Trần Cẩn ở dưỡng thai cũng rất buồn bực, thi thoảng Trần Hoan cùng Hàn Tinh
Tinh có thể đến nhà họ Nhung để thăm cô, nhưng cũng chỉ đến một lúc rồi
về. Cách mấy tuần, bụng Trần Cẩn to lên không ít, ngoại trừ bụng những
chỗ khác vẫn không có nhiều thay đổi. Dáng người trông đẫy đà hơn một
chút. Vì bảo vệ làn da cô dùng hết tất cả các loại biện pháp, mỗi ngày
đều không ngừng ăn rau quả cùng trái cây, cũng rất chú ý đến thức ăn.
Bây giờ nhìn cô vẫn giống như trước kia nhưng có nhiều thêm một chút
hương vị của người làm mẹ.
Ngày nào thuốc bổ cũng nhiều ăn không
hết, Trần Cẩn ăn đến phát nôn luôn, có lúc nôn liên tục không còn sức để nói chuyện, nói cũng không có tác dụng ngày mai đâu lại vào đấy. Nhiều
lần Nhung Hâm Lỗi gọi điện về, cô chỉ có thể im lặng nghe anh nói
chuyện.
Cho dù Nhung Hâm Lỗi nói nhiều hơn nữa cô cũng chỉ trả
lời ngắn gọn vài câu, cũng không thể nói nhiều hơn. Bởi vì đôi khi chỉ
cần vừa mở miệng cô đã muốn nôn, thậm chí nghiêm trọng đến mức lúc nôn
cảm thấy trời đất quay cuồng, choáng váng, muốn khóc không khóc được.
Tính đi tính lại, đã sắp đến ngày cử hành hôn lễ của hai người. Thật ra ông
bà Nhung đã sớm chọn được ngày đẹp. Lúc trước hai người còn đến tìm Trần Hồng Phong cùng Hứa Văn để bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng cũng đưa ra
được quyết định, thật vất vả mới có thể định ngày thành hôn cho bọn họ.
Mỗi ngày Nhung Hâm Lỗi ở đơn vị cũng không yên tâm, lần nào gọi điện về nhà cũng nhận được tin tức xấu của cô. Lần này anh cố tình xin nghỉ ba
ngày, muốn đưa cô tới bệnh viện kiểm tra một lần, gặp bác sĩ xin lời
khuyên, thấy cô khó chịu trong lòng anh cũng khó chịu.
Nhung Hâm
Lỗi dừng xe bên cạnh bệnh viện, cẩn thận đỡ cô xuống đi vào bệnh viện
quân đôi. Lúc Nhung Hâm Lỗi xuất hiện, các cô y tá trên hành lang rối
rít nhìn lén, tất cả đều lọt vào mắt Trần Cần, nhất thời ghen tị liếc họ một cái, lại bấu một cái vào tay Nhung Hâm Lỗi. Cô vuốt ve bụng mình,
thấy ánh mắt người bên cạnh nhìn chồng mình, bằng trực giác của người
phụ nữ cô biết y tá này thèm muốn Nhung Hâm Lỗi. Cô đứng bên cạnh không
vui hừ lạnh một tiếng, cầm chặt tay Nhung Hâm Lỗi kéo về bên cạnh mình,
nghiêng đầu bình tĩnh chậm rãi đi về phía khoa phụ sản.
Nếu là
trước kia, nhất định cô sẽ tự hào vì sức quyến rũ của người đàn ông nhà
mình, còn thể khiến cô nở mày nở mặt rồi, nhưng bây giờ thi thoảng cô
cũng bắt đầu lo lắng cho mình.
Nhìn hành khộng khó hiểu của cô,
Nhung Hâm Lỗi theo thói quen xiết chặt chân mày, lại ôm cô chặt hơn vài
phần, cúi đầu bên tai cô dịu dàng hỏi: “Sao thế em?”
Ai ngờ,
Trần Cẩn không để ý đến anh, càng tức giận đi nhanh hơn, vừa mới đi được mấy bước liền bị Nhung Hâm Lỗi kéo lại, “Sao đang yên lành, lại bắt đầu cáu kỉnh rồi hả?” Lúc này giọng điệu Nhung Hâm Lỗi có chút bất đắc dĩ.
Xem ra cô có thai thật không dám có một sai sót, tạm thời không nói đến
tâm tình không ổn định, chỉ cần cô không khóc không nháo là mọi chuyện
đều tốt lành.
