Lộng Triều

Q.6 - Chương 42


trướctiếp



Triệu Quốc Đống nói làm mắt Hứa Minh Viễn sáng lên. Y mặc dù coi trọng vào tương lai của thị trường bất động sản nhưng lại không dám nghĩ xa như vậy.

Tiến vào Bắc Kinh, Thượng Hải có dễ như vậy sao? Đó là Bắc Kinh và trung tâm kinh tế, hơn nữa bây giờ thị trường bất động sản đang đóng băng, dù là nhà ở hay biệt thự đều không thấy ánh rạng đông. Dù là Mai Giang Minh Châu bán tốt như vậy nhưng cũng không khiến các bên quá chú ý. Bây giờ nếu muốn khiến thị trường bất động sản được khuấy động thì không phải dựa vào mồm mép là được, phải dựa vào chính sách của Trung ương mới được.

Mà vấn đề nằm ở chỗ bao giờ chính sách mới có thể xuất hiện? Xuất hiện thì bao lâu mới có thể phổ biến? Bây giờ tích trữ đất sớm có phải bị kéo chết không?

Vay vốn tài chính mà tiến bước thêm nữa, lời này thì dễ nói. Hứa Minh Viễn biết gia đình Kiều Huy vốn xuất thân bên hệ thống tài chính, quan hệ rộng trong ngành này. Nếu không sao Kiều Huy có thể kiếm lắm tiền như vậy?

Chẳng qua ngành bất động sản là ngành hại chủ. Không phải bỏ vào mấy triệu là được, trên trăm triệu cũng không thể đủ. Hơn nữa tài chính lưu động trong ngành này khá chậm, hệ thống ngân hàng dám cho anh vay nhiều như vậy không? Dù Kiều Huy có quan hệ rộng cũng khó được.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống nói làm Hứa Minh Viễn kích thích mạnh. Lý tưởng kinh doanh của y không phù hợp với lãnh đạo tập đoàn Hoa Mậu, cho nên Hứa Minh Viễn làm việc mà không có hứng thú. Bây giờ đến Tập đoàn Thiên Phu là cơ hội, mặc kệ có được hay không thì y cũng phải thử một phen.

Kiều Huy không nghĩ sâu như Hứa Minh Viễn, y tin vào cảm giác của mình hơn.

Ánh mắt của Triệu Quốc Đống thì người bình thường không thể so sánh. Ở tình huống mọi người điên cuồng mà đoán được thị trường bất động sản Hải Nam sẽ vỡ vụn, kéo y và Trịnh Kiện từ địa ngục về, bây giờ lại can đảm nói về tương lai của thị trường bất động sản thì không phải là nói loạn. Nếu không như vậy thì y sao lại mua cổ phần và thành cổ đông lớn thứ tư của Tập đoàn Thiên Phu?

- Quốc Đống, cậu đã nói như vậy thì tôi và Minh Viễn cũng không nói nhiều. Trạm xăng và ga thì tôi sẽ làm, đây coi như ngành phụ. Về phần Tập đoàn Thiên Phu thì tôi sẽ chú ý, bên tài chính tôi cũng có chút quan hệ. Tập đoàn Thiên Phu nổi tiếng và được thành phố coi trọng như vậy, bây giờ Chủ tịch Ninh lại ưu ái kinh tế tư nhân như vậy, vẫn nói bật đèn xanh cho phát triển kinh tế tư nhân. Ha ha, hệ thống tài chính không ủng hộ sao được?

Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Xem ra Kiều Huy này cũng nhạy cảm về chính trị.

Ninh Pháp làm quyền chủ tịch tỉnh chưa lâu nhưng đã tham gia hội nghị hệ thống tài chính toàn tỉnh, yêu cầu đẩy mạnh cải cách công ty nhà nước, đồng thời chú ý phát triển kinh tế tư nhân. Cần ủng hộ mạnh các công ty tư nhân có lợi cho xã hội.

Lời này của Ninh Pháp làm tỉnh phải tranh luận. Đây là lần đầu tiên lãnh đạo chủ yếu của tỉnh công khai tỏ thái độ của chính quyền đối với nền kinh tế tư nhân. Mặc dù có tính lựa chọn nhưng đã khác hẳn thái độ lo lắng về sự phát triển của kinh tế tư nhân so với trước đây.

Trên tỉnh cũng có người có ý kiến về lời phát biểu của Ninh Pháp. Cho rằng hệ thống tài chính phải hỗ trợ cải cách công ty nhà nước chứ không phải bật đèn xanh cho phát triển kinh tế tư nhân. Nghe nói Bí thư tỉnh ủy Quý Thành Công không tỏ thái độ gì ở vấn đề này, chẳng qua trên tỉnh vẫn tranh luận.

- Nói thì như vậy nhưng cụ thể thực hiện không hề đơn giản. Thị trường bất động sản sau này sẽ thành ngành chính trong kinh tế quốc gia, quy mô của nó có thể tưởng tượng được. Nếu muốn thành thế lực lớn trong ngành sản xuất này thì nỗ lực lớn như thế nào? Tôi chỉ có thể đưa ra phương hướng, còn đâu phải do anh và Minh Viễn thực hiện. Đã làm phải làm tốt, làm lớn, làm cho chúng ta càng lúc càng lớn mạnh.

Đề tài rất nhanh chuyển sang công việc của Triệu Quốc Đống ở Hoa Lâm. Triệu Quốc Đống lại rất bình tĩnh, không hề coi trọng khó khăn bây giờ, ra vẻ rất tự tin. Kiều Huy và Hứa Minh Viễn cũng không thèm để ý. Một chức Chủ tịch huyện trong mắt bọn họ không đáng gì.

Về biệt thự Thiển Loan, Triệu Quốc Đống phát hiện Cù Vận Bạch vẫn im lặng, điều này làm hắn có chút khó hiểu. Kiều Huy cùng Hứa Minh Viễn không hỏi về quan hệ giữa hắn và Cù Vận Bạch. Thời này có ai rảnh rỗi hỏi việc riêng người khác chứ?

- Quốc Đống, chị vẫn nghĩ nếu thật sự vứt hết các thứ bây giờ mà tiến vào thương trường thì có lẽ em sẽ có thành tựu lớn hơn nữa.

Cù Vận Bạch thở dài nói.

