Lộng Triều

Q.10 - Chương 6


trướctiếp



Từ An Đô chạy thẳng về tây đi qua một loạt con đường là tới huyện Lộc Sơn. Huyện Lộc Sơn cách An Đô 26km, cách huyện Quy Ninh Hoài Khánh 24k. Từ An Đô chạy tới Quy Ninh nếu không tắc đường thì chỉ mất tầm 50 phút, mà xe tải thường mất tầm tiếng.

Chiếc xe đang ngồi này vốn do Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy khóa trước đi nên đã có lịch sử nhiều năm. Chẳng qua xe này được bảo trì tốt nên Qua Tĩnh thường ngồi xe này vì nó rộng rãi.

- Quốc Đống, 9h30 tôi dẫn cậu đến tham gia cuộc gặp ở Thị ủy Hoài Khánh, đồng thời gặp các Thường vụ thị ủy và các Phó thị trưởng, tuyên bố quyết định bổ nhiệm. Chiều nay Hội nghị thường ủy Đại hội đại biểu nhân dân Hoài Khánh sẽ tuyên bố cậu trúng tuyển chức Phó thị trưởng. Bí thư Trần Anh Lộc nói với tôi mọi việc đã bố trí xong, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì.

Qua Tĩnh và Triệu Quốc Đống ngồi hàng hai, hàng trên là lái xe và thư ký của Qua Tĩnh, mà hàng ba là một vị Phó chánh văn phòng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

- Trưởng ban Qua tự mình đến thì tôi còn lo gì nữa chứ?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Hoài Khánh cách An Đô gần như vậy, gần tiếng là có thể tới An Đô, Trưởng ban Qua sau này phải xuống thăm chúng tôi nhiều vào, tôi cũng sẽ thường xuyên lên báo cáo công việc với Trưởng ban Qua.

- Tôi sẽ thường xuyên tới, Quốc Đống, cậu cũng phải về An Đô đó, rảnh rỗi thì tới Ban Tổ chức cán bộ tôi ngồi chơi.

Qua Tĩnh cười nói.

- Đi sát theo Ban Tổ chức cán bộ thì hàng năm sẽ có tiến bộ, tôi đương nhiên sẽ đến làm phiền rồi. Đến lúc đó Trưởng ban Qua đừng thấy tôi tới làm phiền là được.

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn ra đằng sau mà nói.

- Chánh văn phòng Trương rảnh rỗi cũng nên xuống Hoài Khánh kiểm tra công việc.

- Ha ha, Thị trưởng Triệu mời nhiệt tình như vậy thì tôi đương nhiên cầu còn không được.

Trương Bình – Phó chánh văn phòng Ban Tổ chức cán bộ cũng mơ hồ biết Triệu Quốc Đống có quan hệ khá mật thiết với Trưởng ban Qua. Từ việc Triệu Quốc Đống và Qua Tĩnh ngồi ngang hàng là có thể nhận ra. Các Bí thư Thị ủy, Thị trưởng bình thường cũng không dám tùy ý ngồi ngang vai với Qua Tĩnh, dù sao Qua Tĩnh cũng là Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, lại là nữ cán bộ thì ngồi sau chính là tôn trọng.

Nhưng Qua Tĩnh lên xe liền chủ động gọi Triệu Quốc Đống ngồi cạnh mình, Triệu Quốc Đống cũng không hề chối từ, trực tiếp ngồi xuống. Từ điểm này Trương Bình đã thấy Triệu Quốc Đống không đơn giản. Xem ra lần này lại có một con Giao long tới hồ nước sâu Hoài Khánh, không biết hắn đến sẽ mang tới biến hoá gì cho chính trường Hoài Khánh.

- Tôi nghe Bí thư Trần Anh Lộc nói chiều nay chính quyền Thị xã sẽ tổ chức hội nghị phân công công việc để cậu làm Phó thị trưởng thường trực. Mai Hoài Khánh sẽ có hội nghị về công tác vụ đông xuân, vốn bình thường do Phó thị trưởng phụ trách nông nghiệp Tiền Nguyên Huy tham gia là được, nhưng vì để cậu nhanh chóng làm quen mọi người nên cậu sẽ tham gia Thị trưởng Hà Chiếu Thành.

Qua Tĩnh coi như hài lòng với bố trí như vậy của Trần Anh Lộc. Xem ra Trần Anh Lộc cũng mong có dòng máu mới tiến vào, nhanh chóng mở cục diện ở Hoài Khánh ra. Công việc Hoài Khánh hơn nửa năm không khởi sắc, Tỉnh ủy cũng có cái nhìn với Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành. Cho nên Trần Anh Lộc cảm thấy áp lực rất lớn.

- Trưởng ban Qua, nhanh như vậy đã để tôi phát biểu trong hội nghị có phải nhanh quá không? Tôi cảm thấy tốt nhất cho tôi điều tra công tác cơ sở một thời gian rồi ra mặt cũng thích hợp hơn.

Triệu Quốc Đống thực ra không phải sợ ai, nhưng ở tình huống hắn chưa biết gì về Hoài Khánh mà tham gia rồi nói mấy lời vu vơ thì chỉ có mà bị người khinh thường.

- Ừ, tôi cũng biết điểm này không quá thích hợp nhưng cậu là Phó thị trưởng thường trực, có thể nói cậu sẽ lập tức gặp các công việc cụ thể, tôi thấy cậu nên làm quen với cán bộ trong mảng sản xuất nông nghiệp thì có lợi hơn. Nếu cậu thấy không ổn thì có thể nói ngắn gọn một chút, nói mình đến để làm quen tình hình là được.

Qua Tĩnh cười nói:

- Sao vậy, sợ ư? Tôi thấy cậu ở trong mưa gió còn không sợ, chẳng lẽ hội nghị này lại làm cậu sợ ư?

