Lộng Triều

Q.15 - Chương 44


trướctiếp



Phòng Tử Toàn cũng không bất ngờ với lời khen của Triệu Quốc Đống.

Mặc dù năng lượng Quốc Toàn vẫn là do Triệu gia khống chế cổ phần, nhưng Triệu gia tập trung chính không phải là năng lượng Quốc Toàn. Bọn họ đầu tư vào năng lượng Quốc Toàn chủ yếu là ủng hộ Phòng Tử Toàn gây dựng sự nghiệp, thứ hai là Triệu Quốc Đống đã vượt qua cảnh giới tiền bạc. Phòng Tử Toàn có thể cảm thấy tiền đối với Triệu Quốc Đống mà nói chỉ là trò chơi con số, hắn thích hưởng thụ thành công trong sự nghiệp chứ không phải bên kinh doanh.

Vì thế năng lượng Quốc Toàn có thể lên thị trường chứng khoán hay không đối với Triệu Quốc Đống mà nói là không vấn đề gì. Mà Triệu Quốc Đống đồng ý cũng có nghĩa là Triệu gia đồng ý.

Nói xong việc này làm Phòng Tử Toàn yên tâm không ít. Mặc dù sớm biết Triệu Quốc Đống sẽ đồng ý, nhưng hắn không đưa ra bất cứ điều gì cũng làm Phòng Tử Toàn rất vui vẻ.

… tiếng giày thanh thúy vang lên, một người phụ nữ xuất hiện phía sau Triệu Quốc Đống. Phòng Tử Toàn có thể nhận ra sự vui mừng của người phụ nữ đó.

Bộ đồ hợp người làm tôn thêm vẻ cao quý của Cù Vận Bạch, mái tóc được làm cẩn thận khiến Cù Vận Bạch nhìn qua mới hơn 30, bộ ngực đầy đặn mặc dù có áo ngực nhưng vẫn làm người ta thấy nó to, điều này làm Cù Vận Bạch có chút buồn bực. Các chỗ khác không thay đổi chỉ có mỗi ngực là to lên từ khi có con.

Triệu Quốc Đống thấy vẻ mặt Phòng Tử Toàn thay đổi, cũng nghe ra tiếng bước chân quen thuộc phía sau. Hắn quay đầu lại gật đầu chào Cù Vận Bạch.

Cù Vận Bạch do dự một chút nhưng vẫn đi tới.

Phòng Tử Toàn thấy hai người này có vẻ rất thân mật, y thầm đoán đây là một người phụ nữ nào đó phía sau Triệu Quốc Đống. Chỉ là người phụ nữ này hình như lớn tuổi hơn Triệu Quốc Đống một chút, đồng thời cũng quen quen như đã gặp ở đâu.

- Tử Toàn, đây là phó Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phu – Cù Vận Bạch. Vận Bạch, đây là chủ tịch tập đoàn năng lượng Quốc Toàn, Phòng Tử Toàn, là anh em tốt của em.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Sao, tập đoàn muốn tiếp khách ở đây sao?

Cù Vận Bạch? Phòng Tử Toàn rất nhanh nhớ ra đó là tên của chủ nhiệm Ban quản lý Khu khai phát Giang Khẩu. Ồ xem ra hai kẻ này là tình nhân từ lâu.

Chân tướng của tập đoàn Thiên Phu thì Phòng Tử Toàn cũng biết đôi chút. Triệu Quốc Đống có quan hệ không bình thường với chủ tịch tập đoàn Thiên Phu – Dương Thiên Bồi. Phòng Tử Toàn đến Thiên Phu có lẽ là do nhân tố này. Chẳng qua người phụ nữ này cũng có bản lĩnh nên mới đứng được ở vị trí phó Tổng giám đốc tập đoàn.

- Ừ, tập đoàn muốn tổ chức một hội nghị với nhiều nhân viên nên chọn ở đây.

