Lộng Triều

Q.10 - Chương 29


trướctiếp



Biểu hiện của Triệu Quốc Đống khi khảo sát ở Khu Khai Phát đã tạo thành ấn tượng sâu sắc cho những người đi cùng. So với năm trước khi Triệu Quốc Đống đến Quy Ninh cùng huyện Tĩnh khảo sát có vẻ ít nói thì bây giờ Triệu Quốc Đống đúng là đã lộ rõ bản sắc.

Trong hội nghị cán bộ trung tầng của Ban quản lý Khu Khai Phát, Triệu Quốc Đống càng nói ra cảm tưởng của mình về công việc của Khu Khai Phát Hoài Khánh. Hắn vừa khẳng định nhưng cũng chỉ ra vấn đề và đưa ra hy vọng. Điều này làm cho cán bộ của Ban quản lý Khu Khai Phát cảm thấy áp lực. Rất rõ ràng Thị trưởng Triệu có ấn tượng không tốt đối với Khu Khai Phát, mấy câu khẳng định chẳng qua chỉ là an ủi. Nhưng vấn đề mà Triệu Quốc Đống đưa ra đều rất sắc bén, mặc dù Mai Dã Bình đã sớm chuẩn bị tư tưởng cũng thấy nóng mặt.

- Lão Mai, hội nghị thu hút đầu tư không phải tôi nói khơi khơi, điểm này tôi đã trao đổi với hai lãnh đạo chủ yếu, bọn họ đều tán thành. Trên danh nghĩa là hội nghị thu hút đầu tư của tỉnh, nhưng quân chủ lực vẫn là Khu Khai Phát, các quận, huyện khác cũng sẽ tham gia. Tôi đưa ra nhiệm vụ cho Khu Khai Phát là phải thể hiện bộ mặt mới trong hội nghị thu hút đầu tư này.

Triệu Quốc Đống ngồi trong xe, xe chạy từ từ trên đại lộ của Khu Khai Phát. Ngoài việc xem xét tình hình kinh doanh của các nhà máy ở Khu Khai Phát, Triệu Quốc Đống cũng hy vọng có thể cảm nhận rõ địa lý của cả Khu Khai Phát, cho nên hắn bảo Mai Dã Bình mang mình đi một vòng.

- Thị trưởng Triệu, ngài yêu cầu có bộ mặt mới đúng là thử thách chúng tôi. Chỉ có hai ba tháng ngắn ngủi, Khu Khai Phát dù dồn toàn lực cũng khó có điểm sáng.

Mai Dã Bình cũng có chút lo lắng. Y cũng hiểu đôi chút về tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống, đó chính là nói được làm được, nếu không sẽ không nói.

Vì vấn đề khoản nợ của các công ty thiết bị giáo dục của cục Giáo dục, Triệu Quốc Đống trong hội nghị thường trực Ủy ban đã đưa ra yêu cầu cục Giáo dục phải đảm bảo thực hiện nghĩa vụ, thu lại tiền theo đúng kỳ hạn, nếu không sẽ hỏi lãnh đạo liên quan đến cục Giáo dục. Điều này làm Phó thị trưởng An Nhiên phụ trách mảng giáo dục rất khó chịu, hai người tranh cãi trong hội nghị đến độ Hà Chiếu Thành thiếu chút nữa không thể khống chế tình hình. Sự bá đạo của Triệu Quốc Đống làm cho An Nhiên khó có thể chấp nhận, nghe nói cô còn lệ lưng tròng đi ra khỏi phòng hội nghị, điều này được mấy Phó thị trưởng đồng tình.

Nhưng đúng vì vậy lại làm cho mọi người kính sợ Triệu Quốc Đống. Theo Mai Dã Bình thấy thì Triệu Quốc Đống thậm chí còn khó đối phó hơn Hà Chiếu Thành. Hà Chiếu Thành đến chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, đưa ra mấy yêu cầu và hy vọng. Nhưng Triệu Quốc Đống thì khác, còn đến nói chuyện với giám đốc các công ty, thậm chí còn bỏ nhân viên Ban quản lý Khu Khai Phát sang bên, vấn đề đưa ra cũng rất sắc bén. Điều này làm cho Mai Dã Bình và tất cả cán bộ Khu Khai Phát thấy áp lực lớn.

- Không lấy thắng bại luận anh hùng, những lời này bây giờ thực ra chỉ là khẩu hiệu, là nói nhảm. Lão Mai, bây giờ chính là các nơi giành giật từng giây mà tiến lên. Một nhà đầu tư muốn tới đầu tư ở An Nguyên, y có thể chọn Hoài Khánh, cũng có thể chọn Miên Châu, Lam Sơn. Nhưng y không thể nào đầu tư ở hai hoặc ba nơi. Anh làm như thế nào đánh bại các đối thủ khác để được nhà đầu tư ưu ái, đây là cuộc đánh nhau sống còn, không có hòa.

Triệu Quốc Đống nhìn Mai Dã Bình mà nói:

- Tôi không phải ép anh. Thời gian hai tháng cũng đủ để anh làm được nhiều việc. Tôi nói rồi, hoàn cảnh, phục vụ, chính sách, ba điểm này Ban quản lý hoàn toàn có thể nhằm vào. Làm như thế nào để cải thiện tác phong làm việc, tăng chất lượng phục vụ, tạo hoàn cảnh ưu đãi, đây là trọng trách. Anh giải quyết được mấy vấn đề này thì tôi tin rằng Khu Khai Phát sẽ tạo được điểm sáng.

- Thị trưởng Triệu, lời ngài nói thì tôi hiểu, nhưng chủ yếu do thời gian gấp, nếu nóng lòng đạt thành hiệu quả thì có lẽ lại phản tác dụng.

