Đợi đoàn
người Tiểu Đinh cùng Thú Nha ăn xong ra cửa, Gia Cát Minh Nguyệt nói với tiểu nhị đưa thức ăn, liền nhanh chóng ra cửa. Từ xa, Gia Cát Minh
Nguyệt làm bộ như vô tình đi sau mấy người kia, Tiểu Đinh cùng Thú Nha
căn bản không nghĩ tới sẽ có người theo dõi, sau khi ở trong thành đi
dạo một vòng, liền đi vào một khách sạn xa hoa nhất ở Thương Phong
Thành.
Mấy người
nối đuôi nhau lên lầu, Gia Cát Minh Nguyệt sợ lạc mất dấu, nhanh chóng
đi theo, gặp mấy người đẩy cửa một gian phòng, xem xét xung quanh vài
lần, sau đó lắc mình vào trong, Gia Cát Minh Nguyệt cước bộ nhẹ nhàng đi tới trước cửa, nghiêng tai lắng nghe.
“Đường chủ,
ngài bị thương có nặng không?” Trong phòng, truyền ra thanh âm của Tiểu
Đinh. Lúc này Tiểu Đinh đã không còn thái độ lỗ mãng lúc trước, khẩu khí cung kính hỏi.
“Hoàn hảo,
không có trở ngại gì, không nghĩ tới Liễu Đông Vọng còn có vài phần thực lực, bất quá mới thiên không kiếm sĩ, cư nhiên xuất ra kiếm kỹ linh hồn cấp kiếm sĩ, ta nhất thời không đề phòng thiếu chút nữa ăn đau khổ.”
Trong phòng truyền ra thanh âm trầm thấp mà hơi khàn khàn.
“Có phải hắn làm hay không?” Thú Nha hỏi.
“Không có
khả năng, La Hiêu thực lực ta biết, không dưới ta, lấy cơ trí cùng cẩn
thận của hắn, cho dù hắn ngu xuẩn có thể sử dụng kiếm kỹ linh hồn cấp
kiếm sĩ, cũng không có khả năng bị thương hắn. Huống hồ hắn nhiều lần đề phòng chúng ta, quả thật không có bản vẽ.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn nói tiếp, tiếp theo lại hỏi, “Các ngươi có tìm hiểu ra tin tức gì
không?”
“Không có,
trong thành các nơi chúng ta đều lặng lẽ tìm hiểu qua, không có tin tức
hữu dụng. Hơn nữa hiện tại toàn thành giới nghiêm.” Thú Nha đáp.
“Người có
thể giết chết La Hiêu, thực lực khẳng định không kém, chờ sóng gió đi
qua, vết thương của ta tốt lên, lại đi tìm người lúc ấy ở Tầm Long Sơn
Mạch tham gia sưu tầm thử xem.” Người nọ trầm ngâm một lát liền quyết
định.
Gia Cát Minh Nguyệt tránh ngoài phòng, nghe bên trong mấy người đối thoại, xác định
bọn họ chính là người đuổi giết La Hiêu, hiện tại đang tìm kiếm tấm bản
vẽ kia. Tấm bản vẽ kia, quả nhiên không đơn giản. Bất quá, những người
này, rốt cuộc là ai? Hơn nữa khẩu khí người nọ, là muốn tìm người lúc ấy ở Tầm Long Sơn Mạch. Gia Cát Minh Nguyệt không dám cam đoan, đến cuối
cùng có thể tra ra bọn họ không. Nhất nghĩ đến đây, Gia Cát Minh Nguyệt
có chút lo lắng.
Gia Cát Minh Nguyệt ngừng thở, chậm rãi lui hai bước, sau đó xoay người ly khai.
Nhưng nàng
mới vừa đi ra, cửa phòng đột nhiên mở ra, một đạo thân ảnh giống như u
linh, vô thanh vô tức che trước người Gia Cát Minh Nguyệt.
“Tiểu nha
đầu, ngươi trốn chỗ này làm gì?” Một gã nam tử trung niên sắc mặt tái
nhợt nói, thanh âm trầm thấp, khàn khànchính là người được xưng là đường chủ. Mà trên người người này phát ra sát khí làm cho người ta áp lực
không thôi.
Gia Cát Minh Nguyệt tâm đề phòng, đối phương phát hiện nàng! Làm sao bây giờ? “Bình
tĩnh, phải bình tĩnh!” Gia Cát Minh Nguyệt nói trong lòng. Gia Cát Minh
Nguyệt nhất thời không nói chuyện, nam tử trung niên kia sắc mặt càng
ngày càng âm trầm.
