Lộng Triều

Q.9 - Chương 1


trướctiếp



Tiễn người nước Đức lên máy bay về nước, Triệu Quốc Đống mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Sự chuyên nghiệp của người Đức làm ngay cả phiên dịch đi theo cũng phải than thở. Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo có hai đại biểu và một nhân viên phiên dịch tới Ninh Lăng năm ngày, tiến hành khảo sát các phương diện như vị trí địa lý khu công nghiệp Lâm Cảng, năng lực vận chuyển của cảng Ninh Lăng, cùng với hệ thống giao thông và giá đất của khu công nghiệp, từ chính sách ưu đãi đến điều kiện trụ cột của Ninh Lăng, từ năng lực cung cấp điện đến tình hình an ninh trật tự.

So sánh với lần trước lãnh đạo của công ty tới, lần này nhân viên của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo tiến hành khảo sát cẩn thận hơn nhiều, yêu cầu Ninh Lăng chuẩn bị các tài liệu rất chi tiết, cụ thể. Điều này làm cán bộ Tây Giang không nhịn được nói thầm Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo này rốt cuộc muốn chuyển trụ sở chính tới Ninh Lăng hay là xây dựng một trụ sở chế tạo ở đây?

Trong mắt người Đức không có tết truyền thống Trung Quốc, cũng không có nghĩa người Ninh Lăng không có khái niệm tết, nhưng tất cả phải vì công việc. Ngay vả Triệu Quốc Đống, Tằng Lệnh Thuần và Hoắc Vân Đạt gần như phải quay vòng tròn theo hai người Đức. Tất cả công việc nhường hết cho đợt khảo sát lần này. Tất cả các tài liệu đều phải được ba người kiểm tra rồi mới đưa sang cho người Đức.

Cũng may người Đức yêu cầu không cao về điều kiện sinh hoạt, ngược lại tên phiên dịch kia lại làm người ta chán ghét. Một kẻ ở Trung Quốc mà ra vẻ người nước ngoài làm Triệu Quốc Đống rất khó chịu. Chẳng qua Triệu Quốc Đống và Tằng Lệnh Thuần vẫn hết sức nhẫn nại đợi người Đức lên máy bay mà vẫn không phát tiết.

Người Đức khá hài lòng không phải vì sự tiếp đón cao của Tây Giang, mà vì sự chuẩn bị tỉ mỉ của Tây Giang. Các loại số liệu đều có thể nhanh chóng được đưa tới, hơn nữa khảo sát thực địa cho thấy tài liệu viết là thật, không hề sai khác. Ở điểm này Triệu Quốc Đống đã yêu cầu rất rõ ràng, không được giấu giếm, không được nói quá lên, cho dù ở địa phương có điểm gì không như ý cũng phải phản ánh rõ. Đúng là vì điểm này nên được người Đức tôn trọng.

Hai vị đại biểu của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo đã ở Thượng Hải vài năm, cũng từng đến khảo sát mấy thành phố nên hiểu rõ tác phong làm việc của cơ quan nhà nước Tiếu Triêu Quý. Nhất là còn có hai nhân viên trong nước phối hợp nên quá trình khảo sát rất nghiêm khắc, thậm chí còn có vẻ làm khó.

Nhưng biểu hiện của Tây Giang làm bọn họ có chút ngạc nhiên. Mặc dù có không ít chỗ không như ý, nhưng ít nhất thái độ của chính quyền địa phương là thẳng thắn mà nhiệt tình, không hề giấu. Điều này làm người Đức cảm thấy tác phong của chính quyền địa phương còn quan trọng hơn là mấy vấn đề bất lợi khác.

Có thể nói lần khảo sát này của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo khá thành công.

- Bí thư Triệu, người Đức đúng là cố chấp, nói nhiều như vậy mà cũng không muốn ở lại thêm. Bọn họ nói mười ngày sau đến là đến, nhưng khi đó chúng ta mới bắt đầu đi làm, ăn tết cũng không ngon.

Hoắc Vân Đạt thở dài một tiếng mà nói:

- Vì hạng mục này mà Ủy ban kinh tế, phòng Đất đai, giao thông, Ủy ban Xây dựng đã phải thức trắng mấy đêm. Cuối năm là lúc mọi người phải được nghỉ ngơi mà lại thế này.

- Có những lúc phải dùng thủ đoạn như vậy, có thể thu hút hạng mục này thì Tây Giang chúng ta có bước khởi đầu tốt, dù mệt hơn nữa cũng phải cố gắng.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lão Tằng, anh bảo Hạ Đồng hỗ trợ cho nhân viên của các phòng ban tham gia chuẩn bị cho hạng mục này một chút, bọn họ đúng là vất vả. Chúng ta vừa cho ngựa chạy cũng phải cho nó ăn chứ.

- Tôi cũng đang định bàn với Bí thư về việc này. Hơn nữa dựa theo quy định thu hút đầu tư của Tây Giang chúng ta, thu một hạng mục này vào thì sẽ có tiền thưởng. Trước kia số lượng không nhiều nên không thực hiện. Nhưng hạng mục này thì khác, chính thức xác thực cũng là tầm 70 triệu đầu tư, theo tỷ lệ thì cũng là hơn 700 ngàn tiền thưởng.

Tằng Lệnh Thuần gật đầu nói, trong thời gian này mọi người đúng là rất mệt, hy sinh thời gian nghỉ ngơi nên phải có trợ cấp mới đúng.

