Lộng Triều

Q.7 - Chương 41


trướctiếp



Tháng sáu, trời bắt đầu nóng lên. Ngay cả Hoa Lâm được thiên nhiên ưu đãi cũng có cảm giác nắng nóng. Cứ tầm 6h sáng là mặt trời mọc.

Triệu Quốc Đống đổi bộ đồ thể thao đi dạo trên bờ sông Quế Khê.

Hai bên bờ sông đã được dọn dẹp sạch sẽ, bắt đầu trồng cây, tạo thành một đường đẹp cho người đi bộ.

Triệu Quốc Đống rất coi trọng kế hoạch xanh hóa hai bên bờ sông Quế Khê. Theo hắn thấy cùng với việc làm mấy thứ không thực tế thì không bằng tặng hai bên sông Quế Khê cho dân chúng huyện thành, vừa có thể tạo ra một phong cảnh đẹp của Hoa Lâm, vừa có thể tăng hình ảnh của Hoa Lâm. Hơn nữa cũng là nơi vui chơi, đi bộ cho dân chúng Hoa Lâm.

Hai sân bóng được xây dựng phía tây sông Quế Khê, đây là do Triệu Quốc Đống chuyên môn đặt ra. Đối với dân chúng huyện thành thì tennis hay bóng chuyền không quá thích hợp, bóng bàn rất nổi tiếng ở Trung Quốc nhưng lại chỉ là một, hai đấu nhau, không bằng trò chơi tập thể.

Hai bên sông Quế Khê đã là nơi náo nhiệt nhất Hoa Lâm vào buổi sáng sớm và tối. Hai sân bóng kia cũng vậy, đến tối nó được các cơ quan nhà nước đến thi đấu. Cũng có đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đề nghị xây dựng phía đông sông Quế Khê hai sân bóng nữa, tiền không nhiều nhưng được dân chúng hoan nghênh.

Triệu Quốc Đống đi chậm chuyển sang đi nhanh mà hưởng thụ gió mát trên bờ sông mang tới. Mặc dù mới hơn 6h nhưng đã có không ít người đến tập thể dục.

Có người taajp Thái cực quyền, có người nhảy lên nhảy xuống, tập mệt thì sang ghế đá, ghế băng ngồi xuống, ngắm cảnh sông.

- Lão Trương, cải cách đã 20 năm, xem ra hai năm nay Hoa Lâm chúng ta mới thay đổi.

Một ông lão cao gầy xoay xoay hai viên bi sắt to trong tay mà nói:

- Tôi không biết sao nhiều khóa chính quyền như vậy mà không nghĩ đến việc xây dựng cầu ở sông Quế Khê, không nghĩ tới việc cải tạo hai bên sông Quế Khê để cho dân chúng Hoa Lâm hưởng thụ?

- Lão Lý, ông cũng không xem đám người đó là như thế nào sao? Ngoài việc cả ngày tụ tập nhậu nhẹt thì biết làm gì?

Ông lão béo hừ một tiếng:

- Từ Mã Đạo Nguyên đến Trâu Trì Trường thì chẳng ai là tốt, chỉ biết chơi gái. La Đại Hải thực ra là người tốt nhưng thiếu khí phách.

- Nghe nói vị Bí thư Triệu trẻ tuổi bây giờ chưa kết hôn. Cầu này là do cậu ta cố gắng tranh cãi mà đạt được. Nghe nói Ninh Lăng còn không muốn nhưng bị cậu ta phản đối tới cùng. Cái này hay, làm như vậy mới đúng.

Ông lão gầy cười nói:

- Ông nói con ông đang làm rất tốt tại Thị trấn Mã Thủ phải không? Thu nhập hai năm qua có tăng lên không?

- Đúng thế, thu cũng tăng lên nhưng nó nói rất mệt. Nghe nó nói công trình khu du lịch đã tiến vào giai đoạn hai, khai thác các khu suối nước nóng. Trên thị trấn phải trông đất nên suốt ngày chạy vào rừng núi, mệt như chó nhưng nó nói như vậy mới thích. Tôi không biết nó nghĩ gì nhưng nghĩ tới thu nhập tăng nhiều thì lại hiểu.

