“Đây không
phải là tiểu vương gia sao? Thực khéo, không biết ngươi mua quần lót
bằng thiết chưa.” Mặc Sĩ Thần đúng lúc tâm tình khó chịu, nhìn thấy nhóm Hứa Anh liền mở miệng châm chọc.
“Hừ!” Hứa Anh ăn qua đau khổ, biết mấy người này không dễ chọc, cố nén tức giận tiếp tục đi đến đỉnh băng.
“Mập mạp, có bản lĩnh hoàn thành nhiệm vụ rồi nói, thiếu miệng lưỡi lợi hại.” Hứa
Anh không mở miệng, một bên người hầu Dư Long nhịn không được biểu hiện
một chút.
“Tốt lắm, ta bất đắc chí miệng lưỡi lợi hại, chúng ta so quyền thế nào?” Mặc Sĩ Thần giơ quyền lên, đối phó người như thế, căn bản không cần Gia Cát Minh
Nguyệt ra tay, có hắn là đủ rồi… Ách, tốt nhất lại thêm chuột.
Nhìn Mặc Sĩ Thần không sợ hãi, Dư Long cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, không dám nói nữa, đuổi theo Hứa Anh.
“Người giúp
đỡ ngươi đâu, nhanh như vậy đã bị quăng? Ta đã nói, bộ dạng không tốt
còn học người khác chơi tâm kế, đến lúc đó bị ném cũng không biết vì
sao!” Liễu Y Vi tung một câu làm cho người ta nghe không rõ, xoay lưng
uốn mông theo bên cạnh đám người Gia Cát Minh Nguyệt đi qua.
“Bộ dạng
không được tốt? Đây là đang nói Minh Nguyệt sao?” Lăng Phi Dương và mấy
người Mặc Sĩ Thần đồng thời kinh ngạc, nếu không phải vì nàng nói chuyện nhìn người là Gia Cát Minh Nguyệt, mọi người còn thật không biết nàng
đang nói ai. Nữ nhân này rốt cuộc ánh mắt mù hay là từ nhỏ đến lớn không xem gương, nhắc tới xoay lưng uốn mông trêu hoa ghẹo nguyệt Minh Nguyệt không bằng nàng, nhưng nói đến diện mạo nàng và Minh Nguyệt không cùng
một cấp bậc. Nhưng, câu nói kế tiếp là có ý gì, không có người hiểu, bao gồm Gia Cát Minh Nguyệt.
“Nàng nói
Minh Nguyệt bị đá? Đây là ý gì?” Mặc Sĩ Thần cân nhắc nửa ngày, cũng
không hiểu được Liễu Y Vi nói là có ý gì. Lời này thật sự rất “cao
thâm”, hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì.
Hai nhóm nhìn nhau không vừa mắt một trước một sau hướng đỉnh núi xuất phát, ngầm so tài.
“Nhanh lên,
các ngươi quá chậm, liền loại này tốc độ, chờ chúng ta tìm được bông
tuyết hoa trở về giao nhiệm vụ, các ngươi đều còn chưa tới đỉnh núi
đâu.” Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt vượt qua đám người Hứa Anh, thuận tiện
châm chọc vài câu.
“Đều nhanh lên.” Hứa Anh mặt tối sầm, tức giận đến nghiến răng, cước bộ nhanh hơn.
“A, mệt chết, nghỉ ngơi một lát đi.” Mặc Sĩ Thần giả vờ giả vịt thở hổn hển, đặt mông ngồi dưới đất, rung đùi đắc ý nói.
“Nhanh lên,
bọn họ kiên trì không được.” Hứa Anh thấp giọng phân phó, hướng lên trên đuổi. Khi đi qua mấy người Mặc Sĩ Thần, đắc ý nhìn bọn họ một cái,
trong lòng âm thầm hừ lạnh một tiếng: “Ta nghĩ đến các ngươi lợi hại
cũng chỉ thế này thôi.”
“Tốt lắm,
nghỉ ngơi tốt, chúng ta tiếp tục.” Ngay khi mấy người Hứa Anh gia tốc
chạy như điên đang muốn nghỉ ngơi, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt lại chạy
lên.
Kiên trì,
bước chân phóng nhanh, không tốt, bị bọn họ giành phía trước, hoàn hảo,
bọn họ chống đỡ không được, lại nghỉ ngơi, thêm sức, lại thêm sức, tốt
lắm, rốt cục đuổi tới phía trước, nghỉ ngơi một lát, không tốt, lại đuổi theo, liều mạng chạy, lại bị giành trước, lại nghỉ ngơi, tiếp tục truy…
Mấy mấy giờ
sau, đỉnh băng ngàn năm không tan đã gần ngay trước mắt, mấy người Gia
Cát Minh Nguyệt một đường đi ngừng một lát, thoải mái vô cùng, mà đám
người Hứa Anh phía sau, mệt giống như cẩu thân dài cổ thẳng trút giận.
Nhóm Hứa Anh cuối cùng đã nhìn ra, bọn hắn rõ ràng chính là đang trêu
đùa!
“Thế nào,
mệt đi, theo ta so, cũng không nhìn xem Mặc Sĩ thiếu gia l ta úc trước ở Thiên Phong học viện là như thế nào thao luyện? Kia là mấy chục kiếm sĩ cả ngày cả ngày kêu đánh kêu sát đuổi theo ta chạy! Liền các ngươi còn
quá non điểm.” Mặc Sĩ Thần đắc ý dào dạt kể ra lịch sử huyết lệ của
mình, một thân tinh lực dư thừa, nhìn không tới một chút bì thái.
“Mập mạp chết tiệt! Hỗn đản!” Mấy người Hứa Anh lại mệt vừa tức, nằm trên mặt đất lạnh như băng, thở “hồng hộc”.
Tiếng thú rống xa xa truyền đến, cơ hồ bị tiếng gió gào thét qua che giấu.
“Có người?” Đám người Gia Cát Minh Nguyệt đều nghe được thanh âm, chỉ có mấy người Hứa Anh còn mờ mịt chưa rõ.
“Hình như là từ đỉnh núi truyền đến.” Lăng Phi Dương cẩn thận phân rõ thanh âm, chỉ vào đỉnh núi nói.
Bông tuyết
sinh trưởng ở địa phương bình thường đều có cường đại ma thú thủ hộ, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lúc trước đi qua tuyết phong đều không có gặp được ma thú quá mạnh mẽ cho nên không có tìm được bông tuyết hoa. Lúc
này đây thoạt nhìn hẳn là tìm đúng địa phương, bất quá nghe tiếng đánh
nhau đã có người nhanh chân đến trước, trăm ngàn đừng bị người đoạt
trước mới tốt.
Mấy người
chạy nhanh hướng đỉnh núi, nhìn thân ảnh mấy người Gia Cát Minh Nguyệt
nhanh chóng nhỏ đi, Hứa Anh cùng vài người hầu mới biết được giữa hai
bên chênh lệch rốt cuộc lớn bao nhiêu, bọn họ mệt cơ hồ ngay cả đi đều
đi không được, người khác còn có thể chạy như bay.
“Chúng ta
cũng đi.” Hứa Anh cũng ẩn ẩn cảm giác được, có thể hoàn thành nhiệm vụ
hay không liền xem hôm nay, vì thế cắn răng kiên trì đứng lên. Kỳ thật
lấy xuất thân của hắn, từ nhỏ nhận huấn luyện tốt nhất, bản lĩnh cũng có vài phần, nhưng từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, nghị lực liền ngay cả
dân chúng bình thường đều kém xa, lúc này một lòng nghĩ nhiệm vụ, đã
quên mệt nhọc, động tác không tính quá chậm. Vài tên người hầu xem chủ
tử liều mạng, cũng cắn chặt răng theo.
