Lộng Triều

Q.8 - Chương 27


trướctiếp



Bữa ăn với vợ chồng Vương Phủ Mỹ, Triệu Quốc Đống cũng thuận tiện mời Tương Uẩn Hoa và Trịnh Kiện. Hắn đến Quận Tây Giang càng lúc càng bận, một tháng cũng khó có một hai chuyến lên An Đô. Bạn bè càng ít quan hệ càng nhạt, chỉ có thường xuyên duy trì liên lạc thì mới duy trì tình cảm được.

Tương Uẩn Hoa mặc dù tuổi đã hơi cao nhưng lên Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy lại thoải mái hơn. Y không còn vẻ nghiêm túc khi ở Ninh Lăng, nói chuyện cũng phong phú. Điểm này làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ vị trí khác khiến cho con người ta phải thích ứng theo.

Trịnh Kiện vẫn như cũ, nói chuyện không nhiều nhưng rất có trọng lượng. Ngân hàng Công thương An Đô gần như bằng nửa Ngân hàng Công thương tỉnh, quyền của y không thua gì một vị phó giám đốc ngân hàng tỉnh.

Mấy người nói chuyện về xu thế kinh tế năm nay cũng không tránh khỏi nói chuyện về thay đổi nhân sự trên tỉnh.

Bí thư Thị ủy Miên Châu – Khang Nhân Lương cùng Bí thư Thị ủy Thành phố Kiến Dương – Tề Hoa nghe nói có thể cùng lên làm Phó chủ tịch tỉnh. Phó bí thư Tỉnh ủy Dương Thiên Minh nghe nói điều lên Bắc Kinh làm Bộ trưởng bộ Thủy lợi, Phó bí thư phụ trách Đảng đoàn nghe nói điều từ ngoài vào. Hơn nữa lời đồn nhiều nhất là về Trương Nghiễm Lan, có lẽ y sẽ thay Ninh Pháp làm chủ tịch tỉnh, còn có người nói Trương Nghiễm Lan có thể điều sang tỉnh khác làm chủ tịch tỉnh.

Triệu Quốc Đống cũng thuận miệng hỏi Kỳ Dư Hồng có động hay không, Vương Phủ Mỹ và Tương Uẩn Hoa đều nói tạm thời không rõ, có lẽ phải chờ hội nghị của Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh diễn ra mới rõ. Nhưng mọi người cho rằng Kỳ Dư Hồng không dễ có thể đến hai thành phố kia. Nhất là Ninh Lăng bây giờ biểu hiện rất bình thường, không có điểm sáng đặc biệt.

Đồng thời mọi người còn đề cập đến Bí thư Hoài Khánh bị Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy điều tra ngay sau khi diễn ra Đại hội đảng, nguyên nhân là do một công trình cặn bã sụp xuống khiến bảy người chết, mười lăm người bị thương. Sau hai tháng điều tra, một loạt quan chức cấp phó giám đốc sở và cấp huyện bị dính vào. Số lượng quan chức và công ty dính vào là rất nhiều, vụ án này làm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy rất tốn công sức. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Liêu Vĩnh Đào gần như tự mình phá án, cố gắng tránh lan rộng.

Vụ án của Hoài Khánh thì Triệu Quốc Đống cũng nhớ một chút về nó. Lúc ấy nó khiến cả tỉnh An Nguyên chấn động. Bởi vì số nhân viên dính tới rất nhiều, mà phá án ở địa phương gặp nhiều khó khăn nên nhiều nhân viên dính vào bị điều tới nơi khác. Lúc ấy Công an huyện Giang Khẩu cũng giam giữ vài tên. Cuối cùng vụ án này khiến cho nguyên Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trầm Thụ Hòa cũng dính vào. Chẳng qua kết quả xử lý cuối cùng là như thế nào thì Triệu Quốc Đống không nhớ rõ.

Trên đường về, Triệu Quốc Đống gọi điện cho Hùng Chính Lâm.

Hùng Chính Lâm đã chính thức điều lên làm Trưởng ban số 7 Ủy ban kỷ luật Trung ương. Trên thực tế năm trước Hùng Chính Lâm mặc dù kiêm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh An Nguyên nhưng đã chủ trì công việc Ban số 7 kia, nhất là khi sang một tỉnh phụ trách điều tra công ty sản xuất thuốc lá thì gần như không về tỉnh An Nguyên làm việc. Đến Đại hội đảng Hùng Chính Lâm được chọn làm Ủy viên Ủy ban kỷ luật Trung ương, y liền chính thức làm Trưởng ban số 7.

