Lộng Triều

Q.8 - Chương 6


trướctiếp



Triệu Quốc Đống mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Phiền rồi.

Hắn đã nói với Thái Chánh Dương rằng mình tiếp xúc với Lưu Nhược Đồng hơn nửa năm, gặp nhau ít nhất 10 lần, chia đều hàng tháng hai lần, hơn nữa lần nào cũng đều vui vẻ. Nếu để Thái Chánh Dương biết mình lừa thì y sẽ có phản ứng như thế nào?

Chưa từng gặp mặt, gọi điện chỉ có vài lần, bây giờ thì hay rồi. Nhất định sẽ bị lộ.

Làm sao bây giờ? Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời đúng là không tìm ra biện pháp.

Điện thoại lại vang lên, Triệu Quốc Đống không muốn nghe nhưng tiếng chuông không ngừng vang làm hắn bực tức.

- Ai đó?

Triệu Quốc Đống đang tức nên lớn tiếng nói.

- Anh sao thế? Là tôi.

Giọng nói dễ nghe truyền tới làm Triệu Quốc Đống tỉnh táo lại.

- Là cô?

- Ừ, có phiền phức rồi, bố mẹ hy vọng gặp anh, anh họ Lưu Nham của tôi không ngừng thúc giục, tôi không thể đùn đẩy được. Lưu Nham hình như quan hệ rất tốt với Thái Chánh Dương, anh tốt nhất nói với Thái Chánh Dương rằng anh rất bận nên không thể lên Bắc Kinh.

Lưu Nhược Đồng ở đầu bên kia có chút lo lắng nói.

Triệu Quốc Đống có chút tức giận nói:

- Lưu tiểu thư, cô nói dễ nhỉ. Tôi nói với Thái ca như thế nào? Y vừa gọi điện bảo tôi cuối tuần phải bay lên Bắc Kinh, tôi cũng nói có nhiều việc nhưng không lay chuyển nổi. Cô công tác ở cục Châu Phi, lúc nào cũng lấy lý do sang Châu Phi được mà, như vậy không phải quá dễ sao?

Lưu Nhược Đồng lần đầu nghe được Triệu Quốc Đống nói trong cơn giận nên ngẩn ra và nói:

- Anh coi Bộ Ngoại giao là gì? Nói đi công tác là được sao? Bố mẹ tôi đều làm trong ngành nhiều năm, trong bộ không thể lừa được bọn họ. Đi công tác hay không thì bọn họ rất rõ ràng, tôi làm như thế nào mà lừa được.

- Vậy cô nghĩ bên tôi dễ sao. Tình hình bên tôi thì Thái ca hiểu rõ, tôi nếu nói dối, anh ta có thể dễ dàng biết được. Tôi nói như thế nào?

Triệu Quốc Đống cũng thấy mình sai khi cùng cô ta đóng kịch. Big thì hay rồi, Thái Chánh Dương còn có thể bỏ qua cho hắn ư? Sớm biết như vậy thì từ đầu nói không hợp có phải hơn không?

- Vậy anh nói nên làm như thế nào?

Lưu Nhược Đồng có lẽ cũng không còn biện pháp nào để giải quyết. Dù sao chuyện này đã không thể khác. Đây là lần đầu cô lừa bố mẹ và ông anh lâu như vậy, ngay cả ông bà nội cũng biết và rất quan tâm. Nếu bây giờ đột nhiên nói tất cả đều giả thì không phải chọc vào tổ kiến lửa sao? Cô mặc dù rất độc lập nhưng không phải không có tình cảm gia đình.

Triệu Quốc Đống cũng không có gì để nói, một lúc sau mới trầm giọng nói:

- Lưu tiểu thư, cô tốt nhất nói với Lưu Kiều một câu. Chị ta kéo hai chúng ta xuống nước thì bây giờ không thể thấy chết mà không cứu chứ.

Câu cuối cùng của Triệu Quốc Đống làm Lưu Nhược Đồng bên kia không nhịn được cười. Không đến mức như vậy chứ?

- Được rồi, tôi hỏi chị ấy xem có biện pháp gì không.

Triệu Quốc Đống mệt mỏi bỏ máy xuống. Sao đột nhiên gặp phiền toái lớn như vậy chứ? Nói thẳng hay tiếp tục đóng kịch?

Lưu Kiều nhận được điện của Lưu Nhược Đồng cũng giật mình. Cô không biết chuyện lại thành lớn như vậy. Ông nội của hai cô đều đã hỏi, chẳng qua khi ấy cô đã giả vờ không biết. Bây giờ Lưu Nhược Đồng gọi tới làm cô biết chuyện không thể cứu vãn.

- Daisily, em đã gọi điện mấy lần với Triệu Quốc Đống kia, thấy sao?

Lưu Kiều suy nghĩ một chút rồi nói.

- Thế nào là thế nào? Em và hắn chỉ là diễn kịch để nhà xem, hiểu chút tình hình về nhau mà thôi còn đâu không nói chuyện gì khác, ngay cả mặt cũng chưa gặp cơ mà.

Lưu Nhược Đồng nghe ra ý của bà chị nên nói.

- Daisily, bây giờ chúng ta không nói cái này, chị chỉ là nói em và hắn gặp mặt nói chuyện một chút có được không?

Lưu Kiều nói.

- Gặp mặt? Có cần như vậy không?

Lưu Nhược Đồng ở bên kia có chút giật mình mà nói.

- Em thấy sao?