- Trưởng ban Qua nói đùa, đây không phải là sợ hay không mà là cảm thấy làm người ta có ấn tượng không tốt. Đương nhiên Trưởng ban Qua đã nói như vậy thì tôi sẽ nói mong mọi người ủng hộ mình sau này.

Triệu Quốc Đống cũng biết chức Phó thị trưởng thường trực khác so với những công việc hắn từng làm.

Có thể nói công việc hàng ngày của chính quyền thì anh cần phải chủ trì bố trí, chuyện lớn thì anh phải báo cáo với Thị trưởng, có những việc đặc biệt quan trọng thì phải báo cáo với Bí thư Thị ủy. Mấy Phó thị trưởng khác có mảng họ phụ trách, bọn họ vừa phải có trách nhiệm với Thị trưởng, đồng thời cũng phải tiếp nhận việc điều phối công việc của Phó thị trưởng thường trực, có thể nói chức Phó thị trưởng thường trực là vị trí khá vi diệu, làm như thế nào nắm bắt đúng chừng mực thì đúng là không dễ.

- Quốc Đống, chức Phó thị trưởng thường trực không dễ ngồi. Làm như thế nào để làm tốt ở chức Phó thị trưởng thường trực này là thử thách đối với cậu. Tôi nói với cậu một câu là làm được không phải là làm được, đây là chân lý khi làm Phó thị trưởng thường trực.

Qua Tĩnh cười nói.

Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ về hàm nghĩa trong câu này. Hắn cảm thấy rất đúng, làm Phó thị trưởng thường trực anh không phải là một Phó thị trưởng phụ trách một mảng công việc, anh phải chủ trì công việc hàng ngày của chính quyền. Nhưng anh phải chú ý anh chủ trì công việc chứ không phải là công việc toàn diện của chính quyền, làm như thế nào nắm bắt rõ việc này thì hắn phải suy nghĩ.

Anh phải làm được là phải hiểu rõ công việc, khi lãnh đạo chủ yếu hỏi tới thì anh phải nói ra được ý kiến và cái nhìn của mình, nhưng không thể vượt mặt cướp quyền của Phó thị trưởng phụ trách, đồng thời khi nhắn nhủ hoặc là phản ánh vấn đề với lãnh đạo chủ yếu thì càng cần phải giải thích chính xác, khi áp dụng vào công việc cũng cần phương pháp. Làm nttn thành công làm cây cầu giữa lãnh đạo chủ yếu và lãnh đạo phụ trách chính là xem trình độ của Phó thị trưởng thường trực.

Chiếc xe lướt qua Lộc Sơn và tiến vào địa phận Hoài Khánh.

Nội thành Hoài Khánh khác nhiều so với nội thành Ninh Lăng, nó khá lẻ tẻ, có nhiều hồ nước đan xen vào nhau.

Lấy sông Quất Tử và hồ Thanh Nham, Lộc Giác, Khổng Tước làm ranh giới, phía đông bắc là Quận Khánh Châu, phía đông nam là Quận Hoài Châu. Khu tài chính, thương mại, công nghiệp chính của Hoài Khánh là ở tại Quận Hoài Châu.

Khi xe tới, Bí thư Thị ủy Hoài Khánh – Trần Anh Lộc đã dẫn đầu bộ máy Thị ủy nhiệt tình chào đón.

Trong buổi gặp mặt ngoài các Thường vụ thị ủy và Phó thị trưởng, Trưởng ban thư ký chính quyền thành phố ra còn có Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Buổi gặp mặt diễn ra khá ngắn, Qua Tĩnh nói qua sự kỳ vọng của Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đối với công việc của Hoài Khánh, đồng thời giới thiệu qua về lý lịch của Triệu Quốc Đống. Sau đó do Trương Bình tuyên bố quyết định bổ nhiệm của Tỉnh ủy làm thường vụ Thị ủy Hoài Khánh.

Buổi gặp mặt kết thúc, Qua Tĩnh lại trao đổi ý kiến với Bí thư Thị ủy Trần Anh Lộc, Thị trưởng Hà Chiếu Thành, Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân và Phó bí thư Thị ủy Đàm Lập Phong, cũng thay mặt Tỉnh ủy đưa ra ý kiến phân công công việc của Triệu Quốc Đống. Mấy người Trần Anh Lộc, Hà Chiếu Thành đều nói kiên quyết phục tùng ý đồ của Tỉnh ủy, cũng sẽ nhanh chóng hoàn thành trình tự.

Buổi trưa Qua Tĩnh ở lại tham gia buổi chiêu đĩa. Không khí bữa ăn khá hòa hợp, Triệu Quốc Đống thấy càng như vậy thì thường có vết rách rất sâu.

Trần Anh Lộc trông khá ung dung, Hà Chiếu Thành ngay thẳng chính trực, Lương Khánh Sinh trầm mặt ít nói, Đàm Lập Phong khá tự nhiên, Diêu Cảnh lại nói chuyện dí dỏm, năm người này đều có ảnh hưởng nhiều đối với việc triển khai công việc của hắn.

Buổi chiều Triệu Quốc Đống cùng Phó bí thư Thị ủy Đàm Lập Phong ngồi trong văn phòng chờ Hội nghị thường ủy của Đại hội đại biểu nhân dân Hoài Khánh kết thúc và tuyên bố, hắn thuận lợi được bầu làm Phó thị trưởng.

- Sau đây xin mời Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thường trực – đồng chí Triệu Quốc Đống phát biểu, mời mọi người hoan nghênh.

Lời này vừa kết thúc, mọi người liền nhìn tới người trẻ tuổi quá đáng kia.