Ban số 7 của Ủy ban kỷ luật Trung ương phụ trách khu vực phía tây, tỉnh An Nguyên cũng có trong đó. Sau khi Hùng Chính Lâm lên Bắc Kinh thì rất ít khi gặp mặt. Triệu Quốc Đống mấy lần lên Bắc Kinh cũng không gặp y, không phải ở tỉnh Điền thì ở tỉnh Ninh, tóm lại chạy quanh mấy tỉnh phía tây.

Triệu Quốc Đống nghe Liễu Đạo Nguyên nói trên thực tế Hùng Chính Lâm có cơ hội cạnh tranh chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh nào đó, nhất là y được lãnh đạo của Ủy ban kỷ luật Trung ương coi trọng. Nếu y thực sự muốn công tác ở tỉnh thì kiếm một chức Thường vụ tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật là không khó. Nhưng cuối cùng Hùng Chính Lâm lại chọn Ủy ban kỷ luật Trung ương, không biết là ý của bản thân y hay là của lãnh đạo cao cấp.

Không nằm ngoài suy đoán của Triệu Quốc Đống, Hùng Chính Lâm không ở Bắc Kinh, lúc này y đang ở Kiềm Nam, giống như vừa gặp mặt Liễu Đạo Nguyên.

Triệu Quốc Đống hỏi qua về vụ án Hoài Khánh, Hùng Chính Lâm trong điện thoại nói cho Triệu Quốc Đống biết Ủy ban kỷ luật Trung ương không tham gia vào vụ này, do Ủy ban kỷ luật tỉnh An Nguyên phụ trách. Nhưng Triệu Quốc Đống đề cập tới sau lưng vụ án này có dính tới Trầm Thụ Hòa hay không, Triệu Quốc Đống có thể rõ ràng nhận ra đối phương im lặng vì rất tò mò.

Khi Hùng Chính Lâm hỏi Triệu Quốc Đống dựa vào cái gì mà nói vụ án Hoài Khánh có dính tới Trầm Thụ Hòa, Triệu Quốc Đống đành phải nói dối trong lúc ngẫu nhiên y thấy Trầm Thụ Hòa, Cổ Diệu Hoa và Trương Thiệu Văn đi với nhau đầy thân mật.

Hùng Chính Lâm đã nghiêm túc dặn Triệu Quốc Đống không được nhắc việc này với ai, sau đó vội vàng dập máy.

Triệu Quốc Đống thầm nghĩ có lẽ Hùng Chính Lâm sẽ sang An Đô ngay lập tức nhưng việc không liên quan gì tới hắn.

Khi Triệu Quốc Đống về đến biệt thự Thiển Loan thì đã thấy xe của Cù Vận Bạch ở đây. Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.

Cù Vận Bạch đã lâu không gặp Triệu Quốc Đống, khi gọi điện cô có thể cảm nhận được áp lực công việc của Triệu Quốc Đống rất nặng nề, còn hơn lúc ở Hoa Lâm nhiều. Chẳng qua cô lại thấy là rất bình thường. Triệu Quốc Đống còn trẻ đột nhiên lên chức, lãnh đạo còn cho anh kiêm hai chức ở hai nơi khó khăn nhất Ninh Lăng, muốn mở cục diện cũng mất vài tháng. Cô cũng đọc được tin trên nhật báo An Nguyên nói về Khu Khai Phát Ninh Lăng, Quận Tây Giang kết hợp thu hút đầu tư, có lẽ lần này hắn có thu hoạch.

Lần này Cù Vận Bạch về nhà thấy xe Desert Prince đã không ở gara nên cô đoán Triệu Quốc Đống đã về.

Triệu Quốc Đống bình thường ra ngoài có việc cũng hiếm khi về khuya, trừ khi hắn có việc. Mà những lúc đó hắn sẽ gọi điện về, lần này hắn không gọi về tức là hắn về với thời gian bình thường là 8, 9h tối.

Chén trà trên bàn đang tỏa khói nghi ngút. Triệu Quốc Đống mặc dù không thích uống rượu nhưng nhiều lúc không thể tránh. Cho nên Cù Vận Bạch thường pha trà xanh cho Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống vừa vào nhà thấy có chén trà nóng trên bàn thì có chút xấu hổ. Hai người phụ nữ, chính xác mà nói ở An Đô có hai người phụ nữ không hối hận đi theo hắn, vậy còn hắn thì sao? Chiều sang bên kia quan hệ, tối lại đến nơi khác.

Cù Vận Bạch thấy Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ gì đó nên quan tâm hỏi:

- Quốc Đống, sao thế?

- Không có gì, hôm nay em hơi mệt.

Triệu Quốc Đống vội vàng nói.

