Lộng Triều

Q.10 - Chương 33: Chương 33


trướctiếp



Tâm trạng Khổng Kính Nguyên lúc này rất không tốt. Trong hội nghị thường trực Ủy ban Triệu Quốc Đống xen vào làm y cảm thấy đối phương nếu nhúng tay vào việc cải cách Nhà máy cơ giới thì sẽ rất phiền phức.

Lão Phan nhếch chân chữ ngũ ngồi đó, y cũng cảm nhận được Khổng Kính Nguyên đang lo lắng nhưng không cho là đúng.

Một thằng ranh miệng còn hôi sữa lại khiến Khổng Kính Nguyên sợ thành như vậy, chẳng lẽ đối phương thua khi mất chức Phó thị trưởng thường trực nên mới thế sao?

- Lão Khổng, anh thật sự cảm thấy sẽ xảy ra chuyện ư? Có cần tìm người nói chuyện với Triệu Quốc Đống hoặc trực tiếp nói chuyện với Trần Anh Lộc không?

- Không, tuyệt đối không? Lúc này mà có người lên tiếng thì đối phương càng thêm nghi ngờ. Triệu Quốc Đống là thằng chó điên sẽ cắn càn đó.

Khổng Kính Nguyên lắc đầu nói:

- Bây giờ hắn chỉ mới nghi ngờ mà thôi, tôi đoán hắn còn chưa xác định. Trong hội nghị tôi cũng hơi thất sách, tôi đáng lẽ không nên phản ứng quá mức như vậy, sau đó tôi thấy cũng hơi quá.

- Vậy nên làm như thế nào? Ngồi chờ hắn đến tận nhà đánh chúng ta ư?

Lão Phan ngồi thẳng dậy rồi nói:

- Thằng đó còn trẻ thì chỉ sợ một lòng muốn lên, tôi nghĩ hắn không làm việc này quá tuyệt, như vậy không có chỗ tốt với hắn. Chỉ cần có người nói vài câu thì chắc không vấn đề gì.

- Không, anh không biết hắn, tôi tiếp xúc mấy lần thì thấy rất khó chơi. Người bình thường thì hắn không nể mặt đâu. Tôi thấy ở Hoài Khánh này may ra chỉ Trần Anh Lộc là nói chuyện được, ngay cả Hà Chiếu Thành cũng không làm gì được hắn.

Khổng Kính Nguyên đứng lên đi quanh bàn mà nói.

- Trong nhà máy thì lão Chu đã chuẩn bị xong, tôi cũng chuyên môn đến xem nên không sợ hắn điều tra. Chỉ cần không phải nhân viên chuyên nghiệp thì không thể điều tra được gì. Tôi sợ nhất là hắn dùng chiêu gì mới, làm lớn chuyện và đưa nhiều người tới cạnh tranh thì khó làm.

- Hừ, chỉ cần làm xong việc trong nhà máy thì sợ gì? Chỉ bằng sổ sách đó tôi không tin ai dám nhận nó.

Lão Phan lắc đầu nói.

- Chúng ta đầu tiên là nhìn trúng vào đất, lão Chu coi trọng bản thân nhà máy, chúng ta hợp sức mới dám làm như vậy. Người khác đến vừa không có bên chính quyền hỗ trợ, lão Chu cũng không hỗ trợ thì ai dám vào đó.

Lão Phan nói cũng có lý. Nếu như không phải đám người Chu Đức Siêu sớm tính tới MBO Nhà máy cơ giới nên cố gắng làm cho nhà máy suy yếu, Khổng Kính Nguyên cũng không dám kéo đám người Lão Phan đến để ăn khu đất đó. Bây giờ hai bên hợp sức, lại có y đứng giữa hỗ trợ thì có thể nói người ngoài sẽ không nhúng tay vào được.

- Ừ, chẳng qua cẩn thận vẫn hơn. Tôi đã nói chuyện với Chu Đức Siêu và Mã Cam Xương, có lẽ tên Triệu Quốc Đống sẽ phái người xuống tìm hiểu tình hình nhà máy, kiểu gì cũng có người nói này nói kia, có ý kiến không đồng ý là Triệu Quốc Đống sẽ gây ảnh hưởng làm chậm tiến độ cải cách. Lão Phan, bên anh cũng phải chuẩn bị đủ tài chính, khi Thị xã xác định là anh phải làm ngay.

Khổng Kính Nguyên cắn răng nói:

- Phải làm trước cuối năm, nhân lúc bọn họ còn chưa rõ tình hình thì chúng ta đi xong nước cờ này là ổn.

- Tôi thấy anh quá sợ thằng Triệu Quốc Đống rồi, như vậy sẽ dễ có vấn đề.

Lão Phan không lo bên mình mà lại cho bên Khổng Kính Nguyên:

- Tôi không tin thằng Triệu Quốc Đống là kim cương bất hoại, là người sẽ có nhược điểm. Chẳng lẽ hắn đến 30 mà không tham gì, không thích gì?

- Lão Khổng, nếu như anh thật sự cảm thấy hắn sẽ chặn chúng ta thì sớm nói ra. Lão Cô là cao thủ trong việc này, giao cho y xử lý. Triệu Quốc Đống thích tiền thì chúng ta tìm cơ hội kéo xuống nước, không chừng lại có thêm bạn cùng kiếm tiền. Hắn thích gái thì càng dễ, cho hắn chơi quên trời đất. Hắn muốn lên thì cũng được, chúng ta có quan hệ mà, chỉ cần không động thì thôi, nếu có hứng thú thì mời lãnh đạo đến ngồi cũng được mà, cần tiền chúng ta bỏ ra cho hắn.

