Họa Tâm
Hắn nói đúng, Vân Hi cần phải sống.
Mà ta thì đáng chết sao? Bởi vì bộ tộc Thảo mộc của chúng ta có bảo bối
Liên Tâm thảo? Suy nghĩ ấy khiến ký ức như lũ tràn về, rõ ràng khi đó
Vân Hi đang hấp hối mà còn điều khiển được thừng gấm kia, rốt cuộc là ta quá tinh ý phát hiện ra hay bởi Tư Lộc tinh quân cứ cố chấp tin rằng
Vân Hi đang cận kề cái chết?
Đúng rồi, Vân Hi luôn luôn nhu nhược, mà một thân dẻo dai cỏ Giáng Châu này của ta, lại phải chết.
“Sính lễ của Đông Ly quân đâu?” Ta chợt nghĩ ra cách tự cứu mình, Vũ Hồng ngước mắt nhìn ta, hơi bĩu môi: “Để trong tay áo.”
Ta quay đầu ước lượng khoảng cách giữa Vân Tê điện, phụ quân nói sính lễ
khoa trương trải suốt mười dặm, ta lại hỏi Vũ Hồng:“Điện Đông Ly quân
cách đây xa không?”
“Ý người nói Tử Vi giới?” Vũ Hồng lắc đầu,
nàng bỗng hiểu ý ta, “Thiên Tương cung sắp có chuyện vui, lần trước hắn
từng nói, nếu ta muốn tìm hắn thì trước hết có thể tìm lão Phượng hoàng
kia.”
Ta nghĩ thầm, vẫn phải cầu cứu Vân Tê điện thôi, tuy rất mất mặt.
Vũ Hồng lúc trước ở Cửu Liên sơn có căn cốt rất tốt, nếu muốn mê hoặc ba
cái loại chó mèo nhãi nhép không phải chuyện khó. Ta nghĩ trong đám thủ
hạ trông coi chúng ta thì không có mấy tên ra hồn. Lúc ta bày kế cho Vũ
Hồng, vẻ mặt nàng khổ sở, lầu bầu, “ Ngày thường người, người không
thích nhất là ở trước mặt nhiều người…”
Ta nhìn nàng hồi lâu, mới cúi đầu xuống, nhẫn nại nói với nàng: “Chuyện kia đã xảy ra bao nhiêu
năm rồi? Hiện nay, ta là công chúa cao quý của Ma La vực, Ma La vực luôn bị coi là một nơi thô bỉ không có giáo dục, chẳng phải sao?”
Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy lời ta có lý, vô cùng có lý.
Chờ nàng sắp xếp thỏa đáng, chúng ta liền nhảy lò cò ra cửa, thang cách rất xa nên chúng ta đành nhảy xuống, nhưng chúng ta vui mừng quá sớm, bên
bờ kia của Thiên Hà, đám Vân Hi đang vội vàng trở lại, nếu nàng ta thấy
dáng vẻ này của ta, chắc chắn sẽ bị dọa không nhẹ.
Ta quay đầu,
nhìn nước Thiên Hà cuồn cuộn dâng, dày đặc âm khí, sóng nước vỗ vào vạt
áo ta, thêm thừng gấm trói có khả năng ta sẽ chết đuối. Song ta thấy,
chết như vậy cũng là đáng, vì thế, ta nghiêng đầu, thấy bogns dáng Vân
Hi mỗi lúc một gần, cười nói: “Lần sau nếu gặp lại, ta sẽ đòi lại tất cả những gì đã mất.”
Thân thể ta từ từ ngửa ra sau, gió Thiên Hà
thổi tung tóc ta, khiến mặt ta có chút rát, ta cần thận nhiều năm như
vậy mà cuối cùng lại chết trong mớ dây trói này. Vũ Hồng nhanh nhẹn hơn
ta, ta đã nghe thấy tiếng nàng rơi xuống nước, cũng cảm thấy bọt nước
bắn lên lưng ta.
Sóng nước Thiên Hà không biết đã cuốn nàng đi
phương nào, thân thể ta cũng chìm vào trong nước. Dòng nước lạnh băng
siết lấy ta khiến ta rùng mình, chợt cười khổ, hình như ta không nên đến Thiên Hà trút giận, nếu thế sẽ không bị xem như gián điệp. Nhưng nếu ta không đến thì làm sao biết được tâm tư của Vân Hi nhu nhược kia so với
Ma La vực chúng ta còn độc ác hơn nhiều.
Ma khí trong người ta
vốn không thuần, lần này lại hành động điên rồ như vậy, ta cảm thấy thân thể ta tuy bị vây trong băng lạnh như lại càng ngày càng nóng, nóng đến mức như có thứ gì đang chực chờ thoát ra.
Càng châm chọc là,
sính lễ trong tay áo Đông Ly quân bỗng đổ ra, mấy cái thùng đỏ thẫm, gấm vóc, châu báu đầy trước mắt ta. Ta nghĩ, lẽ ra ta nên nghe lời Đông Ly
quân, giao Quỳnh Quang cho hắn, vì ta, vì ta không thể bảo vệ nó thật
tốt.
Kỹ năng bơi của ta luôn không tốt, mà sóng nước Thiên Hà cứ
dập dềnh mãi khiến ta không thể hô hấp. Chết như vậy, ta không cam lòng. Đúng lúc này, lòng bàn chân ta bị thứ gì đó đâm phải, máu chảy lênh
láng, ta nhìn xuống, là chuyện tốt của tên khốn kia gây ra.
Ta nhúc nhích người, run run cầm lấy thanh kiếm gần đám gấm vóc, trong lòng thầm nghĩ: “Đông Ly, cứu ta… Đông Ly, cứu ta…”
Đó là chút ao ước cuối cùng trước phút lâm chung của ta, nước Thiên Hà
bỗng dâng cao thành trụ, tay ta nắm chặt một thanh kiếm, đứng thẳng trên đó