Lộng Triều

Q.9 - Chương 35


trướctiếp



Tháng bảy trôi qua, tháng tám tới, cuộc sống của Ninh Lăng dần khôi phục lại. Chẳng qua đối với người trong hai bộ máy Thị xã và huyện của Ninh Lăng thì trò hay mới bắt đầu.

Chẳng qua điều người ta mong chờ mãi không chưa thấy mở màn.

Mấy vị lãnh đạo trên Thị xã vẫn ngồi họp, vẫn đi thị sát, vẫn đi kiểm tra, tham gia các hoạt động. Bí thư, Chủ tịch huyện vẫn hoạt động theo quỹ đạo, tất cả có vẻ như rất bình thường.

Nếu có điểm gì đó khác lạ thì đó là thời gian này Ban Tổ chức cán bộ khá bận rộn, chia thành nhiều tổ xuống các quận, huyện kiểm tra. Nhưng cuộc điều tra kết thúc hai tuần mà vẫn không có động tĩnh gì.

Nghiêm Lập Dân sa sầm mặt đi vào văn phòng rồi bảo thư ký hôm nay không gặp ai. Y muốn suy nghĩ kỹ xác định xem sau đây mình nên làm như thế nào.

Vừa nãy Vưu Liên Hương thông báo cho y, Hoàng Lăng và Thư Chí Cao quyết định tiến hành Hội nghị thường vụ thị ủy vào thứ sáu tuần này để nghiên cứu công tác nhân sự.

Lời thì đơn giản nhưng nó có vấn đề.

Nghiên cứu công tác nhân sự? Hội nghị thường vụ thị ủy về công tác nhân sự mà không thông báo trước cho y, có quá đáng không?

Nghiêm Lập Dân cảm thấy mình đã làm đủ công việc, đã ba lần đến trao đổi ý kiến với Hoàng Lăng.

Y cũng biết Chương Thiên Phóng cũng dựa theo yêu cầu của Hoàng Lăng mà bố trí Ban Tổ chức cán bộ không ngừng điều tra khắp Thị xã, xem ra là chuẩn bị cho điều chỉnh nhân sự. Nhưng Nghiêm Lập Dân cũng biết đó chỉ là hình thức mà thôi.

Hoàng Lăng khác Kỳ Dư Hồng, điểm này Nghiêm Lập Dân biết. Đây cũng là nguyên nhân y lựa chọn chủ động phóng ra mà không chờ Hoàng Lăng đưa cành ô liu tới.

Hoàng Lăng gặp các thường vụ để nói chuyện. Theo Nghiêm Lập Dân biết thì ngoài y thì còn mỗi Thư Chí Cao. Mỗi Thường vụ thị ủy còn lại đều được Hoàng Lăng ngồi nói chuyện cụ thể, đây cũng không phải điều bí mật gì.

Chủ tịch quận Đông Giang Từ Minh Giám và chủ tịch huyện Thương Hóa – Tòa Uyên về cơ bản sẽ điều chỉnh. Tông Kiến muốn tới Đông Giang làm Chủ tịch, kém nhất thì là tới Thương Hóa làm Chủ tịch. Lại Hữu Ninh cùng Lôi Bằng cũng có ý này. Trì Thành Phong cũng muốn thay thế Tông Kiến, tất cả đều tốt nhưng Hoàng Lăng có thể đồng ý không?

Nghiêm Lập Dân cảm thấy chức Chủ tịch quận Đông Giang thì Hoàng Lăng sẽ bố trí người của mình. Dù Chủ tịch Thương Hóa thì chỉ sợ Tông Kiến cũng không thể thành. Tông Kiến mặc dù cũng hoạt động một chút ở trên tỉnh nhưng với tính cách của Hoàng Lăng thì sợ rằng chỉ có Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh nói chuyện mới có tác dụng.

Bây giờ Nghiêm Lập Dân vẫn không nhìn ra Hoàng Lăng sẽ chọn ai vào hai vị trí kia.

Đồng thời Nghiêm Lập Dân cũng có chút buồn bực. Thời gian này Triệu Quốc Đống đi lại rất gần với Hoàng Lăng, điểm này làm Nghiêm Lập Dân rất khó chịu. Đây không phải y sợ, dù Hoàng Lăng có coi trọng Triệu Quốc Đống hơn nữa thì theo phân công trong Đảng thì công tác nhân sự thì Triệu Quốc Đống cũng không thể chỉ trỏ.

