Chân Tiên Kỳ Duyên
"Mặc kệ nó! Sư phụ! Chúng ta xuống dưới bắt lấy nó a! Bằng không lại để
cho nó chạy!" Thiếu nữ cũng mặc kệ nguyên do vì sao, khẩn trương nói ra, nàng thầm nghĩ phải lập tức bắt lấy Ngũ Hành Thải Linh chi, để cho nàng lấy công chuộc tội.
"Không nên gấp gáp, vi sư tự có chừng mực!
Hiện tại ngươi lấy pháp khí phi hành đứng đây đợi ta!" Thiếu phụ nhẹ vỗ
nhẹ đầu đồ đệ trấn an nàng, điềm tĩnh cười nói.
Thiếu nữ nghe
vậy, bàn tay trắng như ngọc điểm nhẹ vào chiếc túi tinh sảo đeo bên
hông, tức khắc có một đoàn Lam Quang bay ra, Lam Quang bay đến dừng
trước người thiếu nữ, chậm rãi biến lớn, chỉ thấy một thanh Phi kiếm màu lam vững vàng hiện trên không trung, thiếu nữ nhẹ nhàng tung người nhảy lên phía trên phi kiếm, cứ như vậy phiêu phù trên không.
Thiếu
phụ thấy thiếu nữ đã đứng vững, liền mở ra đôi môi anh đào, một đạo lam
quang chói mắt từ miệng nàng bay ra, chỉ thấy một hạt châu màu lam lớn
cỡ hạt đào hiện ra trước người nàng, hạt châu phát ra ánh sáng màu lam
chói lòa khiến người ta không dám nhìn thẳng vào, xung quanh hạt châu
còn có vài ký tự kỳ lạ chậm rãi bay xung quanh, thiếu phụ hai tay không
ngừng biến ảo ra các ấn ký, miệng thì liên tục tụng niệm khẩu quyết.
Từng đạo từng đạo ánh sáng hai màu trắng xanh đan xen nhau từ ngón tay
nàng không ngừng nhập vào trong hạt châu, khi hạt châu phát ra lam quang dường như đã tới đỉnh điểm, thiếu phụ mới đình chỉ lại ấn quyết cùng
thanh âm chú ngữ, thời điểm này hạt châu màu lam đã hoàn toàn bị Lam
Quang che kín, ánh sáng màu lam giống như thực chất bao quanh toàn bộ
hạt châu, thiếu phụ duỗi ra ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng hướng tới Lý
Hiểu Nhai điểm một chỉ, miệng nhỏ khẽ hô “đi tới”, tức thì Lam châu lóe
lên, lập tức thì biến mất giữa không trung.
Lý Hiểu Nhai đang vừa đi vừa cùng Oa Oa liến thoắng “đối thoại”, Oa Oa bỗng nhiên cảnh giác
dựng đứng lỗ tai, miệng há hốc vừa định kêu, đột nhiên xuất hiện một
lồng ánh sáng màu lam chụp lên thân hình Lý Hiểu Nhai, hắn bị biến cố
bất thình lình này làm cho phát hoảng, cái túi thịt hoẵng nhất thời cũng không nắm vững rơi phịch xuống đất.
"Bành!" Một tiếng trầm đục, chỉ thấy Oa Oa khẩn trương đâm đầu vào vách màn sáng nhưng lập tức bị
bắn ngược lại trên mặt đất, hí...iiiiii đau đến nhe răng nhếch miệng
trừng mắt nhìn màn sáng màu lam kia.
"Đây là vật gì hả?" Lý Hiểu Nhai cẩn thận đưa thay sờ sờ lên vách màng ánh sáng kia, lành lạnh, mềm mềm, tiếp theo dùng sức đẩy tới, lại bị bắn ngược trở lại, đang muốn tiếp
tục dùng lực đẩy tiếp, lại bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Chỉ thấy hai người vận bạch y, một lớn một nhỏ giống như Bạch y Tiên Nữ,
chậm rãi từ trên trời phiêu phiêu bay xuống, lập tức đã thấy hai nàng
tới trước màn hào quang đang vây khốn hắn rồi.