- Có phải bị bệnh không? Chị xem chút.

Cù Vận Bạch ít khi nghe thấy Triệu Quốc Đống nói mệt. Theo cô biết thì Triệu Quốc Đống luôn duy trì được sức khỏe tốt. Ngay cả cô cũng không biết sao Triệu Quốc Đống lại nhiều tinh lực đến vậy.

- Không sao, chỉ là tối qua ngủ muộn, sáng họp, chiều đi xe lâu như vậy nên em mệt chút thôi. Em tắm xong là hết.

Triệu Quốc Đống xua tay nói.

- Ừ, chị lấy nước cho em rồi đó, em mau đi tắm đi.

Cù Vận Bạch cầm cặp cho hắn rồi nói.

Triệu Quốc Đống ra khỏi phòng tắm thì Cù Vận Bạch đang dựa lưng vào ghế xem phim Nhân gian chính đạo trên Tv.

- Sao, chị thấy bộ phim này có phù hợp với thực tế không?

Triệu Quốc Đống ngồi xuống bên cạnh Cù Vận Bạch, Cù Vận Bạch cũng tự nhiên xích lại gần, dựa đầu vào vai hắn.

- Cũng được, mặc dù có vài chi tiết giả nhưng cũng hay, ít nhất còn thú vị hơn Thủy Hử. Chị xem Thủy Hử được một tập là hết hứng.

Cù Vận Bạch không quá thích xem phim, cô thường xem mấy tiết mục như thế giới động vật...

- Miêu tả cải cách thì đạo diễn cũng không dám tả quá, cũng phải phù hợp với xu hướng chung.

Triệu Quốc Đống ôm eo Cù Vận Bạch nói:

- Trung Quốc còn có khuyết điểm là không dám cho các tác phẩm điện ảnh nói thẳng vào thực tế.

- Em hình như ám chỉ gì phải không?

Cù Vận Bạch nhìn Triệu Quốc Đống hỏi:

- Em mới đi cùng Vương Phủ Mỹ?

- Vâng, Mỹ ca, còn có Trưởng ban Tương, cuối năm nay có lẽ là giai đoạn biến hoá mạnh nhất, nói vậy tức là nhiều người bận rộn.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Cục trưởng Văn của bên chị chẳng lẽ không muốn lên chức sao?

- Em nói Văn tỷ?

Cù Vận Bạch ngẩn ra hỏi:

- Hình như không có, chẳng qua trong thời gian này chị ấy cũng khá bận.

- Ha ha, em nghe nói chị ta hình như cạnh tranh chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, hơn nữa nghe nói vị Trưởng ban thư ký kia của Ủy ban nhân dân thành phố có thể kiêm chức trợ lý Thị trưởng.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Thật sao?

- Điều này còn giả sao? Ai cũng muốn tiến lên mà, điều này có gì kinh ngạc chứ? Chẳng qua nghe nói đối thủ cạnh tranh của chị ta rất mạnh, hai vị đó chị và em đều quen. Ha ha, đúng là có duyên.

- Ai?

Cù Vận Bạch rất tò mò.

- Bí thư huyện ủy Trường Tân Mao Đạo Lâm và vị kia là Bí thư Quận ủy Bích Trì Tiết Minh Dương.

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, kéo dầu Cù Vận Bạch dựa vào ngực mình rồi khẽ vuốt ve mái tóc.

- Hả.

Cù Vận Bạch ngẩn ra:

- Sao lại như vậy?

Mao Đạo Lâm thì không cần phải nói, Tiết Minh Dương là nhân vật trực tiếp đẩy hai người từ Ban quản lý Khu Khai Phát đến Phòng du lịch và xã Đông Lĩnh.

Triệu Quốc Đống cũng từ chỗ Vương Phủ Mỹ mà biết chuyện này.

Vương Phủ Mỹ vốn có quan hệ tốt với vị Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố trước đây. Bây giờ vị Trưởng ban thư ký đó đã điều đến Thị xã Vinh Sơn làm Phó bí thư Thị ủy, có lẽ sẽ làm Thị trưởng. Chức Trưởng ban thư ký Ủy ban còn trống khiến nhiều người thèm muốn, trong đó có sức cạnh tranh nhất là Mao Đạo Lâm và Tiết Minh Dương. Còn Văn Ngạn Hoa thì có vẻ yếu thế hơn, nhưng cô cũng có ưu thế của mình là bộ máy chính quyền thành phố An Đô thiếu nữ cán bộ, mà nếu chức Trưởng ban thư ký kiêm trợ lý Thị trưởng cũng coi như là lãnh đạo thành phố. Cấp trên nhất định sẽ phải đảm bảo cân bằng.