Điện thoại di động vang lên, Nghiêm Lập Dân vốn không muốn nghe nhưng cuối cùng vẫn nghe.

- Lão Nghiêm, tối nay về nhà sớm một chút.

Là vợ của Nghiêm Lập Dân gọi tới.

- Có việc gì vậy?

Nghiêm Lập Dân có chút buồn bực, bây giờ là lúc nào mà lại muốn mình về sớm?

- Tối nay em hẹn với Liêu tỷ, Thang tỷ, ba nhà cùng ăn cơm.

Thang tỷ mà vợ nói thì Nghiêm Lập Dân biết, đó là nhà Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh Thang Trung Ngọ. Nhưng Liêu tỷ kia là ai, Nghiêm Lập Dân trong lúc nhất thời không nhớ là ai.

- Liêu tỷ nào?

Nghiêm Lập Dân có chút do dự. Thang Trung Ngọ mặc dù sang Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh nhưng sức ảnh hưởng vãn còn, có lời nói đôi chút. Nhưng bây giờ lên An Đô mà về muộn thì nếu mai Hoàng Lăng hỏi thì khó giải thích.

- Vợ của Bí thư Yến.

Vợ y nhẹ nhàng nói.

Bí thư Yến? Bí thư Yến nào? Nghiêm Lập Dân mừng như điên, hận không thể cắn vợ vài cái. Thời gian trước vợ nói sẽ làm y được vui mừng, y còn không rõ. Hóa ra vợ đã tạo quan hệ được với Bí thư Yến.

- Được, anh ăn trưa xong sẽ về ngay.

Nghiêm Lập Dân chỉ thấy mình rất thoải mái. Y đi lại trong văn phòng mà ngâm nga hát.

….

Xe Camry của Triệu Quốc Đống và xe Audi của Nghiêm Lập Dân lướt qua trên quốc lộ 915. Triệu Quốc Đống mới từ thị trấn Hải Yến về trụ sở Quận ủy thì thấy xe Audi của Nghiêm Lập Dân lướt qua. Nghiêm Lập Dân vội vàng chạy xe về tây như vậy làm gì? Chẳng qua điểm này Triệu Quốc Đống không có tâm tư mà để ý.

Cơn lũ cũng làm quốc lộ 915 bị hư hại đôi chút, bên khu vực An Đô và Vĩnh Lương đều suy sụp. Cũng may quốc lộ 915 sau khi sửa cũng tốt hơn nhiều, đoạn sạt không quá nghiêm trọng nên nhanh được sửa cho xe đi.

- Bí thư Triệu, 3h chiều Bí thư Trịnh xã Vân Đầu Câu và Trưởng phòng Chu Phòng Giao thông đến báo cáo với ngài về việc quy hoạch xây dựng quốc lộ Tây bắc.

Lệnh Hồ Triều mở sổ ra xem rồi nói:

- 4h Trưởng ban Bành Ban Tuyên giáo đến báo cáo công việc. 6h30 tối ở Ninh Uyển ngài phải tiếp công ty nhựa Cẩm Hoa Chiết Giang tới khảo sát khu công nghiệp Lâm Cảng, Phó chủ tịch Hoắc gọi điện nói mời ngài và Chủ tịch Tằng tham gia. Đúng, Lục Nhị cũng gọi cho tôi nói bên Khu Khai Phát tối nay cũng có lịch. Là Khu Khai Phát Thiên Châu tới thăm, cũng muốn mời ngài tham gia.

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế và nghe Lệnh Hồ Triều nói. Lệnh Hồ Triều làm việc rất chăm chú, lại dựa theo khuynh hướng của hắn mà làm, biết chủ động phân chia việc nặng nhẹ, bố trí thời gian hợp lý cho hắn.

Chẳng qua mặc dù như vậy lịch cả ngày vẫn kín mít, hắn muốn có thời gian riêng cũng phải nói với Lệnh Hồ Triều một tiếng để cậu ta thay lịch.

Trong thời gian này Thị xã thoạt nhìn yên tĩnh nhưng công việc bên dưới lại rất nhiều. Tây Giang cũng nghênh đón thời kỳ đỉnh cao về công tác thu hút đầu tư, không ít công ty ở khu vực duyên hải đến khảo sát.