Lưu Kiều không khách khí mà nói:

- Bây giờ đã như vậy, hoặc là em nói thẳng với trong nhà và kết thúc trò chơi là xong chuyện. Nếu không tiếp tục đóng kịch, gọi hắn đến sớm, gặp mặt một chút, làm quen một chút, sau đó bàn xem đóng kịch ra sao để qua cửa này. Có lẽ người nhà cũng yên tâm. Dù sao hắn bây giờ cũng là lãnh đạo một phương, ở nhà không thể liên tục gọi hắn lên mà. Sau đó một thời gian thì nói hai bên bận việc, không có thời gian bên nhau và chia tay.

- Chia tay? Vậy ông và bố có tha cho em không?

Lưu Nhược Đồng bên kia có chút do dự mà nói.

- Cái này anh không dám chắc. Phải xem ông và bố em có ấn tượng như thế nào về Triệu Quốc Đống. Nếu không có ấn tượng gì thì dễ, nếu không thì khó nói.

Lưu Kiều hàm hồ nói.

- Lưu Nham đáng chết. Anh ta khen tên kia một cách quá đáng với ông và bố em. Cái gì mà trên trời hiếm có, nhìn xa hiểu rộng, tiền đồ vô hạn, gì mà trầm ổn phong độ. Em nghe thấy y nói như vậy mà muốn buồn nôn.

Lưu Nhược Đồng có chút mất bình tĩnh mà kêu lên.

- Bây giờ cả ông và bố em đều rất muốn gặp hắn ta, chị nói em bây giờ có thể đi nói không có chuyện này sao?

Lưu Kiều ở đầu bên kia đang cố nhịn cười, chẳng qua giọng vẫn rất bình tĩnh.

- Lưu Nham nói thực ra cũng không quá đâu. Tên kia mới 27 đã là Bí thư huyện ủy. Chị đã gặp hắn hai lần cảm thấy ăn nói không dung tục, không giống đám quan liêu bình thường. Chị đề nghị em gặp hắn một lần rồi quyết định. Hơn nữa người ta cũng chưa chắc muốn đóng kịch với em cơ mà.

- Hừ, sao lúc trước chị không nói như vậy.

- Đó là do lúc đầu chị không biết mà.

Lưu Kiều cười hì hì nói:

- Daisily, mặc kệ sau này như thế nào nhưng chị thấy em gặp hắn cũng không sao mà. Ít nhất có một điểm có thể khẳng định đó là hắn không phải đồ bỏ như chúng ta nghĩ ban đầu, dính vào là không thể ném đi được.

Lưu Nhược Đồng cũng thấy mình đã bị trộm đưa lên thuyền, đã lên là không thể xuống. Chẳng qua cô không thể tưởng tượng được Lưu Kiều sẽ có chỗ tốt gì khi làm vậy.

Triệu Quốc Đống nhận được điện của Lưu Nhược Đồng nói cách giải quyết kia thì không còn gì để nói. Chuyện đến nước này thì hắn phải mạo hiểm đi đóng kịch thôi. Lưu Nhược Đồng bảo hắn mau tới Bắc Kinh rồi gặp mặt nói chuyện xem làm như thế nào vượt qua cửa. Điều này làm Triệu Quốc Đống chỉ có thể thở dài một tiếng.

Khi Triệu Quốc Đống xin phép Vưu Liên Hương, Vưu Liên Hương nhắc hắn bây giờ là Lãnh đạo thị ủy, bây giờ lại đang gần cuối năm tốt nhất ít rời khỏi Ninh Lăng. Nếu muốn xin phép thì xin phép Bí thư Kỳ. Triệu Quốc Đống đành phải nói lên Bắc Kinh bàn về một hạng mục thì Kỳ Dư Hồng mới đồng ý.

Thực ra Triệu Quốc Đống cũng không phải bịa lý do mà xin phép.

Khi suy nghĩ về sản nghiệp chính của Khu Khai Phát, Triệu Quốc Đống cũng đã có nhiều tính toán. Nếu nhà máy điện Thiên Hằng và nhà máy Biến áp Ninh Lăng nằm trong ngành này, mà bây giờ Thái Chánh Dương lại là Phó bộ trưởng Bộ Thương mại, phụ trách mảng năng lượng, ngành than đá, dầu mỏ, hóa dầu..Nếu là như vậy thì có thể nhờ Thái Chánh Dương kéo một hai công ty trong ngành điện tới Khu Khai Phát cũng không phải không thể.

Ngoài ra Triệu Quốc Đống cũng muốn xem quan hệ của Thái Chánh Dương ở Bắc Kinh đến mức nào, xem có thể giới thiệu mấy nhà đầu tư hay không? Nếu đã là Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát Ninh Lăng, Khu Khai Phát lại có điều kiện rõ ràng, nhất là có nhà máy điện ở sông Kim Mã cùng với giao thông đường thủy thuận lợi, nó có thể thu hút các công ty đến mà.

Bắc Kinh là trung tâm chính trị quốc gia, tùy tiện kéo một hai công ty cũng còn hơn khối nơi ở tỉnh An Nguyên vất vả cả năm.

Lục Nhị có chút lo lắng đưa bản dự thảo đến trụ sở Quận ủy Tây Giang.

