Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư

Q.1 - Chương 79: Phải Tin Tưởng Ta.


trướctiếp

Mặc Sĩ Kính Đức thực luyến tiếc Mặc Sĩ Thần vừa trở về liền đi, nhưng hoàng thượng có lệnh, ai cũng không có khả năng chống lại lệnh. Tiết Tử Hạo cùng người nhà lưu luyến không rời cáo biệt. Viện trưởng Bạch Vũ học viện kích động cùng Gia Cát Minh Nguyệt nói không ít. Đơn giản chính là Gia Cát Minh Nguyệt là niềm kiêu hãnh của Bạch Vũ học viện bọn họ. Lấy được quán quân thần long đại tái, lại là cứu tinh của Thương Phong Thành, hắn không nghĩ kiêu ngạo thì trách. Lăng Phi Dương bên người vây quanh không cô gái hai mắt lóe sáng đang phóng điện, bất quá hắn biến thành vật cách điện, một mực không nhìn.

Xe ngựa đã sớm chuẩn bị, là bốn chiếc xe ngựa rộng rãi thoải mái, Gia Cát Minh Nguyệt một mình ngồi một chiếc, ba cái người còn lại ngồi một chiếc. Gia Cát Minh Nguyệt lên xe ngựa, nhìn trong xe ngựa, thầm than thống lĩnh cấm quân chuẩn bị chu đáo. Trong xe ngựa trải thảm dày. Có cái một cái bàn nhỏ, mặt trên đặt nước trà cùng điểm tâm, còn có mấy quyển sách. Ngồi trên xe ngựa không có cảm giác chấn động.

Xe ngựa rất nhanh khởi động, Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp nằm xuống, nhắm hai mắt lại. Nàng thực mệt mỏi, đến Thương Phong Thành đều mang theo tâm trạng căng thẳng. Hiện tại cuối cùng có thể thả lỏng. Trước khi đi ở Mặc Sĩ gia tắm rửa thay quần áo, nhưng lại chưa kịp nghỉ ngơi. Hiện tại, nàng thầm nghĩ ngủ một giấc.

Chờ nàng mở mắt ra, liền chống lại một đôi dị đồng câu hồn phách.

“Ngươi…” Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, nói, ngón tay hơi lạnh lại nhẹ nhàng ngăn môi nàng lại.

“Hư.” Quân Khuynh Diệu mỉm cười, điên đảo chúng sinh.

Gia Cát Minh Nguyệt ngồi dậy, nhìn Quân Khuynh Diệu ngồi bên cạnh, kinh ngạc hỏi: “Ngươi, làm sao ở chỗ này? Vào bằng cách nào?”

“Ta làm sao không thể ở trong này?” Quân Khuynh Diệu cười, “Mệt muốn chết đi?”

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu: “Lần này có chút mệt.”

“Đúng vậy, ngủ ngáy, còn chảy nước miếng.” Quân Khuynh Diệu trêu tức nói.

Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng xoa miệng, hiểu được Quân Khuynh Diệu đang lừa nàng, hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hắn không nói.

“Ngươi làm sao ở chỗ này?” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận hỏi.

“Đương nhiên là tới nhìn ngươi.” Quân Khuynh Diệu trên mặt thủy chung lộ vẻ tươi cười.

Gia Cát Minh Nguyệt híp mắt nhìn Quân Khuynh Diệu, mãn nhãn hoài nghi. Quân Khuynh Diệu thu liễm tươi cười, nói: “Ta gần nhất có sự muốn xử lý. Cẩn thận Nam Cung Cẩn.”

“Hắn là cái bệnh thần kinh, biến thái.” Gia Cát Minh Nguyệt ghét bỏ nói.

Quân Khuynh Diệu ngẩn ra, chợt nhịn không được cười ra tiếng: “Phải, hắn chính là cái bệnh thần kinh, biến thái. Bất quá, có hắn đi theo ngươi cũng tốt.” Quân Khuynh Diệu hiểu rõ Nam Cung Cẩn, Nam Cung Cẩn hiện tại đối với Gia Cát Minh Nguyệt có hứng thú, như vậy tất nhiên sẽ không làm cho nàng gặp nguy hiểm. Gia Cát Minh Nguyệt xảy ra chuyện, hắn sẽ không xem diễn. Nam nhân tính cách ác liệt, ác tính của hắn có đôi khi cũng là chuyện tốt.

“A?” Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, lời này có ý gì? Quân Khuynh Diệu không phải muốn chính mình cẩn thận Nam Cung Cẩn sao? Như thế nào còn nói có hắn đi theo cũng tốt.

“Ta có chuyện, chờ ta xử lý xong, ta liền tới tìm ngươi.” Quân Khuynh Diệu vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tóc của Gia Cát Minh Nguyệt, hôn nhẹ.

Hành động này của Quân Khuynh Diệu nháy mắt làm cho Gia Cát Minh Nguyệt mặt đỏ lên. Nàng chỉ cảm thấy mặt mình thực nóng, thực nóng, nói chuyện lại trở nên lắp bắp.

“Ngươi, ngươi, ngươi làm gì, làm gì?” Gia Cát Minh Nguyệt lấy tóc mình về tóc.

Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt quẫn bách, Quân Khuynh Diệu chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt.

“Ta đi, phải nhớ ta.” Quân Khuynh Diệu đứng lên, xốc rèm cửa xe lên, một cơn gió thổi qua, hắn đã không thấy bóng dáng. Xa phu chỉ cảm thấy sau lưng một cơn gió nhẹ, quay đầu cũng chỉ nhìn đến rèm cửa xe hơi phất phơ, lại không có dị trạng khác. Hắn lắc đầu, cảm thấy mình có phải choáng váng mới đưa đến ảo giác hay không.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn xe ngựa trống rỗng, nỗi lòng thật lâu không có bình phục.