- Cậu bố trí rất tốt, tôi thấy cậu hơi giống Lệnh Hồ Triều, suốt ngày bày kín lịch cho tôi, không suy nghĩ cho sức khỏe của tôi sao? Không hỏi tôi có chịu được không ư?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Bí thư Triệu, ngài nói oan cho tôi rồi. Ngài không phải nói với tôi công việc không thể kéo sang hôm khác sao, phải có kế hoạch hợp lý mà. Ngài xem, tôi cố gắng bố trí công việc của ngài gần một chút. Sau khi nghe Trưởng ban Bành báo cáo xong thì ngài còn gần tiếng, ngài muốn làm gì cũng được mà. Tôi lại nghe Lục Nhị nói Khu Khai Phát bố trí ở Ninh Uyển, bên quận cũng ở Ninh Uyển, như vậy ngài có thể đi lại giữa hai bên.

- Đi giữa hai bên?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Cậu đây là nghĩ tôi chạy show sao?

- Ha ha, Bí thư Triệu hiểu lầm rồi, bây giờ chuyện này rất thông dụng.

Lệnh Hồ Triều thấy Triệu Quốc Đống có tâm trạng tốt nên đánh bạo nói.

Theo Triệu Quốc Đống thấy thì làm thư ký ngoài cần mẫn thì còn phải có ngộ tính, phải biết từ một suy ra ba, phải nghe hiểu ý lãnh đạo. Điểm này thì Lâm Đan trước đây ở Hoa Lâm không thể so sánh với Lệnh Hồ Triều.

- Lệnh Hồ, nếu có ngày nào đó tôi rời khỏi Tây Giang, cậu có đồng ý theo tôi không?

Triệu Quốc Đống cười nói.

Lệnh Hồ Triều có chút giật mình nói:

- Bí thư Triệu, ngài thật sự sẽ đi ư?

- Có phải cậu nghe thấy lời đồn gì không?

Lệnh Hồ Triều do dự một chút rồi thản nhiên nói:

- Đúng là có chút tin đồn nhưng tôi không quá tin. Bí thư Triệu, ngài không phải thật sự sẽ đi đó chứ? Ngài đến Tây Giang chưa đầy năm mà.

- Không quá tin? Ừ, vậy là nói mấy việc này cũng có chút cơ sở.

Triệu Quốc Đống từ tốn nói.

- Có đi hay không không phải do tôi quyết định. Tôi cũng không muốn đi.

Triệu Quốc Đống cũng nghe được một ít tin về mình.

Tương Uẩn Hoa gọi điện đến nói cho hắn biết Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu đều có ấn tượng tốt đối với hắn, khuyết điểm duy nhất là còn trẻ, kinh nghiệm công tác còn thiếu.

Lời này có nghĩa là muốn hắn ngồi thêm ở trên vị trí cũ, mặt khác đó là có lẽ sẽ điều chỉnh công việc, một khả năng nữa là điều chỉnh đến nơi khác để được rèn luyện thêm.

Triệu Quốc Đống không cho rằng mình có thể lên chức lần nữa. Dù sao hắn đã lên quá nhanh. Dù hắn có năng lực giỏi hơn nữa, thành tích vẻ vang hơn nữa nhưng Trung Quốc coi trọng về độ tuổi, kinh nghiệm công tác, uy tín, nếu thoáng cái điều hắn tới làm chủ tịch thị xã nào đó thì không thể.

Triệu Quốc Đống cũng không rõ hướng đi sau này của mình là gì. Theo hắn thấy có lẽ mình tiếp tục ngồi trên vị trí này mà làm việc là tốt nhất. Hoàng Lăng khá coi trọng hắn, có lẽ sau đó để hắn thay Chu Xuân Tú. Nếu hoạt động tốt thì có thể thay thế Kim Vĩnh Kiện.

Triệu Quốc Đống về văn phòng liền định ngủ một chút, nhưng Lôi Hướng Đông gọi tới làm hắn phải bỏ suy nghĩ này.

Nghe điện của Lôi Hướng Đông mất gần tiếng. Thị trường chứng khoán Hongkong đang tiến vào trạng thái chiến tranh.

