Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư

Q.1 - Chương 52: Ảnh Đế!


trướctiếp

“Gia gia, thật không nghĩ tới, Ngô gia khí thế bức người. Bất quá, hắn làm như vậy, chỉ sợ rất nhanh hắn sẽ hối hận.” Cầm thiệp mời, Mặc Sĩ Thần cười lạnh nói.

“Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt.” Mặc Sĩ Kính Đức cười rộ lên.

“Xem diễn, xem diễn.” Gia Cát Minh Nguyệt cười tủm tỉm nói.

Hoàng hôn, Thương Phong Thành, ngoài trang viên Ngô gia nhiều xe ngựa ngựa xa hoa đang đậu lại, bên trong vườn nhiều khách nhân từ bốn phương tám hướng tới liền không dứt, ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng hộ vệ thông báo, còn có không ít khách nhân lục tục tới. Tuy rằng sắc trời đã tối, nhưng đại sảnh rộng lớn, thị nữ mặc xinh đẹp ở trong đám người xuyên qua, vì khách nhân dâng nước trà điểm tâm.

Mặc Sĩ Kính Đức tùy ý ngồi, thỉnh thoảng cười nói với nhóm người quyền thế bên trong thành vài câu, tự nhiên tản mát ra một cỗ thản nhiên khí là đại tộc gia chủ. Gia Cát Minh Nguyệt cùng Mặc Sĩ Thần Tiết Tử Hạo mấy người tọa ở phía sau vẻ mặt thản nhiên.

Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt ở trong đại sảnh nhìn quét qua, tựa hồ đang tìm cái gì.

Rốt cục, Gia Cát Minh Nguyệt vẻ mặt buông lỏng, gặp được kia khuôn mặt tái nhợt mà âm trầm, cảm giác được tầm mắt của Gia Cát Minh Nguyệt, người nọ cũng hướng bên này trông lại, thấy Gia Cát Minh Nguyệt, thoáng dừng lại một chút liền quay đầu đi.

Người nọ, đúng là đường chủ mà ngày đó Gia Cát Minh Nguyệt thấy ở khách sạn. Mà ngồi chung quanh người nọ là mấy người nàng gặp tửu lâu. Quả nhiên đến đây, Gia Cát Minh Nguyệt hơi hí mắt, ở cuối cùng thả ra tin tức bản vẽ bị Ngô gia có được còn đem bán đấu giá, thật sự là rất sáng suốt. Quá sớm không được, quá muộn càng không được!

“Đều chuẩn bị tốt sao?” Xa xa, Ngô Khai Viễn nhìn Mặc Sĩ Kính Đức chuyện trò vui vẻ, thấp giọng hỏi hỏi một gã trung niên nam tử sắc mặt ngoan lệ bên cạnh. Đây là đả thủ không tiếc số tiền lớn mời đến từ Hồng Lâm Thành, tuy rằng cùng hắn còn có chút chênh lệch, nhưng là thiên không gian hậu kỳ cao thủ, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt, ở Hồng Lâm Thành danh khí không nhỏ. Vì chuyện hôm nay, hắn được ăn cả ngã về không hạ hết vốn.

“Đều tốt lắm, chỉ cần hắn dám động thủ, chúng ta nhất định giết chết hắn ngay.” Trung niên nam tử nhìn Mặc Sĩ Kính Đức xa xa, một đạo vết sẹo ở khóe miệng khẽ động vài cái. Nghe lời hắn, phía sau vài tên nam tử cả người phát ra khí giết chóc nhất tề gật gật đầu.

“Tốt, nếu Mặc Sĩ Kính Đức hôm nay còn có thể nhẫn xuống, ta thật muốn bội phục hắn.” Ngô Khai Viễn cắn chặt răng lẩm bẩm. Bản vẽ này hắn tiêu phí rất lớn công phu mới hỏi thăm rõ ràng, là truyền gia chi bảo của Mặc Sĩ gia tộc. Có lẽ ẩn dấu bí mật lớn, là trân bảo mà người Mặc Sĩ gia tôn sùng.

Sắc trời hoàn toàn đen, bầu trời đêm mênh mang, ánh trăng sáng ngời, khách nhân lúc này đều tới không sai biệt lắm, trong đại sảnh Ngô gia người đã đầy, hội đấu giá bắt đầu.

Một gã thiếu niên quần áo hoa lệ đi lên đài, nói: “Các vị, thỉnh an tĩnh, hoan nghênh các vị khách quý quang lâm hàn xá, tại hạ Ngô Thiên Phong, phụ trách chủ trì bán đấu giá lần này, lần này là từ Thương Phong Thành Bàng hai nhà Bàng, Ngô liên thủ tổ chức, trong đó không hề thiếu trân phẩm, còn có kỳ trân dị bảo mà mọi người tưởng tượng đến, hy vọng mọi người đều thắng lợi trở về, hiện tại ta tuyên bố hội đấu giá lần này chính thức bắt đầu…”

Nhìn Ngô Thiên Phong trên đài cao trấn định tự nhiên, Ngô Khai Viễn vừa lòng gật đầu, nhiều năm như vậy, vẫn là Ngô gia lần đầu tiên long trọng tiêu sái tiến vào tầm mắt mọi người, cũng là Ngô gia bắt đầu quật khởi bước đầu tiên, hắn đem Ngô Thiên Phong tiến lên đài, đương nhiên đối với hắn có kỳ vọng thật lớn, theo của hắn biểu hiện đến xem, chính mình lựa chọn hẳn là đúng vậy, Ngô gia tương lai, về sau có thể yên tâm giao cho hắn.