Nhận được nhiệm vụ mà lãnh đạo giao làm Lục Nhị không nhịn được mà vui mừng ra mặt. Mặc dù Chủ nhiệm Tiền đã bố trí cô chuyên môn phục vụ Bí thư Triệu, nhưng Bí thư Triệu lại có thư ký riêng ở Tây Giang. Mỗi lần Bí thư Triệu đến Tây Giang thì tên kia đều không rời một bước, căn bản không đến lượt cô phục vụ Bí thư Triệu, cho nên không có cơ hội đến gần đối phương.

Bây giờ cô đã tìm được cơ hội. Bản dự thảo này cô đã tham gia viết. Tuy chỉ là một bản dự thảo đơn giản về ưu thế của Khu Khai Phát Ninh Lăng nhưng cũng làm Lục Nhị lấy được cơ hội.

- Cốc cốc….

- Mời vào.

Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nhìn Lục Nhị mà nói:

- Lục Nhị, là cô.

- Bí thư Triệu, ngài muốn bản giới thiệu về Khu Khai Phát và thu hút đầu tư, vì tôi tham gia viết bản giới thiệu này nên Chủ nhiệm Lý bảo tôi đưa tới cho ngài, xem ngài có gì không rõ thì tôi có thể giải thích với ngài một chút.

- Ồ, vậy cô ngồi đó. Tôi xem một chút.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

Lục Nhị ngồi xuống ghế.

Triệu Quốc Đống có thể khẳng định Lục Nhị hôm nay đã ăn mặc rất cẩn thận mà đến văn phòng mình. Khuôn mặt xinh xắn được trang điểm nhẹ, mùi hương nhàn nhạt thấm lòng người, chiếc váy rất vừa với dáng người cao gầy của cô, đôi chân thon dài cân đối.

Triệu Quốc Đống cũng có thể hiểu các cô gái muốn lưu ấn tượng tốt đối với lãnh đạo là bình thường, nhất là Lục Nhị còn chưa phải nhân viên chính thức của Khu Khai Phát. Theo Lục Nhị thấy thì được lãnh đạo khen ngợi chính là cách giải quyết tốt nhất.

Triệu Quốc Đống cũng có chút ấn tượng với cô gái này. Có thể làm Tiêu Thiên Vũ điên đảo, còn có thể làm hai thanh niên khác phải cạnh tranh nhau thì không đẹp sao được. Lúc đầu Triệu Quốc Đống thậm chí còn có vài ý tưởng hơi tà ác, chẳng qua bây giờ theo thân phận thay đổi khiến chút suy nghĩ kia của hắn đã biến mất.

Sau đó hắn liền chú tâm vào xem bản giới thiệu về Khu Khai Phát và thư mời đầu tư. Bản giới thiệu và thư mời làm rất cụ thể, nói đơn giản và cụ thể về ưu thế của Khu Khai Phát Ninh Lăng, kết hợp vài bức ảnh đẹp.

- Lục Nhị, cũng được. Chẳng qua có mấy vấn đề cần điều chỉnh một chút như nhà máy điện ở Kim Mã, năng lực vận chuyển đường thủy của cảng Ninh Lăng cùng với quốc lộ 915, đường sắt Tây Liễu đang dự định xây dựng cũng trải qua Ninh Lăng chúng ta. Mặc dù không phải là của Khu Khai Phát nhưng cũng có thể dành cho Khu Khai Phát sử dụng. Khu Khai Phát không nên chỉ tính đến ưu thế của mình, mà còn phải suy nghĩ tất cả các khu vực trong nội thành đều là của Khu Khai Phát.

Khi Triệu Quốc Đống nói, Lục Nhị đã đi đến sát bàn làm việc của hắn, mùi hương từ trên cơ thể cô ập vào mũi hắn.

Trình Nhược Lâm đã lên Ninh Lăng một chuyến nhưng Triệu Quốc Đống không có thời gian ăn cơm cùng cô, ngay cả quán café cũng không dám đi. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Thân phận thay đổi khiến nhiều chuyện cũng không tiện.

Nhìn Lục Nhị lắc mông biến mất ở bên ngoài, Triệu Quốc Đống mới thu lại tâm trạng. Thú vị. Lý Trạch Hải không ngờ bố trí Lục Nhị này làm thư ký của mình bên Khu Khai Phát, không biết đối phương nghĩ như thế nào. Là thấy quen từ trước nên tiện việc hay là còn có ý đồ khác?

Triệu Quốc Đống cảm thấy Lý Trạch Hải này đúng là “biết điều”

….

Vừa vào câu lạc bộ Tân Giang, Triệu Quốc Đống thấy chiếc Audi ở trên đường liền thầm nói.

- Ồ, Nhạn tỷ ở nhà à?

Triệu Quốc Đống có chút vui vẻ. Câu lạc bộ thể hình này kinh doanh khá tốt. Hai chị em Từ Xuân Nhạn phân công quản lý. Trong câu lạc bộ có đủ các thiết bị tập luyện và chăm sóc.

Nơi đây mặc dù mới khai trương nhưng cũng có một số khách quen. Từ Thu Nhạn phụ trách câu lạc bộ tập thể dục, Từ Xuân Nhạn phụ trách việc bán máy tập thể thao. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng bảo công đoàn Tập đoàn Thiên Phu mua một số máy tập thể dục cho Phòng thể chất từ chỗ Từ Xuân Nhạn.

Sáng nay Triệu Quốc Đống xuất phát từ sớm, đến An Đô thì đã là 12h. Sau khi ăn xong, Bành Trường Quý đưa Triệu Quốc Đống đến đây rồi quay về Ninh Lăng.