Trung Quốc cũng rất coi trọng cuộc đấu trên thị trường chứng khoán Hongkong. Bắt đầu từ tháng ba, Lôi Hướng Đông và Triệu Quốc Đống đã trao đổi về vấn đề này, cũng cùng Lôi Hướng Đông viết bài lên “Nội tham tài chính” đưa ra quan điểm bảo vệ Hongkong, đề nghị Trung ương, chính phủ nhất định phải toàn lực bảo vệ kinh tế Hongkong không bị tài chính quốc tế công kích.

Quan điểm của Lôi Hướng Đông và Triệu Quốc Đống đã được Trung ương, chính phủ đồng ý. Tháng tám cũng thành cuộc quyết chiến giữa các tập đoàn quốc tế và chính quyền Đặc khu Hongkong.



- Bí thư Triệu, Trưởng phòng thông tin Huyện Hoa Lâm – Trưởng phòng La tới, ngài xem...

Lệnh Hồ Triều cẩn thận vào hỏi.

Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ đột nhiên tỉnh lại. Hắn nhìn đồng hồ mà nhíu mày, đã 2h30.

Trình Nhược Lâm đã hai lần gọi cho Triệu Quốc Đống nói với việc của La Băng, ý của cô chính là muốn Triệu Quốc Đống giúp La Băng.

La Băng ở Hoa Lâm cũng rất khó khăn. Trần Đại Lực trước đó hơi thu mình, bây giờ càng lúc càng gây khó đễ. Nhất là sau khi Trình Nhược Lâm rời đi thì y càng không hề e ngại, thường xuyên có lời châm chọc, đôi khi còn giả vờ say rượu mà động tay động chân. Mà La Băng đã hai lần từ chối tham gia bàn tiệc, Bí thư huyện ủy Hoàng Côn còn phê bình cô thiếu cái nhìn đại cuộc trong hội nghị. Hơn nữa hai Phó trưởng phòng có vẻ đã nghe ngóng được gì đó nên cũng bắt đầu không còn nghe lời.

Trình Nhược Lâm gọi điện làm Triệu Quốc Đống có chút khó xử. Hắn hiểu khá rõ về La Băng. Cô có năng lực, tác phong làm việc và sống khá nghiêm cẩn, chẳng qua năng lực giao tiếp lại kém đôi chút. Hơn nữa La Băng lại đẹp mà ở độc thân nhiều năm nên khó tránh khỏi có nhiều người nhìn chằm chằm.

Nhất là tên lãnh đạo háo sắc như Trần Đại Lực thì La Băng đừng mong được bình yên.

Chẳng qua vị trí của Triệu Quốc Đống không tiện nhúng tay vào Hoa Lâm. Hoàng Côn cũng đang tìm mọi cách giảm ảnh hưởng của Triệu Quốc Đống, tạo uy tín của y. Nếu hắn có động tác gì thì không phải càng khó xử hơn sao?

- La Băng, ngồi đi.

Một chén trà được đặt trước mặt La Băng, La Băng luôn khá câu nệ. Trước đây khi cùng người khác gặp Triệu Quốc Đống thì cô không có cảm giác đó, nhưng bây giờ lại có vẻ hơi xa cách một chút.

Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận nên muốn tìm đề tài khiến không khí thay đổi.

- La Băng, lâu như vậy không thấy chị, chẳng lẽ Nhược Lâm đi, chị sẽ không tới chỗ tôi ư?

Quan hệ giữa Trình Nhược Lâm và Triệu Quốc Đống thì La Băng sớm biết. Nhất là hôm đó cô say được Triệu Quốc Đống đưa về, Trình Nhược Lâm nhìn với ánh mắt trêu tức làm La Băng đỏ mặt, tim đập mạnh. Đặc biệt là ở trong nhà tắm Trình Nhược Lâm cởi quần áo của cô trước mặt Triệu Quốc Đống, cô càng xấu hổ hơn.

Đêm đó tiếng ân ái của Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm, sáng sớm hai người còn quan hệ tiếp làm cho La Băng chỉ dám nằm im trên giường không động đậy.

Cô biết mình cao 1m73 thì nếu say sẽ càng nặng hơn, Trình Nhược Lâm yếu ớt như vậy sao có thể đỡ được. Chẳng qua cô như vậy mà bị Triệu Quốc Đống nhìn nên thấy rất khó xử.