Cuối cùng vẫn là Nhung Hâm Lỗi kiên trì muốn cùng
Trần Cẩn vào phòng khám. Nữ bác sĩ ngồi trước bàn làm việc màu trắng,
cầm tập bệnh án lên xem đi xem lại, sau đó nheo mắt nhìn cặp vợ chồng
son khẽ mỉm cười, lúc nhìn Nhung Hâm Lỗi ánh mắt càng khó giấu vẻ vui
mừng. Bà đánh giá cao Nhung Hâm Lỗi, gật đầu một cái rồi chậm rãi lên
tiếng: “Bây giờ, đàn ông có thể kiên trì cùng vợ đi khám bệnh không
nhiều lắm, còn đến khám khoa sản.” Bà cũng khá quen thuộc với Nhung Hâm
Lỗi, mấy lần trước Trần Cẩn đến kiểm tra anh cũng đi cùng, mặc dù có một lần không phải bà trực, nhưng có thể nhìn thấy bóng dáng anh trên hành
lang.
Nhung Hâm Lỗi nghe xong vẻ mặt hơi xấu hổ khẽ ho một tiếng, Trần Cẩn nghe thấy lại cúi đầu cười cười, cầm chặt lấy tay anh, tay hai người đan vào nhau.
Ra khỏi cửa bệnh viện, thấy sắc mặt Trần
Cẩn lại buồn bã như lúc mới vào bệnh viện, khinh khỉnh nhìn anh cười
cười. Một lát sau thấy cô vẫn như vậy, không có chuyển biến tốt lên, anh không nhịn được thử hỏi: “Sao em lại không vui?”
“Anh không
thấy ánh mắt của mấy cô y tá trong bệnh viện sao? Nói thật, bụng em to
như vậy có phải rất xấu không, thật sự anh không ghét nó chút nào sao.”
Nói tới đây cô buồn bã cúi đầu. Cô thừa nhận mình nhạy cảm đa nghi.
Nhưng bây giờ cô đẫy đà, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, ai bảo người đàn ông nhà mình ưu tú như vậy, không canh chừng cẩn thận làm sao có thể
thốt. Nhớ tới trước kia mình cũng từng là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều,
mới một thời gian ngắn nháy mắt đã thành phụ nữ đang mang thai.
“Em suy nghĩ nhiều rồi!” Nhung Hâm Lỗi nghe xong khóe miệng giật giật vài
giây, không nhịn được lạnh lùng trả lời cô. Đây cũng không phải lỗi của
anh, chẳng le phải đánh dấu lên mặt mình cô mới cảm thấy yên tâm.
Suốt đường đi, anh giận dỗi không nói chuyện với cô, nhưng lúc lên xe vẫn cẩn thận đỡ cô lên ghế, sau đó cẩn thận lái xe.
Trần Cẩn ngồi ghế sau không nói lời nào, bĩu môi, rồi cắn môi như sắp khóc.
Cô đưa tay lên lau mặt, thật sự có nước mắt, lúc nào thì cô trở nên
thích khóc như vậy, rõ ràng là anh sai, nhưng anh lại hung dữ với cô.
Càng nghĩ càng uất ức, hai tay nắm chặt thành quả đấm, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Về đến nhà, cảm xúc của Trần Cẩn cũng không tốt hơn, vẫn buồn bực bĩu môi như cũ. Nhung Hâm Lỗi cảm thấy hình như người bên
cạnh có chỗ nào đó không thích hợp liền cúi đầu nhìn, thấy khóe mắt cô
khẽ đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.
Anh nhận tội thở dài, ôm cô trong ngực dụ dỗ hỏi: “Tại sao em khóc?”
“Anh vừa mới dữ với em.” Nói tới đây, nước mắt lại vòng quanh chuẩn bị rơi,
Nhung Hâm Lỗi nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho cô, khẽ hôn môi cô một
cái nhỏ giọng dụ dỗ: “Được rồi, là anh sai, về sau sẽ không dữ với em
nữa.”
“Anh phải cam đoan đó, về sau không được như vậy, không
phải…” Nói xong lại khịt khit mũi, nhìn dáng vẻ như đang muốn khóc. Lúc
này Nhung Hâm Lỗi hoàn toàn phục tùng, anh đành phải lặp lại lời vừa
rồi: “Nhung Hâm Lôi xin hứa về sau sẽ không hung dữ với Trần Cẩn nữa.”
“Nếu anh sớm hứa, có phải sẽ tiết kiệm được ít nước mắt không.” Trần Cẩn
nghe được lời anh hứa, lập tức cười rộ lên, khẽ dụi mắt, lại cầm tay anh vui vẻ đẩy cửa phòng.
Cô chống tay vào tường đang muốn thay
giầy, thấy Nhung Hâm Lỗi vẫn âm trầm đúng ngoài cửa nhìn cô chằm chằm
không nói câu nào. Cô mạnh dạn hỏi anh một câu: “Sao anh không vào nhà?”