Khổng Kính Nguyên xua tay nói:

- Lão Phan, anh nói đúng, thỏ khôn có ba hang, chúng ta cũng nên chuẩn bị vài điều. Tôi thông qua quan hệ bên Ninh Lăng hiểu một chút thằng này không thích tiền, muốn lên là tất nhiên nhưng hắn có lai lịch lớn, nghe nói còn có quan hệ với Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp, chẳng qua nghe nói thằng này là kẻ phong lưu.

Khổng Kính Nguyên cười lạnh một tiếng.

- Không thích tiền mà chỉ thích gái ư? Tôi chưa nghe thấy bao giờ. Gái là thích tiền, muốn thỏa mãn dục vọng của gái thì không có tiền sao được? Cùng bọn họ sang Pháp, Hongkong mua sắm không có tiền ư? Chỉ với tiền lương của hắn thì dựa vào gì mà được gái thích?

Lão Phan khinh thường nói.

- Mẹ nó chứ, không thích tiền chủ yếu là tiền ít. Chỉ cần hắn thích gái thì không thể không thích tiền. Bây giờ thứ gì chẳng có thể quy sang tiền, không có tiền không có tình cảm. Tiền là vạn năng, không có tiền là không được.

Khổng Kính Nguyên không thèm để ý đến Lão Phan đang chế nhạo mà nói:

- Xem ra chúng ta cũng phải dành nhiều công sức mới được. Anh bảo lão Cô điều tra rõ tình hình của hắn bên Ninh Lăng, sau đó suy nghĩ xem làm như thế nào để đối phó. Chúng ta không thể để hắn bóp cổ mình không thể thở nổi, chúng ta phải nắm được nhược điểm của hắn.

….

- Bóng hay.

Triệu Quốc Đống nhảy lên ném bóng vào rổ, hai điểm.

Đây là cuộc thi bóng rổ mà Ban Tuyên giáo Thị ủy cùng Cục Thể dục thể thao tổ chức cho các cơ quan cấp Thị xã. Văn phòng Thị ủy và văn phòng Ủy ban hợp thành mtoj đội. Triệu Quốc Đống không thích đánh bóng rổ nên mới đầu liên tục từ chối tham gia vào đội.

Chỉ là cán bộ cơ quan không ngừng yêu cầu có Lãnh đạo thị ủy, Ủy ban tham gia cùng. Mà trong các Thường vụ thị ủy thì trẻ nhất là hắn cùng với Trưởng ban thư ký Thị ủy Tiêu Triều, ngoài ra còn có Phó thị trưởng Đặng Nhược Hiền.

Tiêu Triều chạy khoảng 3 phút mà không ném bóng vào rổ được quả nào, bóng cũng hai lần bị người đoạt lấy, cuối cùng mệt mỏi thở hổn hển. Đặng Nhược Hiền tốt hơn chút nhưng sức cũng không theo kịp, chỉ có thể sang bên đổi người.

Trần Anh Lộc tự điểm danh Triệu Quốc Đống phải tham gia. Hắn nói mình không biết chơi bóng rổ nhưng Trần Anh Lộc nói cứ theo quy định bóng bầu dục mà tham gia là được, Triệu Quốc Đống cuối cùng vẫn phải tham gia.

Cũng may mặc dù nhiều năm không chơi nhưng chỉ tập hai buổi là hắn thành quân chủ lực của đội.

Chỉ riêng cơ thể cao trên mét tám thì cả cơ quan cũng coi như đứng đầu. Độ tuổi nhân viên của cơ quan chênh lệch không nhiều, hầu hết đều là loại thư sinh, chơi vài phút đã đổ mồ hôi, biển thay người liên tục được đưa ra.

Chơi một lát, Triệu Quốc Đống cảm thấy có lẽ mỗi mình mình chạy.

Phó bí thư Thị ủy Đàm Lập Phong yêu cầu các đồng chí trong đơn vị phải tổ chức đội cổ động, còn nghĩ cách tăng sức hội tụ của Đảng ủy, chính y cũng tự mình tổ chức đội ngũ đến trợ uy.

- Thị trưởng Hứa, sao đã thay người rồi?

Triệu Quốc Đống sang bên mà nói với Hứa Kiều đang ngồi nghỉ.

- Không được, tuổi cao nên sức không theo kịp nữa, lúc trước tôi là chủ lực đội bóng rổ của trường mà bây giờ lại thành thế này.

Triệu Quốc Đống không đợi Hứa Kiều mời mà ngồi xuống bên cạnh Hứa Kiều. Đây là ghế cho ba người, Hứa Kiều ngồi một đầu, nữ đội viên đội khác không ngồi đây vì cấp bậc hành chính.

- Thị trưởng Hứa, có chú ý xem cổ phần của công ty Hải Hồng trên thị trường chứng khoán không?

- Ồ? Thị trưởng Triệu cũng chơi cổ phiếu?

Hứa Kiều nhướng mày nói.

- Không có, tôi không hứng thú với cái này, tôi chỉ thấy cổ phiếu của Hải Hồng tăng lên nhiều, đúng, còn có cổ phiếu của Tống Nghệ nữa, một cái bay lên tận trời, tăng cả tháng trời. ha ha, chị có thấy trong này có vấn đề gì không?

Hứa Kiều có chút không rõ sao Triệu Quốc Đống lại đột nhiên nhắc tới cổ phiếu trên thị trường chứng khoán. Cô cũng chơi cổ phiếu, cô cũng chú ý thấy cổ phiếu của Hải Hồng và Tống Nghệ tăng liên tục.

- Thị trường chứng khoán lên xuống là tất nhiên. Cổ phiếu Hải Hồng và Tống Nghệ trong thời gian này đúng là tăng lên rất nhanh, tôi cũng suy nghĩ, có lẽ là do dính tới lĩnh vực mạng. Sắp tới hình như có không ít cổ phiếu của các công ty trong lĩnh vực này niêm yết lên thị trường chứng khoán.

Hứa Kiều có chút buồn bực nói.

