Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư

Q.1 - Chương 81: Ta Chính Là Ỷ Thế Hiếp Người, Làm Sao Vậy?


trướctiếp

Thanh Vân Châu đến, hết thảy ở nháy mắt xoay chuyển. Thích khách phục hồi tinh thần lại, đào tẩu. Hắn không phải sợ chết, mà là muốn tranh thủ một cơ hội ám sát nữa, cứ việc biết cơ hội quá mong manh. Nhưng ngay sau đó Thanh Vân Châu đã đến sau lưng hắn. Hắn tựa hồ không có gì do dự, ngoan tuyệt cầm kiếm đam vị trí trái tim của mình. Cứ như vậy mặt không đổi sắc ngã xuống. Hắn biết nếu bị bắt giữ sẽ đối mặt khảo vấn, đó là nhục nhã đối với hắn. Hắn là cường giả, có kiêu ngạo của mình, cho nên tình nguyện tự sát, cũng sẽ không ở trong tay địch nhân bị vũ nhục.

“Hoàng thượng, ngươi không sao chứ?” Thanh Vân Châu gặp thích khách bỏ mình, xoay người lại, đối mặt hoàng thượng, thân thiết hỏi. Đương kim hoàng thượng là minh quân, hắn tôn trọng cùng quan tâm hoàng thượng này.

“Đa tạ Thanh tiên sinh.” Hoàng thượng trên mặt không thấy kinh sợ, có chính là trầm ổn đại khí.

“Hoàng thượng về sau nên cẩn thận.” Thanh Vân Châu nói xong, hướng hoàng thượng thản nhiên hành lễ, liền phi thân rời đi, lấy phong cách cùng hắn khi đến giống nhau liền rời đi.

Gia Cát Minh Nguyệt ở bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thán, chờ thực lực của mình ngưu bức, về sau cũng học phong cách như vậy. Tránh những người này!

Nguy cơ ám sát nguy cơ cứ như vậy hóa giải, Gia Cát Minh Nguyệt lo lắng nhìn hoàng thượng, hoàng thượng hướng nàng cười: “Đừng lo lắng, ta rất nhanh điều tra rõ. Hôm nay ít nhiều có ngươi, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Ngươi đi về trước nghỉ ngơi, ngày khác ta lại làm cho người ta tiếp ngươi tiến cung.”

Gia Cát Minh Nguyệt không biết nói thế là tốt hay không nữa. Hôm nay hoàng thượng lâm vào hiểm địa, cùng nàng là thoát không khỏi quan hệ. Bởi vì hoàng thượng mỗi lần triệu kiến nàng đều không cho phép có những người khác. Nguyên nhân vì như thế, lần này ám sát mới cho người có cơ hội.

“Không cần tự trách, lần này nếu không phải có nội ứng, những người này không có khả năng thoải mái lẻn vào hoàng cung. Nói sau, là ngươi ra tay cứu trợ ta.” Hoàng thượng tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Gia Cát Minh Nguyệt, ngược lại ra tiếng an ủi.

“A!” Gia Cát Minh Nguyệt đầu tiên là cả kinh, lập tức hiểu được. Hoàng thượng nói chỉ sợ là thật. Trong hoàng cung có nội ứng, thả người tiến vào, người này chức vị tuyệt đối sẽ không thấp.

“Ngươi đi về trước đi, đợi xử lý xong việc ta lại làm cho người tiếp ngươi tới.” Hoàng thượng cười hòa ái, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Gia Cát Minh Nguyệt. Lòng bàn tay hắn ấm áp làm cho Gia Cát Minh Nguyệt có chút lưu luyến, đây là thân nhân hương vị. Hiện tại hoàng thượng cười hòa ái dễ gần cùng hoàng thượng lúc trước trầm ổn khí phách lại giống như hai người.

Hoàng thượng phái người đưa Gia Cát Minh Nguyệt trở về nhà. Trong nhà, Đoan Mộc Huyên đang ôm một bó củi, đi ra sau viện. Vừa thấy Gia Cát Minh Nguyệt, Đoan Mộc Huyên cao hứng đón.

“Tỷ tỷ! Ngươi đã về rồi.” Đoan Mộc Huyên hai mắt to chớp chớp, bộ dáng rất giống một con chó nhỏ vẫy vẫy cái đuôi đáng yêu.

“Phải, ngươi đang làm gì?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn củi trong tay Đoan Mộc Huyên, nghi hoặc hỏi.

“Tử Hạo ca ca nói nướng khoai cho ta.” Đoan Mộc Huyên hưng phấn nói, “Phòng bếp có thật nhiều, tỷ tỷ cùng đi.”

“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Đoan Mộc Huyên hưng phấn, cũng nở nụ cười. Thân mình của Đoan Mộc Huyên không giống trước kia gặp nàng gầy yếu, đầu của nàng tựa hồ cao hơn.

Hậu viện, Tiết Tử Hạo đào hầm, Mặc Sĩ Thần đem khoai lang bỏ vào hầm.

“Các ngươi cũng thật nhàn.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai người bận bất diệc nhạc hồ, nhịn không được nở nụ cười.

“Minh Nguyệt!” Hai người đều vui sướng, bọn họ biết Lăng Phi Dương không có việc gì, đều yên lòng, đương nhiên còn có tâm tình tìm việc vui.

“Phải, nướng khoai, không bằng chúng ta thiêu nướng.” Gia Cát Minh Nguyệt vuốt cằm, “Ta lần trước ở phòng thí nghiệm của sư phụ phát hiện không ít hương liệu.”

“Hương liệu?” Mặc Sĩ Thần nhíu mày, “Huân hương có thể thiêu nướng?”

“Là gia vị cái loại hương liệu này, không phải huân hương.” Gia Cát Minh Nguyệt giải thích. Ở thế giới này, không hề thiếu hương liệu mọi người phát hiện nhưng không dùng ăn. Bởi vì còn không biết bọn họ sử dụng. Lần trước nàng ở phòng thí nghiệm của Hình Lâm Châu phát hiện không ít, nàng liền thuận tay cầm.

“Tốt lắm.” Mặc Sĩ Thần là điển hình ăn hóa, ở mỹ thực trước mặt, cùng Gia Cát Minh Nguyệt có tiếng nói chung.