“Mới vừa rồi, em cố ý dọa anh đúng không?” Có phải anh chiều em đến tận trời, cho nên tùy ý thích làm gì thì làm? Trần Cẩn đừng tưởng
rằng em đang mang thai anh sẽ không có biện pháp!” Anh gọi thẳng tên cô, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo.
“Anh định làm thế nào?” Trần Cẩn dựa vào tường thay giầy, sau đó tới bên cạnh anh phản bác. Thấy Nhung
Hâm Lỗi đen mặt cô sung sướng nói: “Em có cố ý đâu, anh không biết phụ
nữ có thai tâm trạng phức tạp dễ thay đổi ah.” Một câu sau cùng phá hủy
tâm trạng tức giận của anh, anh nói không sai, cô ỷ lại anh chiều mình
nên mới ở trước mặt anh muốn làm gì thì làm.
Đi kiểm tra một lần
không có vấn đề gì lớn, đều là hiện tượng bình thường, thời gian này cô
cũng không nôn nhiều như trước, Nhung Hâm Lỗi nghe lời bác sĩ dặn, buổi
tối bắt đầu áp dụng.
Đêm đó, Trần Cẩn cùng bà Nhung ngồi trên
salo xem tivi. Nhung Hâm Lỗi ở bên cạnh lấy tăm cắm trái cây cho cô để
sẵn trên bàn, Trần Cẩn muốn ăn gì, chỉ cần hô một tiếng anh sẽ đưa tới.
Thấy hai người ngồi trên salon đang xem hăng say, Nhung Hâm Lỗi nhìn Trần
Cẩn cười cười, đi tới phòng tắm lấy một chậu nước ấm để bên cạnh Trần
Cẩn, sau đó ngồi xuống cầm lấy chan cô. Trần Cẩn bị hành động của anh
làm kinh sợ hét lên một tiếng, anh cẩn thận cởi tất nhìn chân cô sưng
vù, chân mày càng nhíu chặt lại.
Giờ phút này Nhung Hâm Lỗi im
lặng nhìn chằm chằm chân của cô. Trần Cẩn hơi thẹn thùng co chân lại, dĩ nhiên cô không muốn để anh nhìn thấy tình trạng như vậy, nào ngờ vừa
khẽ co bắp chân lại anh lại cầm chặt hơn. Anh cẩn thận đưa tay thử nước
xem đã vừa chưa, sau đó đặt chân cô xuống.
Anh cô gặp phản ứng
trong thời gian mang thai, anh nhìn thấy mà đau lòng, anh đã rất áy náy
vì không thể ở cạnh cô, có lúc ở cùng cô nói chuyện điện thoại, chưa nói được câu nào cô chạy tới nhà vệ sinh nôn. Cũng chính vì thế anh ở bên
kia mất ăn mất ngủ, không yên lòng mới xin nghỉ vài ngày.
Anh
chỉ biết phụ nữ sinh con rất đau, không ngờ thời gian mang thai lại phức tạp như vậy. Anh tự tay cầm chân cô cẩn thận vuốt ve, xoa bóp.
Bàn tay chứa đầy vết tay, xoa bóp, khiến Trần Cẩn lúc mới đầu còn hơi khó
chịu giật giật. Nhung Hâm Lỗi lại nắm chặt chân khiến cô không thể nhúc
nhích, vừa rửa chân cho cô vừa nói: “Bác sĩ nói, ngâm chân có lợi cho
phụ nữ có thai.”
“Em cảm thấy thế nào, có dễ chịu hơn không?” Anh cúi đầu thăm dò, mấy ngày này đúng lúc anh rảnh rỗi, xem ra ngày nào
cũng phải ngâm chân cho cô.
Trần Cẩn mím môi, nhìn anh nhẹ nhàng trả lời: “Dạ, rất tốt.”
Vài phút sau, nước trong chậu lạnh dần, anh liền rót thêm nước nóng, mỗi lần đều hết sức cẩn thận sợ làm cô bị bỏng.
Bà Nhung ở bên cạnh nhìn con trai coi con dâu như báu vật, trong lòng hơi
ghen tị, bà Nhung cười nói: “Tiểu Cẩn thật có phúc, năm đó lão già không có giống như Hâm Lỗi, lúc đó bế Hâm Lỗi thì sao còn biết lấy nước nóng
ngâm chân, một tháng gọi về vài lần đã là không tệ rồi.” Bà bắt đầu
trách móc ông Nhung nắm đó, thật hâm mộ nhìn con trai đối xử với con
dâu.
Dĩ nhiên Trần Cẩn hiểu ý bà Nhung, những lời này cô đều giữ
trong lòng, thậm chí mỗi lần nghĩ lại cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.