- Bí thư Triệu xem có cần điều chỉnh tiêu chuẩn và chính sách hay không?

- Tôi thấy chính sách khích lệ này có thể tiếp tục duy trì. Hơn 700 ngàn cũng được. Chúng ta không thể vì số lượng đầu tư lớn mà cắt giảm. Người có cống hiến xuất sắc trong hạng mục thì phải trọng thưởng, tất cả nhân viên tham gia đều phải được tính tới, nhưng lãnh đạo quận theo quyết định là không được tham gia vào.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

Tằng Lệnh Thuần ngẩn ra rồi thử hỏi.

- Bí thư Triệu, khoản chi lớn như vậy, hơn nữa theo hình thức thưởng thì tôi lo sẽ làm Thị xã có phản ứng. Mặc dù chế độ này sớm được xác định nhưng trước đây chỉ là đầu tư có bốn năm triệu mà không dựa theo tiêu chuẩn áp dụng, chỉ trợ cấp một chút, một người vài trăm. Nếu thực sự dựa theo thì mỗi người sợ rằng phải 30 ngàn, như vậy sẽ dẫn đến phiền phức.

- Đúng thế Bí thư Triệu, điểm này tôi nghĩ cũng nên cẩn thận một chút.

Quế Toàn Hữu nhíu mày nói;

- Số lượng quá lớn. Nếu chỉ là tầm trăm ngàn thì chia ra mỗi người vài ba ngàn còn được. Nhưng hơn 700 ngàn thì sẽ làm người ta sợ hãi. Các cán bộ không ở cơ quan mảng kinh tế cũng sẽ ý kiến.

Hoắc Vân Đạt cũng gật đầu đồng ý.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lão Tằng, Quận ủy, Ủy ban có đưa ra văn bản không?

- Có, lúc ấy Hội nghị thường vụ Quận ủy đã xác định, sau đó cũng làm văn bản gửi tới các cơ quan.

Tằng Lệnh Thuần nói.

- Vậy theo ý tôi là cứ dựa theo quy định mà làm. Người không có chữ tín thì không thể đứng vững, chính quyền càng là như vậy. Chỉ là lần này thu hút đầu tư này không phải tác dụng của riêng đơn vị nào cả. Ý của tôi là dành một phần lớn làm quỹ thu hút đầu tư, số còn lại phát cho anh em. Ừ, tôi thấy thưởng không thấp hơn 200 ngàn, 500 ngàn còn lại có thể thành lập một quỹ dùng để thưởng cho đơn vị và cá nhân có thành tích xuất sắc trong công tác thu hút đầu tư. Chúng ta cần đưa ra nguyên tắc thưởng, trừ một phần trăm theo quy định thì sẽ do chính quyền tiến hành bình chọn, mỗi năm có thể trích ra 100 ngàn thưởng cho lãnh đạo các phòng ban, xã, thị trấn tạo hoàn cảnh đầu tư tốt.

- 200 ngàn phát ra sợ là cũng tạo thành chấn động, Bí thư Triệu, điểm này có phải là …

Tằng Lệnh Thuần nói.

- Cứ làm theo ý tôi, có vấn đề tôi chịu. Nếu có chấn động thì tôi thấy là chuyện tốt, ít nhất chứng minh Tây Giang chúng ta muốn thật sự thu hút đầu tư, có thể coi đây là cách kích thích tính năng động của cán bộ.

Triệu Quốc Đống xua tay nói.

Triệu Quốc Đống không ngại có phản ứng, hắn lại mong có.

Đến vị trí này thì công việc bình thường khó làm lãnh đạo tỉnh chú ý, ít nhất anh muốn tỉnh chú ý thì phải làm ra thứ gì mới, đương nhiên phải phù hợp quy định pháp luật. Nếu Quận ủy, Ủy ban Tây Giang sớm có văn bản quy định, như vậy hắn chẳng qua chỉ là kiên trì thực hiện mà thôi. Dù ai muốn ý kiến cũng không làm gì được hắn.

Một tuần trước Quý Thành Công được miễn chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh An Nguyên, Trung ương có phân công khác. Nhưng nghe đồn Quý Thành Công sẽ kiêm chức Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung ương, coi như là Lãnh đạo quốc gia.

Chủ tịch tỉnh Tô Giác Hoa trước đây của tỉnh An Nguyên bây giờ đã làm Ủy viên Bộ Chính trị kiêm Bí thư Thành phố Ninh Giang. Quý Thành Công là Bí thư tỉnh ủy lại chỉ là Ủy viên trung ương, nếu như không bố trí một vị trí thích hợp đúng là không ổn.

Ninh Pháp đã chính thức tiếp nhận chức Bí thư tỉnh ủy, có lẽ đợi hội nghị thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh sẽ từ chức chủ tịch tỉnh, nhường đường cho bộ máy mới khi Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh khóa mới diễn ra vào năm tới.

Mà trước đó Trương Nghiễm Lan đã được miễn chức Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô, chức vụ mới là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tây Hải, quyền chủ tịch tỉnh. Mà Bí thư Thị ủy An Đô do Phó bộ trưởng bộ Lâm nghiệp – Miêu Chấn Trung đảm nhiệm.

- Tài chính thật sự khó khăn đến như vậy sao?

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nhìn Đức Sơn mà nói.