- Nghe nói lão Tần đã chuyển sang bên kia sông?

Ông lão gầy mở miệng nói.

- Ừ, y thời gian này đang không ngừng mời khách để chúc mừng. Huyện thành thoáng cái có gần mười ngàn người vào, các căn phòng bên Hà Đông bây giờ cũng bị người ngoài mua sạch. Ai cũng nói xây dựng xong không ai mua, bây giờ thì không còn chút nào, bị người ngoài tới mua hết.

Ông lão béo lắc đầu nói:

- Ngay cả người có nhà cũng thấy thòm thèm.

- Ông đừng nói mấy cái đó. Nhà bên kia sông xây dựng rất tốt. Ngoài việc xa một chút, tối yên tĩnh một chút thì điều kiện tốt hơn chỗ chúng ta nhiều. Nếu là tôi thì cũng muốn sang đó, bên đó có cây cối, quảng trường. Ông ngủ dậy là thấy mình như đang trong công viên. Không khí như vậy mới tươi mát.

- Lão Lý, ông nếu ở đó cả đời thì sợ là sẽ không thấy nó hay nữa. Bên đó tuy được nhưng quá yên tĩnh, không có gì cả, khác hẳn bên chúng ta, vừa ra ngoài đã là đường, đi một đoạn là mua được hết thứ mình cần.

Ông lão béo cười nói:

- Vị trí khác nhau không phải một hai ngày là giải quyết được, tôi muốn ở bên này hơn.

- Tôi thấy theo tình hình này thì chỉ sợ hai ba năm bên đó sẽ vượt qua hẳn bên này, tôi đúng là muốn mua một căn nhà bên đó.

Triệu Quốc Đống một bên tập thể dục một bên nghe hai ông lão nói chuyện về sự biến hoá của Hoa Lâm. Từ cuộc nói chuyện của họ, Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận kỳ vọng của người dân.

Đây là ấn tượng cho mọi người, Triệu Quốc Đống rất hưởng thụ nếu sau này mọi người nghĩ tới mình vì những gì mình đã làm.

Trung tuần tháng sáu sẽ diễn ra hội nghị trao đổi kinh nghiệm công tác du lịch toàn tỉnh. Theo bố trí của Triệu Quốc Đống, Tân Tồn Hoán đã dẫn theo một đám người bắt đầu đi lại quanh các thành phố tại những tỉnh lân cận, mang theo thư giới thiệu của Sở Du lịch tỉnh An Nguyên mà mời các công ty du lịch có tiếng, mời bọn họ tham gia hội nghị.

………….

- Làm rất tốt.

Triệu Quốc Đống đứng sau lưng Tương Uẩn Hoa không biết đối phương đang nói cảnh trước mặt hay là nói mình vận động tốt khiến Kỳ Dư Hồng không thể không chấp nhận tổ chức hội nghị kia ở Hoa Lâm.

- Ha ha, Trưởng ban Tương, đây đều là nhờ ngài.

Triệu Quốc Đống hàm hồ nói một câu.

- Cậu đó, chiêu này tôi không dạy cậu cơ mà. Kỳ Dư Hồng đã bị cậu đưa vào tròng, ngoài các công ty du lịch trong tỉnh thì sợ rằng còn có mấy chục công ty du lịch nổi tiếng trong nước tới tham gia, cậu đúng là có thể bỏ tiền. Quốc Đống, cậu không sợ Thị ủy Ninh Lăng truy cứu lãng phí sao? Tiền dùng không ít đâu.

Tương Uẩn Hoa cười nói.

- Trưởng ban Tương, phát triển ngành du lịch được xác định là một cực trong sự tăng trưởng kinh tế của Hoa Lâm chúng ta, căn cứ thống kê thì ngành du lịch từ những năm 90 đã vượt qua dầu mỏ và ô tô. Mặc dù từ bề ngoài nhìn nó bình thường nhưng nó đã nhảy lên chiếm trên 10% GDP toàn cầu, nó khiến nhiều ngành nghề khác phát triển theo, ăn uống, ngủ nghỉ cũng đi theo.