- Trong thời gian này tôi bận quá nên không đi đâu được.

La Băng nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo.

- Bận? Nhược Lâm ở An Đô cũng rất bận, gọi điện chỉ nói được vài câu. Tôi nói sao phải khổ như vậy, nhưng cô ấy nói sống vậy mới vui.

Triệu Quốc Đống rất tùy ý ngồi xuống trước mặt La Băng. Hắn thấy vẻ mặt cô không tốt.

- Đúng thế, theo đuổi thứ mình muốn, chỉ cần tâm trạng vui vẻ thì mệt một chút cũng đáng.

Khi trước Trình Nhược Lâm đi thì cô cũng không nỡ, một là thiếu một người giúp, hai là Trình Nhược Lâm đi làm cô thấy cô đơn. Trần Đại Lực còn không ngừng làm phiền khiến cô rất mệt mỏi.

Cô muốn học Trình Nhược Lâm mà đi, nhưng cô lại không học ngành chuyên môn như Trình Nhược Lâm. Chuyên môn đã quên từ lâu, bây giờ muốn bắt đầu lại đâu có dễ.

Triệu Quốc Đống không tiện hỏi sâu. Nhưng không hỏi lại không hay, vì Triệu Quốc Đống được Trình Nhược Lâm nhờ nhiều lần.

- Sao, hình như chị có tâm sự?

Triệu Quốc Đống cố nhịn mà nói.

- Ừ, Bí thư Triệu, Nhược Lâm có thể đã nói với ngài. Cô ấy bảo tôi tới tìm ngài. Con của Chánh văn phòng Tạ trong phòng sắp tốt nghiệp đại học và được phân tới Thương Hóa dạy học. Nhược Lâm nhờ tôi tới tìm ngài giúp, xem xem có thể điều về dạy ở trường nào đó thuộc Tây Giang không? Nếu không được thì ở ngoại ô cũng tốt hơn.

La Băng không đáp lời Triệu Quốc Đống nói.

- Ồ, tôi biết rồi. Chị bảo anh ta tìm lão Điền ở phòng giáo dục, tôi sẽ gọi cho lão Điền. Chuyện này cũng có thể do chị tự đi một chuyến mà.

Triệu Quốc Đống cười nói. Đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi.

- Vậy thì tốt quá. Chánh văn phòng Tạ đã giúp tôi nhiều trong công việc. Anh ta tìm tôi, tôi cũng không tiện từ chối.

La Băng tuy cười nhưng vẫn lộ ra một tia buồn bã.

- La Băng, tôi thấy tâm trạng của chị không quá tốt. Sao, công việc không thuận lợi ư? Hay là Hoàng Côn và Trần Đại Lực gây khó dễ?

Triệu Quốc Đống biết nếu như mình nói thẳng ra như vậy thì sẽ làm cho La Băng cảm thấy tự ti.

- Cũng không phải, có lẽ do tôi không giỏi giao tiếp, hoặc là nói ý tưởng trong công việc không phù hợp ý đồ của lãnh đạo. Chẳng qua cũng không sao, tôi có thể sẽ xuống xã nhận chức.

La Băng cố nén tâm trạng uất ức trong lòng để nói ra.

- Xuống xã?

Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Mặc dù nói Trưởng phòng cấp huyện xuống làm bí thư đảng ủy hoặc chủ tịch xã thì vẫn giữ được cấp bậc, nhưng tầm quan trọng là khác hẳn.

- Xã nào?

- Chắc là Từ Cố.

La Băng cúi đầu xuống.

Từ Cố? Việc xóa bỏ cấp Đảng ủy Khu của Hoa Lâm đã xong, Khu Từ Cố đã biến mất, thay vào đó là xã Từ Cố mới. Triệu Quốc Đống cũng hiểu rõ xã này, đây là xã nghèo nhất Hoa Lâm.

- Hoàng Côn và Lỗ Đạt đã nói chuyện với chị?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng. Đánh chó cũng phải xem mặt chủ. La Băng tốt xấu cũng do hắn đề bạt làm Trưởng phòng thông tin, hắn đi chưa đầy năm mà đã đẩy La Băng xuống xã, đây là khinh người quá đáng.