Cù Vận Bạch nở nụ cười. Triệu Quốc Đống nếu gọi trực tiếp tên cô trước mặt người ngoài, đó chính là người kia tuyệt đối có thể tin. Phòng Tử Toàn này xem ra có quan hệ không bình thường với người yêu mình. Tập đoàn năng lượng Quốc Toàn mặc dù cô không quen nhưng cũng nghe nói đó là tập đoàn dân doanh khổng lồ trong lĩnh vực khai thác và kinh doanh than. Không ngờ chủ tịch lại còn trẻ như vậy.

- Ồ, hay là tối đi ăn cùng nhau?

Triệu Quốc Đống nói

- Không được, bên tập đoàn còn có việc, có lẽ phải muộn mới xong. Em tự đi đi.

Cù Vận Bạch lắc đầu nói sau đó chào hai người rồi rời đi.

- Quốc Đống, ông đừng giấu tôi. Cù Vận Bạch này nhất định có quan hệ gì đó với ông. Ông phải chú ý đó, đừng để bị người ta túm được nhược điểm.

Phòng Tử Toàn nhìn Cù Vận Bạch và thầm nói đúng là người phụ nữ quyến rũ, bảo sao có thể mê hoặc Triệu Quốc Đống. Tên Triệu Quốc Đống này gì cũng không vấn đề, chỉ có mỗi vấn đề phụ nữ là không ổn.

Triệu Quốc Đống chỉ cười cười không nói, không trả lời. Vấn đề cuộc sống cá nhân hắn biết mình không thể mạnh miệng.

Phòng Tử Toàn lên Bắc Kinh để bàn một vụ làm ăn. Tốc độ phát triển của năng lượng Quốc Toàn rất nhanh nhưng xu thế mở rộng không giảm nên cần nhiều tài chính. Nhất là các hạng mục khai thác than ở Indonesia cùng Australia đều đã ký kết hợp đồng, vì thế Phòng Tử Toàn hy vọng có thể thông qua Ngân hàng phát triển quốc tế ủng hộ về tài chính. Mà Ngân hàng phát triển Nội Mông và tỉnh Tấn đều bị chính sách khống chế của Trung ương ảnh hưởng nên tạm thời trì hoãn khoản vay này.

Nhưng năng lượng Quốc Toàn lại hy vọng nhân cơ hội này mở rộng nghiệp vụ, giảm giá thành mua sản phẩm. Vì thế Phòng Tử Toàn lên Bắc Kinh hy vọng Triệu Quốc Đống dẫn mình tới gặp Lôi Hướng Đông.

Triệu Quốc Đống cũng đã gọi cho Lôi Hướng Đông. Lôi Hướng Đông thật ra ủng hộ các công ty tư nhân ra nước ngoài, tỏ vẻ có thể quan tâm một chút, nhưng do chính sách của Trung ương vẫn có tranh luận nên cần phải nghiên cứ.

….

Triệu Quốc Đống từ văn phòng Trương Nhược Cốc đi ra liền thấy người khá quen. Hắn vô thức dừng lại nhìn cho kỹ nhưng người kia đã rẽ. Hắn muốn đuổi theo nhưng lại thấy không thích hợp.

Phía bên kia là văn phòng của Phó trưởng ban thường trực - Ban Tổ chức cán bộ trung ương Lăng Chính Dược. Triệu Quốc Đống cũng không quá quen vị Phó trưởng ban thường trực này. Nhưng hắn biết y có quyền lên tiếng khá lớn ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương, hơn nữa do tính cách khá cứng rắn nên nhiều chuyện xử lý khá bá đạo.

Nếu là người kia mà xuất hiện ở đây lúc này đúng là hơi lạ.

Triệu Quốc Đống lên xe vẫn có chút buồn bực. Mình có phải quá nhạy cảm không? Nhìn bóng lưng giống giống đã nghi thần nghi quỷ. Mà dù là người kia cũng có sao chứ? Y đến chơi như mình cũng được mà. Mình tới được, y không tới đây được sao?

Nhưng băn khoăn đó cứ chiếm lấy đầu hắn, làm hắn thấy có vấn đề.



Triệu Quốc Đống đoán không sai, người hắn nhận ra chính là Long Ứng Hoa. Y lên xe rồi nói:

- Đi đi.

- Bí thư Long, bây giờ chúng ta đi đâu?

Thư ký cẩn thận nói.