Cửa không khóa trái, Triệu Quốc Đống lặng lẽ mở cửa. Phòng khá tối, hắn thầm nghĩ Nhạn tỷ đang ngủ. Triệu Quốc Đống lén lút vào phòng trong nhìn thì thấy cửa phòng ngủ khép hờ. Hắn khẽ đẩy ra, trời hơi lạnh, người phụ nữ nằm nghiêng trên giường, chiếc chăn mỏng không che được đường cong tuyệt vời của cô.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi mà ngửi mùi hương nhàn nhạt. Có lẽ người phụ nữ mới tắm xong và đi ngủ. Chỉ có ở chỗ Từ Xuân Nhạn thì Triệu Quốc Đống mới có thể yên tâm mà nghỉ ngơi, cho dù bất cứ lúc nào thì Từ Xuân Nhạn đều yêu thương hắn.

Triệu Quốc Đống lặng lẽ tới gần, cởi quần rồi chui vào chăn. Một tay hắn rất quen thuộc từ cổ mà chui vào trong áo, tay kia rất quen thuộc đưa xuống dưới váy ngủ kéo quần lót xuống, lập tức lộ ra nửa bờ mông tròn lẳn.

Người phụ nữ kia giật mình tỉnh dậy và muốn giãy dụa.

- Nhạn tỷ, là em.

Triệu Quốc Đống rất thoải mái hôn lên tai người phụ nữ, ngửi mùi hương dầu tắm nhàn nhạt, làn khí nóng lướt trên tai người phụ nữ. Một tay hắn đã nắm lấy điểm đỏ hồng kia mà vuốt ve, tay kia cũng hoàn thành công việc cởi quần lót rồi dọc theo chiếc bụng phẳng mà tiến vào sâu trong rừng rậm. Khi hơi nóng và sự ẩm ướt ập vào tay, Triệu Quốc Đống rõ ràng cảm nhận được nó, hắn khẽ vuốt ve.

Khoái cảm từ người phụ nữ thành thục khác hẳn một cô gái ngây thơ, điểm này Triệu Quốc Đống thấy rất rõ. Dù là Cổ Tiểu Âu mà muốn so sánh với Từ Xuân Nhạn thì cũng phải một thời gian dài nữa mới bằng.

Người phụ nữ kia không biết bị câu nói của Triệu Quốc Đống hay là động tác hơi tục tằn của hắn làm cô không động đậy. Triệu Quốc Đống tham lam vuốt ve ngực cô, chân xen vào giữa hai chân cô, nhẹ nhàng đẩy lên, sau đó lại lấy tay vỗ vỗ mông đối phương.

Cô gái run lên có vẻ do dự như đang nghĩ gì đó. Đến khi Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng nâng eo cô lên và kéo thì cô mới có phản ứng, vừa như nghênh đón vừa như chống cự. Đến khi Triệu Quốc Đống mạnh mẽ đâm thẳng vào đầm lầy đã ẩm ướt thì cô mới thôi do dự.

Triệu Quốc Đống mới đầu không thấy có gì lạ, hắn chỉ là cảm thấy Nhạn tỷ hôm nay có chút hưng phấn và xúc động. Không biết có phải do hôm nay mình về không báo trước nên cô mới kích động không. Ngay cả hai bầu vú cũng trở nên cứng rắn hơn, ngay cả thung lũng bên dưới cũng chặt hơn rất nhiều.

Nhưng sau khi tiến vào, Triệu Quốc Đống đang rất sung sướng lại không thể không đối diện sự thật là hắn gặp một cửa tử.

Người phụ nữ trước mặt không phải Từ Xuân Nhạn thì là ai chứ? Đương nhiên là em gái ruột của Từ Xuân Nhạn – Từ Thu Nhạn.

Từ Thu Nhạn sao ở trong phòng Từ Xuân Nhạn? Triệu Quốc Đống tin đây không phải kế hoạch từ trước. Từ Thu Nhạn không phải không tìm được đàn ông, càng không thể cố ý ở đây chờ hắn. Lúc trước Từ Thu Nhạn giãy dụa đã chứng minh điểm này.

- Thu Nhạn tỷ, sao lại như thế nào?

Triệu Quốc Đống cố lấy can đảm mà nói.

Từ Thu Nhạn giật mình định xoay người đứng lên nhưng đã bị Triệu Quốc Đống chặn lại.

- Đừng như vậy, Thu Nhạn tỷ, chuyện do trời định nên chúng ta phải chấp nhận.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:

- Tôi chỉ là xấu hổ với hai chị em chị.

- Chị đi học lái xe, tối mới về. Sáng tôi đi dạy nên vì tiện mà đến đây tắm rồi ngủ, không ngờ …

Từ Thu Nhạn đã yên tĩnh lại, không còn giãy dụa nữa:

- Chuyện dù sao đã xảy ra, tôi sẽ giải thích với chị.

- Không cần, tôi sẽ giải thích với Nhạn tỷ.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Làm đàn ông nếu chuyện này còn cần một người phụ nữ đi gánh thay thì còn gì để nói.

- Nhưng mà …

Từ Thu Nhạn do dự một chút rồi nói.

- Không có gì, Thu Nhạn tỷ, nếu không muốn lấy người khác thì hãy giống chị của chị, tôi mong còn không được.

Từ Thu Nhạn im lặng không nói gì, Triệu Quốc Đống cũng biết trước khi giải thích với Từ Xuân Nhạn thì khúc mắc sẽ không giải nổi.