Mai Dã Bình cũng biết đây là thời kỳ mấu chốt của Khu Khai Phát, nhưng nhân viên của Ban quản lý Khu Khai Phát có nhiều do quan hệ mà tiến vào. Triệu Quốc Đống tạo thành cơn gió lốc ở Thị xã, bây giờ muốn lan sang Khu Khai Phát, y là Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát thì không thể nằm ngoài. Điểm này làm Mai Dã Bình gặp áp lực rất lớn.

- Lão Mai, tôi phải phê bình suy nghĩ này của anh.

Triệu Quốc Đống trầm giọng nói:

- Tôi biết anh lo điều gì, không phải là lo nếu cải thiện tác phong làm việc, đưa ra chế độ sẽ làm mất lòng họ hàng một vài lãnh đạo sao? Tôi nói với anh, đây là công việc, không phải mời khách dùng bữa. Anh nếu không muốn làm mất lòng bọn họ thì anh làm mất lòng tôi. Chính anh phải lựa chọn.

Mai Dã Bình không ngờ Triệu Quốc Đống lại nhạy bén như vậy, lại nói thẳng ra như vậy. Y hơi nóng mặt. Chẳng qua y không tức mà lại vui. Trên xe có nhiều người như vậy, nếu lời này thả ra thì nếu mình có hành động thì cũng không ai trách được mình.

Thấy Mai Dã Bình cúi đầu ra vẻ đáng thương, Triệu Quốc Đống thầm than người này đúng là giỏi tính toán, chọn lúc này mà diễn. Đây chính là hy vọng mượn “tiếng xấu” của mình để mà làm lá chắn. Thông qua những người này mà truyền lời ra, như vậy không thể trách được Mai Dã Bình. Tất cả đều do Triệu Quốc Đống ép làm.

Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều, xe chạy một vòng quanh Khu Khai Phát với diện tích tầm 9k vuông.

- Lão Mai, kia là đâu?

Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.

- Ồ, đó là Thương long dục, đây là ngoài cùng của Khu Khai Phát, một ngọn đồi.

Mai Dã Bình nhìn rồi nói.

- Ồ? Khu Khai Phát là vùng đồng bằng, sao lại có đồi ở đây?

Triệu Quốc Đống cẩn thận mà nhìn. Ngọn đồi này không cao, nhưng do Khu Khai Phát là bằng phẳng nên trông nó rất kỳ vỹ. Những cây tùng trên đồi có thể thấy đã trên mười năm.

- Ừ, nơi này vốn là như vậy, ai cũng nói đây là Phi Sơn. Thị trưởng Triệu, ngài nhìn xem, địa thế như rồng nằm hổ phục, có phải nguy nga không? Đi về phía bắc thì địa hình càng cao hơn, nhưng ngọn đồi này lại không liền với ngọn đồi nào khác.

Mai Dã Bình giới thiệu.

- Sau ngọn đồi này là sông, sông chạy quanh phía sau đồi. Nghe nói trước đây Khu Khai Phát cũng muốn thu hút đầu tư vào đây, biến nơi này thành khu nghỉ dưỡng, kết quả không ít người tới xem nhưng đều lắc đầu. Hóa ra có nhà phong thủy nói âm khí quá nặng, không thích hợp làm nhà ở, nhưng thật ra lại là đất quý để làm chỗ cho người âm.

- Ồ, còn có lời này ư?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Cái này thì đúng là quái lạ. Có nhiều thầy phong thủy tới xem dều nói như vậy. Ngọn đồi lớn như vậy nếu làm mộ thì tôi thấy đủ làm mộ cho Hoàng đế.

Mai Dã Bình có chút nuối tiếc mà nói:

- Đáng tiếc một ngọn đồi lớn như thế, nhưng nó quá cằn cỗi. Những cây tùng kia đã trên 30 năm mà chỉ như vậy, bên dưới thì trọc không mọc được gì.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm, một suy nghĩ hiện lên trong đầu.

- Lão Mai, nơi này cách thành thị trung tâm bao sao?

- Nó cách trụ sở Ban quản lý khoảng 3, 4 km, chắc cách nội thành 6, 7 Km.

Mai Dã Bình cười nói:

- Thị trưởng Triệu, có phải ngài thấy nơi này có cảnh quan đẹp không? Sau lưng ngọn đồi còn có một tòa Phổ Độ tự, xa một chút là Diệu Nguyệt quan, chẳng qua quy mô hơi nhỏ, hương khói không nhiều, chỉ có người xung quanh đến viếng mà thôi.

- Đi, chúng ta xuống xem một chút.

Xe đến gần, chạy qua khu đường đất không bằng phẳng và không thể đi lên nữa.

Tần Hướng Nam không ngờ được Thị trưởng Triệu lại đột nhiên có hứng thú với một ngọn đồi như vậy. Mai Dã Bình nói nơi này là đất phong thủy tốt chỉ là khen mà thôi. Một ngọn đồi nằm trơ ở đó, một con sông nhỏ chạy quanh mà dám nói là phong cảnh tuyệt đẹp ư?

Y vốn không muốn xuống nhưng Triệu Quốc Đống đã nói thì sao có thể từ chối. Triệu Quốc Đống không đợi xe dừng ổn đã nhảy xuống, Mai Dã Bình cũng xuống theo.

- Thị trưởng Triệu, chẳng lẽ bên Ninh Lăng không thấy phong cảnh nào đẹp như vậy sao?

Tần Hướng Nam vội vàng chạy theo vài bước đuổi kịp Triệu Quốc Đống, trong lời đầy vẻ chế nhạo.