Lướt qua
đỉnh núi, chỉ thấy bên trái tuyết phong là một sông băng hẹp dài, cuối
sông băng có một vết nứt thật lớn, một ma thú hình thể thật lớn đang từ
trong vết nứt chạy ra, phóng tới một đội ngũ gồm mười mấy người lính
đánh thuê. Mà ở trên đỉnh vết, một đóa hoa trong suốt chính đón gió lay
động, phát ra vầng sáng thần bí. Bông tuyết hoa, đây là nhiệm vụ lần
này, bông tuyết hoa.
“Ma mông!” Trễ từng bước tới đỉnh núi Hứa Anh nhìn phía dưới ma thú thật lớn, vẻ mặt hoảng sợ.
Đúng vậy,
đây là mấy ngày hôm trước Gia Cát Minh Nguyệt từng gặp qua ma thú khủng
bố—— Ma mông! Lần này cũng không chỉ là một con ma mông, mà là một đám!
Một con ma mông tạo thành thương tổn khủng bố, không cần nói đây là một đám.
Lúc này, hơn mười người lính đánh thuê đang cùng ma mông không ngừng chạy ra chiến
thành một đoàn, tuy rằng lính đánh thuê mỗi một người thực lực đều không tầm thường, toàn là cao thủ ngoài linh hồn cấp, nhưng đối mặt với ma
mông lại bị bao vây làm thành một đoàn, dựa vào bên ngoài kiếm sĩ cường
lực ngăn cản công kích, bên trong cung thủ nhanh kéo cung, nhưng bọn họ
quán chú kình khí dư thừa lấy tinh thần lực chỉ dẫn vũ tên, lại căn bản
không thể xuyên thấu một thân lông rậm của ma mông. Bên trong tận cùng
vòng chiến, hai gã triệu hồi sư đã triệu hồi ra ma sủng, nhưng, đối mặt
với ma mông có huyết mạch cự thú tiền sử, ma sủng của bọn họ căn bản
không có dũng khí xông lên, lui thành một đoàn toàn thân phát run.
“Là Thần
Thoại dung binh đoàn!” Lăng Phi Dương nhìn lính đánh thuê trên sông
băng, hơi kinh ngạc nói. Chẳng lẽ mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ cũng là
bông tuyết hoa sao?
“Người thân
mật của ngươi giống như tình huống không tốt a, ngươi không đi hỗ trợ
sao?” Liễu Y Vi đi tới đỉnh núi, nhìn Thần Thoại dung binh đoàn không
khỏi châm chọc.
Gia Cát Minh Nguyệt rốt cục biết nàng lúc trước nói có ý gì, vỗ trán, ngay cả tức
giận đều không nổi. Thật không biết nữ nhân này đầu óc rốt cuộc như thế
nào, vì sao phương thức tư duy liền phong phú như vậy? Mặc Sĩ Thần cũng
hiểu được, hắn hung tợn nhìn Liễu Y Vi, hạ quyết tâm, có cơ hội liền
hung hăng giáo huấn xú nữ nhân này. Lăng Phi Dương vẻ mặt sắc lạnh, ánh
mắt đen tối không rõ.
Trong sông
băng Ma mông phát hiện trên đỉnh núi có bóng người, phát ra tiếng gầm
gừ, mấy con ma mông bỏ qua thần thoại dung binh đoàn, hướng đỉnh núi
đánh tới.
“A!” Liễu Y Vi còn chuẩn bị tiếp tục châm chọc Gia Cát Minh Nguyệt thấy tình hình này sợ tới mức kêu một tiếng sợ hãi.
Ma mông
trưởng thành thực lực không kém gì cao thủ linh hồn cấp, thậm chí có thể sánh vai cao thủ thánh cấp, là ma thú cấp S cấp! Cho dù mấy người Hứa
Anh ngu xuẩn lại hoàn khố, cũng biết chính mình có mấy cân mấy lượng.
Không đợi Hứa Anh mở miệng, vài tên người hầu giống như chó nhà có tang
như ong vỡ tổ hướng dưới núi phóng đi. Chạy vài bước lại cảm thấy không
đúng, hướng trở lại quát to : “Tiểu vương gia, chạy mau. Lần sau tìm cơ
hội hái bông tuyết hoa!” Hứa Anh nhìn thoáng qua bông tuyết hoa, lại
nhìn thoáng qua Ma mông, cắn răng một cái cũng chạy ra ngoài, đừng nhìn
vừa rồi còn thở hồng hộc, hiện tại chạy trốn có thể so với con thỏ còn
nhanh. Vẫn là mạng nhỏ trọng yếu!
Đối mặt ma
mông xông lên, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại không chút nào kích
động, cùng lúc đối với thực lực của chính mình tuyệt đối tự tin, về
phương diện khác, đương nhiên là bởi vì trên tay bọn họ có đòn sát thủ.
Ma mông xông lên đỉnh núi, đang muốn công kích, đột nhiên, một tiểu mập xuất hiện.
Tiếng tỳ bà
dị thường “dễ nghe” và tiếng ca “vui” vang lên, tất cả Ma mông đều ngừng lại, hóa đá, Hạ Thanh ngẩng đầu lên, thấy trên đỉnh núi mấy người Gia
Cát Minh Nguyệt, thở phào nhẹ nhõm, nếu còn cùng ma mông dây dưa, có lẽ
tiểu đội cuối cùng phải chôn vùi ở trong tay mình.
Tuy rằng đến bây giờ cũng không biết mấy ngày hôm trước Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc dùng biện pháp gì để bức lui ma mông, nhưng hắn biết, hôm nay được cứu.
Thấy nhiều
ma mông, Tiểu Thịt Viên có vẻ phi thường hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn
đỏ bừng tràn đầy vui sướng, tiếng ca tiết tấu cũng trở nên so với dĩ
vãng còn khó nghe hơn. Nhưng đối với ma mông mà nói, đây cũng là một
loại tra tấn không hơn không kém, đương nhiên đối với đám người Gia Cát
Minh Nguyệt, đây cũng là một loại tra tấn.
Mấy con Ma
mông xông lên núi không chút do dự ôm lỗ tai hướng sông băng chạy tới,
những con Ma mông khác đều lui về cửa vào của vết nứt, ánh mắt nhìn phía Tiểu Thịt Viên phi thường phức tạp, có thân thiết, cũng có phiền chán,
còn có nhiều hơn là bất đắc dĩ.
Trong vết
nứt truyền ra một tiếng rống to cuồng bạo, một con Ma mông hình thể xa
so với những con Ma mông khác hùng tráng hơn đạp cước bộ trầm trọng đi
ra, xem như vậy phẫn nộ mà phiền chán, đúng là con Ma mông mấy ngày hôm
trước bị buộc đi, những con Ma mông khác đều thấp thủ, cung kính đứng ở
hai bên. Hiển nhiên, đây là vương giả trong ma mông.
Nhìn thấy
Tiểu Thịt Viên, Ma mông vương đầu tiên là sửng sốt sửng sốt, sau đó phát ra một vài tiếng hét lên điên cuồng không kiên nhẫn.
“Mẫu thân,
nó làm cho chúng ta mau cút, nói còn nói nó tâm tình không tốt, làm cho
chúng ta thiếu chọc nó.” Tiểu Thịt Viên tạm thời đình chỉ ngẫu hứng diễn tấu, nói với Gia Cát Minh Nguyệt.
“Nga, vậy
ngươi nói cho nó, chúng ta cũng không muốn đánh nhau làm phiền nó, chính là muốn đóa bông tuyết hoa, hái xong chúng ta đi.” Gia Cát Minh Nguyệt
nói.
“Được.” Tiểu Thịt Viên bị kích động đi đến trước Ma mông vương, trong miệng phát ra liên tiếp âm tiết quái dị.
Không đợi
hắn nói xong, Ma mông vương liền cúi đầu, đối với Tiểu Thịt Viên hét
lên, rồi sau đó cũng phát ra loại âm tiết quái dị. Gia Cát Minh Nguyệt
phát hiện trong loại âm tiết quái dị này tựa hồ có một cỗ ma lực kỳ lạ,
liền ngay cả nàng và Tiểu Thịt Viên trong lúc đó tâm linh cảm ứng đều
không thể hiểu được chúng nó đang nói gì.