“Hôm nay có chút chậm, trước chuẩn bị đồ vật, buổi sáng ngày mai làm đi. Cũng không biết Phi Dương khi nào thì có thể trở về.” Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, quyết định.

“Hắn hiện tại không có việc gì là tốt rồi, chờ tỉnh lại khẳng định sẽ trở lại. Kia hiện tại trước nướng khoai!” Mặc Sĩ Thần cũng sẽ không bởi vì ngày mai có ăn ngon mà để lại khoai lang trước mắt.



Sáng sớm hôm sau, Lăng Phi Dương trở về, nhưng lập tức lại muốn đi. Là ngoại công của Lăng Phi Dương đưa hắn phong thư, làm cho hắn lập tức đi. Nói là có chuyện trọng yếu thương lượng.

“Gia sự của ngoại công ngươi cần chúng ta hỗ trợ sao?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lăng Phi Dương xuất hiện. Lăng Phi Dương sau khi trở thành thánh cấp cao thủ cả người khí độ hoàn toàn bất đồng. Hắn đứng ở nơi đó, có đôi khi cảm giác là cao phong bình thường tồn tại, có đôi khi lại là giếng cổ không có gợn sóng cổ sâu không lường được. Màu da của hắn trắng nõn hơn, thân hình tựa hồ cao ngất hơn.

“Không cần, ngoại công vẫn chưa nói là có phiền toái, chính là làm cho ta lập tức đi.” Lăng Phi Dương mỉm cười, trong đôi mắt hiện ra bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt. Cô gái này ở thời điểm cuối cùng liều lĩnh cứu giúp, một khắc kia trong lòng hắn có quyết định. Hắn đem quyết định này chôn thật sâu trong lòng, dùng chính mình khi còn sống đi thực hiện nó.

“Kia, chính ngươi cẩn thận.” Gia Cát Minh Nguyệt dặn dò, trong lòng là vì Lăng Phi Dương cao hứng. Lăng Phi Dương rốt cục thành công tấn chức thánh cấp, hắn về sau đường trống trải xa xôi.

“Phi Dương, ngươi vận khí thật không tốt, không được ăn ngon.” Mặc Sĩ Thần đang ở sau viện chuyển này nọ, miệng còn chứa một cái xíu mại.

“Ngươi muốn ăn, chờ ngươi trở về chúng ta tùy thời lại làm là được.” Gia Cát Minh Nguyệt cười, tiếp theo quay đầu trừng mắt nhìn Mặc Sĩ Thần, “Mập mạp, ngươi vô nghĩa.”

Mặc Sĩ Thần lập tức chớ có lên tiếng, ăn xíu mại cười hì hì nhìn Lăng Phi Dương. Kỳ thật làm bằng hữu, hắn ở đáy lòng vì Lăng Phi Dương cao hứng. Đột phá thánh cấp đây là chuyện bao nhiêu người tha thiết ước mơ. Ngoại trừ vì Lăng Phi Dương cao hứng, trong lòng cũng âm thầm quyết định. Hắn cũng muốn cố gắng, cũng muốn trở nên mạnh mới được.

Tiết Tử Hạo dẫn theo một rổ gì đó cùng Đoan Mộc Huyên từ bên ngoài vào, bọn họ sáng sớm đi chợ bán thức ăn mua đồ Gia Cát Minh Nguyệt đã dặn, hiện tại mới trở về. Vừa thấy Lăng Phi Dương, hai người đều kinh hỉ xông lên chào hỏi.

“Phi Dương, hảo dạng, trở thành cao thủ thánh cấp!” Tiết Tử Hạo buông rổ, chạy vội tới, một quyền đánh trên vai Lăng Phi Dương.

Lăng Phi Dương cũng vung quyền đánh lại trên vai hắn, cười nói: “Các ngươi cũng phải cố gắng.”

“Nhất định, nhất định!” Tiết Tử Hạo hai mắt sáng lên, quan sát Lăng Phi Dương biến hóa.

Đoan Mộc Huyên cũng là hai mắt sáng ngời nhìn Lăng Phi Dương, trong mắt có hâm mộ cũng có sùng bái: “Phi Dương ca ca, chúc mừng ngươi.”

“Huyên Huyên ngoan, ngươi có một ngày cũng sẽ trở thành thánh cấp.” Lăng Phi Dương vươn tay xoa đầu Đoan Mộc Huyên. Đoan Mộc Huyên hí mắt dùng sức gật đầu.

“Tiểu thư, bên ngoài có người tìm Lăng thiếu gia…” Quản gia bỗng nhiên vẻ mặt biểu tình táo bón tiến vào, ngữ khí khó chịu bẩm báo.

“Ta tìm con ta, khi nào thì còn cần người thông báo?” Người còn chưa tới nhưng thanh âm mang theo tức giận đã rơi vào lỗ tai mọi người.

Lăng Phi Dương sắc mặt trầm xuống, Gia Cát Minh Nguyệt cũng khẽ nhíu mày. Nghe thanh âm này Gia Cát Minh Nguyệt biết là phụ thân của Lăng Phi Dương, Lăng Triệu Thiên tìm đến đây. Chính là, người này tới làm gì? Hắn tuy rằng biết Lăng Phi Dương ở nơi này, nhưng lại chưa bao giờ tới cửa tìm hắn.

Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo còn có Đoan Mộc Huyên hai mặt nhìn nhau, sau đó đều quay đầu nhìn về phía Lăng Phi Dương, Lăng Phi Dương cũng là mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Ta làm cho hắn đi ra ngoài.”

“Phi Dương! Ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt. Trong khoảng thời gian này ngươi đi nơi nào? Ngươi cũng biết ta vừa nghe nói ngươi không thấy có bao nhiêu lo lắng.” Lăng Triệu Thiên đã bước nhanh đến, vừa thấy Lăng Phi Dương, liền vội vàng vọt lại đây.

“Ngươi lo lắng?” Lăng Phi Dương ngữ khí nghe không ra hỉ giận, chính là thản nhiên hỏi lại.

Nhưng thái độ của hắn lại làm cho Lăng Triệu Thiên kích động.