- Thị trưởng Hứa đúng là nhanh nhạy thông tin, liếc cái là nhìn ra vấn đề trong đó.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Mạng bắt đầu phát triển mạnh, bất cứ thứ gì dính tới mạng đều ấm lên, đó là điều bình thường.

- Thị trưởng Triệu, anh hình như có gì muốn nói?

Hứa Kiều không thích vòng vo, cô nhìn trận đấu rồi nhìn sang Triệu Quốc Đống.

- Không có gì, chỉ là có chút cảm xúc mà thôi. Lĩnh vực mạng đang phát triển mạnh, mà ngăn cả ngành này phát triển chính là phần cứng. Bên ngành thông tin Hoài Khánh chúng ta hình như vẫn lạc hậu ở mảng này. Tôi nghe nói Thị trưởng Hứa rất có ý tưởng đẩy mạnh sản nghiệp công nghệ thông tin của Thị xã nên muốn trao đổi một chút với chị.

- Ồ? Vậy thì tốt.

Mắt Hứa Kiều sáng lên mà nói.

- Không ngờ Thị trưởng Triệu lại có hứng thú với ngành công nghệ thông tin, tôi vẫn cho rằng mọi người lại coi phát triển ngành cơ khí chế tạo là chuyện lớn hàng đầu trong nền kinh tế của Hoài Khánh nữa chứ?

Triệu Quốc Đống có thể nghe ra ý châm chọc của Hứa Kiều. Năm ngoái mấy vị đại biểu của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thì Hứa Kiều đã đề nghị đưa việc dạy công nghệ thông tin vào các trường học và ưu tiên việc phát triển ngành sản xuất này trong nền kinh tế Hoài Khánh, nhưng đề án này khi được đưa sang hội nghị thường trực Ủy ban lại bị bỏ xó. Hà Chiếu Thành cùng Phó thị trưởng thường trực lúc đó từ chối cho ý kiến

- Lĩnh vực công nghệ thông tin sẽ rất nhanh phát triển khi mạng inte phát triển, đó là xu thế nhất định. Ngành sản xuất này về sau sẽ chiếm tỉ lệ lớn trong GDP quốc gia và không ngừng tăng lên, tôi tin tưởng vào điểm này.

Mắt Triệu Quốc Đống tuy nhìn vào trận đấu nhưng tâm trí lại đang nói chuyện với Hứa Kiều.

- Ừ, Thị trưởng Triệu nói đúng, tôi cũng cho rằng như vậy. Mấy năm nay tôi vẫn chú ý ngành công nghệ thông tin phát triển, tôi thấy tốc độ tăng trưởng khá nhanh, khu vực duyên hải càng rõ ràng.

Hứa Kiều nghe thấy Triệu Quốc Đống đánh giá cao lĩnh vực công nghệ thông tin liền vui vẻ mà nói.

- Tôi còn phát hiện một hiện tượng thú vị đó chính là sau khi quốc gia chúng ta cải cách thì sản nghiệp nào mới đều xuất hiện ở khu vực duyên hải. Ví dụ như khu vực trường tam giác đang nhanh chóng phát triển, sau đó dần truyền vào đất liền. Ví dụ như mấy ngành giày dép, đồ chơi những năm 80, lại ví dụ như ngành thương mại dịch vụ những năm 90, bây giờ lại đến ngành công nghệ thông tin, không ngành nào mà không như vậy. Nhưng tôi lại nghĩ đến một vấn đề tại sao chúng ta không thể đi trước một bước, có thể đứng ngang hàng hoặc đi trước khu vực duyên hải?

Quan điểm của Hứa Kiều tuy không mới mẻ, đi trước, chiếm tiên cơ thì ai chẳng muốn, vấn đề làm như thế nào mà nắm bắt được.

Khu vực duyên hải có ưu thế rất rõ ràng. Dù từ chính sách hay vị trí địa lý, nhân tài hay tài nguyên, phương tiện trụ cột đều hơn xa lục địa. Mà lãnh đạo ở khu vực duyên hải cũng có quan niệm thoáng hơn nội địa, điều này là ưu thế đáng để nhắc tới. Nhà kinh doanh cần chính là lợi nhuận, dù ngành sản xuất nào cũng như vậy. Chỉ khi bọn họ cho rằng đầu tư ở nội địa lãi cao hơn hoặc ít nhất không thua khu vực duyên hải thì bọn họ mới có thể tính tới chuyển vào nội địa.

- Thị trưởng Hứa, điều kiện khách quan khiến cho ý tưởng của chị là rất khó khăn để thực hiện được.

Triệu Quốc Đống cười cười, hắn muốn xem Hứa Kiều có ý tưởng gì hay không?

Hứa Kiều nhướng mày, mắt sáng rực lên.

- Thị trưởng Triệu có vẻ không quá coi trọng Hoài Khánh chúng ta? Tôi không biết Thị trưởng Triệu lại là người bi quan như vậy đó.

Hứa Kiều cười cười một tiếng mà nói:

- Hoài Khánh có nhiều ưu thế trời ban, có nhiều thứ mà nơi khác không thể so sánh. Hoài Khánh có lịch sử văn hóa, là thành thị nổi tiếng từ xưa, Hoài Khánh còn là nơi có độ xanh nhiều nhất tỉnh, nhiều hồ nước.

Hứa Kiều chưa nói hết thì Triệu Quốc Đống đã cắt ngang:

- Hoài Khánh có vị trí địa lý ưu việt, cách sân bay quốc tế Thái Bình vài chục Km, quốc lộ 226 chạy xuyên qua Hoài Khánh, đường sắt An Kiềm chạy qua. Hoài Khánh còn có Học viện công nghiệp An Nguyên, khoa Điện tử của học viện nổi tiếng cả khu vực trung tây, hàng năm có rất nhiều nhân tài đi ra. Phương tiện trụ cột của Khu Khai Phát Hoài Khánh cũng xếp hàng đầu của tỉnh, vừa lúc có thể phát triển ngành sản xuất công nghệ thông tin.