Mặc dù mới đầu hội nghị thì Trưởng ban thư ký Kha đã giới thiệu về thân phận của người thanh niên này, mặc dù bọn họ cũng nghe nói chức Phó thị trưởng thường trực của Thị xã đã được quyết định, nghe nói là cán bộ khá trẻ và có chỗ dựa mạnh đến làm. Nhưng khi Triệu Quốc Đống xuất hiện thì mọi người vẫn phải than thở.

Anh hùng xuất thiếu niên, không biết vị Thị trưởng Triệu này làm như thế nào mà lên được tới đây. Người có tin tức nhanh nhạy thì nhớ Triệu Quốc Đống này từng được Trung ương khen ngợi trong hội nghị tổng kết công tác phòng chống lụt bão hồi tháng 9, nhưng trước đó người này cũng đã là Thường vụ thị ủy Ninh Lăng, Bí thư Quận ủy Tây Giang kiêm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát.

- Kính thưa các đồng chí, được ủy thác của Thị trưởng Hà, tôi hôm nay tham gia hội nghị công tác sản xuất vụ đông xuân, mọi người có thể không quen với tôi. Tôi cũng mới tới nên chưa quen về tình hình Hoài Khánh chúng ta. Theo lý thuyết không nên chỉ trỏ ở đây, nhưng Thị trưởng Hà tạm thời có việc nên yêu cầu tôi nhất định phải thông báo công việc với mọi người, đảm bảo vụ đông xuân năm nay thu hoạch thắng lợi. Vừa nãy Cục trưởng Khương, Cục trưởng Bùi đã nói về các công việc, Thị trưởng Tiền cũng đã nhấn mạnh công việc, tôi rất tán thành. Tôi sau đây chỉ nói hai điểm.

Mọi người bên dưới khá xôn xao, mọi người đều vô thức lấy bút ra chuẩn bị ghi chép.

- Thứ nhất là tăng cường sự lãnh đạo của tổ chức, thiết thực xác định chức trách công việc.

- Thứ hai tiếp tục thi hành tư tưởng điều chỉnh cơ cấu sản xuất, đẩy mạnh ứng dụng khoa học kỹ thuật, tăng hiệu quả sản xuất nông nghiệp, phải đẩy mạnh các cây trồng thu hoạch được nhiều và được thị trường chấp nhận… đảm bảo tăng thu nhập của nông dân.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm vị Phó thị trưởng Tiền Nguyên Huy không nhịn được phải nhìn hắn một chút. Vốn do Hà Chiếu Thành tham gia nhưng tạm thời ủy quyền Triệu Quốc Đống tới, điều này cũng không sao vì chỉ nói vu vơ mấy câu, nhấn mạnh tầm quan trọng của vụ đông xuân, yêu cầu tăng cường lãnh đạo, chứng thực trách nhiệm. Tiền Nguyên Huy vốn nghĩ Triệu Quốc Đống này tới là do ủy thác của Hà Chiếu Thành, nói vài câu là được.

Nhưng không ngờ người này đến lại chỉ ra hai điểm đầy phong phú. Ứng dụng khoa học kỹ thuật, nâng cao hiệu quả sản xuất nông nghiệp, đây là công tác vụ đông xuân, không phải hội nghị công tác kinh doanh mà. Tiền Nguyên Huy không biết người này sao lại nghĩ ra mấy vấn đề đó, nhưng đúng là có thể hấp dẫn mọi người chú ý.

Triệu Quốc Đống nói rất đơn giản nhưng rõ ràng, chỉ ba phút là xong nhưng lại làm người bên dưới phải chú ý. Điểm thứ hai mặc dù đơn giản nhưng quan điểm và nội dung lại khá phong phú, hoàn toàn phá vỡ quan niệm tư tưởng của đám lãnh đạo huyện phụ trách nông nghiệp và thủy lợi bên dưới.

Trên thực tế tối qua Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ về hội nghị này xem mình cần nói gì. Sau khi biết mình sẽ làm Phó thị trưởng thường trực, hắn vẫn tích cực chuẩn bị.

Nếu là Phó thị trưởng thường trực thì tức là phạm vi công việc của hắn sẽ là tất cả công việc của chính quyền, khi Thị trưởng không có mặt thì hắn sẽ thực hiện chức trách của Thị trưởng, chỉ huy bộ máy chính quyền Thị xã. Mà muốn làm tốt một Phó thị trưởng thường trực thì nếu chỉ làm tròn chức trách theo Triệu Quốc Đống thấy không có ý nghĩa, ít nhất mất đi ý đồ mà Lãnh đạo tỉnh ủy đặt hắn vào vị trí này.

Trước khi đến Hoài Khánh, Triệu Quốc Đống đã tới mấy sở ban ngành trên tỉnh. Sở Giao thông nhất định không thoát, Sở nông nghiệp và Ủy ban khoa học kỹ thuật tỉnh cũng có quan hệ thân thiết thì hắn cũng tới. Mấy lãnh đạo tỉnh hắn có quan hệ như Hàn Độ, Cam Bình cũng không thể quên.

Nhâm Vi Phong thì Triệu Quốc Đống cũng xin gặp, Nhâm Vi Phong mặc dù bận không tới bữa ăn nhưng chiều cũng cùng tới uống nước với Triệu Quốc Đống và Trịnh Kiện đã chính thức được lên làm phó giám đốc Ngân hàng xây dựng tỉnh. Ngoài ra hắn còn gặp một người khác là Tiêu Hoa Sơn đã được bổ nhiệm là giám đốc Ngân hàng Công thương Hoài Khánh trước Triệu Quốc Đống nửa tháng.