Chuyện nếu đã xảy ra thì hắn không hề hối hận hoặc là làm mấy chuyện dối trá. Làm đã làm thì cứ mặc nó, rất nhiều chuyện anh thấy nó rất phức tạp nhưng thực ra nó lại đơn giản.

Có lẽ cảm nhận không khí hơi căng cứng, Từ Thu Nhạn trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào. Nếu đứng dậy thì hơi đường đột giống như vừa nãy mình phóng đãng là do ham muốn tình dục. Nhưng nếu không đứng lên và nằm trong lòng người đàn ông này, tay hắn còn đang đặt trên ngực cô, như vậy cô lại không cam tâm.

Triệu Quốc Đống thực ra lại thông suốt. Từ Thu Nhạn mặc dù là chị em sinh đôi với Từ Xuân Nhạn nhưng tính cách lại khác nhau. Từ Xuân Nhạn ấm áp dịu dàng, Từ Xuân Nhạn lại hoạt bát. Nếu chuyện này xảy ra với Từ Xuân Nhạn có lẽ có chút phiền phức, nhưng xảy ra với Từ Thu Nhạn thì đỡ hơn. Huống chi Triệu Quốc Đống cũng thấy Từ Thu Nhạn không bài xích mình.

- Câu lạc bộ kinh doanh có tốt không?

Triệu Quốc Đống tìm chuyện phá vỡ không khí im lặng.

- Cũng được, bây giờ nhiều người phụ nữ thích làm đẹp nên không lo việc kinh doanh. Chị bán thiết bị cũng được, có lẽ tình hình sang năm còn tốt hơn một chút.

Từ Thu Nhạn hơi cuộn mình lại nhưng vẫn va chạm vào hắn. Lúc trước cô không để ý nhưng bây giờ lại có chút xấu hổ.

Cuối cùng do Triệu Quốc Đống lưu luyến đứng lên, hai người mặc quần áo và không nhắc tới việc này.

Từ Thu Nhạn vội vàng rời đi bỏ lại một mình Triệu Quốc Đống ở trong phòng. Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, hơn nữa còn phải nghĩ làm như thế nào để giải thích với Từ Xuân Nhạn, tránh Từ Xuân Nhạn tổn thương.

Triệu Quốc Đống mang theo tâm trạng mà bay lên Bắc Kinh. Lúc này hắn không thông báo ai mà một mình tới khách sạn Côn Lôn.

Trước khi đế Bắc Kinh, hắn đã gọi cho Lưu Kiều hẹn gặp trong quán café khách sạn Côn Lôn. Triệu Quốc Đống cũng không khách khí với các cô, lộ thẳng chuyện này là tốt nhất. Hắn có thể đổ chuyện sang các cô khi Thái Chánh Dương hỏi, đỡ phiền phức về sau còn nhiều hơn nữa.

Ngồi trong quán đợi người, Triệu Quốc Đống buồn bực mở quyển Walden ra đọc.

Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ miên man thì trước mặt có tiếng bước chân vang lên làm hắn về thực tại.

- Triệu Quốc Đống, anh phong độ như vậy sao?

- Xin lỗi, tôi vừa suy nghĩ một chuyện.

Triệu Quốc Đống đứng lên nói một câu rồi nhìn cô gái sau lưng Lưu Kiều.

- Chào anh, tôi là Lưu Nhược Đồng.

- Triệu Quốc Đống, mời hai người ngồi.

Triệu Quốc Đống chỉ hơi bắt tay rồi bỏ ra ngay, giống như đối phương có bệnh vậy. Hai người đều thấy đối phương đều làm lấy lệ. Hai bên thực ra ở hai thế giới khác nhau nên cũng không lạ.

- Daisily, em và Triệu Quốc Đống đã quen từ trước. Chị nghĩ chúng ta bây giờ có thể bàn làm như thế nào đối phó chuyện ngày mai.

Lưu Kiều nói thẳng vào chủ đề. Cô có thể cảm nhận được hai bên không tin gì nhau, bây giờ không hóa giải tâm trạng này thì sao qua được cửa ngày mai.

- A, Lưu Kiều tiểu thư, nói thật tôi không giỏi đóng kịch nên có chút lo lắng.

Triệu Quốc Đống chưa nói hết thì Lưu Kiều đã cắt ngang:

- Được rồi, bây giờ mọi người đã chung một thuyền, thuyền này có thể đi được bao lâu thì không ai biết, nhưng nếu không muốn nó chìm ngay thì phải cùng cố gắng. Cậu gọi tôi Kiều, tôi gọi cậu là Quốc Đống. Quốc Đống, cậu trong chính trị mà không giỏi đóng kịch sao, vậy tôi phải nghi ngờ về năng lực Bí thư huyện ủy của cậu.

Lưu Kiều nói như vậy làm Triệu Quốc Đống á khẩu. Đã lâu như vậy không ai nói như vậy với hắn. Mặc dù là Kỳ Dư Hồng thì hầu hết đều dùng giọng nghiêm túc, chỉ bảo mà nói chuyện.

- Ha ha, tôi chỉ là không quá giỏi việc đóng kịch tình cảm mà thôi.

Triệu Quốc Đống lắc đầu cười khổ nói:

- Chẳng qua Kiều tỷ nếu đã phân phó thì tôi phải nghe lời.

