Họa Tâm
Hắn đột nhiên gợi
chuyện khiến ta đang ngẩn người không thể không chú ý. Hắn nói: “Hôm
trước, ta và Minh Tô đến Thiên Tương cung một chuyến, hơn một dặm quanh
điện không khí vô cùng náo nhiệt, Tư Lộc tinh quân nói, từ lúc nàng phạm tội gần một ngàn năm trước thì không bước vào Cửu Trọng Thiên nửa bước, tới lúc đại hôn của hắn, ngay cả hắn cũng không đoán được nàng có đến
dự không…”
“Có đến hay không?” Ta vốn cũng đang tự hỏi mình câu
ấy nên buột miệng nói thành tiếng. Lời này khiến Đông Ly quân khẽ cười,
ta liếc hắn, bất giác vân vê tua rua trên áo.
Trong khe chiếc bàn đá xanh biếc có một cọng cỏ, ta còn rảnh đến mức cố lôi bằng được nó
ra, hoàn toàn quên khuấy việc Thiên tôn cao quý nhất Cửu Trọng Thiên lúc này đang ở cạnh ta, chẳng biết có ý đồ gì.
“Chính hắn đã đề xuất chuyện ta đến đây hỏi cưới nàng.” Giọng hắn đột nhiên trở nên bất mãn,
cọng cỏ trong tay ta bỗng bị gió thổi bây xuống bàn. Ta từ từ quay sang
nhìn hắn, hắn nói, “Nếu ta thật tâm đối tốt với nàng, thì nàng tính sao? Hoa Sở?”
Ta thấp thỏm thốt chẳng nên lời.
Lúc này trên
bầu trời mây bỗng cuồn cuộn kéo đến. Nếu bình thường thấy vậy, đương
nhiên ta biết đó là dấu hiệu vị tôn thần nào đó sắp ban mưa, sẽ nhanh
chóng tạo kết giới ngăn cản, tránh cho mình không bị ướt.
Nhưng lúc này, ta lại không muốn làm thế.
Nước mưa chảy xuống khuôn mặt ta, may mà ta không thích đánh phấn, nếu không đã để Đông Ly quân thấy khuôn mặt nhòe nhoẹt của ta rồi.
Hắn
cũng dầm mưa. Chúng ta hầu như im lặng đến tận khi sắc trời sáng trở
lại, quá khứ lui tới cùng Tư Lộc tinh quân, cũng hiện lên trong tâm trí
ta ngay lúc ấy.
Trong Diễm Lan uyển ở Bồng Lai tiên đảo, lúc ta
đang đong đưa trước gió, cố lau sạch dấu son trên đầu mình thì hắn cúi
người xuống nói, loại cỏ Giáng Châu trên Bồng Lai tiên đảo thật không
tầm thường, chỉ có vậy thôi mà chẳng hiểu sao ngày nào hắn cũng dành
thời gian tưới nước cho ta. Khi ấy ta không biết, hắn chính là kiếp số
mà ta đang tìm mọi cách tránh thoát.
Ta thích hắn, thế nên ta
không muốn giấu kín tâm sự trong lòng để tự giày vò mình, ta muốn nói
cho hắn biết. Ta chọn một buổi chiều đầy nắng đẹp, bày tỏ tâm ý của
mình, hắn cười nhẹ nói một tiếng: “Được.”
Sau đó, Vân Hi ở Thiên
Hà xuất hiện, hắn nói, ta cần mộ bảo bối của tộc Thảo mộc nàng tên là
Liên Tâm thảo. Ta nói nếu lấy nó đi ta sẽ chết, hắn phân vân hồi lâu,
đáp án để lại cho ta là: Vân Hi cần phải sống.
Ta đại náo Thiên
Hà, phá hết những cây cầu mà ta thấy chướng mắt. Vì thế, Thiên đế giáng
ta xuống làm Tán tiên, song đến phút cuối, lại giảm tội cho ta, chỉ vì,
phụ quân ta là chưởng quản Ma La vực.
Chuyện sau đó, ta không muốn nhớ lại nữa.
Sương tan đi, cầu vồng hiện lên phía chân trời, Đông ly liền chọn thời khắc
đẹp đẽ ấy nói với ta: “Hết thảy mọi ý đồ, chỉ vì muốn cùng nàng kết mối
thiện duyên. Cứ nghìn năm một lần, muôn dân trong thiên hạ lại phải trải qua chiến trận Thiên Ma, dù Ma đế các nàng không cam tâm, nhưng nhiều
năm như vậy vẫn đâu tránh khỏi kết cục thắng ít bại nhiều…” Hắn dừng lại một lúc lâu, ta ngẩng đầu nhìn mây đang rã đám, cười khổ tiếp lời, “Các ngài quen thói cao quý, nên cứ nghĩ một khi đã hạ mình nói năng nhũn
nhặn thì ta chắc chắn sẽ đồng ý phải không?”
“Có lẽ thế. Bây giờ
nàng đã là người của Ma tộc. Nếu chiến sự xảy ra thì phụ quân nàng sẽ
phải xuất chinh, sinh linh đồ thán, hà tất phải như vậy?”
Ta nhìn hắn.
Hắn đang cúi đầu, dùng ngón tay thon dài châm trà, “Tám trăm năm trước,
thượng tướng Chu Khúc của Ma tộc nàng đột nhiên không đánh mà hàng, chỉ
vì nghe thấy nàng xảy ra chuyện ở Cửu Trọng Thiên, không còn tâm trí
chiến đấu nữa.”
Chuyện này, khiến ta sửng sốt.