- Lão Tần, Ninh Lăng là khu vực đồi núi, muốn nói về núi thì Hoài Khánh sao có thể so sánh. Chẳng qua Thương long dục này có điểm khác. Anh nhìn xem, ngọn đồi này có phải giống rồng nằm không? Nếu tôi không nhìn lầm đây là thế rồng nằm trong phong thủy. mà anh đứng ở đầu ngọn đồi, đáng lẽ đuôi rồng ở dưới, nhưng nơi này lại đột ngột dựng lên giống như một con hổ đang ngồi, đây là hổ phục trong phong thủy. Lão Mai nói rồng nằm hổ phục cũng không phải không có lý.

Ý tưởng kia của Triệu Quốc Đống càng lúc càng rõ ràng. Hắn đi nhanh hơn khiến mọi người không thể không đi theo.

Trèo lên đỉnh Thương Long dục, mắt hắn sáng rực lên. Những cây tùng phân bố dọc trên đỉnh Thương Long dục, đất thuộc loại đất đỏ có độ phèn cao.

Triền núi nhìn từ ngoài thì thấy khá hiểm trở, mặc dù cũng rải rác phân bố một vài cây tùng nhưng nhiều chỗ thẳng tắp, thi thoảng có vài cây mọc ra từ vách đá. Một con sông nhỏ rộng tầm mười mét chạy quanh chân núi, có lẽ là sông Hồn mà Mai Dã Bình nói.

Triệu Quốc Đống mặc dù không phải thầy phong thủy nhưng cũng biết những chỗ phù hợp để lập nghĩa trang.

Hồi học cấp hai hắn hay theo sư phụ chạy quanh. Mà sư phụ hắn có nguồn thu lớn nhất là xem phong thủy, xem mộ địa, khí mạch, bệnh tình cho người. Sư phụ của hắn cái gì cũng có thể nói vài tiếng. Hồi bé Triệu Quốc Đống ăn nói không tốt, sau đó cũng theo học sư phụ mà tốt hơn.

Núi này được gọi là Thương Long dục cũng không phải không có nguyên nhân. Thanh Long Bạch Hổ được xưng là thần thú, từ từ trước đến giờ luôn được coi là hai hộ vệ tốt nhất trông nhà. Mà Thương Long dục này cũng ẩn chứa Thanh Long, có cây tùng, có sông bao trùm trên núi, sườn núi uốn lượn, tay rồng, đầu hổ đối diện nhau.

Nhất là bên ngoài thân rồng còn có một con sông càng tạo thành địa mạch, làm cho thế long hổ có cả âm lẫn dương. Triệu Quốc Đống tin nếu không phải mình nhìn nhầm thì đây đúng là nơi có phong thủy tốt, đương nhiên đó là Âm trạch. (Âm trạch là đất táng ông bà cha mẹ, mưu đồ cho con cháu về sau, vong linh yên ổn thì con cháu thành đạt. Người xưa xem âm trạch là gốc còn dương trạch là nhánh ngọn, nên chăm lo mộ phần rất chu đáo (họ có thuyết cho rằng trần sao âm vậy)

Khó được nhất chính là Thương Long dục nằm ở ngoài cùng của yw, lại thuộc về đất của yw. Nếu như muốn lợi dụng khai thác Thương Long dục thì cũng thuận tiện. Đối với Triệu Quốc Đống mà nói, nơi này có hàm nghĩa khác so với thầy phong thủy nói. Nếu như có thể lợi dụng thì không chừng sẽ là một nơi cung cấp tài chính lớn cho chính quyền Thị xã Hoài Khánh.

Chẳng qua chuyện này còn phải tính toán kỹ, làm như thế nào để lợi dụng tốt nhất nơi này, hơn nữa còn phải phát huy giá trị của nó tới mức cao nhất thì còn nhiều điều cần suy nghĩ. Chẳng qua Triệu Quốc Đống nếu đã nghĩ tới thì cũng không sợ nó bay đi.

Đoàn người không ai hiểu tại sao Triệu Quốc Đống lại đột nhiên có hứng thú với một ngọn núi hoang này. Thấy hắn rất hăng hái đi dọc theo sườn núi xuống chân núi giống như một thầy phong thủy làm mọi người phải há hốc mồm. Không ai ngờ đến Thị trưởng Triệu lại hiểu về phương diện này như vậy.

Triệu Quốc Đống về văn phòng liền gọi Cục trưởng cục Dân chính Đoạn Kỳ Ngôn đến.

Hắn không quá quen Đoạn Kỳ Ngôn, nhưng cũng đã gặp vài lần. Hắn biết đây là người giỏi nắm bắt cơ hội.

Triệu Quốc Đống gọi chưa đầy mười phút Đoạn Kỳ Ngôn đã tới nơi. Mặc dù bây giờ là giờ nghỉ trưa nhưng gọi vào lúc này chứng minh lãnh đạo coi trọng anh, nếu không đợi đến lúc đi làm mới thông báo.

Triệu Quốc Đống tìm Đoạn Kỳ Ngôn tới cũng là muốn hỏi về các chính sách liên quan đến việc xây dựng và phát triển công viên nghĩa trang.

Đoạn Kỳ Ngôn đúng là rất khó hiểu sao Thị trưởng Triệu gọi mình tới gấp chỉ để hỏi việc này. Nhưng tiếng xấu của Triệu Quốc Đống sớm truyền xa, y không dám hỏi nhiều mà chỉ cẩn thận nói về chính sách liên quan.

Triệu Quốc Đống coi như hiểu được, thì ra muốn kinh doanh công viên nghĩa trang cũng không hề đơn giản. Nói cách khác trên nguyên tắc việc kinh doanh công viên nghĩa trang đều phải có ngành Dân chính tham gia, phải có đơn vị chuyên nghiệp tiến hành.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống đã quyết định phải làm việc này.