Hứa Kiều ngẩn ra và cười hì hì nói:

- Thị trưởng Triệu, ngài đã xem đề án mà tôi liên danh trình lên?

- Tôi đã xem qua và rất có hứng thú nên muốn tìm cơ hội trao đổi với Thị trưởng Hứa một chút, xem có tìm được tiếng nói chung không?

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Quan điểm của Thị trưởng Hứa rất sắc bén, tôi sau khi đọc và rất đồng cảm với nó.

- Hoài Khánh có trụ cột tốt như vậy, lại có thị trường lớn là An Đô ở bên, Hoài Khánh hoàn toàn có thể phát triển ngành công nghệ thông tin. Nhưng điều kiện chính là để lãnh đạo Thị xã nhận thức rõ điểm này, phải hiểu được việc chiếm thời cơ trước là quan trọng như thế nào, hơn nữa cũng phải đưa ra chính sách ủng hộ.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Có lẽ có một số lãnh đạo không tin vào điều kiện của Hoài Khánh, cảm thấy ngành kỹ thuật cao như vậy sẽ quá sức với Hoài Khánh.

- Nếu không thử thì sao biết?

Hứa Kiều liếc nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:

- Tôi thừa nhận đất liền có chênh lệch với khu vực duyên hải, nhưng chênh lệch ở đâu? Đâu là điểm quan trọng, làm như thế nào để vượt qua nó? Chúng ta có ưu thế đặc biệt hơn so với khu vực duyên hải không? Có thể bù đắp chỗ thiếu, phát triển chỗ mạnh không?

- Ồ, Thị trưởng Hứa cảm thấy đâu là điểm chênh lệch nhất?

Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Ở đây, có một số lãnh đạo của chúng ta sợ khó khăn, đây là chênh lệch lớn nhất. Tôi cảm thấy chỉ cần giải quyết vấn đề này thì các chênh lệch khác sẽ bù lại được.

Hứa Kiều không hề e ngại nói.

Triệu Quốc Đống giơ ngón cái lên vì phục sự thẳng thắn của Hứa Kiều.

- Nhưng thay đổi điểm này thường là khó khăn nhất, lối suy nghĩ cổ hủ đâu phải một sớm một chiều là thay đổi được.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Đây chính là sự không tốt trong cơ cấu dùng người của chính quyền, đức tài đều có. Đức mặc dù quan trọng nhưng tài cũng không thể thiếu. Thế nào là tài? Ánh mắt, tư tưởng, lòng dạ, khí phách, bốn thứ đều có thì mới đi được vào trào lưu phát triển.

Hứa Kiều thấy Triệu Quốc Đống nói chuyện cũng không rụt rè, lúc trước cô nói hơi quá nhưng không ngờ lời của đối phương cũng không kém. Vì thế cô mới can đảm nói ra như vậy.

An Nhiên ở tuyến giữa nhận được bóng do Ngu Cơ truyền, sau đó dùng một động tác đẹp và nhảy lên ném bóng thành công, toàn trường liền vang lên tiếng vỗ tay.

An Nhiên vốn đang hứng phấn nhưng liếc nhìn thấy hai người Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều ngồi ngoài sân đang nói chuyện vui vẻ, mặc dù bọn họ cũng vỗ tay nhưng chỉ thoáng cái là chuyển sang nói chuyện, điều này làm cho An Nhiên bớt hưng phấn hơn.

Ngu Cơ đặt tay lên đùi làm thế phòng thủ. Cô thấy tâm trạng An Nhiên có chút biến hoá nên hỏi:

- Sao thế Nhiên tỷ?

Ngu Cơ và An Nhiên có quan hệ tốt, chỉ cần không phải công việc thì Ngu Cơ sẽ gọi An Nhiên như vậy. Ban quản lý Khu Khai Phát cũng tham gia vào đội ngũ liên hiệp của Thị ủy, Ủy ban.

- Nhìn hai vị kia mà xem, đây là tới thi đấu hay là tới bàn việc?

An Nhiên hừ một tiếng mà nói.

Ngu Cơ biết ngoài mặt An Nhiên và Hứa Kiều có quan hệ thân thiết, nhưng vẫn ngầm đấu nhau.

Một Ủy ban có hai Phó thị trưởng, đây là điều có một không hai ở tỉnh An Nguyên. Hai vị Phó thị trưởng này xếp thứ năm và thứ sáu, Hứa Kiều trắng trẻo, dáng người đầy đặn, Hứa Kiều lại có làn da dám nắng khỏe mạnh. Tuổi hai người chênh nhau không mấy.

- Thị trưởng Triệu chắc đánh xong rồi nên bây giờ ngồi xem. Bí thư Đàm không phải yêu cầu các cơ quan của Thị xã phải hỗ trợ lẫn nhau, như vậy mới tăng sức ngưng tụ và sức chiến đấu mà.

Ngu Cơ cười nói. Cô biết chuyện Triệu Quốc Đống làm An Nhiên tức đến độ rơi nước mắt trong hội nghị thường trực Ủy ban, điều này làm quan hệ của hai người không được tự nhiên. Chẳng qua Triệu Quốc Đống là Phó thị trưởng thường trực nên có nhiều công việc sẽ chỉ đạo mảng công việc mà An Nhiên phụ trách. An Nhiên mặc dù không thoải mái nhưng vẫn phải nhịn.

- Hừ, nhìn xem bọn họ có phải cổ vũ không? Coi đây là nơi nói chuyện gió trăng sao?