- Ồ? Thành tựu thì phải do từng người nhìn. Giáo viên dạy học cả đời mặc dù không ra nhân tài kiệt xuất nhưng cũng cống hiến cho xã hội. Vận động viên lập kỷ lục thế giới chưa chắc đã tạo ra bao giá trị kinh tế. Em đi vào thương trường dù kiếm vài tỷ, vài chục tỷ, nhưng nếu so sánh với việc em làm một nơi có thể phát triển, em thích về sau hơn. Đây là lý tưởng của từng người mà.

Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.

- Mỗi người có lý tưởng của mình.

Cù Vận Bạch lẩm bẩm một tiếng mà nói:

- Quốc Đống, em đúng là biết bỏ thứ khác.

- Biết bỏ thì mới có. Hơn nữa không phải em hoàn toàn cắt đứt. Trên thế giới bây giờ các thứ liên hệ rất gần nhau, càng lúc càng dễ dàng. Em cũng không giỏi việc thực hiện cụ thể. Đừng thấy em nói giỏi nhưng nếu phải làm thật thì cần người như Bồi ca hoặc Hứa Minh Viễn mới được. Em ngồi ngoài hưởng lợi không tốt hơn sao?

- Ngồi ngoài hưởng lợi? Em đang như vậy sao?

Cù Vận Bạch cười cười đầy quyến rũ:

- Tri thức là lực lượng, ánh mắt quyết định tất cả, ý nghĩa quyết định đường ra, đầu quyết định túi tiền to hay nhỏ.

Cù Vận Bạch nói như vậy làm Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới:

- Thật không ngờ có mấy ngày không gặp mà miệng lưỡi chị đã tăng lên như vậy.

- Hì hì, chị sắp điều lên thành phố. Thị trưởng Khang năm nay phụ trách bên du lịch, Cục trưởng Diệp muốn phong phú lực lượng của cục Du lịch, chị cũng muốn lên cục Du lịch thành phố thử xem.

Cù Vận Bạch liếc Triệu Quốc Đống mà nói:

- Lên thành phố tiếp xúc càng nhiều, nhìn rộng hơn.

- Cục Du lịch thành phố?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút. Hắn biết Cù Vận Bạch bây giờ ở Giang Khẩu mặc dù dễ dàng nhưng cũng rất buồn bực. Cù Vận Bạch thậm chí còn hâm mộ Cù Vận Lam đang bận rộn. Nhưng Lãnh đạo huyện ủy không coi trọng phát triển du lịch, hơn nữa còn có thành kiến với Cù Vận Bạch, mà hai người Vương Đức Hòa cùng Quách Chiêm Xuân có tác dụng không nhỏ.

- Ừ, em không phải nói ngành du lịch sẽ rất phát triển sao? Chị liền yên tâm đi học trong ngành này.

Cù Vận Bạch cười hì hì nói.

- Nếu chị thật sự cảm thấy làm không thoải mái thì có thể đổi hoàn cảnh, em ủng hộ chị. Nhưng cuộc sống cơ quan ở cục Du lịch có thoải mái không? Chị mới 30, còn rất trẻ, làm việc gì cũng được mà. Chị cảm thấy thế nào?

Triệu Quốc Đống cẩn thận dùng từ ngữ. Cù Vận Bạch là người phụ nữ độc lập, hắn không muốn vì vài từ ngữ mà ảnh hưởng tới tình cảm đôi bên.

Vén mấy sợi tóc rơi trên mặt, Cù Vận Bạch nở nụ cười mà nói:

- Quốc Đống, em có phải là muốn nói chị tự gây dựng sự nghiệp, em định ủng hộ chị về tài chính phải không? Nói lấp lửng như vậy có phải sợ chị hiểu lầm và giận không?

- Ha ha, cần gì phải nói ra chứ? Hai chúng ta là ai chứ?

Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ mà nói.

Cù Vận Bạch nghe thế liền cười hì hì:

- Quốc Đống, em lúc rất ngây thơ đáng yêu, lời này cũng có thể nói ra sao? Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch, chúng ta là quan hệ gì, nhiều lắm là bạn quan hệ mật thiết thôi mà. Chị không thích hợp với hôn nhân, chị không thích mãi ở bên nhau, chị thích cảm giác thi thoảng gặp mặt, như vậy tình cảm mới lâu dài.

Triệu Quốc Đống đúng là thua Cù Vận Bạch. Tư tưởng đặc biệt này chỉ có ở Cù Vận Bạch mà thôi. Chẳng qua càng như vậy thì càng làm cô thêm quyến rũ, làm hắn không nhịn được mà bị hấp dẫn.

- Em nói thật đó, chị nếu muốn thay đổi cách sống thì em sẽ ủng hộ.

- Ừ, chị đã suy nghĩ nhưng thấy vẫn chưa đến lúc. Cho nên chị định tới cục Du lịch thử một phen. Nếu ở cục Du lịch không tốt thì nói tiếp.

Lễ khai giảng kết thúc đã là 11h trưa. Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy – Cừu Bỉnh Chính thay mặt Trưởng ban Phan yêu cầu mọi người nghiêm túc học tập. Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thấy mọi người có vẻ không tập trung. GIống như lần nhà tới An Đô là để hưởng thụ mà thôi.

Trưởng ban Cừu nói xong mọi người vỗ tay rất vang rội. Không biết là vỗ tay vì Trưởng ban Cừu nói đặc sắc hay là hoan hô câu nói cuối cùng của Trưởng ban Cừu: “Tôi đã nói xong, cảm ơn mọi người”

Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ trưa ăn ở trường hay là đi mời Hàn Đông ăn. Đã lâu không gặp, chỉ liên lạc qua điện thoại. Mỗi lần gọi cho Hàn Đông, Triệu Quốc Đống lại thấy áy náy. Trưa nay nếu không có việc gì thì mời cô đi ăn coi như xin lỗi.

Hàn Đông nghe thấy Triệu Quốc Đống ở An Đô hai tháng thì rất vui mừng, lập tức đồng ý và bảo Triệu Quốc Đống đi đón cô. Sự vui mừng của cô làm Triệu Quốc Đống phải gãi đầu, hình như có gì không đúng.

Hắn đang suy nghĩ thì có người gọi:

- Chủ tịch Triệu, chủ tịch Triệu.