“Ngươi đây là thái độ khi nói chuyện với phụ thân mình?” Lăng Triệu Thiên tức giận thiếu chút nữa chỉ chỉ Lăng Phi Dương.

“Lăng đại nhân, nơi này không phải nhà của ngươi. Diễu võ dương oai có phải cũng nên chọn địa phương hay không?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lăng Phi Dương trong mắt thống khổ chợt lóe, trong lòng chấn động căm tức, nhịn không được mở miệng.

“Ngươi!” Lăng Triệu Thiên bị Gia Cát Minh Nguyệt sẵng giọng, rất muốn trả vài câu, nhưng lại cảm thấy mình làm trưởng bối cùng một cái vãn bối tranh phong quá mất thân phận. Hơn nữa, nơi này lại không phải là nhà của hắn, hắn bên ngoài giáo huấn người tựa hồ cũng không thỏa đáng. Vì thế, hắn nói với Lăng Phi Dương, “Lập tức cùng ta trở về!”

“Không rảnh.” Lăng Phi Dương ngữ khí vẫn là thản nhiên, “Ngoại công có việc gấp tìm ta, ta lập tức sẽ xuất môn.”

Vừa nghe đến ngoại công của Lăng Phi Dương tìm hắn, Lăng Triệu Thiên tức khắc xìu xuống. Mẫu thân của Lăng Phi Dương mẫu thân là cây đinh trong lòng Lăng Triệu Thiên. Hắn đối người nhà của mẫu thân Lăng Phi Dương đều thực áy náy, cho nên vừa nghe Lăng Phi Dương nói như vậy, cả người nháy mắt trầm mặc.

Đám người Mặc Sĩ Thần vụng trộm đối diện vài lần, bọn họ có ngốc cũng phát hiện Lăng Phi Dương cùng phụ thân quan hệ không tốt.

“Ta còn có việc, sẽ không phụng bồi.” Lăng Phi Dương không nhìn Lăng Triệu Thiên, mà là quay đầu nhìn về phía đám người Gia Cát Minh Nguyệt, cười cười, “Chờ ta trở lại chuẩn bị đồ ăn tốt làm chúc mừng.”

“Đương nhiên!” Gia Cát Minh Nguyệt cũng nở nụ cười. Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo cười rộ lên. Bọn họ trong lòng nghĩ đến, Lăng Phi Dương cùng phụ thân rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Lăng Triệu Thiên nhìn Lăng Phi Dương không nhìn hắn, trong lòng thất bại, càng khó chịu. Rõ ràng là huyết mạch của mình cũng không nhìn hắn. Trái lại hắn đối với đám người Gia Cát Minh Nguyệt tươi cười chân thành tha thiết. Hắn tựa hồ thật lâu không có xem qua hắn nở nụ cười như vậy.

Lăng Phi Dương vốn sẽ xuất môn, lại nhớ tới cái gì, dừng chân, quay đầu nhìn Lăng Triệu Thiên.

Lăng Triệu Thiên trong lòng vui vẻ, chờ đợi nhìn Lăng Phi Dương. Lăng Phi Dương lại lãnh đạm nói: “Gia chủ đại nhân, ta cảm thấy bằng hữu của ta không hoan nghênh khách không mời mà đến. Ngươi nếu không có việc gì vẫn là sớm đi rời đi nơi này.” Nói xong, không xem sắc mặt của Lăng Triệu Thiên, lập tức rời đi.

Lăng Triệu Thiên đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng dáng Lăng Phi Dương biến mất, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, cắn răng oán hận nói: “Nghiệt tử a nghiệt tử!” Sau khi nói xong liền muốn ly khai, Gia Cát Minh Nguyệt lại ở sau mở miệng.

“Vĩnh viễn không thể nhận thức được sai lầm của mình, không nên tự trách con ngươi không tiếp thu ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt khinh thường nhìn Lăng Triệu Thiên, ở nàng xem Lăng Triệu Thiên chính là điển hình tra nam!

“Ngươi nói cái gì?” Lăng Triệu Thiên quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, mặt một bộ biểu tình vặn vẹo đáng sợ, “Ngươi đều biết nói cái gì?”

“Ta cái gì cũng không biết. Lăng gia chủ, ta mời ngươi hiện tại lập tức rời khỏi nhà của ta! Nếu không ta liền bẩm báo hoàng thượng, ngươi thiện sấm dân cư, ý đồ gây rối!” Gia Cát Minh Nguyệt không sợ chút nào, hừ lạnh một tiếng, không lưu tình nói.

Lăng Triệu Thiên cơn tức đang nghe Gia Cát Minh Nguyệt những lời này sau, mạnh mẽ tắt. Có thể tưởng tượng, thời điểm nóng dùng khối băng mạnh mẽ dập tắt lửa, cảm giác “thích” cỡ nào. Nhưng, Lăng Triệu Thiên giận mà không dám nói gì. Ai đều biết hoàng thượng hiện tại sủng nhất không phải hậu cung Nhu phi, không phải trọng thần triều đình vì hắn phân ưu, mà là cô gái này, Gia Cát Minh Nguyệt! Hắn không thể trêu vào…

Lăng Triệu Thiên thật sâu liếc mắt Gia Cát Minh Nguyệt, chạy ra cửa. Không thể trêu vào, ta trốn!

Gia Cát Minh Nguyệt khinh thường nhìn Lăng Triệu Thiên, cười lạnh một tiếng: “Ta chính là ỷ thế hiếp người, làm sao vậy?”

“Ỷ thế hiếp người tốt!” Mặc Sĩ Thần lập tức chân chó nói.

“Ỷ thế hiếp người diệu!” Tiết Tử Hạo cũng lập tức chân chó nói tiếp.

“Ân, ân… Tỷ tỷ làm cái gì đều đúng!” Đoan Mộc Huyên trong lòng thuần khiết tổng cảm thấy ỷ thế hiếp người tựa hồ không tốt, nhưng lại cảm thấy chỉ cần là Gia Cát Minh Nguyệt làm liền nhất định đúng!

“Bất quá, Phi Dương cùng phụ thân rốt cuộc sao lại thế này? Ta cảm thấy bọn họ không giống phụ tử, giống kẻ thù hơn.” Mặc Sĩ Thần nghi hoặc.