Đức Sơn hơi rụt cổ lại mà nói:

- Anh, anh đừng tức giận. Em chỉ nói là toàn bộ Trung Quốc có nhiều công nhân mất việc như vậy, anh dù giải quyết được một ít nhưng chẳng lẽ có thể giải quyết tất cả sao? Đây là chuyện mà chính quyền cần lo lắng. Chính quyền nên đưa ra quyết định và cơ chế giải quyết vấn đề. Em cảm thấy cùng với việc bỏ mấy chục triệu bay hơi còn không bằng phát cho mỗi công nhân vài chục ngàn, bọn họ còn có thể nhớ kỹ chỗ tốt này. Một nhà máy sống dở chết dở như vậy, anh nếu muốn nó sống lại thì vài chục triệu chưa chắc đã thành, sao phải khổ như vậy.

- Anh, Nhị ca nói đúng. Em biết ý của anh, thực ra hôm đó anh cùng trao đổi việc này với em, em đoán anh có ý mới. Nhưng anh có nghĩ đến nhà máy có thể sống lại không, tương lai là như thế nào? Có cần phải đầu tư và nhận nó hay không?

Trường Xuyên cẩn thận mà nói. Y biết Triệu Quốc Đống nói ra vấn đề gì thì thường đã suy nghĩ kỹ, hơn nữa nhất định phải làm. Nhưng điều này làm hơi quá, hơn nữa phân tích ra thì không thích hợp.

Thương Lãng không làm dệt may, nếu thêm một Nhà máy dệt cùng với hơn ngàn công nhân thì vừa phải giải quyết cuộc sống cho bọn họ, còn phải đổi mới hơn phân nửa thiết bị, còn phải mở con đường tiêu thụ. Tài chính đầu tư là một vấn đề, vấn đề là anh làm như thế nào để nó khởi sắc lên.

Ngành may bây giờ đang suy sụp, anh chỉ dựa vào tình cảm mà nhận Nhà máy dệt Giang Khẩu sao? Bây giờ phải giữ được sự tỉnh táo, Trường Xuyên biết Triệu Quốc Đống không hành động theo cảm tính nhưng sao lại như vậy?

- Hai thằng cảm thấy anh đây là ý nghĩ nóng lên nên mới nói như vậy sao?

Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến hai người mà cười nói.

- Anh, 30, 50 triệu không phải vấn đề. Mặc dù năm nay tập đoàn có nhiều dự án nhưng thậm chí 100 triệu thì Thương Lãng vẫn có thể lấy ra. Nếu không đủ thì có thể vay ngân hàng. Nhưng anh có thể cho bọn em lý do không? Em và Nhị ca ở đây, anh nếu thuyết phục được bọn em thì đừng nói từng đó, dù gấp đôi bọn em cũng ủng hộ. Thương Lãng vốn do một tay anh lập lên, em và nhị ca chỉ làm theo ý anh thôi mà.

Trường Xuyên nhìn Đức Sơn rồi cười hì hì nói.

Triệu Quốc Đống đã suy nghĩ kỹ nhưng bây giờ còn chưa quá chín chắn. Hắn hôm nay nói ra với hai thằng em chỉ là để bọn họ chuẩn bị tâm lý mà thôi, cũng không phải lập tức tiến hành kế hoạch này.

Đúng như Đức Sơn nói, Thương Lãng không làm Ngành may, hơn nữa cũng không thể đi theo Ngành may. Bây giờ Thương Lãng đã đủ lớn, bên trong đã nhất trí nhận định Thương Lãng không nên mở rộng phạm vi nữa, cho nên ở điểm này cần thận trọng. Mặc dù hắn có quyền quyết định, nhưng Triệu Quốc Đống không hy vọng quyết định của thả.

- Trường Xuyên, chú và Đức Sơn có thể tỉnh táo và kiên trì với quyết định của mình như vậy, anh rất vui.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Chỉ khi chú càng hiểu rõ về thế giới, chú mới có thể tỉnh táo đối mặt với nó. Nhưng tỉnh táo không phải lạnh lùng, con người không thể vì mình hoặc là một quần thể nhỏ xung quanh mình, trách nhiệm xã hội là điều cần thiết của các công ty, tập đoàn.

- Anh, em hiểu, bọn em cũng không phải muốn né tránh. Nếu anh muốn em và Nhị ca làm, bọn em nhất định sẽ làm theo. Bọn em chỉ là cảm thấy anh không phải người hành động theo cảm tính nên bọn em …

Trường Xuyên vội vàng giải thích.

- Trường Xuyên, anh không có ý khác. Ý của chú thì anh hiểu, chú lo anh phí công vô ích, làm tổn thương sự tự tin và tình cảm của mình.

Triệu Quốc Đống hiểu rõ ý của Trường Xuyên. Với thực lực của Thương Lãng thì bỏ ra một trăm triệu làm từ thiện cũng không khó. Mặc dù bây giờ cần tài chính để phát triển, nhưng Triệu Quốc Đống tin hắn nói một câu thì Trường Xuyên sẽ không do dự mà làm theo. Nhưng bởi vì lo hắn bị tổn thương nên Trường Xuyên mới cẩn thận phản đối.

- Anh …

Trường Xuyên không biết nói gì.