Triệu Quốc Đống quay đầu lại thì thấy là Chủ tịch huyện Khuê Dương - Lưu Như Hoài đang gọi hắn, sau lưng còn có hai người. Triệu Quốc Đống đoán là Bí thư huyện ủy Phong Đình cùng Thổ Thành. Y đến không lâu nên không quen hai vị Bí thư huyện ủy kia, chỉ gặp một lần mà thôi. Hôm nay khi điểm danh mới thấy quen quen. Lưu Như Hoài này thì mấy lần họp trên Thị xã đã gặp và nói chuyện.

- Chủ tịch Lưu có bố trí gì à?

Lưu Như Hoài hơn hắn bảy tám tuổi, Triệu Quốc Đống tuy không kiêu ngạo nhưng không ra vẻ sợ sệt. La Đại Hải từng nói đám Bí thư, Chủ tịch huyện Ninh Lăng đều là kẻ hiếp yếu, sợ mạnh. Anh nếu ra vẻ ân cần tiếp đón thì người ta lại không thèm để ý tới anh. Nếu anh ra vẻ kiêu ngạo thì có khi người ta thấy anh có can đảm, đáng quan hệ. Triệu Quốc Đống mặc dù không muốn tỏ vẻ kiêu ngạo nhưng không muốn người coi thường mình.

- Ha ha, Bí thư Bì và Bí thư Cố nói chúng ta không mấy khi tụ tập, hay là trưa nay ngồi mới nhau một chút, tối chúng ta lại ngồi.

Lưu Như Hoài là người cao gầy, hai người Bí thư huyện ủy kia đã gần 50.

- Cái này …

Triệu Quốc Đống có chút khó xử. Ăn tối thì không vấn đề gì. Nhưng hắn vừa hẹn Hàn Đông, bây giờ lại hủy thì đúng là đáng ăn đòn. Lần trước hắn đã thoát thân một lần, nhưng lần này hắn chủ động hẹn mà còn hủy thì còn gì để nói:

- Bí thư Bì, Bí thư Cố, Chủ tịch Lưu, trưa nay tôi có việc, tối không vấn đề gì. Tối tôi mời khách, mời ba vị lãnh đạo nể mặt.

Nghe Triệu Quốc Đống từ chối buổi trưa, Bì Gia Thái sa sầm mặt lại, Cố Trường Canh ngẩn ra một chút. Thằng này giỏi, mình và lão Bì cùng mời, hắn là thằng Chủ tịch huyện bị đá đi mà dám từ chối sao?

- Chủ tịch Triệu, Bí thư Bì và Bí thư Cố có lòng như vậy, trưa chúng ta ngồi một chút cũng không có gì mà. Chúng ta bây giờ đã bỏ lại chuyện ở huyện mà. Dù Bí thư La có việc gấp cũng không phân công tới anh mà, đi cùng thôi.

Lưu Như Hoài thấy không khí hơi trầm xuống liền vội vàng giảng hòa. Bì Gia Thái có thể nói làm Bí thư huyện ủy lâu nhất ở Ninh Lăng, tính cách rất nóng. Cố Trường Canh vốn là Phó trưởng ban thư ký Thị ủy đi xuống làm Bí thư huyện ủy cũng đã được hai ba năm, đều là nhân vật nhìn lên tận trời. Triệu Quốc Đống tuy khéo léo từ chối nhưng cũng là không cho bọn họ mặt mũi.

- Bí thư Bì, Bí thư Cố, Chủ tịch Lưu, trưa nay tôi có việc thật mà.

Triệu Quốc Đống thấy Lưu Như Hoài có chút khẩn trương nên cũng đoán mình nói không đúng nên vui vẻ nói.

- Được rồi lão Liễu, người ta trẻ tuổi nhiều việc, anh phải hiểu mà. Không sao, Tiểu Triệu, cậu đi làm việc của mình đi.

Cố Trường Canh lạnh nhạt nói:

- Lão Lưu, mấy ông bạn già chúng ta ngồi thôi. Thanh niên sao có thể hòa hợp với mấy ông lão chúng ta.

Triệu Quốc Đống nghe ra lời này có vấn đề. Nhưng Bì Gia Thái cùng Cố Trường Canh đã xoay người rời đi. Lưu Như Hoài cũng nhíu mày nghĩ gì đó nhưng thấy hai người bọn họ rời đi nên phải thở dài một tiếng, chào Triệu Quốc Đống rồi đi theo bọn họ.

Triệu Quốc Đống nhìn ba người mà cười cười một tiếng. Xem ra hai vị này khác La Đại Hải, tính cách nóng nảy, có lẽ quen được bên dưới nịnh nọt rồi. Lưu Như Hoài khách khí với hai người như vậy, không biết có phải là do quen rồi hay không?

Hắn không thèm để ý tới đối phương, thấy bọn họ đi, hắn cũng xoay người rời đi.

Cố Trường Canh nhìn Triệu Quốc Đống không tỏ vẻ gì đã rời đi liền cười lạnh một tiếng:

- Lão Bì, xem ra họ Triệu này cũng thú vị đó.

Bì Gia Thái khinh thường hừ một tiếng:

- Hừ, miệng không râu, làm việc không chắc chắn. Những người từ trên tỉnh xuống đều có mắt cao hơn trán, nghĩ mình không ai sánh được, đưa tới vài công ty là nghĩ mình thành người cứu xã hội. Tôi thấy La Đại Hải chiều quen rồi. Mai Anh Hoa vậy mà còn bị thằng này chơi như vậy sao? Nếu là tôi, tôi cho hắn biết thế nào là Đảng quản lý cán bộ.

- Ha ha, hắn mặc dù hơi kiêu căng nhưng cũng có bản lĩnh mà. Công ty Đại Hoa và Tam Điệp trước đó không phải vốn định đầu tư vào Phong Đình các anh sao? Vậy làm sao lại bị hắn kéo tới Hoa Lâm vậy?

Cố Trường Canh cố khích đối phương.

- Ha ha, lão Cố, đừng có trêu tôi. Trụ sở trồng cỏ bên Hoa Lâm làm quá sớm, chiếm thời cơ. Phong Đình chúng tôi mặc dù tiếp xúc với Công ty Đại Hoa đầu tiên nhưng nói thật xây dựng trụ sở chậm, mà phát triển chăn nuôi gia súc sẽ không có điều kiện như Hoa Lâm. Nếu là tôi cũng chọn Hoa Lâm, điều này tôi không trách hắn. Ai chẳng nói chuyện vì huyện mình. Chẳng qua thằng này không ra gì, Thị ủy chọn người mà giở trò đó không phải làm mất uy tín của Thị ủy sao?