Thương Long dục có điều kiện tốt như vậy, hơn nữa Hoài Khánh cũng là nơi có danh tiếng lịch sử trong tỉnh và cả nước, muốn xây dựng công viên nghĩa trang Thương Long dục là không phải không thể. Nhất là Đoạn Kỳ Ngôn giới thiệu về việc có những công ty Hongkong rất quan tâm tới lĩnh vực này thì việc càng có thể thực hiện hơn. Theo Triệu Quốc Đống nghĩ thì tài chính Hoài Khánh bây giờ đang thiếu hụt, nếu có thể khai thác Thương Long dục như một khu vực bất động sản để kiếm tiền thì có lẽ sẽ giải quyết được tài chính khó khăn của Hoài Khánh.

Nếu đã quyết định, Triệu Quốc Đống liền xem làm như thế nào để hoàn thành việc này. Hắn không quan tâm sau này ai sẽ khai thác Thương Long dục để xây dựng thành công viên nghĩa trang. Ít nhất nếu dùng cách này khai thác Thương Long dục sẽ có giá trị hơn bất cứ lĩnh vực nào khác.

Triệu Quốc Đống cũng tính toán qua, địa thế của Thương Long dục khá rộng rãi, chẳng qua nó hơi mấp mô, địa mạch phong phú, tài nguyên để làm các khu mộ khá nhiều, có thể nói là đất vàng để làm công viên nghĩa trang. Nếu có thể đưa tới công ty bên Hongkong đến thì tương lai của việc này là không thể hạn lượng.

Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng biết việc này có chút mạo hiểm, anh muốn khai thác khu đất này, đạt được tiền lãi theo dự định là một chuyện. Nhưng có người sẽ nói anh mê tín, đây là con dao hai lưỡi. Mặc dù anh tăng được giá trị khu đất, nhưng sẽ có người công kích anh.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống đã hạ quyết tâm thì nhất định sẽ không thay đổi, dù khó khăn và mạo hiểm hơn nữa thì cũng không bằng tài chính khó khăn của Hoài Khánh.

….

Triệu Quốc Đống nói làm là làm. Hắn vừa thu thập tài liệu liên quan vừa khu đất Thương Long dục, vừa cẩn thận tìm hiểu lịch sử của Thương Long dục. Chỉ cần hơi dính dáng tới Thương Long dục thì hắn đều phải bắt nó đưa vào lịch sử của Thương Long dục. Lúc này hắn mới cảm thấy bên cạnh mình không có người đáng tin tưởng đúng là rất khó chịu. Lệnh Hồ Triều mặc dù cũng khôn khéo, có năng lực nhưng chuyện này giao cho y thì Triệu Quốc Đống không quá yên tâm. Nếu có Quế Toàn Hữu ở đây thì hắn sẽ đỡ hơn.

Mất một tuần thu thập tài liệu, Triệu Quốc Đống cũng đã có ý tưởng sơ bộ. Hắn không báo cáo ý của mình với Hà Chiếu Thành mà trực tiếp đến tìm Trần Anh Lộc.

- Cậu đến tìm tôi là vì việc khai thác Thương Long dục thành công viên nghĩa trang ư?

Trần Anh Lộc có chút khó tin nhìn Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống rất thần bí xin báo cáo với mình, uổng công mình còn hủy hai cuộc gặp mà nghe, chẳng lẽ chỉ là việc này?

- Đúng, đây là Thị xã chúng ta khai thác hoặc có thể thu hút đầu tư vào khai thác.

Triệu Quốc Đống biết Trần Anh Lộc còn chưa hiểu rõ giá trị của việc này. Chẳng qua đừng nói Trần Anh Lộc, dù là ai mà không hiểu về phương diện này thì có lẽ sẽ nghĩ hắn việc nhỏ lại làm to chuyện.

- Quốc Đống, cậu cảm thấy việc này đáng giá để một Phó thị trưởng thường trực và Bí thư Thị ủy phải dùng mấy tiếng nghiên cứu sao?

Trần Anh Lộc có chút tức giận nói.

- Bí thư Trần, ngài thấy tôi là người không biết nặng nhẹ ư?

Triệu Quốc Đống nghe ra ý không hài lòng của Trần Anh Lộc nên vội vàng nói:

- Nếu như ngài kiên nhẫn nghe tôi phân tích thì ngài sẽ cảm thấy đây không phải việc nhỏ.

Trần Anh Lộc nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống rồi nói:

- Được, tôi nghe cậu giải thích.

Triệu Quốc Đống liền nói về sự phát triển của ngành kinh doanh nghĩa trang mấy năm qua, đồng thời cũng giới thiệu về vài điểm sáng trong lĩnh vực này ở khu vực duyên hải. Sau đó hắn cũng giới thiệu chi tiết về việc các nhà giàu có ở Hongkong chú trọng nơi an tang ra sao, chấp nhận bỏ tiền như thế nào. Cuối cùng Triệu Quốc Đống nói qua về vị trí địa lý đặc thù của Thương Long dục ra.

Triệu Quốc Đống phải uống mất hai ba chén nước mới nói hết được. Trần Anh Lộc cũng nghe khá chăm chú, nhất là nghe thấy bên Hoài Khánh coi trọng Âm trạch cùng với cái nhìn của thầy phong thủy đối với Thương Long dục, y cũng không nhịn được mà thấy xúc động.

Thương Long dục này thì y biết, mặc dù không hiểu rõ nhưng đã đến đó vài lần. Chẳng qua đó chỉ là khu núi hoang mấy trăm mẫu mà thôi. Dù từ góc độ nào mà nhìn cũng không thấy là đất vàng. Nhưng nếu như Triệu Quốc Đống nói nó quý giá như vậy, nơi này mà khai thác thành công viên nghĩa trang thì giá trị không thể đoán định. Càng quan trọng nhất chính là khu đất hoang có thể kiếm được khoản tiền lớn để bù đắp cho tài chính đang thiếu hụt.