An Nhiên nói xong thì thấy không ổn. Mặc dù Ngu Cơ có quan hệ mật thiết với mình, cô cũng tin Ngu Cơ sẽ không đồn đãi nhưng hai vị kia cũng là lãnh đạo Thị xã, Triệu Quốc Đống còn là Phó thị trưởng thường trực phụ trách Khu Khai Phát, cô nói như vậy sẽ không ổn.

- Nhiên tỷ, nhỏ giọng một chút, đừng để người nghe thấy sẽ không hay.

Ngu Cơ vội vàng nhắc nhở.

An Nhiên hừ một tiếng và không nói nữa. Bên đối phương đã lại phát bóng và tấn công.

An Nhiên không bình tĩnh lại được, thấy hai người kia tươi cười không coi ai ra gì, đúng là khinh người quá đáng. Mình chơi mệt như vậy, hai người này lại nói chuyện giống như không khí trận đấu giúp bọn họ trò chuyện thêm vui vậy.

Trọng tài thổi còi tạm dừng trận đấu, An Nhiên liền tỏ vẻ xin ra nghỉ, bảo huấn luyện viên cho Hứa Kiều thay.

Hứa Kiều thấy được gọi thì có chút nuối tiếc. Cô và Triệu Quốc Đống nói chuyện mới vào giai đoạn thực tế, nhưng sân bóng đúng là không thích hợp để nói chuyện, đề tài này mà cần triển khai thì sẽ có rất nhiều việc cần làm.

Hứa Kiều cao 1m68, dáng người đầy đặn, làn da trắng, ngực to, mỗi lần cô nhảy là ngực mấp mô, cặp đùi trắng và cánh tay đẹp, bên dưới mặc chiếc quần thể thao màu trắng đúng là làm cho người ta phải chú ý mỗi khi cô chạy.

Tiện tay cầm lấy chai nước có người bên cạnh đưa sang, Triệu Quốc Đống mở chai uống một ngụm rồi bỏ sang bên, điều này làm An Nhiên có chút tức giận.

Người này quá kiêu căng, mình cố nhịn đưa hắn chai nước, hắn không ngờ không ngẩng đầu cảm ơn.

An Nhiên hừ một tiếng rồi ngồi xuống vị trí vừa rồi của Hứa Kiều. Triệu Quốc Đống mới ý thức được người bên cạnh mình đã đổi.

- Thị trưởng An xin ra à?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi đưa chai lên mà nói:

- Thị trưởng An lấy cho tôi?

- Hừ, có người hình như xem đến độ quá nhập tâm.

An Nhiên cũng hiểu mình nói chuyện với đối phương như vậy thì có vẻ giống trẻ con, nhưng vẫn dùng giọng đó mà nói chuyện.

- Ha ha, vậy cảm ơn Thị trưởng An quan tâm.

Triệu Quốc Đống cười ha hả mà nói:

- Thị trưởng An đánh rất hay, không hổ là số một trong liên quân của Thị ủy, Ủy ban, cấp bậc kiện tướng.

- Không ngờ Thị trưởng Triệu còn có hứng thú xem chúng tôi chơi cơ đó. Tôi còn tưởng Thị trưởng Triệu đến đây kiểm tra công việc.

An Nhiên không để ý tới việc đối phương lấy lòng mình. Chuyện ở hội nghị thường trực ủy ban lần trước vẫn canh cánh trong lòng cô, hơn nữa vừa nãy thấy Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều ngồi ngoài nói chuyện như không coi ai ra gì càng làm cô thêm khó chịu.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra và cẩn thận nhìn An Nhiên. Lúc này hắn mới cười hì hì nói:

- Thị trưởng An, sao vậy, vẫn còn tức vì cuộc họp lần trước? Ha ha, tôi đã xin lỗi rồi mà. Chị cũng biết công tác thu hồi nợ khi đó đúng là rất gấp, tôi cũng không còn cách nào mà. Nếu có gì làm chị không hài lòng thì hôm khác tôi mời khách nhận lỗi có được không? Nếu không tối nay đi, tôi mời chị đi ăn lẩu. Tôi biết Thị trưởng An thích ăn cay.

- Hừ, con chồn chúc tết gà, không có ý đồ tốt.

An Nhiên cũng không phải người không biết nặng nhẹ, thấy đối phương có thái độ tốt, giọng nói cũng thành khẩn nên cô cũng bớt giận hơn. Cô vốn là người nóng tính, không chịu nổi uất ức. Trước khi Triệu Quốc Đống tới thì cô vừa là nữ, vừa nhỏ nhất trong bộ máy Ủy ban, mấy Phó thị trưởng khác đều nhường cô. Không ngờ Triệu Quốc Đống lại làm cô mất mặt như vậy, làm cô đúng là không nhịn được.

Sau đó mặc dù biết công tác thu hồi nợ rất khó khăn, Triệu Quốc Đống làm vậy là do bất đắc dĩ, hơn nữa sau đó Triệu Quốc Đống cũng đã xin lỗi cô, chẳng qua trong lòng An Nhiên vẫn có tảng đá và thấy lần dó Triệu Quốc Đống chỉ xin lỗi lấy lệ mà thôi.

Chẳng qua thái độ hôm nay của đối phương rất tốt, lại thành khẩn, còn biết mình thích ăn lẩu cay. Điều này làm An Nhiên có chút ngạc nhiên. Cho nên cô mặc dù mạnh miệng nhưng vẻ mặt cũng dịu đi.

Triệu Quốc Đống giỏi về hiểu tâm trạng phụ nữ, thấy An Nhiên đã dịu giọng thì chỉ cười cười không nó gì, lúc này nói thêm sẽ làm xấu đi quan hệ.

- Tôi thấy Thị trưởng Triệu và Thị trưởng Hứa nói chuyện rất hòa hợp, thỏa luận đề tài gì vậy?

An Nhiên là người thẳng tính nên tò mò là hỏi ngay.