Không bình thường, không sợ bị người ghen ghết còn hơn là không ai biết đến, đây là suy nghĩ của Triệu Quốc Đống khi tới Hoài Khánh làm Phó thị trưởng thường trực. Nếu Tỉnh ủy coi hắn là con cá, như vậy con cá cũng có phong của nó, Tỉnh ủy cũng phải chuẩn bị tư tưởng. Hắn phải làm ra điểm gì đó mới mẻ, tạo phong ba ở Hoài Khánh thì Tỉnh ủy cũng đã đoán trước. Như vậy hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Mọi người nghĩ rằng đây chỉ là cuộc hội nghị cho có, như vậy hắn sẽ không đi theo quỹ đạo mà bọn họ đặt ra, đựa theo ý của hắn mà làm. Tiền Nguyên Huy và Hà Chiếu Thành có lẽ mất hứng nhưng cũng sao, bọn họ rất nhanh sẽ quen với tác phong làm việc của hắn, Triệu Quốc Đống nằm trong khách sạn mà suy nghĩ như vậy.

…..

- Cậu xác định đó là bạn học cũ của mình?

Dù là ngồi trên bàn ăn nhưng người đàn ông vẫn không thể tin nổi.

- Cục trưởng Đường, tôi còn có thể lừa ngài sao? Tôi đọc lai lịch của cậu ta trên Nhật báo Hoài Khánh. Cậu ta tốt nghiệp trường cảnh sát An Nguyên năm 88. Triệu Quốc Đống này mặc dù bình thường nhưng cả năm đó chỉ có mình cậu ta là Triệu Quốc Đống, sau đó về quê hình như là Huyện Giang Khẩu. Khi cậu ta làm ở Đội cảnh sát hình sự Công an huyện Giang Khẩu thì tôi vẫn còn liên lạc, sau đó xuống Đồn công an thì không liên lạc nữa. Tôi xem qua thì thấy cậu ta từ Khu Khai Phát điều lên Sở Giao thông, sau đó xuống Ninh Lăng rèn luyện, tuyệt đối không sai. Vừa nãy tôi cũng gọi điện, cậu ta nói sẽ tới. Tôi còn gọi theo cả Tần Miễn.

Nghe đối phương nói, người đàn ông chẹp miệng. Nói thật y không ngờ Bành Bằng Phi lại có bạn làm Phó thị trưởng thường trực.

Đó là người thuộc hàng đỉnh của Thị xã, y chỉ là Phó cục trưởng phân cục Quận Khánh Châu đứng trước mặt người ta cũng không đáng gì. Nhưng Triệu Quốc Đống lại là bạn học của Bành Bằng Phi, vậy tức là mới 30. 30 đã là Phó thị trưởng thường trực, đây đúng là nhân vật thông thiên.

Triệu Quốc Đống đến nhà hàng Xích NHam, đây là nhà hàng nằm ở trung tâm Quận Hoài Châu, lúc xuống xe hắn thấy đỗ đầy xe ở bãi.

Bành Bằng Phi gọi tới làm hắn rất hưng phấn. Quan hệ với bạn bè dù không quá tốt nhưng cũng là bạn học cũ, lúc hắn còn làm ở Công an huyện Giang Khẩu thì vẫn duy trì, tới khi hắn xuống Đồn công an Giang Miếu thì do thông tin không tiện nên mới kết thúc. Không ngờ người này bây giờ đã lên làm Trưởng đồn công an.

Triệu Quốc Đống xuống xe liền bị người đẩy.

- Sang bên.

Triệu Quốc Đống chưa có phản ứng thì đã có hai tên đẩy mình sang bên, một xe Cadillac màu đen chạy tới, một người đàn ông chui ra. Tên này cùng một cô gái xinh đẹp đi xuống, cô gái khoác khăn cho y, người đàn ông nhìn quanh rồi ngậm xì gà đi vào.

Triệu Quốc Đống lần đầu thấy cảnh như thế này, hắn cảm thấy giống như phim xã hội đen Hongkong hoặc Mỹ. Xe Cadillac ba khoang đúng là hoành tráng, còn có hai vệ sĩ và người đẹp.

Triệu Quốc Đống chép miệng nói.

- Ai mà hoành tráng như vậy?

- Hắc hắc, Mã lão đại đó, anh từ ngoài đến phải không? Nhà hàng này là của y.

Lái xe taxi thuận miệng nói.

- Đây là một trong ba đại danh nhân của Hoài Khánh.

Triệu Quốc Đống gật đầu không nói nhiều.

- Quốc Đống.

- Bằng Phi, ồ, đây là, trông quen quen.

- Tần Miễn, lớp bên cạnh.

Một tên vội vàng đưa tay lên.

Triệu Quốc Đống lập tức chú ý thấy một người đàn ông xa lạ, đối phương đã sớm đưa tay lên mà nói:

- Thị trưởng Triệu, tôi là Đường Lăng Phong.

- Quốc Đống, đây là lãnh đạo trực tiếp của tôi, Cục trưởng Đường – phân cục công an Khánh Châu.

Bành Bằng Phi vỗ vai Triệu Quốc Đống rồi đắc ý nói.

- Cục trưởng Đường, đây là Triệu Quốc Đống cùng lớp với tôi.

- Cục trưởng Đường, Bằng Phi, chúng ta vào thôi.

Tần Miễn thấy xung quanh có không ít người nhìn liền vội vàng nói.

Sau khi ngồi xuống có không ít người than thở. Đường Lăng Phong xuất thân lính trinh sát, giở tay nhấc chân đều có sự nhạy bén, Triệu Quốc Đống thích mùi này.

Bành Bằng Phi và Triệu Quốc Đống có quan hệ cũng được, nhưng sau khi vào xã hội thì không thể giống trước đây.

Dù sao vị trí và thân phận của hắn đã thay đổi. Người như Bành Bằng Phi thì Triệu Quốc Đống không thể tiếp xúc thường xuyên, dù là Đường Lăng Phong trong mắt Triệu Quốc Đống cũng là người bình thường. Nếu như không phải có ấn tượng tốt từ cái nhìn đầu tiên thì Triệu Quốc Đống cũng chỉ có thể coi đối phương là xã giao mà thôi.