Bì Gia Thái thở dài một tiếng.

- Coi như là có người bên trên nên mới thế mà.

- Có người mà bị đá tới Hoa Lâm sao? Hắn đây là có thể tính toán mình chơi trò này nên thành công đó.

Bì Gia Thái cười cười nhìn Cố Trường Canh:

- Cưỡi lừa mà nhìn về phía xa thì đi được bao nhiêu? Mới lên không lâu đã bị người ta đâm mà còn không biết sống chết, vẫn kiêu căng như vậy, không biết vì sao hắn tới được chức này. Phải cho vài bài học mới biết trời cao đất rộng.

Thấy Lưu Như Hoài chạy lên, Cố Trường Canh định nói lại thôi.

Triệu Quốc Đống không biết mình vì ăn một bữa với Hàn Đông lại làm hai vị Cố Trường Canh có ấn tượng không tốt như vậy. Theo hắn thấy dù là trong lòng lãnh đạo có bực cũng chỉ là việc bình thường. Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà có mâu thuẫn sao?

Nhưng hắn không ngờ mình lại làm đối phương có ấn tượng như vậy.

Buổi chiều tiết học xây dựng cách mạng Xã hội chủ nghĩa làm mọi người lơ mơ buồn ngủ. Mặc dù giới thiệu là giáo viên cốt cán của trường nhưng nói chuyện với giọng khàn khàn làm người ta buồn bực. Nhìn chương trình học thấy người này có tám tiết, điều này làm Triệu Quốc Đống đau đầu. Đây không phải đọc để mọi người ngủ sao?

Mặc dù không trải qua ngọn lửa chiến tranh, nhưng có thể lên làm Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện thì có ai lạ gì cách mạng Trung Quốc. Các cuộc tập huấn này ở đâu chẳng dạy nó đầu tiên? Đây coi như là yêu cầu bắt buộc.

Ngồi đến khi hết giờ, một đám người như đám phạm nhân lao ra ngoài.

- Chủ tịch Triệu, hút điếu?

Lưu Như Hoài đi tới gần Triệu Quốc Đống rồi mời hắn thuốc.

- Ha ha, Chủ tịch Lưu, không cần, tôi hút chỉ lãng phí thôi. Tối đi đâu chứ?

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, anh làm mất lòng hai vị kia rồi. Tối bọn họ có bố trí khác, không đi.

- Ồ? Không đến mức đó chứ? Tôi thật sự có việc mà.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi cười nói:

- Tôi không phải còn cần nhận lỗi với bọn họ đó chứ?

- Vậy thì không cần, bọn họ chỉ là không quen như vậy mà thôi, vài hôm quen thuộc là được.

Lưu Như Hoài có vẻ cũng không thích cách làm của hai người Cố Trường Canh.

- Hai chúng ta đều là tạm thời thay thế, có lẽ điều này làm bọn họ có chút ngạc nhiên.

- Ồ, anh cũng là tạm thời đổi sao?

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc giống như không tin. Hắn là do có việc nhưng không nghe nói Lưu Như Hoài này gặp vấn đề gì mà.

- Ha ha, cái này vốn là của Chủ nhiệm Mai, sau đó y không biết sao không muốn đi nên tìm tới Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy. Trưởng ban Chương liền nói với tôi, bảo tôi thay. Tôi nghĩ dù sao cũng đi cho biết nên đi.

Vẻ mặt Lưu Như Hoài không thay đổi nhưng Triệu Quốc Đống nhạy cảm phát hiện trong giọng đối phương có gì đó kỳ lạ.

- Chủ nhiệm Mai nào cơ?

Triệu Quốc Đống nói ra rồi lập tức có phản ứng:

- Chủ nhiệm Mai Khu Khai Phát?

- Ừ, đáng lẽ lớp tập huấn này Khu Khai Phát phải đi tiên phong. Mai Anh Hoa bây giờ đang rất thoải mái. Mới đầu năm đã có một công ty lớn đến Khu Khai Phát, Thị xã rất coi trọng.

Lưu Như Hoài cười nói:

- Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Mạch cũng tự mình ra mặt tiếp đón, xem ra là công ty rất lớn. Lão Mai lấy lý do tiếp đón nhà đầu tư nên không đi.

- Ồ, xem ra đầu tư không nhỏ? Làm gì vậy?

Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà nói. Mai Anh Hoa đây là cố ý trát vàng lên mặt mình.

- Nghe nói là bên Hongkong tới, sản xuất các đồ chơi xa xỉ, đầu tư 50 triệu, thoáng cái lấy mấy trăm mẫu đất của Khu Khai Phát, số lượng công nhân trên 3000 người.

Lưu Như Hoài rất hâm mộ mà nói.

- Đồ chơi xa xỉ?

Triệu Quốc Đống giật mình. Ngành này đúng là bên Hongkong làm là chính. Nhưng bây giờ nó chỉ tập trung chính ở Quảng Đông, đầu tư vài chục triệu là bình thường. Bí thư Thị ủy và Thị trưởng tiếp đón cũng là bình thường. Nhưng nhà đầu tư Hongkong chạy tới tận Ninh Lăng đầu tư nhà máy vài chục triệu làm Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu. Ninh Lăng không có đường sắt, cao tốc, đường biển chưa thông suốt, chỉ vì chính sách và lao động rẻ mà tới sao?

- Đúng thế, đây là khoản đầu tư lớn nhất từ trước tới nay của Ninh Lăng chúng ta, Thị ủy, Ủy ban Thị xã đều coi trọng, tỉnh cũng chú ý. Lãnh đạo Thị xã yêu cầu các cơ quan chuyên môn phải bật đèn xanh tất cả thủ tục. Có lẽ Thị xã rất nhanh sẽ tổ chức đoàn khảo sát đến Hongkong thăm quan trụ sở chính của công ty đó.

Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu, nhà đầu tư Hongkong đến tỉnh An Nguyên thường chọn An Đô hơn, rất ít ở nơi ngoài An Đô. Dù sao An Đô có phương tiện tốt hơn hẳn nơi khác. Ngay cả Miên Châu cùng Kiến Dương cùng với Lam Sơn còn kém, chứ đừng nói các Thị xã khác. Sao nhà đầu tư Hongkong lại chọn đầu tư vào Ninh Lăng?