- Có gì không bình thường sao?

Triệu Quốc Đống nhìn Cù Vận Bạch cười hỏi lại. Ở Giang Khẩu, Cù Vận Bạch có nhiều tin đồn với Mao Đạo Lâm. Ai cũng nói Mao Đạo Lâm có quan hệ mập mờ với Mao Đạo Lâm, nhưng chỉ có bản thân Triệu Quốc Đống mới biết nó không phải vì Cù Vận Bạch vẫn còn trong trắng. Về phần quan hệ giữa Mao Đạo Lâm và Cù Vận Bạch thì chẳng qua Mao Đạo Lâm vốn là học trò của mẹ Cù Vận Bạch.

- Chị chỉ cảm thấy thế giới này quá nhỏ mà thôi.

- Đều ở trong An Đô thì chuyện như vậy là rất bình thường.

Triệu Quốc Đống không thể không lắc đầu nói:

- Vị trí chỉ có từng đó, mà người có khả năng cạnh tranh lại có không ít. Cạnh tranh lên chức là khó có thể tránh khỏi.

- Cạnh tranh lên chức. Em đúng là biết dùng từ.

Cù Vận Bạch cười hì thì nói.

- Có gì sai sao? Đây là so về năng lực, so về thành tích, so về quan hệ, so về ưu thế, cạnh tranh tổng hợp, người hơn sẽ lên.

Tay Triệu Quốc Đống từ từ đưa vào váy ngủ của đối phương.

Cù Vận Bạch hờn dỗi vỗ tay Triệu Quốc Đống. Thấy Triệu Quốc Đống không thu lại, Cù Vận Bạch cũng mặc hắn.

- Văn Ngạn Hoa đã đến đây chưa?

Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ ra gì đó nên nói.

- Sao em đột nhiên lại hỏi chuyện này.

Cù Vận Bạch ngẩn ra nói.

- Không có gì, em chỉ hỏi cho biết thôi mà. Chị và Văn Ngạn Hoa quan hệ tốt như vậy, chị ta không thể không biết chị ở đâu mà.

Triệu Quốc Đống không quá để ý, căn nhà này không đứng tên hắn, mặc dù có điều tra cũng không tra ra gì cả.

- Chị ấy đã tới và rất ngạc nhiên. Chị nói là mượn phòng của bạn ở, chị ta cũng không hỏi nhiều.

Cù Vận Bạch cắn môi và thở dài một tiếng. Căn biệt thự này không phải cán bộ nhà nước có thể ở được. Văn tỷ nhất định sẽ nghi ngờ, cũng may Văn tỷ cũng biết cô không phải người đó. Văn tỷ chỉ nhắc cô không bị đàn ông lừa.

- Vậy Văn Ngạn Hoa có biết em không?

Triệu Quốc Đống cười nói. Trong nhà có không ít đồ dùng của đàn ông mà.

- Chị ấy chắc biết em là ai, cũng biết nhà này có đàn ông, nhưng không nghĩ là em. Chị nói với Văn tỷ biết em là người kinh doanh, hầu hết thời gian ở bên ngoài. Ử, một hai tháng về một lần, chị ấy có nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều.

Cù Vận Bạch cười hì hì nói.

- Chị ấy có lẽ không ngờ người đàn ông sau lưng chị lại là cậu nhóc nhỏ hơn chị vài tuổi.

- Nhóc? Em nhỏ ở đâu?

Triệu Quốc Đống vuốt ve cặp vú không mặc áo lót của Cù Vận Bạch rồi nói:

- Ừ, đương nhiên, so sánh với chị thì em nhỏ hơn.

Cù Vận Bạch yêu kiều trừng mắt nhìn hắn.

Một đêm không có gì để nói.

Sáng hôm sau thức dậy, Triệu Quốc Đống ra sân đi một bài quyền. Cù Vận Bạch dậy cũng đi tắm rồi chuẩn bị bữa sáng với hai cốc sữa, bánh mì, trứng gà.

- Quốc Đống, em nói Văn tỷ có thể cạnh tranh làm Trưởng ban thư ký không?

Cù Vận Bạch lấy đồ đưa cho Triệu Quốc Đống rồi nói.

- Sao, chị hy vọng Văn Ngạn Hoa lên hay ở lại cục Du lịch?

Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Thật lòng thì chị đương nhiên hy vọng Văn tỷ ở lại cục Du lịch. Cục Du lịch khá đơn thuần, có Văn tỷ thì chị cũng dễ dàng hơn, có thể thường xuyên đi du lịch với Văn tỷ. Nhưng nếu theo em nói là đúng thì chỉ sợ Văn tỷ đã quyết định đánh cược một phen, nếu thất bại có lẽ đó là đả kích không nhỏ.