Triệu Quốc Đống nói.

- Hoa Lâm có thắng cảnh du lịch trời ban, lại có di sản văn hóa, đồng thời còn có trụ sở Đạo giáo nổi tiếng toàn tỉnh, đủ để phát triển du lịch. Khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân trong giai đoạn một chỉ là thử nghiệm, giai đoạn hai mới là chính thức. Mà tôi đã tra cứu tư liệu thì bây giờ Kỳ Lân quan là nơi được bảo trì tốt nhất của tỉnh An Nguyên, dù là quy mô hay công trình kiến trúc đều đáng để nghiên cứu.

- Được rồi Quốc Đống, cậu đừng có ra vẻ với tôi.

Tương Uẩn Hoa xua tay nói. Thấy Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ gãi đầu, Tương Uẩn Hoa nói:

- Cậu đó, cái gì đặt vào tay cậu đều có thể mở rộng nó ra vô hạn, ở điểm này tại Ninh Lăng không ai có thể so sánh với cậu. Tôi đây không phải là khen mà đó là sự thật.

Triệu Quốc Đống còn định giải thích thì Tương Uẩn Hoa đã nhìn về phía đông nam mà nói:

- Quốc gia không nhìn lầm người, Hoa Lâm giao vào tay cậu tốt hơn nhiều so với Mai Anh Hoa. Chính xác mà nói Huyện Hoa Lâm đặt vào tay cậu là thích hợp hơn bất cứ ai.

- Tôi không phải nói người khác không được, tôi đây là nói dưới tình huống đó chọn cậu cũng là có chút mạo hiểm, không thể phủ nhận lúc ấy là có chút tình cảm riêng xen vào. Lão Hòa thì tôi cũng nói chuyện, lão Kỳ thì chưa có quyết định nhưng bây giờ xem ra tôi đã chọn đúng.

Tương Uẩn Hoa nhớ lại chuyện lúc đó mà nói:

- Có lúc chọn một lãnh đạo đúng thì có thể thay đổi bộ mặt một nơi, tôi không nói là thay đổi vận mệnh nhưng từ thay đổi bộ mặt là rất chính xác. Ai cũng nói nhân dân sáng tạo lịch sử chứ không phải cá nhân sáng tạo lịch sử. Lời này không hoàn toàn chính xác. Có những người trong một đoạn thời gian có thể tạo ra tác dụng hơn rất nhiều người hợp lại.

Triệu Quốc Đống vội vàng nói:

- Trưởng ban Tương, tôi không dám nhận.

Tương Uẩn Hoa cười phá lên nói:

- Tôi không nói cậu là người như vậy, tôi đây là nói những người như Đặng công, cậu không nên tự vơ vào mình.

Triệu Quốc Đống đổ mồ hôi, tuyệt đối không ngờ Tương Uẩn Hoa vẫn luôn nghiêm túc lại có lúc khôi hài như vậy.

- Chẳng qua tôi tin Kỳ Dư Hồng cũng phải thừa nhận tuy cho cậu làm Chủ tịch huyện Hoa Lâm có chút mạo hiểm nhưng sự thật chứng minh sự lựa chọn này là chính xác. Hoa Lâm do cậu làm Chủ tịch huyện đã phát triển rất mạnh, bây giờ cậu làm Bí thư huyện ủy thì tốc độ phát triển vẫn duy trì. Tôi tin ở điểm này cấp trên thấy rõ.