- yên tâm, anh đâu yếu ớt như vậy. Ở quan trường cũng không hề dễ hơn đấu đá ở thương trường, hơn nữa anh cũng đâu ngu ném mấy chục triệu xuống nước. Anh chỉ là có một suy nghĩ mơ hồ là tìm một nhà đầu tư chuyên nghiệp trong Ngành may mà hợp tác, để bọn họ làm, mà Thương Lãng chỉ ủng hộ về tài chính, giúp bọn họ gánh một phần mạo hiểm. Nếu không sẽ không ai nhận Nhà máy dệt.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:

- Đây không phải chuyện một hai ngày là xong, còn cần bàn bạc kỹ.

Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, hai người Trường Xuyên yên tâm hơn nhiều. Tiền là một chuyện, nhưng nếu có thể hợp tác với nhà đầu tư trong nghề, Thương Lãng cũng không ngại tiến hành đầu tư mạo hiểm. Dù không lãi nhưng chỉ cần không vứt tiền đi mà có hiệu quả xã hội cũng đủ rồi.

- Anh, Ngành may cần cải cách, mà việc này không phải một hai năm là có thể thay đổi, điểm này anh phải chuẩn bị về tư tưởng.

Trường Xuyên ở Thượng Hải một năm nên cũng hiểu đôi chút về sự suy sụp của Ngành may của Thượng Hải.

- Anh hiểu, nhưng con đường tiêu thụ chính của Ngành may Trung Quốc chính là xuất khẩu, chỉ cần tìm được con đường đúng là vẫn có thể bán. Ngành may Chiết Giang sau một thời gian suy sụp không phải đang phát triển trở lại sao?

Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện ở đề tài này nữa nên chuyển đề tài khác.

- Thương Lãng năm nay có ý định gì mới không?

- Cũng có không ít dự định ạ, động tác hơi lớn một chút thì có một. Công ty dược Thương Lãng chuẩn bị tiền hành thành lập công ty cổ phần công trình sinh vật biển với Đại học y dược Hỗ Giang và Đại học Trung y Hỗ Giang, chủ yếu tiến quân vào sản phẩm bảo vệ sức khỏe.

Trường Xuyên gật đầu nói.

- Bọn em đã sơ bộ tiếp xúc với Đại học y dược Hỗ Giang và Đại học Trung y Hỗ Giang, đạt được ý kiến nhất trí. Chúng ta bỏ ra 40 triệu, công ty thành lập ở Khu công nghệ cao Trương Giang. Hai trường đại học kia phụ trách kỹ thuật và nghiên cứu để có cổ phần, bọn họ chiếm 20% và 10%.

- Sinh vật biển? Sản phẩm bảo vệ sức khỏe?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chú đã nghĩ đến tình hình thị trường hay chưa?

- Bọn em đã khảo sát, bây giờ thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe đang ảm đạm, mấy sản phẩm chủ yếu đều có tiếng xấu, hiệu quả kinh doanh kém. Bọn em không định làm như bọn họ. Sản phẩm của chúng ta không phải bảo vệ sức khỏe truyền thống. Ví dụ như tảo, trứng lân chi, hải sản, hơn nữa dựa vào hai đại học kia đều là đại học y khoa nổi tiếng cả nước nên em thấy thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe có tương lai tốt.

Trường Xuyên khá tự tin mà nói.

Mỗi lần gặp Trường Xuyên đều khiến Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới. Thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thức ăn dinh dưỡng là ngành sản xuất có tương lai tốt, Trường Xuyên nhạy cảm phát hiện điểm này và tiến quân vào nó, đây là do ánh mắt và khí phách nhạy bén của y.

- Sao chú lại định hợp tác với hai đại học kia?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ha ha, hợp tác với bọn họ thì hôm qua còn hơn quảng cáo nhiều, làm cho người tiêu dùng yên tâm. Bọn em cũng phải mất nhiều công sức mới đàm phán xong đó. Ngoài việc cổ phần thì hàng năm Công ty dược Thương Lãng cũng phải tài trợ không ít tài chính để bọn họ nghiên cứu.

Trường Xuyên rất hài lòng với kế hoạch của mình.

- Anh, anh thấy sao?

- Ừ, thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe sụp đổ thì cần phải có sản phẩm khác bù đắp. Sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thức ăn dinh dưỡng khác sản phẩm bảo vệ sức khỏe truyền thống, hơn nữa tác dụng cũng rõ ràng. Anh nghĩ đây là cơ hội hiếm có, nắm chắc tốt có lẽ còn có lợi nhuận cao hơn bên ngành thuốc.

Triệu Quốc Đống cũng đồng ý quan điểm của Trường Xuyên nên nói:

- Nhưng nhất định phải khiến cho thương hiệu Thương Lãng giữ được uy tín. Các sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thực phẩm dinh dưỡng sẽ khiến các cơ quan giám sát dinh dưỡng và dược phẩm nhằm vào. Thương Lãng nếu đã làm thì phải làm tốt, chống lại kiểm tra của cả cơ quan nhà nước và người tiêu dùng.

- Anh yên tâm, Triệu gia chúng ta từ trước đến giờ vẫn lấy lòng thành đối xử với người. Từ ngành nước đến sản phẩm bảo vệ sức khỏe đều là chuyện liên quan tới sức khỏe triệu gười, bọn em sao dám sơ sót.

Mỗi năm tết đến luôn là lúc cả nhà đoàn tụ, đây đã là truyền thống của Trung Quốc.