La Băng thấy giọng Triệu Quốc Đống đổi khác nên lắc đầu nói:

- Chưa, nhưng tuần trước trưởng ban Địch khi tới phòng tôi kiểm tra thì đã mơ hồ lộ tin này, bảo tôi chuẩn bị tư tưởng.

- Hừ.

Triệu Quốc Đống không nói gì mà đứng lên ra nhìn ngoài cửa sổ.

- Không có gì, tôi là người độc thân nên không sao mà. Tôi cũng chưa phải chưa từng xuống xã, bên đó cũng có hoàn cảnh đẹp.

- Được rồi, chị không cần nói nhiều, tôi biết rồi.

Triệu Quốc Đống xua tay nói và hít sâu một hơi. Hắn rời khỏi Hoa Lâm nên vốn không muốn xen vào việc Hoa Lâm. Nhưng hành vi khiêu khích như vậy thì hắn không thể tha thứ. Kẻ như Trần Đại Lực mà dám làm như vậy, y nghĩ rằng ở đất Hoa Lâm thì chỉ cần nghe theo Hoàng Côn là được sao? Hay là Hoàng Côn cảm thấy cánh chim của mình ở Hoa Lâm đã cứng nên không coi ai vào đâu?

- Cốc cốc.

- Tôi biết rồi, bảo bọn họ chờ chút.

Triệu Quốc Đống không nhịn được nói. Hắn suy nghĩ một chút rồi gọi điện:

- Cục trưởng Lỗ, tôi Triệu Quốc Đống đây, tối anh có rảnh không, đâu có, anh có việc thì cứ làm. Tôi định mời anh và trưởng ban Chương đến ngồi ăn mà thôi. Không sao, ồ, người của sở xuống, vậy được. Anh mời khách sao được, tôi bố trí, 6h30 tối nay, Ninh Uyển.

La Băng nghe Triệu Quốc Đống gọi điện mà không khỏi có chút cảm động.

Đây là hắn gọi cho Cục trưởng Cục thông tin Thị xã, một người có mắt cao hơn trán. Trưởng ban Chương kia chính là Thường vụ thị ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ. Người bình thường nếu muốn hẹn hai người này ăn cơm là rất khó khăn. Chương Thiên Phóng đến Hoa Lâm rất ít ăn cơm, dù là Hoàng Côn mời cũng không được.

Thấy La Băng đứng lên, Triệu Quốc Đống nói:

- Tối cùng ăn.

- Không cần, lái xe đang đợi tôi, tôi phải về Hoa Lâm.

La Băng vội vàng lắc đầu nói.

- Sao vậy La Băng, chẳng lẽ tôi mời mà chị cũng sợ như vậy?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Sau khi tôi tới Tây Giang thì đây là lần đầu một mình chị tới chỗ tôi, tôi thấy nhiều người quen ở Hoa Lâm thi thoảng lại tới chỗ tôi chơi, tôi cảm thấy chúng ta có duyên. Chẳng lẽ chị nghĩ tôi xấu như vậy sao?

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm mặt La Băng hơi nóng lên. Cô nói:

- Bí thư Triệu, ngài nói gì vậy, ngài bây giờ là lãnh đạo Thị xã, tôi đâu dám chiếm dụng thời gian quý giá của ngài.

- Người khác dám mà chị không dám ư? Chị lúc nào hiểu ý người như vậy?

Triệu Quốc Đống trêu chọc:

- Được rồi, không nói nữa. Chiều tôi có hai việc cần làm. Tôi bảo Lục Nhị và chị đi dạo một chút. Lệnh Hồ Triều, cậu gọi cho Lục Nhị bảo cô ấy tới đây, nói là La Băng tới cần cô ấy tiếp.

La Băng vốn không muốn về Hoa Lâm. Cô sợ về đó, cũng sợ nghe điện. Nhất là thấy hai số ghê người kia, cô càng sợ hơn cả. Vì thế cô thà xuống xã còn hơn cả ngày thấy bộ mặt đáng ghê tởm đó.

Triệu Quốc Đống rất bận nhưng bận như vậy mà vẫn hy vọng cô cùng ăn, điểm này làm La Băng thấy được an ủi, tâm trạng cũng tốt hơn. Lục Nhị tới rất nhanh, La Băng cũng thích cô bé hiểu ý người này.