- Ồ, tôi và Thị trưởng Hứa đang thảo luận về sự quan hệ giữa việc phát triển ngành công nghệ thông tin với Hoài Khánh.

Triệu Quốc Đống nói.

- Ồ, hình như đây là ý tưởng hồi năm ngoái của Thị trưởng Hứa, nhưng Thị trưởng Hà không hứng thú. Ừ, sau đó Thị trưởng Hứa không nhắc lại nữa, chẳng qua Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân năm nay lại đề xuất phương án này, nhưng vẫn bị bỏ đó.

An Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói.

- Thị trưởng An cũng biết? Chị thấy sao về việc này?

Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà nói. Tính cách của An Nhiên rất tốt, Triệu Quốc Đống thích quan hệ với người như vậy, không nhiều tâm cơ, có hiềm khích thì nói thẳng, hiểu là bỏ qua.

- Ý tưởng của Thị trưởng Hứa thì tốt, nhưng hình như không khí của Thị xã lúc ấy không hòa hợp, tôi cũng đã xem qua phương án và thấy có tính thực tế cao.

An Nhiên mặc dù tính cách thẳng thắn nhưng đầu óc không hề đơn giản, nếu không sao có thể lên được vị trí này.

- Lúc ấy không khí trong Thị xã không hòa hợp sao?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và cũng hiểu. Hồi đầu năm ngoái thì Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành mới nhận chức, ảnh hưởng của vụ án kia là quá lớn. Lúc ấy muốn đưa ra phát triển ngành sản xuất công nghệ thông tin đúng là không hợp thời, dù có ý tiến tốt cũng phải đợi tình hình ổn định đã. Làm cục diện Hoài Khánh ổn định không chỉ là nhiệm vụ của Trần Anh Lộc, Hà Chiếu Thành mà cũng là ý kiến của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.

- Đúng thế, vụ án kia kéo theo quá nhiều người, ai còn suy nghĩ được việc khác chứ?

An Nhiên nhướng mày nói:

- Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà một làm cho cán bộ ổn định tư tưởng, một phụ trách công việc hàng ngày, đảm bảo không bị loạn, công việc trung tâm tập trung vào việc ổn định cục diện thì sao còn tâm trí làm việc khác.

- Vậy còn năm nay?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Năm nay? Năm nay không phải anh đã tới sao? Chẳng qua đề án của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân có bao sức nặng chứ? Thị trưởng Hứa không nói ra trong hội nghị thường trực Ủy ban mà thì Thị trưởng Hà cũng vui vì bớt đi một việc, các người khác có mảng mình phụ trách thì ai quan tâm việc này.

An Nhiên nhẹ nhàng nói.

- Chẳng qua Hoài Khánh chúng ta đúng là có ưu thế phát triển ngành sản xuất công nghệ thông tin, nhưng mọi việc khởi đầu đều khó khăn, Thị xã sợ rằng phải đưa ra kế hoạch cụ thể, đây không phải chỉ một hai hội nghị là xong.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu. An Nhiên mặc dù còn trẻ nhưng nhìn chuyện này rất rõ ràng, nếu muốn phát triển ngành sản xuất này thì chỉ dựa vào mấy đề án kia là không đủ.

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Triệu Quốc Đống liền tỏ thái độ chúc mừng các nữ cán bộ giành thắng lợi nên mời mọi người đi ăn lẩu.

Tin này làm các nữ đội viên rất vui vẻ, đội cổ động cũng đòi tham gia, tính ra cũng hơn 30 người, có người lấy danh nghĩa Triệu Quốc Đống gọi đặt năm bàn ở quán lẩu Du NHiên Cư.

- Thị trưởng An, chị đúng là hào phóng, Du Thản Cư này không rẻ đâu, ăn cả bữa cũng mất 2000 đó. Chị phải bỏ một nửa mới được.

An Nhiên ngồi cùng xe với Triệu Quốc Đống khẽ bĩu môi nói:

- Thị trưởng Triệu, anh tốt xấu cũng là Phó thị trưởng Hoài Khánh, mời nữ cán bộ ăn cơm mà cũng khó như vậy sao?

- Thị trưởng An, chị đừng chụp mũ cho tôi, chị cũng là Phó thị trưởng, tôi chỉ nói mời mình chị, hai chúng ta hẹn riêng, ai ngờ chị lại mời nhiều như vậy? Tôi không hứa, từ chối đó.

Triệu Quốc Đống trêu chọc.

- Được đó, hẹn một mình thì phải hơn chứ. Quán lẩu hơi kém, hôm nào tôi và anh về An Đô, anh mời có khi nhiều hơn.

An Nhiên cười nói:

- Mấy quán như ở vài nhà hàng bốn năm sao thì tôi rất có hứng thú, tùy anh bố trí, tôi nhất định sẽ tới.

Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm An Nhiên rồi nói:

- Được đó, Thị trưởng An, chị muốn ăn cho tôi phá sản ư?

- Ăn phá sản? Thị trưởng Triệu còn tiếc chút tiền đó sao?

An Nhiên nghiêng đầu nhìn Triệu Quốc Đống, lời của cô mặc dù không rõ nhưng đây là nói Triệu Quốc Đống giàu có còn tiếc gì chút tiền lẻ.

Triệu Quốc Đống cũng cảm nhận được ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống. Điều kiện gia đình của hắn thì mấy người Thái Chánh Dương nói không cần cho nhiều người biết. Thái Chánh Dương, Liễu Đạo Nguyên và Hùng Chính Lâm đều thông qua các con đường khác nhau truyền cho Ninh Pháp, Liễu Đạo Nguyên và Liêu Vĩnh Đào biết mà thôi.

An Nhiên có lẽ không thể biết rõ điều này, nhưng lời cô nói làm Triệu Quốc Đống có chút tò mò. Nếu An Nhiên thật sự biết điều kiện gia đình mình, như vậy tức là An Nhiên có quan hệ không bình thường với ba vị kia.

