càng ra sức muốn ấp trứng, cũng chẳng
được như người ta mong đợi, trứng này cứ thế chẳng có chút phản ứng, cứ
như vật chết vậy. Chỉ là trứng này ngoan cố, lại không theo kịp tính
nghiêm túc bền bỉ đầy ngang ngược mạnh mẽ của Tuyết Cầu, cứ theo thường
lệ mỗi ngày mang theo bên người, không rời không bỏ. Chỉ có tới giờ ngủ, sợ tương ngủ bản thân quá đáng sợ sẽ làm vỡ trứng, mới bằng lòng để xa
người, cũng chỉ có thế, Vân Cảnh mới rảnh mà có thể được ôm người ngọc
thơm hương trong lòng mình đêm ngày tưởng niệm thôi.
Tộc Phượng
Hoàng và tộc Thanh Loan sau khi bình ổn phong ba, Vân Cảnh tự thấy chẳng còn lý do gì tiếp tục ở nữa, nên nói rõ với Phượng Cửu, ngay hôm đó
chạy tới Phù Ngọc tìm hiểu hình hình. Phượng Cửu vốn còn muốn Vân CẢnh ở lại thêm mấy ngày nữa, thấy hắn kiên trì, cũng đành bỏ, chỉ bảo đi
đường cẩn thận, lại chuẩn bị cho Tuyết Cầu một bữa ăn phong phú đi
đường, tính đi tiễn.
Ở chung lâu dĩ nhiên có chút không nỡ, thiên hạ bữa tiệc nào cũng phải tàn,. Bởi vậy, Tuyết Cầu nhồi thịt đầy miệng, nói lùng bùng ước định với Phượng Cửu, “Phượng Vương, sau này nếu còn
có dịp ta sẽ bù lại chuyện ăn uống không công với ngài đó. Nhớ bảo Dứa
Thơm ăn nhiều chút đợi ta trở lại bỏ hắn vào nồi nấu ăn”
Buổi nói chuyện đến đây đều bị mọi người cười át đi loại tình cảm sinh ly tử
biệt, Phượng Cửu càng cười vui vẻ nói, “Được, Phượng Cửu bất cứ lúc nào
cũng hoan nghênh các ngươi tới đây ăn không. Còn phần Phượng Lê, nếu
Tuyết CẦu cô nương cao hứng, Phượng Cửu cũng có thể thực hiện theo quân
pháp” Phượng Cửu khó được nói đùa một lần, lời này vừa nói ra, chỉ mình
phượng Lê mặt nhăn nhó như ăn mướp đắng, những người còn lại thì cười to mãi, chỉ cảm thấy Phượng Vương của họ bình dị gần gũi hơn trước.
Mà những thị vệ và tỳ nữ của hành cung Xích Linh, cũng quen biết lâu với
Tuyết Cầu rồi, cũng biết bản tính nàng tốt vô cùng, nói chuyện cứ như
trẻ thơ chọc người ta cười, hiện giờ thấy nàng phải đi ngược lại ném hết thảy chuyện nàng muốn ăn họ ra sau đầu, tình cảm tha thiết vương đầy
trên mặt. Cứ nghĩ hành cung Xích lInh này khó có được một người thích
vui đùa, khiến cho ai cũng cười mãi, giờ tự dưng đi rồi, chẳng biết tới
bao giờ mới được gặp lại.
Chỉ là Tuyết Cầu tâm tư lúc nào cũng vô tâm nên không biết mọi người thực ra rất yêu thích nàng, vẫn chỉ để ý
ăn thịt đầy mồm, còn thiện gắp lấy mấy miếng mình thích hào phóng cho
Vân Cảnh, rồi lại không quên ôm quả trứng rồng trong lòng. Lần ly biệt
này cũng không ảnh hưởng lắm tới nàng, mà ngược lại càng mong đợi những
nơi sẽ tới còn có nhiều đồ ăn ngon đợi nàng hơn nữa.