La Băng cùng Lục Nhị đến câu lạc bộ Hoa Đăng, một câu lạc bộ giải trí sang trọng mới mở ở Ninh Lăng.

La Băng thấy Lục Nhị khá quen ở đây, cô bé này vừa lên tầng 12 là nơi có nhiều hoa và cây cảnh liền có một nam một nữ ở sảnh đi lên đón:

- Lục tiểu thư, đã lâu không gặp, chỉ có hai người sao?

- Ừ, tạm thời chỉ có hai người, vẫn vị trí cũ. Đây là Băng tỷ, Băng tỷ, đây là giám đốc Tiền của câu lạc bộ Hoa Đăng.

Lục Nhị cười nói.

- Chào chị, tôi là Tiền Anh, mời chị giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn.

Họ Tiền đưa một tờ danh thiếp tới.

La Băng không quá quen với hoàn cảnh này. Cô tham gia nhiều bữa tiệc công việc nhưng trong giờ làm việc vào đây thì cô không quen, thấy e ngại.

La Băng khẽ gật đầu và không nói gì. Cô vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt vốn có. Đi theo vị giám đốc Tiền kia, hai người đi tới một bộ bàn ghế sô pha.

Bên cạnh ghế là chiếc bàn thủy tinh hình quả táo đặt một bình hoa tươi, trước cửa sổ để sách và báo. La Băng ngồi xuống mở vài tờ báo ra đọc.

Dù là lần đầu tiên tới nhưng La Băng đã thích hoàn cảnh nơi này. Cây cối xung quanh làm cho không khí tươi mát, rèm được buông xuống sẽ làm khách có không gian riêng tư dễ chịu. Quầy sách và báo cũng cung cấp dễ dàng, có thể nói là một tổ hợp hoàn mỹ. Cũng không biết ai bố trí nơi này tốt như vậy.

La Băng vừa ngồi xuống liền không muốn đứng lên, cô cuộn mình trên sô pha. Chiếc ghế mềm mại làm cho cô thấy rất an toàn.

- Băng tỷ, hoàn cảnh nơi này có được không?

Lục Nhị cười hì hì ngồi xuống trước mặt La Băng.

- Em thường xuyên tới đây ngủ trưa.

- Em thường xuyên đến đây ngủ trưa?

La Băng nói có chút giật mình.

- Đúng thế, Bí thư Triệu, Chủ nhiệm Lý và Chủ nhiệm Lô cũng hay tới đây ăn cơm. Ăn xong bọn họ muốn nói chuyện công việc, có đôi khi Bí thư Triệu cũng hay gặp khách ở đây. Cho nên chỉ có em một mình ở đây nghỉ, rất thoải mái, gọi café hoặc trà chanh, sau đó nằm tại chỗ, muốn ngủ cũng không ai quấy rầy.

Lục Nhị rất thỏa mãn với cuộc sống hiện nay.

- Ồ, em đúng là biết hưởng thụ.

La Băng thở dài một tiếng nói.

- Băng tỷ, chị cứ thu chân lên, không ai vào đâu trừ khi chị ấn chuông. Chúng ta vào đây thì đó là không gian riêng của chúng ta.

Lục Nhị rất quen với nơi này. Mặc dù không quá quen với La Băng, nhưng cũng đã gặp mặt nhau mấy lần. Cô cũng ngoan ngoãn và nghe lời Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống bảo cô tiếp La Băng nên cô cũng cố sức thân thiết.

La Băng do dự một chút liền bỏ giày xuống, rồi cuộn chân lên mông, cứ như vậy ngồi dựa vào ghế. Không gian chỉ có của hai người nên không cần để ý quá nhiều.

- Băng tỷ, nếu chị mệt thì ngủ một giấc, nơi này rất yên tĩnh.

Lục Nhị nằm xuống mà nghỉ. Nơi này có quy định rất nghiêm, khách không cho phép thì không ai được tự tiện vào.

- Ừ, Tiểu Nhị, trong thời gian này em có bận không?

La Băng nói.