Ngay tại lúc chuông treo chỉ mành1, cửa phòng đối diện mở ra, một thiếu niên quần áo hoa lệ đi ra. Gia Cát
Minh Nguyệt không nhìn thấy mặt thiếu niên kia, xông lên kháp trụ cánh
tay hắn, tức giận mắng: “Ngươi là người phụ tình! Uổng ta đối với ngươi
một lòng say mê, ngươi tự nhiên cùng nữ nhân khác hẹn hò! Lúc trước
ngươi đồng ý với ta? Lại cùng cha mẹ ta cam đoan? Ngươi, tên hỗn đản
này.”
Thiếu niên kia tựa hồ bị chuyện này kinh sợ, bởi vì Gia Cát Minh Nguyệt kháp cánh tay, hắn một lời chưa nói.
“Ngươi cái
hỗn đản, ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy? Lúc trước ngươi đều
gọi người gia tiểu ngọt ngào, hiện tại nhìn đến người ta liền làm bộ như không biết. Ngươi này, không có lương tâm.” Gia Cát Minh Nguyệt liều
mạng rơi nước mắt, trong lòng bị lời nói của mình ghê tởm muốn nôn ra.
Nôn cùng mệnh so sánh cái sau trọng yếu hơn, cho nên, vì mạng sống, chịu ghê tởm một chút. Trong lúc nhất thời, Gia Cát Minh Nguyệt khóc như lê hoa đái vũ2. Ân, đại khái đi…
Thiếu niên kia bị Gia Cát Minh Nguyệt kháp trụ cánh tay, không biết là bị sợ hãi, vươn tay cầm tay Gia Cát Minh Nguyệt.
Nam tử trung niên nhìn này một màn, khóe miệng rút trừu, có chút chán ghét nhìn hai
người trước mắt. Nguyên lai là một đôi tiểu tình nhân, nữ tới bắt gian.
Nam tử trung niên không xem bọn hắn, xoay người trở về phòng, dùng sức
đóng cửa lại.
Gia Cát Minh Nguyệt vừa thấy nam tử trung niên kia không còn nghi ngờ, liền lôi kéo thiếu niên chạy nhanh xuống lầu.
Ra khỏi
khách sạn, Gia Cát Minh Nguyệt mới buông tay thiếu niên kia ra, sau đó
ghét bỏ lấy tay hắn đang nắm tay mình ra, lấy kim tệ trong ngực chuẩn bị cảm tạ người này. Nhưng vừa lấy kim tệ ra, ngẩng đầu thấy rõ người
trước mắt, Gia Cát Minh Nguyệt sắc mặt thay đổi.
Người trước mắt là Bàng Vô Kỵ!
“Gia, Gia Cát, Minh Nguyệt, ngươi vừa rồi, vừa rồi…” Bàng Vô Kỵ mặt nổi đỏ lên, lắp bắp nói.
“Như thế nào là ngươi?” Gia Cát Minh Nguyệt nổi giận gầm nhẹ, sau đó vung quyền, một quyền liền đánh lên hốc mắt của Bàng Vô Kỵ.
Bàng Vô Kỵ
kêu thảm một tiếng, bưng kín hai mắt mình. Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa
hết giận, hung hăng dậm chân, dẫm nát chân phải Bàng Vô Kỵ, sau đó nổi
giận đùng đùng chạy xa.
Bàng Vô Kỵ ở tại chỗ ôm chân mình, nhưng ánh mắt lại đuổi theo bóng dáng Gia Cát
Minh Nguyệt, thẳng đến khi bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn biến
mất. Bàng Vô Kỵ tâm tình nổi lên mãnh liệt gợn sóng.
“Gia Cát Minh Nguyệt…” Bàng Vô Kỵ nhìn phía trước, cúi đầu nói ra vài chữ.
Gia Cát Minh Nguyệt hồi tửu lâu cầm chân gà cùng gà nướng, ở bên ngoài triệu hồi Cự
Phong, hướng miệng Cự Phong bỏ vài cái chân gà, liền cưỡi Cự Phong về
nhà. Sắc trời ráng chiều, không người chú ý Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi Cự
Phong. Nếu như bị người nhìn thấy, chỉ sợ kinh ngạc đến cằm bị trật
khớp. Người có thể đem ma sủng làm tọa kỵ, khắp thiên hạ chỉ sợ còn
không có.