Dùng cơm trưa xong, Gia Cát Minh Nguyệt ở trong xe ngựa xem sách, buồn ngủ, cuối cùng ghé vào trên bàn ngủ. Chờ nàng tỉnh ngủ, vừa mở mắt liền nhìn đến Nam Cung Cẩn nụ cười lạnh bạc mà châm chọc.

Gia Cát Minh Nguyệt chùi mắt, lưng thẳng, đối với việc Nam Cung Cẩn cũng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong xe ngựa, nàng đã thực bình tĩnh thích ứng. Nàng hiện tại thực chán ghét người thực lực mạnh hơn mình. Thực lực mạnh mẽ, rất giỏi a? Là có thể lặng yên không một tiếng động chạy đến trong xe ngựa người ta, xem tư thế người ta ngủ sao? Thật sự là vô sỉ! Thật sự là chán ghét! Chờ thực lực của chính mình mạnh mẽ sẽ đem bọn người kia đá bay ở trên cây!

“Tiểu mèo con, ngươi tỉnh a ~” Nam Cung Cẩn cầm một khối điểm tâm, cười tủm tỉm đưa đến miệng mình.

Gia Cát Minh Nguyệt không nhìn hắn, chính mình rót chén trà uống.

Nam Cung Cẩn từ trong áo lấy ra đến một cái chén bạch ngọc, đưa tới trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt: “Ta cũng muốn.”

Khiết phích cuồng! Còn tự mang cái chén!

“Ngươi còn tự mang cái chén, ngươi làm sao còn không tự mang một bộ bát đũa? Để tránh về sau ăn cơm còn muốn làm cho người ta cầm chén dùng nước ấm rửa mấy lần?” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận châm chọc. Nàng nhớ rõ lần trước ở Kỳ lân tửu lâu ăn cơm, người này làm cho tiểu nhị dùng nước ấm đem bát đũa hắn dùng rửa một lần lại một lần.

“Này chủ ý không sai.” Gia Cát Minh Nguyệt châm chọc hắn nhưng Nam Cung Cẩn lại như không có chuyện gì gật đầu.

Gia Cát Minh Nguyệt khinh bỉ, không để ý tới hắn.

Trên đường dừng lại tìm nơi ngủ trọ, xa phu cùng hoàng thành cấm quân nhìn đến theo Gia Cát Minh Nguyệt từ trên xe ngựa xuống một người nam nhân xa lạ, tròng mắt đều phải rơi xuống. Người này ở trong xe ngựa khi nào? Hơn nữa xem Gia Cát Minh Nguyệt sắc mặt như thường, đây là tình huống gì? Cẩn thận đánh giá nam nhân kia, lại kinh diễm một mảnh. Nam tử yêu nghiệt bị Gia Cát Minh Nguyệt giấu ở trong xe ngựa, quan hệ giũa bọn họ rốt cuộc là…? Điều này làm cho rất nhiều người miên man bất định. Nhưng không ai dám mở miệng hỏi.

Đám người Lăng Phi Dương xuống xe ngựa cũng nhìn thấy Nam Cung Cẩn, mọi người sắc mặt đều khó nhìn, đặc biệt Lăng Phi Dương. Nam nhân này làm sao có thể cùng Minh Nguyệt ngồi chung một chiếc xe ngựa a!

Ở kinh thành hoàng thượng rất nhanh biết được tin, trong xe ngựa của Gia Cát Minh Nguyệt có dấu một gã nam tử diện mạo bất phàm! Hai người quan hệ không rõ. Hoàng thượng nổi giận, nữ nhi bị nam nhân vô liêm sỉ lừa đi làm tâm tình hắn táo bạo.

Mà sứ giả thần miếu Mạn Tuyết Doanh sắc mặt càng khó xem. Đúng vậy, vị “sứ giả thần miếu” này tên là Mạn Tuyết Doanh! Khuôn mặt sau khăn che mặt hơi có chút vặn vẹo.

Đại nhân làm sao cùng nữ tử đê tiện thân mật? Làm sao có thể!

Mạn Tuyết Doanh một thân váy dài màu trắng hoàn mỹ, dáng người lung linh làm cho người ta tâm viên ý mã. Cơ hồ cái khăn che mặt trong suốt, đem dung mạo xinh đẹp của nàng nhìn một cái không sót. Khăn che mặt màu trắng càng tăng thêm thần bí cao quý. Nàng lẳng lặng đứng ở hành lang, nhìn hoa cỏ trong ngự hoa viên, trong lòng phiền chán. Đại nhân suy nghĩ cái gì? Làm cho chính mình giả mạo hắn tiến vào Đan Lăng quốc, chính mình lại đi tiếp cận một cái đê tiện con gái riêng. Nhất định có lý do, nhất định có!

Mạn Tuyết Doanh khinh khinh cắn môi, suy tư. Chuyện mà đại nhân quyết định người bên ngoài tuyệt đối không thể nhúng tay, nếu không hậu quả không phải chết đơn giản mà là sống không bằng chết. Cho nên, nàng cũng không dám đi can thiệp. Nhưng khi nhớ tới ngày đó ở khánh công yến nhìn cô gái xinh đẹp trên mặt lộ ra ngạo nghễ, khiến cho nàng nhịn không được sinh ra một cỗ xúc động, xúc động muốn hủy diệt.

Nhẫn, nhất định phải nhẫn. Mạn Tuyết Doanh nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại còn không biết đại nhân tiếp cận Gia Cát Minh Nguyệt là vì chuyện gì, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu phá hủy kế hoạch của đại nhân, đại nhân tức giận không phải là nàng có thể thừa nhận.

Trên đường về kinh, đám người Gia Cát Minh Nguyệt hưởng thụ đãi ngộ cao nhất cấp, ăn ngủ nghỉ, đều là bọn hắn hưởng thụ tốt nhất từ trước tới nay. Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo là lần đầu tiên bị hoàng thành cấm quân toàn bộ hành trình hộ vệ, loại cảm giác này hoàn toàn khác biệt.

Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, cỗ lực lượng thần bí đáng sợ trong cơ thể đã an tĩnh lại, không như trước kia mãnh liệt mênh mông. Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên mở mắt, rút chủy thủ bên hông ra. Thanh chủy thủ này là Lăng Phi Dương đưa cho nàng. Lúc ấy thanh chủy thủ này thiếu chút nữa không chịu nổi cổ lực lượng trong cơ thể mà nổ mạnh. Thanh chủy thủ này dùng tiện tay, hơn nữa là Lăng Phi Dương đưa, ý nghĩa bất đồng, nàng thực thích.

“Không cần tùy ý sử dụng lực lượng trong cơ thể ngươi, ngươi sẽ không chịu nổi.” Hồi lâu chưa từng có tiếng động Ngạn Hống bỗng nhiên ở trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt cùng nàng trực tiếp trao đổi.

Gia Cát Minh Nguyệt mở mắt, ở trong đầu cùng Ngạn Hống trao đổi: “Ngươi có biết lực lượng trong cơ thể ta là cái gì?”

“Ngươi thực lực tăng lên, ta sẽ không cho ngươi triệu hồi ma sủng, bởi vì ngươi lại triệu hồi liền không chịu nổi. Lực lượng trong cơ thể ngươi, ngươi còn không thể khống chế.” Ngạn Hống không có trả lời vấn đề của nàng, mà là chậm rãi nói, “Nhớ kỹ, không cần dễ dàng sử dụng.”

Gia Cát Minh Nguyệt rốt cục hiểu được vì sao thực lực của nàng tăng lên nhưng không thể lại triệu hồi nhiều ma sủng. Nguyên lai là bởi vì Ngạn Hống nhận thấy được lực lượng trong cơ thể nàng đáng sợ mà ngăn trở nàng tiếp tục triệu hồi.

“Tiểu mèo con ~ ngươi suy nghĩ cái gì? Có phải hay không suy nghĩ ta, ta ở trước mắt, không cần nhớ ta a ~” Nam Cung Cẩn thanh âm mị hoặc bỗng nhiên vang lên đánh gãy Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ.

“Ta nhớ ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười nói, nhìn Nam Cung Cẩn lộ ra tươi cười, nàng cũng khóe miệng cong lên, bổ sung nói, “Ta muốn giết ngươi.”

Nam Cung Cẩn trên mặt tươi cười không thay đổi, khóe miệng cong lên: “Ngươi đánh không lại ta a ~ “

“Luôn luôn có ngày đánh thắng.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đem chủy thủ thu lại, không để ý tới Nam Cung Cẩn.

Trong một chiếc xe ngựa khác, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Phi Dương trầm tĩnh. Trước mắt hắn, luôn hiện ra cảnh tượng Gia Cát Minh Nguyệt lúc trước dùng chủy thủ xuất ra lực lượng kinh thiên động địa. Minh Nguyệt nàng, đã cường đại rồi sao… Lăng Phi Dương nhẹ nhàng nắm tay, mắt rũ xuống, thở dài. Đột nhiên, hắn xốc rèm cửa sổ lên, ánh mắt nhìn về chiếc xe ngựa phía trước, ánh mắt sáng quắc. Nam nhân tên Nam Cung Cẩn kia! Quá mức cường đại, cường đại đến hắn biết rõ người nọ rất nguy hiểm, nhưng hắn không cách nào đuổi đi. Loại cảm giác này, vô lực, không cam lòng. Hắn quá yếu, quá yếu, hắn chưa bao giờ khát vọng trở nên mạnh hơn.

Không người nào biết tâm tư của Phi Dương, mấy ngày sau xe ngựa chậm rãi tiến vào kinh thành.

Khi Gia Cát Minh Nguyệt trở lại kinh thành, hoàng thượng liền lập tức triệu kiến.

Vẫn là ở đình trong ngự hoa viên, trên bàn đá vẫn đặt đầy thức ăn Gia Cát Minh Nguyệt thích. Hoàng thượng vừa thấy Gia Cát Minh Nguyệt đến, liền cười tủm tỉm hướng nàng ngoắc, không cho nàng hành lễ.

“Hoàng thượng.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hoàng thượng trên mặt hiền lành tươi cười, cũng nở nụ cười. Cùng hoàng thượng tiếp xúc tới nay, bất tri bất giác, Gia Cát Minh Nguyệt đã đưa hắn trở thành trưởng bối có thể tín nhiệm. Lòng người đều là thịt, mấy ngày nay tiếp xúc, nàng tự nhiên hiểu được hoàng thượng là từ đáy lòng thật tình yêu thương nàng.

“Đến đến.” Hoàng thượng ý bảo Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống.

Chờ Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, hắn đầu tiên là hỏi không ít tình huống ở Thương Phong Thành, cuối cùng mới nói chuyện chính.

“Minh Nguyệt, nam nhân đi theo bên cạnh ngươi là ai?” Hoàng thượng cẩn thận hỏi, “Chính là người cùng ngươi ngồi cùng xe ngựa trở về.”

Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra, tiếp theo nhớ tới đến hoàng thượng chỉ là ai. Không phải là hỏi Nam Cung Cẩn biến thái có khiết phích sao?

Hoàng thượng nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, sợ Gia Cát Minh Nguyệt trả lời đúng là chuyện mà hắn lo lắng.

Gia Cát Minh Nguyệt muốn trả lời. Nam Cung Cẩn biến thái, kỳ thật là người thần miếu nhân, là sứ giả thần miếu thật.

“Hắn là bằng hữu nhận thức mà thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, trong giọng nói là ghét bỏ không che giấu được.

Hoàng thượng cẩn thận quan sát vẻ mặt cùng ngữ khí của Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng vui vẻ, hắn hiểu Gia Cát Minh Nguyệt không có nói sai. Xem ra, Minh Nguyệt không có coi trọng tên kia, không sai không sai.

Thời điểm Hoàng thượng đang may mắn, tổng quản bỗng nhiên đến bẩm báo, nói sứ giả thần miếu đại nhân cầu kiến. Bởi vì nghe nói Gia Cát Minh Nguyệt cũng ở trong này cho nên muốn gặp riêng một lần.