- Nhà hàng này cũng được, chắc là số một số hai của Hoài Khánh?

Triệu Quốc Đống ra vẻ tùy ý nói. Đối với Hoài Khánh thì hắn đều xa lạ, từ chính trị, kinh tế đến dân chúng, tất cả đều cần phải tìm hiểu.

Bành Bằng Phi cười nói:

- Quốc Đống, đây là sản nghiệp của Mã Cam Xương, một trong ba đại danh nhân của Hoài Khánh, chẳng lẽ trước khi ông tới Hoài Khánh mà không biết sao?

Ai cũng biết ư? Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, từ này đúng là hay dùng. Thượng Hải trước cũng có mấy người như thế này nhưng kết quả đều không tốt. Ở đất Hoài Khánh nhỏ bé này cũng có sao.

- Xem ra tôi đúng là lạc hậu, ba đại danh nhân mà ông nói thì tôi đúng là chưa từng nghe tới. Nói thật ngoài hiệu quả tôi chính thức đến Hoài Khánh, trước đó tôi chỉ đi ngang qua.

Triệu Quốc Đống nói đúng là thật.

Hoài Khánh nằm ở yết hầu quốc lộ 226, chạy về phía tây 180km là Thiên Châu, qua đó là Kiềm Nam.

- Quốc Đống, ông giỏi thật đó, chúng ta tốt nghiệp chưa đầy tám năm mà ông đã là Phó thị trưởng thường trực. Ông xem tôi và Tần Miễn đi, sao có thể so sánh?

Bành Bằng Phi có chút kích động giống như có bạn học là Phó thị trưởng thường trực ở Hoài Khánh thì mình sẽ lên như diều gặp gió vậy.

- Bằng Phi, Tần Miễn, chúng ta là bạn học, không nói cái này, tôi coi như may mắn đi.

Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện nhiều ở việc này.

- Được, hôm nay không nói cái này, bạn học gặp mặt mà. Đường Lăng Phong là lão lãnh đạo của tôi và Tần Miễn, tôi và Tần Miễn tốt nghiệp liền đi theo Cục trưởng Đường làm ở Đội cảnh sát hình sự, xem như thầy của tôi và Tần Miễn, bây giờ Cục trưởng Đường là Phó cục trưởng phụ trách an ninh trật tự của quận tôi, tôi làm phó Trưởng đồn công an Thanh Nham, Tần Miễn làm phó Trưởng đồn công an Lê Trang, không thể so sánh với ông.

Bành Bằng Phi nói chuyện rất thẳng, có lẽ cảm thấy là bạn học cũ nên không cần kiêng rè. Tần Miễn lại khá trầm ổn.

Uống vài chén làm mọi người có nhiều tiếng nói chung, mọi người cũng dần thả lỏng. Ngay cả Đường Lăng Phong cũng cảm thấy vị Phó thị trưởng thường trực này không giống người học cảnh sát ra, nói chuyện rất có lý lẽ.

Ăn xong, mọi người đi xuống thì nghe thấy tiếng thét của một cô gái.

Hai cô gái lảo đảo từ bên hành lang chạy ra, mấy tên thanh niên hung hăng lao tới, thoáng cái đánh ngã hai cô xuống mặt đất.

- Đừng, đừng mà…

Trên hành lang đầy tiếng kêu sợ hãi.

Sảnh không nhiều khách, tới đây ăn uống, chơi bình thường đều theo cửa nam ra bãi đỗ xe, mà Triệu Quốc Đống, Đường Lăng Phong và Tần Miễn lại không đi xe cho nên mới xuống cửa phía bắc.

- Mẹ nó chứ, mày chạy à, tôi cho mày chạy đó, xem mày chạy được đi đâu.

Mấy tên thanh niên kéo hai cô gái lên và đứng bên đợi ai đó.

Một người phụ nữ khoảng 30 đi tới mà nói.

- Bọn mày giỏi, dám làm bạn của Xương ca bị thương, bọn mày dám làm mất mặt Xương ca?

- Mạn tỷ em sai rồi, việc này em không làm được nữa, chị bỏ qua cho em đi mà.

Một cô gái thấy người phụ nữ này liền sợ hãi run lên.

- Hừ, tao là gì mà mày bảo tao tha cho mày? Tao là hổ à?

Người phụ nữ cười lạnh nói:

- Mày làm mặt bàn Xương ca bị rách, mày bảo tao ăn nói như thế nào với Xương ca.

- Mạn tỷ, bọn em chỉ làm lễ tân, không làm chuyện đó, nhưng người kia uống rượu say và đòi sàm sỡ và sờ ngực Tiểu Phỉ. Tiểu Phí tránh không được nên mới cào một chút.

Một cô gái khác thấy cô bạn như vậy liền cắn răng nói.

- Sờ ngực của mày? Sờ ngực của mày thì sao? Mày dám cào khách ư?

Người phụ nữ lạnh lùng đưa tay xé chiếc váy của cô gái Tiểu Phỉ, chiếc váy bị xé rách lộ ra áo lót màu trắng, tay kia kéo áo lót, vú lộ ra ngoài.

Hai cô gái không ngờ đối phương lại dùng thủ đoạn này đối với mình, nhưng hai tên thanh niên đã giữ chặt hai tay cô làm cô không thể che ngực.

“A” hai cô gái hét lên, mà ả phụ nữ lại giơ tay nắm vú đối phương hung dữ nói:

- Vú mày là vàng à? Bạn Xương ca sờ một chút mà mày dám ra tay à? Bây giờ tao véo xem mày làm gì?