Đương nhiên trong này cũng có phiền phức, nhưng đối mặt với lợi ích thực tế thì tất cả phiền phức đều có thể vượt qua. Trần Anh Lộc rất tin vào điểm này.

Thấy Trần Anh Lộc đã động tâm, Triệu Quốc Đống càng thêm yên tâm. Chuyện này chỉ cần Trần Anh Lộc gật đầu thì dù Hà Chiếu Thành có ý kiến cũng không vấn đề.

Tiếp xúc lâu như vậy, Triệu Quốc Đống thật ra cảm thấy Hà Chiếu Thành làm Thị trưởng không quá ổn, tên này chỉ mong mọi thứ ổn định, việc thì không làm nhưng nếu có công lao không thể thiếu phần y, trách nhiệm thì cố gắng đẩy sang cho cấp dưới. Loại Thị trưởng này đúng là nhàn hạ nhưng lại là nỗi khổ cho các Phó thị trưởng. Chẳng qua đây lại là điều Triệu Quốc Đống mong còn không được.

Triệu Quốc Đống muốn làm ra sự nghiệp, đó là gánh chút trách nhiệm cũng không sao. Theo hắn nói nếu đi con đường này thì chính là phải làm việc vì nước vì dân. Bây giờ tạm thời không thể vì nước được thì ít nhất cũng có thể làm việc vì dân trong phạm vi nhất định. Nếu có thể khai thác Thương Long dục, cống hiến tài chính cho sự phát triển của Hoài Khánh thì cũng không uổng công hắn mang tiếng là mê tín.

Trần Anh Lộc càng lúc càng thấy ý tưởng của Triệu Quốc Đống có thể thực hiện. Mặc dù có vài điểm mạo hiểm, nhất là sẽ bị phản đối vì Đảng ủy, chính quyền địa phương tuyên truyền mê tín, nhưng thấy Triệu Quốc Đống đã sớm nghĩ đến việc này, Trần Anh Lộc biết Triệu Quốc Đống là người cẩn thận, đã sớm có biện pháp né tránh. Hơn nữa sức hấp dẫn từ khoản tiền lớn kia là không gì có thể so sánh.

Hai người tiến hành trao đổi một phen, việc xây dựng công viên nghĩa trang có trình tự khá phức tạp, nhất là nếu muốn đạt được ý đồ của hai người, mang lại khoản tài chính lớn cho Hoài Khánh thì trong này có rất nhiều việc.

Triệu Quốc Đống cũng nhân cơ hội nhắc tới Quế Toàn Hữu, hơi khen Quế Toàn Hữu đã giúp mình trong khi còn ở Hoa Lâm trong việc thu hút đầu tư.

Trần Anh Lộc cũng nghe ra ý của Triệu Quốc Đống. Chẳng qua điều động một cán bộ cấp phó huyện, đưa đến Hoài Khánh cũng cần bố trí một vị trí quan trọng. Xem ra ý đồ của Triệu Quốc Đống là cần người ở Ủy ban Thị xã để giúp, nói cách khác là bố trí một chức Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã, trong này kiểu gì cũng dính tới vài người.

Chẳng qua Trần Anh Lộc không phải người không dám làm, y thoáng suy nghĩ rồi đồng ý yêu cầu của Triệu Quốc Đống. Vừa muốn để ngựa chạy, vừa không cho ngựa ăn cỏ thì đâu có được.

…..

Triệu Quốc Đống ngủ một giấc rất ngon.

Hắn đã lâu không ngủ một giấc ngon như vậy. Sau lần gánh vác việc thu hồi nợ thì hắn gần như không về An Đô, trên cơ bản hai tháng nay ở lì tại Hoài Khánh. Mấy chục nhà thiếu nợ, từng bước phân tích đối sách với từng nhà, làm như thế nào mới khiến bọn họ ngoan ngoãn giao tiền ra, làm như thế nào trả giá nhỏ nhất mà thu lại lớn nhất, làm như thế nào cố gắng tránh xung đột để đạt được mục đích, đây đều là diduee fma fdp cần phải suy nghĩ. Đương nhiên nếu như không có hiệu quả thì đừng trách hắn ra tay độc ác.

Một mình nằm trong biệt thự Lan Khê Ngự Uyển đầy yên tĩnh, tháng năm này hắn sẽ đính hôn với Lưu Nhược Đồng. Nghe nói ý của Lưu gia là tháng 10 sẽ chính thức kết hôn, tất cả đều có vẻ xa lạ với Triệu Quốc Đống. Hắn cảm thấy mình giống như thậm chí không chính thức hiểu rõ về Lưu Nhược Đồng, giống như Lưu Nhược Đồng cũng không hiểu rõ về hắn.

Triệu Quốc Đống đứng lên đi xuống phòng khách tầng dưới, rèm cửa sổ che hết ánh sáng từ ngoài vào. Căn biệt thự này của Triệu Quốc Đống có vị trí rất đẹp.

Tháng tư thoáng cái sắp hết, tháng năm chính là cơ hội tốt để Triệu Quốc Đống nghỉ ngơi sau mấy tháng làm việc vất vả. Nhưng hắn không thể không cùng người nhà lên Bắc Kinh để làm lễ đính hôn.

Nghe nói đây là lời mời của Lưu gia, mục đích chính là để Triệu Quốc Đống dần hòa vào vòng tròn của Lưu gia, điều này làm Triệu Quốc Đống rất phản cảm. Ba đời trước mọi người đều là nông dân, bây giờ lại ra vẻ nhà quý tộc. Chẳng lẽ giống câu nói kia là quý tộc ba đời? Chỉ tiếc bây giờ Trung Quốc là chế độ Xã hội chủ nghĩa nên quý tộc không có trong thực tế.