Chẳng qua điều này Triệu Quốc Đống không tiện nói ra, hỏi nhiều vài câu không chừng có người nói anh ghen ghét với thành tích của người khác. Bây giờ dù sao cũng sang Hongkong khảo sát tình hình công ty người ta, cũng biết rõ tình hình.

Hai tiết buổi chiều kết thúc, các hành vi rời đi, gần như không ai ở lại ký túc. Bí thư, Chủ tịch huyện chỉ cần biết lái xe đều tự đi xe lên đây, nếu không cũng không có biện pháp. Dù sao cũng không thể đưa lái xe lên tỉnh hai tháng chứ?

Sáng hôm sau dạy kinh nghiệm thu hút đầu tư, điều này làm không ít học viên chú ý. Một giáo sư đến từ Học viện ngoại thương An Đô giảng bài, làm thế nào có mục tiêu, làm thế nào nâng cao hiệu suất thu hút đầu tư.

Giáo sư nói khá tốt, đưa ra nhiều ví dụ cụ thể, làm cho các học sinh có nhiều lợi ích. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng nghe cả ngày không hề thấy chán.

Tổ công tác tỉnh, Thị xã đã tiến hành đến Hoa Lâm điều tra. Vấn đề cắt tiền giải tỏa ở khu Phổ Độ rất nhanh điều tra xong, vấn đề phản ánh là thật. Mà bên khu Mã Thủ cũng tồn tại tình hình này. Chỉ là số lượng không bằng Phổ Độ, thứ hai tâm trạng các hộ nông dân đã được khống chế, không có gì náo động.

Bí thư đảng ủy khu Phổ Độ bị đình chỉ công tác. Bí thư đảng ủy hai xã Lương Sơn, Đãng Khê cũng như vậy. Chủ tịch xã làm bản kiểm điểm chờ xử lý. Tình hình bên Mã Thủ không quá nghiêm trọng nên chỉ phải viết bản kiểm điểm.

Bên Công an huyện cũng điều tra có chút kết quả. Dân chúng chặn đường không nhận ra người lộ tin, chỉ biết đối phương tự xưng là cán bộ tiếp dân của Huyện ủy đến xã tìm hiểu tình hình, hỏi mọi người có ý kiến gì không? Sau khi biết tình hình của mọi người, người này tỏ vẻ huyện đang tranh cãi vấn đề này, đề nghị bọn họ phản ánh vấn đề với lãnh đạo cấp cao hơn. Hơn nữa còn hàm hồ tỏ vẻ lãnh đạo tỉnh sẽ tới Hoa Lâm thị sát, nếu mọi người thật sự có vấn đề gì thì có thể phản ánh, lãnh đạo tỉnh sẽ giải quyết.

Về phần điều tra Triệu Quốc Đống cũng đang diễn ra. Về vấn đề hạng mục quốc lộ Tân Hoa cùng quốc lộ Bồng Hoa do Hoàng Thiết Thần phụ trách chính, cho nên tổ công tác chỉ hiểu qua một chút.

Về phần vấn đề tác phong, hai nữ Mc và phóng viên của đài truyền hình huyện nói Triệu Quốc Đống phụ tình càng là đồn thổi. Trình Nhược Lâm thậm chí chưa gặp mặt Triệu Quốc Đống, mà phóng viên kia đầu năm đã điều lên đài truyền hình tỉnh, tổ công tác đã lên An Đô tìm đối phương hỏi, đối phương rất tức giận và mắng có kẻ có ý đồ xấu.

Nhưng thật ra điều chỉnh phương án cầu Quế Khê đã mang tới nhiều tranh cãi. Bởi vì điều này dính dáng đến lợi ích nhiều mặt, nhất là phương án trung tuyến sẽ thông qua khu dân cư cạnh bờ sông, ngoài chỗ tốt là cải tạo nhà cho dân thì cũng sẽ khiến việc buôn bán đất phát triển.

Tổ công tác trọng điểm điều tra vấn đề này, chẳng qua phương án trung tuyến xây dựng cầu Quế Khê liên quan tới nhiều công ty, muốn điều tra rõ thì cần nhiều thời gian, nhất là khi có người cố ý nên gần như đều cố ý phản ánh vấn đề với cấp trên. Anh nếu không liên quan tới Triệu Quốc Đống, như vậy tổ công tác mặc kệ. Cho nên chỉ cần có phản ánh vấn đề thì đều nói có quan hệ với Chủ tịch Triệu. Điều này làm tổ công tác rất mệt mỏi.

Quế Toàn Hữu cũng gọi cho Triệu Quốc Đống nói Tào Uyên thấy khó thông qua hội nghị thường trực Ủy ban nên dự định đưa phương án ra thảo luận trong Hội nghị thường ủy, vì thế nhắc Triệu Quốc Đống sớm chuẩn bị.

Triệu Quốc Đống cũng biết Tào Uyên nhất định sẽ làm như vậy. Trong hội nghị thường trực Ủy ban thì ba người Vi Biểu đã bị hắn thuyết phục, không chấp nhận phương án kia. Ba người này không phải thường vụ, hai người Tào Uyên, Miêu Nguyệt Hoa lại là thường vụ nên sẽ có ưu thế trong Hội nghị thường ủy.

Trên thực tế trong Hội nghị thường ủy Tào Uyên và Miêu Nguyệt Hoa vừa thấy Biên Phong ngồi trong góc là giật mình. Người này bình thường không tới Huyện ủy mấy. Khi nghiên cứu vấn đề cũng bình thường không tham gia, nhưng hôm nay lại sớm tới làm bọn họ có chút ngạc nhiên. Nhất là Miêu Nguyệt Hoa càng thêm lo lắng. Nhưng hội nghị hôm nay không chỉ nghiên cứu vấn đề cầu Quế Khê, còn có mấy việc khác nên Miêu Nguyệt Hoa không dám xác định ý đồ đối phương tới.

Chẳng qua dù sao chắc cũng không quan trọng. Hai người Tào Uyên và Miêu Nguyệt Hoa nghĩ mình đã khống chế được Hội nghị thường ủy trong tay.