Tiểu Thịt Viên thực không vui, ngưỡng tiểu đầu rống giận.
Ma mông
vương đầu cúi càng thấp, đầu cơ hồ cùng đầu Tiểu Thịt Viên chạm vào, mở
ra miệng rộng phát ra tiếng rít gào. Hai cái thân thích liền tranh phong rống không ngừng, Ma mông mồm to bên trong nước miếng bay giống như mưa tầm tã bắn tung tóe trên mặt, trên người Tiểu Thịt Viên.
Qua một
trận, đều có chút mệt mỏi, Tiểu Thịt Viên lau nước miếng trên mặt, lại
rũ nước miếng trên quần áo, ủ rũ đi vào bên người Gia Cát Minh Nguyệt,
ủy khuất nói, “Mẫu thân, nó không chịu.”
“Vì sao?” Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi.
“Nó nói, nó đau răng, cần nhờ cái này trị đau răng, bằng không sẽ đau nổi điên.” Tiểu Thịt Viên nói.
“Đau răng!”
Đám người Gia Cát Minh Nguyệt hai mặt tương tự, dở khóc dở cười, nguyên
lai mấy ngày hôm trước đem tất cả ma thú ở Băng Phong Cốc đuổi gà bay
chó sủa, thiếu chút nữa hại lính đánh thuê hủy thôn là bởi vì nó đau
răng. Đau răng sẽ làm cho hắn trở nên hỗn loạn cùng cuồng bạo.
“Tiểu Thịt
Viên, ngươi hỏi nó, nếu ta có thể trị khỏi, có phải là có thể lấy bông
tuyết hay không.” Gia Cát Minh Nguyệt nhịn cười nói.
“Được.” Tiểu Thịt Viên sôi nổi chạy trở về, cùng Ma mông rống lên trong chốc lát,
rất nhanh đối với Gia Cát Minh Nguyệt lộ ra một cái thủ thế thu phục.
Đơn giản như vậy? Gia Cát Minh Nguyệt thiếu chút nữa trước tiên cười ra tiếng, hai con mắt vui vẻ híp lại thành một đường.
“Gia Cát
tiểu thư, ít nhiều nhờ các ngươi.” Hạ Thanh và các dong binh đến bên
người Gia Cát Minh Nguyệt, cảm kích nói, hôm nay nếu không phải gặp gỡ
đám người Gia Cát Minh Nguyệt, bọn họ hơn phân nửa lành ít dữ nhiều.
“Không cần khách khí, nếu đổi thành các ngươi cũng làm như vậy không phải sao?” Gia Cát Minh Nguyệt nói.
“Gia Cát tiểu thư, còn có một việc muốn mời ngươi hỗ trợ.” Hạ Thanh bộ dáng có điểm khó xử.
“Chuyện gì?” Ở chung thời gian tuy không lâu, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt biết Hạ
Thanh tính cách phi thường sảng khoải, nhìn thấy người này vẻ mặt có
chút kỳ quái.
“Ngươi có thể giúp ta hỏi còn có chỗ nào có thể tìm được bông tuyết hoa hay không?”
“Các ngươi
cũng cần bông tuyết hoàn thành nhiệm vụ sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
Nếu không phải vì nhiệm vụ của thánh điện, cho dù đem bông tuyết hoa đưa cho hắn cũng không sao, nhưng lúc, lại không thể không do dự.
“Không phải, nếu chỉ vì nhiệm vụ, cho dù không hoàn thành cũng không có vấn đề gì.”
Hạ Thanh nói, ngữ khí trở nên trầm thấp, “Kỳ thật, là muội muội ta sinh
một loại quái bệnh, chỉ có bông tuyết hoa mới có thể trị.”
“Quái bệnh?” Gia Cát Minh Nguyệt giật mình, nàng nhìn đáy mắt Hạ Thanh đau lòng,
bỗng nhiên nhớ tới Triệu Cẩm Lượng lúc trước nói có muội muội bệnh nặng ở giường, Hạ Thanh chính là nghe xong những lời này mới để Triệu Cẩm
Lượng đi. Thì ra là thế, Hạ Thanh yêu thương muội muội, vừa nghe Triệu
Cẩm Lượng câu nói kia liền nổi lên tâm xót xa. Triệu Cẩm Lượng có lẽ lúc ấy hoảng liền lấy cớ, nhưng vừa vặn đâm trúng địa phương mềm mại trong
lòng Hạ Thanh, cho nên mới được thả. Thật sự là vận cứt chó!
“Mẫu thân,
nó nói, chỉ cần có thể trị tốt, bông tuyết hoa còn có. Chỉ cần có thể
trị tốt, toàn lấy đi đều có thể.” Tiểu Thịt Viên xoay quá bị kích động
nói với Gia Cát Minh Nguyệt.
“Tốt lắm, để cho hắn trước đánh răng.” Gia Cát Minh Nguyệt nói với Tiểu Thịt Viên.
“Đánh răng?” Nghe xong Tiểu Thịt Viên trong lời nói, ma mông chi vương vẻ mặt nghi hoặc.
“Bằng không
ngươi miệng thối, ta làm sao trị, đánh răng, liền như thế này, đánh
răng!” Gia Cát Minh Nguyệt làm cái thủ thế đánh răng.
Ma mông
hiểu, rất nhanh, một con Ma mông khiêng một viên tiểu tùng thụ chạy tới, Ma mông vương đem tiểu tùng thụ nhét vào miệng, từ trên xuống dưới lí
lí ngoại ngoại tha mấy chục cái, lưu lại một miệng lá tùng.
Ách, như vậy đánh răng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Đám người Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt trừng lớn.
Đánh răng
xong, Gia Cát Minh Nguyệt, Lăng Phi Dương cùng Ma mông vương đi vào vết
nứt, bất quá hơn mười phần chung, trong động bỗng nhiên truyền đến một
tiếng hét thảm. Nhưng rất nhanh, thân hình Ma mông vương thật lớn lại
xuất hiện ở động khẩu, ngửa mặt lên trời rống dài, cùng dĩ vãng bất
đồng, tiếng rống không hề phiền chán cuồng bạo mà tràn ngập vui sướng,
răng đau đã lâu làm nó điên cuồng rốt cục trị.
Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương cũng đang cầm bông tuyết hoa vẻ mặt thoải
mái đi ra, tuy rằng trước kia chưa làm qua loại ngoại khoa giải phẫu,
bất quá chưa ăn thịt ma mông chẳng lẽ còn chưa thấy ma mông chạy sao?
Trước dùng ma túy dược tề gây tê, nhỏ răng, sau đó loại bỏ thịt thối
nhiễm trùng, cuối cùng lại dùng trị liệu dược tề nhanh chóng làm mọc
thịt mới, hết thảy chính là đơn giản như vậy! Vấn đề duy nhất là ghê tởm một lát, bất quá không quan hệ, dù sao là Lăng Phi Dương làm.
Ma mông
vương hái bông tuyết hoa trên đỉnh vết nứt, cung kính đưa đến trong tay
Gia Cát Minh Nguyệt, phát ra âm điệu lầm nhầm cổ quái.
“Mẫu thân, nó sẽ nói với ngươi cám ơn đâu.” Tiểu Thịt Viên đắc ý nói.
“Ân, cùng nó nói không cần cảm tạ, còn có nói cho nó, về sau nếu còn có ai đau răng
thì cứ tìm ta.” Gia Cát nguyệt trong lòng đánh lên tính toán, Băng Phong Cốc là chỗ nào? Là thánh địa của thám hiểm giả, thiên đường của lính
đánh thuê, kỳ hoa dị thảo, ma thú hi hữu nhiều vô cùng. Có đàn ma mông
đảm đương sức lao động giá rẻ, chính mình nghĩ muốn cái gì còn không
phải dễ như trở bàn tay, đại giới thôi, chỉ là một ngoại khoa giải phẫu
nho nhỏ mà thôi, dù sao có người làm.