Về nhà, Tiết Tử Hạo còn đang dạy Đoan Mộc Huyên bắn tên, Đoan Mộc Huyên áo lót đã
sớm bị mồ hôi tẩm ẩm ướt, nhưng vẻ mặt như cũ quật cường một tên lại một tên bắn.
“Chuột,
cấp.” Gia Cát Minh Nguyệt đem gà nướng đưa cho Tiết Tử Hạo. Đoan Mộc
Huyên thấy thế, buông trường cung, nhu thuận đi cấp Tiết Tử Hạo châm
trà.
“Ngươi ăn,
ta đi tìm Phi Dương.” Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, bỏ chạy đến vách
tường, leo lên thang đi qua tường. Vừa rơi xuống đất, liền nhìn đến Lăng Phi Dương vẻ mặt kiên nghị đang luyện kiếm. Mồ hôi từ trên trán Lăng
Phi Dương toát ra, có mồ hôi theo khuôn mặt tuấn mỹ rơi xuống, rơi trên
mặt đất bắn tung tóe. Ánh chiều tà chiếu lên làm cho Lăng Phi Dương dáng người cao ngất xuất hiện một tầng hồng quang, Lăng Phi Dương kiếm cũng
phát ra hồng quang, hắn múa kiếm, như mây bay nước chảy, lưu loát sinh
động, phiên như kinh hồng, uyển như du long, vạt áo theo động
tác của hắn tung bay, bừng tỉnh cảnh trong mơ. Gia Cát Minh Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn xem có chút ngây người.
“Minh Nguyệt?” Lăng Phi Dương nhận thấy Gia Cát Minh Nguyệt đã đến, ngừng lại, dò hỏi.
“Nga, Phi Dương.” Gia Cát Minh Nguyệt phục hồi tinh thần, ồi đi qua, “Ta có việc nói với ngươi.”
“Chuyện gì?” Lăng Phi Dương thu hồi kiếm, đi tới.
“Ta hôm nay nhìn thấy người giết Liễu Đông Vọng.” Gia Cát Minh Nguyệt đè thấp thanh âm.
“Cái gì?!”
Lăng Phi Dương biến sắc, khẩn trương đem Gia Cát Minh Nguyệt từ đầu đến
chân đánh giá một lần, “Ngươi không sao chứ? Không có việc gì?”
“Ta không có việc gì.” Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu, “Bất quá, việc này quả thật có
chút phiền phức. Còn không biết những người đó là loại người nào. Nghe
khẩu khí người nọ, hắn cùng La Hiêu thực lực không sai biệt lắm. Chúng
ta có thể giết chết La Hiêu, là vì La Hiêu lúc ấy bị thương không nhẹ.
Bọn họ đang tìm tấm bản vẽ kia, hơn nữa nhất định phải được.”
“Tấm bản vẽ dấu hiệu địa phương kia rốt cuộc có thứ gì tốt?” Lăng Phi Dương suy tư.
“Ngày mai chúng ta tìm mập mạp thương lượng.” Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ, liền quyết định.
“Được.” Lăng Phi Dương gật đầu, sau đó trong nháy mắt, “Có phải đến thời gian ăn cơm không?”
“Lại cọ cơm?” Gia Cát Minh Nguyệt dựng thẳng mi.
“Ngươi không phải tới đây gọi ta ăn cơm sao?” Lăng Phi Dương biểu tình vô tội.
Gia Cát Minh Nguyệt khóe miệng rút trừu, không nói lời nào, hướng vách tường đi đến, chuẩn bị thang dây. Vì ra vào phương tiện, Gia Cát Minh Nguyệt ở hai
bên đều trang bị cây thang. Lăng Phi Dương không cần, nàng muốn dùng.
Nàng chuẩn bị leo lên, liền cảm giác được trên lưng căng thẳng. Lăng Phi Dương ôm thắt lưng nàng, trực tiếp nhảy lên, từ trên tường nhảy xuống.
Rơi xuống
đất Lăng Phi Dương buông thắt lưng Gia Cát Minh Nguyệt ra, cười hì hì
tiến lên cùng Tiết Tử Hạo nói chuyện phiếm. Gia Cát Minh Nguyệt ở sau
lưng trừng hắn.
Ăn cơm xong, trở về nhà.
Đợi cho đến
thời điểm trường, Gia Cát Minh Nguyệt đi học viện vốn định tìm Mặc Sĩ
Thần nói chuyện bản vẽ, nhưng là Mặc Sĩ Thần không có tới học viện!