“Chờ hắn muốn nói cho các ngươi tự nhiên sẽ nói cho các ngươi. Hiện tại chúng ta đi thiếu nướng trước.” Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng còn muốn nói Lăng Triệu Thiên kỳ thật là lo lắng Lăng Phi Dương. Chính là, tình thương của cha đến đã muộn, phương thức biểu đạt cũng làm cho Phi Dương không tiếp thụ được. Chính yếu là, Phi Dương không thể tha thứ lúc trước Lăng Triệu Thiên làm những chuyện đối với mẫu thân hắn. Lăng Triệu Thiên muốn phụ từ tử hiếu chỉ sợ là không có khả năng. Ít nhất, một đoạn thời gian rất dài cũng không được. Lăng Triệu Thiên tựa hồ cũng không phát giác Lăng Phi Dương đã tấn chức thánh cấp.

Gia Cát Minh Nguyệt phân phó hạ nhân đi đem đồ ăn Tiết Tử Hạo mua trở về rửa, bọn họ đi sau viện chuẩn bị.



“Thơm quá, thơm quá!” Đoan Mộc Huyên ngưỡng cổ, nhìn xâu thịt nướng trong tay Gia Cát Minh Nguyệt, táp miệng. Nàng chỉ cảm thấy tỷ tỷ đem một ít gia vị quét lên, xâu thịt liền thơm, nàng rất muốn ăn.

“Quả nhiên rất thơm, là cái gì ăn ngon?” Lần này người nói chuyện lại ở trên lầu, Nam Cung Cẩn tựa hồ vừa tắm rửa xong, tóc còn dính nước, mặc một thân tử y hoa văn màu vàng, tà tà tựa vào bên giường, mị hoặc nói không nên lời, phong tình nói không nên lời.

“Không có phần của ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt liếc Nam Cung Cẩn một cái, đưa tay đem xâu thịt nướng xong đưa cho Đoan Mộc Huyên.

Đoan Mộc Huyên nhận lấy, cảnh giới nhìn Nam Cung Cẩn đứng ở cửa sổ, lập tức lấy tư thế sét đánh không kịp nhanh chóng ở xâu thịt nướng liếm một vòng.

Nam Cung Cẩn xem khóe miệng vừa kéo, hắn là người không phẩm tranh đồ ăn với tiểu hài tử sao?

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt nếu nghe được trong lòng hắn độc thoại, tất nhiên trảm đinh tiệt thiết trả lời: phải!

Nam Cung Cẩn khẽ cười một tiếng, nhảy từ cửa sổ xuống.

Nhưng mà, một cỗ quỷ dị lực đạo đánh úp về phía hắn. Ở trong ánh mắt của đám người Gia Cát Minh Nguyệt liền nhìn hắn lảo đảo vài cái mới miễn cưỡng đứng vững.

Đây là trừu điên gì? Gia Cát Minh Nguyệt chớp ánh mắt khó hiểu. Với thực lực của Nam Cung Cẩn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tình không hợp a.

“Chậc chậc, Quân Khuynh Diệu, đánh lén không phải là hành vi của quân tử. Uổng phí ngươi họ Quân.” Nam Cung Cẩn đứng vững, lại khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh, lạnh nhạt nói.

“Ta chưa bao giờ nói qua chính mình là quân tử.” Quân Khuynh Diệu thanh âm dễ nghe bỗng nhiên vang lên, ngữ khí thực bình thản, nói nội dung cũng là châm chọc đến cực điểm, “Chỉ số thông minh của ngươi giảm xuống sao? Ta là quân tử cùng họ của ta có liên quan sao?”

Dứt lời, Quân Khuynh Diệu đã đứng bên người Gia Cát Minh Nguyệt, khóe miệng gợi lên nụ cười châm chọc. Cái này mọi người hiểu được vừa rồi Nam Cung Cẩn thất thố hành vi là chuyện gì xảy ra.

“Ta đây xem trọng ngươi, thật sự là có lỗi.” Quân Khuynh Diệu cúi đầu cười, ở Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị tốt ghế dựa ngồi xuống, vươn tay chỉ ở trên bàn gõ xao, “Ta cũng muốn ăn.”

“Không có phần của ngươi.” Quân Khuynh Diệu lạnh lùng nói, tiếp theo ở bên người Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xổm xuống, chỉ vào xâu thịt nướng bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt còn không có nướng, “Ta muốn ăn.”

“Sự tình xong rồi?” Gia Cát Minh Nguyệt nhanh nhẹn nướng, hỏi.

“Không sai biệt lắm.” Quân Khuynh Diệu ngẩng đầu nhìn Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo còn có Đoan Mộc Huyên, nhìn bọn họ trên mặt kinh ngạc cùng nghi hoặc, cười cười, chào hỏi, “Lần đầu gặp mặt, các vị khỏe.”

“Hắn gọi là Quân Khuynh Diệu.” Gia Cát Minh Nguyệt khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, Quân Khuynh Diệu người này rất cao ngạo, lại nguyện ý cùng đám người Mặc Sĩ Thần chào hỏi, cũng không bởi vì chính mình cường đại mà không nhìn người khác. Điểm ấy không tệ. Gia Cát Minh Nguyệt nào đâu biết rằng, Quân Khuynh Diệu là xem ở mặt mũi của nàng mới có thể cùng bằng hữu của nàng chào hỏi. Nếu không thái độ của hắn có lẽ so với Nam Cung Cẩn còn ác liệt hơn.

“Xin chào, ta là Mặc Sĩ Thần.” Mặc Sĩ Thần nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng phức tạp. Theo hắn vừa rồi làm cho Nam Cung Cẩn kinh ngạc liền nhìn ra người này thực lực tuyệt đối sẽ không thấp hơn Nam Cung Cẩn. Minh Nguyệt tựa hồ đã sớm biết hắn, hơn nữa quan hệ không tệ.

“Ta là Tiết Tử Hạo.” Tiết Tử Hạo cũng đánh giá Quân Khuynh Diệu, một người phong hoa tuyệt đại bỗng nhiên xuất hiện ở trong này. Bọn họ lúc trước hoàn toàn không biết người này đã đến.