- Kịch bản tôi đưa ra rất đơn giản, nhưng với hai người thì lại có chút phức tạp. Bây giờ hai người phải học cách hiểu nhau. Đầu tiên hai người ngồi cạnh nhau, đúng, chính là ngồi bên nhau. Nếu nói đã tiếp xúc hơn nửa năm thì dựa theo lời hai người nói với bên của mình thì là tâm đầu ý hợp, vừa gặp như quen từ lâu thì không được để vừa vào nhà đã bị mọi người nhìn ra chứ?

Lưu Kiều chỉ chỉ ngón tay ra trông như một đạo diễn.

- Cái này …

Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng nhìn nhau rồi suy nghĩ thấy cũng đúng. Điểm này mà không làm được thì đừng nói cái khác, trực tiếp nói thẳng rồi vỗ tay rời đi. Triệu Quốc Đống đành ngồi cạnh Lưu Nhược Đồng. Lưu Nhược Đồng mặc dù không di động vị trí nhưng người hơi nghiêng sang bên và nhíu mày.

- Daisily, em gần Quốc Đống một chút. Đúng, gần một chút. Nếu hai người muốn diễn thành công thì làm theo lời chị. Đầu tiên phải loại khoảng cách về cơ thể và cảm giác xa lạ. Đây là bước đầu, nếu không làm được thì kết thúc luôn đi, đừng phí thời gian và tâm trí của mọi người.

Lưu Nhược Đồng rất miễn cưỡng ngồi ngay ngắn lại, chẳng qua người sáng suốt là thấy ngay cô khá cứng nhắc và khẩn trương.

- Thả lỏng, Daisily, em làm trong Bộ Ngoại giao, em có thể giữ được phong độ ưu nhã của nhân viên ngoại giao không? Không nên ra vẻ lạnh nhạt như vậy chứ? Đây không phải đàm phán với đối thủ mà là cuộc gặp mặt gia đình đầy hạnh phúc.

Lưu Kiều nhíu mày nói.

Lưu Nhược Đồng cảm thấy mình đúng là muốn điên lên, cứ tiếp tục như vậy thì không biết cô có chịu được không. Mặc dù cô đã được huấn luyện những thứ mà người bình thường không thể chịu đựng, nhưng cuộc sống gia đình mà cũng phải tập thì sao cô chịu được.

- Được rồi, cứ duy trì tiếp xúc cơ thể ở khoảng cách gần như vậy, ngồi một lát thì chị sẽ đưa hai đứa đến siêu thị. Ừ, đừng nhìn chị với ánh mắt như vậy, tay trong tay như tình nhân.

Triệu Quốc Đống thấy càng lúc càng càng xa nên vội vàng nói:

- Kiều tỷ, tôi nói một câu. Dù theo những gì chúng tôi nói lúc trước thì quan hệ giữa tôi và tiểu thư Nhược Đồng cũng không phát triển nhanh như vậy mà. Kịch bản của chị hình như hơi quá …

- Tôi biết, là cậu thấy làm cứng nhắc như thế này là có thể vượt qua kiểm tra sao?

Lưu Kiều nói với giọng mỉa mai:

- Nếu không nhanh chóng kéo gần cảm giác xa cách thì hai người đóng kịch được sao? Tôi còn bố trí cậu đi mua hai bộ đồ lót cho Nhược Đồng. Đúng, Nhược Đồng, em còn phải mua giúp Triệu Quốc Đống hai món đồ, thắt lưng, ví da của đàn ông đó.

Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng há hốc mồm, mắt trợn tròn.

- Sao? Hai người thấy tôi bố trí chưa chu đáo hay thiếu tính thực tế? Nếu không hai người tự bố trí đi. Sao? Chẳng qua tôi nhắc hai người phải tự mình suy nghĩ một chút xem có thể được người nhà tin không, chính xác mà nói là làm khán giả tin. Mà hai người không có thời gian, chỉ có lần này và phải thành công.

Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng gần như cùng thở dài một tiếng. Đã đến bước này thì còn muốn quay lại sao?

- Kiều tỷ, tôi nghĩ chúng tôi không còn lựa chọn nào khác mà. Chị tiếp tục nói về kế hoạch huấn luyện của chị đi.

Triệu Quốc Đống nhìn Lưu Nhược Đồng và thấy cô giống như lấy thân nuôi hổ. Cô còn cho rằng mình là thiên kim tiểu thư không dính bụi trần sao.

- Nhược Đồng, còn em.

Lưu Kiều không bỏ qua cô em gái có tính độc lập cao của mình.

- Vâng.

Lưu Nhược Đồng miễn cưỡng gật đầu.

- Được, đầu tiên hai người phải đổi cách xưng hô. Quốc Đống, bắt đầu từ bây giờ cậu gọi giống tôi, Daisily. Daisily, em cũng phải gọi là Quốc Đống. Đây là điều cần thiết, ngay cả cách xưng hô cũng gọi như người ngoài thì ai nghĩ hai người là tình nhân.

Lưu Kiều khuấy ly café rồi nói tiếp:

- Thử một lần đi, có lẽ hai người thấy gọi như vậy cũng được.

Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng cùng cau mày, thở dài. Còn lựa chọn nào khác chứ. Lưu Kiều nói gần như đều chính xác. Mặc dù bọn họ không muốn nhưng lý trí nói với bọn họ muốn qua cửa thì phải như vậy.

Mất cả buổi chiều để hai bên làm quen với nhau, đồng thời cũng hiểu thêm về công tác. Nhất là Lưu Kiều còn yêu cầu hai người phải cố gắng gọi nhau thật thân mật, tránh cho ngày mai lộ việc. Sau khi xong phần lý thuyết liền vào phần thực tế.

Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng bị Lưu Kiều giám sát mà đi quanh siêu thị hai vòng, mua thứ cần mau. Triệu Quốc Đống cũng theo ý của Lưu Nhược Đồng và Lưu Kiều mà mua hai hộp trà coi như quà gặp mặt ngày mai. Mặc dù không quá sang trọng nhưng lần đầu thứ quá quý sẽ không hợp, có thể được chú ý là ổn, Khó khăn lắm mới đưa được hai chị em Lưu gia đi, Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hắn cảm thấy Lưu Nhược Đồng cũng bị Lưu Kiều lăn qua lăn lại đủ chuyện. Chẳng qua đến nước này thì hắn và Lưu Nhược Đồng đã không còn sự lựa chọn nào khác. Hai người không muốn thất bại nên phải chiến đấu tới cùng.

Triệu Quốc Đống đến văn phòng Thái Chánh Dương đã là 5h chiều. Sau khi Triệu Quốc Đống gọi tới, Thái Chánh Dương bảo hắn trực tiếp đến văn phòng mình. Y còn có việc chưa làm xong.

Vào văn phòng, Triệu Quốc Đống thấy Thái Chánh Dương đang nói chuyện với một người đàn ông nào đó. Hắn nhìn hơi quen giống như đã gặp ở đâu đó.

- Quốc Đống, lại đây làm quen một chút. Đây là Lưu Nham – Cục trưởng Cục Công nghiệp hóa dầu quốc gia. Lưu Nham, đây là Triệu Quốc Đống mà tôi thường xuyên nói với anh.

Thái Chánh Dương cười cười vẫy tay ra hiệu Triệu Quốc Đống ngồi xuống.

- Chào anh, rất hân hạnh.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra và cười nói.

- Ồ, rất hân hạnh. Đã sớm nghe Bộ trưởng Thái nhắc nhiều tới cậu nhưng không có cơ hội gặp mặt. Hôm nay vừa gặp đã thấy là nhân tài, bảo sao Bộ trưởng Thái coi trọng cậu như vậy.

Lưu Nham này mới tầm 40, mày rậm, mũi hơi cao như chim ưng, hốc mắt sâu nhưng ánh mắt rất sắc bén.

- A, Nham ca, tôi thấy gọi ngài là Nham ca thì thích hợp hơn. Tôi cũng sớm nghe Thái ca nhắc tới ngài. Nói ngài là người bạn thân đầu tiên sau khi Thái ca đến Bắc Kinh, tôi ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mới được gặp.

- Được rồi, Lưu Nham, anh và Quốc Đống nên trao đổi nhiều hơn. Quốc Đống là đàn em nên cần học hỏi anh nhiều. Anh không được giấu nghề đâu đó.

Thái Chánh Dương xua tay nói:

- Ngồi đi, Quốc Đống, anh và Lưu Nham đang nói chuyện công việc thì chú đến, chú nghe một chút rồi đóng góp ý kiến cho anh.

Hai người tập trung chính vào chuyến thăm nước ngoài vừa rồi của Thủ tướng. Hồi tháng 9, hai người cùng Thủ tướng đến Kazakhstan đã làm cho một vài quốc gia chú ý, nhưng thực ra lại không được trong nước chú ý. Triệu Quốc Đống cũng biết Thái Chánh Dương và Lưu Nham đang bàn về bản báo cáo chiến lược năng lượng của quốc gia.

Thái Chánh Dương đã nói chuyện với Triệu Quốc Đống về việc này. Chính xác mà nói thì lần này khi sang Kazakhstan, Thái Chánh Dương chủ trương quốc gia nên để các công ty nhà nước khổng lồ trong ngành năng lượng đầu tư vào Kazakhstan, có thể thành lập Công ty liên doanh hoặc là một mình khai thác dầu mỏ và khí thiên nhiên của Kazakhstan, đồng thời tích cực chuẩn bị việc xây dựng đường ống dẫn dầu từ Trung Quốc thông qua Tân Cương tiến đến Trung Á, phương án này đã được một ít Lãnh đạo quốc gia coi trọng. Nhưng nó lại khiến giới kinh tế không ngừng tranh cãi và cho rằng đầu tư quá lớn, mà bây giờ năng lượng quốc gia vẫn chưa thiếu hụt đến mức đó.

Chẳng qua Thái Chánh Dương lại tìm được một người ủng hộ mạnh mẽ trong Bộ Thương mại. Lưu Nham tốt nghiệp Đại học Trung Quốc, nghiên cứu sâu về tình hình quốc tế. Ý kiến của Thái Chánh Dương lập tức được y đồng ý. Lưu Nham mặc dù chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng nhưng có một số phương diện Thái Chánh Dương không thể sánh bằng.

Hai người cùng chí hướng rất nhanh đi lại với nhau. Lưu Nham ủng hộ nhiệt tình chiến lược năng lượng của quốc gia trong thời gian lâu dài. Hơn nữa Lưu Nham cũng đi khắp mấy đơn vị như Văn phòng nghiên cứu chính sách Trung ương, Văn phòng nghiên cứu chính sách Quốc vụ viện, viện Khoa học xã hội Bắc Kinh và mấy trường đại học lớn để đánh giá về phương án này, đây là một đoàn thể có sức ảnh hưởng mạnh.