Đề tài rất nhanh chuyển sang phương án xây dựng cầu Quế Khê, tranh luận không có kết quả nên biểu quyết. Khi La Đại Hải, Địch Hóa Dũng, Bàng Quân, Giản Hồng, Biên Phong mặt không chút thay đổi giơ tay ủng hộ phương án trung tuyến, vẻ mặt Tào Uyên và Miêu Nguyệt Hoa rất khó chịu.

- Sao lại thế này?

Uông Minh Hi rất tức giận xông vào phòng Hướng Viễn Sơn.

- Họ Miêu, không phải cô nói tuyệt đối không vấn đề gì sao? Sao trong Hội nghị thường ủy lại xây dựng phương án trung tuyến?

- Lão Uông, anh lo gì?

Miêu Nguyệt Hoa rất tức giận trừng mắt nhìn đối phương. Cô tuy cũng tức nhưng không đến mức như Uông Minh Hi.

- Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Anh nên đi hỏi Bàng Quân đi, sao lại phản? Đi hỏi Biên Phong là như thế nào?

- Bàng Quân phản?

Uông Minh Hi hốt hoảng nói:

- Vậy là sao? Sao đột nhiên lại lật lọng? Biên Phong nữa chứ, không phải y không bao giờ tham gia Hội nghị thường ủy sao?

- Tôi nói rồi, anh đừng hỏi tôi, hỏi bọn họ đi.

Miêu Nguyệt Hoa cũng rất buồn bực, mặc dù chuyện không đến mức không thể vãn hồi nhưng đây là tín hiệu nguy hiểm. Mặc dù Triệu Quốc Đống không ở đây nhưng Tào Uyên vẫn không thể khống chế tình hình. Năm phiếu còn lại ngoài Lỗ Đạt bỏ cuộc, mặc dù Vạn Triêu Dương cùng Hà Lương Tài đều ủng hộ Phương án Bắc Tuyến nhưng cũng vô dụng. Hơn nữa dù Lỗ Đạt đồng ý thì chỉ là ngang nhau. Mà Triệu Quốc Đống về thì cũng sẽ theo phương án Triệu Quốc Đống đặt ra.

Uông Minh Hi cũng thấy mình phản ứng hơi quá, y cố lấy bình tĩnh rồi nói:

- Bàng Quân xem ra đã bị Triệu Quốc Đống thu mua. Không biết Biên Phong làm như thế nào mà lại bị Triệu Quốc Đống lôi kéo? Bây giờ nên làm như thế nào? Quyết định của Hội nghị thường ủy đã có, tiền của chúng ta ném vào coi như xong hết, ai đi đến đó xây dựng và mua nhà.

- Hừ, sốt ruột không phải chúng ta. Công ty Hoành Lâm cũng còn lo hơn chúng ta. Triệu Quốc Đống rõ ràng không được Thị xã ủng hộ, cầu Quế Khê dù dùng phương án nào cũng không thể diễn ra.

Miêu Nguyệt Hoa lắc đầu nói:

- Không thể tin Tào Uyên, y không thể khống chế tình hình. Triệu Quốc Đống không ở đây mà không khống chế được cục diện, tôi thấy nên tìm biện pháp khác.

- Chúng ta không thể khống chế được vận mệnh, chúng ta sẽ xong đời. Thằng ranh Triệu Quốc Đống quá gian sảo, hắn không chừng sẽ dùng biện pháp khác đền bù tổn thất của Công ty Hoành Lâm, ví dụ như để Công ty Hoành Lâm tham dự phương án trung tuyến, như vậy chúng ta nên làm như thế nào?

Uông Minh Hi tức giận nói:

- Không thành công cũng phải thành người. Triệu Quốc Đống hắn nếu muốn đuổi tận giết tuyệt thì đừng trách chúng ta ra tay tàn độc.

- Chỉ còn con đường đó sao?

Đến lúc này nhưng Miêu Nguyệt Hoa vẫn có chút do dự. Uông Minh Hi đến bước đường cùng, Miêu Nguyệt Hoa biết người này đã vay không ít tiền của bà con, bạn bè mà đầu tư vào Công ty Mạn Thụy. Nếu một khi cầu Quế Khê xây dựng theo Phương án Bắc Tuyến thì giá sẽ tăng lên vài lần, nhưng nếu theo phương án trung tuyến như vậy cách nhau vài Km, quỷ mới tới kia xây dựng nhà.

- Hừ, đuổi hắn đi, chúng ta mới có đường ra. La Đại Hải là người tốt, coi như Hội nghị thường ủy thông qua phương án kia, chỉ cần đổi người chèo lái thì chúng ta cũng có thể thông qua phương án khác mà làm. Nhưng thằng Triệu Quốc Đống cứng mềm không ăn, không đuổi hắn thì sao chúng ta có hy vọng.

- Lão Uông, chuyện này tôi thấy phải xem xét kỹ, kế hoạch của anh có quá nhiều sơ hở.

Miêu Nguyệt Hoa vẫn thấy nó rất nguy hiểm. Cô bé kia không được huấn luyện gì, chẳng may Ủy ban kỷ luật điều tra ra, lộ sự thật thì kéo hết người vào sao?

- Cô sợ?

Uông Minh Hi tức giận nói:

- Tôi nói với cô, chúng ta buộc chung trên một sợi dây, cô không chạy được, tôi không chạy được. Mấy trăm ngàn cô đầu tư vào Công ty Mạn Thụy từ đâu mà có, không phải lợi dụng chiêu bài của Trâu Trì Trường mà có sao? Cô không sao nhưng ông đây không thể chịu được.

Miêu Nguyệt Hoa rất lo lắng khi nghe Uông Minh Hi nói như vậy. Uông Minh Hi này quá điên cuồng. Lúc ấy bỏ mấy trăm ngàn cô đã thấy là đánh bạc, bây giờ xem ra đúng là không có cách nào. Miêu Nguyệt Hoa rất hối hận.

Mấy trăm ngàn đầu tư là với danh nghĩa họ hàng, mất tuy đau nhưng Miêu Nguyệt Hoa cũng không tới mức không còn cách nào. Nhưng Uông Minh Hi dồn quá nhiều. Chiêu của Uông Minh Hi quá độc, không phải cô không dám mà nó quá nguy hiểm.

- Lão Uông, anh đừng gấp, Công ty Hoành Lâm còn không có phản ứng, chúng ta chờ một chút xem rồi phản ứng.

- Hừ, Miêu Nguyệt Hoa, cô tỉnh lại đi, chuyện này thông qua đường chính là không có hy vọng, nếu muốn thành công chỉ có cách của tôi.