” Xin chào, ta là Đoan Mộc Huyên.” Huyên Huyên còn lại là nhẹ giọng nói, liền đứng ở bên người Tiết Tử Hạo. Trực giác nói cho nàng, nam nhân kêu Quân Khuynh Diệu rất nguy hiểm, cùng Nam Cung Cẩn giống nhau nguy hiểm.

“Minh Nguyệt ~ không có lương tâm a, ngươi có mới nới cũ, là không tốt.” Nam Cung Cẩn bị bỏ qua u oán mở miệng.

Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt Nam Cung Cẩn, không nói chuyện mà là đưa xâu thịt nướng xong đưa cho Quân Khuynh Diệu.

Quân Khuynh Diệu nhận lấy, lông mi xinh đẹp nháy lên, đáy mắt lộ vẻ đắc ý.

Nam Cung Cẩn khóe miệng mỉm cười, cũng không nói mà là tao nhã cầm lấy chén trà đặt trên bàn quăng về phía Quân Khuynh Diệu.

Tiếng xé gió sắc bén làm cho Gia Cát Minh Nguyệt kinh hãi, còn chưa chờ nàng có động tác, Quân Khuynh Diệu đã đem nàng bồng lên, nhẹ nhàng bay ra sau. Một tiếng trống vang lên, chén trà khảm thật sâu vào địa phương Quân Khuynh Diệu vừa rồi đứng. Nhưng chén trà lại hoàn hảo không tổn hao gì, bên trong nước trà lại cẩn thận.

Xem một màn xem đám người Mặc Sĩ Thần kinh ngạc vô cùng.

“Chậc chậc, Quân Khuynh Diệu, ngươi hành vi thật đúng là làm cho người ta trơ trẽn a. Ta chỉ nhắm ngươi căn bản sẽ không thương đến Minh Nguyệt, ngươi đây là nhân cơ hội ôm nàng.” Nam Cung Cẩn cười ác liệt, ngoài miệng không lưu tình vạch trần chân tướng.

Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên cũng hiểu được, nàng một phen đẩy Quân Khuynh Diệu ra, mắt lé nhìn hắn.

Quân Khuynh Diệu một chút cũng không có bị người trạc phá xấu hổ, mà là nhẹ nhàng cười, ăn xâu thịt nướng, nói: “Quả nhiên rất thơm, mặt trên rốt cuộc thêm vào đồ gia vị gì?”

“Ngươi không biết hương liệu.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cư nhiên dám công khai ăn đậu hủ của mình. Một hồi làm xâu thịt nướng siêu cấp cay cho hắn ăn.

Quân Khuynh Diệu ăn xâu thịt nướng giơ tay nhấc chân tao nhã. Đám người Gia Cát Minh Nguyệt xem cảm thấy răng đau.

Quân Khuynh Diệu ăn xong, cư nhiên bắn que trúc về phía Nam Cung Cẩn. Nam Cung Cẩn có khiết phích sắc mặt đại biến, đột nhiên đứng dậy lui mấy thước. Sưu một tiếng, căn trúc ký đã khảm thật sâu vào ghế hắn vừa rồi ngồi.

Gia Cát Minh Nguyệt xem mồ hôi lạnh chảy, Quân Khuynh Diệu tuyệt đối là cố ý! Tuyệt đối là cố ý dùng que trúc tập kích Nam Cung Cẩn. Bởi vì hắn biết Nam Cung Cẩn có nghiêm trọng khiết phích! Nói Nam Cung Cẩn ác tính thú vị, người kia ác tính thú vị cũng không nhỏ a!

“Vô sỉ!” Nam Cung Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói, lấy qua que trúc còn không có dùng bắn về phía Quân Khuynh Diệu.

Quân Khuynh Diệu nhưng cười không nói, thoải mái tránh thoát. Lấy một que trúc khác vân đạm phong khinh đánh trả.

Trong lúc nhất thời, hậu viện thanh âm sưu sưu không ngừng vang lên, tận lực bồi tiếp phanh.

“Đủ! Hai người các ngươi cút cho ta!” Gia Cát Minh Nguyệt hét lớn một tiếng, vươn tay chỉ vào hai người.

Hai người ngẩn ra, đều dừng động tác, mới nhìn đến trong viện đã thành một mảnh đống hỗn độn. Nồi canh hầm trên bếp bị mấy que trúc cắm vào đang chảy ồ ồ, dập tắt lửa phía dưới. Trên bàn chén trà, âm không một cái may mắn thoát khỏi đều bị đâm thành cái sàng. Nước trà, đồ uống chảy đầy bàn. Từng cái ghế dựa đều giống như con nhím, không thể ngồi. Hậu viện trên vách tường cũng găm không ít que trúc.

Gia Cát Minh Nguyệt lại nhìn Đoan Mộc Huyên bộ dáng lã chã chực khóc, lại nổi trận lôi đình. Hảo hảo liên hoan đã bị hai người này hoàn toàn bị hủy. Đoan Mộc Huyên hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn đồ uống phân tán ở trên bàn, đó là Tiết Tử Hạo vì nàng chuyên môn chế tác hoa quả tươi nước. Hiện tại toàn bộ bị hủy. Nàng sáng sớm cùng Tiết Tử Hạo đi mua đồ ăn cũng bị hủy.

“Ha ha, Minh Nguyệt, ta không phải cố ý.” Quân Khuynh Diệu chưa từng gặp Gia Cát Minh Nguyệt nổi giận, hiện tại hắn hậu tri hậu giác biết bọn họ làm quá cho nên cười xấu hổ.

“Ha ha, a ngươi muội a.” Gia Cát Minh Nguyệt vừa nghe lời này càng tức. Kiếp trước, nàng đối với người chán ghét lại không thể làm gì, bình thường trên mặt nói ha ha nhưng ở trong lòng mắng ngốc!

“Ta không có muội.” Quân Khuynh Diệu sửng sốt, cũng rất nghiêm túc trần thuật vấn đề này. Gia Cát Minh Nguyệt trong lúc nhất thời dở khóc dở cười.

“Ai nha, tiểu mèo con phát hỏa a ~” Nam Cung Cẩn lạnh lẽo nói xong, liền nhìn đến Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt sắc bén như đao bắn lại, hắn cũng cười, rõ ràng leo trở về cửa sổ, về phòng.