- Trưởng ban Tương, nói thì ai cũng có thể nói, nhưng nếu nói về làm kinh tế hoặc là phát triển thì quan điểm phát triển của tôi khác các lãnh đạo khác. Bọn họ đầu tiên nghĩ đến chính là GDP và thu nhập tài chính, hai hạng mục này theo bọn họ thấy là quan trọng nhất, nhưng tôi không cho rằng như vậy. Theo ý tôi phải có thêm cả thu nhập bình quân, thiếu một trong ba vấn đề đều không được. Hơn nữa về sau thu nhập bình quân sẽ là chỉ tiêu quan trọng nhất.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Tương Uẩn Hoa hơi dao động, quan điểm này có vẻ không nhất trí với quan điểm hiện nay.

Bây giờ các nơi đều nói GDP và thu tài chính, có nơi GDP là chỉ tiêu duy nhất trong công tác kinh tế. GDP của anh tăng thì có thể che tất cả vấn đề. GDP của anh kém vậy không đúng chút nào. Dù công việc khác của anh làm tốt nhưng trước mặt người khác anh cũng phải cúi thấp đầu.

- Quốc Đống, sao cậu lại nghĩ như vậy?

Tương Uẩn Hoa cười nói.

- Chỉ riêng GDP là không khoa học. Nó chỉ có thể phản ánh tổng lượng kinh tế một nơi, nhưng không phản ánh được tính liên tục và khoa học của kinh tế khu vực đó. Ví dụ như mấy huyện có trữ lượng sắt thép lớn ở Sơn Tây, ngành sản xuất thép phát triển, GDP hàng năm không hề thấp nhưng ai có thể nói đó là nơi kinh tế phát triển? Một nơi có được coi là phát triển kinh tế hay không thì phải xem có thể duy trì liên tục hay không? Khai thác tài nguyên thiên nhiên nếu hết thì sao? Khu vực đó có ngành sản xuất nào thay thế không?

- Vậy theo cậu nói thì thu nhập bình quân sẽ đánh giá được sự phát triển kinh tế có khoa học hay không sao?

- Không hoàn toàn như vậy, GDP sẽ suy ra tổng lượng kinh tế của một nơi, thu tài chính có thể xem chính quyền địa phương ở đó khống chế tình hình như thế nào, mà thu nhập bình quân lại có tính khoa học, nó đánh giá trình độ sống của dân chúng. Người xưa đã nói giàu nhờ dân. Dân chúng giàu thì quốc gia mới phát triển, xã hội mới ổn định.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- thu nhập của nhân dân liên tục tăng lên có nghĩa là tiêu thụ của bọn họ sẽ không ngừng tăng lên, kích thích các ngành sản xuất khác đi theo, nó sẽ hình thành một vòng tròn tuần hoàn.

Tương Uẩn Hoa không quá đồng ý với quan điểm này của Triệu Quốc Đống. Ở thời kỳ này chính quyền đầu tư chủ yếu là xem động cơ thúc đẩy kinh tế một nơi phát triển, mà xuất khẩu chính là động lực chính khiến kinh tế Trung Quốc phát triển. Mà tiêu dùng trong nước lại chưa được đánh giá cao.

- Quốc Đống, ý tưởng này của cậu thì tốt nhưng không thực tế.

Tương Uẩn Hoa lắc đầu nói.

- Ý tưởng tốt là đủ rồi. Ít nhất chúng ta có thể cố gắng về vấn đề này. Về phần Trưởng ban Tương nói không thực tế thì là do điều kiện chưa tới. Theo kinh tế quốc gia không ngừng phát triển thì rất nhanh ý tưởng này sẽ thành sự thật.

Triệu Quốc Đống cũng không muốn giải thích nhiều.

- Dù sao bây giờ Trung Quốc đang dựa vào nước ngoài mà phát triển, mọi người đều nhìn chằm chằm vào xuất khẩu. Chẳng qua Hoa Lâm là huyện nông nghiệp, dân số nông thôn chiếm 90%, nếu muốn tăng thu nhập của nông dân thì phải tăng nguồn thu của nông dân, phát triển ngành chăn nuôi gia súc, trồng cây ăn quả chính là vì vậy.

Tương Uẩn Hoa hiểu ý gật đầu. Hoa Lâm là huyện nông nghiệp, không có trụ cột công nghiệp, phát triển kinh tế chỉ có thể dựa vào bản thân. Mà Triệu Quốc Đống đã làm khá tốt ở việc này.