Năm nay Triệu Quốc Đống năm nay coi như không phải đón năm mới ở Ninh Lăng. Sau khi làm hết việc vào sáng 30, Triệu Quốc Đống bàn với Tằng Lệnh Thuần, bảo mồng một đối phương đến các phòng ban chúc tết. Triệu Quốc Đống chiều hôm đó chạy về Giang Miếu.

Biết Triệu Quốc Đống sẽ về nên mấy hai người Trường Xuyên, Đức Sơn đều bay từ Thượng Hải về trước, chỉ còn Triệu Vân Hải ở lại Thượng Hải, có lẽ tối mới có thể về tới.

Năm nay Triệu Vân Hải sẽ tốt nghiệp, kỳ nghỉ đông y liền chủ động tới giúp tập đoàn. Trường Xuyên cũng không bố trí công việc cụ thể mà bảo Triệu Vân Hải đến các phòng ban làm quen tình hình, nhất là đi theo Khuất Bình học cách quản lý và tiêu thụ.

Là thành viên của Triệu gia thì sau này phải gánh vác trọng trách, nhất là quy mô Thương Lãng càng lúc càng lớn, càng cần có người đáng tin và có năng lực đến giúp. Triệu Vân Hải mặc dù còn trẻ nhưng từ khi học đại học thì kỳ nghỉ đều vào Thương Lãng học tập nên không xa lạ với hoạt động của tập đoàn.

Lưu Thành và Triệu Linh San không về, năm nay bọn họ về nhà Lưu Thành, mồng một mới sang Triệu gia. Công ty kinh doanh sản phẩm mật ong Thương Lãng của Lưu Thành coi như làm ăn tốt, chẳng qua tốc độ phát triển không bằng bên Tập đoàn Thương Lãng.

Mấy anh em Triệu gia gần như có một truyền thống là cứ 30 hoặc mồng 1 đều ngủ chung phòng cũ, nói chuyện với nhau.

- Anh, anh định bao giờ kết hôn?

Đến 7h30 tối Triệu Vân Hải mới xuống sân bay, Đức Sơn đón được về nhà đã 9h30.

- Sao, mấy thằng ngại anh không lấy vợ thì mấy thằng không lấy được ư? Hay là nói thay cho Đức Sơn?

Triệu Quốc Đống nhìn căn phòng và thấy nó vẫn như trước, gần như không hề thay đổi. Điều này làm hắn nhớ lại nhiều điều.

- Anh, sao lại kéo em vào, Vân Hải đây là có ý tốt mà quan tâm tới anh thôi.

Đức Sơn nằm gần Triệu Quốc Đống, y cười ha hả nói:

- Đương nhiên không loại trừ khả năng Vân Hải có ý muốn. Cũng năm thứ tư rồi, tìm bạn gái là chuyện bình thường mà.

- Nhị ca, anh đừng nói linh tinh, Tam ca nói cho em biết anh còn cưa được cả Tôn Lôi đó. Anh giỏi thật, anh không biết anh làm như vậy đã khiến bao nam sinh ở trường em đau lòng sao?

Triệu Vân Hải cũng mới biết ông anh mình tán được cô gái được xưng là Thanh xuân ngọc nữ vào tay, điều này y không dám tin.

- Được rồi Vân Hải, chú cũng đừng làm anh ghê người được không?

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:

- Đức Sơn mặc dù qua lại với Tôn Lôi nhưng không thể nó gì cả, lại không có ý kết hôn. Chỉ là hai người thấy hợp thì hợp lại, về phần đám diễn viên chẳng lẽ có gì hơn người sao?

- Anh, đó là Tôn Lôi đó? Là viên ngọc minh châu trong làng giải trí Trung Quốc, ai hái được viên ngọc đó chính là người hạnh phúc nhất đời.

Triệu Vân Hải kêu lên:

- Nhị ca nhất định phải giữ cho tốt, đừng để nó tuột mất.

- Vân Hải, Đức Sơn là như thế nào thì chú còn không biết sao? Anh thấy Tôn Lôi kia phải nắm Đức Sơn cho chặt mới đúng. Đức Sơn, nói xem tình cảm của chú và Tôn Lôi có thể duy trì hai năm không?

Triệu Quốc Đống nhìn Đức Sơn. Hắn không có hứng thú gì với đám ca sĩ, diễn viên, bọn họ có quá nhiều vấn đề xấu, trò này cũng có nhiều quy tắc ngầm, vì nâng mình lên mà dùng đủ biện pháp ti tiện. Dù Tôn Lôi bình thường rất ngây thơ nhưng sau lưng thì sao?

- Anh, anh đừng nói tuyệt đối như vậy, chẳng may Nhị ca và Tôn Lôi thật sự ..

Trường Xuyên nói xen vào.

- Ừ, ngay cả chú cũng nói chẳng may, chẳng may đó là có thể thành công rất thấp. Ừ, anh mở to mắt mà nhìn.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Chỉ cần không kết hôn là không tính

- Anh, đang nói chuyện kết hôn của anh sao lại dính tới em, lấy gậy gõ em một trận là sao chứ?

Đức Sơn cười hì hì đầy gian xảo mà nói.

- Anh, em thấy anh cũng được đó. Cổ Tiểu Âu sáng còn ở nhà ta, anh nói anh và cô ta có phải có vấn đề gì không? Con bé đó cũng không nhỏ, cứ chạy loạn bên ngoài, không có việc đứng đắn gì cả, em thấy nhất định là anh chơi con nhà người ta rồi, khiến cho người ta lưu luyến với anh. Còn có cả chiếc Toyota Desert Prince của tập đoàn, năm ngoái em thấy một lần ở An Đô, dù đổi biển em cũng nhớ, hình như là một người phụ nữ đi thì phải. Người phụ nữ này có quan hệ gì với anh? Em thấy người phụ nữ này lớn tuổi hơn anh.