Quân Khuynh Diệu nhìn cửa sổ, trong lòng trơ trẽn. Nam Cung Cẩn biến thái, nhìn đến gặp rắc rối cư nhiên cứ như vậy trốn!

Bất quá, trước mắt, hắn nên trốn…

“Minh Nguyệt, mấy ngày sau ta lại tới tìm ngươi.” Quân Khuynh Diệu ngượng ngùng cười, tới gần Gia Cát Minh Nguyệt, “Tần gia gần nhất luôn điều tra ngươi. Ngươi cẩn thận.”

Nói xong, Quân Khuynh Diệu liền hóa thành một đạo hư ảnh rời đi.

Tần gia?!

Gia Cát Minh Nguyệt nháy mắt tỉnh táo lại. Quân Khuynh Diệu nói Tần gia, chính là gia tộc của Tần Hồng Vân. Lúc trước ở trong cấm địa hoàng cung Tần Hồng Vân bị Nam Cung Cẩn một đao làm thịt, nhưng không có người nào biết. Hoàng thượng khẳng định áp chế chuyện này. Nhưng, Tần gia tất nhiên sẽ không bỏ qua, âm thầm điều tra nàng cũng là bình thường. Bởi vì bọn họ đều là người tiến vào cửa cấm địa thứ ba, Tần Hồng Vân chính là không minh bạch chết ở đó.

“Minh Nguyệt, làm sao vậy?” Mặc Sĩ Thần nhìn Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên xuất thần, mở miệng hỏi nói.

“Các ngươi còn nhớ Tần Hồng Vân sao?” Gia Cát Minh Nguyệt phục hồi tinh thần lại hỏi.

“Đương nhiên.” Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo gật đầu, hai người sắc mặt đều ngưng trọng.

“Vừa rồi Quân Khuynh Diệu cùng ngươi nói chuyện này?” Tiết Tử Hạo nhíu mày hỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu: “Hắn nói Tần gia gần nhất đang âm thầm điều tra ta.”

“Bọn họ cứ việc điều tra, lại không phải chúng ta làm.” Mặc Sĩ Thần hừ lạnh một tiếng.

“Tuy rằng không phải chúng ta làm, nhưng Tần gia nhân sẽ không nghĩ như vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt trầm giọng nói, “Tất cả mọi người biết chúng ta ở cửa cấm địa thứ ba nhưng không biết có Nam Cung Cẩn.”

“Ngươi là nói, Tần gia hoài nghi là chúng ta làm?” Tiết Tử Hạo ngữ khí cũng ngưng trọng.

“Đổi lại là ngươi, ngươi có thể hoài nghi hay không?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi lại, “Biết người tiến vào cửa cấm địa thứ ba là chúng ta, ngươi nói hắn có thể hoài nghi chúng ta hay không?”

“Nhưng thật ra, đổi lại là ta, ta cũng hoài nghi.” Mặc Sĩ Thần gật đầu đồng ý.

“Tần gia không dám đối với chúng ta làm cái gì. Nhưng trong khoảng thời gian này các ngươi phải cẩn thận.” Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới đám người Tần Hồng Vân sử dụng thuật hợp kích. Tần gia là gia tộc cổ xưa tuyệt đối không thể khinh thường.

“Lại không phải chúng ta làm.” Mặc Sĩ Thần thực khó chịu nói thầm.

“Cho dù Nam Cung Cẩn không giết hắn, chúng ta có thể giết hắn hay không?” Tiết Tử Hạo hỏi ra một câu như vậy.

Mặc Sĩ Thần nháy mắt trầm mặc, đúng vậy, lúc ấy nếu không phải Nam Cung Cẩn ra tay, bọn họ cũng sẽ hạ sát thủ. Minh Nguyệt có được tinh huyễn thủ hộ tuyệt đối không thể để lộ ra. Vì bảo hộ Minh Nguyệt, bọn họ tất nhiên sẽ không quản nhiều như vậy, nhất định đem hết toàn lực giết Tần Hồng Vân.

Tiết Tử Hạo nhìn Mặc Sĩ Thần trầm mặc, vươn tay vỗ vai hắn. Mặc Sĩ Thần quay đầu nhìn Tiết Tử Hạo, trong lòng đại định, lộ ra tươi cười. Rất nhiều thời điểm, bọn họ trong lúc đó không cần dùng ngôn ngữ, chỉ một động tác liền biết tâm tư của đối phương.

Nhìn hậu viện hỗn độn, Gia Cát Minh Nguyệt tức. Vốn chuẩn bị tốt liên hoan liền bị hủy. Đoan Mộc Huyên tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng là như trước nhu thuận không có oán giận một câu, chính là lưu luyến không rời nhìn trên bàn nước trái cây cùng đồ ăn. Nàng càng nhu thuận Gia Cát Minh Nguyệt càng đau lòng nàng.

“Tốt lắm, ta mang bọn ngươi đi địa phương, chúng ta mua thứ tốt qua bên kia liên hoan, thuận tiện đi vào trong đó ở vài ngày.” Gia Cát Minh Nguyệt vẫy tay, quyết định đi tai họa Uất Trì Hồng. Dù sao bên kia có nhiều phòng trống, hơn nữa Uất Trì Hồng cũng nói qua, muốn ở cứ việc đi.

Cho nên, Gia Cát Minh Nguyệt làm cho người ta chuẩn bị tốt đồ dùng thiêu nướng, còn có hành lý, trực tiếp hướng chỗ ở của Uất Trì Hồng. Nam Cung Cẩn tựa vào cửa sổ, nhìn bọn họ bận rộn, nhưng không có cùng nhau đi qua. Bởi vì hắn nghe được Gia Cát Minh Nguyệt nói là đi nơi ngày đó lão giả xuất hiện. Cái lão giả kia rất mạnh. Nếu có thể, hắn cũng không muốn cùng người nọ chống lại. Thôi, để tiểu mèo con nghỉ vài ngày, chính mình cũng có thể nhân cơ hội này xử lý công việc.