Lý Hiểu Nhai kinh
hãi há to mồm, cảm thấy những sự việc xảy ra với hắn thật ly kỳ cổ quái, kể từ khi hắn hiểu chuyện đến nay còn là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Trước là mình bị người đuổi giết cùng người cắn xé nhau, bị trọng thương té xỉu, tỉnh lại thì một chút vết thương đều không có, tiếp đó lại gặp
gỡ tiểu kỳ thú Oa Oa, kỳ quái là tiểu gia hỏa này giống như rất ưa thích chính mình, quấn quít lấy chính mình không tha, hiện tại thì tốt rồi
gặp ngay hai “Tiên Nữ” từ trên trời rơi xuống, nhìn thoáng qua hai vị
Tiên nữ một lớn một nhỏ trước mắt, Lý Hiểu Nhai chỉ cảm giác đầu óc của
mình có chút choáng váng không xuy nghĩ được gì, cảm giác muốn lăn ra
ngất, hình như đầu của mình không dùng được rồi thì phải.
Tiểu
“Tiên Nữ” nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Lý Hiểu Nhai, không khỏi “Phốc” hé miệng cười cười, nụ cười đó như trăm hoa đua nở, Lý Hiểu Nhai thấy
thế, khuôn mặt không tự chủ được nóng lên phừng phừng.
Bính bính
bính bính bính bính bính bính bính bính! Đang trong thời điểm Lý Hiểu
Nhai ngẩn người, trước mắt lại Bạch Ảnh bay loạn, màn sáng màu lam bị
đâm mạnh liên tục một mực lung lay chấn động ." Nguyên lai là Oa Oa lại
muốn đánh vỡ cái lồng ánh sáng này. Nhưng mà màn sáng cũng chỉ bị Oa Oa
đâm cho lõm xuống một chút, nhưng ngay lập tức khôi phục nguyên trạng.
"Ngươi. . . . Các ngươi là. . Là. . . . Tiên Nữ phải không" Lý Hiểu Nhai lúc này mới kịp phản ứng, lắp bắp nhỏ giọng hỏi.
"Chúng ta là ai cũng không trọng yếu! Quan trọng là ..., ngươi tại sao ở cùng
một chỗ với Ngũ Hành Thải Linh chi?" Thiếu phụ lạnh như băng nói, khẩu
khí có chút ra lệnh hỏi, ngay cả khi nói chuyện với Lý Hiểu Nhai đôi mắt cũng nhìn vào Oa Oa đang chạy loạn trước người hắn một bước không rời.
Lý Hiểu Nhai chỉ cảm thấy trong nội tâm phát lạnh, dường như từ đầu tới
chân hắn đều bị vị Tiên nữ này nhìn thấu, ngay cả xuy nghĩ hắn đang nghĩ gì cũng chạy không thoát ánh mắt của nàng, da gà da vịt hắn nổi hết
lên, trong nội tâm rất là khẩn trương, bất quá nhìn trước mắt đánh tới
đánh lui tiểu Oa oa, trong đầu đột nhiên Linh quang lóe lên: Đúng rồi,
hắn chưa từng chứng kiến qua tiểu thú nào có bộ dáng giống với Oa Oa, mà hai người kia lại là từ trên trời bay xuống, chẳng lẽ các nàng thật sự là Tiên Nữ, Oa Oa là Tiên thú trên trời, các nàng từ trên thiên đình
tới tìm Tiên thú về hay sao? ! Trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy xuy
nghĩ của mình thật đúng, truyện này hình như giống với các truyền thuyết về thần tiên hắn đã nghe kể.
Nếu là dã thú bình thường vậy làm
sao có thể thoáng cái chữa lành mọi vết thương trên người mình được? Làm sao sẽ chạy nhanh như vậy chứ? Mà hai nữ nhân này lại đẹp như Tiên nữ
trong truyền thuyết, đúng vậy! Các nàng chính là Tiên Nữ, phàm nhân làm
sao có thể đẹp như vậy? Phàm nhân làm sao có thể bay đây? Trong nội tâm
càng như vậy nghĩ, càng cảm thấy các nàng giống với Thần Tiên trong
truyền thuyết. Cũng càng khẳng định chính mình gặp được thần tiên.
"Còn chờ cái gì nữa hả! Sư Phụ ta đang hỏi ngươi đấy!" Thiếu nữ bất mãn giọng dịu dàng quát hỏi.