Đức Sơn nói như vậy làm Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không kịp đề phòng, không ngờ thằng em này lại quan sát cẩn thận như vậy.

- Ồ, Nhị ca, không ngờ anh còn điều tra bí mật của đại ca đó? Chuyện của đại ca mà anh dám hỏi ư? Anh chán sống hay là ngứa da?

Triệu Vân Hải đổ thêm dầu vào lửa.

- Vân Hải, thằng ranh con đừng có đổ dầu vào lửa. Ở đây chỉ có bốn anh em, anh quan tâm vấn đề cá nhân của đại ca còn không được sao?

Đức Sơn kêu lên:

- Anh thấy mày đầu óc quá xấu xa, không biết ở trường đã hại bao nữ sinh viên.

- Nhị ca, đừng nghĩ em cũng như anh. Lần trước anh đến trường em mà mắt cứ ngó linh tinh, đám bạn học trong trường em nói vừa nhìn là biết như kẻ lưu manh, còn ngậm điếu xì ga ra oai, không phải là muốn dụ dỗ nữ sinh trường em sao?

Triệu Vân Hải nói như vậy làm Đức Sơn tức điên liên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Thằng ranh con dám làm nhục anh sao? Đám nữ sinh như khủng long trường mày mà cũng đáng để anh đi dụ dỗ sao? Dù có ngã vào anh, anh cũng không thèm chơi.

Đức Sơn và Vân Hải cãi cọ làm Triệu Quốc Đống và Trường Xuyên không nhịn được cười. Triệu Vân Hải bây giờ cũng đã dám đấu mồm với Đức Sơn. Đức Sơn mặc dù ra vẻ tức giận nhưng miệng vẫn nở nụ cười.

- Đúng là đám nữ sinh trường em không lọt vào mắt anh nên anh mới tiến vào làng giải trí mà. Em xem có bao chuyện xấu truyền ra nào. Chẳng qua em cũng có thể tự hào vỗ ngực nói ngôi sao nào đó đã từng đi cùng Nhị ca của em, sau đó bị Nhị ca đá đít. Ha ha, Nhị ca nếu đến trình độ đó thì em đúng là phục.

Triệu Vân Hải nói như vậy làm Triệu Quốc Đống và Trường Xuyên cũng cười phá lên. Triệu Vân Hải này đúng là giỏi trêu chọc người.

- Anh, anh nhìn xem thằng Vân Hải đây là như thế nào? Trong mắt có coi em là anh không?

Đức Sơn nằm xuống giường không thèm để ý đến đối phương rồi nói:

- Vân Hải, mày đừng kiêu ngạo, sau anh xem mày tìm bạn gái như thế nào. Anh cũng sẽ nói mấy tiểu sử của mày với bạn gái mày, đến lúc đó xem ai mạnh miệng hơn. Vân Hải, miệng lưỡi của mày không phải lợi hại sao, sao mày không nói chuyện của đại ca đi? Lần trước mày không phải nói đại ca làm như vậy là không được ư? Sẽ hủy hoại danh dự của Triệu gia sao?

- Nhị ca, kế ly gián kém cỏi của anh có thể làm đại ca tin được sao? Anh tỉnh lại đi. Thôi, tập trung tâm trí mà giữ Tôi Lôi. Anh nếu muốn lấy Tôn Lôi thì em nghĩ nhà ta muốn được yên tĩnh như thế này là rất khó khăn.

Triệu Vân Hải ngồi lên mà nói.

- Chẳng qua đại ca, em nghe nói anh không phải có ông anh trên Bắc Kinh giới thiệu bạn gái cho anh sao? Bây giờ đã xác định chưa?

- Chưa đến mức đó, mồng ba anh phải lên Bắc Kinh một chuyến, xem ra phụ huynh nhà bọn họ muốn gặp anh. Anh thấy chẳng thú vị gì, nhưng bây giờ muốn ngừng cũng không được.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

Chuyện đúng là có chút phiền phức, Lưu Nhược Đồng thích cách này, xem ra dùng hắn làm tấm bia chắn là ý tưởng hay. Chỉ là cứ kéo như vậy lại bất lợi với hắn. Cứ nghĩ dùng cách này mà lừa người là không thực tế, nhất là sẽ ảnh hưởng đến con đường chính trị của hắn. Sau đây hắn còn muốn lên thì đó là khuyết điểm chết người. Một người chưa lập gia đình thì không bao giờ là người trưởng thành trong mắt lãnh đạo cấp trên.

Hứa Vĩ, Lưu Thành, Triệu Linh San gần như cùng lúc vào nhà. Chẳng qua một người từ bên Nam Hoa sang, một người bay từ Vân Nam về. Mồng một ít người ra ngoài, hơn nữa đi máy bay nên cũng thuận lợi.

Người một nhà gặp mặt nên rất thân thiết. Nhất là Hứa Vĩ sang Nội Mông một năm nên đã có nhiều thay đổi. Có lẽ do bên đó quá nóng nên Triệu Quốc Đống thấy Hứa Vĩ đen đi nhiều, nhưng cũng có một tia khí phách ác liệt.