Triệu Quốc Đống, Đường Lăng Phong và Tần Miễn gần như trợn mắt há mồm với cảnh này. Bọn họ vốn nghĩ chỉ là chút mâu thuẫn bình thường, dù sao ở các nơi giải trí là có việc về an ninh trật tự.

- Dừng tay.

Ba người Triệu Quốc Đống gần như cùng lúc hét lên.

Ả phụ nữ khinh thường nhìn ba người, thậm chí vẫn còn véo vú cô gái.

- Ồ, còn có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Âu Tiểu Mạn này mở mắt mong chờ.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quốc Đống, Đường Lăng Phong và Tần Miễn lao lên. Đường Lăng Phong đánh ngã một tên xuống đất, Tần Miễn lại hung ác đá một tên lao vào tường, ôm bụng mãi không đứng lên được.

Mà Triệu Quốc Đống lại túm lấy cổ tay ả phụ nữ kiêu căng kia, ả lập tức ngã xuống mặt đất.

Triệu Quốc Đống bỏ tay ả ra, hai tên giữ tay cô gái lúc này cũng đã buông ra mà đỡ ả phụ nữ lên. Mà hai tên bị ngã cũng đã bò lên mà gọi người.

Hai cô gái khóc một trận rồi cẩn thận sửa lại quần áo và trốn sau lưng ba người Triệu Quốc Đống. Bảy tên đàn ông từ hành lang lao ra.

- Ai dám động? Chúng tôi là cảnh sát.

- Cảnh sát? Cảnh sát là mẹ gì? Dám đến đây giương oai, tao xem mày là cảnh sát từ đâu tới.

Tên trọc đầu hung dữ đỡ ả phụ nữ kia lên rồi nói:

- Mạn tỷ, chị không sao chứ?

- Hai thằng này là bọn nào mà dám đến địa bàn của Xương ca giương oai?

Ả phụ nữ đang rất đau tay và tức giận nói:

- Còn không đánh ngã bọn chúng cho bà.

Tần Miễn nhìn Đường Lăng Phong, đối phương mười người, nếu xông lên thì ba người khó đối phó. Hơn nữa đây là địa bàn của phân cục Hoài Châu, mình và Cục trưởng Đường là người của phân cục Khánh Châu, rất dễ có hiểu lầm. Nhất là Mã Cam Xương lại có lai lịch ở Hoài Khánh.

Tên trọc đầu cũng tức giận nói:

- Ồ, ba cảnh sát à, cảnh sát có thể tùy tiện tới đây đánh người sao? Cảnh sát có thể không cần pháp luật sao?

Đường Lăng Phong đã quen với mấy cảnh này, y lạnh lùng nói:

- Có phải phạm pháp hay không thì đến Đồn công an là biết. Nhiều nhân chứng như vậy, chẳng lẽ còn có thể nói đen thành trắng.

- Hừ, Đồn công an thì sao? Mấy vị khá lạ mặt, là ở đâu, Cục Công an Thị xã hay là phân cục? Lấy thẻ cảnh sát ra, nếu muốn chấp pháp thì chẳng lẽ không nói trình tự sao?

Tên trọc có nhiều kinh nghiệm thấy đối phương không sợ nên đoán thân phận chắc là thật. Chẳng qua Cục Công an Thị xã và phân cục Hoài Châu ai không biết nhà hàng này là của Mã lão đại, sao tới đây gây rối? Nếu nói không may gặp phải thì có thể nhắm mắt rời đi, hoặc là Mạn tỷ làm hơi quá thì có thể trực tiếp nói một câu với Mã lão đại là được, không cần làm Mạn tỷ mất mặt như vậy chứ?

Đường Lăng Phong và Tần Miễn có chút do dự, nhưng đối phương nói rất rõ, không đưa thẻ cảnh sát ra thì đối phương nhất định bảo mình vi phạm trình tự chấp pháp để vu cáo mình. Nhưng bọn họ lại thuộc phân cục Khánh Châu, chỉ sợ chuyện thành lớn.

- Cục trưởng Đường, anh sợ gì? Chẳng lẽ cảnh sát bảo vệ người dân mà cũng phân chia khu vực sao?

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói.

Đường Lăng Phong giật mình rồi lấy thẻ cảnh sát ra đưa cho đối phương.

- Tôi là Đường Lăng Phong phân cục Khánh Châu.

- Hừ phân cục Khánh Châu dựa vào gì mà đến phân cục Hoài Châu gây rối.

Tên trọc cầm nhìn qua thấy đúng là cảnh sát, nhưng là phân cục Khánh Châu nên cười lạnh nói:

- Họ Đường, tôi thấy anh làm cảnh sát đến ngu rồi. Anh là người phân cục Khánh Châu sao đến Hoài Châu gây rối. Tôi muốn kiện lên Cục trưởng Lý.

- Mẹ nó chứ, ba cảnh sát từ phân cục Khánh Châu đến Hoài Châu chúng ta giương oai? Bắt bọn chúng, để Cục Công an Thị xã đến mang người đi.

Ả Mạn tỷ lao vào trong, một người đàn ông đầu cua sa sầm mặt lại. Y chưa kịp nói gì thì ả phụ nữ đã gào lên khóc:

- Xương ca, ba thằng cảnh sát phân cục Khánh Châu đến gây chuyện, còn đánh em.

- Cảnh sát ủa phân cục Khánh Châu? Người phân cục Khánh Châu sao sang đây?

Tên này nhìn một người đàn ông mặt không đổi sắc ở bên rồi đứng dậy nói:

- Thị trưởng Khổng, tôi đi xử lý một chút. Tiểu Mạn, đánh hộ anh hai ván.

- Xương ca, chuyện này cần gì anh đi giải quyết, đừng làm Khổng ca mất hứng. Nếu là phân cục Khánh Châu sang Hoài Châu làm loạn thì thông báo lão Điền là được mà.