- Về khảo sát.

Long Ứng Hoa thản nhiên nói.

- Vâng.

Thư ký không thấy lãnh đạo của mình có biểu hiện gì trên mặt, nhiều năm làm lãnh đạo khiến y luôn giữ được bình tĩnh.

- Cậu gọi cho cục trưởng Lăng, hỏi y có rảnh không, nói tôi ở Bắc Kinh muốn ngồi với y một chút.

Long Ứng Hoa nói xong lại lắc đầu nói:

- Thôi, để tôi gọi.

Thư ký vội vàng lấy máy, ấn số, xác định bên kia có chuông mới đưa cho lãnh đạo.

- Cục trưởng Lăng, tôi Long Ứng Hoa đây, tôi lên Bắc Kinh. Sao, đang bận à, ha ha, thời tiết đang đẹp nên muốn xem anh có rảnh không, đã lâu không gặp anh. Ngồi một chút chứ?

Long Ứng Hoa cười nói.

- Được, anh nói địa điểm, tôi bố trí, tôi không quá quen ở Bắc Kinh, chẳng qua cũng có mấy người bạn. Đâu cũng được ư? Ha ha, ở Bắc Kinh có nhiều nơi như vậy mà. Anh nói là được, câu lạc bộ Mỹ Châu được không? Hay là câu lạc bộ Trung Hoa?

Long Ứng Hoa lúc này không quá khách khí, có đôi khi chỉ là nắm bắt cơ hội là có thể khiến cá chép vượt Long môn.

- Câu lạc bộ Trường An? Được, mai thế nào? Được, tôi đợi điện thoại của anh.

Long Ứng Hoa thực ra thích đến câu lạc bộ Mỹ Châu hơn, nhưng y biết mình bây giờ phải nhờ người ta, đối phương muốn gì cũng phải làm theo.

Bỏ máy xuống, Long Ứng Hoa lấy một quyển sổ điện thoại ra, tìm số rồi gọi:

- Lão Vương, anh bố trí giúp tôi, ừ, câu lạc bộ Trường An. Khách không thích mấy câu lạc bộ kia, ừ, tôi biết, vất vả rồi.

Long Ứng Hoa bỏ máy xuống rồi phất tay, thư ký biết ý cất điện thoại di động rồi ra hiệu lái xe chạy tiếp.

Mặc dù câu lạc bộ Trường An cần phải có thẻ mới vào được, nhưng Lão Vương kia nhất định lo xong. Long Ứng Hoa biết người này có bản lĩnh, là công ty tư nhân lớn nhất Vĩnh Lương, Tập đoàn Vĩnh Hoa sản xuất xi măng, các sản phẩm từ xi măng với tổng vốn đầu tư trên 200 triệu. Đương nhiên bây giờ do chính sách khống chế của Trung ương nên cũng bị ảnh hưởng đôi chút, chẳng qua để vào được câu lạc bộ Trường An kia thì quá đơn giản.

Long Ứng Hoa cũng không có ấn tượng tốt mấy với Lăng Tiêu, nhưng sau khi y biết tên này có quan hệ vớ Lăng Chính Dược, y liền lặng lẽ che dấu quan điểm của mình vào trong lòng, dần tạo thành “quan hệ tốt” với đối phương.

Y không rõ người như Lăng Tiêu sao lại thích mấy nơi sang trọng, xa hoa làm gì. Dù là mỗi lần mình lên Bắc Kinh, hay đối phương tới An Đô đều yêu cầu tới câu lạc bộ chói mắt nhất, giống như thế mới thể hiện được thân phận của y vậy. Điều này làm Long Ứng Hoa không quá quen. Theo y thấy nó không có ý nghĩa gì cả. Nhưng y không thể không đi cùng Lăng Tiêu vì mục đích của mình.

Cạnh tranh rất mạnh, điểm này y biết rõ, nó thậm chí còn cạnh tranh kịch liệt hơn so với chức Thị trưởng Thành phố An Đô.