Uất Trì Hồng nhìn bọn họ đến, không có chút nổi nóng, ngược lại còn vui vẻ. Ăn xâu thịt nướng Gia Cát Minh Nguyệt tự tay làm, tâm tình liền rất tốt, ánh mắt híp thành một đường. Thẳng ồn ào làm cho đám người Gia Cát Minh Nguyệt ở lại một đoạn thời gian. Mặc Sĩ Thần nắm giữ hương liệu nướng ra thịt, hương vị ngon hơn Gia Cát Minh Nguyệt. Cho nên mập mạp lại việc nhân đức không nhường ai trở thành “ngự trù.” Đoan Mộc Huyên lại cao hứng tìm không ra bắc.

Chỗ Uất Trì Hồng có rất nhiều phòng trống để cho bọn họ tự chọn lựa, sau đó hắn cảm thấy mỹ mãn trở về phòng mình. Ban đêm buông xuống, Gia Cát Minh Nguyệt lại gõ cửa phòng Uất Trì Hồng.

“Đã trễ, có chuyện gì?” Uất Trì Hồng còn tại hồi tưởng ban ngày thịt nướng, cười tủm tỉm hỏi.

“Uất Trì gia gia, ngươi có biết tinh huyễn thủ hộ không?” Gia Cát Minh Nguyệt hạ giọng hỏi.

Uất Trì Hồng sắc mặt biến đổi, biến dị thường ngưng trọng.

“Ngươi làm sao hỏi cái này?” Uất Trì Hồng mặt nhăn mày nhíu hỏi.

“Bởi vì ta có hai kiện tinh huyễn thủ hộ.” Gia Cát Minh Nguyệt không có giấu diếm, trực tiếp nói cho Uất Trì Hồng.

“Cái gì, ngươi đã có hai kiện?” Uất Trì Hồng kinh ngạc.

“Uất Trì gia gia lời này có ý tứ gì?” Gia Cát Minh Nguyệt nghe ra có chút không thích hợp.

“Ta nguyên bản nghĩ chờ ngươi trở nên mạnh hơn mới đi thu thập tinh huyễn thủ hộ.” Uất Trì Hồng trên mặt lộ ra tươi cười, “Chính là ta không nghĩ tới ngươi hiện tại còn có hai kiện tinh huyễn thủ hộ.”

“Uất Trì gia gia ngươi muốn ta thu thập tinh huyễn thủ hộ làm cái gì? Chẳng lẽ cũng muốn ta đi lên đường bá chủ?” Gia Cát Minh Nguyệt cười hỏi.

“Những người này chỉ biết tinh huyễn thủ hộ tụ tập sẽ có lực lượng cường đại, kỳ thật tinh huyễn thủ hộ còn có tác dụng khác. Này cùng thân thế ngươi liên quan.” Uất Trì Hồng lại quăng ra một đạo kinh lôi, làm cho Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn sửng sốt.

Tinh huyễn thủ hộ cùng thân thế của mình có liên quan?

“Hoặc là nói, tập hợp đầy đủ ngươi sẽ chậm rãi biết được thân thế của ngươi.” Uất Trì Hồng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ, cấp nàng giải thích, “Nhưng, ngươi phải hiểu được, ngươi hiện tại lực lượng căn bản là không đủ để bảo hộ tinh huyễn thủ hộ. Cho dù có ta, nhưng là ta không có khả năng chu đáo. Tinh huyễn thủ hộ đối với rất nhiều người mà nói đều có lực dụ hoặc thật lớn. Ngươi không cần đem chuyện ngươi có tinh huyễn thủ hộ để lộ ra, hiểu chưa?” Uất Trì Hồng trịnh trọng dặn.

“Vâng.” Gia Cát Minh Nguyệt trước gật đầu ứng, mới vội vàng hỏi, “Uất Trì gia gia, ngươi nói khi ta tập hợp đủ tinh huyễn thủ hộ có thể biết được thân thế của ta là thật sao?”

“Tự nhiên là thật, khi tập hợp đầy đủ tinh huyễn thủ hộ, hơn nữa có thực lực có thể bảo hộ nó, ngươi mới có tư cách biết thân thế của ngươi.” Uất Trì Hồng nói xong liền ngừng lại.

Mặc kệ Gia Cát Minh Nguyệt truy vấn, Uất Trì Hồng cũng không trả lời.

“Tốt lắm, nhanh đi nghỉ ngơi đi, không còn sớm.” Uất Trì Hồng vẫy tay, “Ta mệt mỏi, ta đi ngủ. Về sau có thời gian liền đến thăm ta, cho ta thịt nướng.”

“Được rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt không hỏi ra nhiều chuyện, có chút uể oải. Nhưng nghĩ đến hiện tại thực lực của mình, lại hùng tâm bừng bừng.

Ở rừng trúc mấy ngày, Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo còn có Đoan Mộc Huyên đều thích thượng nơi này. Nơi này thanh tĩnh, thích hợp bọn họ tu luyện. Gia Cát Minh Nguyệt liền quyết định lại ở lâu mấy ngày. Bất quá khi triệu hồi Cự Phong ra, Cự Phong liền ồn ào muốn ăn chân gà!

“Các ngươi trước luyện tập, ta đi trong thành mua đồ ăn, các ngươi muốn ăn gì? Ta mua trở về cho các ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt có Cự Phong làm tọa kỵ, qua lại liền trong chốc lát.

Mấy người đều báo chính mình muốn mua gì đó, Uất Trì Hồng cũng không cam lạc hậu, cũng báo chính mình muốn mua.

“Đã biết, ta đi sẽ trở lại.” Gia Cát Minh Nguyệt xoay người cưỡi Cự Phong, hướng trong thành.

Đến kinh thành, thời điểm xếp hàng mua hạt dẻ cao gặp Nam Cung Cẩn. Hắn vẫn là bộ dáng đáng đánh đòn, vừa thấy Gia Cát Minh Nguyệt liền cười mị hoặc, làm người chung quanh thần hồn điên đảo.

“Tiểu mèo con, ngươi làm sao ở trong này? Sẽ không sợ gặp được người xấu sao?” Nam Cung Cẩn cười yêu nghiệt, bên cạnh có cô gái chảy máu mũi.

Gia Cát Minh Nguyệt tức giận trả lời: “Phải, ta vận khí không tốt, vào thành liền đụng tới ngươi cái tên xấu xa này.” Gia Cát Minh Nguyệt tuy rằng trên mặt châm chọc, nhưng nội tâm lại cảm thấy Nam Cung Cẩn lời này chỉ sợ nói cái gì.