Một đám người ra ngoài kiếm tiền thì dù có quan hệ tốt với chính quyền địa phương nhưng cũng có không ít người muốn kiếm ăn ở vấn đề này, cũng sẽ không thiếu các đợt tranh cãi, đánh nhau ở trên đường. Chủ yếu xem các anh nắm chắc chừng mực không. Ngô Trường Khánh lúc đi học đã thích đánh nhau, đánh cũng giỏi. Xem ra đây là nguyên nhân chủ yếu là Phòng Tử Toàn chọn y.

Hứa Vĩ chủ động mời Triệu Quốc Đống ra ngoài đi dạo, Triệu Quốc Đống cũng biết có chuyện gì đó khá lớn nên Hứa Vĩ mới tránh Đức Sơn và Trường Xuyên.

- Tử Toàn có về không?

Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng mà nói.

- Toàn ca vừa về hôm qua. Sang bên kia rất bận ạ, có lẽ mai anh ấy lại sang bên kia.

Một năm rèn luyện ở bên ngoài làm Hứa Vĩ trưởng thành lên nhiều, nói chuyện cũng đầy trầm ổn.

- Trường Khánh?

- Trường Khánh ca không về được, có lẽ phải mồng bảy, mồng tám khi em sang thì anh ấy mới có thể dành thời gian về được. Em lát phải đến nhà Trường Khánh ca, Trường Khánh ca bảo em mang mấy thứ về nhà cho anh ấy.

Hứa Vĩ có chút do dự mà nói.

- ngoài ra cũng dự định mang theo em của Trường Khánh ca đến đó, nhiều người cũng dễ giúp đỡ nhau.

Người nhà Phòng Tử Toàn đã không còn ở Nhà máy dệt mà, ngay cả chị gái, anh rể cũng sang bên Nội Mông. Bố mẹ y thì lên Thành phố An Đô, bố mẹ Trường Khánh thì vẫn ở lại nhà máy.

- Ừ, xem ra Tử Toàn làm ở bên kia cũng được.

Triệu Quốc Đống im lặng một lúc rồi nói tiếp.

- Chú có phải có chuyện gì muốn nói với anh?

- Vâng, đại ca, Toàn ca đối với em rất tốt. Em cũng phục Toàn ca. Chỉ là một năm qua Toàn ca làm bên kia không quá thuận lợi. Nửa đầu năm còn được, nửa năm sau thì có nhiều vấn đề. Nhưng Toàn ca lại càng lúc càng mở rộng quy mô, năm nay con đường tiêu thụ than bắt đầu giảm sút, mặc dù mọi người suy nghĩ nhiều biện pháp nhưng vẫn không như ý. Cạnh tranh rất thảm, không ít quặng mỏ bên đó đã phải sang tay vài lần, hơi không chú ý một chút là lỗ nặng, giá cả càng lúc càng thấp.

Hứa Vĩ có chút buồn bực mà nói.

- Mà mỏ xảy ra chuyện lớn một chút là chủ mỏ chỉ còn nước chạy trốn. Bán không được giá, xảy ra chuyện thì phải mất tiền trợ cấp thương tật cho công nhân, anh không giao không được. Bên cơ quan nhà nước càng há mồm chờ ăn cơm, đó là cái động không đáy. Đại ca nói nên làm như thế nào bây giờ?

Triệu Quốc Đống gật đầu không nói gì. Hắn đã sớm nghĩ đến tình huống này. Giá than khó có thể nắm bắt rõ ràng. Hơn nữa nó còn bị hạn chế trong vận chuyển, cùng với các kế hoạch phát triển kinh tế của quốc gia ảnh hưởng lớn đến ngành than, điều này làm cho làm cho giá than hơi không chú ý một chút là giảm mạnh và nhiều ông chủ phá sản.

- Ừ, có lẽ hai năm tới kinh doanh mỏ than cũng không tốt hơn đâu. Tử Toàn định chuẩn bị như thế nào?

Triệu Quốc Đống vốn đã bàn với Phòng Tử Toàn một chút, nhưng một năm qua Phòng Tử Toàn không liên lạc nhiều với hắn, Triệu Quốc Đống cũng không quan tâm việc kinh doanh của đối phương. Nếu đã toàn quyền ủy thác cho Phòng Tử Toàn thì hắn cũng mạnh dạn buông tay, sống chết mặc nó.

- Toàn ca đã mua hết mỏ đó, ngoài ra còn muốn ăn cả nhà máy rửa than lớn cùng một mở khác ở bên cạnh.

Hứa Vĩ có chút khó khăn mà nói.

- Hả?

Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Hắn biết Phòng Tử Toàn to gan, mua hết cổ phần của mỏ kia là bình thường, chỉ là còn nhận thêm một mỏ than nữa thì hơi quá. Bây giờ thị trường là như vậy mà anh lại mua mỏ thì không có tầm chục triệu thì đừng mong. Phòng Tử Toàn đâu ra nhiều tiền như vậy?

- Bên ngân hàng có ủng hộ không?

- Bên ngân hàng thì Toàn ca đã làm xong, em không rõ anh ấy làm như thế nào nhưng bên ngân hàng đúng là ủng hộ lớn.