Miêu Nguyệt Hoa về nhà càng lúc càng sợ. Uông Minh Hi lên từ chức Bí thư đảng ủy Thị trấn Thành Quan, lúc ở Thị trấn Thành Quan, mọi người lén gọi y là kẻ lưu manh nhưng nho nhã. Người này vốn quan hệ với đám lưu manh rồi mới vào chính quyền. Bây giờ Công ty Mạn Thụy có vấn đề khó khăn thì y nhất định sẽ như con chó bị dồn tới chân tường.

Lúc trước Miêu Nguyệt Hoa còn động tâm, dù sao Triệu Quốc Đống bị đuổi, Tào Uyên rất có thể lên làm Chủ tịch huyện, mà cô đương nhiên thành Phó chủ tịch thường trực. Nhưng bây giờ xem thủ đoạn của Triệu Quốc Đống thì thấy Tào Uyên không phải đối thủ. Hơn nữa còn có tên phá hoại Uông Minh Hi kia thì nghĩ rằng dùng biện pháp đen là giải quyết được sao? Chẳng lẽ cảnh sát ngồi không?

Nghĩ vậy, Miêu Nguyệt Hoa vội vàng gọi cho Trâu Trì Trường. Trâu Trì Trường nghe xong liền mắng cho Miêu Nguyệt Hoa một trận, bảo cô lập tức lên Thị xã để bàn.

- Ngu.

Chờ Miêu Nguyệt Hoa nói ra, Trâu Trì Trường tức giận nói một câu.

Miêu Nguyệt Hoa không dám đáp lời mà chỉ có chút lo lắng nhìn Trâu Trì Trường. Cô biết lần này đã sai lầm, gặp chuyện này phải nhờ Trâu Trì Trường giúp cô thoát thân.

- Uông Minh Hi là người như thế nào mà cô còn không biết ư? Hắn là con chó cắn trộm người, còn không bằng chó. Cắn người không lên tiếng, nếu không tôi sao để hắn ở mãi chức Chánh văn phòng Ủy ban? Cô nhìn hắn lúc ở Thị trấn Thành Quan chọc vào bao chuyện? Nếu không phải hắn có chút quan hệ với Chủ tịch Thang, tôi đã sớm cho hắn vào tù rồi.

Trâu Trì Trường đi đi lại lại trong phòng. Y càng nghĩ càng tức giận. Uông Minh Hi là như thế nào thì y rõ nhưng sau lưng có Chủ tịch Thang nên không dễ động vào, nhưng lần này Uông Minh Hi đã làm hơi quá rồi.

- Cô có tham gia vào vụ vừa rồi không?

Trâu Trì Trường đột nhiên hỏi.

- Em, em, lúc ấy Uông Minh Hi nói với em một chút, nhưng em không lên tiếng.

Miêu Nguyệt Hoa có chút lo lắng mà nói.

- Tôi không hỏi cô vấn đề này, chỉ hỏi có ai khác biết được cô có tham gia hoặc là biết chuyện này không?

Trâu Trì Trường không nhịn được mà nói.

- Không có, chỉ có mình Uông Minh Hi nói chuyện với em, không có ai khác ở đó.

Miêu Nguyệt Hoa vội vàng nói.

- Hướng Viễn Sơn thì sao?

Trâu Trì Trường lạnh lùng nói.

- Hắn cũng có thể biết việc này hoặc là có lẽ cũng như em, nhưng em không đề cập với hắn việc này. Chắc là hắn biết đây là do Uông Minh Hi gây ra.

- Uông Minh Hi, tôi thấy nó chán sống rồi, chuyện này mà cũng dám nghĩ tới sao?

Trâu Trì Trường nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tự gây chuyện không thể sống. Hắn muốn dùng cách đó đối phó Triệu Quốc Đống cũng là hại mình. Hắn có thể đẩy ngã Triệu Quốc Đống đi sao? Không nghĩ tổ chức cho phép việc này xảy ra sao? Một con bé tùy tiện vu cáo vài câu là xử phạt cán bộ cấp Chủ tịch huyện, hoặc là làm người khác mất danh tiếng ư? Ngu.

- Cục Công an Thị xã ngồi không sao? Chuyện này mà lộ ra, Cục Công an nhất định sẽ tham gia, con bé kia chịu được cảnh sát dọa sao? Không lâu là nó ngoan ngoãn khai ra hết chuyện hồi bé trộm gạo như thế nào, còn muốn vu oan cho Triệu Quốc Đống? Không nghĩ xem Triệu Quốc Đống mà ngủ mới nó, nó còn vui đến độ cởi sạch mở hai chân ra mà chờ, còn cần Triệu Quốc Đống hiếp sao? Mẹ nó chứ, Uông Minh Hi uổng công ở xã hội lâu như vậy, biện pháp ngu thế mà cũng nghĩ ra sao?

- Anh, con bé cũng thành thật, nó nói Triệu Quốc Đống từng sờ vú nó.

- Hừ, nó nói mà cô cũng tin sao? Không chừng nó cố ý khoe mẽ mà thôi. Cô xem Điền Ngọc ngủ với gái cho ễnh bụng ra đó, sinh con không lộ ra cơ mà, không phải do đám ghen ăn tức ở thì lộ ra được sao? Nói không chừng ả dụ dỗ Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống không coi trọng nên mới nói thế.

Trâu Trì Trường hừ một tiếng:

- Triệu Quốc Đống mà ngủ với nó là để mắt tới nó. Nó còn có thể ra mặt giúp cô sao? Nằm mơ đi, cô cho rằng Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy ngu hết sao, nó nói gì cũng có thể tin sao?

Miêu Nguyệt Hoa không biết nói gì, Trâu Trì Trường phân tích như vậy, cô mới thấy mấy biện pháp kia là quá đơn giản và sơ hở.

- Triệu Quốc Đống là ai? Các người muốn đấu với hắn sao? Ngay cả chuyện nhảy phiếu mà Thị ủy còn phải bỏ qua, cô cho rằng hắn kéo mấy công ty là đủ để lãnh đạo hài lòng, không truy cứu ư? Không có Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy gật đầu, hắn đã sớm bị ném sang góc rồi. Cô không nghĩ xem nhân vật được Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nói giúp có chỗ dựa như thế nào? Tôi đã sớm bảo cô quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống, đừng chống đối. Cô đã vào thường vụ thì nên thấy đủ. Cô muốn tranh chức Phó chủ tịch thường trực thì phải quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống. Không chừng La Đại Hải về là Triệu Quốc Đống lên làm Bí thư huyện ủy thì sao?