Triệu Quốc Đống có chút hứng thú với đề tài thảo luận của hai người. Trên thực tế quan điểm này là do hắn đề xuất với Thái Chánh Dương. Chẳng qua Thái Chánh Dương đứng ở cấp bậc Phó bộ trưởng Bộ Thương mại nên tin tức đạt được lớn hơn Triệu Quốc Đống nhiều, hiểu toàn diện hơn, lo lắng vấn đề cũng sâu xa hơn.

- Thái ca, Nham ca, quốc gia có nhiều phương thức ủng hộ các công ty năng lượng phát triển. Ví dụ như ủng hộ về tài chính, Bộ Tài chính cũng có thể ủng hộ về chính sách, cam đoan cung cấp phương tiện trụ cột …

Triệu Quốc Đống thấy hai người trao đổi sôi nổi nên không nhịn được mà nói:

- Hơn nữa ở phương diện xây dựng trụ cột thì theo em thấy chiến lược năng lượng quốc gia hoàn toàn có thể kết hợp với kinh tế khu vực trung tây nước ta. Bây giờ sự phát triển giữa khu vực Trung tây và phía đông chênh nhau quá lớn, em tin Lãnh đạo trung ương cũng chú ý tới việc này. Nhất là khu vực Tây Bắc, đường sắt Nam Cương đang được tích cực xây dựng, một khi xây dựng xong sẽ là cầu nối đi thông Trung Á, từ đây có thể chạy thẳng đến trung tâm Á Âu, mà năng lượng trong biển cũng có thể không ngừng cung cấp cho chúng ta sử dụng.

- Quốc Đống, rất nhiều chỗ dựa trong nước đang tranh cãi việc chúng ta muốn thành lập tuyến vận chuyển năng lượng từ Trung Á tới đây, nhất là đầu tư tài chính là rất lớn, hơn nữa bọn họ cảm thấy tiêu hao và sản xuất năng lượng của nước ta bây giờ là khá cân bằng, giá dầu mỏ thế giới đang giảm sút, chúng ta hoàn toàn có thể thông qua đường biển mà đảm bảo nhu cầu dầu mỏ ở trong nước.

Lưu Nham nhíu mày nói.

- Ếch ngồi đáy giếng.

Triệu Quốc Đống khinh thường nói. Hắn bây giờ chỉ có thể thông qua hai vị này ảnh hưởng đến chiến lược năng lượng của quốc gia. Nếu có thể làm được ít nhất có thể giúp Trung Quốc giảm tổn thất vài trăm tỷ, cũng có thể tạo ra đường vận chuyển năng lượng tốt đẹp cho quốc gia.

Lưu Nham nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy không những không giận mà còn vui. Y sớm nghe Thái Chánh Dương nói Triệu Quốc Đống này là thiên tài hiếm có. Nhất là nghe Thái Chánh Dương nói về quan điểm của Triệu Quốc Đống thì đúng là rất mới mẻ. Một thanh niên mới hơn 20 tuổi đã có quan điểm xa như vậy đúng là làm y có chút tò mò. Nếu như Triệu Quốc Đống là một chuyên gia trong lĩnh vực này thì Lưu Nham không quá để ý. Hơn nữa tên Triệu Quốc Đống này lại là một Bí thư huyện ủy.

Là người xuất sắc trong một gia tộc chính trị, Lưu Nham hiểu rõ sức nặng của chức Bí thư huyện ủy. Bí thư huyện ủy là trụ cột phát triển của một quan chức, rất nhiều lãnh đạo cao cấp đều đi lên từ chức Bí thư huyện ủy này. Mà Lãnh đạo trung ương càng coi trọng quan chức có kinh nghiệm công tác so. Theo bọn họ thấy chỉ một người đã làm lãnh đạo một huyện thì mới có thể đảm đương trọng trách.

Đúng là do tò mò về Triệu Quốc Đống này nên Lưu Nham càng thêm hứng thú, thậm chí khi Thái Chánh Dương đề cập đến vấn đề hôn nhân của Triệu Quốc Đống, y còn cố ý muốn để em họ mình gặp Triệu Quốc Đống. Thái Chánh Dương cũng đồng ý ngay và bố trí Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh.

Lưu Nham cũng biết ý của Thái Chánh Dương. Lưu gia có sức ảnh hưởng rất lớn ở Trung Quốc, nó đã lưu dấu ấn trong chính trường Trung Quốc. Thái Chánh Dương nếu như có thể để Triệu Quốc Đống lấy người Lưu gia, không những Triệu Quốc Đống có không gian rộng lớn để phát triển, đồng thời cũng có thể khiến Thái Chánh Dương có đồng minh chính trị thân cận.

Thái Chánh Dương không phải nhân vật tầm thường đó là điều Lưu Nham dám khẳng định. Có thể được Phó Thủ tướng Hồng tán thành cao là có thể thấy người này bay lên chỉ là vấn đề thời gian. Đại hội đại biểu nhân dân có lẽ sẽ thông qua thành lập Bộ năng lượng, Bộ trưởng nhất định là Thái Chánh Dương. Mà mình có gia tộc ủng hộ mạnh mẽ như vậy mà chỉ mong tranh được chức Phó bộ trưởng.

Triệu Quốc Đống này cũng không thể coi nhẹ. Hắn có ưu thế về tuổi. Triệu Quốc Đống mới 27 tuổi, dù là ở cơ quan trực thuộc Trung ương, cấp bộ thì có thể làm đến cấp Trưởng phòng đã là may rồi. Nhưng người này lại tiến dần từng bước ở cơ sở đúng là khó khăn hơn nhiều.


trướctiếp