Kế Hoạch Chiếm Giữ Của Chưởng Quỹ
Viện trưởng Nam Sơn
thư viện là Trang Dần, ngẫu nhiên hắn sẽ đến lớp chỉ điểm cho bọn học
trò, ngày thường hắn chỉ dạy những đệ tử vô tâm với con đường làm quan
là chính. Trang Dần năm nay năm mươi sáu tuổi, không nhiều đệ tử được
hắn trực tiếp giảng dạy, hàng năm chỉ chọn bốn năm người, những người đó đều là thiên phú xuất chúng , mà trong đám đệ tử đó người mà hắn tâm
đắc nhất cũng là người có thành tích cao nhất chính là Tống Thù.
Tống Thù thông minh từ khi còn nhỏ, hơn nữa hắn cha mẹ song vong, thân thế
đáng thương, Trang Dần đối này đệ tử liền phá lệ chiếu cố, thường thường giữ hắn lại ăn cơm với gia đình. Trang phu nhân lại đem Tống Thù coi là con trai của mình, Tống Thù ở nhà chính đọc sách nhiều năm, xiêm y bốn
mùa hầu như đều tự tay Trang phu nhân may, Tống Thù cũng kính Trang phu
nhân giống như mẹ đẻ.
“Sư mẫu lại đây là có chuyện gì sao ?” Bước vào cửa hàng, ánh mắt Tống Thù đảo qua, thẳng đến khi nhìn thấy bóng
dáng của bà bên cạnh hai trảng hoa đăng hắn mới làm.
Trang phu
nhân năm mươi hơn tuổi, tóc hoa râm, khí sắc rất là không tệ, nếu không
phải một đầu tóc bạc hẳn là nhìn còn trẻ hơn tuổi thật nhiều lần . Thấy
Tống Thù đến đây, nàng hòa ái cười, chỉ vào một trản hoa đăng trước mặt
nói:“Ta thích nhất đến nhà các ngươi xem đèn lồng , nhìn bức tranh chữ
này xem, nếu để ta mua về nhà thật là luyến tiếc dùng nha.”
“Sư
mẫu quá khen, chỗ này đông người, ngài theo con vào sau nhà đi.” Tống
Thù rất quen thuộc đỡ cánh tay của lão phu nhân cười nói.
Gần tới Trung nguyên, càng ngày càng nhiều người đến tiệm mua đằng, ba gian mặt tiền cửa hàng người đến người đi không dứt.
Trang phu nhân gật gật đầu, vừa đi vừa nói với hắn, hỏi tình hình ăn uống ngủ nghỉ như thế nào, biết được hắn thu đồ đệ, nàng cũng hỏi thăm vài câu.
Tống Thù thỉnh lão phu nhân đến nhà chính ngồi xuống, tưởng kêu Đường Cảnh
Ngọc pha trà, lại nhớ lại Đường Cảnh Ngọc đã đến phía trước giúp đõ, còn Tiền Tiến thì bị hắn sai đến đăng phô lấy hai trản hoa đăng rồi, hắn
bèn tính tự mình động thủ.
Trang phu nhân cười nói:“Lại đây lại đây, bồi sư mẫu ngươi nói chuyện đi, mấy việc này cứ để Nghênh Xuân làm.”
Tiếng nói vừa dứt, phía sau nàng một nha hoàn với làn váy đỏ tiến lên hạ thấp người hành lễ với Tống Thù, bước từng bước nhỏ đi ra ngoài, nàng cùng
Trang phu đến đây cũng được mấy lần nên cũng khá quen thuộc với viện tử
của Tống gia.
Trang phu nhân không khỏi lại khuyên Tống Thù:“Con
xem con này, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa chịu lập gia đình, bên
người cũng không có được một hai nha hoàn biết nóng biết lạnh, hôm nay
ngay cả gã sai vặt cũng không có để con sai sử thì làm sao ta yên tâm về con cho được?”
Tống Thù có chút đau đầu giải thích nói:“Ngoài
Tiền Tiến con mới tuyển thêm một gã sai vặt mới, tuổi còn nhỏ nên ngẫu
nhiên ham chơi, vừa vặn hôm nay sư mẫu qua thì không có ở đây.”
“Dù có chuyện gì con cũng có thể giải thích được.” Trang phu nhân liếc mắt trừng hắn một cái, ánh mắt đầu hướng về phía cửa.
Tiền Tiến cầm một cái rổ tiến vào, rổ là tròn dẹp , bên trong là một cặp hoa đăng rất đẹp.
“Thỉnh phu nhân xem qua.” Tiền Tiến đem rổ đặt tới trên bàn, nhẹ nhàng lấy cặp hoa đăng ra bên ngoài, đặt tới lão phu nhân trước mặt.
Hai ngọn
hoa sen đăng, một lớn một nhỏ, một nâng một đỡ, trông rất sống động,
trên mỗi cánh hoa sen được làm bằng giấy Tuyên Thành đều có một dòng chữ nhỏ. Trang phu nhân xem thật sự thích, bàn tay cầm hoa đăng khẽ xoay
tròn, trong miệng thì thào tự nói:“Lại là một năm nữa trôi qua, không
biết hai mẹ con nó bên kia như thế nào rồi.”
Tống Thù trầm mặc.
Thời điểm sư tỷ mất vì bệnh, hắn đang ở trường thi, khi đi ra mới biết được
tin dữ, sư tỷ đã muốn hạ táng , hắn chỉ tới kịp đến mộ phần sư tỷ dâng
hương tế bái. Sau đó hắn lại tùy quân xuất chinh, thời điểm trở lại,
không quá vài ngày lại được tin tức Đường Cảnh Ngọc ốm chết, lúc tiến
vào Đường phủ, chỉ nhìn thấy một bộ quan tài nho nhỏ. Hắn chất vấn Đường Thượng Hoa vì sao không có chiếu cố nữ nhi cho tốt, Đường Thượng Hoa vẻ mặt bi thống nói không nên lời nói, mà người chết thì hết, hắn một
ngoại nhân, còn có thể truy cứu gì nữa đây