Cù Vận Bạch thở dài một tiếng.

Triệu Quốc Đống cắn miếng bánh mì, uống ngụm sữa rồi nói:

- Chuyện này có được sẽ có mất. Văn Ngạn Hoa có lẽ thấy ngồi mãi ở cục Du lịch cũng không phải kế hay. Chị ta đã ở cục Du lịch một số năm nên cũng muốn có đường ra. Chẳng qua lần này chị ta nhảy lên hơi cao, chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố phụ trách rất nhiều mảng. Văn Ngạn Hoa là phụ nữ nên có ưu thế nhưng cũng có điểm kém là cục Du lịch sao có thể so sánh với quận, huyện. So sánh với Mao Đạo Lâm và Tiết Minh Dương thì Văn Ngạn Hoa thiếu về kinh nghiệm và trải nghiệm. Ưu thế duy nhất là phái nữ, phần thắng không lớn.

Cù Vận Bạch gật đầu nói:

- Xem ra lần này Văn tỷ cũng cảm thấy không nắm chắc nên mới không muốn lộ ra.

- Nếu Văn Ngạn Hoa thật sự có cửa, lại thật sự muốn lên thì chị ta phải tự hỏi một chút. Chị ta chưa có kinh nghiệm công tác cơ sở, cục Du lịch là một cơ quan tiếp xúc không nhiều, lượng công việc nhỏ, rất khó được lãnh đạo cấp trên coi trọng. Nếu có thể mượn cơ hội điều chỉnh xuống quận, huyện rèn luyện một chút thì có lẽ đó là đường ra tốt nhất.

- Ừ, chị nói chuyện với Văn tỷ một chút xem sao.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện khá hạnh phúc.

Điện thoại di động của hai người cùng vang lên. Hai người nhìn nhau rồi bất đắc dĩ cười cười một tiếng. Triệu Quốc Đống xua tay nói:

- Chị nghe đi, không chừng là Văn Ngạn Hoa gọi đó.

Cù Vận Bạch mở ra thì thấy đúng là Văn Ngạn Hoa gọi. Cô giơ ngón cái lên với Triệu Quốc Đống rồi nghe điện:

- Văn tỷ, vâng, em ở nhà. Người kia? Ừ, hắn về rồi, chị muốn tới đây thì tới, hắn chuẩn bị ra ngoài có việc. Không sao mà, ồ, vâng, em tới, đâu vậy? Đi leo núi ư? Núi Vọng Đình?

Cù Vận Bạch có chút do dự. Triệu Quốc Đống vừa về, cô không muốn rời hắn, nhưng Văn Ngạn Hoa có lẽ có tâm sự nên cô không tiện từ chối.

Triệu Quốc Đống xua tay và giơ máy lên ra hiệu mình có việc. Sau đó hắn tinh nghịch đưa tay ra làm động tác ngủ, Cù Vận Bạch liền cười hì hì.

- Được rồi Văn tỷ, chị ở đâu, em đến đón.

Cù Vận Bạch dập máy rồi nhíu mày nói:

- Chị định không đi nhưng có thể nghe ra tâm trạng Văn tỷ không tốt mấy cho nên …

Triệu Quốc Đống vuốt mặt Cù Vận Bạch mà nói:

- Chị đi đi, Văn Ngạn Hoa đối tốt với chị như vậy, chị ta có việc trong lòng cũng chỉ có thể thổ lộ với chị, chị không đi sao được. Tối về là được, lái xe cẩn thận, đừng đi nhanh.

Điện thoại di động lại vang lên, Triệu Quốc Đống thấy số máy quen quen nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra là ai. Là số bên An Đô, hắn do dự một chút rồi nghe điện:

- Alo, ai đó.

- Quốc Đống, sao không nghe điện.

Giọng bên kia làm Triệu Quốc Đống nhận ra ngay.

- Ồ, Trưởng ban Huệ Hương, ở đâu thế?

- Hừ, đừng giả vờ, tôi biết cậu đang ở An Đô, cậu có lịch gì sáng nay không?

Vưu Huệ Hương nói.

- Ừ, tôi định về Giang Miếu, Trưởng ban Huệ Hương có chỉ thị gì?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Nếu tôi có chỉ thị thì hôm nay cậu không thể về. Trời đẹp, đến Hồ Vân Loa đánh tennis chứ? Tôi nghe Nhị tỷ nói cậu thường xuyên đến Hồ Vân Loa. Được rồi, gặp mặt rồi nói.


trướctiếp