Triệu Quốc Đống không phản cảm gì với Lưu Nhược Đồng, thậm chí cũng có chút cảm giác. Đương nhiên nó chưa đến mức tình yêu, ít nhất hắn không phản cảm cuộc hôn nhân này. Đúng như Thái Chánh Dương nói, nửa trước của hôn nhân là tình yêu, nửa sau là tình thân. Tình yêu nồng nhiệt hơn tình thân, nhưng tình thân lại vĩnh cửu hơn tình yêu.

Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không rõ lắm mình và những người phụ nữ xung quanh có quan hệ gì. Chẳng qua bây giờ hắn hiểu hắn cần kết hôn, mà đối tượng tốt nhất để kết hôn là Lưu Nhược Đồng.

Về phần sau khi kết hôn thì quan hệ giữa hắn với Cù Vận Bạch, Cổ Tiểu Âu, Từ Xuân Nhạn cùng với Trình Nhược Lâm sẽ như thế nào thì hắn không biết. Có lẽ dần mờ đi, sẽ là kỷ niệm đẹp, có lẽ cắt đứt về sau không có quan hệ, có lẽ vẫn qua lạ với nhau, tất cả đều có thể.

Ngồi trên ghế, Triệu Quốc Đống tự rót trà cho mình và lẳng lặng hưởng thụ cảm giác nhàn nhã hiếm có này. Điện thoại di động vang lên làm hắn rất khó chịu.

Xem ra Lưu Nhược Đồng rất được người Lưu gia ưu ái, nghe nói con rể nhiều năm không liên lạc với Lưu gia cũng tham gia lễ đính hôn. Ví dụ như một người bây giờ làm Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Quế Nghiễm Nhiên Thành là con rể Lưu gia, người này nghe nói tuổi không chênh mấy so với anh Lưu Thác, Lưu Nham, trước đây không quan hệ mấy nhưng vẫn còn có quan hệ tốt với nhà Lưu Nhược Đồng.

Triệu Quốc Đống cũng không rõ suy nghĩ của mình. Nếu nói hắn không muốn mượn sức của Lưu gia là nói dối. Đúng như Thái Chánh Dương nói, dựa vào sức ảnh hưởng của Lưu gia thì hắn ít nhất có thể giảm bớt năm năm để nhảy từ cấp giám đốc lên cấp phó tỉnh. Điều này có nghĩa hắn vốn kéo dài tầm mười năm ở cấp giám đốc sở mới lên được cấp phó tỉnh, nhưng có Lưu gia ảnh hưởng thì có lẽ chỉ cần năm năm là hoàn thành quá trình này.

Tiết kiệm năm năm đối với người trong chính trị là rất quan trọng. Có đôi khi hơn kém một tuổi sẽ quyết định vận mệnh của cán bộ, huống hồ là năm năm.

Chén trà bốc khói trước mặt như một không gian mơ hồ. Thoáng cái hắn đã ở Hoài Khánh gần nửa năm, Triệu Quốc Đống cẩn thận tính xem mình đã làm được những gì trong thời gian đó.

Việc thu hồi nợ là một, bây giờ đã vượt định mức đặt ra, ít nhất giai đoạn thứ nhất sẽ không vấn đề gì. Khai thác Thương Long Dục coi như là nửa chuyện. Trần Anh Lộc ủng hộ mạnh mẽ, Hà Chiếu Thành theo thói quen cũng đồng ý nhưng không ủng hộ nhiều về thực tế. Trên thực tế có Bí thư và Thị trưởng tỏ thái độ thì việc này coi như được xác định, chuyện còn lại chỉ là vấn đề cụ thể. Trong mắt Triệu Quốc Đống thì việc cụ thể lại dễ làm. Ít nhất có hai lãnh đạo tỏ thái độ thì hắn làm gì cũng không lo có người đâm sau lưng, ít nhất không có người dám rõ ràng ngăn cản.

Hắn cũng quen được vài người. Đặng Nhược Hiền coi như là một. Người này có thể nói là đồng nghiệp đáng quan hệ đầu tiên sau khi Triệu Quốc Đống tới Hoài Khánh. Nhưng muốn hoàn toàn tin tưởng thì cần một quá trình tìm hiểu lẫn nhau.

Đường Lăng Phong cùng Đằng Hoa Minh coi như nửa người, mặc dù hai người này và hắn khá hòa hợp nhưng do phạm vi và tính chất công việc của bọn họ nên còn chưa thể trực tiếp hình thành lợi ích chung với hắn. Chẳng qua có vài điểm bọn họ có thể giúp hắn.

Trong mắt Triệu Quốc Đống lợi ích chung không phải là lợi ích cá nhân mà là một quần thể tụ tập lại để thực hiện tốt công việc.

Có lẽ động lực duy trì quần thể này chính là việc hắn không ngừng lên chức và kéo những người kia lên. Chẳng qua Triệu Quốc Đống thấy đó là bình thường. Con người ai chẳng có tham vọng, nhưng thực hiện công việc để để biến tham vọng thành thực tế mới là điều cần thiết. Nếu như có thể thực hiện việc phát triển kinh tế và mục đích cá nhân với nhau lại thì Triệu Quốc Đống thấy đó là cách làm đúng đắn.

Điện thoại cuối cùng đã vang lên, chiếc Motorola 328 không ngừng rung lên. Triệu Quốc Đống cầm lên thì thấy là Kiều Huy gọi tới.