Hoàng thượng nghe được tổng quản bẩm báo, sắc mặt trầm xuống. Hắn thực không muốn gặp sứ giả thần miếu. Không chỉ là vì nàng là người thần miếu, còn có bởi vì con mình bị nàng mê thần hồn điên đảo, càng bởi vì nàng muốn đám người Minh Nguyệt gia nhập thần miếu. Hoàng thượng quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt là khinh thường. Hoàng thượng có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc, Minh Nguyệt khinh thường sứ giả thần miếu sao? Kỳ thật lúc trước Minh Nguyệt cự tuyệt gia nhập thần miếu cũng làm cho hắn giật mình. Rất nhiều người trẻ tuổi đều sùng bái thần miếu, đây là mọi người đều biết thậm chí là đương nhiên. Nhưng Minh Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh cự tuyệt thần miếu sứ giả dụ hoặc. Càng khó là đồng bạn của nàng rõ ràng nhìn đến sứ giả thần miếu thực kích động nhưng vừa thấy Gia Cát Minh Nguyệt cự tuyệt, bọn họ cũng đều không nói.

“Liền chuyển cáo sứ giả thần miếu, nói Minh Nguyệt đi đường mệt nhọc, phải về nghỉ ngơi.” Hoàng thượng nhíu mày, quyết định như vậy. Hắn tin tưởng, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không muốn gặp đến sứ giả thần miếu.

Tổng quản ánh mắt lộ ra lo lắng, hắn làm bạn hoàng thượng nhiều năm, theo hoàng thượng vẫn là Vương gia không có thể thế lực. Cho nên, hắn không chỉ đem hoàng thượng làm chủ tử lại cho rằng là ông trời của hắn.

“Hoàng thượng, này… Nàng dù sao cũng là sứ giả thần miếu.” Tổng quản nghĩ, nhưng là vẫn chưa trực tiếp khuyên giải. Hắn biết rõ thân phận của mình. Hắn lo lắng hoàng thượng không cho sứ giả thần miếu mặt mũi, nếu là thần miếu sứ giả giận phải làm sao bây giờ?

“Nàng tính là sứ giả thần miếu?” Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, nàng hiện tại không tính đem thân phận sứ giả thần miếu kia tiếp tục che giấu.

Hoàng thượng cùng tổng quản nghe vậy cũng kinh hãi, chẳng lẽ nữ tử trong cung kêu Mạn Tuyết Doanh không phải sứ giả thần miếu? Nếu không phải, Gia Cát Minh Nguyệt từ đâu biết được?

“Nàng là người thần miếu nhưng không phải sứ giả thần miếu. Nàng chính là cấp dưới của sứ giả thần miếu mà thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hoàng thượng cùng tổng quản, trầm giọng nói ra, “Hoàng thượng, chuyện này ta ngẫu nhiên biết được, trong lòng ngươi biết là được. Người này không phải thật sự là sứ giả thần miếu, nàng không có địa vị cao như vậy.”

Nói nói tới đây, hoàng thượng tự nhiên hiểu được Gia Cát Minh có ý gì. Làm cho trong lòng hắn biết, Mạn Tuyết Doanh không phải thật sự là sứ giả thần miếu, địa vị không cao, chính mình không cần rất kiêng kị, nhưng cũng không thể làm mất mặt nàng.

“Minh Nguyệt ngươi làm sao mà biết được?” Hoàng thượng không chút nghi ngờ Gia Cát Minh Nguyệt nói, mà là tò mò hỏi.

“Bởi vì chân chính sứ giả thần miếu đi theo ta.” Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ, vẫn là đem thân phận của Nam Cung Cẩn nói ra, vạn nhất hoàng thượng bên này có người nào ý đắc tội Nam Cung Cẩn, kia hậu quả tuyệt đối không chịu nổi. Nam Cung Cẩn người này, một đôi mắt hoa đào mặc dù xinh đẹp nhưng đáy mắt lại vô tình.

“Ngươi nói, nam tử cùng ngươi ngồi chung một chiếc xe ngựa?” Hoàng thượng thất thanh hỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.

“Hắn, làm sao có thể đi theo bên cạnh ngươi? Có mục đích gì? Có thể hay không đối với ngươi bất lợi?” Hoàng thượng càng hỏi ngữ khí càng vô cùng lo lắng.

“Có lẽ là bởi vì hảo ngoạn. Yên tâm, hắn không có gây bất lợi cho ta.” Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu, “Hoàng thượng, chuyện này ta nói cho ngươi, trong lòng ngươi biết là được, trên mặt không cần hiện ra, còn có kêu người của ngươi trăm ngàn không cần đi chọc hắn. Người này biến thái, bệnh thần kinh.” Gia Cát Minh Nguyệt hiện tại ở sau lưng có thể nói bậy, tuyệt không khẩu nhuyễn.

“Được, ta đã biết.” Hoàng thượng vừa mới bắt đầu là có chút tâm loạn, hiện tại trấn định xuống.

“Người này thực lực phi thường cao cường. Hắn cho ta uy áp cảm thậm chí vượt qua Thanh tiên sinh.” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày.

Hoàng thượng nghe nói lời này, cũng không kinh ngạc. Nếu người nọ là thật sứ giả thần miếu, như vậy thực lực căn bản không kỳ quái.

“Chính ngươi phải chiếu cố mình.” Hoàng thượng tâm tình có chút phức tạp, tự trách cùng áy náy chiếm đa số.

“Biết, hoàng thượng ngươi cũng cẩn thận.” Gia Cát Minh Nguyệt nghe hoàng thượng nói, trong lòng ấm áp, dùng sức gật đầu.

Hoàng thượng lại trò chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt, mới phái người đem nàng đưa ra hoàng cung. Trở lại ngự thư phòng, hoàng thượng múa bút thành văn, viết một phong thơ, kêu tổng quản tiến vào, đem tin giao cho hắn, nói: “Phong thư này tức khắc phi ưng truyền cho thánh điện.”