Chính vì vậy mà Triệu Quốc Đống mới có tư cách nhòm ngó chức Thường vụ thị ủy kia, chỉ là nếu dựa vào thành tích mà ngồi lên vị trí kia thì hơi ít hy vọng.

Tương Uẩn Hoa cũng biết Triệu Quốc Đống đã đi con đường nào đó. Thành tích và thanh thế chẳng qua để làm cho cấp trên chú ý và đánh giá cao, làm cho kết quả nếu đạt được sẽ đủ lý do. Về phần đấu ngầm mới là điều quan trọng nhất.

Tương Uẩn Hoa cũng chỉ có thể giúp Triệu Quốc Đống đến mức đẩy mạnh tuyên truyền hội nghị công tác du lịch toàn tỉnh mà thôi, để Triệu Quốc Đống có thể lên sân khấu, Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy sẽ tuyên truyền mạnh cho Hoa Lâm. Còn lại phải xem bản lĩnh của Triệu Quốc Đống.

…………..

Hội nghị trao đổi kinh nghiệm công tác du lịch toàn tỉnh cuối cùng đã diễn ra và kết thúc hoàn hảo. Trong hội nghị các thành phố, Thị xã đã trao đổi với nhau và trao đổi với các chuyên gia làm như thế nào để phát triển du lịch, đồng thời cũng đi thăm việc xây dựng và phát triển khu du lịch, cảm nhận sức hấp dẫn của nơi đây.

Tổng giám đốc công ty khai thác khu du lịch Đào Tông Tinh cũng đồng ý tới phát biểu trong hội nghị, giới thiệu việc thành lập công ty với chế độ cổ đông, từ quy mô đầu tư đến sự thay đổi cổ phần, đến việc khu du lịch bắt đầu thu lãi. Trong đó không tránh khỏi việc Đào Tông Tinh thừa nhận được chính quyền huyện Hoa Lâm mạnh mẽ ủng hộ, được lãnh đạo huyện quan tâm. Nhờ sự phối hợp của chính quyền huyện và dân chúng nên mới có thể khiến cho khu du lịch phát triển nhanh như vậy.

Đại biểu các công ty du lịch cũng hỏi chi tiết về việc xây dựng giai đoạn hai của khu du lịch, cũng khảo sát vấn đề giao thông, ăn uống và đồ lưu niệm của khu du lịch. Bọn họ đều đánh giá cao về tương lai của khu du lịch, đều tỏ vẻ sau khi về sẽ lên một lịch trình đưa du khách tới khu du lịch.

Phó chủ tịch tỉnh Điền Đào cùng giám đốc Sở Du lịch cũng nhiệt tình tới tham gia hội nghị.

Nhật báo An Nguyên, Báo du lịch Trung Quốc, Nhật báo Ninh Lăng đều đưa tin về hội nghị công tác du lịch này, đều đánh giá cao ý nghĩa của hội nghị. Điều này làm khu du lịch Huyện Hoa Lâm trở thành điểm sáng trong ngành du lịch toàn tỉnh. Ngày 1/7, công trình đại lộ Quế Khê và phong cảnh hai bên đường đã được hoàn thành, Cầu Quế Khê và đại lộ Quế Khê cũng thông xe ngay trong hôm đó. Phó bí thư Thị ủy, quyền Thị trưởng Thư Chí Cao mới nhận chức cũng tự mình tới tham gia lễ thông xe.

- Trẻ tuổi tài cao, Bí thư Triệu, tôi bằng tuổi cậu thì vẫn còn ngồi trong trường mà học.

Thư Chí Cao trông rất nho nhã, tóc trải bóng mượt, giày không một hạt bụi.

Triệu Quốc Đống đi cùng vội vàng nói:

- Thị trưởng Thư, tôi đây là nhờ vào Bí thư, bây giờ là Chủ nhiệm La làm đường cho mình đi thôi.


trướctiếp