Một kiện bảo vật trân quý nhiều năm của hai nhà Bàng, Ngô bị thôi tiến lên đài, theo thanh âm báo giá càng ngày càng cao với tiếng chùy đấu giá hạ xuống nổ lớn, các tân khách cảm xúc bị kích động lên, mỗi người đều kích động nhìn trên đài, chờ mong kinh hỉ lớn hơn nữa. Theo mọi người, chỉ có người Mặc Sĩ gia tộc, cùng người trung niên sắc mặt tái nhợt kia vẫn còn duy trì bình tĩnh, thần sắc không có chút biến hóa.

“Phía dưới, ta sắp sửa bán đấu giá …” Nói tới đây, Ngô Thiên Phong dừng lại, nhìn về chỗ Mặc Sĩ Kính Đức liếc mắt một cái, tiếp theo nói tiếp, “Có lẽ đối rất nhiều người mà nói không có giá trị quá lớn, nhưng là đối với người ở đây là trân bảo quý giá ngàn lần.”

Một tấm bản vẽ ố vàng nhiều nếp nhăn được đưa lên. Ngô Khai Viễn vừa lòng nhìn Mặc Sĩ Kính Đức sắc mặt trở nên tái nhợt, cả người đều có chút run rẩy. Quả nhiên, vật này, không phải vật quý bình thường của Mặc Sĩ gia tộc.

Gia Cát Minh Nguyệt ngồi bên cạnh Mặc Sĩ Kính Đức trong lòng vui đến hỏng rồi, nhìn không ra, Mặc Sĩ lão gia tử diễn trò công phu vẫn là nhất lưu. Xem nét mặt già nua, xem cắn răng nanh,…

Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt lặng lẽ hướng về phía nam tử trung niên kia, quả nhiên nhìn đến nam tử trung niên kia thân mình căng thẳng, mắt không rời bản vẽ.. Mà vài người xung quanh hắn cơ hồ sắp kiềm chế không được. Nam tử trung niên không biết thấp giọng nói câu gì, vài người xung quanh đều an tĩnh lại, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn bản vẽ trong tay Ngô Thiên Phong.

Thiên lôi địa hỏa a. Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng cười nở hoa. Nhìn mấy người kia ánh mắt cực nóng, người không biết còn tưởng rằng bọn họ thầm mến Ngô Thiên Phong đâu.

“Phía dưới bắt đầu bán đấu giá một kiện bảo vật cuối cùng.” Ngô Thiên Phong mỉm cười, cầm lấy bản vẽ, nói, “Tấm bản vẽ này hẳn là một tấm tàng bảo đồ, giá khởi điểm một trăm ngàn kim tệ. Mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn một triệu kim tệ.”

Ngô Thiên Phong nói xong, phía dưới toàn bộ ồ lên. Đây là tàng bảo đồ gì? Cư nhiên khai ra giá như vậy?

Sau đó Ngô Thiên Phong giơ tấm tàng bảo đồ lên, làm cho mọi người thấy rõ trên bản vẽ có một dấu hiệu đơn giản, phía dưới náo loạn. Đùa giỡn cái gì, một tấm bản đồ như vậy mà muốn một trăm ngàn kim tệ.

Ngô Thiên Phong cười nhìn Mặc Sĩ Kính Đức, hắn đương nhiên là cố ý hô lên giá như vậy. Bản vẽ này, bọn họ nghiên cứu thật lâu cũng chưa phát hiện đặc thù. Như vậy, duy nhất có thể giải thích là Mặc Sĩ gia vẫn truyền thừa xuống dưới, có ý nghĩa đặc thù. Thậm chí so với gia phả còn trân quý hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn, phía dưới ầm ầm, nhưng không ai ra giá.

Mặc Sĩ Kính Đức nắm chặt tay, gắt gao nhìn Ngô Thiên Phong. Ánh mắt, thần thái, chậc chậc, dù sao Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy Mặc Sĩ Kính Đức hoàn toàn có thể làm ảnh đế.

“Ai, xem ra, không có người đối này bản vẽ có hứng thú a.” Ngô Thiên Phong thở dài, “Kỳ thật, ta cũng chỉ là thử thời vận. Vạn nhất có người biết hàng muốn ra giá mua. Bất quá, xem ra, muốn phát tài, dựa vào vận khí là không được a.”

Ngô Thiên Phong nói xong, có người bưng lên chậu than. Ngô Thiên Phong trong mắt hiện lên dữ tợn, phải, hắn chính là cố ý, hắn phải thiêu hủy đồ vật trân quý của Mặc Sĩ gia tộc, nhục nhã bọn họ, làm cho bọn họ thống khổ, làm cho bọn họ cảm thấy chính mình vô dụng, ngay cả truyền gia chi bảo đều bảo hộ không được.

Ngô Thiên Phong cầm bản vẽ, chậm rãi để lên ngọn lửa, ngoài miệng lơ đãng nói: “Xem ra bản vẽ này chính là phế phẩm, thiêu hủy, mọi người đối với hội đấu giá này cũng thực tận hứng đi. Nói như vậy, mục đích của chúng ta liền đạt tới …” Ngô Thiên Phong vừa nói, vừa muốn thiêu hủy bản vẽ.

Phía sau, dị biến nổi lên.


trướctiếp