“Vâng, hoàng thượng.” Tổng quản tiếp nhận thư, cung kính đáp.

“Đúng rồi, Mạn Tuyết Doanh hiện tại như thế nào?” Người biết đến đều không phải là sứ giả thần miếu chân chính, hoàng thượng cũng không kiêng kị. Cấp dưới của sứ giả thần miếu sứ giả. Nói trắng ra là Mạn Tuyết Doanh chính là chân chính nha hoàn nhất đẳng bên người sứ giả thần miếu.

“Hoàng thượng cự tuyệt nàng cầu kiến, nàng tựa hồ thực mất hứng. Sau, thái tử điện hạ…” Tổng quản nói đến mặt sau, có chút phun ra nuốt vào.

Hoàng thượng nghe đến mấy cái này, trong lòng phiền chán, vẫy tay: “Không cần phải nói, ngươi lui ra đi.” Thái tử bị một cái nữ nhân thần miếu thần hồn điên đảo, thật sự bất lợi. Nhớ tới thái tử ngày xưa đến đủ loại việc xấu, hoàng thượng không khỏi cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt. Có lẽ, danh hiệu thái tử này có thể thay đổi người .

Khi Gia Cát Minh Nguyệt trở lại nhà nhưng không có nhìn thấy Lăng Phi Dương. Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo đã tắm xong, đang ở đại sảnh ăn đại tiệc phong phú. Đoan Mộc Huyên ở một bên cái miệng nhỏ ăn. Nam Cung Cẩn không có bóng dáng, tất nhiên là ở trong phòng tắm rửa. Mỗi lần tắm rửa, người tốn thời gian nhiều nhất.

“Phi Dương đâu?” Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, cũng bắt đầu ăn, tuy rằng vừa rồi ở hoàng cung ăn qua, nhưng trước mắt mỹ thực nàng cũng không buông tha.

“Không biết, một hồi đến liền đi ra ngoài.” Mặc Sĩ Thần ăn hai gò má phình, phe phẩy đầu nói.

“Kỳ quái, hắn không tắm rửa cũng chưa ăn cơm liền vội vàng đi ra ngoài, chẳng lẽ về nhà?” Tiết Tử Hạo vừa ăn vừa đoán.

“Sẽ không!” Gia Cát Minh Nguyệt phủ quyết. Nhà như vậy Lăng Phi Dương tuyệt đối không nghĩ trở về. Phải về cũng là trở về biệt viện của hắn. Chẳng lẽ hắn có chuyện gì? Chờ hắn trở về hỏi sau.

“Vì sao không phải là về nhà?” Mặc Sĩ Thần nghi hoặc hỏi.

“Tóm lại chính là sẽ không.” Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không đem chuyện giữa Lăng Phi Dương và phụ thân nói cho mọi người, nàng chính là chắc chắc trả lời như vậy.

Buổi chiều, Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo nghỉ ngơi, Nam Cung Cẩn cũng không có xuất môn. Gia Cát Minh Nguyệt mang theo chủy thủ đi tìm Hình Lâm Châu. Ở Thương Phong Thành, thanh chủy thủ này suýt nữa nổ mạnh, Gia Cát Minh Nguyệt tưởng có nên làm cho Hình Lâm Châu cấp thanh chủy thủ cường hóa một chút. Cũng chính là luyện khí. Hình Lâm Châu làm luyện kim sư thứ nhất Đan Lăng quốc nhất định có biện pháp.

Hình Lâm Châu đối với Gia Cát Minh Nguyệt đến, vui vẻ ra mặt.

“Ngoan đồ đệ, ngươi từ Thương Phong Thành trở về không quên trước đến thăm ta, thật sự là ngoan a.” Hình Lâm Châu nói câu đầu tiên làm cho Gia Cát Minh Nguyệt dở khóc dở cười. Cảm tình hắn so đo nàng tìm Thương Vô Nhai trước hay là tìm hắn trước.

“Đúng vậy, ta đến xem sư phụ trước. Còn có chuyện muốn thỉnh giáo sư phụ.” Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên liền thuận thế nói là đến xem Hình Lâm Châu trước.

Hình Lâm Châu quả nhiên cười ánh mắt híp lại thành một đường.

“Nói đi, muốn thỉnh giáo sư phụ cái gì?” Hình Lâm Châu hòa ái dễ gần hỏi.

“Ta muốn hỏi sư phụ, luyện khí như thế nào? Có thể đem thanh chủy thủ này cường hóa hay không?” Gia Cát Minh Nguyệt rút chủy thủ ra, đưa cho Hình Lâm Châu.

Hình Lâm Châu tiếp qua nhìn nhìn, nói: “Có thể. Bất quá, muốn xem dùng cái luyện pháp gì. Luyện khí chia làm mấy phần, ta nghiên cứu ra luyện pháp thượng đẳng là Lôi Điện. Đi theo ta.” Hình Lâm Châu nói chuyện luyện kim thuật giống như thay đổi thành người khác, thao thao bất tuyệt, chậm rãi nói.