- Đúng thế, việc nhỏ này anh bố trí người bên dưới làm là được. Chẳng lẽ nói cả nhà hàng không có ai dùng được?

Tên họ Khổng đang đắc ý vì mình đỏ nên không muốn có người thay.

Họ Xương có chút do dự nhìn họ Khổng rồi ngồi xuống. Hắn vung tay lên.

- Tiểu Mạn, em gọi cho Cục trưởng Điền, đồng thời thông báo người của Đồn công an để bọn họ tới xử lý.

Ả phụ nữ đến nhỏ giọng nói vài câu với họ Xương, tên này nhăn mặt. Đây vốn không phải việc gì lớn nhưng đối phương tới nhà như vậy là tát vào mặt mình, không biết có người cố ý tới gây rối không?

Đồn công an Tinh Kỳ rất nhanh có người tới, sau khi xem xong thẻ của Đường Lăng Phong, cảnh sát liền gọi về cho lãnh đạo đồn, yêu cầu đám người Đường Lăng Phong cùng hai người bị hại đến Đồn công an.

- Tại sao những người khác không đi?

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:

- Ngoài chúng tôi thì còn có mấy người khác tham gia, còn có một người phụ nữ đã đi, sao các anh không mang tới Đồn công an điều tra.

- Chúng tôi sẽ thông báo bọn họ tới.

- Xin lỗi, tôi cảm thấy các anh xử lý như vậy là không thỏa đáng. Chúng tôi báo cảnh sát, các anh chỉ mang chúng tôi về, kẻ tình nghi ngay trước mặt mà không mang về là có nguyên nhân gì? Mời trả lời.

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

Tên cảnh sát có chút tức giận. Đối với việc đồng nghiệp không theo quy củ mà tới đây gây rối thì y cũng khó chịu, không xem đây là đâu. Dù mày là Phó cục trưởng phân cục Khánh Châu thì không thể như vậy. Nói là cứu người nhưng ai biết bọn mày ở đây làm gì.

Đường Lăng Phong rất nhanh nhận được điện, vừa nghe đã có người mắng.

- Đường Lăng Phong, anh làm trò gì vậy hả? Anh không ở địa bàn của mình mà tới Hoài Châu làm gì? Nhà hàng Xích Nham có việc cũng là việc của phân cục công an Hoài Châu, cần anh ra mặt sao?

Đường Lăng Phong bị mắng cũng nóng mặt nhưng người đó là lão lãnh đạo của y, bây giờ là Phó cục trưởng Cục Công an Thị xã - Dương Viêm, y coi như là người của Dương Viêm. Trước đây khi y làm đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thì Dương Viêm khá coi trọng nên mới có thể cố gắng đưa làm phó phân Cục trưởng.

- Sếp, ngài nghe tôi giải thích.

Đường Lăng Phong còn chưa nói xong thì bên kia đã cắt ngang:

- Đường Lăng Phong, tôi không cần biết là tình hình gì nhưng nếu là cần trinh sát thì phải do Cục Công an ra mặt hoặc thông báo cho phân cục Hoài Châu. Anh là Phó cục trưởng phụ trách an ninh trật tự của phân cục Khánh Châu sang Hoài Châu làm gì? Bây giờ Điền Hằng gọi cho tôi, có lẽ đã gọi cho Cục trưởng Ngũ, cũng may hôm nay tôi trực ban, nếu để Cục trưởng Lý biết thì anh không dễ đâu. Lập tức rời đi và giao cho phân cục Hoài Châu xử lý.

- Sếp Viêm … tôi.

Đường Lăng Phong còn định nói thì Dương Viêm ở bên kia đã nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Đường Lăng Phong, anh còn muốn làm Phó cục trưởng không hả? Mã Cam Xương là ai anh còn không biết sao, việc nhỏ này có thể làm gì được hắn? Anh đừng gây chuyện cho tôi, đây là lệnh. Nếu để Cục trưởng Lý biết thì tôi thấy anh xong đời đó.

Đường Lăng Phong còn định giải thích thì ngoài cửa đã có một chiếc xe công an lao tới, một tên béo tiến vào.

- Cục trưởng Đường, có chuyện gì mà cần anh sang bên Hoài Châu chúng tôi chấp hành nhiệm vụ thế này? Bên này có gì không tốt thì báo anh em một tiếng, cần gì như vậy để thương tình cảm hai bên. Sau này Cục trưởng Điền và Cục trưởng Ngũ bên anh họp cũng không được tốt mà.

Đường Lăng Phong biết tên này, đây là Phó cục trưởng phụ trách an ninh trật tự của phân cục Hoài Châu – Quách Hoa, tất nhiên là nhận được thông báo mà tới.

- Cục trưởng Quách, thật xin lỗi, chúng tôi không chấp hành nhiệm vụ mà đến đây ăn thì gặp việc này.

Đường Lăng Phong có chút xấu hổ nhưng không tiện giải thích nhiều. Dương Viêm bên kia nghe được liền nói:

- Đường Lăng Phong, đưa điện thoại cho Quách Hoa, tôi nói chuyện với Quách Hoa.

Đường Lăng Phong rất không tình nguyện mà đưa máy cho Quách Hoa. Quách Hoa nghe thấy bên kia là ai nên nói:

- Sếp Dương, vâng, tôi là Quách Hoa, vâng, ngài xem chuyện này nên xử lý như thế nào? Có phải là mời Cục trưởng Đường đi trước, chuyện còn lại do tôi xử lý? Ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa, không làm Cục trưởng Đường thêm phiền, yên tâm.

