Đệ Nhất Hôn Sủng: Ông Trùm Xin Tự Trọng
Tô Nhạc một hồi lâu an ủi, mẹ Dư Minh mới khôi phục bình tĩnh.
Chỉ là, mẹ Dư minh đến thành phố Lục Hải, Dư Minh dường như cũng xảy ra
chuyện rồi, tình trạng còn pahri cho chị gái biết, vì vậy Tô Nhạc liền
liên lạc với Chị gái.
Không đến bao lâu Tô Tranh lại tới.
Khi nhìn chữ viết đỏ tươi trên cửa, Tô Tranh trong lòng sợ hãi đi vào phòng.
Tô Tranh lúc trước đã tới tìm Dư Minh, nhưng lúc trước trên cửa không có
viết cái gì, mà Cô càng thêm không ngờ Dư Minh người đàng hoàng tính
tình ôn hào, lại có thể đắc tội người khác.
Tô Tranh nhìn Tô Nhạc cùng Dạ Thần, chuyện của cô và Dư gia, cũng không muốn cho Tô Nhạc can
dự vào nhiều, liền nói ra: "hai người các em nên đi về thôi, bên này có
chị! Yên tâm đi!"
Tô Nhạc hiểu dụng ý của Chị gái, đoán chừng mẹ
Dư Minh nhất định là có rất nhiều lời nói muốn cùng Chị gái nói một
chút, huống chi cái này còn liên quan đến đến chuyện cảu anh rể, mình ở
bên này ngược lại có chút không tiện.
Tô Nhạc lôi kéo Dạ Thần liền chuẩn bị rời đi.
Chỉ là Dạ Thần thấy thế, lại liếc mắt nhìn Tô Nhạc, ở bên tai của Cô nói:
"em để chị gái và bác gái ở bên này, chẳng lẽ cũng không lo lắng những
người viết sơn đỏ trên cửa sao, thấy trong nhà Dư Minh có người, chạy
tới gây chuyện?"
Tô Nhạc cau mày , "Ban ngày ban mặt, cũng sẽ không chứ?"
Nhìn cô vợ nhỏ không nghĩ đến chuyện như vậy sẽ xẩy ra, nhìn dáng dấp thật
là bị Xã Hội Chủ Nghĩa bồi đắp ý tưởng về xã hội tốt đẹp, một ít đều
không cảm thấy thế gian hiểm ác.
"anh cảm thấy chuyện này nhất
định sẽ xảy ra, để cho chị gái em cẩn thận một chút, nếu không xuất hiện chuyện không tốt, đến lúc đó thì đã không phải trò đùa ác nữa rồi."
Tô Nhạc vốn là không coi chuyện này ra gì, nhưng sau khi Dạ Thần nói như
vậy, lại nghĩ phương thức xử lý của cảnh sát, thật là có chút lo lắng.
Suy nghĩ hồi lâu, Tô Nhạc hướng về phía Chị gái nói: "Chị , Chị trước đem
bác gái về chỗ của chị, em lo lắng bên này không an toàn."
Tô
Tranh cũng là gặp qua một chút sóng gió, nghĩ đến chữ sơn đỏ trên cửa
vừa rồi, gật đầu một cái, hướng về phsi bà hạ Lan bên cạnh vẫn cờn sợ
hãi nói: "bác gái, trước đến chỗ của cháu!"
Hạ Lan suy nghĩ một
chút, lại kiên quyết lắc đầu, "Không được, bác muốn ở lại bên này, bác
muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai, đối vơi Dư Minh làm ra chuyện như
vậy! Hơn nữa nếu là đụng phải bọn họ, không chừng còn có khả năng biết
được Dư Minh đến nơi nào!"