- Huy ca, tôi ở An Đô, đúng, về nghỉ hai ngày, vài hôm nữa sẽ lên Bắc Kinh. Ồ, anh ở Thượng Hải?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Chuyện tôi và anh nói thế nào rồi? Vương phủ hoa viên không được đâu, vị trí mặc dù tốt nhưng quá sang trọng, không thích hợp, người ta cũng không muốn. Ý của tôi là mua một căn ở Hương sơn, diện tích không cần quá lớn, tầm hơn trăm mét là đủ, giá cả thì cứ giảm mức thấp nhất đi, ai nói không trả tiền? Anh tặng người khác, người khác cũng không muốn.

- Được rồi, anh đừng ở đó mà bịa chuyện, anh coi Trưởng ban Qua là người như thế nào? Coi như là nể mặt người cùng quê giảm giá mà thôi. Con gái Trưởng ban Qua mới tốt nghiệp đại học, có thể sẽ ở lại Bắc Kinh. Nhà bọn họ cũng không quá dư dả, cứ dựa theo giảm giá lớn nhất mà làm, vị trí thì cứ để cô ấy chọn. Tôi nói một câu, nguyên tắc là ưu đãi lớn nhất, vượt qua nó thì chính là tặng thì Trưởng ban Qua cũng không nhận, còn làm mất mối quan hệ.

- Bên Thượng Hải thế nào? Ồ, mới mở cục diện ư? Vẫn đang trong giai đoạn mua đất. Huy ca, xem ra anh thu hoạch không nhỏ ở Bắc Kinh nhỉ. Sức ảnh hưởng của bác vẫn còn, anh vừa lúc có thể nhân cơ hội thị trường bất động sản đang đóng băng mà bắt vào tay, chờ khi nóng lên anh nhìn chằm chằm vào ngành này là lãi lớn.

- Đúng, chúng ta cũng không làm gì trái phép, cũng không lừa gạt, chỉ là vay lớn nhất trong phạm vi cho phép thôi mà. Bây giờ quốc gia không phải đang không ngừng kích thích nền kinh tế khôi phục sao? Thành tích của Thiên Phu mấy năm nay là rất rõ ràng, lại có bên xây dựng của Thiên Phu làm chỗ dựa cơ mà. Bồi ca năm nay cũng nhận được nhiều công trình, tùy tiện nói ra là có thể vay mà. Tập đoàn muốn phát triển lớn mạnh thì đương nhiên hệ thống ngân hàng phải hợp tác, đây là việc tốt. Chỉ cần phù hợp nguyên tắc ra còn cách làm cụ thể không phải quá đơn giản sao?

- Ừ, bây giờ là lúc lấy đất, đất ở Bắc Kinh có thể nói là tấc đất tấc vàng, chỉ cần anh có thể lấy được vào tay mà thôi. Bây giờ có lẽ anh không cảm thấy nhưng không chừng hai năm nữa anh sẽ phát hiện mấy khu đất của mình tăng giá vài lần. Đúng, cố gắng lấy được càng nhiều càng tốt. Về phần khai thác thì tôi nói rồi, các anh chia làm vài giai đoạn thì sẽ có không gian lớn hơn nữa. Còn cụ thể ra sao thì các anh là chuyên gia, không cần tôi dạy mà. Tôi chỉ nói anh bây giờ lấy đất, không quan tâm anh lấy ở đâu thì cũng không lỗ, mà là lãi lớn. Điểm này tôi đảm bảo.

- Được đó, Trường Xuyên không phải vẫn muốn hợp tác với Thiên Phu sao? Sao, mấy người bàn thế nào rồi? Nó muốn buôn bán bất động sản, xu thế phát triển bên Thượng Hải rất tốt, ý tưởng của nó không sai. Về phần nhà ở thì cũng thế, trong vòng 10 năm mảng bất động sản ở Bắc Kinh và Thượng Hải chỉ tăng không giảm, lãi không lỗ. Chủ yếu xem anh kiếm được bao nhiêu mà thôi.

- Ồ, cũng lấy vài mảnh đất bên Thượng Hải? Phổ Đông hay Phổ Tây? Huy ca, tôi mặc dù ủng hộ anh làm càng lúc càng lớn nhưng cũng phải cân nhắc đừng có làm mình không chống đỡ được đó. Tôi nói phải nắm bắt cơ hội nhưng tôi sợ anh không nuốt trôi hết, còn cả việc khai thác và quản lý có làm tốt không? Đó là điểm quan trọng nhất, đất thì cần tài chính ủng hộ, anh tự cân nhắc đi.

Cuộc điện này của Triệu Quốc Đống kéo dài hơn nửa tiếng, pin điện thoại gần như cạn hết.

Thiên Phu bây giờ đang toàn lực mở rộng ở Bắc Kinh và Thượng Hải, muốn bắt được đất ở cả hai nơi. Diện tích mặc dù không quá lớn nhưng có vị trí đẹp, giá tiền giải tỏa tuy không nhỏ nhưng đất đẹp thì vẫn làm người ta thèm khát. Bảo sao cả Tương Uẩn Hoa và Qua Tĩnh đều hỏi thăm về việc làm của Thiên Phu ở Bắc Kinh.

Vị trí ở Vương phủ hoa viên rất đẹp, lại là nhà nhiều tầng, số lượng không nhiều nhưng bố trí tinh xảo, nhà cũng khá hoàn thiện, điều kiện giao thông thuận lợi. Chẳng qua giá cả không hề rẻ. Tương Uẩn Hoa cũng đã nói Qua Tĩnh muốn mua cho con gái một căn nhà ở Bắc Kinh, cũng không phải muốn mua cho mình nên diện tích không cần lớn, chẳng qua lại coi trọng về giá. Cho nên Triệu Quốc Đống mới dặn Kiều Huy chuẩn bị một căn ở Hương Sơn có giá vừa phải hơn, cố gắng giảm giá đến mức lớn nhất cho Qua Tĩnh. Tương Uẩn Hoa cũng đã nhắc Triệu Quốc Đống đừng có giảm quá đáng nếu không Qua Tĩnh sẽ từ chối.