Nghe xong
Tiểu Thịt Viên chuyển cáo, tất cả Ma mông đều kích động nước mắt hoa
hoa, đối ma thú cấp S mà nói, thiên nhiên thiên địch khẳng định không
có, duy nhất làm chúng nó phức tạp chính là đau răng, liền bọn chúng tứ
chi thô, loại ngoại khoa giải phẫu cẩn thận đương nhiên làm không được,
về phần ma thú khác, cho dù dám đi động thủ trên đầu thái tuế, cũng
không dám đến miệng ma mông nhổ răng.
“Này cho ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt đem bông tuyết hoa đưa cho Hạ Thanh.
“Gia Cát
tiểu thư, lần này thật sự rất cảm tạ ngươi, ta cũng không nói thêm gì,
về sau, có việc cần ta, chỉ cần trong khả năng của Thần Thoại dung binh
đoàn chúng ta, ngươi mở miệng, Hạ Thanh ta tuyệt không hai lời.” Hạ
Thanh kích động tiếp nhận bông tuyết hoa, hít sâu, trịnh trọng nói với
Gia Cát Minh Nguyệt. Đây là một hứa hẹn, là hắn hứa hẹn, cũng là làm
thiếu chủ Thần Thoại dung binh đoàn hứa hẹn.
Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, cùng Hạ Thanh ở chung, quá mức chối từ chính là làm kiêu.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt hướng Ma mông vương gật đầu, chuẩn bị rời đi.
“Mẫu thân, ta còn muốn vì chúng nó diễn tấu đâu?” Tiểu Thịt Viên nhìn Ma mông, lộ ra vẻ mặt lưu luyến không rời, xuất ra tỳ bà.
Tất cả Ma mông sắc mặt đại biến, liều mạng vung cánh tay thô, phát ra từng trận rống quái lạ.
Cho dù nghe
không hiểu chúng nó đang rống gì, bất quá chỉ nhìn biểu tình động tác
cũng có thể đoán được ý tứ trong đó: “Van cầu ngươi, đi nhanh đi, đừng
diễn tấu nữa…”
Ở ngoài Băng Phong Cốc mướn chiếc xe ngựa to, đoàn người chậm rãi trở về. Đã hoàn
thành nhiệm vụ lấy bông tuyết hoa, thời điểm trở về không gấp gáp.
Trên xe
ngựa, Gia Cát Minh Nguyệt ôm Tiểu Thịt Viên, Hân Lam ngồi trên vai Đoan
Mộc tuyên, không ngừng ngâm xướng động lòng người ca khúc. Bất quá, Hân
Lam trên mặt thần sắc cũng rất khó coi, một bộ dáng không tình nguyện.
Tiểu Thịt Viên thích âm nhạc, đương nhiên cũng thích tiếng ca tuyệt vời
của Hân Lam. Vì phòng ngừa ma âm của hắn làm thủng lỗ tai, cho nên Gia
Cát Minh Nguyệt để Hân Lam ca hát.
“Mẫu thân,
ta cho Hân Lam tỷ tỷ đệm ma âm được không?” Tiểu Thịt Viên ngẩng đầu
nhìn Gia Cát Minh Nguyệt chớp ướt sũng ánh mắt làm nũng nói. Vừa nói,
còn một bên giãy dụa suy nghĩ đến góc tường đi lấy tỳ bà đã chịu đủ tàn
phá.
Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng tức khắc căng thẳng, nhanh ôm chặt Tiểu Thịt Viên:
“Tiểu Thịt Viên ngoan, chờ chúng ta trở về lại chơi tỳ bà. Ngươi không
phải cảm thấy Hân Lam tỷ tỷ tiếng ca dễ nghe sao? Chúng ta nghe nàng ca
hát.”
Lăng Phi
Dương ở bên cạnh nhìn thân thể Tiểu Thịt Viên ở trong lòng Gia Cát Minh
Nguyệt vặn vẹo, hắn nghiến răng, đã nghĩ đem tiểu tử đánh một trận.
Nhưng bất quá chỉ nghĩ.
Hắn đá một cước vào trên đùi Mặc Sĩ Thần bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngươi mua gì đó đâu?”
Mặc Sĩ Thần nhếch miệng, trong lòng nói thầm, đây là muốn mệnh của ta, đá thật ngoan!
Bất quá còn
là phi thường chân chó từ trong rương lấy ra một xâu thịt nướng thật to, cười tủm tỉm: “Tiểu Thịt Viên, ta nơi này có thịt thịt nướng, ngươi
muốn hay không?” Xem giống như là lừa tiểu muội muội.
Tiểu Thịt
Viên có chút cảnh giác nhìn hắn, bất quá khi ánh mắt rơi xuống xâu thịt
nướng trên tay Mặc Sĩ Thần, nước miếng tức khắc dọc theo khóe môi chảy
ra.
“Kia, ta đây ăn xong, lại cấp Hân Lam tỷ tỷ đệm nhạc…” Tiểu Thịt Viên lau miệng, nuốt nước miếng nói.
Mặc Sĩ Thần cười tủm tỉm gật đầu: “Có thể.”
Xâu thịt
nhét vào trên tay Tiểu Thịt Viên, trong xe mấy người cuối cùng thở phào
nhẹ nhõm. Vì đối phó Tiểu Thịt Viên âm ba công kích, trong xe ngựa để
sáu thùng thịt nướng, này đủ hắn ăn từ Băng Nguyên đến thánh điện.
Không thể
không nói, Tiểu Thịt Viên âm ba công lực công kích so với Phì Anh Vũ cao hơn vài cấp bậc. Phì Anh Vũ nếu là linh hồn cấp vậy Tiểu Thịt Viên
tuyệt đối là thánh giai cao nhất.
Bất quá cũng may Tiểu Thịt Viên trừ bỏ âm nhạc, còn có ham nhất chính là ăn. Hơn nữa không thịt không vui! Mặc Sĩ Thần rung đùi đắc ý có kết luận, điểm này
là kế thừa mẹ hắn Gia Cát Minh Nguyệt.
…
Trở lại kinh thành Tuyên Võ quốc, trước đưa Đoan Mộc Huyên trở về. Nhiệm vụ lần này
bọn họ mang theo Đoan Mộc Huyên, chính là muốn cho nàng cùng nhau lịch
lãm, trưởng thành. Hiện tại nhiệm vụ hoàn thành, Đoan Mộc Huyên trở lại
chỗ ở đi.
Tu Võ Điện
trước sau như một im lặng, trừ bỏ ngẫu nhiên gặp vài đệ tử giao tiếp
nhiệm vụ đều không thấy được. Bỗng nhiên, chỉ thấy ở bên góc sáng sủa,
năm trai gái tụ ở nơi đó. Không phải người khác, đúng là đám người Hứa
Anh vừa thấy Ma mông liền lòng chạy trốn.
“Đây không
phải đội phế vật s kia ao? Thế nhưng đã trở lại, ta còn tưởng rằng bọn
họ đều chết ở Băng Phong Cốc đâu.” Bên Hứa Anh lập tức có thanh âm kêu
lên, bọn họ đều nghĩ đến mấy người Gia Cát Minh Nguyệt chết ở dưới Ma
mông, lại không nghĩ đều bình an trở về, ngay cả vết thương cũng không
có, thất vọng đồng thời lại cảm thấy thật mất mặt.
Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, còn chưa nói. Mặc Sĩ Thần đã khinh bỉ, không mặn không nhạt nói: “Cũng không biết ai là phế vật, vừa nhìn thấy nguy hiểm liền
bỏ chạy.”
Hứa Anh trên mặt tức khắc có chút không nhịn được, không chiến mà chạy, vô luận thế
nào đều là làm cho người ta khinh thường. Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Các
ngươi biết cái gì, chúng ta cái này gọi là thức thời. Các ngươi chẳng lẽ là một chuyến tay không, ta gặp các ngươi cũng không có bản sự đem bông tuyết hoa hái.”
Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, đối với đám người này nàng mặc kệ.
Mặc Sĩ Thần
cười hắc hắc, từ trong hành lý lấy ra một đóa hoa trong suốt. Một bên
cảm thán, một bên vuốt đóa hoa: “Cũng không biết này ngoạn ý là gì, đi
tranh Băng Phong Cốc ưu việt cũng chưa gặp, liền kiểm mấy đóa không đáng giá tiền.”
Ở ánh mặt trời chiếu rọi xuống, đám đóa hoa lóe ra quang mang chói mắt, tựa như ảo mộng.
Hứa Anh sắc
mặt hơi mù, âm thanh lạnh lùng nói: “Ai biết các ngươi thứ này là chỗ
nào đến, nói không chừng là ở Băng Phong Cốc tìm người mua? Mục tiêu lần này là muốn chính mình động thủ, mua không chứng minh được gì.”
“Phải!” Liễu Y Vi cười lạnh nói, “Chúng ta ở Băng Phong Cốc chỉ thấy ngươi cùng Hạ
Thanh một chỗ, nói không chừng là gọi hắn hỗ trợ tìm?” Nói xong, nàng
bỗng nhiên cao thấp đánh giá Gia Cát Minh Nguyệt, giống như bỗng nhiên
phát hiện cái gì, “Khẳng định đúng rồi. Nhất định là ngươi không biết
xấu hổ thiếp lên, làm cho Hạ Thanh hỗ trợ. Đáng tiếc, dung binh đoàn của Hạ Thanh nghe nói còn là cấp S, không nghĩ tới hắn cũng là đồ háo sắc.
Không đúng, không thể nói háo sắc, diện mạo như ngươi hắn đều coi trọng, xem ra thưởng thức cũng chỉ là như thế .”
Đám người
Gia Cát Minh Nguyệt bên này tức khắc biến sắc, Tiết Tử Hạo trường cung
từ trên vai lấy xuống. Mặc Sĩ Thần cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám Hứa Anh, triệu hồi chú ngữ cơ hồ thốt ra.
Lăng Phi
Dương luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt sắc mặt lại lạnh lùng, bước nhanh ra
ngoài, chỉ vào Liễu Y Vi âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi đem lời nói mới
rồi lặp lại lần nữa!”
Liễu Y Vi
lông mày giương lên, nghĩ hiện tại ở thánh điện, đối phương không dám
hành động, vì thế lá gan lớn giọng the thé nói: “Nói thì nói, ta nói Gia Cát Minh Nguyệt là dựa vào khuôn mặt, làm cho Hạ Thanh hỗ trợ tìm bông
tuyết hoa. Làm sao vậy, ta nói! Ngươi muốn thế nào?” Mắt chuyển động,
tức khắc nhìn Lăng Phi Dương cười lạnh nói, “Ta còn nói bên người nàng
làm sao có nhiều người đi theo, nguyên lai đều là của nàng cái kia a.”
Liễu Y Vi tuy rằng lại lá gan lớn, nhưng không dám nói quá mức. Bởi vì
Lăng Phi Dương cấp nàng áp lực thật sự quá lớn.
Hứa Anh lặng lẽ cười, ánh mắt đáng khinh cao thấp đánh giá Gia Cát Minh Nguyệt: “Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi dựa vào quan hệ vào thánh điện, còn không phải
là vì mưu quyền vị. Không bằng ngươi theo bổn vương gia, bổn vương gia ở trước mặt hoàng đế Tuyên Võ quốc bệ hạ còn có thể nói hai câu nói, đến
lúc đó cho ngươi một thân phú quý không thành vấn đề.”
Lăng Phi
Dương trong mắt hiện lên mũi nhọn lạnh lẽo, trong đó trào ra sát khí khó có thể che giấu. Gia Cát Minh Nguyệt lại nhẹ nhàng kéo góc áo Lăng Phi
Dương, ngăn trở hắn bước tiếp theo động tác.
Chạm vào ánh mặt của Lăng Phi Dương, Liễu Y Vi nhịn không được rùng mình. Bất quá
trong giây lát là một trận tức giận, bất quá dựa vào quan hệ mới vào thế nhưng còn dám theo chúng ta đấu?!
“Làm gì, muốn đánh sao?” Hứa Anh lập tức đứng dậy, chắn trước người Liễu Y Vi.
Gặp Hứa Anh
che trước người chính mình, Liễu Y Vi vẻ mặt vẻ hưng phấn. Lâu như vậy,
nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là gả vào hoàng thất, từ nay về sau
vinh hoa phú quý. Mắt thấy hiện tại Hứa Anh đứng trước mặt mình, nàng
tức khắc cảm thấy hy vọng ngay tại trước mắt!
Song phương
chiến đấu hết sức căng thẳng, Lăng Phi Dương sắc mặt lạnh lẽo, hận không thể lập tức rút kiếm đem xú nữ nhân đáng giận trảm thành hai đoạn.
Gia Cát Minh Nguyệt vẫn đứng ở trước mặt Lăng Phi Dương, đối với đám người Hứa Anh
lộ ra nụ cười sáng lạn câu hồn, tươi cười làm Hứa Anh tâm thần nhộn
nhạo.
Nhưng đám
người Lăng Phi Dương lại biết, mỗi lần Gia Cát Minh Nguyệt lộ ra nụ cười sáng lạn, đó là đại biểu nàng phi thường tức giận, đại biểu có người
không hay ho, hơn nữa là đổ đại môi!
“Hai người
các ngươi không nên hối hận lời nói vừa rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt vẫn là cười câu hồn, ngữ khí nhẹ nhàng. Người không biết còn tưởng rằng nàng
hiện tại thật cao hứng đâu.
Hứa Anh không hiểu rùng mình một cái.
“Đi, giao nhiệm vụ.” Gia Cát Minh Nguyệt không hề để ý tới đám người Hứa Anh, mà là kêu Lăng Phi Dương đi giao nhiệm vụ.
Gặp mấy
người Gia Cát Minh Nguyệt không nói lời nào hướng cửa đại điện đi đến,
Liễu Y Vi lại hưng phấn. Hiển nhiên nàng nghĩ lầm Hứa Anh dọa đám người
Gia Cát Minh Nguyệt. Quả nhiên vẫn là hoàng thất Tuyên Võ quốc lực lượng được, vài người đi cửa sau bắt đầu còn kiêu ngạo, vừa nghe đến tên
hoàng đế Tuyên Võ quốc lập tức liền túng.
“A, không
phải rất lợi hại sao? Có gan đến đánh chúng ta!” Liễu Y Vi cười lớn kêu
lên. Hứa Anh nghe nói như thế, phiền chán nhíu mày. Nữ nhân này nông
cạn, muốn gả cho mình, cút đi, nghĩ thật hay!
Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt không để ý Liễu Y Vi khiêu khích, trực tiếp đi giao nhiệm vụ .
Phụ trách
giao tiếp nhiệm vụ là Mẫn quản sự ngồi ở sau bàn dài, ở bên cạnh mặt
đất, quăng một ít gói to màu đen, này đó là đệ tử Tu Võ Điện tới giao
nhiệm vụ dùng qua.
Nhóm Gặp Gia Cát Minh Nguyệt tiến vào, trên mặt nàng nổi lên nụ cười lạnh không dễ
phát hiện. Bất quá là phế vật dựa vào đi cửa sau mới tiến thánh điện,
thế nhưng cũng tưởng hoàn thành nhiệm vụ bông tuyết hoa, thật sự không
biết tự lượng sức mình!
“Các ngươi
là đến tuyên bố nhiệm vụ thất bại đi?” Mẫn quản sự cười lạnh, “Đừng
tưởng rằng vào thánh điện là có thể vô tư, lần đầu tiên nhiệm vụ liền
tuyên bố thất bại, các ngươi về sau làm sao bây giờ? Đi cửa sau cũng
muốn…”
“Cái kia…”
Gia Cát Minh Nguyệt đánh gãy nàng thao thao bất tuyệt, “Giao nhiệm vụ
cũng là tìm Mẫn quản sự ngươi sao? Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ bông
tuyết hoa, lại đây giao nhiệm vụ.”