- Đúng thế, thời gian này bên Khu Khai Phát tiếp đón rất nhiều người, có ngày phải tiếp hai đợt khách, đều là từ bên Chiết Giang sang khảo sát. Mấy lãnh đạo bên Ban quản lý bọn em sợ không đủ dùng, cho nên Bí thư Triệu cũng thường xuyên phải tiếp đón, đi khảo sát cùng, ăn cơm, đàm phán, rồi ăn cơm, cứ liên tục như vậy. Em lo mình béo lên đó. Cũng may Bí thư Triệu chưa bao giờ bảo em phải đi tiếp khách hát, nhảy. Ôi cuộc sống tốt như thế này không biết được bao lâu nữa.

Lục Nhị có chút thỏa mãn mà nói.

- Ồ, em lo gì?

La Băng hỏi có chút tò mò.

- Băng tỷ, chị không biết ư? Ai cũng nói lãnh đạo tỉnh rất hài lòng với công việc của Bí thư Triệu, Bí thư Triệu rất có thể lên chức. Không chừng sẽ thôi kiêm nhiệm chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát.

- Hả? Lên chức? Hắn sẽ điều đi?

La Băng có phần giật mình.

- Không chắc, có người nói Bí thư Triệu sẽ lên làm Phó thị trưởng thường trực.

Lục Nhị cũng biết La Băng và Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt, nếu không cô sẽ không nói như thế này.

- Phó thị trưởng thường trực? Vậy còn Thị trưởng Kim?

La Băng cảm thấy mình ở Hoa Lâm nên tin tức quá bế tắc. Cô chỉ biết Triệu Quốc Đống được khen trong đợt lũ vừa rồi, nhưng chưa nghe thấy hắn sẽ thay đổi vị trí.

- Không biết, có lẽ Thị trưởng Kim sẽ đi. Em chỉ nghe mấy người ở Ban quản lý Khu Khai Phát nói như vậy. Em hỏi Lệnh Hồ Triều, anh ta cũng nghe nói, nhưng Bí thư Triệu không nói gì.

Lo lắng của Lục Nhị cũng lây sang tâm trạng vốn đang tốt lên của La Băng. Nghe nói Triệu Quốc Đống có thể đi, La Băng càng thêm lo. Cô biết Trình Nhược Lâm gọi nhờ Triệu Quốc Đống giúp mình, cũng nói với cô bảo cô thoải mái đi tìm Triệu Quốc Đống để nghĩ biện pháp. Nhưng cô lại không thể làm như vậy, hơn nữa đó lại là vì việc của cô nữa. Trình Nhược Lâm thì không sao vì bọn họ có quan hệ kia, nhưng cô thì sao?

La Băng có chút tự trách mình. Lúc nãy Triệu Quốc Đống gọi điện làm cô có chút hy vọng, nhưng lại nghĩ nếu Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng thì vấn đề sẽ khác hẳn. Ngay cả La Băng cũng không biết tiền đồ của mình sẽ như thế nào.

Nhưng cuộc sống là như vậy, nó giống như một mạng nhện bao vây lấy người, làm cô chết dần chết mòn. Cô muốn phản kháng nhưng không thể vì cô không có lực lượng đó. Cô lại không phải người có thể nhẫn nhịn, nếu như vậy thì cô nghĩ mình sẽ điên lên.

La Băng mặc dù thất thần nhưng không nghe thấy Lục Nhị nói gì. Cô quay sang thì thấy Lục Nhị đã ngủ thiếp đi.

La Băng cũng cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, người cũng dựa xuống. Ở đây nửa tiếng mà không ai vào, xem ra khá an toàn và bí ẩn nên cô cũng yên tâm. Cô cũng học theo Lục Nhị hạ ghế xuống ngủ.

Khi Triệu Quốc Đống đến câu lạc bộ thì Tiền Anh đã đi lên đón. Triệu Quốc Đống nói cảm ơn rồi đi quanh khu cây cảnh và vén rèm lên.

Một bức tranh hiện ra trước mặt hắn, hai người phụ nữ đang nằm ngủ trên ghế.

Lục Nhị ngủ với tư thế không quá đẹp, chiếc váy ngắn được kéo cao làm Triệu Quốc Đống thấy chiếc quần lót màu đỏ bên trong.

La Băng ngủ lại quy củ, hai chân cuộn lên. Chẳng qua cô mặc váy nên khi cuộn người làm váy xệ xuống lộ nửa mông và quần lót tơ tằm màu đen. Triệu Quốc Đống không nhịn được đứng im quan sát.


trướctiếp