Gia Cát Minh Nguyệt đi theo Hình Lâm Châu tới phòng thí nghiệm của hắn, Hình Lâm Châu đem chủy thủ đặt ở trên bàn thí nghiệm, đùa nghịch đôi bình bình quán quán: “Ta nghiên cứu ra luyện pháp thượng đẳng là Lôi Điện. Nhưng tạo ra lôi, quá mức nhỏ yếu, chỉ có thể hơi cường hóa. Trong truyền thuyết tâm lôi, ta chỉ là nghe qua, không có gặp qua. Ta đem phương pháp luyện khí dạy cho ngươi, nếu là có ngày ngươi tìm được tâm lôi, như vậy liền thử. Còn có pháp trận luyện khí ta cũng dạy cho ngươi.” Hình Lâm Châu đem tài liệu đều chuẩn bị tốt, vừa nói vừa thí nghiệm, chờ giữa hai cái cái giá toát ra Lôi Điện nho nhỏ, hắn đem chủy thủ thấu đi qua, nói, “Nhưng là, ngươi nhớ kỹ, luyện pháp này là phi thường nguy hiểm, nếu không thao tác tốt, liền a a a a a a…”

Gia Cát Minh Nguyệt yên lặng gật đầu, nhìn Hình Lâm Châu bị điện xoay đến xoay đi, kêu mất hồn, khẳng định cách nói của hắn hoàn toàn chính xác. Quả thật rất nguy hiểm…

Cuối cùng Hình Lâm Châu đem chủy thủ trả lại cho Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn chủy thủ trong tay, trên mặt lộ ra tươi cười. Chủy thủ quả nhiên bị cường hóa, tuy rằng cường hóa không cao nhưng quả thật luyện khí thành công.

“Sư phụ, ngươi mau dạy ta đi.” Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng đem chủy thủ thu lên.

“Được, đến.” Hình Lâm Châu vươn tay, đem tóc toàn bộ bị điện dựng thẳng lên cố gắng đè xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói. Biểu tình nghiêm túc nhưng với bộ dáng hiện tại của hắn thực không phối hợp, sẽ chỉ làm người cảm giác buồn cười.

Khi Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh đem luyện khí học, vừa ngẳng đầu, liền nhìn đến Hình Lâm Châu ngồi xổm góc họa quyển quyển, trong miệng nói thầm: “Thương thiên bất công, không có thiên lý, ta học suốt hai mươi năm, mới có thể học xong phương pháp luyện khí này, nhưng lại có người đến trưa học xong… Thương thiên bất công!”

Gia Cát Minh Nguyệt xem ách nhiên thất tiếu, sư phụ vĩnh viễn là lão ngoan đồng đáng yêu.

Gia Cát Minh Nguyệt trấn an qua lão ngoan đồng sư phụ, sau đó cầm chủy thủ trở về, muốn tìm Lăng Phi Dương nói cho hắn tin tức này. Nhưng khi trở lại nhà, quản gia lại nói, Lăng Phi Dương vẫn chưa trở về. Gia Cát Minh Nguyệt không có để ý, nghĩ hắn buổi tối sẽ trở lại. Nhưng buổi tối vẫn là không thấy Lăng Phi Dương.

Liên tục vài ngày Lăng Phi Dương đều không có xuất hiện liền kỳ quái. Đi qua nhà Lăng Phi Dương, quản gia lại nói Lăng Phi Dương chưa bao giờ trở về nơi này. Cái này Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy không thích hợp. Lăng Phi Dương chưa từng có không nói được một lời liền biến mất lâu như vậy. Hắn chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Nghĩ vậy, Gia Cát Minh Nguyệt liền đứng ngồi không yên.

Hiện tại đúng là Thiên Phong học viện nghỉ, Lăng Phi Dương không ở học viện. Trong nhà Lăng Phi Dương cũng không có người. Gia Cát Minh Nguyệt ngồi không yên. Nàng thỉnh Gia Cát Phó Vân, hoàng thượng, sư phụ của mình đều giúp nàng tìm Lăng Phi Dương. Nhưng, kết quả lại càng làm cho nàng hoảng. Không có tin tức, hoàn toàn không có tin tức. Lăng Phi Dương tựa như hoàn toàn biến mất.

“Tại sao có thể như vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt sắc mặt có chút tái nhợt, ngay cả hoàng thượng phái người tra đều không có tin tức, lòng của nàng lần nữa trầm xuống.

“Có lẽ, Phi Dương có chuyện gì chậm trễ.” Mặc Sĩ Thần khó khăn nói, chính hắn đều không thể nào tin được lý do này. Nếu có việc, Lăng Phi Dương sẽ không gọi người truyền tin sao?

Gia Cát Minh Nguyệt là thật hoảng, nàng đứng lên, lại ngồi xuống, vô cùng lo lắng vạn phần.

“Người lại không chết, ngươi khẩn trương cái gì?” Nam Cung Cẩn ngồi ở một bên, nói chậm rì rì.

“Ngươi!” Gia Cát Minh Nguyệt mắt lạnh nhìn Nam Cung Cẩn, Lăng Phi Dương đã nửa tháng không có xuất hiện, nàng đương nhiên lòng nóng như lửa đốt, nhìn hắn ở một bên bình tĩnh dùng chén bạch ngọc uống trà, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng buồn bực.

Ngay tại thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt buồn bực, trước cửa lại có một cái bóng dáng. Đứng ở trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, cười dài nhìn nàng.

“Uất Trì gia gia!” Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng. Người trước mắt đúng là Uất Trì Hồng, mẫu thân nàng có quen biết, cũng là sư phụ của Lăng Phi Dương. Hiện tại hắn xuất hiện ở trong này, Gia Cát Minh Nguyệt biết không phải là ngẫu nhiên. Gia Cát Minh Nguyệt trực giác nói cho chính mình, Uất Trì Hồng đến khẳng định là cùng Phi Dương có liên quan.

Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo cũng đứng lên bái kiến Uất Trì Hồng, Uất Trì Hồng mỉm cười xua tay, ý bảo không cần đa lễ. Nhưng thật ra ngồi ở một bên Nam Cung Cẩn làm cho Uất Trì Hồng nhìn nhiều hai mắt. Nam tử này thực lực không tồi. Chẳng qua, tuy rằng che giấu lệ khí của hắn nhưng không trốn khỏi ánh mắt của Uất Trì Hồng.

“Uất Trì gia gia, ngươi tới, có phải có Phi Dương tin tức hay không?” Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng hỏi.

“Tự nhiên. Đi, ta mang ngươi đi gặp hắn.” Uất Trì Hồng cầm Gia Cát Minh Nguyệt, trực tiếp đem nàng giáp ở dưới nách, cứ như vậy theo cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài. Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo hai người nghe được bọn họ đối thoại, tự nhiên sẽ không lo lắng. Nam Cung Cẩn đáy mắt cũng là biến đổi. Lão giả này rất mạnh. Hắn là loại người nào? Cùng Gia Cát Minh Nguyệt có quan hệ gì.