“Mập mạp xin phép?” Sau khi tan học, Gia Cát Minh Nguyệt từ Tiết Tử Hạo nghe được tin tức này có chút kinh ngạc.
“Phải, trong nhà hắn xảy ra chuyện.” Tiết Tử Hạo trầm giọng nói, “Hẳn là cùng Ngô
gia nháo lớn. Việc này phỏng chừng đau đầu. Ta không có đi quấy rầy
hắn.”
Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương liếc nhau, hiểu rõ. Như bọn họ đoán lúc trước, hẳn là sự thật.
Mấy ngày kế tiếp, Mặc Sĩ Thần không có xuất hiện ở Bạch Vũ học viện, nhưng một ít tin tức nhỏ lại lục tục truyền vào học viện.
“Nghe nói,
Mặc Sĩ gia thương đội bị cướp, cửa hàng trong thành Mặc Sĩ gia có người
kích động gây sự, mấy ngày nay đều bị đóng cửa, mặt khác mấy nhà tửu
lâu, tửu điếm cũng bị phiền toái, còn có một số người thiếu niên Mặc Sĩ
gia mấy ngày nay gặp chuyện không may.”
“Như thế nào không có nghe nói? Mặt khác còn có mấy chỗ quặng sắt ngoài thành cũng xảy ra chuyện.”
“Gần nhất Bàng Vô Kỵ cùng Ngô Thiên Phong đi lại rất gần. Nghe nói hai nhà muốn kết thân?”
“Thật hay giả?”
“Không biết, nghe nói thôi.”
“Thật như vậy Mặc Sĩ gia liền thảm.”
Gia Cát Minh Nguyệt đám người nghe đến mấy tin tức này, trong lòng không khỏi vì Mặc Sĩ Thần lo lắng.
Thương Phong Thành tam đại gia tộc, Mặc Sĩ gia nắm giữ mấy chỗ mạch khoáng cùng tửu
lâu, tài lực cao hơn hai nhà Bàng, Ngô, cho nên bị hai nhà nhòm ngó, lúc này hai nhà liên thủ chèn ép, hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, xuống tay
đồng thời nhiều chỗ, liền ngay cả trong tộc, thiếu niên thường xuyên bị
người ấu đả, hiển nhiên chính là muốn đem Mặc Sĩ gia hoàn toàn đảo loạn, không cho bọn hắn cơ hội thở dốc.
“Đi, chúng
ta đi nhìn mập mạp.” Tiết Tử Hạo nhíu mày nói, mi gian lộ vẻ lo lắng.
Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương gật đầu.
Không bao
lâu, ba người đến Mặc Sĩ gia đại trạch, cùng thường lui tới so sánh, Mặc Sĩ gia đại trạch có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng rất nhiều, lại khác
cảnh tượng phồn hoa lúc trước, liền ngay ngã tư đường cả rộng lớn không
thấy được vài người đi đường. Mặc Sĩ gia gần đây gặp chuyện đã truyền
khắp Thương Phong Thành, người hơi để ý có thể đoán được hai nhà Bàng,
Ngô đã liên thủ đối với Mặc Sĩ gia xuống tay, Mặc Sĩ gia tuy rằng trụ
cột hùng hậu, nhưng không thể kiên trì dưới hai nhà liên thủ được, chỉ
sợ nguy hiểm nhiều, cho nên thương nhân cùng các gia tộc khác trước kia
lui tới chặt chẽ đều thực sáng suốt lựa chọn bo bo giữ mình.
Hộ vệ canh
giữ trước cửa nhận biết Tiết Tử Hạo, Tiết Tử Hạo vừa tới trước, hộ vệ
liền ra tiếng tiếp đón: “Tiết công tử, ngươi tới tìm thiếu gia sao?”
“Đúng vậy, thiếu gia nhà ngươi có ở không?” Tiết Tử Hạo hỏi.
“Ở. Thiếu gia mới từ mỏ quặng về.” Hộ vệ thần sắc có chút mỏi mệt, “Bất quá, mời ngươi ở chỗ này chờ, ta vào trước thông báo.”
Tiết Tử Hạo
gật gật đầu, trong lòng trầm xuống. Lúc trước, hộ vệ trực tiếp đưa
hắnvào, hiện tại lại muốn thông báo trước. Mặc Sĩ gia hiện tại tình
huống như thế nào?
Chú thích:
Chuông treo chỉ mành: nghĩa là ở vào tình thế nguy hiểm, không tránh khỏi đổ vỡ hay thất bại.Lê hoa đái vũ: Giống như hoa
lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.