Hứa Vĩ có chút lo lắng. Ai cũng biết vay tiền ở ngân hàng là như thế nào, nhất là đối với ngành sản xuất có tương lai ảm đạm thì anh muốn vay càng thêm khó khăn. Mà nếu anh muốn lấy rắn nuốt voi thì muốn vận động được càng thêm khó khăn. Hứa Vĩ cũng chỉ biết một vài điểm, đây cũng là điểm mà y lo nhất. Thị trường than đá năm nay là như vậy, Phòng Tử Toàn lại điên cuồng mở rộng quy mô, thu mua mỏ bên thì y càng không yên tâm.

Anh vay được tiền ngân hàng tức là anh có bản lĩnh, nhưng không có nghĩa anh không phải trả. Dù anh thế chấp để vay thì cũng có giới hạn. Một khi tài chính tiêu sài tung tóe, như vậy tức là sẽ khiến cơ nghiệp anh khổ sở làm ra sẽ biến thành bọt biển. Một tháng gần đây mấy ngân hàng địa phương đã nhờ Tòa án phong tỏa mấy mỏ không trả được nợ.

Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Phòng Tử Toàn đây là đang đánh bạc, nhất là khi Triệu Quốc Đống nói đến năm 99 giá than đá sẽ tăng lên, Phòng Tử Toàn liền bắt đầu điên cuồng muốn đánh cuộc, xem ra ý niệm kia không giảm đi mà còn được y càng lúc càng mở rộng thêm nữa.

- Ồ, xem ra Tử Toàn muốn mở rộng quy mô của công ty, chẳng lẽ muốn tiến vào top 500 công ty hàng đầu Trung Quốc?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Đi ngược xu thế, ha ha, có khí phách. Chú thấy sao?

- đại ca, quá mạo hiểm, nhưng em phải thừa nhận bây giờ giá các mỏ tốt rất rẻ, nhất là các mỏ bị ngân hàng phong tỏa cùng các mỏ tư nhân có hiệu quả kinh doanh kém nên muốn bán đi.

Hứa Vĩ hít sâu một hơi rồi nói tiếp:

- Nhưng sau khi mua được thì có thể làm gì? Khai thác nhưng bán không được, hoặc là bán nhưng không thu được tiền, hoặc là càng khai thác càng lỗ, sản lượng càng lớn thì càng lỗ thì nên làm như thế nào? Không sản xuất thì tiền lãi ngân hàng vẫn phải trả, dù sao không thể mua mỏ than rồi một hai năm không sản xuất mà, nếu không mua làm gì? Chẳng may hai ba năm sau vẫn như vậy thì sao?

- Tử Toàn bảo chú đến trước chính là thăm dò anh về vấn đề này?

Triệu Quốc Đống có chút buồn cười mà nói:

- Nó đã quyết định thì còn cần hỏi ý anh sao?

- Anh nói không đúng hẳn. Toàn ca vẫn có chút do dự, dù sao bọn em ở bên đó cũng không dễ dàng. Nếu bước hụt là chết ngay, bao cố gắng trước đó sẽ mất hết. Hơn nữa anh cũng đầu tư nhiều như vậy, về tình về lý Toàn ca làm gì cũng cần được anh đồng ý.

Hứa Vĩ nói.

- Vậy chú thấy sao?

Triệu Quốc Đống muốn xem ánh mắt của Hứa Vĩ một chút.

- đại ca, Toàn ca thường xuyên nói một câu là lời anh ta nói là lời anh nói cho anh ấy. Anh ấy nói bây giờ chưa đầy 30, còn có cơ hội làm lại một lần nữa. Người mà vì sợ thất bại rồi không dám thử thì cả đời không thể thành công, nên anh ấy muốn đánh cuộc một phen.

- Nó định làm như thế nào?

Triệu Quốc Đống dừng lại rồi nói.

- Toàn ca dự định nhân cơ hội này cố gắng mua hết các mỏ có thể mua, cố gắng thành công ty tư nhân đứng đầu trong ngành này ở Nội Mông. Nghe nói chính sách của Trung ương bây giờ đã thay đổi, cũng thả lỏng với công ty tư nhân hơn trước, từ hạn chế đến tích cực giúp đỡ, hệ thống tài chính cũng bắt đầu mở miệng cho nên Toàn ca thấy đây là cơ hội hiếm có. Anh ấy muốn tranh thủ trong hai năm tạo được quy mô nhất định cho công ty.

Hứa Vĩ cảm thấy Triệu Quốc Đống không quá phản đối với lời mình nên cũng tự tin hơn.

- Vậy nó muốn anh làm gì?

- Cái này… Toàn ca muốn một khoản tài chính, bọn em bây giờ đã vay khá nhiều bên ngân hàng, vay tiếp là khá khó khăn. Cho nên nếu có một khoản tài chính để anh ấy khởi động quá trình thâu tóm các mỏ khác, sau đó lợi dụng gán các mỏ này để vay tiền của ngân hàng.

Mắt Hứa Vĩ sáng lên mà nói.

- Ý tưởng thì hay nhưng hệ thống ngân hàng có đồng ý không?

Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Bên đó thì em thấy Toàn ca làm rất tốt, gần như không bao giờ thất bại. Ngoài ra chính quyền địa phương cũng hết sức ủng hộ ý tưởng mở rộng quy mô của công ty. Dù sao các mỏ quặng đóng cửa nhiều cũng khiến bọn họ khó khăn. Vì thế bọn họ cũng chấp nhận có những chính sách giúp chúng ta. Đây là cơ hội ông trời ban cho chúng ta, không thể bỏ qua.


trướctiếp