Triệu Quốc Đống cũng biết Qua Tĩnh coi như là người liêm khiết ở tỉnh An Nguyên, điều này có lẽ có quan hệ đến gia đình chị ta. Chồng chị ta là Phó trưởng ban hậu cần Quân khu Quảng Châu, hai người chỉ có một con gái.

Mua một căn nhà cho con gái ở Bắc Kinh là không đáng gì so với cấp bậc của chị ta. So sánh với việc cán bộ cấp huyện động tí là đưa con sang Mỹ, Anh, Úc du học thì chị ta mua nhà cho con gái ở trong nước là bình thường.

Nói chuyện điện thoại xong, Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ và không biết đi đâu. Còn tầm tiếng nữa là đến giờ ăn trưa, hắn chẳng lẽ cứ ngồi đây? Cổ Tiểu Âu đi du lịch, Cù Vận Bạch cũng không ở An Đô, hình như cùng đồng nghiệp ở cơ quan sang bên Tân Châu. Trình Nhược Lâm lại lên Bắc Kinh tập huấn.

Từ Xuân Nhạn dạo lại lại khá bận rộn. Hai chị em đang bàn mở rộng quy mô kinh doanh của câu lạc bộ thể hình, hy vọng thêm mảng làm tóc và vẽ móng đang bắt đầu thịnh hành vào câu lạc bộ, làm cho câu lạc bộ này từ từ biến thành nơi cung cấp tất cả dịch vụ cho phái đẹp.

Triệu Quốc Đống cũng rất ủng hộ suy nghĩ này của hai chị em Từ Xuân Nhạn, chẳng qua thời gian này hắn rất bận nên không chú ý được mấy, tất cả đều do hai chị em bọn họ tự tìm hiểu.

……

- Thị trưởng Triệu, đây là người của Tống Gia Bình tiên sinh – Chủ tịch kiêm tổng giám đốc Tập đoàn Gia Viên, vị này là La Tông Vũ tiên sinh – phó Tổng giám đốc Tập đoàn Gia Viên. Thưa hai vị, đây là Thường vụ thị ủy Hoài Khánh, Phó thị trưởng thường trực Triệu Quốc Đống.

Đoạn Kỳ Ngôn cẩn thận giới thiệu hai bên với nhau.

Sau khi Triệu Quốc Đống đưa kế hoạch cho Đoạn Kỳ Ngôn, Đoạn Kỳ Ngôn liền bắt tay vào làm việc ngay. Người trong cục đều có thể nhận ra tâm trạng của Cục trưởng tốt hơn trước nhiều.

Đoạn Kỳ Ngôn cũng biết tâm trạng mình tốt lên là do Triệu Quốc Đống coi trọng. Một kế hoạch khổng lồ như vậy theo Đoạn Kỳ Ngôn thấy là nằm mơ giữa ban ngày. Cả Thương Long Dục chiếm diện tích gần 800 mẫu, mà muốn khai thác Thương Long Dục thành công viên nghĩa trang sang trọng nhất của người Hoa trên toàn thế giới, đó là công trình lớn đến như thế nào?

Hơn nữa việc kinh doanh công viên nghĩa trang do bên mai tang lũng đoạn, mà ý của Thị xã cũng rõ ràng là tài chính của Hoài Khánh nhỏ khó có thể nào làm được đến mức như vậy, hy vọng có thể thông qua hình thức liên doanh mà hợp tác, nhất là hợp tác với các tập đoàn trong lĩnh vực này ở Hongkong. Nhưng thủ tục kinh doanh không phải Hoài Khánh, thậm chí là tỉnh An Nguyên có thể phê duyệt, mà cần có Bộ Dân chính phê duyệt. Mặc dù chính sách đã quy định rõ ràng nhưng Bộ hình như chưa làm việc này bao giờ nên mức độ khó khăn là không nhỏ.

Chẳng qua năng lực của Triệu Quốc Đống rất nhanh làm Đoạn Kỳ Ngôn mở rộng tầm mắt. Chỉ trong vòng hai ba tuần đã có hai tập đoàn trong lĩnh vực kinh doanh công viên nghĩa trang từ Hongkong đến, ngay cả Đoạn Kỳ Ngôn cũng không nghĩ ra sao người Hongkong lại biết bên Hoài Khánh lại có đất vàng về Âm trạch như vậy.

Hơn nữa nhìn bộ dạng bình tĩnh của Triệu Quốc Đống thì xem ra sớm biết người Hongkong sẽ tới nơi.

Thương Long Dục bây giờ không chỉ tạo thành tiếng vang ở Hoài Khánh, có không ít người ở trên tỉnh quan tâm. Chẳng qua nó tuyệt đối không đến mức truyền xa đến tận Hongkong, Đoạn Kỳ Ngôn không tin Hoài Khánh có vị trí quan trọng đến mức đồng bào Hongkong phải chú ý.

Triệu Quốc Đống cũng đoán ra được Đoạn Kỳ Ngôn đang sợ hãi và tò mò, chẳng qua lúc này hắn không dự định nói rõ với Đoạn Kỳ Ngôn. Có những lúc giữ sự thần bí trước mặt cấp dưới sẽ tăng hình ảnh của mình lên. Đối với nhân vật khôn khéo như Đoạn Kỳ Ngôn, Triệu Quốc Đống cảm thấy giữ cảm giác thần bí mới có lợi.


trướctiếp