Trâu Trì Trường nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Uông Minh Hi là kẻ không nên quan hệ. Công ty Mạn Thụy thì tôi đã nói với cô đừng xen vào, cô thì hay rồi, nghĩ mình tự làm được, bây giờ thì sao?

- Anh, bây giờ là lúc nào rồi chứ? Anh nghĩ biện pháp giải quyết đi.

Miêu Nguyệt Hoa vội vàng nói.

- Hừ, tôi không phải đang nghĩ biện pháp sao?

Trâu Trì Trường tức giận nói. Thực ra y đang suy nghĩ để cố gắng không dính vào trong đó. Nếu không sẽ ảnh hưởng tới y.

- Uông Minh Hi muốn lấy trứng chọi đá, chúng ta cũng không thể chuốc họa vào mình được.

Một lúc lâu sau Trâu Trì Trường mới nói:

- Cô nếu không có nhược điểm gì rơi vào tay hắn, vậy hắn muốn chết thì chúng ta sẽ đưa đường.

- Ý anh là?

Miêu Nguyệt Hoa vẫn có chút lo lắng.

- Hừ, tôi có biện pháp, mông Uông Minh Hi còn sạch sao? Vạch vài cái là đủ để cho Viện kiểm sát và Cục Công an nhìn chằm chằm vào hắn, đủ để cho hắn vào tù mà.

Trâu Trì Trường cười lạnh một tiếng.

- Nhưng mà nếu hắn làm loạn thì sao?

Miêu Nguyệt Hoa vẫn có chút lo lắng.

- Ở tình hình đó nếu hắn nói loạn có ai tin được? Chuyện không bằng chứng thì nói ra ai để ý. Hơn nữa tôi tin chuyện mà làm lớn thì Thị xã sẽ có biến nên hắn phải chịu trách nhiệm chính.

Phó viện trưởng Viện kiểm sát Thị xã Ninh Lăng – Cao Dương nhận được điện của Viện trưởng Dư Dương liền lập tức tới ngay.

- Viện trưởng.

- Ngồi đi, anh xem đơn tố cá này đi.

Dư Dương chỉnh kính mắt và đưa tài liệu cho Cao Dương.

Cao Dương gật đầu và biết nhất định đơn này tố cáo nhân vật rất quan trọng nên mới khiến Dư Dương gọi y lên văn phòng. Chỉ là y nhìn thoáng qua đã phải nhíu mày.

- Xem xong chưa? Anh thấy sao?

Dư Dương nhíu mày nói.

- Đúng là rất cụ thể, chính xác. Bốn năm trước chuyện này đã lộ ra nhưng có chút khó hiểu. Chẳng qua căn cứ theo kinh nghiệm của tôi thì vấn đề phản ánh trong bức thư là đáng để tìm hiểu, mấy chi tiết và thời gian làm người ta giật mình. Không phải người trong cuộc thì không thể nắm giữ, nói cách khác vấn đề phản ánh hơn phân nửa là thật. Đương nhiên cuối cùng còn cần điều tra.

Cao Dương cười nói:

- Viện trưởng, có phải là có liên quan đến tình hình Hoa Lâm?

- Ừ, ai nói không phải?

Dư Dương thở dài một tiếng:

- tổ công tác của tỉnh tới Hoa Lâm chưa xong, bây giờ lại gặp việc này không phải càng nổi tiếng sao?

- Ha ha, Viện trưởng, đối phương còn nói nếu chúng ta không lập tức hành động, y sẽ tố cáo lên Viện kiểm sát tỉnh cơ mà. Việc này không do chúng ta được.

- Ồ, phản ánh vấn đề lên trên thì tôi không sợ. Tôi chỉ lo lắng lúc này có thể tham gia có phải thành tay súng của người ta không?

Dư Dương suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ha ha, chúng ta vốn là súng mà, đánh ai chẳng như nhau, chỉ cần đánh đúng người là được.

- Cũng đúng.

Dư Dương cười nói:

- Được rồi, anh chuẩn bị lực lượng, giữ bí mật. Chiều tôi báo cáo với Bí thư Kỳ và Bí thư Nghiêm, sau đó tôi thông báo, anh lập tức ra tay.

Cao Dương đứng dậy nói:

- Viện trưởng yên tâm, chuyện này không chỉ gặp một hai lần. Ha ha, chỉ sợ lần này rất thuận lợi.

Dư Dương cười nói:

- Chỉ hy vọng như vậy.

Hướng Viễn Sơn đang ngồi trong quán hát thì bị bắt. Người nhà vốn không để ý vì y quen về khuya.

Thẩm vấn gần ba tiếng, Hướng Viễn Sơn đã phải khai nhận. Y khai bốn năm trước khi y làm Chủ tịch Thị trấn Thành Quan đã cùng Bí thư đảng ủy Thị trấn Thành Quan là Uông Minh Hi cấu kết với nhau ăn hơn 70 ngàn tiền bồi thường cho thôn Thanh Miêu. Lúc ấy Phó bí thư Đảng ủy Thị trấn Thành Quan là Tạ Hoa cũng nhận 10 ngàn.

Cao Dương liền ra lệnh bắt kahanr cấp, sáng sớm hôm sau bắt Tạ Hoa. Tạ Hoa không hề chuẩn bị nên nửa tiếng sau đã khai hành vi của mình với Hướng Viễn Sơn và Uông Minh Hi.

Khi Uông Minh Hi tiến vào văn phòng Lỗ Đạt, y còn nghĩ Lỗ Đạt có chuyện cần mình giúp. Quan hệ của hai người cũng được nhưng vào trong văn phòng thì y thấy hai người khá xa lạ.

- Lão Uông, đây là Chủ nhiệm Tần – Ủy ban kỷ luật Thị ủy, bọn họ có việc cần anh nói rõ.

- Tìm tôi có việc gì?

Uông Minh Hi ngẩn ra mà nói.

Đi thôi, Chủ tịch Uông, mời anh phối hợp một chút.

Hai người Ủy ban kỷ luật mặt không chút thay đổi mà nói.


trướctiếp