Uất Trì Hồng mang theo Gia Cát Minh Nguyệt, theo trên đường cái nháy mắt xẹt qua, người bên ngoài chỉ cảm thấy một luồng gió quỷ dị, căn bản nhìn không tới bóng người. Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bên tai vù vù rung động, chung quanh cảnh vật đều trở thành hư ảnh, gió thổi ánh mắt đều không mở ra được. Có thể nghĩ Uất Trì Hồng tốc độ đáng sợ bao nhiêu.

Thật lâu, Uất Trì Hồng rốt cục đem Gia Cát Minh Nguyệt thả xuống. Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cảm thấy đầu choáng váng mắt hoa, chờ đứng vững, liền nhìn đến mình đứng ở trong rừng trúc. Chung quanh đều là trúc xanh tươi, phía trước có vài toà nhà tranh, trước nhà tranh là một hồ nước, bên cạnh hồ nước còn có bến tàu làm bằng trúc, cạnh bến tàu là thuyền nhỏ, trên thuyền nhỏ có lưới đánh cá cùng cần câu. Trong hồ nước còn có mấy con vịt đang chơi đùa. Nhà tranh vây quanh một vòng hàng rào trúc. Trong hàng rào có mấy con gà con bới đất tìm sâu. Thanh u thế ngoại đào nguyên chính là như thế.

“Uất Trì gia gia trụ địa phương, thật sự là xinh đẹp.” Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt cũng không trát nhìn phía trước.

“Đi thôi, Phi Dương ở phía sau núi. Ngươi nếu thích, muốn khi nào đến trụ đều có thể.” Uất Trì Hồng cười rộ lên, nâng tay chỉ phía trước.

“Đa tạ Uất Trì gia gia.” Gia Cát Minh Nguyệt cười, liền chạy tới sau núi.

Khi Gia Cát Minh Nguyệt chạy đến sau núi liền nhìn đến một thân ảnh quen thuộc đứng ở phía trước. Lăng Phi Dương bóng dáng vẫn là cao ngất, giống như một cây thẳng tắp, lại như kiếm ra khỏi vỏ.

“Phi Dương!” Gia Cát Minh Nguyệt quát to một tiếng, dừng cước bộ.

Lăng Phi Dương thân mình cứng đờ, quay đầu nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt cách đó không xa. Tâm của Lăng Phi Dương ở giờ khắc này lại cao hứng, lại thất lạc. Cao hứng là gặp được Minh Nguyệt, nhìn đến trên mặt nàng lo lắng. Thất lạc là, chính mình ngay tại đột phá bình cảnh, mấy ngày nay còn kém một chút. Hắn vốn tưởng là chờ sau khi đột phá lại đi gặp Minh Nguyệt.

“Ngươi kia là biểu tình gì!” Gia Cát Minh Nguyệt chạy qua, đi lên liền hung hăng một cước ở trên lưng Lăng Phi Dương.

Lăng Phi Dương đau nhe răng.

“Ngươi có ý gì a, một câu không nói bỏ chạy ra ngoài. Hại chúng ta đều lo lắng gần chết. Ngươi có biết hay không, ta thỉnh hoàng thượng còn có sư phụ bọn họ đều phải đem kinh thành lật vài lần!” Gia Cát Minh Nguyệt có chút buồn bực nói.

Lăng Phi Dương kinh ngạc nhìn khuôn mặt trước mắt, trong lòng vừa động, hắn bỗng nhiên rất muốn vươn tay chạm đến.

Bất quá, hắn còn không có thân thủ, Gia Cát Minh Nguyệt đã ra tay. Nàng vươn hai tay, kiễng mũi chân, nắm hai bên hai má của hắn dùng sức hướng hai bên kéo: “Ngươi phát ngốc gì, nghĩ đến không nói lời nào là có thể qua sao? Ngươi choáng váng sao?”

“Đúng vậy, ta ngốc.” Lăng Phi Dương bị xả lấy lại tinh thần, trong lòng có dòng nước ấm muốn tràn ra. Hắn bị ngăn miệng, nói mơ hồ không rõ.

“Trong khoảng thời gian này ngươi làm gì?” Gia Cát Minh Nguyệt rốt cục buông Lăng Phi Dương ra, tức giận hỏi.

“Ở… Tu luyện.” Lăng Phi Dương sờ mặt bị nhéo, có chút bất đắc dĩ nói.

“Kia hiện tại như thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Bình cảnh.” Lăng Phi Dương cũng không che giấu.

Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặc, thời điểm bình cảnh rất gian nan. Nếu muốn đột phá, điểm cuối cùng là khó khăn nhất. Có cơ hội, có thể lĩnh ngộ đột phá, nếu lĩnh ngộ không được liền vĩnh viễn cũng đột phá không được. Từ linh hồn cấp đến thánh cấp là một đạo khe rãnh, khe rãnh thật lớn. Ở bình cảnh nhìn như thiếu chút nữa, kì thực kém quá lớn.

Trầm mặc, Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới cái gì, rút chủy thủ ra đưa cho Lăng Phi Dương xem: “Phi Dương, xem, chủy thủ ngươi cho ta, ta hiện tại biết luyện khí. Thanh chủy thủ này cường hóa.”

Lăng Phi Dương tiếp nhận chủy thủ, nhìn kỹ, gật đầu: “Quả nhiên so với trước kia tốt hơn.”

“Chính là Lôi Lực không đủ, cho nên chỉ tốt một chút. Nếu có cường đại Lôi Lực, ta có thể làm cho thanh chủy thủ này lợi hại hơn.” Gia Cát Minh Nguyệt nói, “Xem, ta tại mặt trên làm luyện kim trận, nếu về sau tìm được tâm lôi có thể luyện khí.”