Bữa ăn này khá vui vẻ, Triệu Quốc Đống cũng lợi dụng cơ hội mà kéo gần quan hệ với cán bộ cơ quan. Mọi người đều đến mời rượu Triệu Quốc Đống, có mấy cô gái to gan hỏi tình hình gia đình Triệu Quốc Đống, nghe Triệu Quốc Đống chưa kết hôn liền tỏ vẻ muốn giới thiệu bạn gái cho hắn. Đến khi nói mình đã đính hôn, sắp kết hôn thì mới chịu thôi

Hứa Kiều cao 1m68, dáng người đầy đặn, làn da trắng, ngực to, mỗi lần cô nhảy là ngực mấp mô, cặp đùi trắng và cánh tay đẹp, bên dưới mặc chiếc quần thể thao màu trắng đúng là làm cho người ta phải chú ý mỗi khi cô chạy.

Tiện tay cầm lấy chai nước có người bên cạnh đưa sang, Triệu Quốc Đống mở chai uống một ngụm rồi bỏ sang bên, điều này làm An Nhiên có chút tức giận.

Người này quá kiêu căng, mình cố nhịn đưa hắn chai nước, hắn không ngờ không ngẩng đầu cảm ơn.

An Nhiên hừ một tiếng rồi ngồi xuống vị trí vừa rồi của Hứa Kiều. Triệu Quốc Đống mới ý thức được người bên cạnh mình đã đổi.

- Thị trưởng An xin ra à?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi đưa chai lên mà nói:

- Thị trưởng An lấy cho tôi?

- Hừ, có người hình như xem đến độ quá nhập tâm.

An Nhiên cũng hiểu mình nói chuyện với đối phương như vậy thì có vẻ giống trẻ con, nhưng vẫn dùng giọng đó mà nói chuyện.

- Ha ha, vậy cảm ơn Thị trưởng An quan tâm.

Triệu Quốc Đống cười ha hả mà nói:

- Thị trưởng An đánh rất hay, không hổ là số một trong liên quân của Thị ủy, Ủy ban, cấp bậc kiện tướng.

- Không ngờ Thị trưởng Triệu còn có hứng thú xem chúng tôi chơi cơ đó. Tôi còn tưởng Thị trưởng Triệu đến đây kiểm tra công việc.

An Nhiên không để ý tới việc đối phương lấy lòng mình. Chuyện ở hội nghị thường trực ủy ban lần trước vẫn canh cánh trong lòng cô, hơn nữa vừa nãy thấy Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều ngồi ngoài nói chuyện như không coi ai ra gì càng làm cô thêm khó chịu.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra và cẩn thận nhìn An Nhiên. Lúc này hắn mới cười hì hì nói:

- Thị trưởng An, sao vậy, vẫn còn tức vì cuộc họp lần trước? Ha ha, tôi đã xin lỗi rồi mà. Chị cũng biết công tác thu hồi nợ khi đó đúng là rất gấp, tôi cũng không còn cách nào mà. Nếu có gì làm chị không hài lòng thì hôm khác tôi mời khách nhận lỗi có được không? Nếu không tối nay đi, tôi mời chị đi ăn lẩu. Tôi biết Thị trưởng An thích ăn cay.

- Hừ, con chồn chúc tết gà, không có ý đồ tốt.

An Nhiên cũng không phải người không biết nặng nhẹ, thấy đối phương có thái độ tốt, giọng nói cũng thành khẩn nên cô cũng bớt giận hơn. Cô vốn là người nóng tính, không chịu nổi uất ức. Trước khi Triệu Quốc Đống tới thì cô vừa là nữ, vừa nhỏ nhất trong bộ máy Ủy ban, mấy Phó thị trưởng khác đều nhường cô. Không ngờ Triệu Quốc Đống lại làm cô mất mặt như vậy, làm cô đúng là không nhịn được.

Sau đó mặc dù biết công tác thu hồi nợ rất khó khăn, Triệu Quốc Đống làm vậy là do bất đắc dĩ, hơn nữa sau đó Triệu Quốc Đống cũng đã xin lỗi cô, chẳng qua trong lòng An Nhiên vẫn có tảng đá và thấy lần dó Triệu Quốc Đống chỉ xin lỗi lấy lệ mà thôi.

Chẳng qua thái độ hôm nay của đối phương rất tốt, lại thành khẩn, còn biết mình thích ăn lẩu cay. Điều này làm An Nhiên có chút ngạc nhiên. Cho nên cô mặc dù mạnh miệng nhưng vẻ mặt cũng dịu đi.

Triệu Quốc Đống giỏi về hiểu tâm trạng phụ nữ, thấy An Nhiên đã dịu giọng thì chỉ cười cười không nó gì, lúc này nói thêm sẽ làm xấu đi quan hệ.

- Tôi thấy Thị trưởng Triệu và Thị trưởng Hứa nói chuyện rất hòa hợp, thỏa luận đề tài gì vậy?

An Nhiên là người thẳng tính nên tò mò là hỏi ngay.

- Ồ, tôi và Thị trưởng Hứa đang thảo luận về sự quan hệ giữa việc phát triển ngành công nghệ thông tin với Hoài Khánh.

Triệu Quốc Đống nói.

- Ồ, hình như đây là ý tưởng hồi năm ngoái của Thị trưởng Hứa, nhưng Thị trưởng Hà không hứng thú. Ừ, sau đó Thị trưởng Hứa không nhắc lại nữa, chẳng qua Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân năm nay lại đề xuất phương án này, nhưng vẫn bị bỏ đó.

An Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói.

- Thị trưởng An cũng biết? Chị thấy sao về việc này?

Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà nói. Tính cách của An Nhiên rất tốt, Triệu Quốc Đống thích quan hệ với người như vậy, không nhiều tâm cơ, có hiềm khích thì nói thẳng, hiểu là bỏ qua.

- Ý tưởng của Thị trưởng Hứa thì tốt, nhưng hình như không khí của Thị xã lúc ấy không hòa hợp, tôi cũng đã xem qua phương án và thấy có tính thực tế cao.

An Nhiên mặc dù tính cách thẳng thắn nhưng đầu óc không hề đơn giản, nếu không sao có thể lên được vị trí này.

- Lúc ấy không khí trong Thị xã không hòa hợp sao?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và cũng hiểu. Hồi đầu năm ngoái thì Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành mới nhận chức, ảnh hưởng của vụ án kia là quá lớn. Lúc ấy muốn đưa ra phát triển ngành sản xuất công nghệ thông tin đúng là không hợp thời, dù có ý tiến tốt cũng phải đợi tình hình ổn định đã. Làm cục diện Hoài Khánh ổn định không chỉ là nhiệm vụ của Trần Anh Lộc, Hà Chiếu Thành mà cũng là ý kiến của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.

- Đúng thế, vụ án kia kéo theo quá nhiều người, ai còn suy nghĩ được việc khác chứ?

An Nhiên nhướng mày nói:

- Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà một làm cho cán bộ ổn định tư tưởng, một phụ trách công việc hàng ngày, đảm bảo không bị loạn, công việc trung tâm tập trung vào việc ổn định cục diện thì sao còn tâm trí làm việc khác.

- Vậy còn năm nay?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Năm nay? Năm nay không phải anh đã tới sao? Chẳng qua đề án của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân có bao sức nặng chứ? Thị trưởng Hứa không nói ra trong hội nghị thường trực Ủy ban mà thì Thị trưởng Hà cũng vui vì bớt đi một việc, các người khác có mảng mình phụ trách thì ai quan tâm việc này.

An Nhiên nhẹ nhàng nói.

- Chẳng qua Hoài Khánh chúng ta đúng là có ưu thế phát triển ngành sản xuất công nghệ thông tin, nhưng mọi việc khởi đầu đều khó khăn, Thị xã sợ rằng phải đưa ra kế hoạch cụ thể, đây không phải chỉ một hai hội nghị là xong.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu. An Nhiên mặc dù còn trẻ nhưng nhìn chuyện này rất rõ ràng, nếu muốn phát triển ngành sản xuất này thì chỉ dựa vào mấy đề án kia là không đủ.

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Triệu Quốc Đống liền tỏ thái độ chúc mừng các nữ cán bộ giành thắng lợi nên mời mọi người đi ăn lẩu.

Tin này làm các nữ đội viên rất vui vẻ, đội cổ động cũng đòi tham gia, tính ra cũng hơn 30 người, có người lấy danh nghĩa Triệu Quốc Đống gọi đặt năm bàn ở quán lẩu Du NHiên Cư.

- Thị trưởng An, chị đúng là hào phóng, Du Thản Cư này không rẻ đâu, ăn cả bữa cũng mất 2000 đó. Chị phải bỏ một nửa mới được.

An Nhiên ngồi cùng xe với Triệu Quốc Đống khẽ bĩu môi nói:

- Thị trưởng Triệu, anh tốt xấu cũng là Phó thị trưởng Hoài Khánh, mời nữ cán bộ ăn cơm mà cũng khó như vậy sao?

- Thị trưởng An, chị đừng chụp mũ cho tôi, chị cũng là Phó thị trưởng, tôi chỉ nói mời mình chị, hai chúng ta hẹn riêng, ai ngờ chị lại mời nhiều như vậy? Tôi không hứa, từ chối đó.

Triệu Quốc Đống trêu chọc.

- Được đó, hẹn một mình thì phải hơn chứ. Quán lẩu hơi kém, hôm nào tôi và anh về An Đô, anh mời có khi nhiều hơn.

An Nhiên cười nói:

- Mấy quán như ở vài nhà hàng bốn năm sao thì tôi rất có hứng thú, tùy anh bố trí, tôi nhất định sẽ tới.

Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm An Nhiên rồi nói:

- Được đó, Thị trưởng An, chị muốn ăn cho tôi phá sản ư?

- Ăn phá sản? Thị trưởng Triệu còn tiếc chút tiền đó sao?

An Nhiên nghiêng đầu nhìn Triệu Quốc Đống, lời của cô mặc dù không rõ nhưng đây là nói Triệu Quốc Đống giàu có còn tiếc gì chút tiền lẻ.

Triệu Quốc Đống cũng cảm nhận được ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống. Điều kiện gia đình của hắn thì mấy người Thái Chánh Dương nói không cần cho nhiều người biết. Thái Chánh Dương, Liễu Đạo Nguyên và Hùng Chính Lâm đều thông qua các con đường khác nhau truyền cho Ninh Pháp, Liễu Đạo Nguyên và Liêu Vĩnh Đào biết mà thôi.

An Nhiên có lẽ không thể biết rõ điều này, nhưng lời cô nói làm Triệu Quốc Đống có chút tò mò. Nếu An Nhiên thật sự biết điều kiện gia đình mình, như vậy tức là An Nhiên có quan hệ không bình thường với ba vị kia.

Bữa ăn này khá vui vẻ, Triệu Quốc Đống cũng lợi dụng cơ hội mà kéo gần quan hệ với cán bộ cơ quan. Mọi người đều đến mời rượu Triệu Quốc Đống, có mấy cô gái to gan hỏi tình hình gia đình Triệu Quốc Đống, nghe Triệu Quốc Đống chưa kết hôn liền tỏ vẻ muốn giới thiệu bạn gái cho hắn. Đến khi nói mình đã đính hôn, sắp kết hôn thì mới chịu thôi


trướctiếp