“Giao nhiệm
vụ tự nhiên là ta phụ trách. Ta chỉ biết các ngươi…” Mẫn quản sự bỗng
nhiên phản ứng lại, lập tức đứng lên, “Ngươi nói cái gì, các ngươi hoàn
thành nhiệm vụ bông tuyết hoa?!” Nàng trừng lớn mắt, trong mắt không thể tin được.
Đây không
phải là hoa ven đường, đây là bông tuyết hoa a! Đừng nói là Tu Võ Điện,
liền coi như cao thủ Luyện Võ Điện muốn hoàn thành nhiệm vụ này đều khó
khăn.
Băng Nguyên
tuyết sơn, chỉ cần là địa phương có bông tuyết hoa sinh trưởng, đều có
cường đại ma thú tọa trấn. Thực lực yế , đừng nói đi thu thập, có thể
không đem mệnh đưa ở nơi đó liền coi như vận khí không tồi.
Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt nói cái gì, nói đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại là tới giao nhiệm vụ?!
Mẫn quản sự
xanh mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Không cần nói hươu nói vượn. Bông
tuyết hoa cũng là các ngươi có thể thu thập được? Đừng tưởng rằng tùy
tiện làm lấy hoa hoa thảo thảo có thể hồ lộng đi qua.”
“Nếu không
phải chúng ta có thể thu thập, vậy vì sao còn muốn đem nhiệm vụ này cho
chúng ta?” Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi minh hướng bên cạnh Mặc Sĩ Thần
giơ cằm: “Mập mạp, lấy ra cho Mẫn quản sự kiểm tra.”
Mặc Sĩ Thần
mỉm cười, khẩu khí có chút vô tội: “Mẫn quản sự, cũng không biết có phải nhiệm vụ muốn bông tuyết hoa hay không.” Hắn từ trong hành lý lấy ra
một đám đóa hoa màu lam trong suốt, để trên bàn.
Nhìn trên bàn đóa hoa màu lam, Mẫn quản sự sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Bọn họ chẳng lẽ thật sự đem bông tuyết hoa tìm được? !
Cố nén kinh hãi trong lòng, Mẫn quản sự kiểm tra. Đúng vậy, thật sự là bông tuyết hoa!
Mẫn quản sự hít một hơi thật sâu: “Tốt. Ta kiểm tra qua, là bông tuyết hoa, nhiệm vụ lần này các ngươi đủ tư cách hoàn thành.”
Gia Cát Minh Nguyệt trên mặt lộ ra ý cười, một bên Mặc Sĩ Thần vẻ mặt hưng phấn cùng Tiết Tử Hạo vỗ tay.
“Các ngươi
không cần đắc ý!” Mẫn quản sự âm thanh lạnh lùng nói, “Đây chỉ là nhiệm
vụ đầu tiên, về sau còn nhiều nhiệm vụ còn nguy hiểm hơn. Một lần nhiệm
vụ, còn không đủ để làm cho ta thừa nhận các ngươi.”
Gia Cát Minh Nguyệt cười nhẹ: “Chúng ta không sợ nhiệm vụ nhiều, chỉ sợ bị một ít
mạc danh kỳ diệu nhiệm vụ. Chỉ cần là nhiệm vụ hợp lý, chúng ta đều đem
hết toàn lực hoàn thành.”
Nghe xong, Mẫn quản sự hơi sửng sốt, sau đó trầm mặc.
Nàng hiểu,
biết cấp nhóm Gia Cát Minh Nguyệt nhiệm vụ có chút quá mức. Nếu như thật là tiểu đội Tu Võ Điện bình thường đi tìm bông tuyết hoa, nói không
chừng ngay cả xương cốt đều không còn.
Bất quá, nàng cũng không tính nói thêm cái gì, phất tay: “Các ngươi đi xuống.”
Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt đang chuẩn bị rời đi, Mặc Sĩ Thần bỗng nhiên lặng lẽ cười
nói: “Cái kia, Mẫn quản sự, gói to này ngươi còn muốn hay không.” Hắn
chỉ vào túi đen bị ném lung tung trên đất.
Mẫn quản sự
hơi sửng sốt, chậm lại khẩu khí, nói: “Đều là vật phẩm dùng để trang
nhiệm vụ, hiện tại cũng vô dụng, các ngươi muốn mượn được thôi.” Mẫn
quản sự kỳ thật không phải xấu, chỉ là cố chấp, đối với thánh điện lại
vô cùng trung thành. Cho nên không quen nhìn ăn chơi trác táng dựa vào
quan hệ tiến vào thánh điện. Hiện tại xem ra, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt
tựa hồ có vài phần bản sự. Cho nên nàng đối với bọn họ ấn tượng cũng
thay đổi một ít.
“Cám ơn Mẫn quản sự !” Mặc Sĩ Thần cười hắc hắc đi qua, chọn vài cái nhìn qua có vẻ kín, không quá thấu quang.
Đi tới cửa, Mặc Sĩ Thần đưa tay lăn qua lộn lại, yêu thích không buông tay.
“Mập mạp, ngươi lấy gói to này làm gì?” Tiết Tử Hạo lặng lẽ hỏi.
“Tự nhiên là hữu dụng.” Gia Cát Minh Nguyệt phía sau đã hiểu Mặc Sĩ Thần muốn làm
gì, nhịn cười, nghiêm mặt nói, “Tốt lắm, chúng ta còn có việc muốn làm,
đi thôi.”
“Này tác dụng.” Mặc Sĩ Thần đem một cái gói to đến trên đầu, cố ý y y nha nha kêu lên, “Ai nha, ta nhìn không thấy, ai đánh ta?”
Bộ dáng làm cho người thấy buồn cười, hiện tại ai còn không biết hắn lấy này gói to làm cái gì thì mới kỳ quái.
Mặc Sĩ Thần
theo sau Gia Cát Minh Nguyệt, ra vẻ bề bộn. Nhưng nếu bởi vì dạng này
liền nghĩ đến hắn hoàn lương, đó chính là sai mười phần. Khi ở Thương
Phong Thành, Mặc Sĩ Thần cũng là có danh ăn chơi trác táng, đánh nhau
cho tới bây giờ không thiếu hắn. Nếu không cố kỵ đến mấy người thực lực
bây giờ còn không nên bại lộ, hắn vừa rồi ở cửa liền động thủ. Lời này
vừa ra, mọi người tức khắc hiểu ý gật đầu. Hắc đánh, hiện tại là phương
thức trả thù tốt nhất!
Đi đến cửa Tu Võ Điện, mấy người ngừng hạ. Tiết Tử Hạo thăm dò bên ngoài, rất nhanh liền trở về.
“Còn ở.” Tiết Tử Hạo nói.
“Được. Lên đi!” Gia Cát Minh Nguyệt khóe miệng nổi lên một nụ cười xấu xa.
Đám người
Hứa Anh đứng ở cửa đại điện, Liễu Y Vi dựa vào bên người hắn, kéo tay
hắn, một bộ chim nhỏ nép vào. Hứa Anh bỏ tay nàng ra, nàng lại bám riết
không tha.
“Tiểu vương
gia, chúng ta lần này buông tha cho nhiệm vụ, có thể không ổn hay
không?” Dư Long có chút không yên, trong năm người chỉ hắn là thân phận
bình dân, bất quá là ỷ vào đem Hứa Anh vỗ mông ngựa, thế này mới thông
qua Hứa vương phủ vào thánh điện. Chính hắn cũng hiểu, nếu xảy ra
chuyện, chính mình tuyệt đối là người thứ nhất hy sinh.
“Sợ cái gì,
thiên lôi đánh xuống có tiểu vương gia đỉnh, còn đến phiên ngươi lo lắng sao?” Liễu Y Vi liếc trắng mắt, ánh mắt liền dừng ở trên người Hứa Anh, “Ngài nói phải không, tiểu vương gia.”