Long Ứng Hoa biết rõ ưu khuyết điểm ủa mình. Hiện nay kinh tế Vĩnh Lương đứng thứ hai toàn tỉnh, cách vị trí thứ ba khá xa. Hơn nữa thu nhập bình quân của Vĩnh Lương cũng cao hơn bình quân chung của tỉnh.

Nhưng Long Ứng Hoa biết khuyết điểm của mình. Từ ngày bắt đầu để Vĩnh Lương xây dựng sản nghiệp trụ cột là vật liệu xây dựng, vấn đề môi trường của Vĩnh Lương càng lúc càng nghiêm trọng. Nó luôn là nỗi đau đầu của Thị ủy, Ủy ban Vĩnh Lương. Long Ứng Hoa cũng không thoát khỏi ác mộng này. Nhất là Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu lại rất chú trọng vấn đề bảo vệ môi trường càng làm Long Ứng Hoa tiến vào hoàn cảnh dở khóc dở cười. Nếu muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề môi trường thì sẽ ảnh hưởng đến kinh tế, mà muốn phát triển lại không thể chú ý được tới vấn đề môi trường.

Cho nên y mới muốn nhanh chóng thoát khỏi vị trí Bí thư thị ủy Vĩnh Lương.

Long Ứng Hoa biết mình ở Vĩnh Lương càng lâu, như vậy vấn đề môi trường càng lúc càng gây ảnh hưởng lớn. Nếu nó phát tác thì mình đâu thể thuận lợi rời đi. mà nếu có thể nắm bắt cơ hội lần này rồi nghĩ biện pháp rời khỏi tỉnh An Nguyên cũng sẽ đơn giản hơn nhiều.

Nhần lúc vấn đề hoàn cảnh của Vĩnh Lương còn chưa hoàn toàn bộc phát mà rời đi, đây là suy nghĩ của Long Ứng Hoa. Nhưng y găp phải khiêu chiến không hề nhỏ. Ngoài Đàm Lập Phong ra thì y còn gặp thêm một người hàng xóm khó chơi.

Từ tốc độ tăng trưởng quý một năm nay giữa Vĩnh Lương và Ninh Lăng có thể thấy tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng vượt xa Vĩnh Lương. Mấy ngành sắt thép, vật liệu xây dựng của Vĩnh Lương bị chính sách khống chế vĩ mô ảnh hưởng lớn, nhưng mấy ngành bảo vệ môi trường, năng lượng mới, vật liệu mới của Ninh Lăng không bị ảnh hưởng mấy. Mà sản nghiệp thứ ba của Ninh Lăng cũng tăng mạnh. Mặc dù tổng GDP của Vĩnh Lương vẫn hơn nnl nhưng theo tốc độ tăng trưởng này thì chỉ vài năm nữa Ninh Lăng sẽ vượt qua Vĩnh Lương. Nói cách khác nếu năm nay mình không thể đi ra thì không còn cơ hội nữa. Dù là Hoài Khánh hay Ninh Lăng thì sang năm hay năm nữa rất có thể đuổi kịp Vĩnh Lương.

Long Ứng Hoa không chấp nhận việc này nên muốn dùng hết tài nguyên, các mối quan hệ của mình.



- Thật sự muốn đi sao?

Triệu Quốc Đống đành lái xe chạy trên đường Trường An. Quế Toàn Hữu và Hoắc Vân Đạt không ngừng líu lo, chỉ có Ngụy Hiểu Lam là cười cười không nói nhìn hai người kia “xảo trá” Triệu Quốc Đống.

- Bí thư Triệu, chúng tôi vất vả từ ngàn dặm lên Bắc Kinh, ngưỡng mộ phong cảnh thủ đô. Ngài không thể chỉ mang chúng tôi đi ăn vịt nướng chứ, sau đó đưa chúng tôi sang Di Hòa Viên là đuổi về.

Quế Toàn Hữu cười hì hì nói.

Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh đã gần hai tháng, người ở Ninh Lăng có không ít lên thăm hắn. Mặc dù Triệu Quốc Đống khi đi đã nói không muốn ai lên, nhưng người ta muốn tới là ý tốt, hắn sao có thể không tiếp?