Tô Tranh nghe mje Dư minh nói, không
ngừng khuyên nhủ: "Không phải đã có cảnh sát bắt đầu điều tra sao? Chúng ta chờ tin tức là được rồi ạ, bác gái, bác ở bên này có chút không tốt, nếu alf bác gặp chuyện bất lợi, cháu làm sao có thể ăn nói với anh Dư
Minh!"
Hạ Lan nhìn Tô Tranh nói như vậy tình chân ý thiết, thái
độ nhưng vẫn là có chút kiên quyết, "Những thứ này bác đều biết, bác
thật không yên tâm cho Dư MInh!"
Tô Tranh nhìn bà Hạ Lan dáng vẻ
cố chấp như vậy, cũng hiểu coi như Cô có nói 1000 lý lẽ, bác gái cũng
nhất định không đồng ý rời đi.
Dư Minh mất tích thời gian dài như vậy, Cô tất nhiên là lo lắng, hiện tại có thể sẽ có đầu mối, Cô thì như thế nào có thể rời đi?
Tô Tranh ngẫm nghĩ thấy cũng phải nên
quyết định, hướng về phía Tô Nhạc nói: "em gái, không có chuyện gì, bên
này chị sẽ chăm sóc, sẽ không có nguy hiểm! Nếu là thật có chuyện ngoài ý muốn, chị sẽ báo cảnh sát là được rồi!"
Tô Nhạc nghe giọng điệu Chị gái, đây cũng là muốn ở lại rồi!
Trước kia cảm thấy Chị gái cùng bà Hạ Lan vẫn là người có lý trí, nhưng hôm nay. . . . . .
Chỉ là Tô Nhạc cũng có thể hiểu, Chị gái là vợ tương lai của Dư Minh, bà Hạ Lan là mẹ của Dư Minh, họ đều là người rất thân của Dư Minh, lo lắng Dư Minh mà làm ra chuyện điên rồ, cũng đúng thôi.
Tô Nhạc có chút
rối rắm thời điểm, bên cạnh Dạ Thần liếc mắt nhìn tình trạng bên này,
rất tùy ý vỗ một cái cánh tay Tô Nhạc, lười biếng nói: "Vậy chúng ta
nên đi trước thôi! ở lại bên này sẽ làm phiền chị em!"
"Mà chị gái tôi cùng bác gái. . . . . ."
"Chẳng lẽ em có thể thuyết phục chị gái em bác gái rời đi?"
Tô Nhạc hiểu rõ Chị gái, Chị gái cùng một dạng với cha, rất cố chấp, cho nên Chị gái thì như thế nào sẽ nghe theo lời của Cô?
Coi như mình nói rõ ràng, chị gái đã quyết định, cũng sẽ không rời đi bên
này, thậm chí có thể Chị gái vẫn còn có tính toán, nếu là người viết sơn đỏ thật sự tới, còn có thể tìm được đầu mối chứ?
Vì vậy, thấy Dạ thần lôi kéo , Tô Nhạc bị động đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu, Tô Nhạc có chút không vui vẻ, nặng nề khinh bỉ nhìn Dạ Thần,
"Thật ích kỷ!" Thật không có gặp qua người đàn ông nào ích kỷ tư lợi còn nhát gan phiên phức như vậy!
Dạ Thần không giải thích được tự nhiên sao bảo mình ích kỷ, ngây ngẩn cả người, hỏi ngược lại: "anh ích kỷ chỗ nào?"
Tô Nhạc liếc mắt, "Chuyện này không liên quan gì đến anh, anh không phải
bây giờ nghĩ nhanh một chút có thể đi khỏi nơi này sao?" Sau đó tức giận chính là chỉ, "anh bây giờ lập tức đi luôn cho tôi!"
Chị gái bên này có thể tùy thời đều có nguy hiểm, nhưng Dạ Thần lại đem Cô kéo đi, thật là đáng ghét!
Dạ Thần thấy Tô Nhạc đối với anh hiểu lầm như vậy, bất đắc dĩ giải thích:
"em coi như là ở bên trong, có thể có tác dụng gì? Đẻ cho những người
viết sơn đỏ kia thấy, cũng chính là có nhiều hơn một đối tượng trả thù
mà thôi!"