Hứa Anh cười lạnh một tiếng: “Các ngươi sợ cái gì, không phải còn có ta sao?”
Đang nói, bỗng nhiên chỉ thấy một ma thú cổ quái từ đại môn đi ra.
“Đây không
phải là tọa kỵ của tiểu tử kia sao?” Hứa Anh trừng lớn mắt. Hắn vẫn mắt
thèm đầu ma thú này, không nghĩ hiện tại chỉ thấy đơn độc từ đại môn Tu
Võ Điện đi ra, chẳng lẽ là Tiết Tử Hạo thả ra?
Hứa Anh không hiểu.
Không riêng
gì Hứa Anh, trên đường người Tu Võ Điện cơ hồ đều đem ánh mắt tập trung
đến trên đầu ma thú này. Bề ngoài của Thực kim kiến vương rất khác biệt.
Ánh mắt mọi
người đều tập trung trên người Thực kim kiến vương, nhưng ma thú tựa hồ
chỉ đi bộ, dạo qua một vòng liền trở về Tu Võ Điện.
Hứa Anh nhịn không được liền đi theo sau Thực kim kiến vương, nhóm người hầu của hắn tự nhiên cũng đi theo.
Thực kim kiến vương chậm rãi, cuối cùng đứng ở sau hoa viên, sau đó chui vào trong rừng cây thấp.
Hứa Anh cũng đi theo, quay đầu nói với người hầu lý triệu hồi sư: “Có nắm chắc đem ma thú biến thành tọa kỵ của ta không?”
“Rất khó, nhưng ta tận lực.”
“Cái gì tận lực?” Hứa Anh liền muốn phát tác.
“Nhất định,
nhất định.” Người nọ gặp Hứa Anh tức giận, lập tức sửa lời. Chính là
trong lòng âm thầm kêu khổ, ma thú đã là tọa kỵ của người khác, rất khó
làm. Nhưng nhìn tiểu vương gia thích ma thú cũng chỉ có trả lời như vậy.
Đám người
Hứa Anh đi theo thực kim kiến vương chui vào rừng cây thấp, nhưng khi đi vào, trước mắt chính là đen tối. Tiếp theo, một lực lượng không thể
kháng cự đánh tới.
Gió thổi lá
cây vang ào ào. Trong rừng cây, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt vây quanh
vài người bị túi đen che đầu một trận quyền đấm cước đá.
Gia Cát Minh Nguyệt không rên một tiếng, nhấc chân liền hướng Liễu Y Vi đạp mạnh.
Bên kia, mập mạp Mặc Sĩ Thần cũng đầy đủ phát huy tác phong tâm ngoan thủ lạt,
chuyên chọn Hứa Anh đánh. Một cước lại một cước, cuối cùng trực tiếp
hung hăng ngồi xuống. Lăng Phi Dương mặt không chút thay đổi rất nhanh
đạp tới đạp lui, tần suất thật sự là làm cho người ta nghẹn họng nhìn
trân trối. Tiết Tử Hạo cố gắng đánh.
Tình huống thảm thiết, thật sự thương tâm rơi lệ.
Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt đánh thống khoái, nhưng trên tay không mang theo nội kình,
mọi người đều hiểu, đánh hắc quyền nhất định phải có chừng mực, thật
muốn đánh đến chết vậy khó làm. Đám người Hứa Anh thực lực dưới xa nhóm
Gia Cát Minh Nguyệt, cho nên bị đánh không đỡ được.
Ngừng một lát, mấy người cho nhau một ánh mắt sau đó nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường.
Lúc này, Hứa Anh đã bị đánh cho đầu váng mắt hoa mới vươn tay run rẩy, lấy túi đen trên đầu xuống.
Giương mắt nhìn bốn phía, một người đều không có.
Bữa tiệc hắc quyền xuống, mấy người đều bị đánh cho gân cốt đau nhức. Đặc biệt Liễu Y Vi, bị đánh thét chói tai liên tục, thiếu chút nữa chấn điếc lỗ tai mọi người.
“Tiểu vương
gia, ngài không có việc gì!” Liễu Y Vi đứng lên phản ứng đầu tiên chính
là lập tức vọt tới trước người Hứa Anh. Nàng muốn biểu hiện, kết quả,
tựa hồ hiệu quả không bằng nàng đoán trước.
Hứa Anh a
miệng, ngẩng đầu đang chuẩn bị đạp lại một câu, liếc mắt một cái liền
nhìn thấy bộ dáng của Liễu Y Vi, hắn tức khắc hét thảm một tiếng: “Ai
nha, quỷ a!”
Mọi người
kinh ngạc phát hiện Liễu Y Vi một đầu tóc dài đã tán loạn, trên mặt son
phấn bị hoa loạn thất bát tao, xanh tím một mảnh, thoạt nhìn làm cho
người ta sợ hãi.
Liễu Y Vi
quả thực tức điên. Hiện tại bọn họ đều hiểu là ai động thủ. Trước dùng
Thực kim kiến vương đem bọn họ dụ đến nơi này, sau đó hạ thủ.
Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi chờ, bút trướng này ta nhất định sẽ tìm ngươi tính! Liễu Y Vi ôm mối hận trong lòng hận, nàng lại hoàn toàn quên đối phương vì sao có thể đem bọn họ đánh không có khả năng đánh trả lại. Bởi vì nổi nóng, tất cả mọi người không có nghĩ đám người Gia Cát Minh Nguyệt vì sao có
thể đem bọn họ đánh thành như vậy, mà bọn họ một chút năng lực phản
kháng đều không có.
Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt rời khỏi Tu Võ Điện, trực tiếp về chỗ ở của mình.
Gia Cát Minh Nguyệt đánh người, thoải mái ngồi trên ghế, rót một chén trà. Vừa mới
chuẩn bị buông ấm trà, trước mắt liền xuất hiện một cái chén bạch ngọc.
“Ta cũng muốn.” Thanh âm quen thuộc mà đáng đánh đòn, trừ bỏ Nam Cung Cẩn, còn ai vào đây?
“Ngươi!” Gia Cát Minh Nguyệt vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Nam Cung Cẩn ngồi đối
diện, trên mặt tuấn mỹ như trước là nụ cười tà mị câu người. “Ngươi làm
sao có thể vào nơi này? Ngươi là người thần miếu, dám can đảm đến hang ổ thánh điện, ngươi muốn chết?”
“Ta có thể lý giải vì tiểu mèo con lo lắng ta?” Nam Cung Cẩn cười thiên địa thất sắc.
“Đi tìm chết đi. Ngươi chết ta sẽ thắp cho ngươi một nén nhang.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đem ấm trà để bên cạnh.
“Thật vô
tình, tiểu mèo con, ngươi làm sao có thể đối với ta tàn nhẫn như vậy?”
Nam Cung Cẩn ủy khuất càng làm cho Gia Cát Minh Nguyệt ngứa tay, thật sự muốn đánh hắn a.
“Là có điểm
tàn nhẫn, mới thắp một nén nhang. Nếu là ta, ta còn sẽ đốt vàng mã cho
ngươi.” Thanh âm dễ nghe, là Quân Khuynh Diệu! Hắn vẻ mặt mỉm cười, tựa
vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, nhìn hai người ngồi bên cạnh bàn.
“Hai người
các ngươi hai thật rãnh rỗi?” Gia Cát Minh Nguyệt uống ngụm trà, đem
chén trà thả xuống, liếc nhìn hai người, “Nam Cung Cẩn, ngươi thật đúng
là không sợ chết, một người chạy đến hang ổ địch quân.”
“Ngươi sẽ
nhẫn tâm giết ta sao?” Nam Cung Cẩn cười mị hoặc, khuỷu tay chống cằm,
tựa vào trên bàn, mỉm cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
“Ngươi tới thánh điện làm gì?” Quân Khuynh Diệu ngồi ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, mắt lạnh nhìn Nam Cung Cẩn hỏi.