"Ngươi nói là Oa oa hả! Nó là tự mình tìm tới ta." Lý Hiểu Nhai nghe thấy
thanh âm của thiếu nữ như chim hoàng anh thánh thót êm tai, không khỏi
bật thốt lên đáp.
"Chính nó tìm tới ngươi hay sao? Đúng rồi,nó
trốn đi ngươi muốn bắt giữ nó cũng không bắt được?" Thiếu phụ cũng không nghi ngờ lời Lý Hiểu Nhai nói, lại có chút giống lầm bầm lầu bầu thấp
giọng khẳng định.
"Ta đây cũng không biết, các ngươi muốn bắt Oa
Oa của ta đi sao?" Lý Hiểu Nhai tuy rằng trong nội tâm thập phần không
muốn, nhưng là mình một người phàm tục như thế nào cùng Thần Tiên đấu
đây? Một ngón tay của người ta cũng đủ giết chết hắn rồi, nhưng vẫn là
khẩn trương hỏi.
"Đó là đương nhiên rồi! Tiểu bất điểm kia vốn
chính là từ chỗ chúng ta bỏ trốn đi ah" thiếu nữ một bộ đương nhiên là
như vậy nói.
"Thực là của các ngươi hả! ?" Lý Hiểu Nhai trong nội tâm trầm xuống, vẻ thất vọng hiển thị rõ trên mặt.
"Tốt rồi! Không nên nói nữa, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, ta phải bắt
được hắn." Thiếu phụ một phất ống tay áo, khẩu khí xiết chặt lạnh lùng
nói ra.
Lý Hiểu Nhai đành phải đứng im bất động, không biết vì
cái gì, nếu bình thường chính mình khẳng định phải từ tay hai vị Thần
Tiên này kiếm một ít chỗ tốt mới phải, hôm nay không biết như thế nào
trong nội tâm lại không xuất hiện ý niệm lừa gạt hai người, chớ nói chi
là phản kháng gì gì đó rồi. Tựa như có đồ vật gì đó áp bách ý thức của
mình. Nhất là từ vị Thần Tiên sư phụ kia cảm giác lại càng mãnh liệt
hơn, không đúng! Phải nói loại cảm giác áp bách này đại bộ phận là thiếu phụ phát ra, đối với vị Tiên nữ nhỏ cũng chạc tuổi với mìnhhắn vừa có
cảm giác thân thiết vừa có chút sợ hãi.
Thiếu phụ thấy Lý Hiểu
Nhai đã đứng vững vàng, liền duỗi bàn tay trắng như ngọc, ngón tay liên
tục kết xuất hàng loạt thủ ấn, miệng khẽ đọc khẩu quyết, một ngôn ngữ kỳ quái từ miệng nàng phát ra, dần dần trên tay nàng chậm rãi xuất hiện
từng đạo lam sắc quang mang, ngón tay hướng về phía màn hào quang điểm
đang bao trùm hắn khẽ điểm, màn sáng lập tức như có sinh mệnh chậm rãi
hướng về phía Lý Hiểu Nhai co rút lại
Nếu không phải sợ đả thương tính mạng của tên phàm nhân này, thời điểm ở trên không trung nàng đã
thi triển pháp quyết đem Linh Bảo của mình là Cửu Cung châu đóng băng
toàn bộ khu vực này là được, hiện tại nàng sử dụng thủ đoạn tương đối ôn hòa chỉ đem Ngũ Hành Thải Linh chi cùng Lý Hiểu Nhai vây khốn lại.
Nếu nàng trực tiếp đóng băng khu vực này thì có thể thoáng một cái đem Lý
Hiểu Nhai cùng Ngũ Hành Thải Linh Chi trực tiếp đóng băng lại, Ngũ Hành
Thải Linh Chi muốn chạy cũng chạy không được, trực tiếp bị đánh lộ ra
nguyên hình, nhưng nếu làm vậy Lý Hiểu Nhai cũng lập tức bị đóng băng
toàn bộ sinh cơ, mất mạng tại chỗ. Tuy nàng là tu tiên giả cũng không để mắt tới sống chết của một phàm nhân, nhưng để cho nàng giết một người
mà nửa buổi trước nàng vừa cứu sống, hơn nữa còn ở trước mắt cháu gái
bảo bối lại giết một tiểu hài tử, thiếu phụ còn làm không được.