Một tháng đầu ít hơn, nhưng bắt đầu từ tháng tư người đứng đầu các quận, huyện, ban ngành đều lấy lý do lên Bắc Kinh có việc mà tới. Dù sao người khác đi được, mình không đi sẽ làm lãnh đạo có cái nhìn, đây là suy nghĩ chung của cấp dưới.

- Thực ra câu lạc bộ Trường An bây giờ đã không còn là câu lạc bộ số một của Bắc Kinh, ví dụ như …

Triệu Quốc Đống còn chưa nói xong đã bị Quế Toàn Hữu chặn ngang:

- Được rồi Bí thư Triệu, ngài đừng nhìn quanh như thế. Nếu ngài có thể mang chúng tôi tới câu lạc bộ Trường An kiến thức đôi chút, có lẽ chúng tôi sẽ thấy nó không được như mình mong đợi. Nhưng bây giờ chưa đi mà, nên cũng nhất định muốn đi. Hiểu Lam, Vân Đạt, hai người thấy có đúng không?

Ngụy Hiểu Lam và Hoắc Vân Đạt đều gật đầu đồng ý. Triệu Quốc Đống thấy thế chỉ biết im lặng không nói.

Câu lạc bộ Trường An thì theo Triệu Quốc Đống biết cả Đức Sơn và mình đều có thẻ hội viên. Mà Tập đoàn Thương Lãng cũng có thẻ. Chẳng qua hắn còn giữ thẻ do bên Thương Lãng đưa không cũng không nhớ.

Hắn chỉ có thể gọi điện cho Đức Sơn bảo y liên lạc giúp mình.

Mấy người “nhà quê” Quế Toàn Hữu lên Bắc Kinh, hắn phải đưa đi các nơi ăn đặc sản, đến Di Hòa Viên, bọn họ liền cười nhạo vì toàn đưa đến mấy nơi bình dân. Hắn đành phải nói ra xem ba người có tới câu lạc bộ Trường An không? Vậy mà bị ba người quấn chặt bắt phải đến đó.

Cũng may Đức Sơn không xa lạ gì với câu lạc bộ Trường An. Mặc dù Đức Sơn bây giờ đã không còn thích Trường An nữa, y thích câu lạc bộ có sắc thái nhẹ nhàng như câu lạc bộ Mỹ Châu, đồng thời còn thêm một câu lạc bộ Ung Phúc tụ tập nhiều giới nghệ sĩ.

Nhưng thời gian này Đức Sơn ở bên Thượng Hải nhiều hơn, không có mấy khi ở lại Bắc Kinh.

Thẻ hội viên 100 ngàn đối với Đức Sơn mà nói là con số quá nhỏ.

Xe Audi mà Triệu Quốc Đống mượn đỗ ở bãi đỗ xe trông quá bình thường, đương nhiên xe tuyệt đối không thể tượng trưng thân phận cho khách vào câu lạc bộ Trường An. Rất nhiều hội viên thích đi tàu điện ngầm hoặc đi xe đạp tới.

Vào câu lạc bộ, ba người Trường An phát hiện nhân viên lễ tân có vẻ rất quen Triệu Quốc Đống. Một quản lý còn có thể gọi ra họ của Triệu Quốc Đống, ân cần hỏi vì sao Triệu Quốc Đống đã có một thời gian không tới đây.

- Lên tầng chín uống một chén, ngồi, ở đó là nơi giao lưu, trao đổi, các anh có thể cảm nhận một chút.

Triệu Quốc Đống nói.

- Nghe nói nơi đây tập trung tinh anh của giới thương mại toàn Trung Quốc?

Hoắc Vân Đạt có chút hứng thú nhìn quanh. Ba người bọn họ đều xa lạ với nơi này, cũng chưa có cơ hội đến nơi như thế này.

- Ha ha, người có thế lực thường ít xuất hiện ở đây, xuất hiện ở đây lại là người mong kẻ có thế lực đến. Hơn nữa đối với những người này mà nói thì những người tinh anh có thế lực nhất không có nhiều ý nghĩa với bọn họ. Giá trị thường là khi bọn họ gặp người tương tự mình, mà đây hoàn toàn có thể có cơ hội hợp tác.


trướctiếp