Lăng Phi Dương nhìn nhìn chủy thủ, mặt trên quả nhiên vẽ luyện kim trận rườm rà. Hắn chưa bao giờ gặp qua luyện kim trận như vậy, nghĩ nghĩ liền nói: “Là Hình đại sư dạy ngươi?”

“Hắn dạy nhất hơn phân nửa, cái khác là ta chính mình sờ soạng.” Gia Cát Minh Nguyệt đắc ý dào dạt nói, dùng ánh mắt ngươi mau khen ta đi nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương.

Lăng Phi Dương bật cười, như nguyện khích lệ nói: “Ân, Minh Nguyệt quả nhiên rất lợi hại. Là thiên tài luyện kim.”

Gia Cát Minh Nguyệt cười rộ lên, sau đó trực tiếp ngồi xuống, vỗ mặt cỏ bên người: “Ngồi.”

Lăng Phi Dương theo lời ngồi bên cạnh, thời điểm hắn muốn nói, Gia Cát Minh Nguyệt lại chậm rãi mở miệng.

“Thanh tiên sinh từng nói, đá mặc dù nặng lại không phá được nước, lá rụng tuy nhẹ lại có thể phập phềnh nổi trên nước, tu luyện chi đạo kỳ thật cũng như thế, quá mức chấp nhất có lẽ liền trầm xuống dưới nước, bình thản lạnh nhạt lại có thể nổi lên trên mặt nước.”

Lăng Phi Dương đồng tử co rút nhanh, đột nhiên quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Đây là Thanh Vân Châu Thanh tiên sinh dạy?

Lăng Phi Dương lập tức cúi đầu, tinh tế nhấm nuốt Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói.

Gia Cát Minh Nguyệt không quấy rầy hắn, mà là hai tay ôm đầu, trực tiếp nằm xuống, nhìn trời xanh thẳm. Nàng đang hồi tưởng lại lúc Thanh Vân Châu nói những lời này.

Bỗng nhiên thiên địa trong lúc đó, đột nhiên có một loại luật động kỳ lạ, thế gian hết thảy đều trở nên vô cùng thông thấu. Trời xanh thẳm trong trẻo giống như vừa mới dùng nước rửa qua, không có một tia tạp chất; gió thổi nhẹ nhàng vào mặt, mang theo mùi thơm ngát nhè nhẹ làm người ta vui vẻ thoải mái; cỏ non dưới chân non mềm, tràn ngập sinh cơ.

Gia Cát Minh Nguyệt giống như nghe được gió hát, nghe được cỏ hô hấp. Thiên địa trong lúc đó tràn ngập một cỗ năng lượng thuần túy, hơi hơi dao động, dẫn dắt lực lượng trong cơ thể cùng tinh thần lực đang dao động hài hòa giống như nhất thể, mà tại bên trong dao động lực lượng cùng tinh thần lực của nàng lại tinh thuần cùng ngưng thực trở nên chưa bao giờ có.

“Đây là có chuyện gì?” Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi ngạc nhiên vạn phần, khi tu luyện còn chưa từng xuất hiện qua tình huống như vậy. Duy nhất có thể khẳng định là, loại cảm giác kỳ dị này đối với nàng có lợi.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lăng Phi Dương, chỉ thấy mắt ánh hắn kinh ngạc nhìn mình. Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy, ở giờ khắc này, chính mình cảm nhận được thiên địa trong lúc đó cổ thuần túy lực lượng kia dao động, mà Lăng Phi Dương cũng hoàn toàn dung nhập trong đó. Ở giờ khắc này toàn bộ thân thể của hắn, linh hồn của hắn giống như đều hoàn toàn dung nhập vào thiên địa. Ở trên người Lăng Phi Dương, Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng cảm nhận được cái loại cảm giác khi đối mặt với cao thủ thánh cấp.

“Chẳng lẽ là muốn đột phá?” Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng dâng lên ý niệm này trong đầu, tràn ngập kinh hỉ.

“Rầm rầm oanh”, trên bầu trời xanh, đột nhiên truyền đến tiếng sấm, ngẩng đầu nhìn lại nhưng không có gì khác thường.

Gia Cát Minh Nguyệt tâm mạnh mẽ trầm xuống, kinh hỉ bị sầu lo cùng sợ hãi thay thế. Linh hồn cấp đến thánh cấp mặt ngoài nghe tới chính là kém một cấp, nhưng đã có khác biệt về chất, đó là bởi vì từ linh hồn cấp tấn chức thánh cấp phải trải qua thiên lôi thối thể khảo nghiệm, sau khi trải qua thiên lôi lễ rửa tội, vô luận thân thể hay là tinh thần không gian đều hoàn toàn thăng hoa, đột phá thân thể người thường cực hạn, tới một cảnh giới hoàn toàn mới.

Thiên lôi thối thể tạo nên thánh cấp cao thủ cường đại, nhưng đồng thời trở thành ác mộng của vô số cao thủ linh hồn cấp, trên đời này tuyệt đại đa số cao thủ đứng đầu linh hồn cấp đều ngã xuống, nghiêm trọng trực tiếp bị thiên lôi oanh thành tro, hơi tốt một chút chính là chết khiếp trở thành phế nhân. Chỉ có một bộ phận cực nhỏ, có thể ngừng thiên lôi thối thể trở thành một thế hệ cao thủ.

Ở trong ánh mắt lo lắng của Gia Cát Minh Nguyệt, trên trời xanh một đạo ánh sáng hiện lên, cột sáng màu lam chói mắt như lợi kiếm từ trên chém xuống, hướng đỉnh đầu Lăng Phi Dương oanh tạc. Cột sáng kia như thực chất, so với cánh tay Gia Cát Minh Nguyệt còn thô vài phần, bốn phía lóe ra một tầng điện quang, xích xích rung động.

Phi Dương có thể vượt qua hay không?

Gia Cát Minh Nguyệt tâm nháy mắt thu nhanh.


trướctiếp