Tô Nhạc cũng biết như thế, nhưng. . . . . . Mình không
có nghĩa khí bỏ đi chị gái và bà Hạ Lan, luôn là có chút không thoải
mái, tình nghĩa cùng trên đạo nghĩa đều không cho phép.
Dạ Thần
thấy cô vợ nhỏ còn buồn buồn không vui, tiếp tục nói: "anh vừa đúng biết một số người, anh sẽ thông báo bọn họ, để cho bọn họ chú ý tình huống
bên này. . . . . . Cho nên a, em cũng không cần lo lắng."
Tô Nhạc nghe vậy, tinh thần thoải mái hơn một chút, tò mò nhìn Dạ Thần, "Biết
một số người? Người nào?" Nói xong, con ngươi phát sáng, "anh biết người trên đường sao?"
Dạ Thần thấy cô vợ nhỏ nghĩ mình không được tốt, hơi im lặng.
Tức giận đồng ý, "Ha ha, em đây cũng biết? em chừng nào thì bắt đầu thăm dò tin tức của anh vậy? Ha ha, nhìn dáng dấp, em chuẩn bị hiểu biết anh,
muốn làm vợ anh rồi hả?"
Thấy Dạ Thần nói năng ngọt xớt, Tô Nhạc
xì một tiếng khinh miệt, "Bản thân mình yêu cái gì, hừ, tôi là cảm thấy, người như anh làm sao biết được những bạn bè tốt, hiện tại chẳng qua là những người đó vừa đúng có thể có chút công dụng nào đấy!"
Chỉ là, Tô Nhạc chẳng biết tại sao, trong lòng hơi lo lắng.
Mới vừa rồi nhưng cùng Dạ Thần cá cược với nhau rồi, nếu là hắn mượn lực
lượng của bạn bè, thật là có thể điều tra trước cảnh sát?
Nhưng suy nghĩ một chút, không có khả năng.
Dạ Thần coi như biết một số nhân vật lợi hại, nhưng làm sao có thể so sánh cho cảnh sát? Coi như những cảnh sát kia có phương thức xử lý có chút
tùy tiện, nhưng người ta dầu gì cũng là cảnh sát, với thân phận này của
họ, lai lịch lớn hơn nhiều, điều tra khẳng định dễ dàng hơn.
Cho nên nhất định là cảnh sát điều tra ra chuyện của Dư Minh trước.
Nghĩ như thế, Tô Nhạc lại nhìn chằm chằm Dạ Thần, giọng điệu mềm nhũn, "Tốt
lắm, lần này liền cần anh hỗ trợ nhiều hơn, ngàn vạn lần không thể để
cho chị gái tôi xảy ra chuyện gì, chị ấy nhưng là cấp trên của em, em
còn chờ miếng cơm từ chị ấy!"
Dạ Thần nghe Tô Nhạc nói như vậy,
liền cười nên, "em chờ chị gái em cho phần cơm sống qua ngày, mà anh vẫn chờ vợ mình nấu cơm cho mình, chỉ bụng bị dói đến bây giờ, ngay cả nước đều không cho anh uống một ngụm."
Thấy Dạ Thần nói mình cái bộ
dạng kai đáng thương, Tô Nhạc tức giận từ trong lòng ngực móc ra một
đồng xu, "Ừ, đi mua nước đi, chết khát rồi, người khác còn nói tôi khắc
chồng!"
Dạ Thần sống sờ liền bị nghẹn, dùng hai ngón tay kẹp đồng tiền, cực kỳ im lặng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ em không biết, vật giá
bây giờ tăng lên, một trai nước bây giờ mất hai đồng, hơn nữa còn là ở
Lcuj Hải! em dùng cái này để đuổi ăn mày sao !"