Gia Cát Minh Nguyệt mua xong hạt dẻ cao, sau đó chuẩn bị đi mua cái khác, Nam Cung Cẩn một tấc cũng không rời theo phía sau. Hai bên đường mọi người ở đều nhìn bên này, Gia Cát Minh Nguyệt lại rất rõ ràng bọn họ không phải là nhìn nàng. Nàng khuôn mặt tuy xinh đẹp, có quay đầu dẫn, nhưng tuyệt đối không bằng Nam Cung Cẩn.

“Nam nhân xinh đẹp xem cái gì? Không có nữ nhân nguyện ý gả cho nam nhân xinh đẹp hơn mình.” Gia Cát Minh Nguyệt nhỏ giọng nói thầm, nhéo hạt dẻ cao trong tay cho hả giận.

Ngay tại thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt nói thầm, trước mắt bị một mảnh bóng đen ngăn trở, nàng ngẩng đầu liền thấy được hai nam tử một thân trang phục phụng phịu. Sở dĩ ngẩng đầu, bởi vì Gia Cát Minh Nguyệt không cao. Thân thể của nàng cao 1m6. Nàng vì chiều cao của mình phẫn hận không lâu, ngẫm lại cũng coi như, dù sao nàng hiện tại mới mười sáu, còn có thể tiếp tục cao. Nhưng không có nghĩa là nàng thích có người trên cao nhìn xuống nhìn nàng.

“Tiểu mèo con, xem, gặp được người xấu cạch ~” Nam Cung Cẩn thanh âm sung sướng vang lên, nhưng là hắn như trước đứng xa xa, không có đi lên tương trợ.

“Gia Cát tiểu thư, lão gia nhà ta mời ngươi đi quý phủ làm khách.” Hai người bên hông đều đeo trường kiếm, trên người quần áo thoạt nhìn là hộ vệ nhà giàu.

“Lão gia nhà ngươi? Ai?” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày nhìn hai người trước mắt. Tuy rằng là hộ vệ, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại chưa từng có gặp qua, một thân thượng đẳng tơ lụa chế thành trang phục hộ vệ đẹp đẽ quý giá, cổ tay áo áo chỗ còn lấy kim tuyến thêu hoa văn cùng gia tộc tộc huy, thần thái không kiêu ngạo không siểm nịnh. Dứt bỏ thân phận, một thân trang phục cùng khí chất tuyệt đối so với một ít tiểu quý tộc gia cảnh bình thường còn quý tộc.

Trọng yếu hơn là lấy nhãn lực của Gia Cát Minh Nguyệt không khó nhìn ra hai người đều có thực lực thiên không kiếm sĩ, bọn họ thoạt nhìn không qua hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lấy niên kỉ có thể có được thực lực như vậy, đặt ở người thường cũng là thiên tài, nhưng lại cam tâm đi hộ vệ, gia tộc này không đơn giản.

“Thật có lỗi, không có lão gia phân phó, chúng ta không thể nói.” Một gã hộ vệ lạnh như băng nói, tuy rằng miệng nói xong thật có lỗi, nhưng vô luận ngữ khí hay là vẻ mặt, đều không có nửa phần xin lỗi.

“Như vậy ta cũng chỉ có thể nói thật có lỗi, ta không có hứng thú.” Gia Cát Minh Nguyệt lập tức hướng phía trước đi đến. Gia Cát Minh Nguyệt ở phía sau, cũng đoán ra thân phận hai người này. Thiện giả không đến, lai giả bất thiện. Này hai người, chỉ sợ cũng là…

“Gia Cát tiểu thư!” Hai gã hộ vệ đi tới che trước người nàng, xem ra nếu nàng kiên trì không đi liền chuẩn bị động võ.

“Hừ!” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng cười, thiên không cấp kiếm sĩ ở trong mắt người thường xem ra là cao thủ, ở trước mặt nàng thật đúng là không có tư cách kiêu ngạo. Một luồng khí thế vô hình trào ra, hai gã hộ vệ không khỏi lui từng bước, kinh ngạc liếc nhau, Gia Cát Minh Nguyệt thực lực rõ ràng so với bọn hắn cao hơn, xem ra đồn đãi không sai, đám người Gia Cát Minh Nguyệt dựa vào thực lực lấy được quán quân thần long đại tái.

Tuy rằng kết quả thần long đại tái đã sớm truyền tới Đan Lăng quốc, mọi người cũng lâm vào vui sướng tự hào, nhưng vẫn không hề tin tưởng đám người Gia Cát Minh Nguyệt có thực lực mạnh, dù sao Đan Lăng quốc ở thần long đại tái hơn một trăm năm ở vị trí cuối cùng mọi người đã quen. Trong cảm nhận của nhiều người trong, lần này Đan Lăng quốc có thể ngoài ý muốn đoạt giải quán quân khẳng định là dựa vào Trưởng Tôn Ninh Hạo cùng Lăng Phi Dương thực lực siêu phàm, về phần Gia Cát Minh Nguyệt cùng hai đệ tử chưa biết tên làm sao có thể có thực lực cao cường, khẳng định là đồn đãi khuyếch đại. Hai gã hộ vệ lúc trước cũng cho là như vậy, bất quá lúc này cảm nhận được Gia Cát Minh Nguyệt trên người khí thế vô hình trào ra, không dám có nửa phần khinh thị, lộ ra thần sắc chần chờ.

“Làm càn, làm sao có thể đối với Gia Cát tiểu thư như vậy vô lễ?” Lúc này, bên đường kia hai rộng thùng thình xa hoa trong xe ngựa, một lão giả khí độ bất phàm kéo cửa ra đi tới trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, hơi hạ thấp người nói, “Thực xin lỗi Gia Cát tiểu thư, hai gã hạ nhân không hiểu chuyện, thỉnh không cần để ý, tại hạ là Liễu Hoài Khanh, là quản gia Tần gia đại dụ thành, phụng mẹnh lão gia nhà ta mời Gia Cát tiểu thư tới phủ làm khách!”

Quả nhiên, Tần gia!


trướctiếp