“Nhàm chán a, tìm Minh Nguyệt chơi.” Nam Cung Cẩn trả lời làm cho người ta không nói được lời nào.
“Ngươi ở thần miếu chức vị rất cao đi? Thật rảnh rỗi?” Gia Cát Minh Nguyệt khinh bỉ.
“Minh Nguyệt a, các ngươi vừa rồi đánh người.” Nam Cung Cẩn cười tủm tỉm nói. Hiển
nhiên hắn tựa hồ trốn ở nơi nào, nhìn toàn bộ quá trình.
“Đúng vậy, ngươi cũng muốn bị đánh sao?” Gia Cát Minh Nguyệt trả lời đúng lý hợp tình, sau đó tức giận hỏi Nam Cung Cẩn.
“Nếu ngươi
có yêu cầu này, ta rất thích ý thỏa mãn ngươi.” Quân Khuynh Diệu cười ra tiếng. Quân Khuynh Diệu tự nhiên cũng biết Gia Cát Minh Nguyệt hành
động lúc trước. Đối với Hứa Anh, hắn là tưởng một kiếm giải quyết. Bất
quá, nghĩ nghĩ, Minh Nguyệt nói qua muốn trưởng thành. Như vậy, việc này để cho nàng tự giải quyết.
Nam Cung Cẩn khóe mắt mỉm cười, phiêu mắt nhìn Quân Khuynh Diệu, lại nhìn Gia Cát
Minh Nguyệt, liếc mắt một cái thật sự là phong tình vạn chủng.
“Minh
Nguyệt, ta không muốn bị đánh. Bất quá, ta nghĩ khi chết, có thể suy
nghĩ chết ở trong tay ngươi a ~” Nam Cung Cẩn hướng Gia Cát Minh Nguyệt
giơ lên lông mi xinh đẹp của hắn.
“Ta hiện tại có thể thỏa mãn ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
“Ta bây giờ
còn không muốn chết. Thật vô tình, tiểu mèo con thật sự là vô tình nha ~ ta đi trước, ta nhớ ngươi, sẽ đến nhìn ngươi a ~” Nam Cung Cẩn nói
xong, đứng dậy, đi tới cửa sổ nhảy ra.
“Có cửa không đi, lại trèo cửa sổ.” Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt nhìn cửa sổ, tức giận nói.
“Minh
Nguyệt, Hứa Anh người này, nếu ngươi muốn ta lập tức để cho hắn cút khỏi thánh điện…” Quân Khuynh Diệu vừa nói ra đã bị Gia Cát Minh Nguyệt đánh gãy.
“Không cần ngươi hỗ trợ, ta có thể xử lý.” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, “Ta không thể khắp nơi dựa vào ngươi.”
Quân Khuynh
Diệu đầu tiên là ngẩn ra, chợt nở nụ cười, vươn tay sờ đầu Gia Cát Minh
Nguyệt: “Đúng vậy, Minh Nguyệt của ta không đồng dạng như vậy. Điểm ấy
sự tình đều xử lý không tốt, không phải là Minh Nguyệt của ta.”
Một không khí nóng dần dần dâng lên, Gia Cát Minh Nguyệt mặt đỏ lên, quay đầu, giãy khai khỏi tay của Quân Khuynh Diệu.
“Ta tin tưởng ngươi sẽ xử lý tốt.” Quân Khuynh Diệu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt không được tự nhiên, cúi đầu cười rộ lên.
“Nam Cung
Cẩn làm sao có thể đến thánh điện? Hắn tới làm gì? Hắn không phải là
người thần miếu sao? Theo lý hắn cùng ngươi đối lập.” Gia Cát Minh
Nguyệt nghi hoặc phương thức ở chung giữa Nam Cung Cẩn và Quân Khuynh
Diệu, hai người này giống như địch giống như bằng hữu, quan hệ mơ hồ
không rõ.
“Nam Cung
Cẩn tuy rằng là người thần miếu, nhưng hắn không có tự giác là người
thần miếu.” Quân Khuynh Diệu cười, “Hắn thường xuyên kéo chân sau. Người này, kỳ thật tựa như ngươi nói, chính là biến thái. Hắn cảm thấy chơi
vui sẽ nhìn. Muốn làm gì thì làm cái đó, căn bản không suy nghĩ hậu
quả.”
Đây là lần đầu tiên Gia Cát Minh Nguyệt nghe Quân Khuynh Diệu bình luận về Nam Cung Cẩn.
“Hắn là
người tùy tâm sở dục, chính bởi vì dạng mới làm cho người ta đau đầu.”
Quân Khuynh Diệu hơi nhíu mày, “Hắn có thể mặt ngoài cùng ngươi trò
chuyện thật vui, nhưng quay người liền có khả năng sáp ngươi một đao.
Hắn một khắc còn tại cùng ngươi là địch, ngay sau đó liền giúp ngươi.”
“Quả thật là biến thái.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, khẳng định nói.
“Hắn luôn đi theo bên cạnh ngươi, phỏng chừng chính là cảm thấy đi theo ngươi còn có việc vui.” Quân Khuynh Diệu thản nhiên nói xong câu này, bỗng nhiên
trầm mặc xuống. Nam Cung Cẩn hành vi như thế kỳ thật bất quá là vì tịch
mịch. Tịch mịch tận xương mà thôi… Loại tư vị này hắn là rõ ràng nhất.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt của Quân Khuynh Diệu thì giật mình. Giờ khắc này, nàng ở Quân Khuynh Diệu thấy được hiu quạnh. Suy nghĩ của hắn bay xa.
Gia Cát Minh Nguyệt không lên tiếng đánh gãy hắn, chính là trầm mặc chờ hắn hoàn hồn.
Trong chốc
lát, Quân Khuynh Diệu trở về, đối với Gia Cát Minh Nguyệt cười cười,
nói: “Minh Nguyệt, có một ngày ta sẽ dẫn ngươi về nhà.”
Về nhà? Gia
Cát Minh Nguyệt sửng sốt. Nhà, nhà của Quân Khuynh Diệu ở nơi nào? Gia
Cát Minh Nguyệt hiện tại bỗng nhiên phát hiện, nàng biết rất ít về Quân
Khuynh Diệu. Quân Khuynh Diệu dị đồng, sẽ không phải là người Tuyên Võ
quốc. Hắn là người nước khác. Nhà của hắn ở nơi nào? Hắn rốt cuộc có
thân phận gì?
Quân Khuynh Diệu cuối cùng leo ra cửa sổ. Gia Cát Minh Nguyệt oán thầm, những người này như thế nào đều thích đi cửa sổ.
…
Buổi tối hôm nay buổi tối, một đội khác hái bông tuyết hoa đã trở lại. “Mẫn quản sự, đây là vật phẩm nhiệm vụ lần này, bông tuyết hoa.” Chúc Thần Thư từ
trong hành lý lấy ra một đóa tuyết hoa, đặt trên bàn tới trước mặt mẫn
quản sự.
Mẫn quản sự
đánh giá cao thấp bọn họ một phen, chỉ thấy nhóm Chúc Thần Thư cơ hồ là
mỗi người đều bị thương, trên ngực của Chúc Thần Thư còn quấn băng, trên băng có máu tươi tràn ra. Có thể nghĩ này mấy người trải qua một phen
ác chiến.
Mẫn quản sự gật đầu: “Trở về nghỉ ngơi đi, ta xem các ngươi bị thương không nhẹ.”
Chúc Thần
Thư gật đầu xác nhận, bất quá, vừa mới chuẩn bị đi, lại liếc mắt đến bản đăng ký trên bàn. Thị lực của hắn rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn
ra còn có hai đội ngũ có nhiệm vụ giống bọn họ. Một đội ngũ tuyên cáo
thất bại, còn có một đội ngũ thành công hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa,
không có người thương vong!
Chúc Thần Thư nhớ kỹ người của đội ngũ kia, tên thứ nhất chính là Gia Cát Minh Nguyệt.