Triệu Quốc Đống đoạt điện thoại từ tay Quách Hoa mà nói với đầu bên kia:

- Cục trưởng Dương, tôi là Triệu Quốc Đống, hôm nay tôi trùng hợp ăn tối ở đây và gặp chuyện này. Tôi thấy phân cục Hoài Châu các anh xử lý việc này không ổn. Tôi đề nghị bên thanh tra Cục Công an Thị xã nên đến kiểm tra một chút, được, tôi chờ anh.

Dương Viêm đầu bên kia trong lúc nhất thời không nghĩ ra Triệu Quốc Đống là ai, chỉ nghe thấy giọng đối phương hơi trẻ. Dương Viêm có chút tức giận, Quách Hoa này sao lại đưa máy cho người ngoài? Hơn nữa tên Triệu Quốc Đống kia lại nói chuyện rất càn rỡ, như ra lệnh cho mình.

Tên Triệu Quốc Đống thì y hình như đã nghe qua nhưng bây giờ lại không nhớ. Y lẩm bẩm hai tiếng rồi đột nhiên nghĩ ra, Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống, không phải là Phó thị trưởng thường trực mới nhận chức hôm qua đó chứ?

Dương Viêm liền vội vàng tỏ vẻ mình sẽ đến hiện trường ngay.

Triệu Quốc Đống này nghe nói có lai lịch không đơn giản. Khổng Kính Nguyên là nhân vật như thế nào mà vốn nắm chắc làm Phó thị trưởng thường trực lại bị tên thanh niên chưa đầy 30 tuổi cắt ngang, hơn nữa nghe nói do đích thân Bí thư tỉnh ủy điểm danh. Một Phó thị trưởng thường trực nho nhỏ mà được Bí thư tỉnh ủy điểm danh tức là có lai lịch không bình thường. Dương Viêm đâu dám chậm trễ, chỉ là y không biết sao Đường Lăng Phong lại đi cùng Triệu Quốc Đống.

Quách Hoa bị đoạt máy thì vốn tức giận định mắng ầm lên. Nhưng nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Triệu Quốc Đống với Dương Viêm, y không nghe rõ Triệu Quốc Đống nói tên mà chỉ thấy Dương Viêm bên kia giọng hơi yếu, Quách Hoa rất khó hiểu nên định hỏi Đường Lăng Phong.

- Anh là Phó cục trưởng phân cục Hoài Châu?

Triệu Quốc Đống đưa trả máy cho Đường Lăng Phong rồi lạnh lùng nhìn Quách Hoa.

Quách Hoa bị Triệu Quốc Đống nhìn cái liền ngẩn ra. Biết mình là Phó cục trưởng còn dám nói chuyện với mình bằng cách này thì đúng là không có mấy người, chỉ sợ là quan to hoặc con nhà quan to. Nhưng từng này tuổi chắc không phải quan to, chắc con nhà quan to.

- Tôi là Quách Hoa, Phó cục trưởng phân cục Hoài Châu, xin hỏi anh là …?

Quách Hoa nghiêm mặt nói.

- Tôi là Triệu Quốc Đống, Cục trưởng Dương Viêm lập tức tới. Hôm nay tôi tận mắt thấy, Đồn công an Tinh Kỳ thuộc phân cục Hoài Châu quản lý? Bọn họ hôm nay xử lý tình huống là tôi không hiểu, tôi hy vọng anh có câu trả lời hợp lý cho tôi.

Quách Hoa há hốc mồm. Triệu Quốc Đống?

Xong đời.

Mấy ngày này người được thảo luận nhiều nhất của quan trường Hoài Khánh chính là cái tên này. Cái gì mà có họ hàng với Lãnh đạo trung ương, cái gì mà cán bộ được Ban Tổ chức cán bộ bồi dưỡng, cái gì mà có lai lịch? Phó thị trưởng thường trực chưa đầy 30 của Hoài Khánh, có thể nói là chưa từng có trong lịch sử Hoài Khánh.

Mã Cam Xương ơi là Mã Cam Xương, động ai không động mà lại chạm vào tên này.

Quách Hoa vội vàng cúi đầu nói:

- Xin lỗi Thị trưởng Triệu, chuyện này là do trách nhiệm của tôi. Đồn công an Tinh Kỳ do phân cục Hoài Châu chúng tôi quản lý, bọn họ có vấn đề khi chấp hành nhiệm vụ, tôi lập tức để bọn họ làm kiểm điểm. Xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định nghiêm túc xử lý.

Triệu Quốc Đống đúng là phục tên này, chỉ cần lãnh đạo lên tiếng là nhận lầm. Người như vậy mới phù hợp làm quan.

- Được rồi phó Cục trưởng Quách, lát nữa Cục trưởng Dương tới, tôi hy vọng phân cục Hoài Châu phối hợp Cục Công an Thị xã nghiêm túc xử lý việc này. Nhà hàng này có lai lịch gì, trong đó có một người phụ nữ chắc của nhà hàng này không ngờ bởi vì hai cô gái từ chối bị người sàm sỡ mà dám xé quần áo đối phương trước mặt mọi người, tôi đúng là chưa từng thấy việc này. Vậy mà Đồn công an Tinh Kỳ tới chỉ mang tôi là người báo cảnh sát đến Đồn công an, không hỏi gì mấy người vi phạm pháp luật. Cục trưởng Quách, anh là phó phân Cục trưởng phân cục Hoài Châu, tôi muốn hỏi là có nguyên nhân gì?

Quách Hoa đổ mồ hôi, gặp phải đối phương ngoài coi là đen đủi thì có thể nói gì? Chuyện này càng giải thích càng không ổn, bây giờ chỉ có thể nhận sai.

- Các anh còn chờ gì? Lập tức thông báo Trưởng đồn lại đây làm theo yêu cầu của Thị trưởng Triệu, dù ai dính vào đều phải xử lý.

Quách Hoa hét lên với mấy tên cảnh sát.


trướctiếp